Thư Kiếm Trường An - Chương 47

Tác giả: Hắn Từng Là Thiếu Niên

CỬU TINH
Có câu sơn trung vô giáp tử, hàn tẫn bất tri niên. (1)
Mặc dù Tô Trường An không ở trong núi nhưng hắn cũng trong nội viện.
Hắn mỗi ngày buổi sáng luyện đao, buổi chiều tập kiếm, đến buổi tối lại luyện thổ nạp chi pháp, tu hành linh khí.
Thời gian thấm thoát, xuân đi thu đến, đã sang thang chín.
Năm sáu tháng này nhìn như bình thản nhưng thực sự đặc sắc.
Sau khi cùng Sở Tích Phong nói chuyện, hắn rốt cuộc cũng yên tâm những xao động của bản thân, không giống như trước kia cảm thấy buồn rầu bởi vì mỗi ngày luyện đao lại kéo dài thật lâu mà không học được một chiêu nửa thức của Sở Tích Phong.
Hắn bắt đầu tỉ mỉ thưởng thức đao pháp của Sở Tích Phong, đương nhiên dùng mắt của hắn không thể xem được những thứ cao sâu. Chỉ là cảm thấy mỗi một chiêu của Sở Tích Phong nhìn như bình thản nhưng lúc ra chiêu mang theo một cái "Thế".
Đúng vậy, là "Thế".
"Thế" này là lực, lại là tướng.
Thế do ý thành. Ý do tâm sinh.
Thế đến mức tận cùng liền thành "Vực", "Vực" cực thì sinh đạo.
Đạo thành liền sinh Tinh Vẫn!
Nhưng mấy thứ này cũng không phải do Tô Trường An ngộ ra được, đây là Cổ Tiễn Quân nói cho hắn biết.
Hắn biết rõ, phải tìm ra đạo của chính mình, đầu tiên phải có "Ý" của bản thân, kỳ thật hắn cũng không thiếu thứ gọi là "Ý". Mạc Thính Vũ cho hắn bên trong tinh linh đã có “Ý” như vậy. "Ý" đây chính là đao ý. Nhưng đó là Mạc Thính Vũ "Ý", không phải của Tô Trường An, hắn muốn đi đạo của chính mình, vậy hắn phải ngộ ra "Ý" của bản thân.
Quá trình này thật khó khăn.
Rất nhiều võ sinh đến Thái Nhất cảnh rồi đều không thể ngộ ra vật như vậy.
Mặc dù sáu tháng trước Tô Trường An liền một mình chiến bảy vị Cửu Tinh cảnh hảo thủ, bất quá hắn vẫn là Tụ Linh cảnh. Dùng cảnh giới như vậy, muốn ngộ ra cái gọi là "Ý" tuyệt không phải chuyện dễ.
Nhưng may mắn trong cơ thể hắn có truyền thừa tinh linh của Mạc Thính Vũ cùng Ngô Đồng, lại có cao nhân như Ngọc Hành cùng Sở Tích Phong chỉ điểm. Mấy ngày gần đây, rốt cuộc hắn cũng thăm dò được chút môn đạo.
Một ngày đêm, hắn ngồi ngay ngắn trên diễn võ trường, gió cuối thu lướt êm qua thổi bay sợi tóc, cũng phất phơ góc áo của hắn.
Hắn mặc quần áo rất phong phanh, tại chút ít hàn ý trong đêm thu cũng không phải là việc sáng suốt lắm. Nhưng quanh thân hắn hiện lên từng đợt ánh sáng màu hồng như có như không. Đó là Chân Hỏa tinh linh của hắn, mấy tháng qua lúc nhàn hạ hắn cũng đem thời gian nghiên cứu tinh thừa chi linh mà Ngô Đồng lưu lại cho hắn, lục lọi chút ít pháp môn - ví dụ như dùng Linh Viêm sưởi ấm.
Tô Trường An cũng có khi nghĩ đến nếu là Ngô Đồng biết bản thân cầm truyền thừa của nàng làm loại chuyện này, có hay không từ vạn dặm bên ngoài bay tới đánh mình một trận.
Nhưng bây giờ hắn không có tâm tư đi lo lắng những vấn đề này, bởi vì hắn phát sinh chút ít vấn đề.
Hắn đã tu ra tám mươi miếng tinh linh, bốn miếng Chân Hỏa tinh linh, bốn miếng Đao Ý tinh linh. Tiến một bước là Cửu Tinh cảnh.
Nhưng miếng cuối cùng này lại có trục trặc.
Tình huống trong cơ thể hắn có chút phức tạp.
Không phải chưa từng có người trong cơ thể chứa hai chủng đạo uẩn tinh linh hoàn toàn bất đồng.
Nhưng trong bọn hắn đa số đều vì vậy mà ૮ɦếƭ hết, sống sót chỉ là một phần nhỏ, hầu hết lại là người có thực lực mạnh mẽ đem linh lực cường đại của bản thân ngăn chặn một phương đạo uẩn.
Đương nhiên Tô Trường An không có thực lực như vậy nha.
Hắn có thể có được hai khỏa đạo uẩn tinh linh cường đại như thế nguyên nhân vì trong cơ thể hắn còn có một thứ bá đạo không gì sánh được - Chân Thần chi huyết.
Đây là mệnh hoàn của Tô Trường An, đồng thời vì có thể làm Chân Thần phục sinh, Thần huyết sẽ tự động bảo vệ ký chủ. Ví như tại U Vân Lĩnh, Thần huyết từng ban lực lượng cho Tô Trường An, để cho hắn một đao chém rụng Bán Thần Thiên Chiếu.
Hai khỏa đạo uẩn tinh linh bất đồng dưới tình huống bình thường sẽ đem đan điền của tu sĩ biến thành chiến trường, điên cuồng đánh nhau cho đến khi một phương tiêu hao hầu như không còn, đương nhiên đan điền với tư cách là chiến trường cuối cùng sẽ bị lủng thành trăm ngàn lổ. Đối với một tu sĩ, bất luận là nho sinh hay võ sinh, đan điền bị hủy đương nhiên chẳng có khả năng sống sót.
Nhưng Tô Trường An không giống vậy, Thần huyết trong cơ thể hắn theo bản năng bảo hộ kí chủ, đem hai khỏa tinh linh đặt tại hai nơi trong đan điền, cả hai được thần huyết ngăn cách rõ ràng, ở vào một loại trạng thái cân bằng cực kỳ vi diệu.
Tô Trường An đại khái cũng biết được điều kỳ quặc trong đó, cho nên lúc hắn tu luyện đều rất cẩn thận, mỗi lần đều luyện ra hai khỏa đạo uẩn tinh linh bất đồng, giữ lấy trạng thái cân bằng vi diệu này.
Mà hiện tại lại không giống vậy. Hắn đã đến bình cảnh, đan điền của hắn quá nhỏ chưa đủ dùng để dung nạp miếng tinh linh thứ mười. Phải tu luyện ra một miếng tinh linh nữa lại dùng nó để đột phá Cửu Tinh cảnh, mở rộng đan điền của hắn mới có thể dung nạp càng nhiều tinh linh thêm nữa.
Một miếng cuối cùng này, hắn lại không biết làm thế nào cho phải, tu luyện ra bất kỳ một loại tinh linh nào cũng có thể đánh vỡ thế cân đối vi diệu này, để cho hắn rơi vào tình trạng đạo tiêu người ૮ɦếƭ.
Đây là một chuyện rất nguy hiểm, cho nên Tô Trường An rất cẩn thận. Nhưng nếu không muốn cả đời bị nhốt tại Cửu Tinh cảnh thì hắn phải tu ra một miếng cuối cùng. Tất nhiên Tô Trường An không phải là loại người hài lòng với hiện tại, huống hồ trong cơ thể hắn còn ẩn núp quái vật Thần huyết như vậy, hắn sao có thể chờ ૮ɦếƭ, cho nên việc đột phá Cửu Tinh cảnh là bắt buộc!
"Tô công tử đã ngồi chỗ này một ngày một đêm rồi, kéo dài tiếp nữa thật sự không có chuyện gì chứ?" Phía xa xa một vị áo vàng nữ tử mặt đầy lo lắng hỏi hai vị nữ tử bên cạnh cũng cực kỳ xinh đẹp.
"Chắc là không sao." Một vị nữ tử áo đỏ trong đó nhíu lại lông mày, nhìn thiếu niên ngồi trong gió thu phía xa xa kia nói ra.
"Ừm." Một vị thiếu nữ áo trắng nói tiếp, "Mặc kệ như thế nào đi nữa cũng có Sở tiền bối cùng Ngọc Hành đại nhân tại đây, ta nghĩ có lẽ không có gì trở ngại."
Mặc dù ngoài miệng ba vị thiếu nữ nói không có việc gì nhưng đều đứng dưới mái hiên nhìn thiếu niên phía xa xa trong bóng đêm thật lâu không muốn rời đi.
Ba người này tất nhiên là Phàn Như Nguyệt, Hạ Hầu Túc Ngọc cùng Cổ Tiễn Quân.
Mặc dù ba người ở cùng một chỗ đã có sáu tháng nhưng kỳ thật trong quá trình ở chung cũng không tính hòa hợp. Đặc biệt là hai người Hạ Hầu Túc Ngọc cùng Cổ Tiễn Quân, thường xuyên xảy ra đấu khẩu, thậm chí ngẫu nhiên sẽ có thi đấu vài chiêu. Nhưng cũng may hai người rất biết chừng mực, mỗi lần thi đấu đều đến điểm dừng.
Thực lực Cổ Tiễn Quân lại cường hãn biết bao, Tướng Tinh hội ngày đó xếp thứ hai, nửa năm trước đã là Phồn Thần cảnh, nếu ngày ấy thực sự ra tay thì Tô Trường An có thể ngồi vững trên Tinh Vương bảo tọa hay không còn chưa biết.
Cho nên mỗi lần giao thủ Hạ Hầu Túc Ngọc đều không chiếm được một chút tiện nghi, vì thế trong khoảng thời gian này nàng cũng thu hồi tâm tư chơi đùa trước kia, tu hành đặc biệt khắc khổ, gần nhất đã đến Cửu Tinh cảnh đỉnh phong, cách Phồn Thần cảnh chỉ là một bước ngắn.
Còn như Phàn Như Nguyệt cũng được Ngọc Hành đồng ý lưu lại.
Tu chất nàng khá tốt, trước kia cũng có chút tu luyện căn bản, những ngày này đây khó khăn lắm cũng đến Tụ Linh cảnh đỉnh phong, chỉ thiếu chút nữa là Cửu Tinh cảnh.
Có lẽ vì nguyên nhân từ Ngũ Hoàng tử nên Hạ Hầu Túc Ngọc đối với nàng không có quá nhiều hảo cảm. Còn Cổ Tiễn Quân ngoại trừ Tô Trường An nàng đối với những người khác thường lạnh nhạt, cộng thêm tính tình Phàn Như Nguyệt có phần quá nhu nhược cho nên ngoại trừ hàng ngày giúp Tô Trường An quét dọn sinh hoạt, nàng gần như rất ít trao đổi cùng người khác.
Dù cho quan hệ ba nữ không hề hòa hợp nhưng vì Tô Trường An, giờ phút này các nàng để xuống khúc mắc lúc trước gom lại cùng một chỗ, âm thầm lo lắng cho Tô Trường An.
(1) giáp tử hay một giáp (60 năm) ý chỉ lịch giáp hay thời gian. Đây là câu trong hồi đầu của Tây Du Ký, miêu tả Mỹ Hầu Vương Tôn Ngộ Không tại Thủy Liêm động vui vẻ sinh hoạt, hạ qua đông đến, trong lúc bất tri bất giác, năm này nối tiếp năm kia mà không để ý.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc