Thư Ký Toàn Năng Của Đường Tổng - Chương 83

Tác giả: Đây Là Một Bẹ Cải

Chương 83: 83: Là Tôi Không Xứng Với Em Sao
Vẻ mặt của Đường Hạo lúc bấy giờ khi bị cô túm tóc có vẻ hơi bực dọc, anh liếc mắt nhìn cô rồi mấp máy môi:
“Em tập trung cho tôi, không được lơ là.”
Anh là một người thích cạnh tranh, bất kể việc gì cũng phải làm hết sức mình để đạt được kết quả tốt nhất, lúc chơi game giải trí cũng phải như vậy.
Lâm Nhã không tập trung suýt làm bọn họ bị loại, anh phải nhắc nhở một chút.
Lâm Nhã ngồi trên đùi anh, gật đầu tỏ vẻ đã biết rồi đưa mắt nhìn cặp đôi vừa bị loại đang buồn thiu bước xuống sân khấu.
Còn lại năm cặp đôi, bốn cái ghế.
Vòng hai tiếp tục, lần này Lâm Nhã không phụ lòng kỳ vọng của Đường Hạo, cô phản ứng nhanh hơn tất cả mọi người, ngồi phịch xuống ghế ngay khi nhạc vừa dừng.
“Woa, chị gái này lợi hại quá, nhưng mà hình như… hình như có gì đó không đúng...” MC tỏ vẻ ngạc nhiên kêu lên.
Đúng là có gì đó ngược ngạo, ai cũng đưa mắt nhìn về phía Lâm Nhã.
Bởi vì cô di chuyển quá nhanh nên Đường Hạo biến thành người ngồi trên đùi cô.
Một người đàn ông cao to ngồi trên đùi một người phụ nữ yểu điệu xinh đẹp, tổ hợp này trông kiểu gì cũng thấy có phần dị dị…
Đường Hạo nhíu mày nhìn nụ cười đắc ý của Lâm Nhã, nói:
“Em cố ý phải không?”
“Làm gì có?” Lâm Nhã nhún vai, theo lời dẫn của MC mà đứng lên để chuẩn bị cho vòng sau.
Hai người vừa trò chuyện vừa tham gia trò chơi, nhưng tuyệt nhiên không chậm hơn người khác chút nào, cuối cùng lọt vào vòng chung kết.
Cặp đôi còn sót lại trên sân khấu đưa mắt nhìn nhau, vẻ mặt khổ sở.
Bọn họ tham gia trò chơi này là vì giải thưởng rất to, nhưng bây giờ không ngờ trực tiếp ᴆụng mặt cấp trên.
Thua, không được gì cả.
Thắng, có khi còn mất cả việc vì ςướק hào quang của sếp.
Làm sao bây giờ?
Lâm Nhã nhận ra bọn họ rối rắm, cười bảo:
“Hai người không cần sợ, hôm nay là ngày vui, cứ chơi hết mình là được.”
Cặp đôi nào đó thật muốn khóc, mặc dù thư ký Lâm nói vậy nhưng người đứng sau lưng cô đang dùng ánh mắt cảnh cáo nhìn bọn họ kia kìa! Họ có thể dùng hết sức được sao? Không dám!
Mọi người đều thấy rõ Đường Hạo ngang nhiên gian lận, lại không có ai dám mở miệng chất vấn.
Tiếng nhạc lần nữa vang lên, hai cặp đôi dắt tay nhau rồi đi theo vòng tròn, quanh một cái ghế duy nhất trên sân khấu.
Đường Hạo nhàn nhã tự nhiên, hoàn toàn không sợ thua, vì phản ứng của anh đủ nhanh và vì… anh là ông chủ của họ.
Không ngoài dự đoán, khi tiếng nhạc vừa dứt, Đường Hạo là người đầu tiên phản ứng kịp mà ngồi xuống, cặp đôi kia thì chần chừ không dám ςướק chỗ.
Lâm Nhã đứng bên cạnh xấu hổ gần ૮ɦếƭ, thấp giọng mắng:
“Anh còn có thể mặt dày hơn không vậy?”
“Có thể.” Đường Hạo trả lời rồi kéo tay cô, để cô ngồi lên đùi mình.
MC hơi ngơ ngác một chút sau đó vẫn thông báo kết quả chung cuộc.
Đường Hạo nhìn khuôn mặt buồn bã của cặp đôi bên cạnh, cười bảo:
“Phần thưởng hai người cứ giữ lấy.”
“A, hả? Cảm ơn sếp!” Nam thanh niên mừng rỡ, suýt thì nhào lên ôm sếp, may mà bạn gái anh ta kịp thời kéo lại.
Đường Hạo cười cười đứng lên, dắt tay Lâm Nhã trở lại chỗ ngồi.
Cô không còn mặt mũi nào để nhìn người xung quanh, đầu cúi thật thấp làm Jade và Điền Tiểu Cương cười muốn rụng hàm, còn giơ ngón cái ra vẫy vẫy.
Bọn họ ở lại bữa tiệc tham gia thêm vài trò chơi khác, Đường Hạo mặc kệ là trò gì, liên tục kéo tay Lâm Nhã để cô lên sân khấu tham gia với mình.
Cô mặc dù rất muốn phản kháng, nhưng nhìn khuôn mặt anh mang theo ý vui, lại xiêu lòng mà đi theo, chơi quên trời quên đất.
Cuối bữa tiệc, mọi người đều nhận được rất nhiều phần thưởng đặc biệt đến từ công ty.
Vì để các nhân viên trong công ty có thêm cơ hội tìm được bạn đời của mình, quản lý các cấp thống nhất giữ lại mục khiêu vũ.
Đường Hạo chỉ chờ có thế liền đưa tay về phía Lâm Nhã, nghiêm túc nhìn cô mà không nói lời nào.
Từ ánh mắt trông đợi của anh, cô có thể nhìn ra chút tình cảm trong đó.
Đầu ngón tay trắng mềm chậm rãi vươn ra, đặt vào lòng bàn tay ấm nóng của anh.
Hai người nắm tay đi đến giữa sân trống, xen lẫn cùng những người khác.
Đường Hạo ôm eo cô, sau một khúc nhạc, anh đem môi kề sát lại gần tai cô rồi nói:
“Lâm Nhã, làm bạn gái của anh được không?”
Âm giọng trầm ấm dễ nghe vang lên bên tai Lâm Nhã, mang theo sự chân thành.
Động tác dưới chân Lâm Nhã lập tức cứng đờ, trong đầu hiện lên hình ảnh kiếp trước.
Trần Chính Hào cũng tỏ tình với cô trong bữa tiệc của công ty, ánh đèn mờ ảo xuyên qua khe hở giữa họ, làm ngũ quan của anh chìm trong bóng tối, nhìn không rõ biểu cảm.
Anh đã thì thầm một câu...
“Lâm Nhã, đồng ý làm bạn gái của anh nhé?”
Như là hiệu ứng domino, từng đoạn ký ức của kiếp trước lần lượt lướt qua đại não.
Ngày mà cô bị Kim tổng ép lên giường, cô khổ sở đến nỗi không muốn sống tiếp, anh nói:
“Anh không ngờ Kim tổng là loại người như thế! Ông ta dám chạm vào người em, khốn kiếp! Đúng là một tên dơ bẩn!”
Nhưng rồi cuối cùng, anh vẫn hợp tác với Kim tổng.
“Mặc dù Kim tổng đã từng như vậy với em, nhưng hợp đồng lần này anh không thể bỏ qua được, em đừng tỏ ra không hiểu chuyện nữa! Anh đã chờ cơ hội đến với mình bao nhiêu lâu rồi em biết không?”
Cho đến ngày cô sảy thai...
“Nhã, tuy không giữ được đứa bé, nhưng sau này chúng ta vẫn có thể sinh thêm một đứa nữa, em đừng quá đau lòng.”
“Đợi em khỏe lại, chúng ta sẽ lập tức kết hôn.”
Sau đó, không có ngày cô khỏe lại.
Nếu không vì tai nạn xe thì thuốc độc mãn tính cũng sẽ ђàภђ ђạ cô đến ૮ɦếƭ.
Mãi đến ngày cuối cùng của cuộc đời, cô mới nhận ra mình bị tên lòng lang dạ sói kia lừa dối.

Lâm Nhã đột nhiên đẩy mạnh Đường Hạo ra rồi lui về sau mấy bước, vẻ mặt hoảng hốt nhìn anh.
Cô loạng choạng đứng không vững, nhưng khi nhìn thấy anh đưa tay muốn đỡ mình thì càng phản ứng kịch liệt hơn, dùng hết sức hất tay anh ra.
Khuôn mặt Đường Hạo hơi sượng, lạnh lẽo như mang theo băng giá, anh từ từ thu tay lại, cứ như thế nhìn cô rồi trầm giọng hỏi:
“Là tôi không xứng với em sao?”.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc