Thời Gian Như Ngừng Lại - Chương 24

Tác giả: Tô Hành Nhạc

Những ngày sau đó, mọi chuyện dường như đã trở lại bình thường, Phí Minh Nghị không hề liên lạc lại với cô, mọi chuyện tưởng chừng như đi đến hồi kết.
Mạnh Dao sớm đoán được nên bình thản đón nhận mọi thứ.
Phong bì đỏ của Phí Minh Nghị sau đó đã được đưa cho Tiểu Điềm, Tiểu Điềm có chút kinh ngạc, nhưng sau khi nhìn vẻ mặt của Mạnh Dao, dường như cô bé đã hiểu ra.
Cô có thể thấy Mạnh tỷ rất thích Phí tiên sinh kia, muốn tác hợp cho hai người, nhưng xem ra vẫn thất bại.
Cô cảm thấy rất có lỗi, rõ ràng Mạnh tỷ là người tốt như vậy.
Mạnh Dao vẫn bận rộn hàng ngày, nhận nhiều lịch chụp khác nhau.
Đầu tháng 3, nhờ bộ hình Mạnh Dao chụp, Hạ Mộng vụt sáng trong giới người mẫu, công việc của cô ta lên một tầm cao mới, mỗi ngày đều vô cùng bận rộn.
Hạ Mộng cuối cùng đã ký hợp đồng với công ty người mẫu lớn nhất nước, khách hàng trong giới người mẫu tìm đến Mạnh Dao ngày càng nhiều.
Thậm chí, công ty quản lý người mẫu đã mở lời mời ký hợp đồng độc quyền với Mạnh Dao.
Thế nhưng Mạnh Dao không đồng ý, cơ quan người mẫu có trụ sở chính ở Bắc Thành, là nơi cô không muốn đặt chân đến.
Hàng ngày cô vẫn thức khuya, thỉnh thoảng xem lại hai tấm ảnh trên máy tính.
Phí Minh Nghị một lần nữa bước vào thế giới của cô, khi rời đi, anh chỉ để lại cho cô một bức ảnh.
Ngoài ra còn có một sợi dây chuyền.
Ngày tháng trôi qua, thời tiết ấm dần, sắp đến tháng Tư rồi.
Cây ngô đồng trước cửa đã lên chồi non, Ninh Thành nghênh đón mùa xuân ngắn ngủi, tất cả câu chuyện dường như đã lật sang một trang mới.
Mạnh Dao cắt tóc ngắn hơn một chút, thay một chiếc áo sơ mi mỏng khiến cả người trông gầy hơn hẳn.
Mọi khách hàng thân quen đều lo lắng khi thấy cô quá gầy.
Mạnh Dao chỉ cười không trả lời.
Cô vẫn rất bận rộn, chụp studio, chụp ngoại cảnh, chỉnh sửa ảnh, đi công tác...!Mỗi người một việc, không có ngày nghỉ.
Chị Triệu gọi điện thoại tới, sau nửa năm nằm trên giường nghỉ ngơi, cuối cùng chị ấy cũng sinh được một cặp song sinh.
Chị Triệu, người phụ nữ của tiệm cắt tóc hồi đó, đã giữ liên lạc với cô suốt những năm qua.
Ban đầu chị ấy về mở một tiệm cắt tóc ở Tây Thành vì một người đàn ông, sau khi ở bên nhau 11 năm, hai người chia tay, chị Triệu cũng buồn bã rời khỏi nơi đó.
Ninh Thành là quê hương thứ hai của chị ấy, trằn trọc nửa đời người, cuối cùng lại quay về nơi này.
Chị Triệu mở rộng kinh doanh trong lĩnh vực thẩm mỹ.
Sau đó, chị Triệu gặp một người bạn cũ, người này đối xử thực sự tốt với chị.
Khi Mạnh Dao còn làm trợ lý ở ảnh viện, chị Triệu vẫn luôn sống một mình, sau này Mạnh Dao đến Ninh Thành mở studio, chị ấy còn cho cô vay 200.000 NDT.
Vốn dĩ họ chỉ là hai người tình cờ quen nhau, nhưng do duyên số, họ đã làm bạn bè nhiều năm như vậy.
Sau khi Mạnh Dao biết chuyện chị sinh em bé, cô dành chút thời gian đến thăm chị Triệu, mua hai mặt dây chuyền bằng ngọc bích và mang đến một phong bao lì xì đặc biệt lớn.
Hai đứa trẻ được quấn trong chiếc chăn ngủ ngon lành, chị Triệu trông ngày càng ôn hòa, ra dáng một bà mẹ.
Thời gian thực sự không đợi một ai, ngay cả bản thân mình thay đổi cũng khó có thể nhận ra.
Vào giữa tháng 4, sau một buổi chụp hình, một người bạn là nhà tạo mẫu bắt đầu cố gắng giới thiệu Mạnh Dao đến một buổi xem mắt.
Cô bạn stylist nổi tiếng trong giới này luôn quan tâm giới thiệu người cho cô trong hai năm qua.
Mạnh Dao cũng đã đi gặp hai lần, nhưng không có gì đặc biệt xảy ra.
Những người đàn ông kia đều rất xuất sắc, có sự nghiệp thành công, ngoại hình đẹp và khá nhiệt tình với cô, nhưng cô vẫn luôn lịch sự từ chối duy trì mối quan hệ.
Lần này người được giới thiệu là một nghệ sĩ vĩ cầm rất nổi tiếng trong giới.
Mạnh Dao không muốn đi, nhưng bạn bè của cô làm mọi việc để thuyết phục, cả cứng và mềm.
Trong quán cà phê, Nguyễn Minh tận tình khuyên bảo: "Mạnh Dao, cậu nhất định phải gặp người này.
Anh ấy là bạn của chồng tôi, trông rất ưa nhìn, tính tình cũng rất hiền lành, tôi đã gặp một lần, trời ạ, nếu chưa có chồng, tôi có thể ngay lập tức theo đuổi anh ta."
"Bằng tuổi cậu, tên Tạ Duật Thành, nghệ sĩ độc tấu violin đầu tiên ở nhà hát nước ngoài, anh ấy điều kiện rất tốt.
Trước giờ anh ta luôn bận rộn với việc học và biểu diễn ở nước ngoài, vẫn không có thời gian tìm bạn gái."
"Mạnh Dao, một người đàn ông tốt như vậy, tôi không thể để người khác giành mất."
"Đừng từ chối, nói không chừng hai người bận rộn như các cậu có thể lại hợp nhau."
"Tôi không quan tâm.
Dù sao thêm bạn bè cũng tốt.
Tôi đã giới thiệu cậu với anh ấy rồi, anh ấy rất có hứng thú."
Mạnh Dao chưa kịp ngăn lại, Nguyễn Minh đã cầm lấy điện thoại để mở Wechat, trực tiếp thêm bạn bè của bên kia.
Nguyễn Minh nói: "Nói thật, tôi thấy hai người rất xứng đôi.
Mạnh Dao, cậu cũng đã hai mươi bảy rồi, không mau chóng tìm người thì sẽ già mất.
Hay cậu thật sự muốn một mình trôi qua cả đời?"
Khi điện thoại được đưa đến, bên kia đã chấp nhận yêu cầu kết bạn.
Trong hộp thoại, anh ta gửi tin nhắn: "Xin chào."
Hình đại diện là một cậu bé đang đứng trên đường phố ở London, mặc áo sơ mi và quần đen, chơi violin, đang nở nụ cười hiền lành và phong thái đoan trang, thực sự ưa nhìn.
Có lẽ do Nguyễn Minh quá cứng rắn, hoặc cũng có thể cô đang nghĩ đến việc tự cho mình một cơ hội, Mạnh Dao không từ chối nữa, cô chủ động liên lạc với đối phương trên Wechat.
Bên kia cũng là người Ninh Thành, nhưng hai ngày nay anh ta đang biểu diễn ở Bắc Thành cùng dàn nhạc giao hưởng trong nước, mấy ngày nữa mới về đến Ninh Thành, cũng sẽ có vài buổi biểu diễn tại đây.
Anh ta cũng là một người rất bận rộn, tập luyện mỗi ngày, sau đó lưu diễn vòng quanh thế giới.
Tạ Duật Thành là một người thực sự tốt, ăn nói lịch sự, cư xử chừng mực.
Dù bận rộn đến đâu anh ta cũng gửi tin nhắn thăm hỏi Mạnh Dao.
Đôi khi gặp điều gì thú vị hay thấy cảnh đẹp, Tạ Duật Thành cũng không quên chia sẻ với cô.
Anh ta không giống những người trẻ tuổi bốc đồng bây giờ, ngược lại, tâm tính rất trầm lặng, không quá nồng nhiệt nhưng lại rất dịu dàng.
Thiếu gia ôn nhu, mưa dầm thấm lâu.
Cho nên trong một ngày tháng tư đẹp trời, Mạnh Dao thực sự cảm thấy có chút bồi hồi.
Năm ngày sau, Nguyễn Minh lại đến trường quay.
Cô cầm vé của của buổi trình diễn trong tay, nói: "Tạ Duật Thành ngày mốt sẽ trở lại, có buổi biểu diễn ở đây nên anh ấy gửi cho tôi vé VIP mời cậu tham dự, tôi không quan tâm, cậu nhất định phải tới."
Mạnh Dao hơi sững sờ khi cầm tấm vé, nhưng một lúc sau cũng đồng ý.
Buổi tối, Tạ Duật Thành lại gửi một tin nhắn: Nhận vé chưa?
Cô nói cô đã nhận rồi.
Tạ Duật Thành lại hỏi: Em có định tới không?
Cô trả lời: Ừ.
Tạ Duật Thành nói: Tuy rằng có chút đường đột, nhưng anh cảm thấy rất vui vẻ.
Sáu giờ tối ngày hôm sau, Mạnh Dao nghỉ làm sớm, bắt taxi đến Nhà hát lớn ở trung tâm thành phố.
Cô thu dọn đồ đạc, tết ​​tóc và mặc một chiếc váy đen đơn giản.
Cũng không quên đặt một bó hoa.
Lúc ở trên xe, Tạ Duật Thành cũng gọi điện hỏi thăm, biết được cô đã ra ngoài, dặn dò dọc đường phải cẩn thận.
Giọng anh trong trẻo và mềm mại, sự dịu dàng lan ra trong từng lời nói.
Mạnh Dao có thể nghe ra sự hồi hộp trong giọng nói của anh.
Khi cô đến Nhà hát Lớn, bên trong gần như đã kín chỗ.
Buổi biểu diễn hôm nay là từ một trong những dàn nhạc giao hưởng xuất sắc nhất Trung Quốc.
Tạ Duật Thành là nghệ sĩ vĩ cầm chính đặc biệt được mời tới, ngoài ra còn có rất nhiều nghệ sĩ nổi tiếng trong và ngoài ngành.
Tạ Duật Thành sắp xếp cho cô ngồi chính giữa bên phải hàng thứ tám, nơi có thể nghe và nhìn tốt nhất.
Mạnh Dao thu hút rất nhiều sự chú ý khi bước qua đám đông, bộ váy đen lịch lãm, thướt tha, trên tay cầm hoa, ngồi ở vị trí này có tiền cũng không mua được, toàn thân tỏa ra khí chất vô cùng thu hút.
Bên cạnh Mạnh Dao còn có hai chỗ trống, Tạ Duật Thành cũng đưa vé cho vợ chồng Nguyễn Minh, nhưng cả hai đều không đến.
Đèn vụt tắt, bức màn mở ra, buổi hòa nhạc chính thức bắt đầu.
Dàn nhạc giao hưởng với hàng trăm người đặc biệt trang trọng, bài hát "The Blue Danube" lặng lẽ chảy trong sự tráng lệ.
Trong nháy mắt, Mạnh Dao nhìn thấy người thanh niên ngồi trên ghế đàn violin hàng đầu tiên.
Anh mặc vest đen, áo sơ mi trắng, thắt nơ đen, tay cầm cây vĩ cầm màu nâu, thân hình mảnh mai, đôi mắt tỏa ra sự ấm áp.
So với trên Wechat, thần thái của anh càng thêm trầm ổn.
Anh rất tập trung, quay mặt sang một bên sân khấu, không nhìn vào đám đông.
Khi bản độc tấu violin thứ hai kết thúc, anh đứng lên đối mặt với khán giả.
Sau lời giới thiệu của người dẫn chương trình, anh cúi đầu, trong tiếng vỗ tay của khán giả, anh khẽ liếc nhìn về phía Mạnh Dao.
Dường như từ lâu anh đã biết Mạnh Dao đang ngồi ở đâu, ánh mắt anh rơi vào cô, khẽ cười với cô.
Mạnh Dao không chắc anh có nhìn thấy không, nhưng cô đáp lại bằng một nụ cười.
Buổi biểu diễn tiếp tục.
"Taru West Asian Romance", một tác phẩm kinh điển.
Anh gật đầu với người chỉ huy và bắt đầu biểu diễn.
Giai điệu rất lãng mạn, da diết và nhẹ nhàng, ánh sáng rơi vào người anh, cùng với âm nhạc, như thể có ánh sáng thanh xuân phủ trên người anh.
Mạnh Dao ngồi trên khán đài nhìn anh, nhưng trong đầu chợt nghĩ đến hình ảnh Phí Minh Nghị đang chơi violin trước mặt tất cả giáo viên và học sinh trên sân khấu trường năm đó.
Áo sơ mi trắng, quần tây đen, trông lạnh lùng và thờ ơ.
Lúc đó, bên cạnh anh là Từ Ấu Ngưng, cô ngồi dưới sân khấu, sầu muộn mà không thể làm gì.
Đôi mắt như có chút chua xót, ước mơ tuổi trẻ trong trẻo biết bao.
Những giấc mơ niên thiếu ấy cuối cùng cũng phải tỉnh lại.
...
Buổi biểu diễn kéo dài trong hai tiếng rưỡi, cuối cùng kết thúc bằng những tràng pháo tay như sấm.
Những người biểu diễn đã ở lại cảm ơn khán giả.
Mạnh Dao cũng liên tục vỗ tay, cô chưa từng tiếp xúc với âm nhạc cổ điển, nhưng dần dần cũng chìm đắm trong đó.
Điện thoại lại rung lên.
Tạ Duật Thành gửi tin nhắn: "Chờ anh ở cửa, anh sẽ ra ngay."
Anh báo rằng sẽ đưa cô về.
Không khí buổi tối tháng 4 hơi se lạnh, khán giả lần lượt ra về, Mạnh Dao đứng ở cổng Nhà hát lớn lặng lẽ chờ đợi.
Bông hoa trong tay cô vẫn đang nở rộ, chờ được trao cho người nên trao.
Một chiếc SUV nhanh chóng dừng lại trước mặt cô, Tạ Duật Thành xuống xe.
"Xin chào."
Anh đi tới phía trước, cẩn trọng chào hỏi.
Không còn vẻ bình tĩnh và rạng rỡ như khi trên sân khấu.
"Xin chào." Mạnh Dao cười, đưa hoa trong tay cho anh
"Tặng anh, màn trình diễn rất tuyệt vời".
"Cám ơn." Tạ Duật Thành nhận lấy, sau đó xoay người nói: "Lên xe trước đi, bên ngoài trời lạnh lắm."
"Được." Mạnh Dao đáp.
Tạ Duật Thành vội vàng xoay người mở cửa cho cô.
Mạnh Dao cảm ơn rồi bước tới giữ cửa xe định đi lên.
Không biết nhìn thấy gì, cô cảm thấy hơi choáng.
Một chiếc xe thể thao trực tiếp đậu ở phía trước, bên trong xe, Phí Minh Nghị đang ngồi ở ghế lái, cầm vô lăng, yên lặng nhìn cô.
Một thiếu nữ ăn mặc kiều diễm mỉm cười mở cửa xe của anh rồi ngồi lên.
Anh ngoảnh mặt, quay xe phóng đi thật nhanh.
"Nhìn cái gì vậy?" Tạ Duật Thành hỏi.
"Không có chuyện gì, em nhận nhầm người." Mạnh Dao cười đáp.
Quay đầu đi, nụ cười lại rơi xuống.
Đã gần hai tháng cô mới gặp lại anh.
Nhưng họ vẫn là hai đường thẳng song song.
...
Phí Minh Nghị phóng xe rất nhanh.
Điều hiện ra trước mắt anh là Mạnh Dao đang đứng ở cửa, cầm một bó hoa, một chiếc ô tô dừng trước mặt cô, và cô đưa hoa cho người đàn ông kia.
Người đàn ông đó chính là nghệ sĩ vĩ cầm chính của buổi hòa nhạc tối nay.
Anh đến xem buổi hòa nhạc, không ngờ lại gặp cô ở đây.
Trên ghế phụ, cô gái quay đầu hớn hở hỏi: "A Nghị, chúng ta đi đâu vậy?"
Phí Minh Nghị im lặng một hồi, sau đó đáp: "Đừng gọi tôi bằng cái tên đó."
"Hả?" Cô gái kia chớp mắt "Tại sao?"
Phí Minh Nghị lái xe mà không trả lời.
Cô gái kia muốn hỏi lại, nhưng nhìn vẻ mặt của anh, cô không dám lên tiếng.
Trước đây biết anh là một người lạnh lùng, nhưng bây giờ anh dường như còn lạnh lùng hơn.
Có chút chạnh lòng, cứ tưởng ở bên anh vài ngày, ít nhiều cũng đã quen, không ngờ anh vẫn là một tảng băng.
Thiếu gia Phí gia thật sự không dễ hầu hạ.
"A Nghị, ăn bánh trôi không?" Phí Minh Nghị đang lái xe, bên tai vang lên giọng nói của người mẹ quá cố.
Một lúc lâu sau, trong đầu lại là hình ảnh một cô gái khác đang nở nụ cười ngọt ngào.
"A Nghị, cậu thích ăn gì, nói đi, tôi sẽ mua cho cậu."
- A Nghị, bánh ở Phú Quý Lầu thật sự rất ngon.
- A Nghị, cậu thích ăn món gì.
- A Nghị, chính xác thì khi nào cậu mới nói chuyện với tôi.
- A Nghị, cậu chơi bóng rổ giỏi quá!
- A Nghị, tôi sẽ tiếp tục thích cậu.
Cuối cùng, trong đầu anh chỉ còn lại câu nói:
- Phí Minh Nghị, tạm biệt.
Mẹ anh là người Tô Thành, mọi người đều gọi anh là A Nghị.
Sau khi mẹ anh mất, không ai gọi anh như vậy nữa.
Sau đó, có một cô gái đã nhiều lần gọi anh như vậy.
Ban đầu anh ghét cái tên đó, sau đó anh dần quen với nó.
Tháng hai, nhà máy sứ Tô Thành xảy ra tai nạn, anh bận rộn lo cho xưởng sản xuất.
Anh đã nghĩ mọi chuyện sẽ trôi qua, nhưng cuối cùng, mọi chuyện vẫn đọng lại trong anh.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc