Thứ Nữ Công Lược - Chương 729

Tác giả: Chi Chi

Thập Nhất Nương lo lắng không phải không có lý.
Nói với Từ Lệnh Nghi rằng Từ Tự Cẩn mới được tới Bách Hộ sở của Thủy Dương, thái độ của Từ Lệnh Nghi hơi lơ đãng.
Trên con đường trù bị tư mỏ, hắn đã gặp không biết bao nhiêu khó khăn, cuối cùng còn không phải đều giải quyết cả rồi sao? Phụ thân để cho hắn đi Vệ Sở là để cho nhân tình của hắn được trở lên lão luyện, hắn như vậy còn chưa coi là nhân tình lão luyện ư?
Hồi âm cho Từ Lệnh Nghi nói, mỏ bạc mới được khai thác, chẳng qua là tiền vẫn còn chưa được phân chia, một phần của hắn còn dễ nói, nhưng một phần của Ung Vương thì không thể không lưu ý. Chờ hắn đem Bình Di Thiên Hộ sở, phổ An Vệ, Cung Đông Ninh, Ung vương gia giải quyết xong rồi đi cũng chưa muộn.
Mạnh mẽ phản đối trên thư.
Từ Lệnh Nghi cười hồi âm cho hắn: “… Cái chức bách hộ này là Tổng binh quản hạt Tứ Xuyên, Tổng quản Đinh Trì của Tứ Xuyên cùng với cha bất hòa, tuổi hắn nay đã ngoài lục tuần, là người có thể tùy thời mà trí sĩ (về hưu), ai cũng không chịu nể mặt, làm việc không chỉ có xấc láo, tự cao tự đại, hơn nữa còn là người ngang ngược, con không đi cũng được, tránh để cho hắn nắm được thóp, chỗ đó ngoài tầm tay của cha.Ung Vương gia, Giang Đô công chúa với hoàng thượng là cùng chung một mẹ, hoàng thượng hết sức coi trọng hai người họ, bởi vì Giang Đô công chúa năn nỉ, nên hoàng thượng thậm chí đã không để ý tới kỷ cương triều đình, muốn điều con làm Nam Kinh Đô Chỉ Huy Sứ đồng tri, tốt hơn hết là con cứ làm tốt việc của Ung Vương gia và Giang Đô công chúa đi đã, chuyện làm tốt rồi, cũng sẽ có tiền đồ!”
Từ Tự Cẩn nhìn thư mà giận đến độ không nói được gì một lúc lâu: “Nếu ta chỉ vì chạy cho tiền đồ, thì ta tới cái Vệ Sở này làm cái gì? Không bằng tới nội phủ làm người hầu cho Thuận Vương gia. Với thủ đoạn của ta, chỉ sợ thăng chức còn hơi nhanh ấy chứ. Không phải chỉ là Thủy Dương bách hộ sở nho nhỏ thôi sao? Không phải là không để cho phụ thân chút thể diện trước mặt Đinh Trì thôi sao? Không phải chỉ là còn dư lại một chút quan hệ loạn thất bát tao không để ý tới sao? Xem ta làm đây này!”
Buổi tối hôm đó hắn lập tức hồi âm cho Từ Lệnh Nghi: “Con sẽ tới Thủy Dương!”
Từ Lệnh Nghi xem thư khẽ cười. Cụ thể Cẩn ca nhi nói những gì, hắn không nói cho Thập Nhất Nương, chỉ nói tới kết quả: “Ta bảo nó tới bách hộ sở Thủy Dương, không làm kinh động tới Tổng binh Tứ Xuyên, chỉ để cho một Thiên hộ giúp đỡ sắp xếp, mà Thiên hộ kia cũng không biết thân phận của nó. Lần này nó sẽ thực sự tự nhìn nhận lại bản thân của nó!”
Nếu như nói lúc trước tim của Thập Nhất Nương lúc nào cũng như bị treo lên, thấy hắn có thể rời khỏi mỏ bạc, lòng của nàng cũng buông xuống một nửa, cho dù có chuyện gì xảy ra, thì đoán chừng việc tự vệ là không thành vấn đề. Hiện tại hắn vẫn còn thiếu kinh nghiệm lắm.
Nàng viết thư dặn dò Từ Tự Cẩn không được kiêu ngạo, kìm nén tâm tình một chút, không nên khinh thường mà mất Kinh Châu.
Từ Tự Cẩn vâng vâng dạ dạ, nhưng trong lòng thì hơi xem thường.
Trường An ở lại Bình Di, Từ Tự Cẩn một mình đi Thủy Dương. Đúng mực, hào sảng rộng rãi, ngay sau khi tới bách hộ, đã cùng những lão hộ quân kia lui tới. Mặc dù không có gia sản, nhưng lớn lên lại tuấn tú lịch sự, cơ trí lanh lợi, không ít người hỏi hắn đã lập gia đình hay chưa, muốn kén hắn làm con rể.
Từ Tự Cẩn không khỏi có mấy phần đắc ý.
Những người này không phải vì thân phận và địa vị của hắn mà mới nhìn tới hắn.
Nhưng sợ nếu vậy thì sẽ đắc tội với người ta, nên hắn nói rằng hắn đã có đính ước từ nhỏ, bởi vì không có tiền để thành thân nên mới kéo dài tới tận bây giờ. Mặc dù vậy, vẫn có người ám chỉ với hắn cứ ở lại Thủy Dương, không cần phải trở về quê hương làm gì, như vậy, hôn sự tự nhiên sẽ không giải quyết được.
Từ Tự Cẩn dở khóc dở cười, tâm tư đặt ở Bình Di, Trường An cùng lúc phải qua lại Bình Di và Thủy Dương.
Ngay lúc này, có một chuyện xảy ra khiến cho Từ Tự Cẩn bị ảnh hưởng rất sâu sắc.
Binh tướng trông coi lương thực và quân lương của Thủy Dương bách hộ sở là quân điền, binh lính sáu ngày huấn luyện, sáu ngày trồng trọt, bách hộ sở tổng cộng có bốn đầu trâu cày. Đến khi tới phiên Từ Tự Cẩn chăn trâu, hắn nằm ở trên sườn dốc phơi nắng, chờ đến khi hắn híp mắt đứng dậy, đàn bò đang nhàn nhã ăn cỏ trên sườn dốc đã không thấy đâu nữa… Nếu không phải là những người đó không dám giết bò, thì cho dù khi hắn tìm được bò, cũng là bốn đầu bò đã bị giết.
Bách hộ Thủy Dương vô cùng tức giận.
Tên trộm bò thế nhưng lại kêu lên: “Ta chỉ đùa giỡn hắn một chút mà thôi!”
Chỉ đùa một chút?
Lúc Bách hộ ở trước mặt toàn quân dân làng muốn đánh hắn ba mươi quân côn, làm sao khi đó tên này không đứng ra? Lúc hắn vỗ *** nói nếu trong vòng ba ngày không tìm được bò sẽ rời khỏi Thủy Dương làm sao tên này cũng không đứng ra?
Tất cả mọi người đều tụ tập lại đây, bò tìm được rồi, tên trộm bò bị đánh mười quân côn là xong chuyện.
Nhưng Từ Tự Cẩn lại lâm vào trầm tư.
Đối thủ của hắn không phải là binh lính, nếu như là bách hộ hay Thiên sở thì sao? Nhớ ngày đó, lúc còn ở Bình Di hắn đã gặp phải tình huống như thế này, lại có thể dễ dàng mà hóa giải, nhưng làm sao mới đến Thủy Dương thôi đã rơi vào tình cảnh khe nhỏ lật thuyền rồi? Nói cho cùng hay là bởi vì hắn không đem chuyện ở Thủy Dương đặt vào ở trong lòng?
Từ Tự Cẩn đứng ở sườn dốc, nhìn trời chiều biến mất ở phía chân trời, mới xoay người trở lại nhìn Tiểu Thổ đang ở trong nhà, tâm trầm xuống vội viết một phong thư cho phụ thân thảo luận về chiến dịch ở phủ Tùng Phan ba mươi năm trước.
Đây là một phong thư bị muộn.
Ngay từ lúc mỏ bạc sinh lời, Từ Tự Cẩn đã không còn nghiêm túc thảo luận với Từ Lệnh Nghi về các chiến dịch nổi tiếng trong lịch sử nữa.
Xảy ra chuyện gì mà lại có thể khiến cho nhi tử có biến hóa thế này?
Từ Lệnh Nghi ngoài việc nội tâm vui mừng, còn muốn phái người đi Thủy Dương tìm hiểu một chút, trầm tư một lúc, hay là hắn cứ bỏ qua vây?
Giúp đỡ nó đã lâu như vậy rồi, bây giờ là thời điểm hắn nên buông tay thôi!
Ban đầu nhi tử gởi thư chỉ nói hai ba câu có lệ dần dần trở nênđể tâm nhiều hơn, Thập Nhất Nương cũng cảm thấy Từ Tự Cẩn thay đổi.
Nàng mừng rỡ hỏi Từ Lệnh Nghi: “Mỏ bạc ở Bình Di giờ ai là người xử lý?”
Từ Lệnh Nghi rất kinh ngạc.
Thập Nhất Nương cố tình không để ý tới, bình tĩnh nhìn vào gương, gỡ trâm cài tóc xuống: “Trường An cũng không còn nhỏ nữa rồi, những năm này đi theo Cẩn ca nhi chạy đông chạy tây, hôn sự cũng bị trì hoãn.Thiếp hỏi Thu Cúc đã chọn được người nào vừa ý chưa, lần nào nàng cũng nói với thiếp rằng để cho thiếp và Trường An làm chủ. Thiếp thấy, cần phải là người có phẩm hạnh tướng mạo, mà ở trong phòng Cẩn ca nhi, có Anh Đào rất được. Hơn nữa nàng tính khí trầm ổn,biết cư xử. Là người giữ phòng của Cẩn ca nhi cắt giấy, may vá thêu thùa cũng không bị loạn. Sau này Trường An đi theo Cẩn ca nhi ra ngoài, cũng không cần phải lo lắng việc trong nhà. Chàng cảm thấy thế nào?”
Đây là thê tử phản đối việc hắn gạt nàng sao?
“Những chuyện này nàng làm chủ là được!” Từ Lệnh Nghi bật cười ngồi ở chiếc ghế thêu bên cạnh bàn trang điểm, ôm bả vai nàng nhỏ giọng nói: “Hỏi ta làm cái gì? Ta cũng đâu biết Anh Đào là ai?” Nhẹ tay vuốt tóc nàng để cho chúng rơi trên đầu ngón tay.
Thập Nhất Nương xoay người lại hung hăng trừng hắn một cái.
Từ Lệnh Nghi cười ha ha.
Thập Nhất Nương lại hỏi tới Từ Tự Dụ: “Tháng chín hoàng thượng mở Ân khoa, nó nắm chắc được mấy phần? Nếu thật sự thi đồng Tiến sĩ, vậy thì nguy rồi. Ngũ tỷ phu ở Văn Đăng đã mười mấy năm làm tri huyện, chưa từng chuyển tới địa phương khác. Đại ca tới Hồ Quảng cũng mới chỉ có mấy năm mà đã lên chức tri phủ rồi.”
“Tử Thuần mặc dù không được thăng chức, nhưng người ở Lại bộ nhắc tới hắn cũng phải giơ ngón tay cái mà khen một tiếng.” Từ Lệnh Nghi cười nói: “Ta thấy hắn làm ở đó rất dễ chiu, những chuyện này cũng đừng so đo làm gì.” Sau đó hỏi tới hôn sự của Thịnh ca nhi: “Định vào ngày nào rồi?”
Nàng dâu của Thịnh ca nhi là nữ nhi của bạn học Tiễn Minh, họ Hoàng, phụ thân là tri huyện ở Lâm Đồng. Năm ngoái hai nhà đã làm lễ hỏi, bởi vì gặp phải quốc tang nên đành dời sang năm nay.
“Định vào ngày mười bốn tháng mười!”
Từ Lệnh Nghi nghe thấy có chút ngoài ý muốn.
Thập Nhất Nương giải thích: “Ngũ tỷ định làm tiệc R*ợ*u ở Văn Đăng, nên ngày thành thân quyết định vào nửa năm sau.”
“Không phải tỷ ấy cảm thấy Văn Đăng không tốt ư?” Từ Lệnh Nghi cười nói: “Tử Thuần mấy lần tới mời bọn ta đều không đi! Không nghĩ tới lần này lại cấp cho Tử Thuần thể diện như vậy.”
Thập Nhất Nương không nói nhiều.
Ngũ nương cảm thấy Văn Đăng không tốt, quanh năm chỉ ở Yên kinh. Yên kinh mặc dù tốt nhưng cũng chỉ có mấy người thân thích bọn họ. Văn Đăng mặc dù xa, nhưng Tiễn Minh cũng là quan phụ mẫu ở đó. Bất kể là thân thích thế nào cũng phải có lễ theo, nhưng quan phụ mẫu thì lại bất đồng, nếu gặp thì tự nhiên phải có lễ, không gặp được, có thể không cần theo… Bằng không Ngũ Nương cũng sẽ không đi Văn Đăng.
“Ngũ tỷ mấy hôm nữa sẽ phải đem theo Thịnh ca nhi và Điền tỷ nhi đi Văn Đăng rồi,” nàng cười nói: “thiếp với tứ tỷ, thập nhị muội thương lượng, muốn mang tặng lễ sớm một chút. Như vậy các nàng cũng có chút tiền trong tay, đến Văn Đăng đặt mua đồ cũng dễ dàng hơn chút ít.” Sau đó hai người thương lượng chuyện lễ tặng này, ngày hôm sau Thập Nhất Nương cùng Tứ Nương, Thập Nhị Nương đi tới ngõ Tứ Tượng.
Ngũ Nương đang thu dọn đồ đạc.
Đồ nàng thường dùng cũng được bày ra, tất cả chỉ có năm, sáu chiếc hòm, xiêm y tắm rửa của nàng.
Nhìn thấy mấy người tới, Ngũ Nương cười nói mời các nàng tới nội thất: “Sang năm Thịnh ca nhi phải về Tứ Xuyên Nghi Xuân tham gia viện thử, về đây rồi trở lại thật là phiền toái, nên ta dứt khoát cho nó đi trực tiếp từ Văn Đăng tới Tứ Xuyên luôn. Chờ tới năm mới, ta sẽ mang theo con dâu mới đi chào hỏi mọi người.”
“Vậy chúng muội chúc cho Thịnh ca nhi có thể thi đậu tú tài!” Thập Nhị Nương nhẹ nhàng cười nói.
Em chồng của nàng năm ngoái đậu tiến sĩ, lại đồng thời đậu cát sĩ, được làm thị giảng ở Hàn Lâm viện. Bởi vì Vương Trạch bị gián đoạn bài vở học tập ở trên đường, nên hai người đối với việc học hành của hài tử quản lý rất chặt, bình thường cũng thích nói chuyện nhi tử nhà ai đậu tú tài, nhi tử nhà ai đâu cử nhân…
Ngũ Nương nhẹ nhàng cười cảm ơn.
Có người vào dâng trà.
Tứ Nương nháy mắt với Thập Nhất Nương.
Thập Nhất Nương giả bộ không nhìn thấy.
Thập Nhị Nương sửng sốt, nhìn người dân trà: “Đây không phải là Chước Đào ư?”
“Đúng rồi!” Ngũ Nương bất mãn trả lời: “Thịnh ca nhi muốn thành hôn, chuyện trong nhà nhiều, nên ta để cho Chước Đào trở lại giúp ta một tay.” Vừa nói vừa phất tay giống như đuổi ruồi, cho Chước Đào lui xuống: “Ngươi đi xuống thu dọn đồ đạc cho Thịnh ca nhi đi, nơi này có Ngọc Lan là được rồi!”
Chước Đào lẩm bẩm: “Mọi người đều đang bận rộn thu thập đồ đạc giúp thái thái, nô tỳ thấy nhân thủ không đủ…”
Ngũ Nương nhíu mày.
Chước Đào vội vàng dừng lại, khom gối hành lễ lui xuống.
Thập Nhị Nương nhìn sang Thập Nhất Nương, thấy Thập Nhất Nương cụp mắt uống trà, bộ dáng vân đạm phong kinh, cũng học bộ dạng của nàng cúi đầu thưởng trà, nói đến chuyện học tập bài vở của Thịnh ca nhi. Đợi đến lúc ra khỏi cửa, liền đi theo Thập Nhất Nương về Vĩnh Bình Hầu phủ.
“Thập Nhất tỷ, rốt cuộc là chuyên gì xảy ra?” Thập Nhị nương nói: “Ngũ Nương không đi Văn Đăng, mà hôm nay lại kêu Chước Đào trở lại, vậy người nào hầu hạ bên cạnh Ngũ tỷ phu? Chẳng lẽ lại tặng người khác qua? Ngũ tỷ sao lại hồ đồ như thế chứ. Nhiều người là nhiều thêm một chuyện, đây không phải là tự làm mình loạn thêm sao?”
“Tỷ cũng không rõ chuyện này.” Thập Nhất Nương cười khổ: “Chỉ biết là Ngũ tỷ để Chước Đào ở lại Văn Đăng, cũng không biết tại sao, Ngũ tỷ đem anh ruột của Chước Đào chính là Triệu thịnh làm ghi nợ của phòng thu chi nhà chúng ta mang theo bên người làm cố vấn tài chính. Nghe người ta nói, Triệu Thịnh rất lợi hại, ở Văn Đăng có thể quản một nửa nhà của Ngũ tỷ phu.”
Thập Nhị Nương đứng lên: “Cố vấn tài chính kia quản thuế ruộng, hộ tịch, hôn thư, là một chức quan béo bở. Ngũ tỷ làm sao mà không nói gì tới chuyện này? Đại ca có biết không?”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc