Thịnh Thế Trà Hương - Chương 88

Tác giả: Thập Tam Xuân

Chương 88: Xuân cung đồ
Sau đó, Đại phu nhân sai người mang Thu Lan bị thương về Thanh Tùng viện, Thanh Liễu và Tần Thiên, Hải Phú cũng theo Trang Tín Ngạn trở về.
Trên đường, Hải Phú cầm đèn ***g đi ở phía trước, Trang Tín Ngạn theo sau, Tần Thiên và Thanh Liễu thì đi phía sau Trang Tín Ngạn.
Thanh Liễu nhìn Trang Tín Ngạn phía trước liếc mắt một cái, tiến đến gần mặt Tần Thiên, đè thấp thanh âm nói: “Đêm nay thiếu gia nhất định sẽ gọi ngươi trở về, sẽ không để ngươi ngủ ở gian ngoài. Hôm nay ngươi trước mặt mọi người thổ lộ như vậy, phu nhân cùng thiếu gia nhất định sẽ càng thêm tín nhiệm ngươi!”
Thanh Liễu thật sự thay Tần Thiên cao hứng, nhưng Tần Thiên cũng có nỗi khổ nói không nên lời.
Lúc trước không biết rõ thân phận của mình, nhưng hiện tại biết mình hóa ra chỉ là nha đầu làm ấm giường, chỉ cần Trang Tín Ngạn nguyện ý, tùy thời đều có thể đem chính mình ăn sạch sành sanh, loại cảm giác này rất không tốt, nàng tình nguyện ngủ ở gian ngoài a.
Nàng thật muốn giãi bày với Đại phu nhân, nàng cảm kích ý tốt của bà, nhưng nàng thật sự không muốn trở thành tiểu lão bà của con bà… Nhưng chuyện Trang Tín Xuyên vừa mới chấm dứt, lúc này cũng không phải thời cơ tốt đưa ra loại yêu cầu này.
Cũng may cho tới nay Trang Tín Ngạn đối với mình một chút ý tứ đều không có, không chỉ như thế, bộ dáng kia còn giống như sợ nàng chiếm tiệm nghi của hắn vậy. Nghĩ chắc hẳn hắn cũng sẽ không có hứng thú đem mình ăn sạch sành sanh đâu.
Nghĩ đến đây, tâm mới thoáng yên ổn một chút.
Đợi đến lúc nàng lại lập công lớn, Đại phu nhân hỏi nàng muốn được thưởng gì, nàng nhất định sẽ quyết đoán nói muốn chuộc thân!
Thanh Liễu lấy tay nhẹ nhàng huých nàng một chút, cười tủm tỉm trêu ghẹo nàng: “Đại phu nhân thích ngươi như vậy, nói không chừng không được bao lâu, ta sẽ đổi giọng gọi ngươi là tiểu di nương a!”
Tiểu di nương…
Tần Thiên lập tức choáng váng.
Đầu óc choáng váng trở lại Thanh Tùng viện, Thanh Liễu ra ngoài thăm Thu Lan. Tần Thiên và Hải Phú đi theo Trang Tín Ngạn vào phòng.
Hải Phú sai người chuẩn bị nước nóng, Trang Tín Ngạn vào phòng. Tần Thiên theo phía sau đi vào giúp hắn chuẩn bị quần áo.
Nhưng không nghĩ tới vừa mới bước qua cửa, Trang Tín Ngạn bỗng nhiên dừng cước bộ, Tần Thiên vốn tâm thần không yên nên không chú ý, đầu ***ng vào lưng hắn. Đụng mạnh làm mặt nàng phát đau, không nghĩ tới hắn nhìn qua không hề cường tráng, trên người cơ bắp rất vững chắc.
Tần Thiên che cái mũi lui hai bước, hai mắt bởi vì đau đớn mà dâng lên một tầng hơi nước.
Bọn họ nhất định là bát tự không hợp, cũng chính vì nguyên nhân này, nàng luôn kiên định muốn phủi sạch với quan hệ với hắn!
Kỳ thật, Trang Tín Ngạn tâm tình cũng không bình tĩnh, đi ra từ viện của mẫu thân, trong đầu vẫn nghĩ tới lời mẫu thân nói, “Tần Thiên là một nha đầu tốt, nếu cảm thấy nàng cũng không tệ, muốn để nàng ở lại bên cạnh con, con cũng không nên hơi một tí lại tức giận với nàng, con đừng thấy nàng bình thường tính tình hiền lành, nếu quả thực giận lên, cũng không sợ hãi bất cứ ai, con nhìn xem nàng hôm nay đối với Tín Xuyên như thế nào?”
Vậy hắn lúc trước đối với nàng như vậy, nàng có phiền não tức giận hay không đây?
Tâm hắn loạn, muốn cùng nàng nói cái gì đó, muốn xác định cái gì đó, nhưng lại không thể biểu hiện ra, chỉ cảm thấy bản thân là một nam nhân, lại là chủ tử, chẳng lẽ còn phải đối với một nha hoàn nói năng ôn nhu mềm mỏng?
Nhưng nghĩ đến nàng ở ngay phía sau mình, lại nhịn không được quay đầu nhìn nàng, thật không nghĩ tới hắn bỗng nhiên dừng lại lại làm nàng bị thương.
Thấy nàng đau đến mức nước mắt chảy ra, trong lòng Trang Tín Ngạn dường như cũng đau, kìm lòng không được tới gần, vươn tay, muốn xem vết thương của nàng.
Nhưng hiện tại là thời điểm Tần Thiên đang rất mẫn cảm, thấy hắn lại gần, giống như chim sợ cành cong liên tục lui về phía sau.
Thấy nàng phản ứng như vậy, Trang Tín Ngạn giật mình, tay giơ ra dừng ở giữa không trung, có chút ngượng ngùng, ngoài ra, còn có một chút khó chịu cùng phiền não. Hắn thu tay, sắc mặt có chút khó coi.
Nàng giận mình? Hừ, nương rất sủng ái nàng, sủng đến mức khiến nàng cơ hồ đã quên thân phận của bản thân!
Trang Tín Ngạn phẫn nộ thu hồi tay, sắc mặt lại lạnh lùng.
Tần Thiên cũng hiểu bản thân hơi quá đáng, nhưng đó là động tác theo bản năng, hoàn toàn không do nàng khống chế, thấy hắn xấu hổ như ậy, lại có chút không đành lòng, vội vàng lấy ra quyển vở, viết nói: “Nô tỳ không sao, Đại thiếu gia không cần lo lắng.”
Trang Tín Ngạn đoạt lấy Pu't trong tay nàng, viết xuống; “Ai lo lắng cho một nha hoàn chứ?” Viết xong đem Pu't than trả vào tay nàng, quay đầu đi đến bên cạnh bàn ngồi xuống, không thèm nhìn nàng.
Lòng dạ hẹp hòi! Tần Thiên bĩu môi, cũng không để ý đến hắn, đi đến tủ lấy ra quần áo chuẩn bị cho hắn.
Trang Tín Ngạn trong tay cầm một quyển sách, nhưng tâm tư lại không ở trên sách? Hắn lén lút nhìn Tần Thiên bên kia, thấy nàng cũng không nhìn mình, trong lòng lại có chút khẩn trương, chẳng lẽ nàng đang giận thật?
Cũng đúng, bản thân lúc trước hình như hơi quá đáng, vắng vẻ nàng lâu như vậy, lại đuổi nàng ra ngoài, bất quá nàng là nữ nhân của hắn, nàng phải luôn theo mình mới đúng? Nữ nhân tam tòng tứ đức nàng rốt cuộc có hiểu hay không?
Đang nghĩ, Tần Thiên bỗng nhiên xoay người lại. Trang Tín Ngạn vội vàng quay đầu, làm bộ lạnh lùng như không thèm để ý. Khóe mắt lại nhịn không được liếc về phía nàng, đã thấy nàng ôm đệm chăn trên giường nhỏ, xoay người đi ra ngoài.
Trang Tín Ngạn cả kinh, rốt cuộc nhịn không được, đứng dậy đi qua, ngăn trước mặt nàng.
Tần Thiên ngẩng đầu nhìn hắn, lại làm cái gì đây, không phải hắn đuổi nàng ra ngoài ngủ sao? Chẳng lẽ là bởi vì biết đã hiểu lầm nàng, cho nên ngượng ngùng?
Trang Tín Ngạn nhớ ra quyển vở vẫn đặt ở trên bàn liền cầm Pu't viết xuống: “Về sau vẫn ngủ ở trên tháp này đi.”
Hô một tiếng là đến, đuổi một tiếng thì đi? Tuy rằng nàng chỉ là nha hoàn, cũng không thể để hắn chiếm tiện nghi như vậy được. Hơn nữa nàng thật sự không muốn cùng hắn nằm trong một gian phòng, tuy rằng hiện tại hắn đối với mình không có hứng thú, nhưng không phải nam nhân đều dễ dàng xúc động hay sao? Vạn nhất hắn một ngày nào đó xúc động lên, sẽ không có ai tới cứu nàng. Ngủ ở bên ngoài, tốt xấu gì cũng có thể ngăn cách một chút, vạn nhất có chuyện gì, chạy cũng nhanh hơn.
Tần Thiên đi đến bên cạnh bàn, viết xuống: “Nô tỳ vẫn nên ngủ ở gian ngoài. Nô tỳ ngu dốt, luôn chọc thiếu gia tức giận.”
“Buổi đêm làm gì có ai tới hầu hạ ta?”
Thiết, ngày hôm qua đuổi nàng đi ra sao không nghĩ tới vấn đề này?
“Lúc thiếu gia đập lên cây cột chống giường dùng lực mạnh hơn một chút, nô tỳ nhất định có thể nghe thấy, nô tỳ nhất định sẽ hầu hạ thiếu gia thật tốt!”
Viết xong, nhìn hắn mỉm cười, ôm đồ đi ra ngoài.
Tần Thiên phát hiện, phu nhân cũng không quá quản chuyện bên này, hơn nữa dường như luôn làm chỗ dựa cho mình. Tần Thiên có chút cậy thế, biết chỉ cần không quá phận, bản thân sẽ không có việc gì.
Đương nhiên, vạn nhất hắn bởi vậy mà tức giận với mình, không hề để ý tới mình cũng không sao. Đến lúc đó nàng sẽ nói với phu nhân, không phải bản thân hầu hạ không chu đáo, không dụng tâm, là do nhi tử của người mà thôi.
Trang Tín Ngạn đứng ở nơi đó hờn dỗi.
Nàng cho rằng mình có vài phần nhan sắc, thì dám ngông nghênh như vậy! Thật sự rất không quy củ! Nhưng hắn có thể làm gì? Xử phạt nàng? Đuổi nàng đi?
Hắn nhất thời tiết khí.
Thời điểm tắm rửa, Hải Phú ánh mắt gian tà nói với Trang Tín Ngạn: “Đại thiếu gia, lần trước Hải Phú đưa sách cho người, người còn giữ không?”
Trang Tín Ngạn trừng mắt nhìn hắn một cái, lỗ tai nhịn không được đỏ bừng.
Hải Phú còn có thể đưa sách gì cho hắn chứ, không phải là một quyển sách thì chẳng phải là tranh vẽ xuân cung đồ hay sao? Chỉ có điều lúc trước hắn chán ghét nữ nhân, từ sau sự kiện Lục Bình cũng không xem qua nữa, vừa nhìn đã nghĩ đến Lục Bình và Tín Xuyên, chỉ cảm thấy ghê tởm.
Bất quá nếu là Tần Thiên…
Trang Tín Ngạn tưởng tượng tình cảnh thân cận với nàng, nhưng lại không cảm thấy chán ghét. Trong lòng đột nhiên nóng bừng.
Nàng là nữ nhân của hắn mà…
Nghĩ vậy, Trang Tín Ngạn khóe miệng kìm lòng không được lộ ra mỉm cười.
Hải Phú ở bên cạnh nhìn bộ dáng của hắn, hắc hắc nở nụ cười hai tiếng, cúi đầu nói: “Ngày mai để ta nói với nương, Đại thiếu gia rốt cục đã bắt đầu tư xuân a, hắc hắc…” Trong lòng vừa cao hứng, vừa cảm thấy thú vị, lúc trước Đại thiếu gia bộ dáng trong trẻo đẹp mắt nhưng rất lạnh lùng. Cho dù là Đại phu nhân hay Hải Phú, đều lo sợ hắn cả đời này sẽ không gần nữ nhân, lục căn thanh tịnh, hoàn hảo, hoàn hảo, may mà có Tần Thiên…
“Có khi nên lấy thêm mấy bản xuân cung đồ nữa cũng nên?” Hải Phú lầm bầm lầu bầu.
Tắm rửa xong đi ra, Tần Thiên đã ở gian bên ngoài trải đệm chăn lên ghế. Hải Phú nhìn thấy cũng không nói gì lập tức đi ra ngoài, bởi vì Đại phu nhân đã nói qua muốn hắn đừng để ý chuyện của bọn họ.
Trang Tín Ngạn phiêu liếc mắt một cái, vô cùng mất hứng, khuôn mặt lạnh lẽo đi vào. Tần Thiên bởi vì phải lau khô tóc cho hắn, nên cũng theo sau. Sau khi lau khô tóc cho hắn xong, nàng viết xuống quyển vở “Thiếu gia, ta ra thăm Thu Lan.”
Trang Tín Ngạn lãnh nghiêm mặt không biểu hiện gì. Tần Thiên cũng không để ý tới hắn, đến bên ngăn tủ lần trước Hải Phú lấy thuốc trị thương cho nàng dùng để đưa cho Thu Lan. Lần trước nàng dùng thấy rất tốt, thương thế không bao lâu thì khỏi, hy vọng cũng có thể giúp Thu Lan một chút.
Bên này, chờ Tần Thiên sau khi rời khỏi, Trang Tín Ngạn nhớ tới lời Hải Phú, hắn đi đến bên giường, lấy ra một quyển sách mỏng ở bên dưới ván lát giường. Chỗ giấu này rất kín, nên Tần Thiên cho dù mỗi ngày dọn dẹp cũng không phát hiện ra.
Quyển sách này hắn cất giấu rất lâu, không hề lấy ra xem lần nào nữa, khiến quyển sách có chút bị ẩm mốc. Nhưng vẫn có thể tinh tường nhìn thấy đồ án trên trang giấy.
Nam nữ gắt gao dây dưa cùng một chỗ, cả người xích lõa, nam tử thân thể cường tráng, nữ tử cặp chân cùng bộ ***, cặp ௱ôЛƓ, đều là hồn viên phong mãn.
Trang Tín Ngạn chỉ cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, hắn vụng trộm liếc mắt nhìn ra cửa, có tật giật mình. Hắn tuy rằng không hiểu về phương diện này cho lắm, nhưng trong sách thánh hiền vốn cũng đề cập qua, coi chuyện này cũng không phải là việc tốt đẹp gì.
Có điều kỳ quái là, từ lúc hắn còn rất nhỏ, mẫu thân đã đưa cho hắn xem. Hắn không xem bà còn sốt ruột, cũng không biết lý do vì sao.
Hắn mở ra trang thứ nhất, ở trang này, nam nữ đều còn mặc quần áo, nam nhân đang hôn lên miệng nữ nhân, bàn tay tiến vào *** áo của nữ nhân, nữ nhân vẻ mặt hưởng thụ.
Bước đầu tiên hẳn nên làm như vậy?
Nhưng hắn vẫn không rõ, nam nữ sao lại phải hôn miệng, có ý tứ gì?
Tuy rằng vẫn khó hiểu, trong lòng cũng không chịu khống chế bang bang nhảy nhót.
Hắn lại lật ra trang thứ hai, tay có chút run run.
Trang thứ hai, nam nhân đã *** áo nữ nhân, lộ ra hai *** tròn đầy đặn của nữ nhân, Trang Tín Ngạn thì thầm, bộ *** nữ nhân hóa ra là như vậy…
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc