Thư Kiếm Trường An - Chương 17

Tác giả: Hắn Từng Là Thiếu Niên

MỘT LẦN NÓI CHUYỆN VỀ THẦN
"Thần cũng giống với người, đều có Dụς ∀ọηg của bản thân. Mà một khi đã có Dụς ∀ọηg, vậy thì càng không phân tốt xấu."
"Nhưng người cũng có phân tốt xấu." Tô Trường An cực kỳ không đồng ý với quan điểm của Ngô Đồng.
"Có lẽ vậy." Ngô Đồng cười, không muốn tranh cãi với Tô Trường An về vấn đề này nữa.
Tô Trường An cảm thấy mình đã thuyết phục được Ngô Đồng, hắn lại chỉ hắc bào nhân nằm trên mặt đất, hỏi: "Làm thế nào với gã bây giờ? Xem chừng gã sắp ૮ɦếƭ rồi."
Đúng vậy, hắc bào nhân nằm dài trên mặt đất, gã kinh ngạc nhìn Ngô Đồng và Tô Trường An, hơi mở miệng nhưng lại không thốt ra được tiếng nào.
Ngô Đồng không trả lời Tô Trường An, chỉ thấy tay áo nàng khẽ vung lên, một luồng ánh lửa bắt lên người Hắc bào nhân. Hắc bào nhân còn chưa kịp giãy dụa đã hóa thành tro tàn.
"Đã ૮ɦếƭ rồi?" Tô Trường An thấy kỳ lạ, vừa nãy Ngô Đồng mới nói không Gi*t ૮ɦếƭ được người này, sao đảo mắt cái đã thiêu người ta thành tro tàn rồi.
"Không, không thể Gi*t được thần, cho dù gã chỉ là bán thần. Gã sẽ sống lại trên người một ai đó ở đâu đó trên thế giới này. Nhưng cần thời gian rất dài rất dài, có thể là trăm năm, cũng có thể là ngàn năm."
"Ồ." Tô Trường An từ tốn gật đầu, hắn cũng không thể hiểu hoàn toàn lời của Ngô Đồng. Nhưng hắn biết cái gọi là thần này đã ૮ɦếƭ rồi, chí ít là đã ૮ɦếƭ trong vòng một trăm năm nay. Vậy là đủ rồi, Tô Trường An cũng không cảm thấy mình có thể sống lâu đến ngàn năm được, chỉ cần lúc hắn còn sống không phải chung sống với Hắc bào nhân dưới một bầu trời, đối với Tô Trường An mà nói, Hắc bào nhân xem như đã ૮ɦếƭ rồi.
"Sư nương, ta có rất nhiều lời muốn nói với người, người có thể chờ ta một lúc được không? Ta muốn chôn Cổ Ninh và Tô Mạt." Tô Trường An chỉ mấy người nằm cách đó không xa nói.
"Chôn? Vì sao phải chôn? Không phải bọn họ là bạn ngươi sao?" Ngô Đồng cảm thấy khó hiểu.
"Người đã ૮ɦếƭ không phải là cần nhập thổ vi an sao?" Tô Trường An cảm thấy Ngô Đồng càng kỳ lạ hơn, đạo lí đơn giản như vậy mà cũng không hiểu, nhưng hắn lại nghĩ, có lẽ tập tục của Yêu tộc không giống với con người, thế nên cũng hiểu và thông cảm cho nàng.
"Ai bảo ngươi bọn họ đã ૮ɦếƭ?" Ngô Đồng lại liếc mắt khinh thường, thầm than sao Mạc Thính Vũ lại thu một tên đồ đệ ngu ngốc đến vậy.
"Không ૮ɦếƭ??" Tô Trường An ngẩn người, trái lại khuôn mặt lộ ra sự vui mừng.
"Ừ, không ૮ɦếƭ." Ngô Đồng gật đầu, lại bổ sung tiếp: "Có điều sắp ૮ɦếƭ rồi."
"Vậy sư nương người cứu bọn họ được không? Ta rất thích Tô Mạt... Ừm... với cả mấy người Cổ Ninh nữa." Nét mặt Tô Trường An khẽ ửng đỏ, hắn cảm thấy hẳn là mình che giấu rất tốt, nhưng ánh mắt trêu chọc của Ngô Đồng vẫn khiến hắn vô cùng xấu hổ.
"Ô~!" Ngô Đồng nghịch ngợm ngân dài giọng ra, giảo hoạt nhìn Tô Trường An, khóe mắt cong cong thành hình trăng khuyết.
Nàng bỗng nhiên cảm thấy Tô Trường An rất giống Mạc Thính Vũ năm đó, luôn đỏ mặt mỗi khi nhắc đến cô gái mình thích.
"Nếu là người trong lòng của đồ đệ nhà ta, vậy thì người làm sư nương sao có thể không cứu cho được?" Thấy mặt Tô Trường An sắp đỏ như ௱ôЛƓ khỉ, Ngô Đồng biết không thể trêu chọc thêm nữa, tay áo khẽ phất lên, một ánh sáng đỏ chảy vào cơ thể mấy người.
Mấy người Tô Mạt rốt cuộc có chuyển biến tốt đẹp không thì Tô Trường An không biết, nhưng đám Lưu Đại Hoành và Cổ Tiễn Quân lại bỗng nhiên ngã xuống. Tô Trường An bị dọa hoảng. Hắn nhìn Ngô Đồng, thành khẩn nói: "Sư nương, cách cứu người của người thật đặc biệt."
Sau đó, Tô Trường An lại bị Ngô Đồng gõ mạnh vào đầu.
"Đừng lo, mấy vị đồng bạn của người không quá hai canh giờ sẽ tỉnh lại, về phần mấy vị này, ta xóa đi một ít ký ức của bọn họ. Tin tức ta còn sống rất bất lợi với ngươi."
"Cũng đúng." Tô Trường An cảm thấy Ngô Đồng nói rất có lý.
"Giờ ta muốn nói đến chuyện của ngươi." Biểu cảm của Ngô Đồng bỗng trở nên nghiêm túc.
"Chuyện của ta?" Tô Trường An có chút ngờ vực.
"Trong cơ thể ngươi có Chân Thần chi huyết." Ngô Đồng nói.
"Chân Thần chi huyết?" Tô Trường An nghi hoặc, hắn nhớ tới vị bán thần Thiên Chiếu kia đã từng nói, lại nghĩ tới thứ trong thanh đao tràn vào cơ thể mình, trong lòng bỗng có chút bất an.
"Từ sau đêm tuyết kia, hai năm nay vẫn luôn có một việc quấn lấy tâm trí ta." Ngô Đồng không trực tiếp trả lời nghi vấn của Tô Trường An, trái lại nói đến một chuyện không liên quan khác." Sư phụ ngươi là một thiên tài. Dù là đao pháp hay tu luyện, hắn đều là thiên tài không thể nghi ngờ. Vì vậy khi hắn có thể lấy tu vi Địa Linh Cảnh chém mệnh tinh của ta hay có thể trong khoảnh khắc trở thành Tinh Vẫn, ta dù kinh ngạc nhưng không thấy ngoài ý muốn. Chỉ riêng chuyện hắn có thể chặt đứt mệnh tuyến giữa ta và Huỳnh Hoặc, ta không thể không cảm thấy nghi ngờ."
"Mệnh tuyến bao hàm vận mệnh và nhân quả. Nó hư vô mờ mịt, không đơn giản chỉ dùng sức mạnh là có thể chặt đứt. Từng có rất nhiều Tinh Vẫn lâu đời lại cường đại liều ૮ɦếƭ thử chặt đứt mệnh tuyến của mình để sống sót, nhưng bọn họ đều thất bại. Thính Vũ chẳng cớ nào lại làm được. "
"Mang theo nghi vấn này, hai năm qua, ta đã đi đến rất nhiều nơi, tìm kiếm không biết bao nhiêu di tích cổ thành. Rốt cuộc ta cũng tìm được vài câu nói về mệnh tuyến trong một bức bích họa (tranh vẽ trên tường) ở Lâu Lan. Tương truyền, trên thế gian này từng có một đám sinh linh có thể thoát khỏi trói buộc của vận mệnh mà lại không phải gánh chịu nhân quả, do đó bọn họ bất tử bất diệt. Bọn họ từng thống trị tất cả sinh linh trên thế gian này, cũng tự xưng là Thần."
Nói tới đây, Ngô Đồng hơi ngừng một chút, khẽ cau mày rồi mới nói tiếp: "Nhưng xem tới đó, trong bức bích họa ghi chép về Thần tộc lại thiếu mất một bộ phận, dường như có ai đó cố tình phá hủy chúng nhằm che đậy điều gì đó. Ta bỏ qua những phần này tiếp tục xem, thế nhưng Thần tộc lại ngã xuống, mà nguyên nhân hẳn là được ghi trong những bức họa bị thiếu mất kia."
"Vậy những phần đằng sau đó viết những gì?" Tô Trường An tò mò hỏi.
"Phần sau..." Ngô Đồng dường như có chút do dự, ước chừng ngừng một hơi mới nói tiếp. "Thần tuy ngã xuống nhưng thần bất tử bất diệt, đặc biệt, trong số những kẻ được xưng là Chân Thần, bọn họ cho những sinh linh thờ phụng bọn họ thần huyết để sau này phục sinh. Mà những sinh linh này được xưng là Thần Thị, bọn họ ẩn náu trên thế gian, thâm nhập vào các tầng lớp của ba tộc Nhân - Yêu - Man. Tìm kiếm kí chủ thích hợp nhất cho thần mà bọn họ thờ phụng."
"Kí chủ? Đó là cái gì?"
"Thần linh phục sinh cần lấy linh hồn và huyết nhục của sinh linh làm chất dinh dưỡng, bọn họ gieo Thần huyết vào cơ thể kí chủ thích hợp. Thần huyết sẽ ẩn nấp trong đó, từng bước từng bước cắn nuốt linh hồn kí chủ, đồng hóa với thân xác kí chủ. Đợi đến khi kí chủ ૮ɦếƭ, thần sẽ phục sinh trong cơ thể kí chủ."
Ngô Đồng chậm rãi nói, Tô Trường An nghe xong mà nổi hết cả da gà, tưởng tượng trong cơ thể mình có một vị thần cắn nuốt máu thịt mình, hắn liền cảm thấy tê cả da đầu.
"Mà kí chủ của Thần huyết cần những sinh linh có thiên phú cực tốt, hơn nữa tu vi cũng phải tương đối thấp. Thiên phú tốt đồng nghĩa với việc kí chủ có thể cung cấp chất dinh dưỡng cho thần càng tốt hơn, mà tu vi thấp thì sức chống cự với Thần huyết càng yếu. Mạc Thính Vũ năm đó hẳn chính là một kí chủ phù hợp tất cả thứ đó." Ngô Đồng cố gắng kìm nén cảm xúc của mình, nhưng nói tới đây, Tô Trường An cũng cảm nhận được sự tức giận rõ ràng trong ánh mắt của vị sư nương nhà mình.
"Thảo nào lúc ta gặp sư phụ người đã ngã trong đống tuyết, bộ dạng rất chật vật. Có lẽ là đã giao thủ với bọn thâng thị rồi." Tô Trường An nhớ lại nhặt được Mạc Thính Vũ trong đống tuyết nói ra từng chi tiết cho Ngô Đồng.
"Nói thì là vậy. Bọn họ đánh bại Thính Vũ, muốn gieo Thần huyết vào người hắn. Nhưng đám thần thị lại coi thường thực lực của Thính Vũ, tuy hắn chỉ là Địa Linh Cảnh, nhưng cảnh giới dưới Tinh Vẫn, hiếm có ai là địch thủ của hắn nổi. Cho nên liền đem Thần huyết gieo trên cây đao Thính Vũ mang theo hàng năm, để Thần tìm thời cơ xâm nhập vào cơ thể của Thính Vũ. Nhưng không ngờ, không qua mấy ngày Thính Vũ vì muốn cứu ta mà ngã xuống ở Bắc Địa." Giọng nói của Ngô Đồng càng lúc càng trầm lắng, cho dù đã qua bao lâu, cái ૮ɦếƭ của Mạc Thính Vũ vẫn khiến nàng không cách nào nguôi ngoai.
"Có lẽ trước khi ૮ɦếƭ, Thính Vũ có chút cảnh giác, hạ cấm chế trên đao khiến ngươi không thể rút thanh đao này ra. Nhưng không ngờ ngươi lại rút đao ra được, Thần huyết nhập thể. Mà ta tra ra đến bước này, vốn là muốn tìm ngươi mang thanh đao này đi, lại không ngờ vẫn muộn một bước."
Ngô Đồng nói xong không khỏi thở dài một hơi.
"Không có cách nào lấy Thần huyết kia ra khỏi cơ thể của ta sao?" Chớp mắt, Tô Trường An nhìn Ngô Đồng, nghiêm túc hỏi. Không nhìn ra bất kì cảm xúc nào khác trên khuôn mặt hắn.

"Thần huyết nhập thể sẽ cùng kí chủ hợp thành một thể, muốn lấy thần huyết ra, chỉ có cách Gi*t ૮ɦếƭ kí chủ. Chí ít thì giờ ta không biết rốt cuộc có cách nào khác có thể lấy thần huyết ra." Ngô Đồng lắc đầu nói. Dáng vẻ của Tô Trường An rơi vào mắt Ngô Đồng, nàng cảm thấy thật khó chịu. Hắn nghiêm túc hỏi như vậy, khiến nàng không có dũng khí nói dối an ủi hắn.
"Vậy sao?" Tô Trường An cúi đầu, dường như đang suy nghĩ đến những vấn đề vô cùng quan trọng. Một lúc lâu sau, hắn mới ngẩng đầu lên hỏi: "Vậy vị thần đó sau khi dùng cơ thể của ta sống lại sẽ như thế nào?"
"Đây là điều ta lo nhất." Ngô Đồng có chút do dự, nàng đang nghĩ làm thế nào uyển chuyển nói với Tô Trường An mới khiến hắn cảm thấy dễ chịu một chút. Nhưng rốt cuộc vẫn không nghĩ ra cách nào biểu đạt được, vì thế đành nói: "Dù không biết nguyên nhân, trên bức bích họa cuối cùng có nói, thần phục sinh xong sẽ báo thù toàn bộ sinh linh trên thế giới này."
"Báo thù?" Tô Trường An nhíu mày, hắn không thích chữ này, trong tiểu thuyết, những người báo thù ấy sau này cũng không có kết cục tốt lành. Nếu đã vất vả Gi*t ૮ɦếƭ một người mới có thể sống lại, vì sao không sống cho tốt lại muốn đi báo thù làm gì? Tô Trường An không hiểu, do đó hắn lại hỏi: "Thần rất mạnh sao? Y chỉ có một người sao có thể báo thù toàn bộ sinh linh?"
"Thần không chỉ có một, nhưng chắc hẳn số lượng cũng không nhiều. Tính riêng Bán thần và Thứ thần cũng không quá trăm người. Hơn nữa thế giới này đã có một vài thần phục sinh rồi, bọn họ chỉ là đang ẩn nấp ở đâu đó trên thế gian này, yên lặng chờ đợi thời cơ. Nhưng bọn họ quả thực rất mạnh, chí ít trên bức bích họa viết như vậy."
"Mạnh? Mạnh cỡ nào?" Tô Trường An không vừa lòng với đáp án như vậy.
"Gi*t Tinh Vẫn như Gi*t gia súc." Ngô Đồng nói ra phán đoán của mình.
Tô Trường An lặng im, hắn lại cúi đầu, bắt đầu suy nghĩ về điều gì đó. Cuối cùng hắn lại nhìn Ngô Đồng, trong ánh mắt lóe lên tia sáng còn rực rỡ hơn cả sao trên trời.
Hắn nói: "Vậy xin sư nương Gi*t ta, lấy ra thần huyết trước khi thần phục sinh."
Tô Trường An nói vô cùng thành khẩn và nghiêm túc. Điều này khiến Ngô Đồng không hiểu bỗng run run.
"Vì sao?" Ngô Đồng cũng nghiêm túc nhìn chằm chằm Tô Trường An, muốn nhìn ra chút gì đó từ trong ánh mắt của thiếu niên mười sáu tuổi này, nhưng thứ nàng thấy là một khoảng ánh sáng chói mắt.
"Ta không muốn ૮ɦếƭ. Nhưng nếu thần huyết không thể lấy ra được, vậy thì thần kia sẽ sống lại từ cơ thể ta. Nếu y là thần tốt, sống lại cũng chẳng sao, có lẽ còn có thể cầu y giúp ta chăm sóc cha ta." Tô Trường An nói: "Nhưng sư nương nói hắn là một Ác thần muốn hủy diệt thế giới này. Mặc dù thế giới này đối với ta không coi là tốt, chí ít là trước khi ta gặp được sư phụ, thế giới này đối với ta không tốt lắm. Nhưng trên thế giới này còn người ta yêu quý, ví như Mạt Mạt, cha ta, còn cả sư nương. Ta muốn để mọi người sống ở thế giới này, nhưng y muốn hủy diệt nó, ta không muốn để y sống lại."
Tô Trường An cảm thấy đoạn này mình nói rất hay, cũng rất có khí thế, giống như mấy anh hùng sắp gánh chịu cái ૮ɦếƭ như trong tiểu thuyết vậy. Mà lúc này sẽ có một vài người bạn nước mắt hoen mi, cũng sẽ có một hai cô nương sẽ vì hắn mà hai mắt đẫm lệ. Nhưng đáng tiếc nơi này chỉ còn lại mỗi sư nương, nhưng nếu sư nương sụt sùi khóc vì hắn hẳn cũng không tệ nhỉ, dù sao sư nương cũng rất xinh đẹp, còn đẹp hơn cả Mạt Mạt nữa.
Nhưng Tô Trường An còn chưa đợi được nước mắt của Ngô Đồng thì đã bị nàng cốc mạnh lên đầu một cái.
"Nam nhân của Diêu Quang nhất mạch các người đều không có tiền đồ vậy sao?" Ngô Đồng thoạt nhìn vô cùng tức giận, giọng nói của nàng cũng lớn hơn vài phần. "Hơi một tí đã nghĩ ૮ɦếƭ vì người khác, sư tổ ngươi cũng thế, sư phụ ngươi cũng thế, đến cả thằng oắt con miệng còn hôi sữa như ngươi cũng vậy nốt! Còn bảo vệ thế giới, ngươi ૮ɦếƭ rồi, Mạt Mạt ngươi thích kia chạy theo người khác thì sao? Đã ૮ɦếƭ còn bị cắm sừng thì có gì hay?"
"Nhưng Mạt Mạt vốn không thích ta, nàng ấy thích Cổ Ninh. Như vậy sao tính là cắm sừng ta được?" Tô Trường An ôm đầu, tủi thân nhìn Ngô Đồng. Hắn cứ tưởng khí khái anh hùng của mình có thể tuyết phục được sư nương, cho dù không khóc đến mức lê hoa đái vũ như khi Mạc Thính Vũ ૮ɦếƭ, chí ít cũng phải nhỏ hai giọt nước mắt chứ. Ai ngờ lại đổi lấy một trận mắng mỏ của Ngô Đồng.
"Nàng không thích? Vậy ngươi không biết làm nàng thích à?" Ngô Đồng càng tức giận, thầm nghĩ sao Mạc Thính Vũ lại thu một tên đồ đệ ngu ngốc đến vậy chứ.
"Nhưng ta không biết làm thế nào mới khiến nàng ấy thích ta." Tô Trường An lại càng tủi thân, nếu hắn có cách khiến Tô Mạt thích mình sao còn phải đau khổ nhìn Tô Mạt với Cổ Ninh ở đó chàng chàng thi*p thi*p chứ.
"Ngươi không có cách, nhưng sư nương của ngươi có cách!"
"Thật sao?" ánh mắt Tô Trường An lóe sáng.
"Sư nương lừa ngươi chắc?"
"Nhưng ta sắp ૮ɦếƭ rồi, nếu Mạt Mạt thích ta, ta lại sắp ૮ɦếƭ, muội ấy nhất định sẽ rất đau lòng." Nét mặt Tô Trường An lại trở nên u ám.
Ngô Đồng tức giận lại cốc một cái lên đầu Tô Trường An, nói: "Thế nên ngươi phải nghĩ cách sống tiếp! Bằng không nữ nhân của ngươi sẽ bị người khác ςướק đi mất!"
"Ta muốn sống, nhưng đến cả sư nương cũng không có cách nào, ta còn có thể làm gì được?"
"Hiện giờ ta không có cách không có nghĩa là sau này cũng không có cách! Đưa tay ngươi ra đây, ta xem tình hình trong cơ thể ngươi đã."
Ngô Đồng ra vẻ hung ác, nhưng Tô Trường An biết nàng thực lòng quan tâm mình, liền vươn tay một bàn tay ra. Ngô Đồng cũng vươn tay đặt trên mạch môn của Tô Trường An. Sau đó nhắm mắt lại, thông qua thần thức tra xét tình hình trong cơ thể Tô Trường An.
Một lúc lâu sau, nàng thu tay lại, mở hai mắt nói: "Tình hình không tệ như trong tưởng tượng."
"Vừa rồi tên Bán thần kia muốn cắn nuốt Chân thần huyết trong cơ thể ngươi, vì tự bảo vệ mình mà Chân thần chi huyết hao tổn không ít năng lượng. Hiện giờ nó rất suy yếu. Hơn nữa trong cơ thể ngươi còn có đao ý linh tinh sư phụ ngươi lưu lại, nó cũng có thể trợ giúp ngươi ngăn cản sự ăn mòn của thần huyết."
"Đao ý linh tinh sư phụ lưu lại?"
"Tu luyện chi đạo chia làm Tụ Linh, Cửu Tinh, Phồn Thần, Thái Nhất, Địa Linh, Thiên Thính, Hồn Thủ, Vấn Đạo, Tinh Vẫn có cửu cảnh. Mà đệ nhất cảnh Tụ Linh là kết thành Linh Tinh trong cơ thể. Linh Tinh của người bình thường tu luyện ra là một tờ giấy trắng, muốn có được thuộc tính của mình cần căn cứ vào tu luyện chi đạo của con người mà thêm vào. Còn Tinh Vẫn vì truyền thừa, thông thường sẽ đem những lí giải của mình về đạo hóa thành Linh Tinh lưu lại trên người hậu bối, phương pháp truyền thừa này gọi là Tinh Thừa chi thuật, một vị Tinh Vẫn cả đời cũng chỉ có thể hoàn thành một lần. Viên Linh Tinh trong cơ thể ngươi tràn trề đao ý, chắc hẳn là của Mạc Thính Vũ lưu lại cho ngươi. Nó bám vào chuôi đao, đợi đến khi ngươi rút đao ra cũng là lúc kích hoạt truyền thừa. Nó vừa là truyền thừa sư phụ tặng cho ngươi, cũng sợ khi ngươi rút đao ra sẽ bị thần huyết thôn phệ nên lưu lại một tầng bảo hộ."
"Nhưng loại chống đỡ này cũng chỉ là tạm thời, chỉ có thể trì hoãn thời gian ngươi bị thôn phệ, chung quy chỉ là trị phần ngọn không trị hết phần gốc. Có điều cũng để ta có nhiều thời gian hơn tìm kiếm phương pháp giúp ngươi đối phó với thần huyết."
Tô Trường An nghe ra được ý muốn đi xa của Ngô Đồng, trong lòng luyến tiếc, vội vã nói: "Sư nương, để ta đi cùng người đi, dù rằng ta không có bản lãnh gì, nhưng ít nhiều gì cũng giúp người được chút việc vặt."
"Nơi ta muốn đi rất nguy hiểm, ngươi đi theo không chỉ không giúp được gì mà còn tăng thêm phiền phức cho ta. Nếu ngươi muốn giúp ta thì cố gắng tu luyện cho tốt, đừng để đến lúc ta tìm thấy biện pháp loại trừ thần huyết thì ngươi đã bị bại bởi cái thần huyết vớ vẩn kia rồi." Ngô Đồng nói.
Tô Trường An nghĩ một lúc, cảm thấy Ngô Đồng nói rất có lý liền gật đầu, cực kì nghiêm túc nói: "Sư nương yên tâm, ta nhất định sẽ không thua nó!"
Ngô Đồng nghe vậy, cuối cùng cũng nhoẻn miệng cười, đẹp đến rung động lòng người. Sau đó nàng vươn tay, nhẹ nhàng đặt lên đỉnh đầu Tô Trường An. Tô Trường An cảm thấy một luồng nhiệt lưu từ đỉnh đầu tràn vào đan điền của mình. Toàn thân trở nên vô cùng thoải mái.
"Sư nương, đây là?" Tô Trường An nghi hoặc nhìn Ngô Đồng.
"Đây là Tinh Thừa chi thuật của ta, ngươi là đồ đệ của ta, Chân hỏa Linh Tinh của ta đương nhiên phải truyền cho ngươi rồi. Lát nữa ta tặng ngươi một ít pháp môn tu luyện, thân thể của ngươi có Tinh Thừa chi thuật của hai vị Tinh Vẫn là ta và sư phụ ngươi, không nói Tụ Linh cảnh, đến cả Cửu Tinh cảnh thông thường cũng không phải là đối thủ của ngươi. Nhưng những thứ này dẫu sao cũng chỉ là ngoại vật, ngươi không thể lười biếng, chỉ có Linh Tinh do bản thân tu luyện ra mới có thể chống lại thần huyết trong cơ thể ngươi được."
Tô Trường An cũng không hiểu rõ Tinh Thừa chi thuật là cái gì, nhưng nghĩ tới thứ pháp thuật này mỗi Tinh Vẫn cũng chỉ có thể sử dụng một lần, hẳn là vô cùng quý hiếm. Ngô Đồng dùng trên người hắn, lại chỉ hy vọng trước khi bị thần huyết ăn mòn có thể kiên trì một ít thời gian. Tô Trường An vô cùng cảm động nhưng lại không biết làm thế nào bày tỏ, hai mắt ửng đỏ nhìn Ngô Đồng không nói lời nào.
Ngô Đồng thấy hắn như vậy, mỉm cười xoa đầu Tô Trường An nói: "Chờ các bạn ngươi tỉnh lại, ngươi theo bọn họ đến Trường An đi. Nơi đó có sư thúc tổ của ngươi - Ngọc Hành, ngươi là độc đinh của Diêu Quang nhất mạch bọn họ, hẳn là y cũng không trơ mắt nhìn ngươi ૮ɦếƭ đi như vậy. Người sống đã lâu, chắc sẽ có biện pháp. Chuyện tu hành cũng có thể thỉnh giáo người, Tinh Vẫn trong thiên hạ này, nói đến tu luyện chi đạo cũng chẳng ai có thể sánh bằng người." Ngô Đồng lại dặn dò Tô Trường An, cuối cùng nghĩ tới gì đó, lại nói thêm.
"Nhớ kỹ, bất luận là gặp phải chuyện gì, trước khi ta đến tìm ngươi nhất định không thể từ bỏ! Ngươi đừng quên đã đồng ý với sư phụ ngươi rằng phải bảo vệ ta. Nếu ngươi ૮ɦếƭ, sư nương ta thành quỷ cũng không tha cho ngươi." Ngô Đồng nói xong còn làm mặt quỷ với Tô Trường An.
Tô Trường An chưa bao giờ nghĩ đến sư nương còn có một mặt như vậy, bỗng chốc sững người ra, không biết đáp lại thế nào.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc