Thứ Nữ Công Lược - Chương 491

Tác giả: Chi Chi

Thập Nhất Nương không làm sao hơn chỉ đành cười cười.
Trở lại trong nhà, liền đem chuyện đã xảy ra nói với Từ Lệnh Nghi: “...... Cũng không biết Tam tẩu làm sao lại nhìn trúng thiếp. Để cho người không có chút nào kinh nghiệm như thiếp đi làm mai mối cho Cần ca nhi.” Trong lời nói của nàng chứa ý cười, tận lực đem chuyện này nói dễ dàng tùy ý một chút.
Từ Lệnh Nghi nghe thì cười nói: “Nàng mà không có kinh nghiệm? Trinh tỷ nhi không phải là nàng làm mai sao? Dì Thập Nhị không phải cũng là nàng làm mai à? Nàng mà không có kinh nghiệm, thì còn có ai dám nói có kinh nghiệm!”
“Cái đó thì khác.” Thập Nhất Nương liền biện giải, “Cái đó là thiếp giật dây, thành hay không phải xem duyên nợ hai người. Tam tẩu để cho thiếp làm mai —— thiếp làm sao biết bao nhiêu lá trà thì coi là lễ nặng? Mấy bộ xiêm y mới xem là gả đầy đủ chứ? Lúc thiếp đi cùng người làm mai Phương gia nói những chuyện này, chẳng lẽ còn phải đem Tống ma ma mang theo bên người, người làm mai Phương gia nói một câu, thiếp liền quay đầu lại nói nhỏ thương lượng cùng Tống ma ma một phen sao?”
Từ Lệnh Nghi nghe nàng nói thú vị như vậy, thì nhịn không được cười to.
Tiểu nha hoàn bưng thuốc đi vào.
Thập Nhất Nương không để ý tới hắn, trực tiếp bưng chén nhỏ Thanh Hoa, uống một hơi cạn sạch, rồi ngậm viên muối bầu dục ở trong miệng.
Từ Lệnh Nghi liền hỏi nàng: “Nàng bây giờ có tốt hơn chút nào không?” Vẻ mặt rất ôn nhu.
“Khá hơn rồi ạ!” Thập Nhất Nương cười gật đầu.
Từ Lệnh Nghi nhìn thế, trên mặt lộ vẻ ôn hòa hơn.
Cố ma ma ôm Cẩn ca nhi đã ăn no đi vào.
Từ Lệnh Nghi nhìn thấy khóe miệng liền cong thành một vui vẻ độ cong, hắn cẩn thận ôm lấy Cẩn ca nhi.
Cẩn ca nhi lập tức cười lên, vui vẻ hướng về phía hắn “Nha nha”.
Từ Lệnh Nghi hôn khuôn mặt nhỏ nhắn của con trai một chút, ngồi xuống trên giường gạch, nhắc nhở Thập Nhất Nương: “Nàng nhanh đi rửa mặt đi! Hôm nay nghỉ ngơi sớm một chút, để đi đến chỗ nương sớm một chút ——Nếu Tam tẩu đã có chủ ý này, khó bảo đảm ngày mai tẩu ấy không dậy sớm rời giường đến trước mặt nương nói. Thà hủy đi một ngọn miếu, cũng không hủy đi một nhân duyên. Hơn nữa sức khỏe của nàng không tốt, đến lúc đó nương đồng ý cũng không nên, không đồng ý cũng không nên...... Khiến cho tất cả mọi người sẽ khó xử.”
Điểm này Thập Nhất Nương sớm nghĩ tới.
Nàng cười nói: “Thiếp đã dặn dò bà tử trực đêm giúp thiếp chú ý đến động tĩnh của Tam tẩu—— vô luận như thế nào cũng phải đến đó trước khi Tam tẩu vấn an cho Thái phu nhân!”
“Thông minh!” Khuôn mặt đầy ý cười.
Thập Nhất Nương xoay người đi tịnh phòng.
Cẩn ca nhi đang ở trong *** phụ thân cũng “A a” loạn lên.
“Con cũng thông minh!” Từ Lệnh Nghi cười hôn con trai một cái. Ôm cậu nhóc đi xuống kháng, ở trong phòng tùy ý đi lại. Một lát dừng lại xem một chút hoa và cây trúc bày biện, một hồi lại đến phòng khách xem một chút đèn ***g ngũ liên châu đỏ thẫm treo, một lát lạiđến trường án trước xem một chút bồn cảnh cây nho làm bằng ngọc thạch.
Cẩn ca nhi an tĩnh lại, giương đôi mắt to tròn tò mò nhìn xung quanh.
Bên kia Tam gia và Tam phu nhân đã ngủ.
“Thập Nhất Nương không đồng ý!” Tam phu nhân nhíu chân mày lại, lộ ra vẻ có chút rầu rĩ không vui, “Chuyện này phải làm sao bây giờ?”
Tam gia xem thường: ” Cái này có gì mà phải lo. Nếu Tứ đệ muội không đồng ý. Vậy thì nàng tìm Đại điệt tức phụ nhà mẹ đẻ làm người mai mối là tốt rồi! Lúc trước nàng không phải đã nói, Đại điệt tức phụ của nàng khôn khéo có khả năng à, do nàng ta ra mặt giúp đỡ chu toàn, nàng yên tâm chưa?” Đi đường dài mệt nhọc khiến hắn ngáp một cái, “Nàng cũng đi ngủ sớm một chút đi! Ngày mai khi đi tới chỗ nương thỉnh an, nhớ phải đem chuyện này nói cùng nương.” Hắn kêu muốn nằm xuống, “Phương gia cố ý mời Lưu phu nhân của Hình bộ Thị Lang làm người mai mối. Chúng ta đã đến trong kinh, nên đi bái phỏng Lưu phu nhân sớm một chút mới đúng, tránh cho người khác cảm thấy chúng ta không thành tâm. Bất luận như thế nào, Phương huyện lệnh người này rất không tệ, huống chi nàng cũng nói Phương tiểu thư lớn lên hết sức xinh đẹp, không giống tiểu thư nhà Tri Phủ, thấp thấp lè tè còn đần độn......” tiếng nói dần dần thấp đi xuống, đợi Tam phu nhân cúi người nhìn lại, hắn đã phát ra tiếng ngáy nhẹ nhàng.
Tam phu nhân không khỏi bị chán nản.
Nàng liền xô đẩy Tam gia: “Chàng trước đừng ngủ! Thiếp còn có lời muốn nói!”
Tam gia bị nàng náo loạn như vậy, mở ra ánh mắt còn buồn ngủ địa: “Có chuyện gì, ngày mai rồi hãy nói đi!”
“Tam gia!” Tam phu nhân không khỏi cất cao tiếng nói, “Chuyện này có quan hệ đến tiền đồ sau này của Cần ca, chàng rốt cuộc quản hay là mặc kệ thế?”
Tam gia nghe nhanh chòng trợn to hai mắt: “ Sao ta lại mặc kệ được! Nàng nói đi, nàng nói đi, ta nghe đây!”
Lúc này sắc mặt Tam phu nhân mới nguôi giận. Nàng thấp giọng nói: “Nhớ ngày đó, nếu không phải Tri Phủ đem thành tích của chàng đáng giá ‘tệ ’, thiếp cần gì phải đi cầu xin đến Tri Phủ phu nhân chứ? Nếu thiếp không đi gặp Tri phủ phu nhân, sao lại gặp phải phu nhân Phương huyện lệnh?” Nói tới đây, nàng nghĩ đến vẻ mặt Tri Phủ phu nhân kia, mắt lé nhìn người thấp, không khỏi cắn răng, “Nếu là Tri phủ phu nhân chiêu hiền đãi sĩ, từ từ cùng thiếp nói vài lời, sao thiếp phải khổ sở cùng phu nhân Phương huyện lệnh qua lại chứ? Nếu không phải cùng phu nhân Phương huyện lệnh qua lại, làm sao lại nói đến hôn sự của con gái ——phu nhân Phương huyện lệnh cũng không cần oán trách Phương huyện lệnh ánh mắt cao, đem con gái giữ đến mười sáu tuổi, thiếp cũng sẽ không nhắc tới Cần ca nhi, nói con nó bị Thái phu nhân gọi về Yên kinh, muốn đích thân làm mai cho Cần ca nhi......”
Những lời này, Tam gia đã nghe rất nhiều lần rồi.
Thê tử đi cầu Tri Phủ phu nhân vẫn không quên sĩ diện, chọc cho Tri Phủ phu nhân đến lông tóc dựng đứng cả lên, đợi đưa phu nhân Phương huyện lệnh đi rồi mới có lòng tốt nghĩ kế cho thê tử, nói gì mà ca ca của Phương huyện lệnh cùng Tri phủ đại nhân không chỉ là đồng khoa, hơn nữa còn là bằng hữu giao hảo nhiều năm. Thay vì cầu xin nàng ở bên gối Tri phủ đại nhân thổi gió, còn không bằng xin Phương huyện lệnh ra mặt nói tốt cho người —— đây dù sao cũng là chuyện của nam nhân, thổi gió bên gối chưa chắc đã có tác dụng. Còn nói Phương huyện lệnh kia làm người chính trực, quyết sẽ không ở dưới tình huống này mà nói tốt cho người. Nhưng Phương huyện lệnh có một căn bệnh, chính là trong nội viện. Chỉ cần là lời nói của Phương phu nhân…, thì Phương huyện lệnh cũng không dám làm trái. Mà Phương phu nhân người này, lại hiền thục hiểu lý lẽ, chuyện trên quan trường, chưa bao giờ nhúng tay. Nếu lúc trước, tự nhiên là không thể nào. Nhưng bây giờ, Phương phu nhân có một tâm bệnh, chính là hôn sự của trưởng nữ...... Nếu là thân gia hai nhà, vậy thì khác rồi...... trong lời nói còn mang theo chút châm chọc “Nhà các ngươi nhìn trúng người ta, người ta chưa chắc có thể nhìn trúng nhà các ngươi” ….
Nhớ ngày đó đích nữ nhi nhà Tri Phủ nhân phẩm như vậy, tướng mạo như thế,lúc muốn đem nữ nhi gả cho Cần ca nhi cũng là một bộ dạng tôn quý bị hạ thấp, huống chi Phương gia là thư hương thế gia, ở Thanh Lưu có danh dự riêng...... Cần ca nhi khá hơn nữa, không có công danh – điều mà những người đi học đọc sách coi trọng, sẽ coi cũng tốt —— đây là điều mà hai vợ chồng hắn mấy năm này vì hôn sự hai thằng bé, vấp phải trắc trở về sau mới hiểu đạo lý này.
Thê tử biết đây là Tri Phủ phu nhân mượn cơ hội nhục nhã nàng, da mặt đỏ bừng vì giận mà trở về nhà.
Cũng không có mấy ngày, thì “Chuyện Từ huyện lệnh muốn cho con trai lớn cầu hôn trưởng nữ của Phương huyện lệnh, kết quả bị phu nhân Phương huyện lệnh không chút lưu tình cự tuyệt” liền truyền đi......
Hai người bọn họ đều biết lời này là ai truyền tới, nhưng cũng không có nửa điểm biện pháp.
Không nghĩ tới Phương huyện lệnh cùng phu nhân tự mình tới cửa bái phỏng, hướng bọn họ làm sáng tỏ chuyện này.
Từ đó về sau hai nhà mới lui tới...... Mà khi thê tử thấy trưởng nữ của Phương huyện lệnh, thế nhưng liền tựu động cầu hôn lòng. Càng làm cho người không nghĩ tới chính là, chuyện lại tiến triển vô cùng thuận lợi —— bất luận là đánh giá thành tích của mình; hay là hôn sự của con trai.
Tam gia nhắm hai mắt lại.
Thật lòng mà nói, cửa này hôn sự hắn rất hài lòng. Bất kể là xuất thân của thông gia hay là con dâu.
Hôn sự của con trai lớn định tốt rồi, hôn sự con thứ tự nhiên cũng thuận lợi.
Hắn không hy vọng có việc gì xảy ra ngoài ý muốn, chỉ mong rước con dâu về nhà sớm một chút!
Tựa vào trên gối, Tam phu nhân không có chú ý tới mờ ám của trượng phu, nàng tiếp tục nói: “Mấy ngày này ta đã tỉ mỉ mà nghĩ thật lâu. Phương gia mặc dù là Thanh Lưu, nhưng Thanh Lưu không cần ăn cơm mặc quần áo sao? Huống chi đại bá thông gia sớm đã là hoàng hoa của hôm qua (ý nói là đã suy tàn rồi). Phương gia đồng ý cửa này hôn sự, nhất định là nhìn trúng chiêu bài Vĩnh Bình Hầu phủ này. Hiện tại nếu hôn sự không thành, thì những người đó sẽ nói tiểu thư Phương gia cúi gầu để gả. Nếu là hôn sự thành, Cần ca nhi nhà chúng ta ở trước mặt thê tử còn có phu cương gì có thể nói? Thập Nhất Nương luôn luôn biết nói chuyện, nếu có thể mời muội ấy ra mặt làm mai, thứ nhất là lúc thương thảo đồ cưới, nhà chúng ta chắc chắn sẽ không lỗ gì hết, nói không chừng còn có thể đè ép Phương gia; thứ hai để người Phương gia nhìn một cái, Cần ca nhi nhà chúng ta ở Vĩnh Bình Hầu phủ rất là được Thái phu nhân ưa thích. Vậy Phương gia muốn nghĩ tới đây cũng cần phải nghĩ cho kỹ mới được.” Nói tới đây, trong giọng nói của nàng mơ hồ có mấy phần H**g phấn, “Tam gia, để thiếp nói với chàng nghe nhé. Lần trước thiếp đi ăn cưới ở nhà Lý huyện lệnh, nghe Lý huyện lệnh nói, Phương gia chuẩn bị một vạn lượng bạc gả nữ nhi. Không biết là thật hay giả? Phu nhân của Lý huyện lệnh luôn luôn đàng hoàng, thiếp cảm thấy được lời này không phải là giả dối. Chàng nói xem, nếu Thập Nhất Nương biết con dâu chúng ta có một vạn lượng bạc làm của hồi môn, đến lúc đó cũng sẽ xem trọng con dâu nhà chúng ta, đúng không?”
Tam phu nhân nói xong, đợi hồi lâu cũng không có thấy trượng phu trả lời.
Nàng không khỏi cúi người.
Tam gia đã ngủ mất.
Tam phu nhân đẩy Tam gia mấy cái: “Tam gia, Tam gia......”
Tam gia trở mình, ngủ càng say hơn.
“Mỗi lần nói chuyện nghiêm túc, Tam gia đều ngủ mất!” Tam phu nhân không thể làm gì khác hơn là thổi đèn, ở trong bóng tối lẩm bẩm, “Cần ca nhi dù sao cũng là trưởng tôn*, ngày mai vẫn nên đi đến chỗ Thái phu nhân một chuyến mới phải phép!”
(*)Cháu trai cả.
Vừa rạng sáng ngày hôm sau, Thu Vũ đang hầu hạ Thập Nhất Nương rửa mặt.
“Tam phu nhân còn chưa ra cửa à?!”
Thập Nhất Nương gật đầu, ăn chút cháo, thơm nhẹ Cần ca nhi hôn nằm trên giường đang chơi đùa với Từ Lệnh Nghi rồi đi đến chỗ Thái phu nhân.
“Sao hôm nay tới sớm như vậy?” Thái phu nhân để người ta bưng sữa dê cho bà uống.
Thập Nhất Nương cũng không dối gạt Thái phu nhân, đem chuyện Tam phu nhân cầu xin mình làm mai mối cho Từ Tự Cần nói: “...... con làm thẩm thẩm, vốn hẳn nên hỗ trợ, nhưng thời cơ quá không khéo.”
“Con bé ấy chính là muốn thể diện.” Thái phu nhân nghe xong ngược lại an ủi nàng, “Con không cần để ở trong lòng. Con mặc dù không thể giúp Cần ca nhi làm mai, nhưng lão Tứ đến lúc đó làm người mai mối, coi như là thành toàn tâm tư của nó. Về phần làm mai, nếu con bé cầu xin đến ta, ta sẽ nhờ Hoàng Tam phu nhân đi một chuyến giúp nó. Hoàng Tam phu nhân cũng là người miệng lưỡi lanh lợi.”
Thập Nhất Nương liền an tâm.
Thái phu nhân hỏi bệnh tình của nàng, biết nàng dần dần tốt lên, không khỏi dặn dò nàng nghỉ ngơi nhiều. Sau đó giữ nàng ăn sáng.
Vừa ăn xong một chén, thì Tam phu nhân tới.
Nhìn thấy Thập Nhất Nương ở đây, nàng có chút kinh ngạc. Cười nói: “Ta có ba năm không ở nhà, không nghĩ tới quy củ trong nhà đã thay đổi. Tứ đệ muội cũng không giống ngày thường là đầu giờ thìn một khắc đến thỉnh an nương!”
Thập Nhất Nương cười cười không có làm đáp lại.
Thái phu nhân thì cười hỏi nàng: “Ăn sáng chưa?”
“Còn chưa ăn ạ!” Tam phu nhân liền đến gần Thái phu nhân ngồi xuống, “Đã lâu cũng không có nhìn thấy nương rồi, nên muốn đến chỗ nương nơi này tới ăn một bữa ăn sáng!”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc