Thử Hỏi Đắng Cay Nông Sâu Thế Nào - Chương 60

Tác giả: Tội Gia Tội

Tân Tử lập tức quay đầu lại nhìn Thiển Thâm, hiển nhiên cô cũng đang giật mình vì sao Tô Trí Nhược lại xuất hiện ở nơi này.
“Này, hai người không phải cứ để cho tôi đứng mãi ở bên ngoài như vậy chứ?” Tô Trí Nhược gõ trên ván cửa thu hút lại lực chú ý của hai người kia.
Tân Tử mỉm cười xin lỗi anh ta, đứng qua một bên nhường lối, nói: “Mau vào đi.”
Tô Trí Nhược thay giày đi vào trong phòng, không khách khí đặt ௱o^ЛƓ ngồi lên ghế sô pha, duỗi đôi chân dài, áo khoác da màu đen mở phanh ra để lộ áo T-shirt màu trắng bên trong, khuôn mặt xinh đẹp đến mức khó tin phối hợp với biểu cảm vô sỉ, mái tóc vàng kim của anh ta hơi ướt, hình như tại bên ngoài trời đang mưa, anh ta đảo qua hai mắt nhìn Tân Tử rồi lại nhìn Thiển Thâm, thở dài liên tục.
Tâm Thiển Thâm nhanh chóng suy chuyển, mở miệng liền hỏi: “Làm sao anh lại tìm được tới đây? Có chuyện gì sao?”
Tô Trí Nhược khẽ cười đắc ý, lấy ngón tay chỉ chỉ chính mình: “Tôi là ai? Muốn điều tra ra hai người ở đâu chỉ là chuyện vặt, hôm nay tôi tới là muốn nói cho hai người biết ba chuyện.”
Tân Tử đi đến bên cạnh Thiển Thâm, lặng im cầm tay cô, nhìn Tô Trí Nhược nói: “Không biết là chuyện gì?”
“Hai người này, thật là… chẳng quan tâm đến chút chuyện gì ở bên ngoài cả…” Tô Trí Nhược sờ sờ cằm, đôi mắt hồ ly híp lại: “Có điều như vậy cũng tốt, những chuyện lộn xộn này hai người không cần phải hiểu.”
“Rốt cuộc làm sao vậy? Anh nói nhanh một chút đi.” Thiển Thâm kích động không nhịn được.
“Thiển Thâm, không nên vội vàng.” Tân Tử giữ chặt cô nói để cô yên lòng.
Tô Trí Nhược buông chân đang bắt chéo trên bàn xuống, thân mình ngồi trên ghế sô pha nhổm dậy, cái vẻ ‘ông tướng muốn đùa giỡn với đời’ cũng thu liễm lại, mặt khá nghiêm túc, anh ta không thường có vẻ mặt như vậy, khiến Thiển Thâm càng thấy bất an, lông mày chau lại cùng một chỗ.
Tô Trí Nhược chìa ba ngón tay, nhìn Thiển Thâm nói: “Chuyện đầu tiên, chuyện của em đã được giải quyết xong, kẻ kia hiện tại đang ở trong tay anh, có muốn đi gặp kẻ đó hay không do chính em tự quyết định, chuyện thứ hai, chuyện của em toàn bộ ban giám đốc đã biết hết, bọn họ yêu cầu loại bỏ em ra khỏi danh sách những người được chọn sẽ thừa kế sản nghiệp, chuyện thứ ba… Bà ngoại trúng gió nhập viện, có điều, tình hình bây giờ đã ổn định rồi.”
Tô Trí Nhược vừa mới nói xong, sắc mặt Thiển Thâm liền biến đổi lớn, ánh mắt khiếp sợ, Tân Tử nắm chặt tay cô lo lắng nhìn cô, cũng may cô nhanh chóng nhắm mắt, sau khi mở ra, đã gần như khôi phục lại bình tĩnh.
Ba chuyện này nếu nói riêng lẻ từng cái một cũng đã đủ hoảng hồn, huống chi hiện tại Tô Trí Nhược nói hết một hơi tất cả cho Thiển Thâm nghe.
Đã chuẩn bị xong tâm lý, Thiển Thâm thở dài một hơi, nhìn về phía Tô Trí Nhược bình tĩnh hỏi: “Kẻ đó là ai?”
“Một thằng đàn ông tên là Trần Kiệt, em có quen không?”
Cái tên hoàn toàn xa lạ, mặt Thiển Thâm đầy vẻ nghi hoặc, lông mày càng nhíu chặt, nhưng vẫn khó hiểu. Cô nghĩ đến sẽ là tên của một trong chín người kia, hoặc ít nhất là một cái tên cô có ấn tượng, nhưng mà cái tên này ở trong đầu cô hoàn toàn trống rỗng.
“Không biết sao?” Thấy Thiển Thâm cắn môi không nói, Tân Tử cúi đầu hỏi
Thiển Thâm lắc đầu, buồn bực nói: “Không biết, không có ấn tượng.” Thuận miệng lại hỏi Tô Trí Nhược: “Anh khẳng định người này chính là kẻ tống tiền em sao?”
Tân Tử không trả lời, lấy từ trong ví da ra một bức ảnh đưa tới trước mặt Thiển Thâm: “Trần Kiệt, chính là người này.”
Thiển Thâm vừa nhìn thấy tấm hình kia, nhất thời vô cùng hoảng sợ, bỗng nhiên dùng sức nắm chặt tay Tân Tử.
Tân Tử đưa mắt nhìn người trong ảnh, ngạc nhiên: “Là người này…”
“Cậu có biết hắn?” Tô Trí Nhược cảm thấy kinh ngạc.
Tân Tử không trả lời ngay lập tức, mà kéo Thiển Thâm lại gần, nâng mặt của cô lên mạnh mẽ bắt cô phải nhìn mình: “Thiển Thiển, đừng sợ.”
Thiển Thâm khó khăn gật gật đầu, lại nhìn tấm hình kia một chút, vẫn không thể tin được, lúc trước ‘ông già’ rõ ràng từng nói đã giải quyết những người đó sạch sẽ, vì sao người này vẫn còn chưa ૮ɦếƭ?
Thiển Thâm trầm mặt: “Hiện tại hắn đang ở đâu?”
Tô Trí Nhược thu hồi bức ảnh lại, đáp: “Anh dẫn em đi.”
Không nói thêm lời nào, Thiển Thâm lập tức trở về phòng thay quần áo, Tân Tử theo cô đi vào phòng thấy cô lấy từ trong tủ quần áo ra một chiếc áo len màu đen dệt kim cũng một cái quần bò, khi kéo chúng từ trong đống quần áo ra vô tình khiến toàn bộ quần áo trong tủ rơi hết ra ngoài, Thiển Thâm ngạc nhiên, vội vàng nhặt chúng lên muốn gấp gọn lại, nhưng làm như thế nào tất cả vẫn lung tung lộn xộn.
Tân Tử đè tay cô lại, ấm giọng nói: “Để anh làm cho.”
Quần áo trong tay Thiển Thâm bị anh rút ra, từng chiếc từng chiếc gấp lại gọn gàng chỉnh tề, chỉ chốc lát sau liền khôi phục lại nguyên dạng. Tân Tử đóng tủ quần áo lại, Thiển Thâm vẫn còn ngồi xổm trên mặt đất ngẩn người, trong tay vẫn còn cầm chiếc áo len màu đen dệt kim kia.
Tân Tử đưa mặt cô quay về phía mình: “Đừng lo lắng, có anh ở đây.”
Thiển Thâm im lặng nhìn anh hai giây, khẽ gật đầu.
Tô Trí Nhược ở bên ngoài dựa vào cửa lớn tay đút túi quần đợi một lúc, cuối cùng cũng nhìn thấy hai người một trước một sau đi ra, Tân Tử đội mũ cho Thiển Thâm, lại giúp cô vuốt phẳng nếp áo, cúi đầu nói gì đó bên tai của cô, Thiển Thâm nghe xong sắc mặt vẫn có chút hơi khó coi, nhưng đã có chút ý cười. Thiển Thâm chưa ăn cơm, anh còn cố tình cẩm theo sandwich và sữa nữa. (quan tâm thế cơ mà >”
Tô Trí Nhược quay lưng đi ngửa đầu giả bộ không nhìn thấy gì hết, trong lòng không khỏi thở dài, nói thử xem ban đầu khi ở Tăng gia hai vợ chồng nhà này giống như kẻ thù hận không thể xông lên chém ૮ɦếƭ đối phương, khiến cho cả nhà gà chó không yên. Nhưng mà bây giờ quay đầu nhìn lại hai người kia, Tô Trí Nhược không khỏi run lên, không thể tin được cảnh tượng bây giờ lại chênh lệch lớn như vậy.
Thiển Thâm vỗ vỗ vai Tô Trí Nhược, bình tĩnh nói: “Tiểu Quai, đi thôi.”
Tô Trí Nhược theo phản xạ muốn vùng lên chống đối, nhưng vừa quay người lại nhìn thấy Nữ vương nhà anh xem ra không có vẻ ‘duy ngã độc tôn’ như ngày xưa trái lại trên mặt hơi có vẻ u buồn, nhất thời nghẹn lời, cuối cùng anh chỉ ậm ừ, sau đó dẫn đầu đẩy cửa đi ra.
Dọc đường đi, Tô Trí Nhược đem một vài tình hình cơ bản nói cho Thiển Thâm, mọi chuyện vừa phát sinh Nghê Đạo Viễn đã tức giận thét lên ra lệnh không từ một thủ đoạn nào trong nửa giờ đem toàn bộ tin tức phong toả hết lại, cho nên chuyện này không có lưu truyền ra ngoài. Nhưng những chuyện trong nhà kia thì anh ta cũng chỉ biết qua như Thiển Thâm, hai người đều là người tính tình cố chấp, đã tách ra ngoài sống từ sớm. Có điều, Tô đại gia anh so với Thiển Thâm còn khó chịu hơn nhiều, bảo anh về nhà một chuyến thà giết anh đi còn hơn. Cho nên, khi mẹ anh gọi điện thoại nói với anh tình hình bà ngoại bệnh tình nguy kịch, anh không tin, cho rằng trong nhà lại nghĩ ra dùng thủ đoạn gì để lừa anh trở về thành cháu ngoan của bà ngoại nhà giàu đây. Đến tận khi mẹ anh cầm giấy thông báo bệnh tình nguy kịch của bà ngoại đứng trước mặt anh, anh mới biết được hoá ra thật sự đã xảy ra chuyện.
Thiển Thâm nghi hoặc, trầm ngâm nói: “Tại sao bà ngoại lại đột nhiên phát bệnh, sức khoẻ của bà không phải vẫn luôn tốt lắm hay sao?”
Tô Trí Nhược phất phất tay, nói thẳng: “Còn không phải bị ban giám đốc chọc tức sao, bọn họ liên tục nói em không thích hợp để kế thừa công ty, sẽ phá hỏng hình tượng của công ty.”
“Hừ.” Thiển Thâm cười lạnh, chua ngoa nói: “Em còn lạ gì cái quyền thừa kế kia nữa, đám lão gia này liền bắt đầu giơ nanh múa vuốt đấy.”
Trên khuôn mặt xinh đẹp của Tô Trí Nhược hiện lên một tia do dự, nói: “Nhưng mà… Có tin đồn nói bà ngoại đã lập di chúc xong rồi, đại bộ phận cổ phần của công ty đều để lại cho em, nếu không, ban giám đốc cũng sẽ không có động tĩnh lớn như vậy.”
Trong tâm Thiển Thâm nhảy dựng lên, mặt càng lúc càng nhăn lại, cho tới bây giờ bà ngoại vẫn chưa từng nói với cô muốn để cô thừa kế tài sản, huống chi đối với chuyện làm ăn buôn bán cô chưa từ động tay vào, ngoài ra tính cách của bà như thế nào lại để cho một người ngoài nghề như cô tiếp quản vương quốc của gia tộc bà đã hao hết tâm huyết cả đời xây dựng lên?
Tân Tử vừa lái xe, vừa yên lặng nghe, thế gia hào môn sâu như biển, lấy tính cách của Thiển Thâm quả thật không thích hợp tranh đấu với người khác, có điều… cho dù chính cô ấy không muốn, nhưng xuất thân của cô ấy không thể nào thay đổi, nhất định phải đối mặt với tất cả chuyện này. Tân Tử tiếp tục tăng ga lái xe nhanh dần lên, anh đột nhiên cảm giác được ở trong trận nước lũ này, có rất nhiều chuyện bọn họ không thể khống chế đang bắt đầu nảy sinh, hoặc là đã nảy sinh.
Xe vững vàng dừng lại ở đồn cảnh sát, Thiển Thâm cùng Tân Tử bật ô lên đi theo sau Tô Trí Nhược, Tô Trí Nhược một mình đội mưa xông lên trước, vừa vào cửa liền có rất nhiều người tiến lên chào hỏi anh ta, xem ra tiểu tử này ở trong này làm loạn cũng không tồi, dọc theo đường đi hết người này đến người nọ ôm vai bá cổ, cao thấp mập ốm không thiếu một ai. Có điều, lúc này Tô Trí Nhược chỉ phản ứng có chút đối phó, sau đó tiếp tục dẫn theo Thiển Thâm cùng Tân Tử đi vào trong, đến tận một cánh cửa mới dừng lại.
Cửa có một người trông giữ, cậu ta vừa nhìn thấy Tô Trí Nhược lập tức chào đón, môi như mỉm cười: “Anh Cường.”
Thiển Thâm vừa nghe thấy kiểu xưng hô này thiếu chút nữa phun ngay ra ngụm khí vừa mới hít vào, Tô Trí Nhược lập tức nhạy cảm liếc mắt lườm cô một cái, ngoài miệng ra lệnh như đại ca nói với chàng trai kia: “Thằng ૮ɦếƭ tiệt bên trong có… Ngứa da hay không?”
“Bị anh Cường chỉnh đốn qua, làm sao nó còn dám ho he gì nữa?” Tiểu tử đó vẻ mặt kính nể trả lời, ánh mắt gần như toả sáng.
Tô Trí Nhược hài lòng gật gật đầu, đưa ngón tay chỉ vào cánh cửa, nói: “Mở ra.”
Trong nháy mắt, hơi thở của Thiển Thâm hồi hộp hẳn lên, cái loại cảm giác hồi hộp có thể làm bị thương bất cứ người nào nhanh chóng bao quanh cô, Tân Tử nắm tay cô, cảm thấy nhiệt độ trên tay cô dần lạnh đi, anh do dự một lát, vẫn nói: “Có muốn tôi vào gặp trước hay không?”
“Không cần.” Thiển Thâm ngẩng đầu, nhìn thẳng phía trước, sắc mặt lạnh lùng: “Em phải tự mình đối mặt, huống chi, bản thân em cũng muốn nhìn một chút xem hắn là loại người nào, có mấy lá gan.”
Trong phòng mới đầu rất tối, Tô Trí Nhược vừa mới tiến lên trước bật đèn, tất cả lập tức sáng lên. Gian phòng thẩm vấn này không lớn, liếc mắt một cái có thể nhìn thấy hết bốn bức tường, ở giữa có một hàng song sắt, đem hai bên ngăn cách, đằng sau song sắt chỉ có một cái ghế, trên ghế có một người ngồi. Người nọ đầu cúi rất thấp, không thấy rõ mặt của hắn, gầy trơ cả xương, toàn thân là một bộ quần áo thể thao màu lam cũ nát, chỗ đầu gối đã bị mài đến mức trắng bệch, giày rớt mất một chiếc, hai tay hắn đeo còng số 8, chỗ cổ tay vẫn còn ẩn hiện vết máu, xem ra đã từng giãy dụa kịch liệt.
Tô Trí Nhược nhíu nhíu mày, chán ghét đi lên trước gõ vào hàng song sắt, hướng người nọ quát: “Này, ngẩng mặt lên.”
Thiển Thâm nhìn thấy người nọ từ từ ngẩng đầu, ánh mắt khẽ nhếch dường như không chịu nổi ánh sáng của đèn huỳnh quang vội nheo lại, cả khuôn mặt vàng như sáp nến, bệnh hoạn khiến cho người khác ghê tởm. Qua một lát, cuối cùng hắn cũng mở mắt ra, một đôi mắt mờ ***c phủ kín tơ máu, khi nhìn qua phía Thiển Thâm, Thiển Thâm cảm thấy mình như bị một con giòi xấu xa dính lên người. Chính là tên khốn này, tám năm trước đứng bên cạnh cô, chứng kiến toàn bộ mọi chuyện.
“Ha ha ha ha…” Vừa nhìn thấy Thiển Thâm, ánh mắt của hắn không tiếp tục chuyển động nữa, bỗng nhiên cúi đầu nở nụ cười, hắn cười, rất cả cơ trên khuôn mặt đều nhăn nhó lại cùng một chỗ, như một tầng da ૮ɦếƭ.
“Khốn kiếp, mày cười cái rắm, nếu còn dám cười nữa bố mày quất ૮ɦếƭ mày.” Thiển Thâm vẫn chưa có phản ứng, Tô Trí Nhược đã muốn bùng nổ.
Người nọ căn bản để ngoài tai những lời Tô Trí Nhược nói, cứ thế nói: “Đây không phải… Lương đại tiểu thư sao, ha ha, đã lâu không gặp, hình dáng của cô thật đúng là càng ngày càng trở nên hút hồn…”
Giọng nói của hắn khác nhiều so với trong điện thoại, nhưng cái loại cảm giác trắng giã ghê tởm này không thay đổi, dạ dày Thiển Thâm cuồn cuộn lên, từng đợt ghê tởm, nhưng cô vẫn như trước mặt trầm xuống không chút thay đổi nhìn hắn. Tân Tử đứng bên nghe thấy những lời người nọ vừa phun ra, người không dễ dàng tức giận như anh cũng cảm thấy có một luống khí nóng đang nhanh chóng lan rộng đến dây thần kinh bình tĩnh của anh.
Trần Kiệt liềm môi rất đáng khinh bỉ, cười nói: “Thế nào? Có hài lòng với bức ảnh đó không?”
“Mấy thứ đồ giả đó, có cái gì đáng xem?” Thiển Thâm hết sức khống chế tâm tình của mình, lạnh giọng nói.
“Ha ha ha.” Trần Kiệt lại điên cuồng cười, trong không gian không lớn vọng lại tiếng nói Biến th' của hắn: “Tôi vẫn còn nhớ rõ khi đó vẻ mặt của cô lúc đang ở Dưới *** đại ca, loại cảm giác này thật làm cho người ta sôi trào nhiệt huyết…”
“Mày câm miệng lại!” Tô Trí Nhược xuất ra ánh mắt *** nhìn Trần Kiệt chằm chằm, nhe răng trợn mắt rống lên.
Sắc mặt Thiển Thâm trắng bệch tái nhợt, thân hình khẽ lung lay, nhưng cô cố tự bình tĩnh nhìn Trần Kiệt, nặn ra một nụ cười thoáng hiện: “Tao tưởng là mày đã sớm tiêu rồi, không ngờ mày vẫn còn sống trên cõi đời này, nếu như mày còn sống nên biết điều quý trọng tiện mạng của mình cho tốt, vậy mà lại tự đi tìm đường ૮ɦếƭ.”
“Tự tìm đường ૮ɦếƭ?” Ánh mắt Trần Kiệt hung ác, bật cười, vài sợi tóc bóng loáng lơ phơ rũ xuống: “Tao mạng lớn, không có bị cha của mày dồn vào chỗ ૮ɦếƭ, nhưng mấy năm nay tao ham sống sợ ૮ɦếƭ, vẫn không dám lộ diện, những này kia trôi qua mà mày gọi là sống sao! Còn mày thì là cái thá gì, chúng tao chơi mày thì sao nào? Trên đời có câu lý lẽ thuộc về tay kẻ mạnh, mày tự cho rằng mình rất tuyệt vời, rất thanh cao? A, nếu như không phải mày có một lão già như vậy chống lưng, mày còn không phải cũng bị chúng tao lấy ra để mua vui đến ૮ɦếƭ sao, mày có thể trở thành đại luật sư giống như bây giờ sao? Có điều, cho dù hiện tại, cả đời này mày cũng đừng mong có thể cởi được chiếc mũ bị người khác chụp vào này!” Trần Kiệt bỗng nhiên lại nhìn về phía Tân Tử, cười nhạo nói: “Một kẻ bị đánh, một kẻ bị chơi, chúng mày trở thành một đôi vợ chồng coi thật xứng đôi.”
“Mày can đảm dám nói ra những lời như vậy, xem ra kẻ chống lưng cho mày cũng không nhỏ.” Ánh mắt Tân Tử sau thấu kính giống như phủ một lớp băng mỏng, anh không hề tức giận ngược lại còn cười, cười rất chân thành, nhưng giọng nói rất lạnh lùng, đâm thẳng vào xương tuỷ.
Thiển Thâm nhanh chóng quay đầu lại, Tân Tử lặng lẽ mỉm cười một cái để cô yên lòng.
Trần Kiệt ngạc nhiên, sắc mặt vàng như nến lập tức khô héo như gỗ mục, nhưng chốc lát sau vừa cười vừa nói: “Cái rắm ấy, tao chỉ muốn cá ૮ɦếƭ lưới rách, thế nào?”
“Mày chỉ vì tiền sao, xem ra người kia cho mày không ít hơn 500 vạn?” Tân Tử đi đến trước mặt hắn, ánh mắt sắc bén, vẫn tươi cười như cũ: “Chúng ta làm một cuộc giao dịch, thế nào?”
“Giao dịch?” Trần Kiệt bị hành động bất ngờ của Tân Tử khiến cho vô cùng kinh ngạc, hắn chợt phát hiện ra người đàn ông trước mắt không hề yếu đuối giống như bề ngoài của anh ta.
Khuôn mặt trắng xanh của Tân Tử vẫn bình tĩnh như nước, lời nói ra cũng rất cẩn thận: “Có thể mày cảm thấy hắn có thể bảo vệ mày, nhưng, tao có thể cam đoan với mày, tao nhất định sẽ khiến mày sống không bằng ૮ɦếƭ. Cho dù tao không làm được, Nghê tiên sinh đương nhiên cũng sẽ không bỏ qua cho mày. Mày có thể tìm đường sống trong chỗ ૮ɦếƭ một lần, có bản lĩnh lặp lại lần thứ hai, vậy có chắc chắn thêm lần thứ ba? Lại nói, mày khẳng định mày sẽ không bị người kia *** diệt khẩu sao?”
Trần Kiệt không tự giác thu hồi khuôn mặt tươi cười, đôi mắt cá ૮ɦếƭ vẫn hung hăng trợn lên nhìn Tân Tử, lại nhìn Thiển Thâm nói: “Đại luật sư, cô có bản lĩnh thật sự, *** cũng có thể không phạm pháp hay sao?”
“Tao nhổ vào, nói pháp luật với mày cái rắm, loại người như mày nên một gậy đập ૮ɦếƭ đi! Nếu không phải tao bắt mày sớm trước một bước, hiện tại mày đã trên đường xuống hoàng tuyền rồi, con mẹ nhà mày vẫn còn dám ở nơi này nói luật với bố mày sao!” Tiểu Quai nổi giận, mắt lộ hung quang.
Tân Tử đưa tay ra hiệu ý bảo anh ta đợi một chút, nhìn Trần Kiệt cong khoé miệng lên, lãnh lùng nói: “Cho dù cô ấy có nói luật, chúng tao cũng không nghe, chính mày khi làm việc nên nhận rõ trước hậu quả sẽ như vậy. Thế nào, mày nên cân nhắc một chút rốt cuộc nên đứng về phe ai. Có điều tao có thể nói cho mày biết, nếu mày lựa chọn chúng tao, tao có thể cho mày một con đường sống.”
Tô Trí Nhược tức giận nói: “Này, cậu điên rồi sao, hắn đã làm những gì với Thiển Thâm, rất vất vả tôi mới bắt được người này, làm sao có thể tha cho hắn được!”
“Tiểu Quai, nghe lời Tân Tử đi.” Thiển Thâm từ đầu đến cuối vẫn im lặng đột nhiên mở miệng, Tô Trí Nhược trợn mắt há hốc mồm, đã nhìn thấy vẻ mặt kiên quyết của Thiển Thâm: “Bọ ngựa bắt ve, chim sẻ đứng đằng sau. Trần Kiệt, chính mày hãy tự lo liệu đi.”
Nói xong, Thiển Thâm không chút do dự xoay người đi ra khỏi không gian làm cô thấy ngạt thở này.
Dựa vào bức tường bên ngoài, Thiển Thâm ôm chặt cánh tay, mồ hôi lạnh sao lưng từng đợt tuôn ra, ghê tởm tận đáy lòng, ghê tởm quá khứ của cô, ghê tởm kẻ kia, ghê tởm nhân tính không sạch sẽ trong thế giới này. Cô chỉ muốn thật yên bình sống bên người cô yêu thương, chỉ như vậy mà thôi.
Một lát sau, cửa lại mở ra, Tân Tử từ bên trong đi tới.
Mặt Thiển Thâm tái nhợt nghiêm túc nhìn anh, Tân Tử đưa cho cô một tờ giấy.
Thiển Thâm cúi đầu nhìn lại, trên đó có viết một cái tên, mi mắt cô khẽ chớp động, nhưng, cô cũng không quá ngạc nhiên.
Cô đem tờ giấy kia nắm lại, mệt mỏi gật gật đầu: “Em biết rồi.”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc