Thua Vì Yêu Em - Chương 28

Tác giả: Trúc Dĩ

ANH THỬ MỘT CHÚT
Nghe vậy, Thư Niệm lại cúi đầu nhìn lời thoại một chút. Không biết có phải cô đã biết vị trí của nó hay không, cô cảm thấy, chỉ cần nhìn một chút, nhìn thấy đầu tiên chính là lời thoại đó.
Là một vị trí cực kỳ bắt mắt.
Thư Niệm cảm thấy mình có chút kỳ quái.
Nhưng lại thật giống như không phải cảm thấy mình kỳ quái
Cô cùng Tạ Như Hạc vẫn luôn ở cùng nhau như vậy.
Trước kia là như vậy, bây giờ có lẽ bởi vì lâu quá không gặp nhau, hay có thể bởi vì đã trưởng thành, hai người có một chút không thân thiết, nhưng thực ra cũng không có sự thay đổi quá lớn.
Có thể so với trước kia, Thư Niệm cảm thấy Tạ Như Hạc dường như có một chút khác lạ. Cụ thể là gì cô lại không nói ra được.
Liên quan đến anh cô đều cảm thấy mình không thể bình thường.
Thư Niệm muốn hỏi anh một chút, nhưng lại không biết nên hỏi anh cái gì, không thể làm gì khác là bỏ qua một bên. Nhớ tới lời anh mới nói, đầu ngón tay của cô buông xuống, chỉ đến câu thoại lúc nãy anh nói, "Anh mới vừa đọc câu này?"
Tầm mắt Tạ Như Hạc còn đặt ở ngoài cửa sổ. Nghe được lời Thư Niệm, anh đưa tay sờ một bên tai, cũng không tiến tới nữa, xa xa liếc mắt, không ngẩng đầu ừ một tiếng.
"Cái này không phải lời thoại của tôi." Thư Niệm rũ mắt xuống, suy tư một chút, bệnh nghề nghiệp liền tái phát, "Nhưng cái này, câu này không nên nói như vậy. Cái này là câu nói nam theo đuổi nữ, nam sinh này theo đuổi cô gái này rất lâu. Tính cách của cậu ta rõ ràng kiểu sáng sủa, những lời này cũng nói rất nhiều lần, người như cậu ta phải dùng một giọng nói tương đối nhẹ nhàng. Nhưng giọng nói của anh vừa rồi lại quá cứng ngắc."
"..."
Thư Niệm nghiêm túc phân tích: "Anh như vậy tương đối giống như lần đầu tiên tỏ tình."
Sắc mặt Tạ Như Hạc cứng đờ, giống như bị người khác nhìn thấu tâm tư, mất tự nhiên quay mặt sang chỗ khác.
Thư Niệm nhớ lại kinh nghiệm ***g tiếng, cùng với thầy và đạo diễn giải thích nội dung cho cô, tự nhiên nói: "Thanh âm của mấy nam sinh thương tương đối sáng ngời nhanh nhẹn. Anh phải mở miệng, đem vòm họng nâng lên. Đại khái là vậy."
Tạ Như Hạc nói: "Cái gì?"
Thư Niệm điều chỉnh xong, chợt lên tiếng: "Em thích anh."
Tạ Như Hạc sững sốt một chút, lông mi giật giật, cặp mắt đào hoa khẽ cong xuống, đường cong rất nhạt. Cảm xúc không có lộ ra ngoài, khó mà bị phát hiện, "Ừ"
"Thanh âm như vậy nghe thì sẽ sáng một chút." Nói xong, Thư Niệm nhìn về phía anh, "Anh thử một chút."
"Hả?"
Thư Niệm lại nói một lần: "Anh thử một chút đi."
"..." Tạ Như Hạc dừng lại, nhất thời không phản ứng kịp: "Thử cái gì?"
"Chính là nói giọng sáng một chút ấy. Mang vòm hòng, chính là vị trí sau vòm miệng." Thư Niệm đột nhiên nghĩ tới, "Anh hẳn biết những thứ này chứ? Anh trước còn dạy tôi làm sao hát âm cao."
Tạ Như Hạc chậm rãi gật đầu: "Ừ."
Thư Niệm hứng thú, đem lời thoại cho anh: "Vậy anh thử một chút, ***g tiếng rất dễ."
Nhìn vào ánh mắt mong đợi của cô, Tạ Như Hạc nhận lấy lời thoại, hắng giọng một cái, không lưu loát đọc lời thoại bên cạnh câu cô vừa nói kia: "Em có phải muốn ăn cái gì không?"
Thanh âm so với mới vừa rồi sáng ngời trong trẻo một chút.
Thư Niệm sững sốt một chút, một thời không phản ứng kịp, tiến tới nói: "Không phải câu này."
Tạ Như Hạc rũ mắt xuống, thấp giọng giải bày: "Thanh âm lần này rất sáng, nói câu khác cũng được."
"Không được!" Thư Niệm phản bác lời của anh, rất nghiêm túc nói, "Cả hai lời thoại không phải cũng một nhân vật, cái này là loại người sáng sủa, thanh âm hẳn là trầm thấp có tính ý, anh phải nói câu này."
Cô để đầu ngón tay ở ba chữ "Anh thích em".
Tạ Như Hạc nhìn lời thoại, môi giật giật, không nói nên lời. Rồi sau đó, hướng nhìn về phía cô, vừa vặn ***ng ánh mắt của cô.
Ánh mắt của cô vừa tròn vừa lớn, đuôi mắt rũ xuống, tròng mắt màu nâu, liền tôn lên sự hời hợt, hiện lên sự trong trẻo. Thần sắc nghiêm túc, trong mắt sạch sẽ không tạp chất.
Vẫn giống như nhiều năm trước, giống như không có chút thay đổi.
Có lẽ được người nhà bảo vệ rất tốt, cô một mực sống như con nít, nội tâm sạch sẽ không có nửa điểm vết bẩn.
Tạ Như Hạc còn nhớ, khi đó, Thư Niệm khi biết bạn học cùng lớp yêu sớm, từng rất nghiêm túc cùng anh nói qua, bon họ tuổi tác còn nhỏ như vậy, nói chuyện yêu đương là sai, là không được làm.
Coi như người khác đều cảm thấy cô ngu ngốc, nói tới nói lui giống như bị ngốc, cô vẫn cố chấp ý kiến của mình. Nhận định là dạng đạo lý gì, cũng sẽ không bởi vì những người khác mà thay đổi.
Bây giờ và khi đó, ánh mắt giống nhau như đúc.
Mới vừa nãy, Tạ Như Hạc bất ngờ dũng cảm một chút, đưa tay khép lời thoại lại, trả lại cho cô. Nhìn ánh mắt nghi hoặc của Thư Niệm, anh cứng rắn nói chủ đề khác: "Tối nay em có rảnh không?"
"Tối nay?" Thư Niệm trong nháy mắt bị anh dẫn dắt chủ đề khác, "Hẳn là không có, đại khái mười hai giờ khuya mới có thể."
"Được." Tạ Như Hạc không hỏi nhiều nữa, đem một hộp bên cạnh đưa cho cô, "Tặng em."
Thư Niệm nháy mắt mấy cái, đưa tay nhận lấy: "Đây là cái gì?"
Tạ Như Hạc thành thực nói: "Quà sinh nhật."
Động tác Thư Niệm dừng lại, tựa hồ chưa từng nghĩ tới anh có thể nhớ sinh nhật mình, hơn nữa còn chuẩn bị quà tặng. Cô có chút cảm động, thành khẩn nói: "Cám ơn"
Thể tích cái hộp không lớn, chỉ so với tay Thư Niệm lớn một chút. Cô cũng không đoán ra là thứ gì, nhưng bời vì tò mò, không thể làm gì khác hơn là do dự hỏi: "Tôi có thể nhìn một chút không?"
Tạ Như Hạc: "Được."
Cô mong đợi mở ra.
Bên trong là một MP3 màu trắng, có một màn hình nho nhỏ. Thoạt nhìn nhỏ nhưng lại đáng yêu. Bên cạnh còn có một tai nghe.Thư Niệm cầm lên xem một chút, khóe miệng cong lên, lần nữa nói: "Cám ơn."
Tạ Như Hạc ừ một tiếng, suy nghĩ một chút, anh nhắc nhở: "Nhớ dùng."
Đây là có lẽ trừ Đặng Thanh Ngọc ra, sinh nhật năm nay của cô lại có quà tặng, Thư Niệm dè đặt đem MP3 trở về, đáp một tiếng: "Tất nhiên là dùng."
Lúc này Tạ Như Hạc cũng ở đây đem tai nghe cô bỏ vào túi.
Chú ý tới động tác của anh, tâm tình của Thư Niệm liền tốt, theo bản năng liền nhắc tới cuộc trò chuyện của Phương Văn Thừa trước kia: "Cái này tôi mua từ rất lâu rồi, nhưng sợ anh không thích, một mực không dám đưa."
Tạ Như Hạc sững sốt một chút, ngẩng đầu: "Tại sao?"
"Trợ lý Phương nói anh không thích người khác tặng quà." Thư Niệm gãi đầu một cái, "Tôi có chút lo lắng sẽ chọc anh không vui, nhưng lại cảm thấy không tặng thì không tốt lắm, vẫn là tặng cho anh."
"..."
"Tôi đã hỏi qua ý kiến của Phương trợ lý, anh ta đề nghị tôi không nên."
Tạ Như Hạc khinh nói một câu: "Phương Văn Thừa có nói qua những lời như vậy sao?"
Phương Văn Thừa đang lái xe, lúc nghe xong, hắn nở một nụ cười, hoàn toàn không nhận ra phía sau truyền tới một khí ép. Dường như dại ra, "Đúng vậy, thiếu gia cậu quả thật không thích người khác tặng quà cho cậu mà. Nhưng giữa bằng hữu, khẳng định không giống nhau."
Thư Niệm gật đầu một cái, đối với Tạ Như Hạc nói: "Anh thích là được."
Tạ Như Hạc quay đầu Thư Niệm nói: "Theo anh ta nói, không nên tặng quà cho tôi, nếu không sẽ chọc cho tôi không vui sao?"
Thư Niệm nhớ lại, cũng không nhớ đại khái. Nhưng nhìn biểu tình Tạ Như Hạc có vẻ không tốt lắm, cô chần chừ giải thích một chút: "Đúng là cảm thấy anh đối với quà tặng hứng thú không lớn lắm."
"Ừ." Tạ Như Hạc buông lỏng, kéo khóe môi lên một cái: "Không có, đừng nghe cậu ta."
............
Phương Văn Thừa lái xe đưa Thư Niệm đến bên ngoài phòng thu âm.
Xuống xe trước, Tạ Như Hạc đột nhiên kêu cô: "Thư Niệm."
Thư Niệm mới vừa mở một nửa cửa xe, nghiêng đầu: "Sao thế?"
"Sau khi tan làm, tôi đến tìm em." Tạ Như Hạc nhìn chằm chằm cô: "Đưa em đi đến một nơi."
Nghĩ đến mình bình thường tan làm rất trễ, Thư Niệm lập tức không đồng ý: "Nhưng tôi tan việc có thể trễ lắm rồi."
"Nếu quá muộn thì không đi." Tạ Như Hạc nói: "Lúc đó trực tiếp chở em về nhà."
Không biết anh định làm gì, nhưng lần này Thư Niệm cũng không do dự nữa, trực tiếp đồng ý, "Được, tôi xem có thể kết thúc công việc sớm hay không."
Cô cùng bọn họ nói tạm biệt, sau đó liền xuống xe.
Phương Văn Thừa khởi động xe, hỏi: "Thiếu gia, bây giờ đi đâu?"
Tạ Như Hạc nhìn ngoài cửa sổ, đầu ngón tay thon dài theo dọc cửa sổ gõ mấy cái, bất thình lình kêu hắn: "Phương Văn Thừa."
"Dạ!"
Tạ Như Hạc biểu tình nhàn hạ: "Ngày hôm nay, bầu trời vô cùng tốt!"
Phương Văn Thừa nghi ngờ "A" một tiếng, rất nhanh liền theo kịp lời của anh, lặp lại nói: "Vâng vô cùng tốt!"
Anh nhìn chằm chằm ánh nắng mặt trời đang đánh trên mu bàn tay mình: "Mặt trời cũng rất tốt."
Bởi vì Tạ Như Hạc nói những lời không giải thích được, Phương Văn Thừa rốt cục cũng phát giác chỗ không đúng, nuốt nước miếng một cái, dè dặt hỏi: "Là sao ạ?"
Tạ Như Hạc bỗng nhiên cười: "Nghe không hiểu sao?"
"Hiểu, hiểu..." Phương Văn Thừa nhìn anh qua kính chiếu hậu, trong lòng chợt bất an, âm thanh cũng tốt lên xíu: "Thiếu gia cùng Thư Niệm gặp mặt, đơn giản là một ngày tốt đẹp! Vạn vật trời tạnh! Ngay cả cụ lão không nhịn được lộ ra mặt mày vui vẻ."
"Nói xong?"
"Còn, còn có..." Phương Văn Thừa cũng không biết mình đã chọc anh cái gì, tuyệt vọng đến muốn rơi lệ, "Ông trời còn nói, thiếu gia và Thư Niệm tiểu thư là một cặp trời sinh..."
Nghe nói như vậy, tâm tình của Tạ Như Hạc khá hơn một chút.
Mi mắt của anh nhếch lên một cái, lông mi làm nổi bật cặp mắt đen nhánh mà sáng ngời, hốc mắt lõm sau, thanh âm mang theo lạnh lẽo: "Hẳn có phải cần tôi nhắc nhở cậu?"
Phương Văn Thừa không rõ ràng lắm, khẩn trương hỏi: "Nhắc nhở cái gì?"
"Nên đổi trợ lý khác."
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc