Thời Gian Đẹp Nhất Là Khi Yêu Em - Chương 07

Tác giả: Phỉ Ngã Tư Tồn

Lựa chọn gian nan.
“Đúng vậy, phòng làm việc của bác sĩ Nhiếp ở hành lang thứ hai, nếu cô tìm không được thì có thể trực tiếp hỏi hộ sĩ trực ban cũng được.”
Qua vài giây, Đàm Tĩnh mới có thể nghe được chính tiếng hỏi khàn khàn của mình, “Bác sĩ Nhiếp là người phụ trách ở hạng mục này sao?”
“Người phụ trách hạng mục này là chủ nhiệm khoa tim mạch địa phương chúng tôi, cùng lắm bác sĩ cũng chỉ chịu trách nhiệm giai đoạn chuẩn bị trước một chút thôi.”
“Hôm nay tôi còn phải làm việc…”
“Không có vấn đề gì, như vậy được rồi, giờ tôi gọi điện lên phòng làm việc của bác sĩ Nhiếp báo cho cậu ấy một tiếng, cô có thể gọi điện để được tư vấn một chút, cùng bác sĩ trực tiếp hẹn ngày giờ.”
Gọi điện thoại, nhưng cô không có cái dũng khí đó để gọi điện cho Nhiếp Vũ Thịnh. Chỉ tại cô chọc giận sau lưng hắn như thế, cô biết rất rõ lần trước tìm hắn vì muốn mượn tiền, chỉ biết điều đó hoàn toàn chọc giận hắn. Cô không có mặt mũi, cũng không có dũng khí gọi điện cho Nhiếp Vũ Thịnh, lại càng không muốn nói rằng đi bệnh viện để gặp hắn.
Sắp đến giờ tan tầm, điện thoại từ bệnh viện một lần nữa đến, ngay cả quản lý trực ban cũng nhìn cô, cô biết rõ thời gian làm việc không được phép nghe điện thoại nhưng đó là điện thoại từ bệnh viện gọi tới, ai cũng không quá nghiêm chỉnh không cho cô nghe. Cuối cùng cô kiên trì, nhanh chóng đi tới.
“Vâng, tôi là Đàm Tĩnh.”
Đầu kia điện thoại có khoảng trầm mặc ngắn ngủi, nhưng rất nhanh cô nghe thấy xa xa vang lên âm thanh quen thuộc, “Ừm, tôi là Nhiếp Vũ Thịnh.”
Cô có hơi sững sốt một chút, có nằm mơ cũng không nghĩ rằng, tại giờ khắc này lại nghe được giọng nói của hắn. Ống nghe trong tay đầm đìa mồ hôi, cô chột dạ nhớ lại ngày hôm qua Tôn Chí Quân bỏ lại câu nói kia, không khỏi càng thêm hoảng hốt.
Đúng là lời nói của Nhiếp Vũ Thịnh lạnh lùng, hoàn toàn giống với khi làm việc, “Lúc xế chiều đồng nghiệp của tôi cho gọi điện thoại cho cô, nói chúng ta có việc cần bàn, muốn đưa Tôn Bình làm bệnh nhân để nghiên cứu ca bệnh này.”
Cô ngây ngốc một chút, mới nhỏ giọng đáp, “Đúng vậy”
“Tôi nhớ rằng cô cũng không muốn đến bệnh viện gặp tôi cùng nói chuyện, cho nên tôi sẽ đem tài liệu liên quan đưa cho cô, sau khi xem xong cô suy nghĩ một chút.”
Trong đầu cô trống rỗng, mỗi lần có thể gặp Nhiếp Vũ Thịnh cô đều có tình huống choáng váng này, giống như là thiếu chất. Tiếng nói của hắn, giống như xa ,chốc lát lại như gần, làm cho người nghe không thể nắm bắt được. Cô không biết hắn đang nói cái gì, hình như đang nói bệnh của Tôn Bình nhưng cô lại nghĩ, cô thà cả đời này không cùng hắn thảo luận về vấn đề này.
“Cô cảm thấy thế nào?”
Kỳ thực cô không nghe tốt mấy câu này, chỉ “A” một tiếng, hoàn toàn u mê mờ mịt.
Hắn hơi khựng lại một giây, khẩu khí dường như càng thêm ghét cay ghét đắng, “Vừa rồi tôi nói, cô có email hay không, tôi sẽ trực tiếp gửi vào email của cô, bởi vì tài liệu rất nhiều.”
“Có!” Cô cảm thấy hắn căn bản không muốn cùng cô nói nhiều, mà cô thì cũng không muốn cùng hắn nói thêm một câu. Cô vội vàng đọc tên hòm thư của mình cho hắn, đó là do lần trước viết tường trình giải thích mà tạm thời dùng đăng kí, trước hai chữ “Bình Bình” là ngày sinh nhật của Tôn Bình .
“Tốt, tôi sẽ lập tức gửi cho cô.”
Cô nhẹ giọng nói, “Cảm ơn”
Hắn khách khí mà làm vẻ nói, “Không cần cảm ơn, đây là việc của tôi.”
Cô đặt điện thoại xuống đi ra ngoài thì phát hiện vị quản lý trực ban bên cạnh đang đứng tại quầy thu ngân còn có một khách hàng chờ tính tiền. Đến trưa liên tiếp có hai lần điện thoại khiến cô cảm thấy chột dạ, vội vàng trở lại vị trí làm việc của mình. Nghĩ thầm chuyện hòm thư cũng chưa cần phải nói với quản lý trực ban, miễn làm cho hắn có cảm giác mình không làm việc riêng quá nhiều. Dù sao cái hòm thư kia cũng chỉ cho hắn mượn dùng một chút, khẳng định không đổi mật mã, nếu về sau tổng công ty có gửi tài liệu đến, đến ba phần là đã nói luôn cho mọi người trong công ty thay vì dùng hòm thư. Dù cùng lắm hắn có đổi mật khẩu, cô đi nói với hắn cũng chưa muộn.
Cô biết rõ Nhiếp Vũ Thịnh, cho dù chán ghét mình nhưng về chuyện công việc nhất định sẽ làm công tư phân minh. Hắn nói lập tức gửi tài liệu tới, chắc chắn dùng tốc độ nhanh nhất. Cho nên vừa tan tầm ngay cả cơm cũng không ăn, liền vào quán internet, thuê một chiếc máy tính, liền mở hòm thư.
Sai mật mã, không nghĩ đến việc quản lý trực ban đổi mật khẩu. Cô sững sờ trong chốc lát, gọi điện cho Nhiếp Vũ Thịnh biết về chuyển đổi lại hòm thư hay gọi điện thoại cho quản lý hỏi mật khẩu mới, hai sự lựa chọn này khiến cô do dự trong chốc lát.
Gọi điện thoại cho Nhiếp Vũ Thịnh, phiền hắn gửi tới một lần nữa, cô quả thật không có dũng khí đó. Khi cô cầm ba vạn đồng của Nhiếp Vũ Thịnh vốn là loại tâm tính đã sứt mẻ đi, đúng là kể từ khi có câu cảnh cáo của Tôn Chí Quân, theo bản năng cô cảm thấy càng cách xa Nhiếp Vũ Thịnh càng tốt, tốt nhất là không có bất kì liên quan gì. Dù có làm không được, nhưng vẫn không tình nguyện gọi điện thoại cho hắn.
Gọi điện cho quản lý cũng là điều cô hoàn toàn không tình nguyện, quản lý trực ban ngày mai sẽ phải đến tổng công ty báo cáo, gần đây hắn đối với mình có rất nhiều điểm không hài lòng.Tan tầm lại vì chút chuyện nhỏ mà quấy rầy hắn, hắn chắc chắn cũng chẳng nhiệt tình. Hắn sau khi đi tổng công ty, sẽ có hòm thư chuyên dụng mà hòm thư này là cô đăng kí, hắn chắc cũng không cần lại dùng đến. Nghĩ tới đây, cô liền trực tiếp tìm mật khẩu.
Mật khẩu tìm về cực kì thuận lợi, cô một lần nữa nhập mật khẩu, mở hòm thư ra thì thấy có hai phong kiện mới, một cái có tựa đề đơn giản là “Tài liệu giải phẫu tương quan” vừa nhìn là biết của Nhiếp Vũ Thịnh gửi tới. Một phong kiện khác nhưng lại là Tiếng Anh, cô còn tưởng đây là quảng cáo, nhưng phát hiện người gửi phong kiện là tên viết tắt của Công ty, rõ ràng bên trong là bưu kiện của công ty, chắc là của quản lý trực ban. Cô vốn không có ý định xem lén bưu kiện quản lý của công ty, đang định tắt trang web đi thì đột nhiên khóe mắt liếc thấy trong phong kiện kia có một từ đơn “TANJING”, đúng là tên viết tắt của mình. Cô sửng sốt một chút, xem phong kiện kia, tựa đề bưu kiện dĩ nhiên là đề nghị sa thải TANJING.
Cô ngốc trong chốc lát, nếu đã viết tên của cô, không tự chủ được liền mở bưu kiện, bưu kiện toàn bộ là Tiếng Anh, người viết bưu kiện có Tiếng Anh thật phi thường, mặc dù chỉ ngắn ngủi mấy hàng, Đàm Tĩnh cũng kinh tâm động phách. Ở phía dưới phong kiện này, phần phụ chính là phong văn Trung Quốc, tên người nhắc tới là tên của quản lý trực ban. Quản lý trực ban đề nghị sa thải Đàm Tĩnh, cũng giải thích rõ nguyên nhân vì cửa hàng trưởng che chở cho Đàm Tĩnh, hơn nữa nhân viên Đàm Tĩnh đã sớm tham ô công khoản. Về công khoản tham ô này, đúng là có lần cô thay Lương Nguyên An trả tiền bánh sinh nhật, nhưng đối với sự việc Lương Nguyên An thì Lương Nguyên An và Vương Vũ Linh đã chủ động từ chức, quản ly trực ban một chữ cũng không nói.
Đàm Tĩnh từng đợt hoa mắt, nghĩ thầm chính mình căn bản không có gì đắc tội với quản lý trực ban, vì cái gì mà hắn hạ tay sau lưng cô ác như vậy. Không chỉ có khuếch đại sự thật mà còn nói thành cửa hàng trưởng che chở.
Cô nghĩ đến việc thái độ của quản lý trực ban dạo gần đây đối với mình có chuyển biến, trong bụng lại càng nghi hoặc. Cô di di con chuột, phát hiện phía dưới còn có vài phong kiện, người gửi đều là hòm thư của công ty nhưng không phải là khu vực giám sát. Đến nước này thì cô cũng không còn cách nào khác, một lòng muốn tìm ra lí do. Mở các phong kiện ra xem, đều là cái tên “Thịnh Phương Đình” cấp trên của quản lý trực ban, một phong là muốn mời hắn dịch phong kiện của công ty thành Tiếng Anh, còn có một phong khác là nói rõ chức vị của hắn dựa theo tiêu chuẩn Tiếng Anh của hắn quyết định, hơn nữa còn tán thưởng quản lý trực ban lần trước viết tường trình giải thích quả thật rất tốt.
Đàm Tĩnh nhìn mỗi phong kiện gửi đến từ Thịnh Phương Đình, bên dưới có chức vị cùng phương thức liên lạc, đúng là từ phòng giám đốc ké hoạch của tổng công ty. Đàm Tĩnh mặc dù là người luôn hướng nội nhưng không phải là ngốc. Đem những hậu quả trước ra suy ngẫm một chút, lập túc hiểu ra quản lý trực ban là vì cái gì mà coi cô không vừa mắt, thậm chí còn nghĩ hết mọi biện pháp để sa thải mình. Thì ra hắn không muốn ở vị trí này, bây giờ hắn muốn được điều đến tổng công ty làm, nhất định chột dạ mà sợ cô đem chân tướng sự tình ra nói nên mới không tiếc dùng âm mưu sau lưng để đuổi cô đi.
Đàm Tĩnh trong lòng rất gay gắt, nghĩ rằng mình muốn giúp hắn, thay quản lý trực ban phiên dịch cái phong kiện giải thích kia lại không nghĩ rằng hắn lại lấy oán trả ơn còn muốn đuổi mình đi. Cô cũng không nghĩ quá nhiều, lập tức liền thay cái tên,viết một phong kiện bằng Tiếng Anh gửi cho Thịnh Phương Đình giải thích tường tận hậu quả trước kia, mong đối phương ở khu vực giám sát giải thích, giữ lại công việc cho mình. Cô viết xong sau mấy giờ liền gửi đi, nghĩ thầm nếu là cấp bậc giám đốc nhất định sẽ rõ sai trái, còn chính mình thì trong sạch.
Cô gửi xong bưu kiện, lại lấy phong kiện mà Nhiếp Vũ Thịnh gửi đến xem kỹ, bên trong toàn bộ đều là nội dung học thuật chuyên nghiệp, điều kiện vô cùng nguy hiểm. Lần đầu tiên cô chứng kiến việc chữa bệnh do công ty trợ cấp nhất định sẽ tỷ lệ với tiền thuốc thang giải phẩu, trong lòng vui mừng, xem hết mọi thứ thì thấy Nhiếp Vũ Thịnh bày phương pháp giải phẫu truyền thống so sánh với các loại nguy hiểm này, chờ xem hết những thứ phụ kiện kia. Cô rốt cuộc cũng hiểu, thì ra công ty trợ cấp chữa bệnh cũng là bởi vì phương án này không theo lẽ thường, nguy hiểm rất lớn.
Trong lòng cô khổ sở vô cùng, cô biết rằng dựa vào tiền lương thu nhập trước mắt của mình là không thể nào chi trả phí phẫu thuật cho Tôn Bình. Mỗi lần đi bệnh viện, bác sĩ đều đề nghị nhanh chóng phẫu thuật, có đôi khi Tôn Bình hoạt động hơi mạnh, sẽ vì thiếu khí mà hít thở không thông, thở không được, ngay cả đôi môi cũng trở nên tím tái, lòng cô lại như bị dao cắt nhỏ, biết rõ chuyện này không thể tiếp tục trì hoãn nhưng vẫn tiếp tục trì hoàn, con trai thật sự khó có thể cứu được. Nhưng nếu như nhận trợ cấp này, nguy hiểm như vậy nhưng cô không dám nghĩ tới việc gánh chịu.
Cô có điểm sững sờ khi nhìn đồng hồ, sau lưng cô ước chừng nhiều người chơi trò chơi, có người đeo tai nghe rung đù* đắc ý, có người gõ bàn phím cực nhanh, còn có người một tay nhen lửa, một tay di di con chuột… Không khí trong quán Internet thực là không tốt, bởi vì mở điều hòa, cho nên lại càng kín gió. Mùi TL, mùi mồ hôi, mùi hôi chân, mùi gì cũng có, Đàm Tĩnh một tay chống lên trán, chỉ cảm thấy huyệt Thái Dương nhảy thình thịch, lựa chọn khó khăn như vậy thì làm thế nào cô có thể dễ quyết định?
Trên màn hình có cái gì đó lay một cái, cô run sợ hồi lâu mới phát hiện ra thực ra là có bưu kiện mới gửi đến nên nhắc nhở, cô mở cái mới đó trong hộp thư, dĩ nhiên là Thịnh Phương Đình gửi tới bưu kiện hồi phục, vẫn là nội dung bằng Tiếng Anh như cũ. Hắn nói đối với việc này phần lớn hắn cũng cảm thấy là ngoài ý muốn cùng khiếp sợ nên hắn hi vọng hiểu cặn kẽ sự việc này ngay lập tức, hơn nữa nói mình đang ở công ty làm thêm giờ và hi vọng Đàm Tĩnh có thể đến phòng hắn.
Đàm Tĩnh suy nghĩ một chút, chính mình là người gửi phong kiện này cho vị giám đốc kia, có vẻ đến đột ngột nhưng cả phong kiện đều là trong sạch của cô nên cô cũng không có gì phải sợ, vì vậy nhanh chóng đến phòng làm việc của hắn.
Đàm Tĩnh chưa từng đi qua tổng công ty, theo như địa chỉ tìm được mới phát hiện là một Offices (văn phòng) lớn, cô đứng gần chỗ đó mượn điện thoại gọi điện thoại cho Thịnh Phương Đình, hắn lập tức nói, “Đã quá giờ tan tầm, đến thang máy cần quét thẻ, tôi sẽ đến chỗ cô ngay bây giờ.”
Đàm Tĩnh vốn nhiều phần lo lắng thấp thỏm nhưng nghe giọng nói của hắn rất ôn hòa, chắc chắn là rất khoan dung, không ý thức được mà dường như thở phào nhẹ nhõm.
Thịnh Phương Bình từ thang máy đi ra, liếc mắt nhìn thấy Đàm Tĩnh.
Bởi vì cô đứng ở đại sảnh nơi có bồn nước, trên bồn nước có ánh đèn sáng rọi nên ánh sáng chiếu lên một bên cô, phác họa rõ ràng rành mạch. Cô cúi nửa đầu tựa hồ như có tâm sự gì đó, thân sắc có vẻ hơi câu nệ. Ánh sáng xuyên thấu qua làn nước, ௱ô** lung hiện lên dà ánh sáng dài, hư hư thực thực trên người cô giống như ánh nến vậy. Cô mặc một chiếc váy liền thân màu trắng, váy bằng sợi bông, vừa nhìn liền cũng không phải là loại vải tốt, giống loại vải làm đồ cho trẻ em bình thường, bộ dạng có cảm giác giống như mặc sườn xám . Cũng không phải là một bộ quần áo đúng mốt gì, hình dáng thậm chí còn có vẻ quê mùa nhưng khí chất của cô ôn nhuận nên thi thoảng mặc đồ lên người lại tạo một cảm giác đặc biệt. Giống như bộ dạng của cô lúc này, mặc dù mặc những bộ đồ không tinh tế nhưng làm người ta phải hít một hơi thật sâu, nhìn khuôn mặt như ngọc của cô. Tóc chưa từng qua sấy nhuộm gì nên cực kỳ chỉnh tề, bị ánh đèn hắt lên như vậy, giống như một bức tranh tự nhiên bị cắt một đường vậy.
Thịnh Phương Đình ở nước ngoài hơn hai mươi năm, làm việc tại ABC, sau bị phái về Trung Quốc làm việc. Thịnh Phương Đình cảm thấy Trung Quốc cũng là một quốc gia phát đạt, không có cái gì bất đồng, như lầu cao với rừng, như xe ngựa với nước, như hiện đại với thành thị, ngay cả trong tiếp xúc công việc cũng đều là mạnh vì gạo, bạo vì tiền, khéo léo. Ông ngoại luôn cảm thán, các cô gái Trung Quốc không phải như vậy. Ông ngoại của hắn tự ý đỏ xanh, đặc biệt am hiểu bức tranh nữ đồ, những thứ đồ giữa mỹ nhân, luôn làm hắn cảm thấy không thể chịu nổi. Đúng là giả của giả, nơi đó có những cô gái mặc loại áo có tay bồng bềnh, sau này trở về nước cảm thấy so với ông ngoại, người đẹp Trung Quốc rất bình thường. Nhưng hôm nay nhìn thấy Đàm Tĩnh, hắn cảm thấy dường như trái tim nhảy hẫng một nhịp, không nghĩ rằng lại có một người đẹp thanh tao lịch sự như thế, ngược lại rất nhiều lần so với tưởng tượng của hắn.
Hắn cảm thấy mình có điểm thất thố nên ho khan vài tiếng, hướng về phía Đàm Tĩnh. Đàm Tĩnh nghe thấy tiếng ho khan của hắn, ngẩng đầu lên. Hắn đã đi tới gần, tự giới thiệu mình, “Xin chào, tôi là Thịnh Phương Đình.” Nói rồi liền đưa tay ra trước mặt Đàm Tĩnh.
Đàm Tĩnh vội vàng bắt tay hắn, có chút vội vàng giới thiệu, “Xin chào, tôi là Đàm Tĩnh.”
Hắn chỉ cảm thấy tay cô hơi lạnh, tựa như đã từng trải qua cái mềm yếu của Bắc Kinh, cũng không dám nắm lâu, chỉ dùng nhẹ lực rồi buông tay ra: “Chúng ta lên thôi.”
Đàm Tĩnh từng suy đoán về Trịnh Phương Đình từ lần trước đến đi kiểm tra, nhưng thời điểm lần trước là hắn đi trong cửa tiệm, chính mình cũng chưa cẩn thận, ấn tượng mô hồ về người này là nói tiếng phổ thông, mang chút giọng nam trầm. Nhưng hôm nay gặp mặt chỉ thấy người này rất có lễ phép, trong lòng có chút bất an đã dần biến mất.
Sauk hi tiến vào thang máy Trịnh Phương Đình ấn nút lên tầng làm việc của mình. Bởi trong thang máy chỉ có hai người nên hắn cảm thấy lúng túng, tìm câu hỏi cô, “Cô đã từng tới tổng công ty chưa?”
Đàm Tĩnh nói, “Chưa!”
Hỏi lên rồi đáp như vậy, Trịnh Phương Đình lại cảm thấy mình hỏi vấn đề này quả thật không được tốt, trong lòng âm thầm ảo não. Hắn xuất thân là một MBA ( Master of Business Administration – Thạc sỹ quản trị kinh doanh), từng công tác tại xí nghiệp Khóa Quốc, đủ loại trận chiến đều đã được chứng kiến. Về sau bị phái đi Thượng Hải, cùng hỗ trợ chủ trì qua toàn cầu tại hội nghị cấp giám đốc đó, những nhân vật muôn hình muôn vẻ đã thấy nhiều, đủ loại tình huống cũng không phải là không thể ứng phó nổi nhưng không biết vì cái gì lại đối với Đàm Tĩnh có cảm giác bất an, tựa hồ muốn nói với cô dường như cần phá lệ.
Trong công ty còn có mấy người làm thêm giờ, điều này làm cho Đàm Tĩnh cảm thấy yên tâm. Thịnh Phương Đình cởi mở đưa cô vào phòng làm việc, bởi vì vừa nãy trong thang máy cô nói chưa từng tới tổng công ty nên giới thiệu cho cô, “Đây là phòng làm việc của phòng kế hoạch chúng tôi, phần lớn đồng nghiệp đều làm việc ở đây.”
Đàm Tĩnh không biết trả lời thế nào đành phải “Oh” một tiếng. Thịnh Phương Đình làm giám đốc có một gian làm việc độc lập, ánh đèn sáng trưng, rõ ràng vừa nãy hắn vẫn còn ngồi đây làm thêm giờ, bởi vì ngay cả laptop còn chưa tắt. Hắn rất khách khí mời Đàm Tĩnh ngồi, sau đó còn thay cô rót nước.
Đàm Tĩnh vốn không có ý khẩn trương nhưng sau khi bước vào phòng của hắn lại có chút vội vàng. Cũng may Thịnh Phương Đình là người hòa khí, là người luôn đứng đắn hiểu chuyện, khiến người ta có cảm giác như đang tắm gió xuân. Hắn nói “Đái khái từ tình huống bức thư cô gửi, tôi đã thấy Tiếng Anh của cô rất tốt, chỉ sai một từ đơn.”
Đàm Tĩnh không khỏi đỏ mặt, viết phong thư kia là lúc cô đang tức giận cho nên cuối cùng chỉ kiểm tra qua loa rồi gửi đi, không nghĩ tới lại để sai một từ đơn.
Thịnh Phương Đình nói, “Không cần gấp gáp, tôi cơ bản cũng hiểu rõ được nội dung nhưng có một số chi tiết cần xác nhận từ cô.”
Đàm Tĩnh đến nơi này vốn cảm thấy dù ૮ɦếƭ cũng phải chiến đến cùng, hiện tại vị quản lý này muốn hỏi điều gì chắc chắn sẽ đàng hoàng một năm một mười trả lời thật tốt. Thịnh Phương Đình hỏi cặn kẽ nhất là chuyện của Lương Nguyên An, vì thế Đàm Tĩnh đã giải thích quá trình trước sau cho hắn, hắn dường như hết sức tò mò “Vậy tại sao ban đầu cô lại thừa nhận chính mình quên thu tiền?”
Đàm Tĩnh suy nghĩ một chút, nói cho hắn, “Bởi vì trách nhiệm.”
“Trách nhiệm?”
“Đúng vậy, bởi đó là sinh nhật của tôi. Lương Nguyên An nghĩ tặng tôi một cái bánh ngọt, nếu tôi không chịu trách nhiệm, Lương Nguyên An sẽ thất nghiệp. Anh ta thất nghiệp so với tôi còn nghiêm trọng hơn nhiều. Anh cũng biết, trong công tác có một sổ đen, nếu như anh ta bị khai trừ, cửa hàng bánh ngọt khác sẽ không thuê anh ta làm thợ làm bánh nữa.”
“Vì cái gì mà cô muốn hy sinh mình để giúp anh ta? Rõ ràng đây là do anh ta phạm sai lầm.”
“Bởi vì anh ta là bạn của tôi, lúc khó khăn anh ta đều giúp tôi.”
Thịnh Phương Đình cười cười nói, “Kỳ thật đây là một việc làm hết sức sai lầm. Thứ nhất, cô không nên gánh hết trách nhiệm lên người mình. Thứ hai, tình bạn không phải liên quan tới quy tắc, nếu không thì người lương thiện toàn bộ đã ૮ɦếƭ vạn lần.”
“Thực xin lỗi, chuyện này quả thực tôi có thiếu sót cho nên sau đó Lương Nguyên An đã nói ra tất cả sự việc, cửa hàng trưởng cũng có phê bình tôi.” Đàm Tĩnh thành thật thừa nhận sai lầm, “Về sau tôi sẽ rút kinh nghiệm từ chuyện này.”
Thịnh Phương Đình lại chuyển đề tài, “Ở đây tôi có phong thư, là tiếng Trung, cô có thể thay tôi dịch nó một chút được không?”
Đàm Tĩnh do dự một chút rồi nói, “Vậy để tôi thử xem.”
Trịnh Phương Đình nói, “Có thể dùng máy vi tính của tôi.” Sau đó nhường lại vị trí của mình.
Đàm Tĩnh còn chưa từng dùng qua loại máy tính xách tay như vậy.Thực ra Nhiếp Vũ Thịnh cũng có một cái máy tình xách tay khác nhưng máy tính xách tay bây giờ vừa nhẹ vừa mỏng, sờ lên thử lại càng bén nhạy. Cô quan sát vài phút, rồi bắt đầu phiên dịch. Có một từ ngữ chuyên nghiệp mò không ra, cô đành lên mạng tìm kiếm một chút. Cô vốn làm việc lưu loát, tài liệu kia lại không dài nên Thịnh Phương Đình vừa uống xong ly cà phê, cô cũng phiên dịch xong.
“Ừ, rất tốt, thật là cảm ơn cô.”
“Không có gì.” Đàm Tĩnh nói, “Tôi chỉ hi vọng anh có thể đến khu vực giám sát giải thích một chút. Tôi rất quý trọng công việc này, cũng không muốn mất nó.”
“Tôi sẽ cùng đồng nghiệp HR nói chyện.” Hắn nó, “Chính là bên quản lý nhân lực.”
“Cảm ơn anh.”
“Tiêu chuẩn anh văn của cô làm thu ngân là một sự thiệt thòi lớn, hơn nữa tại sao cô lại chọn làm thu ngân? Tôi cảm thấy cô hoàn toàn có thể tìm một công việc phù hợp hơn để phát huy năng lực nghề nghiệp của bản thân.”
Đàm Tĩnh cúi đầu xuống, “Tôi không có bằng tốt nghiệp đại học.”
“Hả? Vây Tiếng Anh của cô đều là tự học sao?”
“Không phải vậy, tôi thi đậu học viện Tiếng Anh nước ngoài, học được ba năm… Về sau… Về sau vì có chuyện nên tôi thôi học ngoài ý muốn, không lấy được bằng đại học.”
Thịnh Phương Đình có điểm khó hiểu, “Vậy tại sao không thử làm công việc vào tốt hơn một chút? Làm thu ngân quá mai một sở trường của cô.”
“Không có chứng nhận tốt nghiệp. Anh cũng biết như công ty chúng ta, dù có thông báo tuyển dụng chức trợ lý hành chính bình thường nhất cũng phải có bằng đại học chính quy mới được.”
Thịnh Phương Đình gật gật đầu nói, “Tôi hiểu rồi.”
Đàm Tĩnh miễn cưỡng cười cười, “Cảm ơn anh đã cho tôi cơ hội giải thích, nếu như có thể giữ lại công việc cho tôi thì tôi sẽ ngàn lần cảm kích.”
Cô nghĩ vừa rồi nhờ cô phiên dịch tài liệu kia có thể là để xác nhận một chút chuyện hai phong thư kia có phải là của mình gửi hay không? Đây cũng là việc hắn làm kín đáo, người như thế nếu có thể chịu thay mình giải thích vài câu, nhất định mọi việc sẽ có tác dụng tốt đẹp.
Hắn chỉ nói, “Tôi sẽ cố gắng hết sức.”
Đàm Tĩnh lại hết sức tin tưởng hắn, hắn nói hết sức nhất định là hết sức. Đối với khu vực giám sát mà nói, một vị quản lý của tổng công ty gặp quản lý nói chuyện, tự nhiên có phân lượng mà cô không khỏi thở phào nhẹ nhõm, xem ra công việc của mình lần này đã được bảo vệ.
Lúc trước chuyện bánh sinh nhật xảy ra, cô cũng không quan tâm ngó ngàng xem trách nhiệm ôm đồm này, sau đó đến chuyện không có công việc mang đến đủ loại đau khổ, không phải là không sợ. Đặc biệt là bệnh tình của Tôn Bình, còn cần mình phải đi góp tiền. Hiện tại cô không thể mất công việc nên khi biết việc phong thư kia của quản lý trực ban, cô vừa tức giận vừa sợ hãi, bị người khác hại oan uổng thật là không hề dễ chịu, mặc dù đang ở tầng cao nhất của công ty, cô cũng không phải là nhân vật gì lớn nhưng lại không muốn bị khi dễ.
Đưa Đàm Tĩnh đi xong, Thịnh Phương Đình quay trở lại phòng làm việc của mình, làm thêm giờ cũng không phải sai biệt lắm. Hắn hỏi Đàm Tĩnh một câu, cô ngồi ở đó, lịch sự, giọng nói không cao không thấp nhưng từng chữ đều rất rõ ràng. Đặc biệt là lúc bảo hộ quyền lợi của mình, cô có một thứ giọng điệu không kiêu không nịnh, về điều này thật ra rất khó có được. Nếu như là người khác có thể yêu cầu bỏ đá quản lý trực ban, nhưng cô không yêu cầu bất cứ cái gì ngoài việc khẩn cầu hắn đến nói vớ giám sát khu vực giải thích sự trong sạch của bản thân.
Hắn đặt khuỷu tay trên một khuỷu tay của mình, dùng đốt Ng'n t vuốt vuốt cằm, mỗi lần gặp vấn đề gì đó, hắn lại vô ý có động tác này. Nhưng hôm nay hắn chỉ do dự trong chốc lát đã gửi một bưu kiện cho quản lý HR Thư Cầm của công ty, hẹn cô ấy buổi trưa ngày mai cùng nhau ăn cơm. Trong thư hắn viết khách khí, bản thân có một số việc, muốn nói chuyện với cô.
Thời điểm Thư Cầm xem phong thư này đã là chín giờ sáng ngày hôm sau. Cô có thói quen sau khi tan sở không xem lại hòm thư của mình, nhất là hòm thư công việc. Mỗi ngày ở phòng làm việc, thần kinh con người căng thẳng quá đỗi, tất cả công việc cô đều tận lực làm xong, dù là làm thêm giờ cũng không muốn về nhà làm. Thật may là dính đến chuyện nhân lực, bình thường cô cũng không có gấp gáp, bình thường mà nói cho dù cả đêm cô không xem bưu kiện thì cũng sẽ không xảy ra chuyện gì nghiêm trọng như trời sập.
Nên sáng hôm sau xem bưu kiện của Thịnh Phương Đình xong, chỉ suy nghĩ một chút lý do Thịnh Phương Đình mời cô đi ăn cơm, đây là một hành động ngoài dự đoán của mọi người. Bình thường lúc ở công ty, Thịnh Phương Đình chưa bao giờ có tiếp xúc lén lút nào với cô. Thư Cầm nghĩ thầm, không phải là hắn thay trợ lý đã xảy ra chuyện náo loạn gì đấy chứ?
Bọn họ đi làm Offices (văn phòng) ở vào nơi nổi tiếng buôn bán, chung quanh không ít nhà hàng cơm. Thịnh Phương Đình hẹn cô vào một gian nhà hàng Đài Loan, Thư Cầm nghĩ hắn thật sự muốn nói chuyện công việc bởi vì gian phòng ăn đó là nơi cô cùng đồng nghiệp trong công ty cũng thường hay đến, nếu không kiêng kị chuyện người khác nhìn thấy thì chính xác là chuyện công sự.
Hai người vừa ăn vừa nói chuyện, đều là có chút tán gẫu. Thư Cầm bình thường luôn tránh quan hệ với Thịnh Phương Đình, dù sao chỗ hắn làm việc cũng là mấu chốt một ngành trong công ty, đặc biệt làm người khác chú ý. Nhưng hôm nay hai người cùng ăn cơn như vậy, thật đúng là cơ hội khó có được, cô cảm giác mình có điểm không quản được mình, mặc dù chung quanh đều là đồng nghiệp không quen biết nhưng bọn họ cũng không muốn nói gì ngoài chủ đề công việc.
Thịnh Phương Đình tán gẫu với cô một lúc, cũng rất nhanh vào vấn đề chính muốn giải quyết, “Giám đốc Thư, tôi có việc muốn nhờ cô giúp.”
Thư Cầm đã sớm biết hắn sẽ không dễ dàng hẹn mình đi ăn cơm như thế này, đây cũng là việc nằm trong dự liệu, vì vậy cô cười, “Tất cả mọi người đều là đồng nghiệp, nếu như giúp được tôi nhất định sẽ giúp.”
“Lần trước chuyện điều quản lý trực ban lên làm trợ lý, thực sự cảm ơn cô, thậm chí còn không hỏi tôi vì cái gì liền đồng ý như vậy. Nhưng về sau tôi phát hiện, thì ra cái người là quản lý trực ban đó cũng không phải là người tôi muốn tìm.” Thịnh Phương Đình vẫn như cũ nói giọng công việc, hắn đem chuyện của Đàm Tĩnh tường thuật một cách ngắn gọn rồi nói với cô “Tôi hi vọng có thể điều Đàm Tĩnh lên chức vị này. Vấn đề lớn nhất là cô ấy không có bằng tốt nghiệp đại học.”
Thư Cầm suy nghĩ một lúc rồi nói lại “Anh cũng biết, phòng kế hoạch là phòng trọng yếu của công ty, nếu như điều người đến mà ngay cả bằng chính quy cũng không có như vậy thì người phụ trách nhân lực chỗ đó, tôi cũng khó thuyết phục được. Mặc dù có thể hắn không hỏi đến chuyện nhỏ nhặt đó, nhưng bí mật công ty nhiều người biết sẽ khó tránh khỏi lộ tin tức. Nếu như truyền tới trên, tôi sợ sẽ có chuyện không hay.”
Cô đây là đang nhắc nhở hắn, cho dù cô giúp đỡ hắn lừa dối nhưng không chừng ai đó sẽ đến trước mặt giám đốc lắm chuyện, đến lúc đó một khi bại lộ, hâu quả là vô cùng.
“Cho nên tôi mới xin nhờ cô giúp.” Thịnh Phương Đình nói. “Năng lực cá nhân không thành vấn đề, chỉ thiếu một cái là chứng nhận tốt nghiệp. Nếu như ở trên có hỏi, tôi sẽ giải thích với anh ta, chính bởi vì trong công ty khó giữ bí mật nên tôi hi vọng trong quá trình làm cô có thể giúp tôi chuyện này.”
Lời nói của hắn rất uyển chuyển, Thư Cầm hiểu ý hắn là muốn cô nhắm một con mắt mở một con mắt, giúp hắn đưa cái người kia lên làm trợ lý, hơn nữa còn muốn giúp thêm người này cái lý lịch, dù sao thì chuyện đưa nhân viên cửa hàng lên làm trợ lý là một việc quá giới hạn, huống chi cái người này không có bằng chính quy. Mặc dù hắn chịu tự mình đứng trước giám đốc gánh chịu nhưng Thư Cầm hiểu kì không hiểu được, rốt cuộc người đó như thế nào mà lại làm Thịnh Phương Đình phí công tốn sức như vậy. Phòng kế hoạch là nơi quan trọng của ngành, Thịnh Phương Đình đương nhiên phải nắm tốt nơi quản lý của mình nhưng không đáng vì muốn một người lên làm thân tín cho mình mà đem việc đó đến tay kẻ địch của mình dù là tối hay sáng đi chăng nữa . Hắn đã là trưởng phòng, việc này chắc hẳn phải nắm rõ. Cùng lắm hắn đã nhờ như thế, cô đương nhiên cũng tận lực giúp đỡ.
“Đương nhiên có thể. Chỉ cần chỗ của người đó không có vấn đề, tôi đương nhiên cũng không có vấn đề.”
Thịnh Phương Đình rất khách khí nói, “Cảm ơn!”
Ánh mắt Thư Cầm chợt lóe lên, sau lại không có bất kì lời nói nào.
Trên đường trở về, cô mới nhắn một tin nhắn, hỏi Thịnh Phương Đình, “Tại sao lại phí công để điều người kia đến công ty làm việc?”
Qua hồi lâu mới nhận được tin phản hồi của Thịnh Phương Đình, chỉ có bốn chữ, “Cần cho công việc.”
Thư Cầm cảm thấy vô cùng tức giận, đưa tay nhấn nút xóa. Nhưng là Thịnh Phương Đình làm chuyện gì cũng đều có lý của nó, mỗi bước cơ bản hắn đều làm rất tỉ mỉ, cô ngoại trừ phối hợp thì cơ hồ không có lựa chọn nào khác. Trên đường trở về công ty Thư Cầm đã nghĩ kỹ biện pháp, bên ngoài coi người này như thông báo tuyển dụng, trực tiếp nhận Đàm Tĩnh đến phỏng vấn, đi ngang qua sân khấu là được.
Ngược lại, Đàm Tĩnh không nghĩ lại có vận khí tốt như thế rơi xuống đầu mình, cô chỉ rối ren vì chuyện phẫu thuật của Tôn Bình. Nhiếp Vũ Thịnh đã nói các loại nguy hiểm Reed rõ ràng rành mạch, chính vì quá rõ ràng cho nên mỗi lần xem đều cảm thấy sợ hết hồn hết vía. Không biết mình cần một chủ ý, rốt cuộc là có thể cứu con trai hay là hại con trai.
Cô càng xem càng cảm thấy khó có thể quyết định, cuối cùng hạ quyết tâm gọi cho Nhiếp Vũ Thịnh một cú điện thoại, có chỗ từ ngữ quá chuyên nghiệp cô không hiểu, chuyện trọng yếu như vậy, cô không thể không nghĩ đến phải biết rõ mỗi chi tiết. Mặc dù Nhiếp Vũ Thịnh đáng sợ nhưng cô là một người mẹ, không thể không hiểu rõ mà làm chuyện gì hại đến cơ hội chữa bệnh cho con trai mình. Cho dù Nhiếp Vũ Thịnh là con mãnh thú hay là dòng nước lũ, cô cũng không thể không gọi cho số điện thoại này. Cô đứng ở điện thoại công cộng bên đường, lòng bàn tay toát mồ hôi, tựa như lần đầu tiên gọi điện cho Nhiếp Vũ Thịnh.
Khi đó cô mới lên tới Tứ Trung học cao trung, hắn đã học năm nhất đại học. Trong một thời gian rất dài, bọn họ liên lạc với nhau chủ yếu là thông tin qua lại. Bởi vì Nhiếp Vũ Thịnh cũng tốt nghiệp trường Tứ Trung, hơn nữa nhân phẩm học vấn đều ưu tú, nói tới mẹ cô ngược lại rất vui mừng hướng cho con gái tấm gương như vậy. Bọn họ nói trong thư toàn về học tập, hắn viết thư đến, dùng tiếng Anh nói cho cô một chút về chuyện học đại học, khích lệ cô cố gắng học, thi đậu trường đại học trọng điểm. Cô viết thư đi cũng dùng tiếng Anh, hắn nói sửa lại những từ đơn hoặc ngữ pháp, bởi vì cô muốn thi học viện ngoại ngữ mà khi hắn tốt nghiệp trung học, ngoại ngữ lấy được điểm cao nhất. Cô từ cao trung đã bắt đầu học nội trú, trường học trông nom vô vùng nghiêm, trong phòng ngủ cũng không có điện thoại. Khi đó điện thoại di động cũng không phổ biến, chỉ có gia đình nữ sinh có điều kiện cực kì tốt mới có thứ điện thoại xa xỉ như thế. Đàm Tĩnh đương nhiên không có nên cùng Nhiếp Vũ Thịnh viết thư.
Cuộc sống nơi ký túc xá tĩnh mịch như vậy, có người cùng những người xa lạ làm bạn qua thư nên mỗi ngay thư tín đều có rất nhiều. Cuộc sống của cha mẹ luôn mong muốn con gái mình có thể lấy được người chồng tốt, nếu có cuộc thi nào quan trọng thì sẽ có một thời gian dài không nhận được tin bởi vì các bức thư đều bị thầy giáo thu giữ.
Trước khi thi cuối kỳ cô cuối cùng nhận được phong thư, hắn phá lệ viết câu tiếng Trung, “Gọi điện thoại cho anh!!!” Hắn dùng ba cái dấu chấm than, đằng sau vết số điện thoại di dộng mới mua của mình. Ba dấu chấm than kia tựa hồ khiến cô đoán được chút gì đó, làm cho trong lòng cô đập thình thịch.
Thi xong cuối kỳ thì được nghỉ phép, cô chẳng quan tâm về nhà mà ra đầu đường tìm điện thoại công cộng gọi điện thoại cho Nhiếp Vũ Thịnh. Khi thông qua cái số trước, lòng bàn tay cô đầy mồ hôi, cũng không biết là đang sợ hay lo lắng cái gì. Đúng là khi đó, ngoại trừ hỏi thời biểu học bên ngoài, cô chưa từng có lý do để gọi cho bất kỳ nam sinh nào, dù đó có là Nhiếp Vũ Thịnh.
Nhiếp Vũ Thịnh nhận được điện thoại của cô thì vui mừng, hỏi “Bên em hôm nay được nghỉ sao?”
“Ngày mai còn phải học thêm.” Cô nhỏ giọng nói. “Em chỉ muốn hỏi anh một chuyện, anh để lại số điện thoại cho em có chuyện gì ạ?”
Nhiếp Vũ Thịnh dường như dừng một chút, cuối cùng nói, “Cũng không có chuyện gì, chỉ là muốn hẹn em đi xem phim.”
Cô đứng ở đầu đường, lập tức mặt đỏ rần.
Đến ngày hôm nay, cô vẫn nhớ rõ ánh hoàng hôn kia, mình đeo bọc sách, xách theo một túi quần áo, trên người là đồng phục học sinh. Vì sợ bạn học trông thấy, cô cố ý tìm một cái điện thoại công cộng khác phố. Nhìn điện thoại của bác gái không xa trông coi sạp báo, người ta lui tới, cô cũng liền đi tới. Tất cả so với trước kia không có gì không giống nhau, đúng là vừa bình thường lại không bình thường. Phía xa là ánh nắng chiều mỹ lệ giống như một màu hồng lụa, ẩn hiện nhà cao tầng nơi mặt trời lặn.
Ánh nắng ngày đó thật đẹp, cô cả đời cũng chưa từng thấy ánh nắng chiều đẹp như thế. Cúp điện thoại, lòng cô phác phác lại như muốn nhảy dựng lên, bởi vì cô đã đồng ý đi xem phim với Nhiếp Vũ Thịnh.
Lúc đó cô có gan rất lớn, giả bộ bệnh liền rời khỏi nơi học thêm cùng Nhiếp Vũ Thịnh đi xem phim.Vào lúc đó, ai cũng biết một người con trai cũng một người con gái đi xem phim nghĩa là gì. Cô liên tục sợ gặp mặt người quen, thật may là không có. Nhiếp Vũ Thịnh đưa cô đi xem một bộ phim Hồng Kông cổ, khi đó kinh tế rạp chiếu cũng đình trệ, cả rạp mãi chỉ có lưa thưa vài người, phần lớn đều là tình nhân bởi vì cái bóng tối của rạp chiếu phim là điều tốt cho họ ở cùng nhau. Mà cô lại rất câu nệ ngồi ngay ngắn tại chỗ, nghiêm túc xem bộ phim từ đầu đến cuối, tựa như Nhiếp Vũ Thịnh vốn không ngồi bên cạnh cô.
Từ lúc học sơ trung, thầy cô nói không cần yêu sớm. Lên cao trung, trong trường vẫn có người len lút nói lời yêu đương, nếu nói yêu thương cũng chính là tránh thầy cô, hai người lặng lẽ đi xem phim điện ảnh là xác định quan hệ đặc thù. Cô vốn là học sinh giỏi quen quy củ, nằm mơ cũng không nghĩ chính mình lại làm chuyện khác người như thế, nhưng khi Nhiếp Vũ Thịnh hỏi cô có tự nguyện đi xem phim cùng hắn hay không thì cô lại đồng ý.
Lúc bộ phim bắt đầu thì đèn không còn sáng, cô nhớ tới muốn đi về nhà để mẹ không sinh nghi ngờ, cô liền đứng lên đi. Nhiếp Vũ Thịnh cũng biết cô sợ không canh được giờ về nhà, nên cũng đứng lên theo cô. Trong rạp chiếu phim rất tối, cô mõ mẫm tìm lối theo cửa bên mà đi, hắn đột nhiên vươn tay ra, dắt tay cô đi.
Đó là lần đầu tiên hắn nắm tay cô. Trong cả quá trình tại rạp chiếu phim, hắn thậm chí cũng không nói với cô câu nào, nhưng trong lúc dắt tay cô thì hắn lại đột nhiên nói, “Đàm Tĩnh, số di động của anh có bốn số là 0707, em hiểu chưa?”
Cô ríu rít như tiếng muỗi, “Là sinh nhật của anh…” Sinh nhật hắn là ngày mồng bảy tháng bảy, cùng ngày sinh nhật với cô mà không cùng tuổi, chỉ là cô ý tứ thẹn thùng có ý nghĩ khác.
Hắn thấp giọng nói, “Cũng là sinh nhật của em.”
Bài hát trong phim điện ảnh vẫn còn, hắn dắt tay cô theo từng bậc thang, từng bước đi xuống. Lòng bàn tay hắn ấm áp sạch sẽ, tim của cô đập mạnh đến nỗi như muốn nhảy ra khỏi ***g ***, lỗ tai nóng lên, gập ghềnh đi tới. Rạp chiếu phim không biết vì cái gì mà có nhiều bậc thang như vậy, nếu như là đất bằng phẳng, không chắc là cô không quay đầu bỏ trốn.
Cho nên rất nhiều năm sau đó, cô nghĩ đến khoảnh khắc hắn nắm tay mình sẽ vẫn cảm thấy ngọt ngào lại vừa thương cảm. Kết thúc bộ phim là bài ca dao nhè nhẹ, một cô gái có thanh âm êm ái, “Đã từng yêu vô cùng, cho rằng cứ như vậy qua cả đời. Đi qua thiên sơn vạn thủy, trở về cũng còn chưa kịp. Đã từng hiểu nhau không cần nói, cho rằng cả đời luôn luôn là tri kỉ. Không tranh sớm chiều, không chê không rời, thì ra chỉ có chính mình. Mặc dù trời cao đất rộng, không tha cho người ta một khoảnh khắc, mặc dù nói rằng em không quan tâm, rồi lại không chịu buông tay vứt bỏ. Lấy được tất cả, mất đi một chút cũng sẽ không tiếc. Mất đi anh, lại mất đi lần nữa thì em chỉ còn mình cô độc đối mặt.”
Khi đó cô hoàn toàn không nghe rõ trên phim đang hát cái gì, cũng không biết người biểu diễn bài hát này. Càng không nghĩ ra rằng, thật ra chỉ có mình cô.
(cao trung tương ứng với cấp 3 ở Việt Nam. Đến hôm nay mới biết chị Đàm Tĩnh thua bác sĩ Nhiếp của chúng ta 4 tuổi )
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc