Thục Nữ Mất Hồn - Chương 11

Tác giả: Chun Chun

Biệt thự âm u, đêm nay được trang trí bằng rất nhiều đèn màu rực rỡ. Từ trong rừng cây hiện ra một con đường, ánh đèn sáng ngời chiếu xuống thảm nhung màu đỏ mềm mại. Đêm nay, Diêm gia bởi vì cử hành yến tiệc mà náo nhiệt, đa số người nổi tiếng đều có mặt ở đây. Quang cảnh hoa lệ làm cho người ta lóa mắt.
Diêm gia mặc dù ở nước ngoài nhiều năm, nhưng thanh danh Diêm Vũ Nghiên vẫn vang dội như trước. Cũng có rất nhiều người vì muốn hợp tác làm ăn với Diêm Quá Đào, nên chỉ cần nhận được thiếp mời liền đến.
Diêm Vũ Nghiên mặc lễ phục hoa lệ, đứng trước cửa tao nhã hoan nghênh khách quý. Diêm Quá Đào cao lớn đứng bên cạnh nàng. Tuy rằng người đang đứng ở chỗ này, tâm tình hắn lại không yên, trong lòng nhớ mong Ngạc Nhi.
“Ngạc Nhi đang ở đâu?” Hắn cau mày nhìn mẹ mình. Buổi tiệc đêm nay tất cả đều do bà tự ý, hắn vừa trở về đã bị buộc phải tiếp đãi khách, không có thời gian đi xem Ngạc Nhi.
Vì nội bộ tập đoàn có chuyện, hắn bắt buộc phải rời khỏi nhà, trở lại trụ sở chính ở New York, đã rất lâu chưa gặp qua Ngạc Nhi.
Kỳ thật, lần này rời đi là hắn cố ý. Hắn muốn cách xa nàng một chút, sợ bản thân sẽ ngày càng mê luyến nàng. Nhưng là chỉ mới vài ngày, hắn liền không thể bình tĩnh nổi, trong thời gian ngắn nhất trở về Đài Loan.
Không nghĩ cũng biết, đây là ngày quan trọng, Diêm Vũ Nghiên sẽ không để cho Ngạc Nhi xuất hiện. Mấy ngày hắn rời đi luôn nghĩ đến Ngạc Nhi, bộ dáng nàng lúc đáng yêu hoặc tức giận luôn xuất hiện trong đầu hắn. Hắn không tin mẹ hắn sẽ đối tốt với nàng, nhưng cũng biết Ngạc Nhi không phải người yếu đuối, sẽ không dễ dàng để cho người khác bắt nạt.
“Bữa tiệc hôm nay rất quan trọng, làm sao có thể cho cô ta có cơ hội phá hoại? Yên tâm, ta không có thương tổn cô ta dù chỉ một sợi lông tơ, sẽ không ảnh hưởng khẩu vị của ngươi. Hiện tại, ta đem cô ta khóa trái ở trong phòng, tạm thời không cho ra ngoài.” Diêm Vũ Nghiên mỉm cười nói, che lấp ác độc trong ánh mắt.
Diêm Quá Đào xoay người sang chỗ khác, không tin tưởng lời hứa của mẹ, muốn tự mình đi xem. Nhưng là vừa mới bước đi, phía sau liền truyền đến thanh âm lạnh lẽo của mẹ.
“Đứng lại! Con thật sự bị người phụ nữ thấp hèn kia mê hoặc rồi sao? Cho dù là vội vàng muốn cô ta thì cũng nên chờ đến khi tiệc kết thúc. Bữa tiệc này rất quan trọng, nhân vật chủ chốt của các giới đều đến đông đủ, ta không muốn bị mất mặt.” Giọng nói bà hà khắc, nhưng biểu tình trên mặt lại hoàn toàn không hề thay đổi, vẫn là nụ cười xinh đẹp.
Hai tay hắn nắm chặt thành quyền, dừng bước. “Đó là chuyện của bà.” Hắn lạnh nhạt nói, không đem đám người tai to mặt lớn kia để vào trong mắt.
Diêm Vũ Nghiên cười lạnh một tiếng. “Quả nhiên có huyết thống của Quách Tại Trung, ta sớm nhìn ra ngươi đã mê luyến ả đàn bà ૮ɦếƭ tiệt kia! Ta giáo dục ngươi như thế nào ngươi đều không nghe, quạ đen dù trang điểm thế nào cũng không thể thành phượng hoàng, ngươi chung quy vẫn là đồ thấp hèn!” Bà độc ác nói, vẻ mặt nhìn hắn không giống như nhìn đứa con do mình sinh ra mà như đang nhìn kẻ thù.
Bộ dạng Diêm Quá Đào càng lúc càng giống Quách Tại Trung, khuôn mặt nam tính hoàn mỹ có thể câu dẫn tất cả phụ nữ. Có đôi khi nhìn thấy đứa con, nàng sẽ có chút hoảng hốt, dường như đứng trước mặt nàng là người đàn ông tư thế đĩnh đạc chính là chồng cũ của nàng – người đã bỏ đi nhiều năm trước.
Hắn nhìn bà một lúc lâu, lúc sau nhếch môi cười lạnh, không muốn tiếp tục nghe lời nói sỉ nhục của bà.
“Diêm tổng tài.” Một âm thanh kiều mị ngọt ngào gọi hắn. Hắn không kiên nhẫn quay đầu lại, kinh ngạc nhìn thấy một vị tiểu thư tuyệt sắc.
Hắn đã thấy qua nhiều mỹ nữ, nhưng có rất ít người xuất sắc như vậy.
Thanh âm kia phát ra từ một cô gái xinh đẹp chừng mười lăm tuổi, nàng mặc một bộ lễ phục màu lam mềm mại, *** trắng hồng, ngũ quan xinh đẹp tinh tế đến cực điểm, cùng với dáng người mảnh dẻ, tất cả đều khiến cho người ta ấn tượng khó quên.
Nàng đang mỉm cười, tươi cười nhợt nhạt mà thập phần tuyệt đẹp. Đây là một nụ hoa nhỏ, tương lai chắc chắn sẽ là một đóa hoa xinh đẹp. Vẻ đẹp của nàng đã làm cho hắn ngừng bước, không tin được.
“Chào ngài, tôi là Đường Tâm của “tập đoàn Thái Vĩ”. Cha mẹ tôi không thể đến dự, cho nên tôi cùng với em trai đại diện tham dự. Đây là một chút lễ mọn, xin vui lòng nhận cho!” Đường Tâm cười chân thành, từ quản gia phía sau tiếp nhận một bức tượng bằng pha lê, lễ phép đưa cho Diêm Vũ Nghiên.
Tập đoàn Thái Vĩ? Diêm Quá Đào cảnh giác nheo mắt. Khi ánh mắt hai người chạm nhau, cô hơi dừng lại rồi mới bình tĩnh tránh đi, ánh mắt trong suốt vẫn là thận trọng cùng lễ phép.
“Cháu là tiểu thư Đường gia? Trời ạ, đã lớn như vậy rồi, là thục nữ tiêu chuẩn đây!” Diêm Vũ Nghiên cười khen tặng, bỏ qua biểu tình khó coi của đứa con.
Đường Tâm mỉm cười, chính là cúi đầu, bộ dáng thập phần thẹn thùng. Trước *** nàng cài một đóa hoa hồng trắng, đế hoa được làm bằng trân châu quý giá màu hồng phấn, cùng khí chất của nàng thực tương xứng.
Một cậu bé năm tuổi ăn mặc lịch lãm đứng dậy, lễ phép cúi đầu. “Xin chào. Tôi là Đường Chấn, đại diện cho cha Đường Bá Vũ tham dự.” Vẻ mặt của cậu rất nghiêm túc, mồm miệng rõ ràng, tuổi còn nhỏ mà đã có bộ dáng người lớn.
“Cậu bé rất đáng yêu, vẻ ngoài cùng Đường tổng tài thật giống nhau! Đường tiểu thư trước có thể dẫn em trai đi dùng chút điểm tâm.”
Diêm Vũ Nghiên cười xoa hai má cậu bé, nhưng bộ dáng từ ái này chỉ là bề ngoài mà thôi.
“Cám ơn phu nhân.” Đường Tâm gật đầu đáp lễ, ôn nhu nắm tay em trai đi vào đại sảnh rộng lớn. Quản gia luôn luôn cung kính đi theo sát phía sau hai người, bảo hộ hai vị tiểu chủ nhân Đường gia.
Diêm Vũ Nghiên vừa lòng nhìn, lúc sao tầm mắt lại hướng về phía đứa con. “Có thấy không, kia mới là người xã hội thượng lưu chân chính. Có thể xứng với Diêm gia cũng chỉ có cô gái như vậy. Đường Tâm xinh đẹp lại thông minh, chỉ số IQ cao kinh người. Quan trọng nhất là nàng có huyết thống Đường gia, là viên ngọc minh châu trong tay Đường Bá Vũ. Ngươi nếu phải yêu thì ít nhất cũng phải chọn kiểu người như nàng.”
Diêm Quá Đào nhìn mẹ mình, trong lòng trở nên lạnh lẽo. Hắn như thế nào nhìn không rõ? Như thế nào còn có hy vọng? Mẹ hắn vẫn dựa theo huyết thống mà đối đãi người khác. Ở trong mắt bà, xuất thân bình thường cũng chỉ có thể được gọi là đê tiện. Mà trong người hắn chảy dòng máu của cha, ngay cả hắn là đứa con duy nhất của bà, bà lại thủy chung hận hắn.
Đôi mắt đen của hắn nhìn bà chằm chằm, trong lòng tuyệt vọng thở dài. Tuy rằng đã nhiều năm qua bà lấy cừu hận dạy hắn, tàn nhẫn Tra t** hắn, nhưng hắn lại rất ít trái lời bà. Nói như thế nào đi nữa, bà vẫn là mẹ của hắn, là người thân duy nhất của hắn.
Con người không có khả năng hoàn toàn tàn nhẫn vô tình, trong tiềm thức, hắn vẫn hy vọng có thể có được chút tình cảm của bà.
Chính là trong nháy mắt này, hắn hoàn toàn hiểu được, Diêm Vũ Nghiên tuyệt đối không thể cho hắn điều này.
Như vậy, là ai có thể cho hắn, hắn vẫn muốn nhưng lại không chiếm được?
Thoáng chốc, một khuôn mặt xuất hiện trong đầu hắn, hắn nhớ rõ tất cả xinh đẹp của nàng. Tuy rằng lấy lý do báo thù để giữ nàng lại đây, nhưng kỳ thật trong lòng hắn đã có lựa chọn.
Diêm Quá Đào khẽ mỉm cười, lúc này không còn là nụ cười lạnh đáng sợ, ngược lại tràn ngập chờ mong. Giờ phút này, hắn không để ý lời chỉ trích cùng sỉ nhục của mẹ nữa, hắn muốn đi tìm Ngạc Nhi, muốn tìm cô gái nhỏ làm cho hắn mê luyến sâu sắc kia.
Đường Tâm khí chất tao nhã, trên mặt mang theo nụ cười ôn nhu, cúi đầu nhìn cậu em trai Đường Chấn, đôi môi như cánh hoa khẽ mở, đi qua liền hấp dẫn phần lớn ánh mắt, không ít cậu ấm nhà giàu đều nhìn đến ngây người.
“Thật hận ૮ɦếƭ những bữa tiệc thế này, mặt của ta đều cứng lại vì phải cười.”
Đường Chấn hừ nhẹ một tiếng, cũng vẫn duy trì nụ cười khiến người khác yêu thích. “Hừ! Ít nhất chị không bị bà kia yêu thích đến véo má sưng lên.”
“Tiểu thư, tiểu thiếu gia, xin duy trì phép lịch sự.” Mạc quản gia phía sau hai người lên tiếng nhắc nhở.
“Tôi đủ lễ phép. Nếu không phải vì mặt mũi Đường gia thì tôi đã xông lên móc tròng mắt mấy tên háo sắc kia ra.”
Đường Tâm như cũ mỉm cười với mấy người đàn ông kia khiến bọn họ kinh diễm đến mức hồn bay phách lạc – hồn vía lên mây, đều không ngăn nổi nước miếng. Khi vừa mới bước vào cửa, những nam nhân này dùng ánh mắt như muốn lột hết quần áo trên người nàng, làm cho nàng chán ghét cực kỳ!
“Không cần. Thấy chị ăn mặc như vậy, ánh mắt bọn họ chắc cũng sắp rớt ra rồi.” Đường Chấn nhún nhún vai, đối với ánh mắt nam nhân nhìn chị gái mình đã tập mãi thành quen.
Những người đàn ông bình thường chỉ thấy vẻ đẹp Đường Tâm mà lại không biết tuy nàng còn tuổi còn trẻ nhưng lại không hề đơn giản. Có gia thế hiển hách không nói, còn cực kỳ thông minh, đôi môi anh đào hé ra liền không buông tha người, có thể nói cho đàn ông xấu hổ vô cùng, phải quỳ xuống cầu xin tha thứ ngay lập tức.
Mạc quản gia cười mấy tiếng, đã quen với cách nói chuyện trước sau không giống nhau của hai chị em họ. “Nếu người khác biết Đường gia tiểu thư cùng thiếu gia nói chuyện riêng như vậy, chúng ta không biết có thể hay không bị đuổi ra ngoài?”
Trên mặt ba người vẫn là nụ cười, thong thả ra khỏi đại sảnh náo nhiệt, hướng đến rừng cây rậm rạp phía sau tòa nhà đi đến.
Bọn người hầu có chút hoang mang khi nhìn thấy ba người họ, lại ngại đối phương khí chất tôn quý, cũng không dám tùy tiện tiến lên ngăn cản.
“Được ra ngoài sao? Tôi đây chính là cầu còn không được, tiệc tùng kiểu này tôi thật sự đối phó không nổi.” Đường Tâm cười lạnh vài tiếng. Nếu không vì không biết cha mẹ trốn đi nơi nào, trốn tránh nghĩa vụ xã giao, nàng cùng Đường Chấn cũng sẽ không phải đi chuyến này.
“Chị nếu có chút tình nghĩa chị em, liền mang theo em cùng nhau rời đi đi!” Tươi cười trên mặt Đường Chấn biến mất, cậu nhàm chán đến giậm chân. Trên người cậu cũng có thông minh di truyền của Đường gia, chỉ số thông minh so với Đường Tâm không hề thua kém chút nào.
“Quản gia, đem ba lô của tôi ra đây.” Đi đến chỗ sâu trong đình viện, nhìn thấy một ngôi nhà gỗ nhỏ cũ nát, Đường Tâm xoay người nói với lão quản gia. “Chị cùng bạn tốt muốn đi đến bờ sông nướng đồ ăn, sao có thể mang một đứa trẻ đi?”
Nàng làm ngáo ộp với em trai.
“Tiểu thư, người đêm khuya không về, lão gia sẽ tức giận.” Mạc quản gia lắc đầu.
“Cha khi nào thì không tức giận? Tôi đã sớm quen rồi.” Đường Tâm chẳng hề để ý, nhanh tay cầm lấy ba lô, lấy ra từ bên trong một bộ quần áo đơn giản hợp thời. Nàng vốn không phải là một cô gái ngoan ngoãn nghe lời, sau khi trưởng thành liền có một số hành vi lớn mật khiến cho Đường Bá Vũ đau đầu.
“Chị không mang theo em đi ăn đồ nướng, cha sẽ càng tức giận.” Đường Chấn cười gian, tuy tuổi còn nhỏ, cậu cũng đã hiểu cách nói lời gièm pha. Cậu đại khái còn phù hợp với danh hiệu “Tiểu ác ma” hơn Đường Tâm. “Chị có biết hay không, cha gần đây đối với chị cực kỳ bất mãn. Cha dường như bắt đầu áp dụng đối sách gì gì đó.” Cậu nhắc nhở.
Đường Tâm cũng không quan tâm chuyện này, quay lại nhìn em trai cười lạnh vài tiếng, tìm một chỗ bóng cây rậm rạp, sau đó chuẩn bị thay quần áo. Biểu tình của nàng trở nên hoạt bát, ánh mắt thông minh linh hoạt có vài phần xinh đẹp vượt quá tuổi của nàng.
Có lẽ là từ nhỏ đã có vài phần bướng bỉnh, hơn nữa lại thông minh hơn người, mới tuổi mười lăm nàng đã khiến cho Đường Bá Vũ muốn mau áp chế vào khuôn khổ.
“Quản gia, dẫn nó trở về ngủ đi. Nhớ rõ, phải đắp chăn cho nó, chăm sóc nó thật tốt. Em trai tôi tuổi còn nhỏ, còn có thể sợ tối, không dám một mình đi WC đâu!” Đường Tâm châm chọc nói, mím môi cười.
Đường Chấn nghiến răng nghiến lợi, nhưng không có cách nào phản bác. Ai bảo cậu chỉ số thông minh xuất sắc hơn người, lại mới chỉ năm tuổi? Cậu trừng mắt nhìn chị mình, thầm thề có thù không báo không phải quân tử.
Đột nhiên, cửa sổ nhỏ được cây xanh che khuất phía sau phát ra tiếng cửa kính vỡ. Bên trong truyền đến vài tiếng mắng mỏ. Tiếp theo có tiếng người di chuyển vật nặng, một đôi bàn tay bé nhỏ có vài vết thương đặt lên bệ cửa sổ. Giữa lúc ba người đang trợn mắt há mồm, một thân ảnh nhỏ xinh bò lên trên cửa sổ bị tàn phá.
“Bà già ૮ɦếƭ tiệt, cũng dám đem tôi nhốt ở trong này? Trò cười, gian phòng nhỏ này như thế nào làm khó được tôi? Thù này nếu không báo thì tên của tôi sẽ không phải là Lãnh Ngạc Nhi!” Ngạc Nhi tức giận lầm bầm mắng, cũng bất chấp những mảnh thủy tinh nhỏ đâm vào lòng bàn tay mềm mại, miễn cưỡng chui qua cửa sổ nhỏ hẹp, quần áo trên người đã sớm rách rưới nhìn không nổi.
Mấy ngày Diêm Quá Đào không ở đây, nàng cũng không sống khá hơn. Diêm Vũ Nghiên thỉnh thoảng lại độc ác mắng nàng, nói ra đủ lời khó nghe nhất. Bị nàng phản kích, Diêm Vũ Nghiên sai người hầu trói chặt nàng, sau đó tặng nàng hơn chục cái tát, làm rách môi của nàng. Thậm chí lúc sau còn đem nàng nhốt ở cái kho tối tăm này, cả ngày không cho nàng một giọt nước.
Nếu không phải đêm nay tổ chức tiệc, Diêm Vũ Nghiên sợ nàng đập cửa kêu cứu sẽ bị khách nghe thấy, nàng đại khái sẽ vẫn bị nhốt ở căn phòng đó cho đến khi Diêm Quá Đào trở về.
Nghĩ đến hắn, lòng nàng có chút kỳ quái, lại có vài phần buồn bực. Rõ ràng nên hận hắn làm nàng khổ sở đến mức này, nhưng là nhớ tới đôi khi hắn biểu tình không nỡ, nàng sẽ không biết nên nói nên làm thế nào bây giờ. Nhưng hắn là kẻ thù của nàng, nàng như thế nào có thể mềm lòng?
Nhớ tới Diêm Quá Đào, nàng nhất thời phân tâm, trượt chân ngã xuống thảm cỏ mềm mại.
“Trời ạ! Đau ૮ɦếƭ tôi.” Nàng thở dốc vài tiếng, cố gắng cử động tay chân. Lúc này nàng mới phát hiện ra bên cạnh có ba người đang đứng đó.
Ngạc Nhi trừng lớn mắt, tiếng kêu đã ra đến cửa miệng, không nghĩ tới đối phương lại mở miệng trước. “Chị Ngạc Nhi?! Chị thế nào lại ở nơi này?” Thanh âm mềm mại ngọt ngào truyền đến, một cô gái xinh đẹp bước ra khỏi bóng tối, kinh ngạc nhìn nàng.
Nàng hơi nheo mắt nhìn lại, vui mừng phát hiện ra người đó đúng là Đường Tâm! “A, Đường Tâm?” Nàng vội vàng muốn đứng lên đi đến, rồi lại vụng về ngã trên mặt đất.
Quản gia vội vàng tiến lên đỡ lấy nàng, trên mặt tràn ngập biểu tình quan tâm.
“Ngạc Nhi tiểu thư, người không sao chứ?” Lão quản gia nhìn cửa sổ nhỏ mà không nói nên lời, hoài nghi Ngạc Nhi như thế nào có can đảm trèo từ đó ra? Tuy rằng là chị em, nhưng vợ Lôi Đình – Lãnh Mật Nhi, không thể nghi ngờ so với em gái ôn nhu hơn rất nhiều.
Ngạc Nhi lắc đầu cười khổ, tiếp nhận khăn tay từ Đường Tâm, quấn đơn giản để cầm máu ở lòng bàn tay. “Nói ra rất dài, bất quá tóm lại là, chị bị hai mẹ con biến thái nhà này bắt cóc nhốt ở đây.” Nàng ngẩng đầu nhìn Đường Tâm, có chút áy náy đưa lại khăn tay tinh xảo đã bị bẩn. “Chị sớm nên nghĩ đến, buổi tiệc hôm nay tập hợp rất nhiều người quyền thế, tập đoàn Thái Vĩ cũng nhất định sẽ có người tham dự mới đúng.” Mấy ngày hôm nay, trong lòng nàng bị chuyện nào đó chiếm hết, làm cho nàng không rảnh nghĩ đến chuyện khác.
Đường Tâm nhíu mày, xem qua vết thương trên người Ngạc Nhi, xác định đều chỉ bị trầy da, lát sau mới mở miệng. “Chị mất tích hơn một tháng, chị Mật Nhi sắp phát điên rồi. Anh Lôi dùng tất cả các quan hệ để tìm kiếm chị, lại hoàn toàn không có tin tức.” Nàng nhìn gian nhà gỗ nhỏ âm u kia, nhíu mày. “Ai lai ngờ được, chị sẽ lại bị bắt cóc đến nơi này!” Diêm Quá Đào quả nhiên như lời đồn, không phải kẻ dễ chơi.
Anh rể Ngạc Nhi là cán bộ cao cấp của tập đoàn Thái Vĩ, cùng Đường gia có quan hệ gần gũi, Ngạc Nhi tự nhiên cũng quen với người nhà Đường gia. Đường gia tuy rằng thế lực lớn nhưng lại không hề có ỹ nghĩ khinh người.
“Trước mắt có phải nên thông báo cho Mật Nhi phu nhân, làm cho nàng yên tâm?” Mạc quản gia đề nghị.
“Em sẽ tới báo tin, để Lôi thúc thúc phái xe đến đón chị Ngạc Nhi rời khỏi nơi này.” Đường Chấn nói, quan tâm nhìn Ngạc Nhi. Cậu thương xót Ngạc Nhi đã phải chịu cực khổ, hơn nữa Ngạc Nhi lại xinh đẹp, điều này làm cho ý niệm muốn bảo vệ Ngạc Nhi của cậu trỗi dậy.
Ngạc Nhi yếu ớt gật đầu, miễn cưỡng đi đến. Nàng đã đói đến mức hai chân như nhũn ra. “Được. Bất quá trước khi rời đi nơi này, phải cho chị ăn chút gì trước đã, chị đói tới sắp thủng dạ dày rồi.”
“Bọn họ bắt cóc chị, đem chị nhốt tại cái kho nhỏ cũ nát này, thậm chí không cho chị ăn cơm? Người Diêm gia rốt cuộc suy nghĩ cái gì? Biết chị cùng tập đoàn Thái Vĩ có quan hệ, bọn họ còn dám động đến chị?” Đường Tâm vẫn cau mày, nhớ tới nụ cười giả dối của Diêm Vũ Nghiên nàng liền cảm thấy không được thoải mái.
Ngạc Nhi bất đắc dĩ cười một tiếng. “Ân oán gia tộc, bọn họ tính tình nhỏ mọn, qua hai mươi năm cũng không quên được, cho nên mới tìm chị làm nơi trút giận.”
Bọn họ cẩn thận đi qua đình viện, tránh đi chú ý của mọi người, muốn lấy một chút đồ ăn trong bữa tiệc cho Ngạc Nhi ăn đỡ đói. Đứng ở góc tối, lại thấy Diêm Vũ Nghiên ăn mặc tao nhã, như cũ lộ vẻ tươi cười giả dối, vẻ mặt vui vẻ cùng khách nói chuyện.
Ngạc Nhi hận đến nghiến răng nghiến lợi, hơi nheo mắt nhìn Diêm Vũ Nghiên. Hận không thể xông lên phía trước P0'p ૮ɦếƭ bà ta.
Nàng nhận đồ ăn từ tay Mạc quản gia, oán hận cắn một miếng to đùi gà, dùng sức nhai nuốt.
“Bà già ૮ɦếƭ tiệt, tôi sẽ không bỏ qua cho bà đâu!” Nàng hung ác nói, bởi vì cực kỳ phẫn nộ, cùng với đồ ăn ngon, thể lực chậm rãi hồi phục. Ánh mắt của nàng không tự giác nhìn quanh đại sảnh, muốn tìm thân ảnh cao lớn đã dần quen thuộc.
Đường Chấn nhìn theo ánh mắt Ngạc Nhi, trên mặt đột nhiên hiện vẻ xảo trá. “Chị Ngạc Nhi, còn hơn im lặng mà đi thì chị có nghĩ đến cảnh tượng náo nhiệt? Có thể oanh liệt rời đi, còn có thể làm cho Diêm gia mất mặt, báo thù triệt để.” Cậu cười xấu xa, biểu tình này cực kỳ giống Đường Bá Vũ.
“Em có mưu đồ quái quỷ gì?” Đường Tâm nhướng mày hỏi. Tuy rằng cũng bạn tốt đi nướng đồ ăn ngon thực hấp dẫn, nhưng là thay Ngạc Nhi báo thù, xem Diêm gia mất mặt chính là cơ hội khó có được, nàng thật ra có thể nói lời xin lỗi với các bạn, lưu lại đây để góp vui.
“Mọi người nghe em nói…” Đường Chấn cười gian, bắt đầu nói kế hoạch trong đầu với ba người.
Diêm Quá Đào đi lên cầu thang, bước nhanh hướng đến phòng Ngạc Nhi, lại phát hiện cửa phòng nàng bị khóa. Hắn nhíu mày, mơ hồ cảm thấy không thích hợp, túm lấy một người hầu ép hỏi. Người hầu sợ tới mức sắc mặt tái nhợt, lúc này mới ấp a ấp úng nói ra chân tướng, nói cho hắn, Ngạc Nhi căn bản không bị nhốt trong phòng, mà bị khóa trong nhà kho gỗ nhỏ cũ nát cất giữ công cụ làm vườn ở sâu trong đình viện.
“Phu nhân nói, cô ấy sẽ quấy rầy khách đêm nay, cô ấy không có tư cách…” Người hầu chưa nói hết câu đã bị Diêm Quá Đào vung tay ném đi, chật vật ngã xuống đất.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc