Thịnh Thế Trà Hương - Chương 268

Tác giả: Thập Tam Xuân

Chương 268: Đối sách
Trang Tín Ngạn từng tuổi này đây vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy đại lao, muốn nói không lo lắng, không khẩn trương là không có khả năng. Có điều ở trước mặt thê tử, hắn không dám lộ ra nửa điểm xúc động, sợ thê tử càng thêm lo lắng cho mình. Nhìn bộ dáng của nàng, bất quá mới chỉ một ngày, đã tiều tụy đi rất nhiều. Điều này làm cho hắn vô cùng đau lòng.
“Đừng khóc, ta không sao, nhất định sẽ không có việc gì.” Trang Tín Ngạn một bên vỗ nhẹ lưng nàng, một bên an ủi nàng.
Biết thời gian quý giá, Tần Thiên không muốn khóc lóc lãng phí thời gian, nàng ngẩng đầu lên, hai mắt đẫm lệ ௱ô** lung nhìn Trang Tín Ngạn nói: “Chàng sao ngốc như vậy, rõ ràng người phụ trách là ta, chàng vì sao muốn thay ta chịu tiếng xấu, nếu chàng có chuyện gì, ta phải làm sao bây giờ?”
Nói xong nói xong, nước mắt lại rơi xuống.
Trang Tín Ngạn vươn tay giúp nàng lau nước mắt, ôn nhu nói: “Ta là phu quân của nàng, ta hẳn phải bảo hộ nàng.”
Chỉ một câu đơn giản làm cho Tần Thiên cảm động không thôi, nhịn không được lại ôm lấy hắn, đem mặt chôn trong lòng hắn yên lặng rơi lệ.
Một lát sau, Trang Tín Ngạn đem nàng nhẹ nhàng đẩy ra, bỗng nhiên nghiêm túc nói: “Nàng làm sao có thể tới nơi này? Nàng đi tìm Tạ Đình Quân?”
Tần Thiên gật đầu, có thể đi vào nơi này, thế nào cũng phải được Tạ Đình Quân gật đầu, cũng không thể giấu giếm không được hắn.
Trang Tín Ngạn nhìn nàng một lúc, lại nói: “Hắn có nhân cơ hội uy hiếp nàng không?”
Tần Thiên ngẩn ra, không nghĩ tới hắn chỉ trong một thời gian ngắn như vậy đã đoán ra được.
Tiếp theo sắc mặt lại có chút trắng bệch.
Nhìn đến Tần Thiên sắc mặt, Trang Tín Ngạn liền biết chính mình đoán đúng rồi.
Kỳ thật đoán ra được điều này cũng không có gì khó, đều là nam nhân, Trang Tín Ngạn sao có thể không nhận ra Tạ Đình Quân đối với Tần Thiên có tâm tư. Cơ hội tốt như vậy, hắn bỏ qua mới là lạ.
Trang Tín Ngạn trong lòng dâng lên phẫn nộ.
Sống đến tận bây giờ, Trang Tín Ngạn chưa bao giờ oán hận một người nào quá mức, tính tình hắn lạnh lùng, khiến hắn rất khó có cảm xúc mãnh liệt. Thích Tần Thiên là một điều ngoại lệ, mà hiện tại, oán hận Tạ Đình Quân lại là một ngoại lệ khác.
Hắn lén lút nắm chặt hai nắm đấm.
“Tần Thiên, nàng hãy nghe ta nói…” Trang Tín Ngạn ngẩng đầu nhìn Lâm Vĩnh đứng canh ngoài cửa, sau đó tiến đến bên tai Tần Thiên, đè thấp thanh âm nói: “Nếu để cho ta sống mà mất nàng, ta đây tình nguyện ૮ɦếƭ đi.” Nói xong, hắn ngẩng đầu nhìn Tần Thiên, ánh mắt rạng rỡ sinh huy.
Tần Thiên nắm chặt tay hắn, dùng khẩu hình không tiếng động nói: “Tín Ngạn, ta vĩnh viễn cũng không rời khỏi chàng. Chàng còn sống, ta sẽ ở bên cạnh ngươi, chàng ૮ɦếƭ đi, ta sẽ theo chàng xuống địa ngục.”
Nàng tìm mọi biện pháp để cứu hắn, nếu thật sự không cứu được, hắn đi nơi nào, nàng liền đi theo đến đó, lên trời xuống biển, nàng cùng hắn cũng sẽ không chia lìa. Nàng tuyệt đối sẽ không để cho tiểu nhân ti bỉ như Tạ Đình Quân kia uy hiếp.
Trang Tín Ngạn lẳng lặng nhìn nàng một lúc, sau đó hít sâu một hơi, đem nàng gắt gao ôm vào trong ***.
Tần Thiên lập tức vòng ôm cổ hắn, hai người vành tai tóc mai chạm vào nhau, thật lâu cũng không chia lìa.
Lâm Vĩnh đứng phía ngoài thấy một màn như vậy, không khỏi vì chủ tử nhà mình mà thở dài.
Trong lòng của nữ nhân này chỉ có một phu quân của nàng, chủ tử cho dù hao hết tâm tư đoạt được, chẳng lẽ sẽ vui vẻ hay sao?
Lâm Vĩnh xoay người, không muốn nhìn thấy một màn sầu triền miên như vậy.
Ngay tại một khắc hắn xoay người đi kia, Trang Tín Ngạn bỗng nhiên giương mắt lạnh lùng liếc hắn một cái, sau đó nhanh chóng nói bên tai Tần Thiên một câu: “Lập tức đi tìm Trang Minh Hỉ.”
Tần Thiên giật mình, theo bản năng muốn thoát khỏi ôm ấp của hắn. Trang Tín Ngạn gắt gao ôm nàng.
“Đừng nhúc nhích, không thể để người của hắn nhìn thấy.”
Tần Thiên không hề nhúc nhích, lẳng lặng ôm hắn..
Trang Tín Ngạn tiếp tục nói: “Ta sớm đã cảm thấy Triệu phiên dịch có chút không thích hợp, có điều cũng không quá để ý, ở đây cẩn thận suy nghĩ một ngày, cảm thấy hẳn có liên quan đến Minh Hỉ. Ở chỗ nàng ta có lẽ sẽ có manh mối gì đó.”
Khác với Tần Thiên ở bên ngoài lo lắng, Trang Tín Ngạn tại đây không có việc gì, thuận tiện dùng thời gian rảnh rỗi cẩn thận hồi tưởng mỗi một sự kiện phát sinh lúc bọn họ đến Tuệ Châu. Hắn bản thân đối với sự vật quan sát tỉ mỉ, hơn nữa cũng không giống Tần Thiên luôn phải giao tiếp với nhiều người, cho nên thời gian rảnh rỗi khá nhiều, đối với từng chi tiết cũng càng hiểu biết.
Hắn nhớ tới Triệu phiên dịch thường thường thừa dịp thời điểm không có ai chú ý lặng lẽ nói với Jill Sam, lúc ấy hắn tuy rằng thấy được, cũng không để ý, nhưng hiện tại tĩnh tâm cẩn thận hồi tưởng, cảm thấy Triệu phiên dịch ngay lúc đó vẻ mặt có chút lén lút, dường như đang làm việc đuối lý.
Bọn họ lúc ấy tìm phiên dịch hoàn toàn dựa theo việc Thịnh Thế tuyển người do người quen giới thiệu, sau Triệu phiên dịch trổ hết tài năng, được Tần Thiên thưởng thức, nếu hắn thật sự có vấn đề, nhất định có quen thuộc với Trang phủ, cùng với Trà Hành Trang Minh Hỉ có liên quan.
Vì vậy hắn mới có thể kết luận như vậy.
Có điều trong khoảng thời gian ngắn, hắn cũng không thể nói rõ tỉ mỉ với Tần Thiên, cũng may hai người thành thân đã lâu, sớm tâm linh tương thông, lại càng không thiếu tín nhiệm. Thấy hắn khẳng định, Tần Thiên cho dù nhất thời còn nhiều chi tiết chưa nghĩ thông suốt, nhưng đối với lời hắn nói, nàng hoàn toàn tin phục.
Tâm niệm thay đổi thật nhanh, liền đã biết nên làm như thế nào.
“Ta sau khi rời khỏi đây, lập tức sẽ bắt tay vào xử lý việc này, chỉ cần chàng thật sự nhận thấy việc này có liên quan, ta nhất định có thể đào ra manh mối.”
Trang Tín Ngạn vuốt mặt nàng, đau lòng nói: “Vất vả cho nàng.”
Tần Thiên đè lại tay hắn, nhẹ giọng nói: “Tín Ngạn, chàng chờ ta, ta nhất định sẽ cứu chàng ra, chúng ta còn có cả đời vượt qua cùng nhau.”
Trang Tín Ngạn cúi đầu, ôn nhu hôn môi nàng.
Nhưng muốn xử lý tốt chuyện này, đầu tiên phải giải quyết quan binh canh giữ ngoài cửa của Trang phủ. Nếu không dưới mí mắt của bọn họ, có thể làm được gì đây?
Vì thế, sau khi ra khỏi đại lao, Tần Thiên liền bắt đầu khóc lóc, một nửa là giả bộ, một nửa cũng vì trong lòng lo sợ không yên Bên cạnh Lâm Vĩnh xem ở trong mắt, trong lòng thở dài, nhưng cũng khó mà nói được gì.
Tần Thiên nức nở nói với Lâm Vĩnh: “Ngươi dẫn ta đi gặp Tạ đại nhân, ta có lời muốn nói với hắn.”
Lâm Vĩnh tất nhiên sẽ không phản đối, chỉ chốc lát, Lâm Vĩnh liền hộ tống Tần Thiên đi vào Tổng đốc phủ.
Tần Thiên nhìn thấy Tạ Đình Quân câu đầu tiên nói đó là: “Chỉ cần ngươi có thể buông tha Tín Ngạn, cái gì ta cũng đều đáp ứng ngươi.” Nói xong, nước mắt giống như vòng cổ hạt châu bị chặt đứt lã chã rơi xuống
Tạ Đình Quân tâm nhẹ nhàng run lên, hắn vọt tới bên Tần Thiên, cầm tay nàng, cường chế kinh hỉ trong lòng nói: “Thật sự, nàng đáp ứng ta?”
Tần Thiên ngẩng đầu, rút tay về, hai mắt đẫm lệ mơ hồ nhìn hắn nói: “Ta còn có lựa chọn nào khác? Nay mạng của hắn nằm trong tay của ngươi, hắn từ trước đến nay chưa từng chịu khổ, hiện giờ lại bị giam cầm nơi âm u ẩm ướt không thấy ánh sáng mặt trời kia, Tạ Đình Quân, ngươi ngoan tuyệt, ngươi có quyền thế, chúng ta đấu không lại ngươi, ngươi thắng rồi, cái gì ta cũng đều đáp ứng ngươi, ngươi lập tức thả hắn ra đi.”
Khi nói chuyện, Tần Thiên vẻ mặt réo rắt thảm thiết, tuyệt vọng, nước mắt không ngừng rơi, quả thật là bộ dáng vì người âu yếm mà đau lòng không thôi. Tạ Đình Quân lẳng lặng nhìn thật lâu, thủy chung không nhận ra sơ hở.
“Hắn chỉ chịu một chút khổ vậy mà nàng cũng luyến tiếc!” Tạ Đình Quân cười lạnh, trong thanh âm không khỏi có một chút ghen tuông.
“Đây chẳng phải là kế hoạch của ngươi hay sao?” Tần Thiên phẫn nộ trừng mắt hắn.
Tạ Đình Quân hừ lạnh vài tiếng, hắn vươn tay lôi kéo nàng, Tần Thiên không tự chủ được ngã vào trong lòng hắn.
“Vậy hiện tại nàng trở thành người của ta đi!” Tạ Đình Quân ôm lấy nàng đi về phía cuối phòng.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc