Thúc Thúc Yêu Nghiệt Đừng Đến Gần - Chương 17

Tác giả: Chấp Loạn

Liễu Uyển Nhi ngồi trên ghế trong vườn hoa nhìn cửa sổ tầng cao nhất.
Cô đã có hai ngày không đi thăm Vu Thiểu Đình,cô nhát gan không biết làm sao đối mặt hắn,từ nhỏ được mẫu thân dạy lễ nghi phép tắc,với lại ngày đó cô bị Tô Lực Hằng cưỡng hôn cô cảm giác mình không còn trong sạch,thật xin lỗi anh Thiểu Đình.
Tự trách cùng áp lực làm cho cô tâm trạng không yên gương mặt tiều tụy.
“Tiểu Tiểu.” Đao Nhân ở lầu chót quan sát cô cả buổi,phát hiện tối nay cô có vẻ buồn bã, thân thể Tiểu Tiểu tựa hồ chịu áp lực lớn giống như chỉ cần một cọng rơm cũng sẽ đè được cô,làm cho người ta không nỡ nhìn cũng làm cho hắn không nhịn được đi tới xem cô.
Sự xuất hiện của hắn làm Liễu Uyển Nhi vội vàng thu lại suy nghĩ,sợ bị hắn phát hiện bí mật của mình.
“Bác sĩ Đao” Dịu dàng lên tiếng chào hỏi.
Ngồi xuống bên cạnh Liễu Uyển Nhi,Đao Nhân quan tâm hỏi: “Cô có tâm sự?”
Lời quan tâm khiến cho Liễu Uyển Nhi cố gắng kiên cường trong nháy mắt sụp đổ,nước mắt đua nhau tuôn ra.
“Cô làm sao vậy? Tại sao?” Đột nhiên rơi nước mắt làm Đao Nhân luống cuống tay chân.
Đối mặt bệnh nhân bị thương nặng hắn muốn dùng toàn lực giúp đỡ,đối mặt quái thú hung ác hắn muốn *** bọn chúng, nhưng đối mặt nước mắt con gái bó tay chịu trói,trời ơi,ai tới nói cho hắn biết hắn nên làm thế nào?
Liễu Uyển Nhi rơi nước mắt một hồi mới nói.
“Bác sĩ Đao,cám ơn anh,em hiện tại tốt hơn nhiều.”
Thở dài một hơi,không khóc nữa.
“Có thể nói cho tôi biết đã xảy ra chuyện gì không?” Khôi phục bình tĩnh Đao Nhân lấy ra bản tính bác sĩ,dịu dàng đối mặt người bị thương.
Liễu Uyển Nhi trầm mặc,cô vô luận thế nào cũng sẽ không nói với hắn chuyện bị Tô Lực Hằng cưỡng hôn,chú hôn cháu gái, đây là chuyện trái luân lý.
Thấy cô lần nữa nhíu chặt chân mày,Đao Nhân biết nhất định xảy ra chuyện nghiêm trọng,hắn muốn giúp cô cho nên sửa lời nói: “Em đã mấy ngày không đi thăm Thiểu Đình.”
Cô dĩ nhiên muốn đi thăm hắn,cô rất nhớ hắn.
“Tại sao không đi?” Đao Nhân hướng dẫn từng bước.
Liễu Uyển Nhi rốt cục nhẹ giọng nói: “Em xin lỗi vì không đi thăm anh ấy.”
“Em cố ý sao?” Đao Nhân không biết cô nhất có chuyện gì nhưng hắn không muốn ép cô nói.
Lắc đầu nếu như có thể cô hi vọng chuyện kia vĩnh viễn không xảy ra.
“Tiểu Tiểu.” Đao Nhân giữ lấy vai cô”Chỉ cần em không phải cố ý,anh tin Thiểu Đình nhất định sẽ tha thứ em,chẳng lẽ em không có lòng tin với hắn,các người có tình cảm nhưng không có lòng tin sao?”
Nhìn ánh mắt kiên định của hắn Liễu Uyển Nhi cảm giác một sức mạnh chảy vào trong tim.
Nhớ tới trước đó mình đối mặt bao áp lực cùng khó khăn,Vu Thiểu Đình đều cho cô an ủi,cho cô sức mạnh,đúng,cô tin anh Thiểu Đình.
“Cám ơn.” Nhìn nụ cười hoa lê nở rộ sau cơn mua,tim Đao Nhân hơi bị run lên thu hồi ánh mắt nhìn cô.
Lúc này tiếng động mở cửa lần nữa kéo suy nghĩ về thực tế.
Tô Lực Hằng trở về,hai ngày này hắn luôn đi sớm về trễ thật giống như đặc biệt bận rộn.
Sự xuất hiện của hắn làm Liễu Uyển Nhi vội vàng đứng dậy.
“Bác sĩ Đao,tôi đi trước.” Dứt lời cúi đầu,vội vã rời khỏi vườn hoa.
Cô ấy không muốn gặp hắn,Tô Lực Hằng nắm chặc quả đấm.
Nhìn Đao Nhân vẫn còn ngồi trên ghế,mới nhớ tới cảnh vừa rồi mình thấy,Tô Lực Hằng lạnh lùng nói: “Cậu rỗi rãnh lắm sao?”
“Em xuống đây hóng mát một chút.” Nhìn dáng vẻ kỳ quái của người này,mình lại chọc hắn chỗ nào nha,Đao Nhân trong lòng hết sức không hiểu được.
“Đi một chút rồi trở về làm việc.” Mang theo áp suất thấp dưới mười độ đi lướt qua bên người Đao Nhân,để lại một câu ra lệnh.
Rùng mình một cái,Đao Nhân biết điều đứng dậy,đại ca nổi dóa,hắn nào dám ở lại nửa phút.
Tô Lực Hằng trở lại phòng chán nản gãi gãi tóc,hai ngày này hắn cố ý sử dụng công việc để làm ૮ɦếƭ lặng mình nhưng chỉ cần yên tĩnh,cảnh tượng ngày đó lại xuất hiện trong đầu giày vò lấy hắn.
Hắn không biết mình tại sao làm ra chuyện như vậy nhưng hắn không hối hận,tuyệt không.
Sau khi biết được chuyện xảy ra giữa cô và Vu Thiểu Đình,trong tim hắn ngoại trừ tức giận còn có nồng đậm ghen tỵ cùng với mất mác,giống như món đồ chơi mình yêu thích bị người ta đoạt đi khiến hắn vô cùng không cam lòng.
Nhưng tối nay phát hiện chuyện để hắn càng thêm tức giận,con bé đang trốn hắn!
Nghĩ tới nghĩ lui Tô Lực Hằng quyết định đi tìm cô.
Đẩy ra cửa phòng Liễu Uyển Nhi,gian phòng trống trơn nói rõ chủ nhân nó không có ở đây,dùng ௱o^ЛƓ nghĩ cũng biết con nhóc nhất định đi thăm Vu Thiểu Đình,bên nặng bên nhẹ khiến Tô Lực Hằng lửa giận lần nữa dâng cao.
Sau khi lặng lẽ nói xin lỗi với Vu Thiểu Đình,Liễu Uyển Nhi trong lòng giảm bớt áp lực.
Tâm trạng vui vẻ trở lại phòng,một khắc đẩy cửa vào cảm giác một ngọn gió lốc cấp tốc cuốn lấy mình,khi thấy rõ tất cả sự việc xảy ra trước mắt,Liễu Uyển Nhi phát hiện mình đã bị Tô Lực Hằng khống chế trong cánh tay mạnh mẽ của hắn.
Khẩn trương nhìn người đàn ông trước mắt: “Chú,chú.”
“Tại sao trốn ta?” Ánh mắt cường thế làm Liễu Uyển Nhi không chỗ ẩn núp.
“Chú,chú không được như vậy.” Liễu Uyển Nhi khua lên dũng khí sợ hãi khuyên nhũ.
“Ta không được, Vu Thiểu Đình thì được sao? !” Hắn đã nghĩ sẵn câu trả lời nhưng tình cảnh hiện tại càng làm cho hắn thêm hỏa lớn.
Bỗng nhiên ánh mắt của hắn thay đổi,có chút tà ác nói: “Nếu như ta muốn làm thì sao?”
“Không,không thể. . . . . .”
Lời còn chưa nói xong đã bị nụ hôn mạnh mẽ của Tô Lực Hằng nuốt vào,giờ phút này hắn mới phát hiện thì ra hắn khát vọng cô như vậy.
Liễu Uyển Nhi muốn đẩy hắn ra,cô không thể để chuyện như vậy tiếp tục xảy ra,đây là chuyện không thể .
Đành chịu hai tay bị hắn khống chế,căn bản không cách nào tránh thoát.
Cảm giác lưỡi của hắn xông vào bên trong miệng của mình,mạnh mẽ thăm dò tất cả của cô,không chỗ trốn tránh chỉ có thể để mặt hắn ςướק lấy.
Rốt cục dừng lại ђàภђ ђạ trên môi,nhưng Tô Lực Hằng không có buông cô ra,chống đỡ trên trán cô,hơi thở nồng đậm chiếm toàn bộ hô hấp của cô,trong nóng bỏng cất dấu *** làm cô hoảng sợ dường như muốn cắn nuốt cô.
Mượn ánh trăng nhàn nhạt,cô bé trước mắt mở to như nai con hoảng loạn đi lạc nhìn vào hắn,đôi môi sưng đỏ khẽ mở ra, loáng thoáng có thể thấy được nước gợn ngon miệng bên trong,Tô Lực Hằng làm sao chống cự được này hấp dẫn trí mạng,tế bào toàn thân rục rịch chuyển động.
“Anh muốn em.”
Tiếng nói trầm thấp rơi xuống,môi lần nữa đặt lên,lưỡi như lửa khuấy động mặt hồ.
Rất nhanh thưởng thức cánh môi không đủ làm hắn thỏa mãn,bàn tay trượt xuống Dưới v'y,muốn cỡi xuống *** của cô.
Tay rốt cục được giải thoát,Liễu Uyển Nhi lập tức đưa tay ngăn cản hắn,nhưng sức lực yếu ớt căn bản không cách nào rung chuyển sức mạnh của hắn,hạ thân mát mẻ làm cô sợ đến tột đỉnh.
Rốt cục thoát khỏi môi hắn, Liễu Uyển Nhi run rẩy nói: “Chú là chú của cháu.”
Nhắc nhở của cô căn bản không có bất cứ tác dụng gì,người đàn ông ở trước mắt vẫn muốn làm gì thì làm.
Môi dời khỏi cằm dưới của cô rồi đến cần cổ mảnh mai từ từ gặm cắn,mặc sức thưởng thức.
Liễu Uyển Nhi cảm thấy bất lực trước nay chưa có,cô thật có lỗi với anh Thiểu Đình,huống chi cô mặc dù không phải là Tô Tiểu Tiểu nhưng hiện tại thân thể cũng là của cô,cô không thể để chuyện rối *** lý xảy ra trên người mình.
Đôi bàn tay trắng như phấn rơi vào trên người Tô Lực Hằng,Liễu Uyển Nhi lớn tiếng hô: “Buông!”
Mãnh liệt giãy dụa khiến Tô Lực Hằng hết sức bất mãn: “Em có thể lớn tiếng gọi,anh rất hoan nghênh người ngoài đến đây nhìn.”
Một câu nói ngăn chận tất cả kháng nghị, Tô Lực Hằng hài lòng tiếp tục hưởng thụ món ăn của mình.
Khi bóng người Liễu Uyển Nhi xuất hiện ở cửa thang lầu,ánh mắt Tô Lực Hằng lập tức bắt được cô,nhìn gương mặt nhóc con tiều tụy hơn trước động tác chậm chạp,chẳng lẽ còn không thoải mái sao? Nhưng tối hôm qua hắn đã rất cẩn thận.
Thật ra tối hôm qua vừa rời khỏi phòng cô Tô Lực Hằng liền hối hận,hắn không nên mạnh tay với cô,dù sao đó là lần đầu tiên của cô,lại xảy ra dưới tình huống chú cháu,nhưng sợ mất mặt nên không quay trở lại,kết quả buồn bực ở trong phòng một mình lo lắng suốt cả buổi tối.
Liễu Uyển Nhi cũng thấy được Tô Lực Hằng đầu tiên,*** mơ hồ đau nhói nhắc nhở cô tối qua xảy ra chuyện gì. Nhìn thấy hắn đi tới,theo bản năng tránh ra.
Phản ứng của cô khiến Tô Lực Hằng không vui,hắn là mãnh thú gì sao ? Tại sao nhìn thấy hắn lại trốn.
Đưa tay kéo lấy tay cô,ngay sau đó bật ra nụ cười dịu dàng,quan tâm nói: “Tiểu Tiểu,tối hôm qua ngủ có ngon không?”
Trong mũi quanh quẩn mùi hương tươi mát của cô,lúc này Tô Lực Hằng mới phát hiện cả một buổi tối hắn luôn nhớ mùi vị này.
Cô làm sao có thể ngủ ngon! Bất quá hắn tại sao đến gần cô như vậy? Lỡ như bị người ta phát hiện bọn họ khác thường thì làm sao? Bọn người Tử Quyên còn đang nhìn kìa.
Liễu Uyển Nhi bối rối muốn thoát khỏi tay hắn,nhưng dẫn tới Tô Lực Hằng dùng lực giữ chặt hơn,cô chán ghét hắn ***ng vào vậy sao?
“Để cho chú xem một chút,mặt tại sao trắng thế này,thân thể không khỏe sao?” Giọng nói tràn đầy quan tâm nhưng chỉ có Liễu Uyển Nhi đối diện mặt hắn mới nhìn thấy trên mặt hắn lộ rõ không vui.
Tô Lực Hằng nói làm dì Trương chú ý,quan sát sắc mặt Liễu Uyển Nhi đúng là khó coi,có chút lo lắng nói: “Tiểu Tiểu,nếu như con không khỏe hôm nay hãy xin nghĩ đi.”
“Đúng vậy,không nên miễn cưỡng mình,nếu không để chú đưa con về phòng.”
“Cháu,cháu không sao.” Vừa nghe Tô Lực Hằng muốn đưa cô về phòng,Liễu Uyển Nhi căn bản không để ý *** đau nhói,lập tức chạy nhanh đến bên cạnh Tử Quyên.
Nhìn trong ánh mắt cô tràn đầy khẩn cầu “Tử Quyên tỷ,chúng ta đến trường học đi.”
Mặc dù buổi sáng màn chú cháu trao đổi rất bình thường hơn nữa có thêm một chút ấm áp,nhưng nhìn trong mắt Tử Quyên có chút quái dị,đặc biệt là phản ứng lúc này của Liễu Uyển Nhi,cô cố gắng nén đi cảm giác không yên tâm trong lòng.
Cùng Tử Quyên rời khỏi phòng khách,Liễu Uyển Nhi rốt cục thở phào nhẹ nhõm nhưng nghĩ tới Tô Lực Hằng mang cho cô cảm giác áp bách,lông mày lại nhíu thật chặc.
Dọc theo đường đi,Tử Quyên quan sát thật kỹ Liễu Uyển Nhi,nhìn vẻ mặt cô nhóc thỉnh thoảng lo âu,thỉnh thoảng bất lực,lại thỉnh thoảng ưu thương,suy đoán tối hôm qua nhất định đã xảy ra chuyện gì.
“Tiểu Tiểu, đến rồi.” Tử Quyên dừng xe lại.
Liễu Uyển Nhi đang suy nghĩ căn bản không nghe được giọng của cô.
“Tiểu Tiểu,đến rồi.” Tử Quyên lần nữa nhắc nhở.
“A.” Rốt cục phát hiện đã đến đạt trường học,Liễu Uyển Nhi đẩy ra cửa xe,nhất thời *** khó khăn,bước một bước dài trong nháy mắt đau đến nhíu lông mày.
“A ~” Hét lên khổ sở,khiến Tử Quyên có chút bận tâm.
“Em làm sao vậy?”
“Không có,không có chuyện gì.” Bối rối thu hồi vẻ mặt của mình,cầu nguyện ngàn vạn đừng để lộ bí mật của mình.
“Tử Quyên tỷ,em vào phòng học đây.” Vội vã đóng cửa xe,sải bước có chút chậm chạp.
Nhìn cô cẩn thận bước đi từng bước,bỗng nhiên một loại suy đoán đáng sợ nảy lên trong lòng Tử Quyên.
Nhưng ngay sau đó cô lắc đầu,không,không thể nào,đại ca sẽ không mất chừng mực,hẳn do cô nghĩ nhiều rồi.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc