Thịnh Thế Trà Hương - Chương 254

Tác giả: Thập Tam Xuân

Chương 254: Gây khó dễ
Thương nhân Anh quốc đến di quán (thương nhân nước ngoài ở Tuệ Châu được chỉ định ở thương quán). Sau ngày thứ tư, Trang Minh Hỉ thiết yến chiêu đãi vị thương nhân ngoại quốc tên Jill Sam này tại Thẩm phủ. Lấy danh nghĩa ôn chuyện xưa cùng hắn hiệp đàm sinh ý, trong đó đồng ý với hắn rất nhiều điều kiện ưu đãi, Jill Sam nghe thấy mà hai mắt sáng lên.
Lúc này, Jill Sam bỗng nhiên dùng ngoại ngữ nói chuyện, Trang Minh Hỉ nhìn về phía phiên dịch ngồi ở bên cạnh. Tuệ Châu là thành phố hải quan, vài năm nay giao tiếp với thương nhân ngoại quốc, đương nhiên cũng xuất hiện mấy người chuyên môn làm công tác phiên dịch. Có thương hành bởi vì định cư lâu dài ở vùng duyên hải, cũng thường hay giao dịch với thương nhân ngoại quốc ở hải quan Tuệ Châu, vì vậy rất nhiều người có thể nói vài câu ngoại ngữ, như là Phan quan, Dương quan, thậm chí còn có thể đối thoại với thương nhân ngoại quốc.
Bất quá Trang Minh Hỉ mới chỉ ở Tuệ Châu ba năm, vì vậy cũng không biết ngoại ngữ.
Phiên dịch nói cho nàng biết, ý của Jill Sam là, Thịnh Thế và Phan lão bản của Phong Hợp hành có tìm đến hắn, nói chỉ cần hắn đem tiêu quyền giao cho Phong Hợp hành, Thịnh Thế có thể cung cấp mười cân cống trà Bích loa xuân cho bọn họ.
Jill Sam nhìn Trang Minh Hỉ huyên thuyên một trận, phiên dịch nói: “Jill Sam tiên sinh nói, lần trước cùng quý hành hợp tác khoái trá, vốn không nên cự tuyệt thỉnh cầu của Thẩm phu nhân, ta đã sớm nghe qua đại danh của Bích loa xuân, nghe nói là lá trà đứng đầu, được Hoàng Thượng quý quốc yêu thích nhất, năm trước ta muốn mua cũng không mua được, năm nay ta không muốn buông tha cho cơ hội này, ngượng ngùng rồi.”
Nghe xong lời của hắn, Trang Minh Hỉ thoáng trầm ngâm một hồi, cười nói: “Nhưng giá Ích Phong hành của ta cung cấp cho ngươi thì Phong Hợp hành hay Thịnh Thế cũng không có khả năng đưa ra! Jill Sam tiên sinh, chúng ta nếu quen biết đã lâu, có chút chuyện ta không ngại thẳng thắn nói ra. Nói đến uống trà, quý quốc xa xôi không có lịch sử về trà như quốc gia của chúng ta, bắt nguồn lâu đời, dòng chảy dài, đối với khách nhân ở quý quốc mà nói, lá trà chính là lá trà, Bích loa xuân cũng tốt, Tây Hồ trà Long Tĩnh cũng thế, đâu có gì khác nhau? Bất quá chỉ là một vật phụ trợ mà thôi! Ta nghĩ đại đa số người chỉ quan tâm ngươi bán cho bọn họ lá trà ngon chứ không phải quý giá. Ngươi hợp tác với ta, ta đưa ra giá có thể giúp ngươi kiếm càng nhiều lợi nhuận, lợi nhuận này, chẳng lẽ không hấp dẫn bằng mười cân Bích loa xuân sao?”
Jill Sam nghe xong lời phiên dịch, nhìn Trang Minh Hỉ trầm mặc thật lâu, sau đó cẩn thận suy tư.
Trang Minh Hỉ cũng không ép hắn, “Jill Sam tiên sinh không ngại cứ cẩn thận suy nghĩ rồi quyết định cũng không muộn!”
Cùng người khác thương thảo sinh ý nên đứng ở góc độ đối phương mà đàm luận, nếu có thể làm cho đối phương cảm thấy mình đang đặt bản thân vào hoàn cảnh người khác mà suy nghĩ, như vậy việc này ít nhất đã thành công một nửa.
Đây là nàng học được từ Tần Thiên.
Trang Minh Hỉ nhìn Jill Sam tiên sinh lộ ra tươi cười mê người, nói: “Jill Sam tiên sinh, không bằng để ta mang ngươi đi thăm hoa viên của nhà ta một chút?”
Tiễn bước Jill Sam, Hỉ Thước khó hiểu hỏi nàng: “Phu nhân, kế hoạch không phải như thế, như vậy chẳng lẽ muốn cho Đại thiếu phu nhân thuận lợi giành được quyền môi giới hay sao!”
Trang Minh Hỉ trầm giọng nói: “Ta sẽ để nàng ta giành được quyền môi giới, nhưng tuyệt đối không phải là ta bại trước nàng ta!” Nàng bưng chung trà lên tay không khỏi xiết chặt, hai mắt dường như dấy lên ngọn lửa.
Nàng cả đời này cũng không cho phép mình lại bại bởi người kia!
Bên kia, vốn Tần Thiên cùng Jill Sam tiên sinh hiệp đàm rất thuận lợi, nhưng khi nàng đến di quán gặp Jill Sam định thương thảo vấn đề chi tiết của hợp đồng, lại phát hiện thái độ của Jill Sam cải biến rất nhiều, hắn hỏi nàng giá của lá trà có thể giảm xuống một nửa hay không?
“Có người ra giá cho ta, chỉ cần quý hành cũng có thể ra giá này, đồng thời cung cấp Bích loa xuân, ta sẽ hợp tác với quý hành.” Phiên dịch ở một bên đem ý tứ của Jill Sam nói lại cho Tần Thiên.
Kỳ thật, Tần Thiên đã sớm phát hiện, ngôn ngữ của Anh lợi quốc cùng Anh ngữ ở kiếp trước vô cùng tương tự, mà Anh ngữ đối với nàng mà nói căn bản không phải là vấn đề, nàng có thể nghe hiểu được mỗi một câu hắn nói. Nhưng xét thấy bản thân là tiểu cô nương thân phận nông thôn, không thể có cơ hội tiếp xúc với Anh ngữ, cho nên toàn bộ quá trình hiệp đàm nàng cũng giống như các thương hành khác, đem một phiên dịch theo bên người.
Vị phiên dịch này ước chừng hơn bốn mươi tuổi, nghe nói đã sinh sống ở Anh lợi quốc vài năm, bất quá Tần Thiên cảm thấy Anh văn của hắn còn chưa tốt bằng mình, tỷ như phát âm, không hề rõ và chuẩn, nhưng cũng không có sai sót gì, vì thế Tần Thiên cũng làm bộ như không hiểu gì ỷ lại để hắn đối thoại với Jill Sam tiên sinh.
Nghe thấy lời của Jill Sam, Tần Thiên lập tức đã hiểu ra, nàng nhìn Jill Sam cười nói: “Người cùng tiên sinh nói những lời này hẳn chính là Thẩm phu nhân của Ích Phong hành chăng!”
Jill Sam mở to đôi mắt màu xanh ngọc, cả kinh nói: “Phu nhân làm sao mà biết được?”
Kỳ thật trước khi nói ra Tần Thiên cũng không mười phần nắm chắc, bất quá thấy bộ dáng này của Jill Sam, hoàn toàn có thể khẳng định bản thân đã đoán đúng.
Trang Minh Hỉ này, dù thế nào vẫn luôn dùng thủ đoạn không có mặt mũi này!
“Chúng ta đại khái có một câu tục ngữ, một phân tiền, một phân hóa, Thẩm phu nhân đưa ra giá này, nhưng cũng không có trà ngon để bán cho ngươi. Lá trà ưu khuyết khác biệt rất lớn, trà ngon pha ra uống mùi thơm ngát ngon miệng, nhưng lá trà thứ phẩm thì vừa đắng vừa chát, hoàn toàn không có vị ngon ngọt, Jill Sam vất vả đến đây một chuyến, chẳng lẽ chỉ vì muốn tiết kiệm chút ít ngân lượng mà mang về thứ phẩm hay sao?”
Tần Thiên còn chưa dứt âm, đã thấy Jill Sam lấy ra một ống trúc nhỏ trong người đặt trên bàn trà, từ bên trong đổ ra một ít lá trà.
Hắn ý bảo nàng xem: “Đây chính là loại trà Thẩm phu nhân cho ta, ta tuy rằng không hiểu biết nhiều về lá trà, nhưng cũng nhận ra được, đây không phải là thứ phẩm!”
Tần Thiên kinh dị, vội vàng để sát vào nhìn thật cẩn thẩn, thấy từ trong ống trúc nhỏ đổ ra đều là một ít trà xanh thượng đẳng, loại trà xanh này bán ra với giá như vậy căn bản không thể có!
Đột nhiên, Tần Thiên hiểu được, không phải thủ đoạn của Trang Minh Hỉ không có mặt mũi, mà là bản thân đã coi thường nàng. Chỉ cần có thể giành được địa vị Thương tổng, trong mắt nàng ta sinh ý lần này không có lợi nhuận cũng không sao.
Nhưng mỗi người đều có thể trả giá để giành giật, duy độc Thịnh Thế bọn họ không thể làm thế, không phải vì bọn họ không chịu được giá thấp, mà là vì, Thịnh Thế vốn đến đây để duy hộ việc quản lý lá trà mới nhận mệnh của quan phủ gia nhập thương hội, nếu bọn họ còn tham dự vào cuộc chiến ép giá này, lấy loại thủ đoạn này để thắng được cuộc thi cạnh tranh, tương lai cũng không thể khiến mọi người tâm phục khẩu phục.
Mà quan trọng hơn hết, thứ nhất giao dịch ngoại thương cũng không chỉ có một mình Jill Sam, còn có nhiều thương nhân ngoại quốc khác ở trong dịch quán, nếu như bị bọn họ biết giá thấp tới mức này, chẳng phải sẽ khiến cho thị trường hỗn loạn, tạo thành tổn thất lớn? Như vậy, Thịnh Thế chỉ sợ sẽ bị quan phủ vấn tội.
Nghĩ đến đây, Tần Thiên chỉ cảm thấy xương sống lạnh lẽo.
Năm tháng sẽ làm con người trưởng thành, hiện tại Trang Minh Hỉ tâm tư so với lúc trước còn kín đáo hơn, người như vậy dường như còn lập tâm đối nghịch với nàng, ngẫm lại thật đúng là khiến người ta đau đầu.
Trong lúc nhất thời, Tần Thiên nỗi lòng hỗn loạn, không nghĩ ra biện pháp, nàng đành phải trước ổn định Jill Sam, nói cho nàng suy nghĩ hai ngày, để hắn đừng nóng lòng quyết định. Jill Sam vốn vẫn muốn mua Bích loa xuân của Thịnh Thế, muốn cùng Thịnh Thế thành giao, lại muốn mượn cơ hội ép giá Thịnh Thế. Thấy nàng đã động tâm, hắn hiển nhiên đáp ứng.
Sau khi tiễn Jill Sam, Tần Thiên trực tiếp đi Thẩm phủ.
Thẩm phủ tọa lạc nơi phồn hoa phía nam của thành, tường vây dài cơ hồ chiếm cứ nửa con phố, từ ngoài nhìn vào, thấy bên trong ẩn hiện vẻ kiều diễm phồn hoa.
Đi vào đại môn, Thanh Liễu dâng lên danh thiếp, chỉ chốc lát liền có hạ nhân đưa bọn họ vào Thẩm phủ, một đường chỉ cảm thấy phồn hoa như cẩm, vô cùng xa xỉ, chim quý hiếm, thảo mộc, đẹp không sao tả xiết.
Thanh Liễu ở một bên nhìn xem líu lưỡi, đè thấp thanh âm nói với Tần Thiên: “Đều nói thương hành Tuệ Châu rất giàu có, hôm nay cuối cùng đã được thấy rõ!”
Tần Thiên lại nhíu mày, nghĩ đến bốn chữ “Cây to đón gió”, các thương nhân tuy đều thích hưởng thụ, nhưng khi nàng đi bái phỏng các thương hành, không phải phủ trạch nào cũng trang trí kim ngọc xa hoa như vậy. Rêu rao như thế chỉ sợ không phải một chuyện tốt.
Đang nghĩ tới, hạ nhân đã đưa bọn họ đến đại sảnh.
Đại sảnh dùng đá vân thạch làm nền, gỗ đàn hương làm vách tường, các loại đồ cổ trân bảo tranh chữ tùy ý có thể thấy được, có thể nói hết sức xa hoa.
Lúc này đây, Thanh Liễu kinh ngạc nói không nên lời, nàng đã quen với Trang phủ đơn giản mộc mạc, lại không nghĩ rằng nhà cửa có thể hoa mỹ đến mức này.
Ngay cả tiểu tỳ dâng trà cũng là quần áo ngăn nắp, trà cụ lại được nạm vàng.
Đang lúc chủ tớ hai người sợ hãi than thầm, một tiếng cười duyên truyền đến, hai người theo tiếng nhìn lại, đã thấy Trang Minh Hỉ trang điểm tỉ mỉ tinh xảo đi đến.
Nàng ta trước tiên cười nói: “Khách quý khách quý, thật sự là thỉnh cũng thỉnh không được khách quý như vậy!”
Khi nói chuyện, Trang Minh Hỉ lượn lờ đi tới, lôi kéo tay Tần Thiên thân thiết nói: “Đại tẩu muốn tới vì sao không sớm báo người thông tri một tiếng, để tiểu muội ta có thể chuẩn bị cho tốt, lúc này, chỉ sợ đã chậm trễ Đại tẩu.”
Tần Thiên mỉm cười, rút tay về, nàng thích diễn trò là chuyện của nàng, ai cùng nàng diễn trò chứ.
“Ta hôm nay không phải đến ôn chuyện, là có một việc muốn hỏi Thẩm phu nhân ngươi.” Tần Thiên đi thẳng vào vấn đề.
Thấy nàng rút tay về, Trang Minh Hỉ cũng không giận, nàng cười cười, xoay người đi vào trong sảnh ngồi xuống chính vị, thẳng lưng, mười phần khí khái gia chủ.
“Đại tẩu có chuyện cứ việc nói thẳng, tiểu muội nếu biết tất nhiên sẽ trả lời!” Trang Minh Hỉ nhìn nàng hơi hơi cười.
“Ta nghe nói ngươi lấy giá thấp hơn giá thị trường một nửa cùng Jill Sam tiên sinh giao dịch, có việc này hay không?” Tần Thiên nhìn nàng, sắc mặt trầm ngưng.
Trang Minh Hỉ một chút chần chờ đều không có, thực sảng khoái đáp ứng: “Không sai, xác thực có việc này, có vấn đề gì sao?”
“Làm sao có thể không có vấn đề? Trang Minh Hỉ, ngươi cạnh tranh kịch liệt, việc làm này của ngươi sẽ ảnh hưởng đến thương nhân kinh doanh lá trà khác, thậm chí là xuất khẩu của toàn bộ ngành sản xuất, ta lấy thân phận giám sát Trà Hành mệnh lệnh cho ngươi phải lập tức đình chỉ hành vi này!” Tần Thiên thanh sắc câu lệ.
Nhưng dù vậy, Trang Minh Hỉ vẫn như cũ không chút hoang mang, nàng nhìn Tần Thiên, nhướn một bên lông mày: “Nếu ta không nghe theo mệnh lệnh của ngươi, ngươi định làm gì ta bây giờ?”
Tần Thiên nhất thời nghẹn lời.
Khi đến chỉ cảm thấy vô cùng phẫn nộ, cũng không cẩn thận lo lắng về vấn đề này.
Không sai, quan phủ giao chức vị này cho nàng, nhưng mọi việc diễn ra khẩn trương, quan phủ còn chưa kịp minh xác chức vị chức quyền, thương hội tuy rằng vừa thành lập, nhưng Thương tổng còn chưa có, cũng không có chuẩn tắc để tham chiếu.
Như vậy, hiện tại đang đứng ở một chức vụ chưa có quyền hành, lúc này, nàng tuy biết rõ Trang Minh Hỉ hành vi không ổn, nhưng không có biện pháp gì để xử phạt nàng, bởi vì nàng còn chưa có quyền lợi này.
Thật giận là để cho nàng ta lợi dụng được khe hở này!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc