Thứ Nữ Công Lược - Chương 326

Tác giả: Chi Chi

“Cho Trinh tỷ nhi làm mai mối?” Thập Nhất Nương rất là giật mình.
“Đúng a!” Lâm đại phu nhân cười nói, “Là đứa cháu bên nhà mẹ đẻ của ta. Năm nay mười sáu tuổi. Mặc dù cùng ta không phải là một phòng, nhưng tổ phụ của hắn đã từng đã làm Phó tổng binh Quảng Tây. Lớn lên là nhất biểu nhân tài không nói, còn gồm nhiều mặt văn võ. Tuổi còn nhỏ đã là võ tú tài. Đại ca của ta thường nói, Thiệu gia chúng ta về sau thế nào, đều trông cậy vào ấu đệ của ta.”
Nhà mẹ đẻ của Lâm đại phu nhân là ở Thương Châu.
Đừng nói Thái phu nhân cùng Từ Lệnh Nghi, chính là mình, nghĩ đến Trinh tỷ nhi gả xa như vậy, sợ rằng cũng sẽ có điều giữ lại đi?
Nàng cười nói: “Tình huống của ta ngươi cũng biết. Trinh tỷ nhi là từ nhỏ nuôi ở dưới gối của Thái phu nhân lớn lên, Hầu gia lại chỉ có nàng một nữ nhi này. Chuyện này, chỉ sợ phải cùng Hầu gia, Thái phu nhân thương lượng một chút.”
Lâm đại phu nhân làm sao không biết.
Cháu của mình khá hơn nữa, rốt cuộc lại ở xa phía Thương Châu. Nếu không phải đệ đệ của mình mấy lần năn nỉ, lại thấy giống như Trác gia người như vậy đều xin cầu hôn, nàng cũng sẽ không đánh bạo nói ra một phen như vậy. Nghĩ tới đây, tâm tư làm mai của nàng cũng có chút phai nhạt.
“Ta vừa nghĩ tới Trinh tỷ nhi nhà các người cùng Trọng Nhiên nhà chúng ta, đã cảm thấy thật giống như một đôi kim đồng ngọc nữ.” Lâm đại phu nhân giao đãi mấy câu trên mặt, sau đó không hề nói chuyện này nữa, nói sang chuyện khác hỏi Thập Nhất Nương chuyện tiết Đoan Ngọ, “...... Thái phu nhân tự mình xuống thiệp mời mẹ chồng của ta, nói ngày đó là lễ cập kê của ngươi, để cho ngày đó sáng sớm cứ tới đây tham gia náo nhiệt.”
Thái phu nhân rất sớm trước kia đề cập tới làm cho nàng một lễ cập kê long trọng. Nàng cũng không hết sức coi trọng những thứ này. Nhưng Thái phu nhân có tấm lòng này, nàng nhớ tới đã cảm thấy trong lòng ấm áp. Chỉ là sau này Thái phu nhân lại không thấy đề cập tới chuyện này nữa, mấy ngày nay lại thường sai Đỗ ma ma làm này làm kia, tự mình còn đi ra ngoài cửa mấy lần, thật giống như đang mời khách vậy, lộ ra vẻ bộ dáng rất thần bí. Nàng cũng coi như không biết.
“Hết lần này tới lần khác sinh nhật lại vào tiết Đoan Ngọ.” Thập Nhất Nương cười nói: “Đem tất cả mọi người làm cho không được sống yên ổn.”
“May mắn là tiết Đoan Ngọ.” Lâm đại phu nhân cùng nàng hàn huyên: “Này nếu là tiết Trung thu, có thể bị nhức đầu hơn.”
Tiết Đoan Ngọ phong tục là du ngoạn, tiết Trung thu thói quen là đoàn tụ. Tiết Đoan Ngọ, mọi người đi ra ngoài đi lại đi lại thì không sao, nếu là tiết Trung thu, mọi nhà đoàn tụ, nếu làm mở tiệc chiêu đãi, đó chính là làm khó người khác.
Thập Nhất Nương cười gật đầu: “Nghĩ như vậy, vẫn còn có chút chỗ tốt.”
Lâm đại phu nhân che miệng mà cười.
Trác phu nhân tới.
Lâm đại phu nhân liền nhân cơ hội cáo từ.
Trác phu nhân lần này tặng chút ít dưa ngọt tới: “...... Thuộc hạ nhà lão gia chúng ta đưa. Cùng dưa ngọt Yên kinh không giống nhau. Nên cố ý lấy tới mời Thái phu nhân cùng phu nhân nếm thử.”
Thập Nhất Nương nói cám ơn, cùng Trác phu nhân hàn huyên một trận, mang nàng đi đến chỗ Thái phu nhân thỉnh an, đưa nàng ra khỏi cửa thuỳ hoa.
Trở lại trong nhà nhìn thấy Hổ Phách đang thu thập hộp sơn hồng mạ vàng Lâm đại phu nhân mang tới.
Thập Nhất Nương cười nói: “Nói là Tuệ tỷ nhi làm quạt mạ vàng cho Trinh tỷ nhi. Ngươi giúp Tuệ tỷ nhi đưa qua đi” Vừa dứt lời, đã nhìn thấy Hổ Phách tay vừa trượt, hộp rơi trên mặt đất, năm cây quạt rầm rầm rơi tán lạc xuống, một mảnh xốc xếch.
“Phu nhân!” Hổ Phách sắc mặt có chút trắng bệch.
“Không có chuyện gì, không có chuyện gì.” Thập Nhất Nương an ủi nàng, tiến lên giúp đỡ thu thập cây quạt.
Cây quạt nước sơn màu vàng, mặt là lụa đen, vẽ bức mẫu đơn khổng tước lối vẽ tỉ mỉ, hết sức hoa mỹ.
Thập Nhất Nương không nhịn được mở ra nhìn.
Ánh sáng màu diễm lệ, ý cảnh quyến rũ, làm cho nàng có chút ngoài ý muốn.
“Không nghĩ tới Tuệ tỷ nhi còn có họa công tốt như vậy.”
Hổ Phách một bên cũng khen: “Thật xinh đẹp.”
Thập Nhất Nương cười gật đầu, cùng Hổ Phách vừa thưởng thức, vừa thu thập.
Một bức ngọc trâm hoa nở dưới ánh trăng, một bộ Hải Đường Xuân Thụy, một bộ ánh Nhật hà hoa, một bộ Lâm Thạch lan hoa đồ.
Họa công đều là thượng thừa không nói, bức ngọc trâm hoa nở dưới ánh trăng lại càng có ý mới mẻ độc đáo.
Từng chùm sáng long lánh trong ngọc trâm hoa chạm mặt nở rộ, trên phiến lá màu xanh biếc thỉnh thoảng thấy giọt sương đọng lại, khiến cho đóa hoa thanh khiết càng rạng rỡ—— mặc dù không thấy một tia sang của ánh trăng, nhưng là ngọc trâm hoa dưới ánh trăng nở rộ tạo nên cảnh đẹp rực rỡ.
Thập Nhất Nương rất là khâm phục.
Ngọc trâm hoa trắng nõn vô hạ, mùi hoa bốn phía, là một loại hoa cỏ mọi người yêu thích thường gặp. Người bình thường vẽ bức tranh ngọc trâm hoa, đều chỉ vẽ bé gái khả ái. Bức ngọc trâm hoa nghênh nguyệt mở ra này, lại có loại thủy tiên thanh quý. Hiếm thấy hơn là thanh quý mà không mất đi tư thái cao ngạo kia, còn từ nhụy trong một bông hoa để lộ ra. Như người có tính tình cao thượng ẩn chứa trong xương, càng làm cho người cảm thấy khả kính, cùng bức mẫu đơn khổng tước biểu hiện mềm mại rực rỡ kìa hoàn toàn khác biệt.
Ý niệm trong đầu hiện lên, Thập Nhất Nương ngẩn ra. Sau đó một tay cầm mấy thanh quạt đi về phòng phía đông.
Hổ Phách thấy cử chỉ nàng lúc này lộ ra mấy phân bối rối, trong lòng đại loạn, bước nhanh theo đi qua.
Chỉ thấy Thập Nhất Nương đem năm cây quạt toàn bộ mở ra cũng bày hết ở trên thư án, sắc mặt ngưng trọng cẩn thận quan sát.
“Phu nhân!” Nàng nhẹ giọng nói: “Có thể có cái gì không ổn sao?”
“Không có.” Thập Nhất Nương ngẩng đầu, thần sắc nhàn nhạt: “Ta chỉ là cảm thấy mấy cây quạt này thật sự xinh đẹp, nghĩ nhìn kỹ thật đẹp mắt.”
Thần sắc của nàng thân thiết như cũ, ánh mắt ôn hòa như cũ, cũng không biết tại sao, Hổ Phách quen thuộc nàng nhưng mơ hồ cảm thấy có cái gì không đúng. Giống như điềm báo trước bão táp, vẫn bình tĩnh, lại làm cho người cảm giác bị đè nén.
Thập Nhất Nương nhẹ nhàng mà khép lại cây quạt: “Đại tiểu thư, đang làm gì đó?” Nàng từng chữ từng gằn hỏi.
Hổ Phách vội nói: “Đang cùng Tân Cúc tỷ tỷ thêu hoa.”
“Ngươi đem Đại tiểu thư mời tiến đến.” Thập Nhất Nương đem cây quạt bỏ vào trong hộp: “Nói ta có việc tìm nàng.” Lại dặn dò: “Những thứ khác, không cần nhiều lời.”
Trong đáy mắt Hổ Phách hiện lên một tia kinh ngạc, cung kính lên tiếng đi.
Thập Nhất Nương nhìn hộp mạ vàng đỏ thẫm khép lại, ánh mắt dần dần lạnh thấu xương.
“Mẫu thân, ngài tìm ta.” Giọng Trinh tỷ nhi như chim sơn ca thanh thúy hoan khoái vang lên.
Thập Nhất Nương ngẩng đầu, trong mắt đã không có lạnh thấu xương, chỉ có loại ôn nhu tháng ba.
Trinh tỷ nhi mười hai tuổi mặc áo vải đay màu thiến đỏ, đã lớn lên cao hơn Thập Nhất Nương nửa cái đầu.
Thập Nhất Nương nhìn trên lỗ tai nàng đeo hoa tai ngọc trâm vàng ròng, cười yếu ớt nói: “Tuệ tỷ nhi mang đồ tới cho ngươi.”
“Thật!” Đôi mắt nàng đen nhánh lòe lòe tỏa sáng, như bảo thạch rạng rỡ sinh huy.
Thập Nhất Nương cười chỉ chỉ hộp mạ vàng đỏ thẫm trên thư án.
“Thật xinh đẹp a!” Trinh tỷ nhi nhìn mấy cây quạt mạ vàng, lúm đồng tiền như hoa.”Mẫu thân.” Nàng mở ra một cây quạt trong đó, tiến tới trước mặt Thập Nhất Nương, “Người xem, hoa hải đường bên bậc thang này, chính là bậc thang sau nhà Tuệ tỷ nhi—— bậc thang khắc một đầu đầu hổ.”
Thập Nhất Nương nhìn thoáng qua, nhưng cười mở ra cây quạt vẽ bức ngọc hoa trâm: “Ta cảm thấy được bức họa này tốt nhất.”
Trinh tỷ nhi nghiêng mặt trông đi qua, ánh mắt mở to: “Ngọc trâm hoa!”
“Ngươi rất thích ngọc trâm hoa sao?” Thập Nhất Nương ánh mắt híp híp.
“Dạ!” Trinh tỷ nhi vui vẻ ra mặt: “Ta thích nhất ngọc trâm.” Ánh mắt nàng lóe sáng nhìn Thập Nhất Nương: “Tuệ tỷ nhi không thích ngọc trâm hoa, nàng đích thị là cố ý vẽ nó.” Sau đó nhận lấy cây quạt trong tay Thập Nhất Nương cẩn thận quan sát: “Là ngọc trâm hoa dưới ánh trăng......” Nàng thấp giọng kinh hô: “Chẳng lẽ Tuệ tỷ nhi nửa đêm đứng lên vẽ tranh sao?” Lại lộ ra nụ cười hoan khoái:”Nàng rất lười, một chút xíu chuyện nhỏ cũng muốn gọi nha hoàn, thế nhưng có nửa đêm đứng lên vẽ tranh......” Trong ánh mắt hiện lên một tia cảm động: “Ta muốn viết phong thư để mà cám ơn nàng mới được.” Đem cây quạt thu vào trong hộp.
Thập Nhất Nương đột nhiên cầm lấy cây quạt vẽ ngọc trâm hoa dưới ánh trăng: “Cái cây quạt này ta cũng vậy rất thích.” Nàng cười nhìn Trinh tỷ nhi.
Trinh tỷ nhi có chút ngoài ý muốn, sau đó lại lộ ra vui mừng tới: “Mẫu thân cũng thích sao? Mẫu thân cầm đi dùng đi.”
“Quân tử không đoạt vật người yêu......” Thập Nhất Nương nhìn Trinh tỷ nhi.
Trinh tỷ nhi chỉ bốn cây quạt còn dư lại: “Ta còn có nhiều như vậy nha.”
Thập Nhất Nương cười mở ra cây quạt, nhẹ nhàng mà phe phẩy.
Trinh tỷ nhi cười đang cầm hộp muốn lui xuống đi.
Thập Nhất Nương “xoạt” một chút thu cây quạt, cười nói: “Ở chỗ này viết thơ đi —— phía ngoài mặt trời lớn, tránh cho còn phải đi về Thiều Hoa viện.”
Trinh tỷ nhi suy nghĩ một chút, cười đáp ứng, ngồi xuống mài mực.
Thập Nhất Nương liền gọi tiểu nha hoàn đi vào hầu hạ, mình thì ngồi ở một bên trên thêu đôn xem xét cây quạt trong tay.
Trinh tỷ nhi ngồi ngay ngắn ở trước thư án, thần sắc điềm tĩnh, trầm ổn, viết không chút do dự, rất nhanh đem thư viết xong rồi, sau đó phân phó tiểu nha hoàn: “Sai người đưa đến cho đại tiểu thư Uy Bắc Hầu phủ Lâm gia.”
Tiểu nha hoàn thấp giọng đáp:”Dạ“, cầm mảnh lụa trắng bọc lại giấy viết thư —— vải mịt hút mực, nét mực có thể sớm khô một chút. Cũng không kiêng kỵ cái gì.
Thập Nhất Nương ở trong lòng âm thầm gật đầu.
Mà Trinh tỷ nhi đứng dậy nhìn thấy Thập Nhất Nương vẫn cầm lấy cây quạt kia. Suy nghĩ một chút, đang cầm mở ra hộp sơn hồng mạ vàng đi tới, cười đem hộp hiện lên ở trước mặt Thập Nhất Nương: “Mẫu thân nếu như thích, không bằng chọn thêm mấy cây đi.”
Thập Nhất Nương ngẩng đầu đánh giá Trinh tỷ nhi.
Trinh tỷ nhi cười nhẹ nhàng nhìn nàng, ánh mắt trong suốt.
Thập Nhất Nương đột nhiên nở nụ cười, đẩy ra hộp: “Không cần, cây quạt này là tốt rồi.”
Trinh tỷ nhi thấy nàng thật giống như đột nhiên thư giãn xuống, đáy mắt hiện lên một tia không giải thích được, khuyên nhủ: “Mẫu thân chỉ để ý cầm đi dùng là được. Cùng lắm thì ta để cho Tuệ tỷ nhi sẽ giúp ta làm vài cây.”
Thập Nhất Nương ánh mắt khẽ nhúc nhích, nói: “Nếu không, chúng ta ngày mai đi tới Uy Bắc Hầu phủ đi! Lâm đại phu nhân hôm nay tặng chút ít cây đào mật cho chúng ta, chúng ta không bằng chọn mấy tấm thêu phẩm làm quà đáp lễ. Thuận đường đi xem Tuệ tỷ nhi một chút.”
“Tốt! Tốt!” Trinh tỷ nhi có chút nhảy nhót: “Ta có mấy ngày không gặp Tuệ tỷ nhi rồi.”
“Lúc tháng ba không phải là cùng nhau chèo thuyền sao?” Thập Nhất Nương cười, “Lúc này mới không tới hai tháng đâu.”
Trinh tỷ nhi cười ấm áp.
Thập Nhất Nương thấp giọng hỏi nàng: “Ngươi rất thích Tuệ tỷ nhi sao?”
“Mẫu thân, không vui sao?” Trinh tỷ nghe vậy lo lắng nhìn Thập Nhất Nương.
“Không phải vậy.” Thập Nhất Nương cười nói: “Ta là nhìn thấy ngươi giống như đặc biệt cao hứng.”
Trinh tỷ nhi có chút ngượng ngùng: “Tuệ tỷ nhi biết rất nhiều thứ...... Không giống ta, chỉ biết đánh đàn.”
Là chỉ Tuệ tỷ nhi rất hoạt bát, lại rất biết chơi sao?
Cô bé tính cách như vậy đối với cô bé như Trinh tỷ nhi nội liễm lại có chút ít ngượng ngùng đặc biệt có lực hấp dẫn sao?
Thập Nhất Nương cười vỗ vỗ tay nàng, buổi tối bẩm một tiếng cùng Thái phu nhân, chỉ nói phải đáp lễ, chọn lấy mấy tấm thêu phẩm nhỏ, ngày thứ hai mang theo Trinh tỷ nhi đi uy Bắc Hầu phủ.
* * * * * *
Uy Bắc Hầu phủ nghiễm nhiên là nhỏ hơn một chút so với Vĩnh Bình Hầu phủ.
Thập Nhất Nương mặc dù là lần đầu tiên tới, nhưng cảm thấy rất thân thiết, quen thuộc.
Lâm đại phu nhân nghe bẩm, đã mang theo Tuệ tỷ nhi ở cửa thuỳ hoa nghênh đón.
Lẫn nhau hành Lễ xong, hai người lớn khách khí hàn huyên mấy câu, hai đứa bé lại nắm tay thấp giọng lặng lẽ đến nói.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc