Thúc Thúc Yêu Nghiệt Đừng Đến Gần - Chương 01

Tác giả: Chấp Loạn

Liễu Thế Lương là nhất phẩm quan lớn trong triều,đại tướng quân bên cạnh hoàng thượng,nhà có một vợ một thi*p,hai vị phu nhân mỗi người có riêng một nữ nhi,đại nữ nhi thiện lương biết điều,nhị nữ nhi hoạt bát khả ái.Khoảng thời gian trước,biên cương nổi lên chiến sự,Liễu Thế Lương nhận được thánh chỉ hoàng thượng,nắm giữ ấn soái xuất chinh.Lần này quân địch khí thế hung hăng, triều đình trước đó căn bản không có chuẩn bị,vì để ngừa mình gặp bất trắc Liễu gia không còn hương hỏa,Liễu Thế Lương trước khi đi đã ủy thác toàn quyền cho Đại phu nhân,lỡ như ông không thể trở về thì cho đại nữ nhi chiêu con rể về nhà, thừa kế gia nghiệp.
Đêm khuya,trong phủ tướng quân.
“Tiểu thư,thân thể tiểu thư đã mệt muốn ૮ɦếƭ nên sớm nghỉ ngơi.” Nha hoàn Tiểu Mai thật sự không hiểu,nếu như niệm Phật có thể làm cho lão gia chiến thắng trở về,vậy triều đình còn nuôi trăm vạn hùng binh làm gì.
“Tiểu Mai em nghỉ ngơi trước đi,ta niệm xong Đại Bi Chú mới đi ngủ.” Sáng hôm nay,cữu cữu từ trong cung nhận được tin tức, chiến sự đang còn căng thẳng,điều này làm cho Liễu Uyển Nhi vô cùng lo lắng cho phụ thân —— trước mắt Liễu Thế Lương bản thân mang chiến bàoThống soái,huyết chiến sa trường .Thân là trưởng nữ Liễu gia,nàng hiện tại có thể làm duy nhất chính là cầu xin Phật tổ phù hộ phụ thân bình an trở về.
“Tiểu thư có chuyện gì hãy gọi tiểu Mai.” Thấy Liễu Uyển Nhi không nghe khuyên bảo,Tiểu Mai cũng không nói thêm nữa,tự mình lui xuống.
Tiểu Mai đi không bao lâu,Liễu Uyển Nhi thành tâm tụng niệm Phật,bỗng nhiên cảm giác sau lưng lạnh lẻo,đang muốn quay đầu lại nhìn,thì một trận cuồng phong quét đến mở toan cửa sổ,cây nến trên bàn trong nháy mắt bị dập tắt,bên trong nhà rơi vào một mảnh tối đen.
Liễu Uyển Nhi đứng dậy muốn đốt lại cây nến,bỗng nhiên có một giọng nói âm trầm từ trong bóng tối truyền đến”Liễu Uyển Nhi, Liễu Uyển Nhi. . . . . .”
“Người nào?” Trừ nhiều tiếng âm lãnh la lên,Liễu Uyển Nhi không muốn trả lời.Nén cảm giác sợ hãi trong lòng,Liễu Uyển Nhi trong miệng lặp lại niệm phật,hi vọng Phật tổ có thể giúp nàng xua tan yêu ma.
Trong lúc này một thân ảnh màu trắng xuất hiện trong bóng tối,khi cô ngẩng đầu lên,Liễu Uyển Nhi nhìn thấy gương mặt trắng bệch thất khiếu chảy máu,mà ánh mắt người kia đang đờ đẫn lạnh lùng nhìn mình.
Trong nháy mắt sợ hãi lên đến cực điểm,Liễu Uyển Nhi hô lớn tên tiểu Mai,nhưng bất luận nàng dùng sức gào thét thế nào,tiểu Mai thủy chung không xuất hiện.
Cô gái đó từng bước tiến tới gần Liễu Uyển Nhi,mắt thấy gần ᴆụng đến mình,Liễu Uyển Nhi mắt nhắm lại đẩy nữ nhân đó ra chạy khỏi gian phòng.
“Liễu Uyển Nhi, Liễu Uyển Nhi. . . . . .” Giọng nói u ám theo sát không buông,Liễu Uyển Nhi cố gắng chạy trốn về phía trước, căn bản không dám quay đầu lại liếc mắt nhìn.
Bỗng nhiên có cái gì vướng chân khiến nàng té ngã trên đất,đột nhiên có một bàn tay đở cô dậy,là Tiểu Mai: “Tiểu thư mau tới đây.” Liễu Uyển Nhi giống như thấy được cứu tinh,đi theo Tiểu Mai chạy sang một hướng khác.
Không biết chạy bao lâu,rốt cục nghe không được giọng rên rĩ u ám kia, Liễu Uyển Nhi cùng Tiểu Mai mới ngừng lại, lúc này các nàng đã ở bên cạnh ao trong vườn hoa phủ tướng quân
“Tiểu Mai,chúng ta an toàn chưa?” Khẩn trương quan sát bốn phía,Liễu Uyển Nhi vẫn chưa xác định.
“Dĩ nhiên.” Có ý gì? Liễu Uyển Nhi không hiểu lời của Tiểu Mai,quay đầu nhìn về phía nàng,lúc này mới phát hiện chẳng biết lúc nào vẻ mặt Tiểu Mai đã trở nên dử tợn.
“Tiểu Mai em muốn làm gì?” Liễu Uyển Nhi không ngừng lui về phía sau,Tiểu Mai thì từng bước ép sát,cho đến đem Liễu Uyển Nhi bức đến bên cạnh hồ nước,tiểu Mai bỗng nhiên dùng sức đẩy nàng vào trong hồ nước.
“A ——” Kèm theo một tiếng hét thảm,Tiểu Mai lộ ra nụ cười lạnh.
Nước ao dần dần yên lặng,bạch y nữ tử vừa rồi xuất hiện đứng phía sau Tiểu Mai,trên mặt nàng treo nụ cười thỏa mãn: “Làm rất khá Tiểu Mai,đây là phần thưởng Nhị phu nhân cho ngươi.” Vừa nói vừa móc ra một thỏi vàng nhét vào trong tay Tiểu Mai .
Thì ra bạch y nữ tử chính là nha hoàn bên cạnh Nhị phu nhân,tất cả đều đã muộn mọi việc do một tay Nhị phu nhân bày ra,chính là vì trừ đi Liễu Uyển Nhi,để cho nữ nhi mình thay nàng chiêu tế thừa kế gia nghiệp Liễu gia.
Liễu Uyển Nhi chỉ nhớ rõ mình bị Tiểu Mai đẩy xuống hồ nước,nước rất nhanh tràn vào trong mũi của nàng,miệng nàng,dần dần nàng nhìn thấy một nam tử tóc dài cười ngoắc tay về phía nàng,trong mơ màng nàng sải bước đi theo nam tử,khi nàng tỉnh táo lại phát hiện mình đã đứng ở một ngọn đầu cầu,trên đầu cầu có cắm một miếng bản,trên đó viết:Cầu Nại Hà. Lúc này Liễu Uyển Nhi mới ý thức được,mình đã.. đã ..૮ɦếƭ.
“Cô là người thời đại nào?” Một giọng nói tinh ranh xuất hiện ở bên cạnh Liễu Uyển Nhi,người tới là một cô bé trang phục quái dị,nhìn qua tuổi xấp xỉ với nàng.
Liễu Uyển Nhi không hiểu lời nàng nên không biết phải trả lời thế nào,cô bé giống như biết cô lúng túng,vỗ cái ót,tự nhủ: “Haizz, tôi thật ngốc,cô là người cổ đại,làm sao có thể hiểu từ ‘ thời đại ’này chứ.”
“Tôi tên là Tô Tiểu Tiểu,tôi sống ở Trung Quốc cách cô rất nhiều năm rất nhiều năm.” Tô Tiểu Tiểu lại hỏi, “Cô sống ở đâu?”
Chuyện này Liễu Uyển Nhi coi như nghe hiểu,hồi đáp: “Ta cuộc sống ở Càn triều Tấn,lúc ૮ɦếƭ là Càn triều Tấn nguyên năm hai mươi chín .”
Hai người cuối cùng câu thông,Tô Tiểu Tiểu hưng phấn hỏi thăm một đống vấn đề Càn Triều Tấn,như các ngươi ngồi trên ghế gì? Các ngươi ngủ trên giường nào? Các ngươi bình thường ăn thức ăn gì?
Tô Tiểu Tiểu nói với Liễu Uyển Nhi,cô sống ở thế giới hiện đại,nơi đàn ông chỉ có thể cưới một vợ,còn phụ nữ có thể tự do lựa chọn người đàn ông mình yêu,cô có một bạn trai tên là Lý Thư Đằng,thế giới của cô có một món đồ gọi là xe hơi đi được rất nhiều nơi.
Nhắc tới xe hơi vẻ mặt Tô Tiểu Tiểu bỗng nhiên buồn chán,Liễu Uyển Nhi lúc này mới biết được,Tô Tiểu Tiểu trên đường ngồi xe cùng bố mẹ đi chơi,xảy ra tai nạn xe cộ mà ૮ɦếƭ,hiện tại cha mẹ cô còn đang cấp cứu.
Sau khi khổ sở Tô Tiểu Tiểu hỏi Liễu Uyển Nhi nguyên nhân tại sao ૮ɦếƭ,Liễu Uyển Nhi nói với nàng mình bị nha hoàn bên cạnh Tiểu Mai đẩy xuống hồ ૮ɦếƭ đuối.Tô Tiểu Tiểu lập tức tức giận nhảy lên, mắng to Tiểu Mai lòng dạ rắn rết.
“Vậy cô biết Tiểu Mai tại sao muốn đẩy cô vào hồ nước không?” Liễu Uyển Nhi bị Tô Tiểu Tiểu hỏi khó trả lời,đúng vậy,nàng bình thường đối với Tiểu Mai không tệ,nàng tại sao muốn hại mình,nghĩ tới nghĩ lui Liễu Uyển Nhi tìm khắp mà không ra nguyên nhân.
“Thôi,૮ɦếƭ thì đã ૮ɦếƭ,biết nguyên nhân thì thế nào?” Liễu Uyển Nhi thở dài một hơi, “Ta hiện tại chỉ muốn biết phụ thân có bình an từ chiến trường trở về hau không.”
Nghe Liễu Uyển Nhi nói như vậy,ánh mắt Tô Tiểu Tiểu bỗng nhiên sáng lên,nói nhỏ với Liễu Uyển Nhi: “Chúng ta chạy trốn đi, ta trở về thế kỷ hai mươi mốt,cô trở về Càn triều Tấn.”
Liễu Uyển Nhi có chút động lòng,nhưng cô từ trước đến giờ theo khuôn phép nàng làm sao dám ra khỏi Lôi Trì nữa bước. Tô Tiểu Tiểu thấy nàng do dự,giựt giây nói: “Chẳng lẽ cô không muốn biết cha cô có bình an không à?”
Đúng vậy,cô vô cùng kính yêu phụ thân,nên muốn biết rốt cuộc người có bình an trở về không? Cuối cùng Liễu Uyển Nhi quyết định bất cứ giá nào cũng phải cùng Tô Tiểu Tiểu chạy trốn.
Hai cô bé thừa dịp quỷ sai lim dim,len lén chạy trốn.
“Nhìn phía trước chính là Sinh Tử Môn,ban đầu ta từ nơi bày vào Địa phủ.” Tô Tiểu Tiểu chỉ vào một vòng đạo bạch sắc quang phía trước,hai cô bé hưng phấn hoan hô .
Đúng lúc này,phía sau truyền đến một tiếng gầm: “Hai tiểu quỷ các người,muốn chạy trốn đi đâu? !”
Không tốt,quỷ sai đuổi tới,hai cô bé nhìn nhau cùng nhau bỏ chạy.Khi các cô cách Sinh Tử Môn vẻn vẹn một bước ngắn,Tô Tiểu Tiểu bỗng nhiên đứng không vững,té ngã trên mặt đất,quỷ sai tác hồn chạy đến,Tô Tiểu Tiểu lập tức bị bắt lấy.
Liễu Uyển Nhi dừng bước muốn kéo nàng theo,lại bị Tô Tiểu Tiểu dùng sức đẩy ra Sinh Tử Môn.
“Đừng lo cho tôi, chạy mau! Bất luận cô đến triều đại nào cũng phải sống tốt!” Giọng Tô Tiểu Tiểu càng ngày càng xa,lúc này mặt Liễu Uyển Nhi đã sớm đầy nước mắt.Không,nàng phải đi về cứu người kia,xem như chuyến này không thể quay đầu lại,cô cũng phải đi cứu Tô Tiểu Tiểu,bởi vì các cô đã hẹn nhau cùng trốn!
Khi Liễu Uyển Nhi một chân vừa vượt qua Sinh Tử Môn,bỗng nhiên một đạo cường quang bắn tới,một lực đạo cường đại cắn nuốt lấy cô,Liễu Uyển Nhi lần nữa mất đi ý thức.
Lần nữa Liễu Uyển Nhi mở mắt,phát hiện mình toàn thân gắm đầy ống dẫn,nằm ở một nơi rất sáng,bên cạnh có một nữ tử trung niên ăn mặc rất quái dị.
Nữ tử trung niên phát hiện cô mở mắt,lập tức vui mừng hét lớn: “Bác sĩ,cô ấy tỉnh,cô ấy tỉnh rồi.”
Đây là nơi nào? Mẫu thân của nàng đâu? Liễu Uyển Nhi muốn xuống giường,lại phát hiện mình chỉ mới nhấc tay,một cảm giác đau đớn truyền đến làm nàng buông tha tất cả thử nghiệm.
Nhìn thấy cô đau mà khuôn mặt vặn vẹo,nữ tử trung niên đau lòng, nức nở nói: “Tiểu Tiểu,cô đừng vội,bác sĩ lập tức tới đây.
Cái gì Tiểu Tiểu? Cái gì bác sĩ? Liễu Uyển Nhi hoàn toàn nghe không hiểu lời của nữ tử trung niên,cô thử mấy lần,rốt cục phát ra giọng yếu ớt: “Bà là ai?”
Người phụ nữ trung niên khó tin những gì mình nghe được : “Tiểu Tiểu,dì là dì Trương đây,con không nhận ra dì sao?”
Lúc này bác sĩ vừa đi vào,dì Trương vừa thấy Bác sĩ,lập tức gấp gáp hỏi thăm: “Bác sĩ,Tiểu Tiểu nhà chúng ta tại sao không nhận ra người nào?
Sau khi bác sĩ làm một cuộc kiểm tra cho Liễu Uyển Nhi,rồi nói với mẹ Trương: “Thân thể cô ấy đã không có chuyện gì , nhưng bởi vì tai nạn xe nên bị chấn thương não,cô ấy có thể mất trí nhớ.”
Nghe vậy mẹ Trương thất thanh khóc: ” Tiểu Tiểu tôi yêu thương,mới vừa mất đi cha mẹ,hiện tại lại mất đi trí nhớ,sau này phải làm sao bây giờ.”
Thấy dì Trương khóc thương tâm,bác sĩ trận tình an ủi: “Bà cũng không cần quá lo lắng,Tô Tiểu Tiểu có thể sẽ khôi phục trí nhớ ,chỉ cần trở lại hoàn cảnh quen thuộc,sinh hoạt cùng người thân ở một nơi có lẽ rất nhanh khôi phục trí nhớ.”
Vừa nghe đến ba chữ ‘ Tô Tiểu Tiểu ’,Liễu Uyển Nhi trong lòng chấn động,thì ra ‘ Tiểu Tiểu ’ trong miệng mẹ Trương là chỉ ‘ Tô Tiểu Tiểu ’,chẳng lẽ nói nàng bị một sức lựt hút vào thân thể Tô Tiểu Tiểu.
Cô không xác định hỏi: “Tôi là Tô Tiểu Tiểu?”
Thấy con bé ngay cả tên mình cũng quên,mẹ Trương nước mắt lần nữa vỡ đê: “Con chính là Tô Tiểu Tiểu,là Tiểu Tiểu mà dì thương.”
Liễu Uyển Nhi thật sự khó tiếp nhận kết quả như thế,là Tô Tiểu Tiểu cho cô cơ hội trở về nhân thế,nhưng trọng sinh không phải là Liễu Uyển Nhi,mà là Tô Tiểu Tiểu, có lẽ trở về đây nên là cô ấy.
Đối mặt thế giới xa lạ Liễu Uyển Nhi nhớ đến cha mẹ của mình.Không biết phụ thân đã bình an trở về hay không,mà việc nàng rời đi,mẫu thân nhất định rất khổ sở,nữ nhi bất hiếu đời này đã không thể phụng dưỡng hai người.Nghĩ tới đây,Liễu Uyển Nhi khổ sở rơi xuống nước mắt.
Nhìn thấy Liễu Uyển Nhi rơi nước mắt,dì Trương cho rằng cô buồn vì mất trí nhớ,vội ôm lấy cô thất thanh khóc rống”Tiểu Tiểu,con còn có dì,dì Trương sẽ lo cho con giúp con tìm lại trí nhớ.”
Thời gian tiếp theo,dì Trương ngày ngày ở bên cạnh Tô Tiểu Tiểu chính là Liễu Uyển Nhi,mỗi ngày bà nói rất nhiều Tô Tiểu Tiểu về chuyện lúc trước.Được dì Trương dốc lòng quan tâm,Liễu Uyển Nhi càng ngày càng khỏe mạnh,dần dần có thể xuống giường bước đi,mà thông qua nhiều ngày tiếp xúc với người hiện đại,Liễu Uyển Nhi cũng học được rất nhiều giọng nói của người hiện đại,kể cả hành động giao tiếp.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc