Thua Vì Yêu Em - Chương 72

Tác giả: Trúc Dĩ

EM KHẨN TRƯƠNG SAO
Thư Niệm kinh ngạc nhìn anh.
Điện thoại cầm ở trong tay, như là đang nóng lên. Lòng bàn tay cũng dần dần bốc lên mồ hôi.
Kỳ thật cái này cũng không tính là công khai, Tạ Như Hạc không có phát biểu bất luận cái gì dẫn đạo tính ngôn luận, chỉ nói là anh viết một ca khúc rất êm tai, vừa vặn là Thư Niệm hát.
Còn có, chú ý sự việc chi tiết bên trong chỉ có một mình cô.
Rất nhiều người chú ý tới hai chuyện này có lẽ sẽ suy đoán, cũng có thể bởi vậy mà cảm thấy đây chính là sự thật. Mặc dù còn không có chứng thực, những cái kia suy đoán cũng vẻn vẹn chỉ là suy đoán.
Có thể về sau nhắc đến Thư Niệm, đại khái sẽ có rất nhiều người đều sẽ liên tưởng đến A Hạc.
Hai người giống như là buộc chặt lại với nhau.
Trước đó cô hỏi có muốn hay không đi thăm ông của Tạ Như Hạc,nhưng Tạ Như Hạc lại trả lời không.
Lúc ấy, mặc dù không có rất tức giận, nhưng Thư Niệm cũng sẽ nghĩ là Tạ Thư Hạc không muốn để cho người nhà biết. Hiện tại xem ra, anh tựa như là hoàn toàn không ngại để người khác biết.
Thư Niệm liếm liếm khóe môi, thu tầm mắt lại, trong lòng giống như là bị thứ gì lấp đầy, một chút xíu bành trướng, cơ hồ muốn tràn ra ngoài. Cái mũi của cô chua xót, vuốt mắt, trầm thấp ừ một tiếng.
Nghe được ngữ khí của cô, Tạ Như Hạc nghiêng đầu, nói khẽ: "Làm sao vậy?"
Thư Niệm không có giấu diếm, ngoan ngoãn mà nói: "Cảm thấy anh quá tốt."
Cảm thấy mình sẽ không thể nào gặp được một người tốt như anh.
Cho nên sẽ lo nghĩ, lo lắng tương lai có lẽ sẽ có ngày xa nhau. Cho đến lúc đó, cô hẳn là rất khó thích ứng, rất khó tiếp nhận, rất khó một lần nữa qua về cuộc sống một người.
Nghe vậy, Tạ Như Hạc lông mi giật giật, rõ ràng ý nghĩ của nàng. Hắn suy nghĩ một lát, nghiêm túc nói: "Thư Niệm,anh cùng em yêu đương, không có đối với người ngoài giấu diếm mối quan hệ này, cái này là sự tôn trọng đối với em. Cũng không thể đại biểu anh rất tốt."
Thư Niệm ngẩng đầu: "A, a?"
"Đây là chuyện anh nên làm."
Thư Niệm bị hắn nói có chút mơ màng, cảm xúc trong nháy mắt tan đi, lúng ta lúng túng gật đầu: "Ồ."
Tạ Như Hạc đưa tay sờ lên đầu của nàng, biểu lộ không có thay đổi gì, giống như là khuyên nhủ cô: "Em chỉ cần coi như chuyện đương nhiên mà tiếp nhận."
Hai người đi ra cao ốc, một lần nữa trở lại trên xe.
Tạ Như Hạc mở cửa xe, để Thư Niệm đi lên trước, sau đó tiến tới thắt dây an toàn cho cô. Sau khi xe chuyển động, anh đột nhiên nhớ tới lúc trước lời Thư Niệm cùng anh nói.
Một giây sau, Tạ Như Hạc ý vị thâm trường nâng mắt lên: "Trợ lý Phương."
Phương Văn Thừa rất ít nghe Tạ Như Hạc gọi hắn như thế này, bình thường đều là gọi tên đầy đủ, lúc nghe được còn tưởng rằng là mình nghe nhầm rồi. Anh ta không khỏi ở trong lòng lau vệt mồ hôi, hồi tưởng đến mình lại đã làm sai điều gì, qua mấy giây mới cẩn thận từng li từng tí quay lại: "Thiếu gia, có chuyện gì không?"
Tạ Như Hạc giật giật khóe miệng, không chút để ý nói: "Buổi chiều tốt."
"..."
Phương Văn Thừa:???
-
Hai ngày sau, Thư Niệm đúng giờ đến phòng thu âm đi thử âm. Tạ Như Hạc vẫn là giống thường ngày như thế, ở bên ngoài đợi cô. Sau khi thử âm thông qua, cô cũng không tính ở lâu, dự định về trước đi suy nghĩ một chút kịch bản.
Đang định cùng Hoàng Lệ Chi tạm biệt, sau đó cùng lúc liền rời đi.
Có một cô gái đi vào.
Cô gái mặc một bộ váy dài màu trắng thuần, trên mặt trang điểm nhạt động lòng người, lúc cười lên, sẽ lộ ra một cái răng khểnh. Cô hữu hảo hướng nhân viên công tác chào hỏi, nhìn rất dễ thân cận.
Thư Niệm chỉ ở màn ảnh bên trong hoặc là các kiểu báo đài gặp qua cô ấy.
Là Miêu Man.
Chú ý tới Thư Niệm, nụ cười trên mặt của Miêu Man không có nửa phần biến hóa: "Xin chào, tôi là Miêu Man."
Thư Niệm nhẹ gật đầu: "Xin chào, tôi là Thư Niệm."
"Thư Niệm..." Miêu Man a một tiếng, kịp phản ứng, "Cô là người đã phối âm cho tôi phải không?"
Thư Niệm nói: "Đúng thế."
"« Nhân lúc anh vẫn còn» kia sao?" Miêu Man cười tủm tỉm nói, "Phối thật tốt."
Thư Niệm mấp máy môi, nhỏ giọng nói: "Miêu tiểu thư diễn cũng rất tốt."
Miêu Man cười ra tiếng, khoát tay áo với cô: "Chính tôi có bao nhiêu phân lượng tôi vẫn là rõ ràng, bất quá tôi sẽ cố gắng, cám ơn cô cổ vũ nha."
Đúng vào lúc này, chuông điện thoại di động của Miêu Man vang lên. Miêu Man ra hiệu với Thư Niệm, sau đó liền đi tới nơi hẻo lánh để nghe. Đại khái là thích người gọi điện thoại, trên mặt của Miêu Man lộ ra ngượng ngùng ý cười, ẩn ẩn có thể nghe được hai chữ "Trạch Nguyên".
Thư Niệm không có lại đem lực chú ý đặt ở trên người Miêu Man, đi ra phòng thu âm.
Tạ Như Hạc ngồi ở trên ghế cách đó không xa.
Thư Niệm đi đến trước mặt Tạ Như Hạc, đưa tay vỗ vỗ nhẹ đầu Tạ Như Hạc.
Hai người tại lúc đó cảm thấy có chút rối rắm. Tạ Như Hạc ngẩng đầu, cũng không có lập tức đứng lên, mặc cho cô sờ lấy đầu của mình, tiếp nhận đồ vật trong tay cô: "Có thể đi rồi sao?"
"Có thể nha, ngày sau em mới bắt đầu thu." Thư Niệm nói, "Lấy trước kịch bản trở về xem."
Tạ Như Hạc ừ một tiếng.
Thư Niệm đợi trong chốc lát, buồn bực nói: "Sao anh không đứng dậy?"
Tạ Như Hạc mi mắt nâng lên, chỉ chỉ đầu của mình, nhìn rất nghe lời.
"Chờ em sờ xong."
Thư Niệm nháy mắt mấy cái, nắm tay thu hồi: "Em chỉ sờ một lúc."
Tạ Như Hạc đứng lên.
Hai người đi về phía thang máy,Thư Niệm nhẹ nhàng hừ phát không thành điệu ca, cũng không để ý để Tạ Như Hạc nghe được. Rất nhanh, cô buồn bực ngán ngẩm nói với anh chuyện mới vừa rồi: "Em vừa mới nhìn thấy Miêu Man."
"ừ?"
"Cô ấy nói cảm thấy em phối âm cho cô ấy rất tốt."
"Còn gì nữa?"
"Không có." Thư Niệm thành thật nói, " em cảm thấy người còn rất tốt."
Tạ Như Hạc không khỏi cảm thấy buồn cười: "Bởi vì khen em sao?"
Thư Niệm trầm mặc xuống, do dự gật đầu: "Nhưng cũng không hoàn toàn là vậy, cảm giác cô ấy là người ở chung rất tốt, cũng không có kiêu ngạo, sẽ còn cùng nhân viên công tác chào hỏi."
Yên tĩnh lại.
Tạ Như Hạc chăm chú nhìn nàng vài giây: "Anh đã biết."
Thư Niệm sững sờ: "Biết cái gì?"
Tạ Như Hạc cho là cô là là ám chỉ mình cái gì, kết hợp cô trước đó giáo huấn qua mình, Tạ Như Hạc thấp giọng hứa hẹn: "Anh về sau cũng sẽ cùng người khác chào hỏi."
"..."
-
Thời điểm Thư Niệm đi thu cũng không phải thường gặp được Miêu Man.
Đại khái là bởi vì lịch trình quá nhiều, cô đến thời gian không quá cố định, cũng sẽ không rảnh thời gian quá dài. Vì để không chậm trễ tiến độ, đều là tách ra thu âm.
Thư Niệm phối âm nhân vật phần diễn không hề ít, hơn nữa còn là bốn mươi tập phim truyền hình, ghi chép lên âm đến vậy muốn một đoạn thời gian. Nếu như thuận lợi, một ngày đại khái có thể ghi chép năm tập.
Nhưng phải phối hợp thời gian của những người khác, cho nên cô cũng không cách nào một lần duy nhất là ghi xong.
Cho nên tốn thời gian không ngắn.
Chạng vạng ngày Đoan Ngọ.
Thư Niệm nói với Đặng Thanh Ngọc muốn về nhà. Cô từ phòng thu âm ra, cùng Tạ Như Hạc ngồi cùng một xe trở về.
Khoảng thời gian này, Tạ Như Hạc vẫn luôn tập lái xe. Lần này là Tạ Như Hạc tự mình lái xe tới. Mặc dù phải tìm lại cảm giác lái xe, nhưng bởi vì trên xe có Thư Niệm, anh cũng không dám đi nhanh, tốc độ chậm rãi từ từ.
Thư Niệm ngồi ở chỗ phó lái, đột nhiên hỏi: "Chúng ta mua quả ướp lạnh nhé?"
Tạ Như Hạc nói: "Mua."
"A?" Thư Niệm lại nghĩ đến nghĩ, "Vậy nếu không mua chút quà?."
"Mua."
Thư Niệm quay đầu, hiếu kỳ nói: "Anh chừng nào thì mua?"
"Trước đó liền chuẩn bị xong." Tạ Như Hạc nói, "Hoa quả vừa mới mua ở gần đây."
"Ồ." Thư Niệm nhỏ giọng nhắc nhở, "Anh không cần mua quá nhiều."
Lần này gặp chính là người lớn trong nhà của Thư Niệm, lúc đầu khẩn trương hẳn là Tạ Như Hạc mới đúng, nhưng Thư Niệm so với anh còn khẩn trương hơn, cũng không biết là nguyên nhân gì.
Có thể là thái độ trước kia của Đặng Thanh Ngọc đối với Tạ Như Hạc, thái độ trước kia không tốt, Thư Niệm lo lắng thái độ của Đặng Thanh Ngọc đối với Tạ Như Hạc sẽ không tốt.
Tạ Như Hạc liền có thể lại bởi vậy không vui.
Sau đó anh khả năng liền sẽ cùng với cô cãi nhau, hai người bởi vì cái này mà chia xa.
Kết cục rất đáng sợ.
Thư Niệm rất ưu sầu.
Trên đường, Thư Niệm phản phản phục phục, uyển chuyển nói với Tạ Như Hạc.
"Một lát đến gặp mẹ em, em sẽ giúp anh nói chuyện."
"Đúng đấy, nếu như anh cảm thấy không vui... Anh có thể nói cho em, em sẽ giúp anh."
"Mẹ em nếu có chút lại nói lời quá đáng anh có thể trực tiếp nói với mẹ em, mẹ em còn rất biết đạo lý, sẽ nghe lời anh..."
Tạ Như Hạc yên lặng nghe, thỉnh thoảng đáp ứng vài tiếng.
Cứ như vậy một đường đi đến Đặng Thanh Ngọc nhà dưới lầu.
Màn đêm dần dần buông xuống, mặt trăng treo ở giữa không trung, bị tầng mây dày đặc che kín. Trong không khí nhiệt độ cũng tan đi chút, có thể ẩn ẩn thổi tới lành lạnh gió.
Hai người xuống xe.
Tạ Như Hạc đi đến buồng sau xe, đem rổ hoa quả mua được cùng thực phẩm bảo vệ sức khỏe lấy ra.
Thư Niệm giống cái đuôi nhỏ đi theo bên cạnh anh, nhìn anh không chút biểu tình mặt. Tâm lý của cô có chút không cân bằng, nhịn không được hỏi: "Anh khẩn trương sao?"
Nghe nói như thế, Tạ Như Hạc nhìn về phía cô, hai người yên lặng nhìn nhau vài giây. Rất nhanh, anh khẽ liếm lấy môi, chìa tay nắm chặt cổ tay của cô. Thư Niệm có thể cảm giác lòng bàn tay của anh bốc lên mồ hôi nóng,ẩm ướt.
Sau đó, Tạ Như Hạc thấp giọng thừa nhận.
"Khẩn trương."
-
Đi thang máy lên lầu.
Không chờ bọn họ đi qua gõ cửa, ở bên trong nghe được động tĩnh Đặng Thanh Ngọc trực tiếp tới mở cửa.
Tạ Như Hạc kêu lên: "Cháu chào dì."
Đặng Thanh Ngọc lộ ra nụ cười, cúi đầu chú ý tới Tạ Như Hạc tay cầm đầy đồ nhịn không được nói: "Làm sao tới một chuyến còn mang nhiều đồ như vậy."
Tạ Như Hạc nói: "Một chút tấm lòng."
Đúng vào lúc này, Vương Hạo từ trong phòng bếp đi ra, kêu gọi: "Mau vào." Sau đó quay đầu hô, "Tiểu tích! Con đang làm gì! Chị con về đến rồi! Ra đây!"
Đặng Thanh Ngọc nhìn về phía Thư Niệm, chăm chú nhìn trong chốc lát: " Mập lên 2 cân?"
Thư Niệm sờ sờ mặt, thanh âm nho nhỏ: "Vâng, mập hai cân."
"Trước kia nuôi như thế nào đều không mập..." Đặng Thanh Ngọc nói liên miên lải nhải, ánh mắt nhìn Tạ Như Hạc cũng nhu hòa không ít, "Lần này ngược lại là mập."
Vương Hạo cười đến hòa ái: "Mọi người trước ngồi một lát, cơm tối lập tức xong."
Nghe vậy, Tạ Như Hạc chủ động nói: "Cháu đến giúp chú."
Còn chưa kịp đi qua, sau một khắc liền bị Đặng Thanh Ngọc kéo lại, ấn đến trên ghế sa lon: "Không có chuyện gì, con ngồi đi, còn lại một món ăn, không cần giúp đỡ."
Thư Niệm rất ít tới, lúc này cũng có chút mất tự nhiên, do dự ngồi xuống bên cạnh Tạ Như Hạc.
Đặng Thanh Ngọc ngồi ở ghế sa lon bên cạnh hai người, bất động thanh sắc đánh giá Tạ Như Hạc, cười nói: "Như Hạc, còn nhớ rõ dì không? Rất nhiều năm không gặp cháu."
Tạ Như Hạc gật đầu: "Nhớ kỹ, dì không có thay đổi gì."
Đặng Thanh Ngọc thở dài âm thanh: "Làm sao không có gì thay đổi, già hơn rất nhiều."
Kết quả Thư Niệm trên đường đi cường điệu sự tình với Tạ Như Hạc, dẫn đến anh lúc đầu chỉ có một chút khẩn trương, những lời kia trở nên rất khẩn trương, một chút tác dụng cũng không có.
( cường điệu sự tình là nhấn mạnh sự việc)
Đặng Thanh Ngọc thái độ đối với Tạ Như Hạc rất tốt.
Tựa như là gặp con trai của bạn cũ.
Ngược lại là Vương Lâm Tích không thoải mái.
Làm sao gọi cũng đều không đi ra, thẳng đến lúc ăn cơm mới không cam tâm tình nguyện từ trong phòng bếp đi ra, đối với Tạ Như Hạc có địch ý rất mạnh, đối mặt anh chủ động lấy lòng cũng không chút nào phản ứng.
Bị Vương Hạo giáo huấn một trận, Vương Lâm Tích cũng chỉ là hé ra khuôn mặt cứng nhắc ngồi ở trên bàn ăn.
Tựa như là trước kia cũng đối với Thư Niệm loại thái độ đó.
Thư Niệm cũng không biết cậu ta đối với Tạ Như Hạc địch ý từ đâu mà đến, cảm thấy có chút buồn bực.
Đặng Thanh Ngọc còn cùng Tạ Như Hạc nói chuyện: "Hai con vẫn luôn liên lạc với nhau sao?"
Tạ Như Hạc nhìn Thư Niệm một chút, sau đó nói: "Có mấy năm không có liên lạc. Trước đó chân của cháu xảy ra chút vấn đề, lúc ở bệnh viện vừa vặn gặp được Niệm Niệm."
"Chân có sao không?" Đặng Thanh Ngọc lo lắng nói, " hiện tại thế nào?"
"Tốt hơn rất nhiều."
"Đúng rồi, cháu bây giờ đang làm việc gì?"
"Làm âm nhạc, cháu là người soạn nhạc, chính là sáng tác bài hát cho người khác. Trước đó còn có ca hát." Tạ Như Hạc không giữ lại chút nào nói, "Hai năm này không có ca hát, đều là sáng tác bài hát cho người khác."
Thư Niệm ở một bên yên lặng ăn cơm, cảm thấy mình một chút tác dụng đều không có.
Nghe được lời này của Tạ Như Hạc, cô đột nhiên nhớ tới Vương Lâm tích tựa hồ là rất thích A Hạc, đang tự hỏi có hay không đem cái này cũng nói ra, cho cậu ta thêm thời gian.
Vương Lâm tích đột nhiên lớn tiếng nói: "Chị! Bạn trai chị nói xạo!"
"..."
Trên bàn ăn trầm mặc một hồi lâu.
Kịp phản ứng về sau, Vương Hạo nổi giận mà rống lên: "Nói bậy bạ gì đó! Ranh con câm miệng cho ta!"
Đặng Thanh Ngọc cũng rất xấu hổ, nhìn xem Tạ Như Hạc: "Như Hạc, cháu đừng để ý tới tiểu tử thúi này..."
Vương Lâm tích chính là muốn cho Tạ Như Hạc ngột ngạt, không chút nào sợ hai vị trưởng bối đồng thời giáo huấn, la hét: "Con cũng không có nói bậy! Chị! Chị có thể đừng bao giờ ở cùng người như này —— "
Vương Hạo đứng lên che miệng của cậu ta.
Tạ Như Hạc nhìn Vương Lâm Tích một chút, biểu lộ không nhiều lắm biến hóa: "Không sao, tiếp tục ăn đi."
Đặng Thanh Ngọc miễn cưỡng đem thoại đề kéo trở về: "Nghề nghiệp là sáng tác bài hát cho người ta? Cháu viết qua bài gì, dì hôm nào cũng đi nghe một chút, cổ động cho cháu một chút."
Tạ Như Hạc suy tư dưới, cảm thấy Đặng Thanh Ngọc hẳn là chưa từng nghe qua hắn hát, nhưng nhất định sẽ đi nghe Thư Niệm hát: "Gần đây Niệm Niệm hát bài « ngôi sao đang rơi xuống » chính là cháu viết."
"A?" Đặng Thanh Ngọc kinh hỉ nói, " kia là cháu viết? Dì liền nghĩ con bé Niệm Niệm này ngũ âm không đầy đủ làm sao hát chứ, thật là dễ nghe."
Vương Lâm Tích lúc này ngừng giãy dụa, Vương Hạo cũng theo đó buông cậu ta ra.
Rất nhanh, Vương Lâm Tích trừng to mắt nhìn chằm chằm anh, không thể tin nói: "Làm sao có thể là anh viết? Kia là A Hạc viết! A Hạc còn phát Weibo."
Tạ Như Hạc gật đầu: "乃út danh của anh gọi A Hạc."
"..."
Vương Lâm tích quay đầu nhìn về phía Thư Niệm, giống như là muốn chứng thực.
Thư Niệm hướng cậu ta gật đầu.
Vương Lâm tích trong nháy mắt yên tĩnh xuống.
Đặng Thanh Ngọc cùng Vương Hạo tuổi đã lớn, sự tình của phương diện này không quá chú ý đến. Nhưng cũng biết Vương Lâm tích thật thích ca sĩ A Hạc, trong nhà còn chất đầy Album của anh.
Đặng Thanh Ngọc cười hoà giải: "Tiểu tích còn rất thích nghe nhạc cháu hát."
"vâng?" Tạ Như Hạc quay đầu nhìn về phía Vương Lâm Tích, thấp giọng nói: "Cảm ơn."
Sự việc nhỏ vừa xen giữa kia liền như chuyện quá khứ.
Đặng Thanh Ngọc vẻ mặt tươi cười, lại cùng Tạ Như Hạc trò chuyện những chủ đề khác.
Qua thêm vài phút đồng hồ.
Vương Lâm Tích quyết định ngẩng đầu. Cậu ta ngắt lời cuộc nói chuyện phiếm của bọn họ, tình cảm dạt dào mà trịnh trọng hô: "Cha, mẹ, chị, anh rể."
"..."
"Vừa mới cái kia cái rắm, nhưng thật ra là con thả."
"..."
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc