Thứ Nữ Công Lược - Chương 352

Tác giả: Chi Chi

Trở lại Từ phủ, Từ Lệnh Nghi uyển chuyển hỏi Thập Nhất Nương:” Nàng đi gặp Cam gia thái phu nhân, có nhìn thấy Cam phu nhân không?”
“Nhìn thấy!” Thập Nhất Nương thản nhiên nói. “Nàng thấy ta mang theo hoa cỏ, thực mất hứng. Bất quá vàng nào chẳng là vàng, không người nào là người hoàn hảo. Ai mà có khả năng khiến tất cả mọi người đều thích đâu?”
Nàng cười chuyển đề tài:” Thông Châu bên kia có tin tức gì không?”
“Còn chưa có!” Từ Lệnh Nghi nói,” Triệu quản sự phái một quản sự, bốn sai vặt luân phiên giữ ở bến tàu, hẳn là sẽ không nhận lầm người.”
Thập Nhất Nương tạm yên lòng, lại đợi thêm hai ngày, còn không đợi được người, thì Kim Quất ở ngõ Cung Huyền đến tìm nàng.
Bình thường có việc, đều là Hàng mama lại đây. Cho dù là Hàng mama có việc, cũng nhất định sẽ không kêu tiểu nha hoàn đến Từ gia.
Thập Nhất Nương tỉnh bơ kêu Kim Quất tiến vào.
Kim Quất ở La phủ chỉ nghe nói Thập nhất tiểu thư, là người có phúc, đợi chính mắt thấy khí phái Từ gia, lập tức tự cảm thấy mình có vài phần dơ bẩn, tay chân không biết để ở đâu. Tuy trong phòng không ai, nhưng nàng vẫn run run nửa ngày mới mở miệng nói chuyện: ” Di nương nói, mời phu nhân về nhà một chuyến.”
“Xảy ra chuyện gì?” Thập Nhất Nương đem đường cho nàng ăn.
Kim Quất nơm nớp lo sợ nhận lấy, run rẩy nói: ” Ta cũng không biết. Di nương ở trước mặt Đại phu nhân, chỉ nói sai ta đi ra mua chút đường đỏ về. Còn thỉnh phu nhân thưởng một bao đường đỏ cho ta mang về.”
Thập Nhất Nương kêu Hổ Phách đem Kim Quất xuống, còn mình thì nói với thái phu nhân một tiếng, rồi đi ngõ Cung Huyền.
“Là Giản sư phó muốn tìm ngươi.” Ngũ di nương giải thích, ” Nàng muốn thấy ngài trước khi tiến vào Từ phủ. Hiện giờ ngụ ở Cao Thăng khách điếm ngõ nhỏ bên cạnh nhà chúng ta.”
Thập Nhất Nương đi khách điếm.
Vài năm không thấy, Giản sư phó không có gì biến hóa. Dáng người trung bình, gầy gầy, da trắng nõn, ánh mắt ôn hòa trấn định.
Đến cùng Giản sư phó, còn có Thu Cúc.
Lúc nàng khom đầu gối cấp Thập Nhất Nương hành lễ, nước mắt rơi lã chã xuống.
” Ngươi cũng đi theo đến?” Thập Nhất Nương đỡ nàng đứng lên.
Nàng nước mắt che mờ gật đầu:” Ta đã bái sư phó, phải theo hầu hạ sư phó.”
Nói cách khác, Thu Cúc về sau chính là đồ đệ chân truyền của Giản sư phó.
Thập Nhất Nương gật đầu cười.
Trúc Hương vội kéo Thu Cúc đi gian ngoài nói chuyện.
Thập Nhất Nương cùng Giản sư phó lôi kéo tay nhau ngồi xuốn giường nói chuyện.
” Thu Cúc chịu khó, lại còn quyết tâm, cũng có mấy phần thiên phú. Ngươi giới thiệu cho ta một đồ đệ tốt.” Giản sư phó cười nói,” Ta đã nói cùng người trong nhà nàng. Về sau nàng đi theo ta. Hôn tang gả cưới đều không quan hệ cùng người nhà. Coi như là ta có con gái nuôi.”
” Có thể làm truyền nhân của sư phó, là may mắn của nàng.” Thập Nhất Nương hỏi thân thể Giản sư phó:”Sức khỏe ngài còn tốt không?”
” Không thể so với trước.” Giản sư phó lại cười nói,” Ánh mắt không còn tốt lắm!”
” Vậy đến Yến Kinh an hưởng tuổi già đi!” Thập Nhất Nương cười nói,” Đệ tử chuyện khác không dám nói, nhưng cơm cháo thì vẫn phụng dưỡng được.”
Giản sư phó lộ ra một nụ cười dịu dàng, không có trực tiếp trả lời lời của nàng, ngược lại hỏi đến tình huống của nàng. Biết nàng sống cũng không tệ lắm, hơi gật đầu:” Ngươi từ nhỏ là kẻ có chủ ý. Gặp nghịch cảnh cũng có thể gắng gượng lại.” Sau đó nói chuyện của mình: ” Vốn chuẩn bị cuối năm đến. Kết quả hoàng trưởng tử đại hôn, hàng dệt Giang Nam muốn hiến áo cưới. Trước kia việc kinh doanh này nọ đều là Tiên Lăng Các làm, vài năm nay Thải tú phường cũng bắt đầu tham gia việc kinh doanh tú phẩm, có ý muốn tranh cao thấp cùng Tiên Lăng Các. Tiên Lăng Các sợ ta liên kết cùng Thải tú phường, nhiều lần phái người tới hỏi ý kiến của ta. Ta không muốn cuốn vào chuyện phân tranh giữa hai nhà, liền đến Yến Kinh trước.”
Thập Nhất Nương nghe không khỏi than thở.
Giản sư phó trên thực tế là người thành thật có tay nghề. Liền dùng biện pháp như vậy để tránh phiền toái đến thân.
“Vậy ngài có tính toán gì?”
Giản sư phó nghe xong lại hỏi nàng:” Ngươi không gặp phiền toái gì sao?
Thập Nhất Nương khó hiểu.
Giản sư phó giải thích: “Yến Kinh ở dưới chân thiên tử, Vĩnh Bình Hầu phủ lại là hoàng thân quốc thích, làm sao thiếu người làm thêu thùa may vá?” Lại nói,” Năm ấy trần lão gia muốn ta dạy tiểu thiếp hắn thêu thùa, nếu không có ngươi giải vây giúp ta, lúc ấy hắn đã sớm phá hỏng thêu của ta. Sau khi xảy ra chuyện, ta tuy một câu đều không có nói, nhưng vẫn đem chuyện này ghi tạc trong lòng. Ta tuy là một tú nương nho nhỏ, nhưng cũng hiểu được tri ân báo đáp, ngươi có việc gì, chỉ cần nói với ta là được.”
Vị tiểu thiếp của Trần lão gia kia là từ trong câu lan viện hoàn lương, sư phó không nghĩ phá hư thanh danh mình. Lúc ấy nàng cũng chỉ là nương theo danh tiếng La gia dọa người đi mà thôi. Hơn nữa cho dù không có nàng ra mặt, Giản sư phó cũng không phải không có kế thoát thân. Sau đó sư phó cũng không có nhắc đến, nàng cũng không nói, không nghĩ tới Giản sư phó còn vẫn nhớ rõ.
Thập Nhất Nương vội đem ý của thái phu nhân nói cho Giản sư phó: “…… Cảm thấy thêu thùa của ta rất tốt. Lúc này mới có tâm tư muốn gặp ngài.”
Giản sư phó rất là ngoài ý muốn.
Thập Nhất Nương lại nói chuyện nhờ Từ Lệnh Nghi phái người đi đón nàng: ” Không nghĩ tới thế nhưng đón không được người!”
” Không phải là đón không được người!” Giản sư phó có chút ngượng ngùng nói,” Ta nhìn kiệu kia…… Không nghĩ là Hầu Gia phái người tới đón ta, lúc này mới cố ý tránh đi!”
Thập Nhất Nương nhịn không được cười rộ lên, lại hướng Giản sư phó cam đoan:” Ta rất tốt. Không có chuyện gì. Tiếp ngài đến Yến Kinh, chính là muốn ngài giúp đỡ dạy dỗ người trong phủ thêu thùa may vá.”
Ngoại gian Thu Cúc nghe được Thập Nhất Nương có tiếng cười sang sảng, thấp giọng dặn bảo Trúc Hương:” Chuyện ta nói với ngươi, ngươi ngàn vạn lần đừng nói cho phu nhân, phu nhân biết, khẳng định thương tâm.” Nói xong, nhẹ nhàng thở dài,” Nghĩ lúc trước, phu nhân đối đãi với Đông Thanh tốt lắm a!”
Ánh mắt Trúc Hương tối sầm lại:” Ngươi yên tâm, ta sẽ không nói cho phu nhân!”
Thu Cúc nghe xong lại nói:” Tân Cúc ngươi cũng không thể nói! Nàng là người trực tính. Đến lúc đó khẳng định sẽ nói cho phu nhân nghe!”
“Ta cũng không nói.” Trúc Hương cam đoan,” Ngươi cũng nhớ đừng nói lung tung.”
“Ta biết.” Thu Cúc gật đầu,” Nếu có người hỏi ta liền nói vẫn đi theo Giản sư phó, không có về Dư Hàng, không biết chuyện Đông Thanh về Dư Hàng!”
Trúc Hương gật đầu hỏi Thu Cúc:” Ngươi có về Dư Hàng không?”
Thu Cúc đem chuyện Giản sư phó ước định cùng người nhà nói.
Nàng vừa dứt lời, liền thấy Thập Nhất Nương đỡ Giản sư phó đi ra.
Hai người vội đứng lên.
Giản sư phó phân phó Thu Cúc: “Thu thập đồ đạc, chúng ta đi Vĩnh Bình Hầu phủ.”
Thu Cúc đáp ứng, Trúc Hương vội đi kêu bà tử theo xe mang giúp đồ đạc, một hàng người đi Hà Hoa Lý.
Thái phu nhân thấy Giản sư phó ánh mắt trong suốt, cử chỉ trầm ổn, tiến lui có độ không kiêu ngạo không xiểm nịnh, cũng biết không phải là người chỉ có hư danh, nên rất có cảm tình. Phân phó Thập Nhất Nương ở Lệ Cảnh Hiên thu thập hai gian phòng cho Giản sư phó cùng Thu Cúc ở.
“Chỉ làm tạm thời. Mỗi tháng năm lượng bạc chỉ dạy Trinh tỷ nhi thêu thùa may vá.”
Giản sư phó tạ thái phu nhân, theo Thập Nhất Nương đi chỗ Trinh tỷ nhi.
Trinh tỷ nhi biết là sư phó Thập Nhất Nương, tự nhiên càng thêm tôn kính. Giản sư phó thấy Trinh tỷ nhi không phải là người được nuông chiều, cũng yên lòng. Mà Tân Cúc nhìn thấy các nàng lại nước mắt quanh tròng:” Từ khi nghe nói sẽ tới ta vẫn mong ngóng, không nghĩ thật sự còn có thể nhìn thấy!”
Thu Cúc lôi kéo Tân Cúc hô”Tỷ tỷ”, nghẹn ngào một câu cũng nói không nên lời.
Đám người Tiểu Li liền tiến lên khuyên bảo, mang nước cho các nàng rửa mặt.
“Chờ mọi người dàn xếp tốt, liền đi nhà của ta chơi một ngày!” Lúc kích động lúc ban đầu qua đi, Tân Cúc mời Giản sư phó cùng Thu Cúc, lại nhìn nhóm Trúc Hương cùng Tiểu Li,” Các ngươi cũng lại đây bồi.”
” Biết Tân Cúc tỷ tỷ thành thân, chúng ta còn không có gặp qua tỷ phu đâu!” Thu Cúc cười nói,” Tự nhiên phải đi nhận thân thích.” Nói làm Tân Cúc đỏ mặt.
Một bên Trúc Hương lại âm thầm thở dài trong lòng, trong đầu quanh quẩn lời Thu Cúc nói:”… Thấy nàng từ Yến Kinh trở về, đeo trâm vàng sai bạc, mặc lăng la trù đoạn. Do Ngô đại tổng quản tự mình đưa về nhà. Không giống là với người thất sủng. Tẩu tẩu nàng đêm đó liền lục gói đồ của nàng, đem xiêm y trang sức bình thường phu nhân thưởng cho nàng cùng ba trăm lượng bạc kia đều lấy đi rồi. Ngày thường nếu không phải la hét không có muối để nấu, chính là nói không dầu để thắp, sai phái nàng, cũng không đưa tiền, Đông Thanh không vui liền chỉ cây sồi mắng cây hòe, mặt không phải mặt, mũi không phải mũi, không chỉ làm cho cha nương Đông Thanh đều không được an bình, còn đem mấy lượng bạc vụn trong tay Đông Thanh đều lấy hết.
Nương của Đông Thanh tìm người làm mai cho nàng.
Nhà tốt một chút, thấy nàng tuổi lớn như vậy mà còn không gả lại bị chủ tử đưa trở về, đều đoán nàng phẩm hạnh không đoan trang, không đáp ứng. Còn nếu đáp ứng tám, chín phần mười đều là tay ăn chơi ở quê nhà, không tiền không nói còn chẳng có nổi sính kim. Vừa khéo cách vách có thương nhân Tô Châu đến thu mua tơ, thấy Đông Thanh có mấy phân nhan sắc, liền nhờ người đế cửa cầu hôn. Nói là thê tử ૮ɦếƭ sớm, chỉ chừa một con gái nhỏ, nghĩ muốn cưới người để tục huyền. Cha nương Đông Thanh thấy người này tuy bằng tuổi mình, người lại trẻ trung, muốn năm mươi lượng bạc làm sính kim, liền đồng ý.
Không đầy mấy tháng nhà bọn họ ở huyện xem trúng một dãy phòng. Tẩu tẩu nàng liền mang theo cháu trai chuẩn bị tìm Đông Thanh mượn tiền, tùy tiện đi Tô Châu chơi. Đến Tô Châu mới biết, hóa ra thê tử thương nhân kia căn bản không ૮ɦếƭ. Không chỉ có thê tử không ૮ɦếƭ, còn có ba con trai. Đối với người bên ngoài, chỉ nói Đông Thanh là bán đến thiếp. Tẩu tẩu Đông Thanh tới cửa, bị mắng mỏ không nói, còn sai thô sử bà tử trong nhà vác chùy đánh tẩu tẩu Đông Thanh ra. Tẩu tẩu nàng sau khi nghe ngóng mới biết được. Hoán ra thương nhân kia hàng năm không ở nhà, chuyện trong nhà đều do đại phu nhân định đoạt. Đại phu nhân này lại là người đàn bà đanh đá nổi danh khắp phố phường. Hơi không vui, thì đánh nha hoàn mắng gã sai vặt là chuyện thường, đem tiểu thiếp thu đến trong viện quỳ một đêm không nói đùa, tiểu thiếp trong nhà thấy nàng, như chuột gặp phải mèo. Lúc Đông Thanh vừa mới tiến môn, đại phu nhân ép buộc nàng, hiện giờ bị ép đến không nhìn ra bộ dáng con người, không còn có nhan sắc như trước kia……”
Người bên ngoài cũng không biết tâm sự của Trúc Hương. Đợi dàn xếp Giản sư phó cùng Thu Cúc xong, mấy đại nha hoàn tiểu nha hoàn bên cạnh Thập Nhất Nương cùng Trinh tỷ nhi kết thành đoàn đi nhà Tân Cúc, ăn uống náo nhiệt nửa ngày, Đại Hiển cho Tân Cúc đánh bài, mình ở phòng bếp rửa chén gấp gáp đến đầu đầy mồ hôi.
Thu Cúc nhìn thấy thập phần cảm khái, lại một chữ cũng không có thể nói. Nhưng cũng vì duyên cớ này mà cùng Trúc Hương hai người càng đi càng gần.
Giản sư phó thì lại hứng thú với đồ thêu Tân Cúc đặt ở kháng.
Tân Cúc vội cười giải thích:” Ta giúp hỉ phô ở Yến Kinh thêu một vài thứ, đổi ít bạc vụn tu bổ đồ dùng.”
“Thêu không tồi!” Giản sư phó liền hỏi nàng,”Bức rèm cửa như vậy, có thể bán bao nhiêu bạc.”
” Ta tự mình làm mẫu mã, thêu thùa may vá có thể bán hai đến ba lượng bạc. Hỉ phô ra mẫu, thêu thùa may vá, có thể bán một hai lượng bạc.”
” So với Hàng Châu phủ ra cao hơn!”
” Bọn họ ở đây đều Thích tô ý. Cảm thấy mẫu mã của chúng ta, bộ dáng đều mới mẻ hơn một ít.”
Vừa lúc Thu Cúc bưng chè hạt sen quế hoa tiến vào, hai người dừng đề tài.
Buổi tối các nàng về đến nhà, nhưng không thấy Thập Nhất Nương.
“Công công (cha chồng) Thập di qua đời, Hầu Gia cùng phu nhân đều đi Mậu Quốc Công phủ.”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc