Thịnh Thế Trà Hương - Chương 218

Tác giả: Thập Tam Xuân

Chương 218: Hồng Môn Yến
Bất quá lần này Từ Phúc Tuyền đi vào tìm Tần Thiên, không phải vì chính mình, mà là vì con hắn.
Con hắn Từ Xương Bình là quản sự thu chè tươi ở Trà Hành, ở Trà Hành cũng làm gần mười năm. Làm việc cũng an ổn, không gây ra đại loạn gì, nhưng ngày thường cũng khó khiến Tần Thiên lưu lại ấn tượng.
“Đại thiếu phu nhân ta cũng biết lấy tư chất của Xương Bình, rất khó phụ trách toàn bộ sinh ý ở đại mạc, ta chỉ muốn thỉnh Đại thiếu phu nhân cho hắn chức vị thủ phó, để hắn đi theo học hỏi nhiều hơn, trông thấy mọi việc, tương lai cũng giúp đỡ được Đại thiếu phu nhân nhiều hơn!” Từ chưởng quỹ nói.
Xét thấy Từ chưởng quỹ ở Thịnh Thế cần cù thật thà khẩn nhiều năm như vậy, đưa ra yêu cầu như thế cũng không quá phận, vì thế, Tần Thiên rất sảng khoái đáp ứng. Mục đích đạt được, Từ chưởng quỹ cao hứng rời đi.
Từ chưởng quỹ chân trước mới vừa đi, Thanh Liễu cầm sái kim bái thiếp đỏ thẫm tiến vào, nói: “Là Tri phủ phu nhân phái người đưa bái thiếp đến.”
Tri phủ phu nhân? Tần Thiên kinh ngạc, tiếp nhận vừa thấy, là Tri phủ phu nhân trong phủ tổ chức hội du xuân, cố ý thỉnh các thương phụ nổi danh toàn thành đến.
Loại hình thức yến hội này, hàng năm hình như phủ phu nhân đều cử hành hai lần vào mùa xuân, một lần là mở tiệc chiêu đãi các phu nhân quan lại toàn thành, một lần là mở tiệc chiêu đãi thương phụ, năm trước đây đúng là thời điểm Tri phủ đại nhân cùng Đại phu nhân có hiềm khích, Tri phủ phu nhân đã không mời Đại phu nhân. Nhưng năm nay, Thịnh Thế sinh ý càng làm càng náo nhiệt, hơn nữa có quan hệ với Tống bá bá, tất nhiên không thể bài trừ Thịnh Thế.
Thu Lan nghe nói là Tri phủ đại nhân mở tiệc chiêu đãi, lập tức nói: “Có thể không đi không? Nhị di thái thái vừa mới bị đưa đến biệt viện, Tri phủ phu nhân liền mở tiệc chiêu đãi Đại thiếu phu nhân, ta cảm thấy Tri phủ phu nhân nhất định không có tâm tư!”
“Đừng nói lung tung!” Thanh Liễu lập tức bưng kín miệng Thu Lan, sau đó đi đến ngoài cửa nhìn nhìn, xác định không có người nghe thấy lời nói vừa rồi của Thu Lan, lúc này mới yên lòng. Nàng xoay người, chỉ vào Thu Lan trách cứ: “Thu Lan, ngươi tính tình lỗ mãng không chịu sửa, sớm hay muộn có một ngày sẽ hại đến Đại thiếu phu nhân!”
Thu Lan đi đến bên cạnh Thanh Liễu, phe phẩy cánh tay của nàng nói: “Được rồi Thanh Liễu, ngươi đừng mắng ta, ta nhất định sẽ sửa!”
Thanh Liễu giơ Ng'n t chỉa một cái lên trán nàng, cười nói: “Đúng là da mặt dày không biết xấu hổ mà, cũng không biết Hải Phú vì sao lại coi trọng ngươi chứ?”
Thu Lan mặt đỏ lên, lập tức véo nhẹ Thanh Liễu, Thanh Liễu tránh ra trốn phía sau Tần Thiên, nói: “Lời này Đại thiếu phu nhân cũng nói qua, ngươi có bản sự thì tới véo Đại thiếu phu nhân đi!”
Thu Lan nào dám, nhìn Tần Thiên, mặt đỏ hồng cúi đầu, dậm dậm chân sẵng giọng: “Các ngươi đều là trứng thối, chỉ biết chê cười ta!”
Tần Thiên vỗ tay cười: “Ta không chê cười ngươi, nam nữ Hoan ** vốn là việc thiên kinh địa nghĩa, ngươi cùng Hải Phú tuổi cũng không còn nhỏ, xem ra cũng có ý với nhau? Ta còn tính, chờ sự vụ đầu xuân hoàn tất, sẽ cùng nương bàn về chuyện của các ngươi, tìm ngày lành giúp các ngươi chủ trì!”
Thu Lan trong lòng vui mừng, trên mặt lại không nhịn được đỏ hồng, nàng dậm chân bụm mặt nhăn nhó nói: “Không nói chuyện với các người nữa!” Nói xong, chạy thật nhanh ra ngoài.
Tần Thiên và Thanh Liễu đều cười nhìn ra ngoài cửa.
Lần này gặp nạn ở đại mạc, cũng không phải hoàn toàn không có chuyện tốt, cũng vì lần này gặp nạn, Hải Phú cứu mấy người Thu Lan, hai người trong hoạn nạn nảy sinh tình cảm, sau khi trở về hai người lén lút gặp mặt, rốt cuộc giấy không thể gói được lửa, không bao lâu đã bị Thanh Liễu và Tần Thiên phát hiện.
Đây vốn là chuyện tốt, Tần Thiên làm sao có thể ngăn cản, trong lòng đã vì các nàng tính toán chu toàn.
“Hiện tại mầm tình đã rơi xuống người Thu Lan rồi, vậy còn Thanh Liễu ngươi thì sao? Có ý trung nhân không, ngươi so với Thu Lan ổn trọng hơn rất nhiều, ngươi nếu có tâm giấu giếm ta, ta sẽ rất khó mà phát hiện ra được!” Tần Thiên đẩy Thanh Liễu một cái.
Thanh Liễu mặt trướng đỏ bừng: “Đại thiếu phu nhân, người nói gì vậy? Ta không có mà. Ta nghĩ cả đời này đều hầu hạ Đại thiếu phu nhân!”
“Nha đầu ngốc!” Tần Thiên cười cười, trong lòng lại tính toán, nên vì Thanh Liễu tìm một phu lang thích hợp, quả quyết không thể ủy khuất nàng.
“Bất quá nói trở về…” Thanh Liễu đè thấp thanh âm nói: “Thu Lan tuy rằng lỗ mãng, nhưng nàng nói không phải không có đạo lý, không bằng Đại thiếu phu nhân từ chối yến hội lần này?”
“Muốn tìm cái cớ để không đến rất dễ dàng, nhưng Thanh Liễu ngươi ngẫm lại xem, đối với Nhị di thái thái, chúng ta có lỗi hay sao?”
Thanh Liễu vội vàng lắc đầu.
Tần Thiên cười: “Đã là như thế, chúng ta cứ đường hoàng chính chính đến dự, cần gì phải chột dạ tránh đi?”
Thanh Liễu lúc này mới nở nụ cười, gật đầu nói: “Đại thiếu phu nhân nói đúng!”
***
Đến ngày tổ chức yến hội, tuy rằng không thích mấy thứ trang sức đinh đinh đang đang, nhưng vì thể diện của Trang phủ, Tần Thiên vẫn tùy ý để bọn nha hoàn trang điểm.
Bọn nha hoàn ngày thường không có cơ hội biểu hiện, hôm nay thật vất vả có thể phát huy sở trường, liền xuất ra một hòm bản sự, đem Tần Thiên biến thành tiên nữ hạ phàm, khiến cho Trang Tín Ngạn đã quen nhìn Tần Thiên bình dị đơn giản, hung hăng ngốc sửng sốt một lúc.
“Đại thiếu gia, kỳ thật Đại thiếu phu nhân của chúng ta so với đệ nhất mỹ nhân ở Dương Thành chắc hẳn cũng không thua kém bao nhiêu, đúng hay không?” Thu Lan cười khẽ nói.
Trang Tín Ngạn chỉ nhìn Tần Thiên như bị đui mù.
Thấy vợ chồng son tình ý kéo dài, Đại Nha hoàn Bích Liên rất thức thời dẫn bọn nha hoàn lui xuống. Thời điểm Thu Lan bước ra cửa thì một bên che miệng cười, một bên lén lút đóng cửa lại.
Chờ bọn nha hoàn vừa đi, Trang Tín Ngạn liền khẩn cấp ôm lấy Tần Thiên, hướng tới cái miệng nhỏ nhắn đỏ au của nàng hôn xuống, đến tận khi hai người cảm thấy hít thở không thông mới lưu luyến không rời buông ra.
Trang Tín Ngạn ôm nàng luyến tiếc buông tay, miệng thì thào lặp lại: “Nhặt được bảo bối, nhặt được bảo bối!”
“Chẳng lẽ phải như vậy mới coi như nhặt được bảo bối a!” Tần Thiên chu miệng, mất hứng, cho nên mới nói, nam nhân xem trọng nhất vẫn là ngoại hình, những lời này thật sự quá đúng!
Thấy nàng mất hứng, Trang Tín Ngạn nóng nảy, vội vàng buông nàng ra lấy ra quyển vở viết nói: “Mặc kệ nàng có bộ dáng gì đi nữa, đều là bảo bối của ta! Có điều hôm nay nàng thật sự rất đẹp, thực kinh diễm!”
“Buồn nôn a!” Tần Thiên giận hắn liếc mắt một cái, lại nói: “Ta cũng biết mình như vậy rất được, nhưng ta ngày thường đi làm việc, làm sao có thể trang điểm minh diễm như vậy, mặc quần áo lụa mềm đẹp đẽ như vậy, đội nhiều trang sức xinh đẹp như vậy, ta ngay cả đi lại đều cần phải có người khác giúp đỡ, buổi sáng vì thoa phấn cài trâm mà mất gần một canh giờ, rất bất tiện? Xinh đẹp thì cũng tốt nhưng vì thế lại phải trả giá quá nhiều!”
Thấy rõ ràng lời của nàng, Trang Tín Ngạn trầm mặc xuống, nghĩ rằng: hắn phải nhanh cố gắng học nói, đến lúc đó là có thể tiếp chưởng Trà Hành, để thê tử muốn làm cái gì có thể làm cái đó, không phải băn khoăn nhiều như vậy nữa.
Có điều học nói đâu có dễ dàng? Tần Thiên mỗi buổi tối đều dạy hắn, hắn tự hỏi bản thân cũng rất cố gắng, nhưng đến tận bây giờ, hắn vẫn chưa thể nói rõ câu, chỉ cần là một câu nói từ năm chữ trở lên, thường thường muốn phát âm ra như cắn phải lưỡi vậy. Cũng không thể trách hắn, hắn nghe không thấy, hai ba chữ còn có thể đối phó, nhiều hơn rất dễ bị lẫn lộn. Vốn hắn thiên tư thông minh, mới có thể tiến bộ trong một thời gian ngắn như thế.
Nhưng thân là nam nhân, nhiều lúc không thể đứng ra bảo hộ thê tử của chính mình, giống như sự kiện mã tặc vừa rồi, cùng với lần trước Tần Thiên phải chịu nhục, thậm chí còn rất nhiều chuyện xảy ra trước đó, đều là vì hắn có chỗ thiếu hụt, mỗi khi Tần Thiên gặp nguy nan, hắn cũng không thể đúng lúc bảo hộ nàng. Điều này đối với hắn mà nói, thật sự rất khó chịu.
Vừa nghĩ đến đó, Trang Tín Ngạn nhịn không được lại ôm Tần Thiên vào lòng, nhẹ giọng nói: “Ta thực xin lỗi nàng.”
Nghe câu đó, Tần Thiên vốn muốn cười, được được, làm sao lại học được người khác nịnh nọt như vậy chứ? Nhưng dần dần, Tần Thiên cảm nhận được mấy từ đơn giản này của hắn lại bao hàm nùng tình cùng xin lỗi, trong lòng bỗng nhiên trở nên bủn rủn.
Nàng gắt gao ôm eo lưng hắn, đem mặt dán trên *** của hắn.
Đứa ngốc, có gì phải xin lỗi chứ? Ta đã có được rất nhiều thứ, thường khiến ta không thể tin được đây là hạnh phúc chân thật…
***
Ra cửa phòng, Trang Minh Lan đã trang điểm xong đang chờ ở trong sân, nhìn thấy Tần Thiên và Trang Tín Ngạn nhẹ giọng gọi một tiếng: “Đại ca đại tẩu.”
Trang Tín Ngạn khẽ cười cười, hắn còn có việc khác, vì vậy ra cửa trước.
Tần Thiên đi qua, lôi kéo tay nàng nói: “Chúng ta cũng đi thôi.”
Trang Minh Lan cười cười, H**g phấn mà hai mắt sáng lên.
Lần yến hội này mang tính chất thân thiết của các nữ tử, vì thế Tần Thiên liền mang theo Trang Minh Lan sắp đến tuổi cập kê đang cần tìm hôn phối ra ngoài, để nàng gặp nhóm thương gia phu nhân, cũng để các thương gia phu nhân trông thấy nàng, làm cho các nàng biết, Trang phủ còn có một thứ nữ chưa xuất giá.
Hai người ngồi chung một chiếc xe ngựa, nói giỡn một lúc đã tới quý phủ của Hồ Tri phủ.
Ngoài cửa lớn, hai người được nha hoàn nâng đỡ bước xuống xe, vừa vặn liền thấy một chiếc xe ngựa châu anh bát bảo hướng về bên này.
Người đến, tất nhiên đều là thương phụ được mời, vừa nghĩ như vậy, Tần Thiên cũng không vội đi vào, tự nhiên gặp được, dù sao cũng phải tiếp đón một chút mới hợp cấp bậc lễ nghĩa.
Xe ngựa dừng lại, Tần Thiên mặt mang mỉm cười nhìn cửa xe ngựa, đã thấy một nam nhân mặc hắc bào bước xuống xe.
Tần Thiên ngẩn người, yến hội của Tri phủ phu nhân, hắn sao lại tới đây?
Đang nghĩ tới, đã thấy hắn vươn tay, đỡ một vị phu nhân ung dung ăn vận xa hoa bước xuống, Tần Thiên lập tức đoán được thân thể của bà ta, hẳn là mẫu thân của Tạ Đình Quân, Tạ phu nhân!
Cũng đúng, muối thương lớn như Tạ gia, sao có thể không nằm trong danh sách được mời của Tri phủ phu nhân chứ.
Ngay lúc Tần Thiên đánh giá bọn họ, Tạ thị mẫu tử cũng thấy Tần Thiên, vẻ mặt hai người lại hoàn toàn khác biệt.
Tạ Đình Quân rõ ràng ngẩn ngơ, hai mắt sáng ngời, trên mặt có một vẻ kinh diễm.
Hôm nay Tần Thiên mặc áo khoác ngắn kim tương hậu trù hoa văn hoa hồng có đính lông sóc, bên trong là áo vải hoa màu trắng ngần cùng màu với đế hài, váy nhục quế hoa màu phấn hồng có trăm con bướm bay lượn quanh thân váy. Tóc đen Pu'i kiểu, bên trái cài châu hoa tây dương, bên phải gài mấy cây trâm bích ngọc châu báu lưu kim, trên hai lỗ tai có đeo hai giọt châu màu hồng san khảm vàng ròng run rẩy nhẹ nhàng bên vành tai, càng khiến nàng phu quang như tuyết, minh diễm động lòng người.
Tạ Đình Quân là lần đầu tiên nhìn thấy Tần Thiên trang điểm như thế, thấy nàng *** như tuyết, hai gò má giống như quả đào, mi như liễu, mắt như hạnh, so với mỹ nhân hắn từng chứng kiến cũng không chút nào thua kém, lại hơn một phần tú lệ tinh thuần.
Trong một chốc kia, Tạ Đình Quân chỉ cảm thấy trong lòng rung động, dường như bị hòa tan.
Tần Thiên dưới ánh mắt của hắn không khỏi nhíu mày.
Bên cạnh Tạ phu nhân lại nặng nề mà đẩy hắn một cái, tức giận nói: “Đình Quân, con không phải muốn đi gặp Tri phủ đại nhân hay sao? Còn thất thần làm cái gì?”
Bị hành động của mẫu thân thức tỉnh, Tạ Đình Quân lúc này mới hồi phục tinh thần, hắn vội vàng thu liễm tâm thần, hướng về Tần Thiên thi lễ, dẫn đầu bước vào đại môn, hướng về tiền viện.
Lưu lại Tần Thiên cùng Tạ phu nhân, hai người sắc mặt đều có chút mất tự nhiên.
Xuất phát từ lễ phép, Tần Thiên vẫn hướng về bà thi lễ, Tạ phu nhân đem nàng từ đầu đến cuối tinh tế đánh giá một phen, nghĩ rằng: không phải nói nha đầu này không hề có tư sắc sao? Hiện tại xem ra so với Uyển Quân cũng không thua kém bao nhiêu!
Vừa nghĩ đến chính người đứng trước mặt này khiến nữ nhi của mình chịu tội, Tạ phu nhân lòng tràn đầy mất hứng, hướng tới Tần Thiên lạnh lùng hừ một tiếng, cũng không đáp lễ, được nha hoàn nâng đỡ bước vào sân.
“Người này, sao lại như vậy?” Trang Minh Lan lầm bầm một tiếng.
“Đừng để ý bà ta, chúng ta chú ý bản thân là tốt rồi!” Tần Thiên thản nhiên nói.
Địa điểm tổ chức yến hội ở đại sảnh phía sau chính viện.
Đoàn người Tần Thiên dưới sự dẫn dắt của nha hoàn dọc theo một thông đạo rộng mở, đi vào một gian đại sảnh thoáng đãng, một loạt mười cột gỗ nước sơn sáng ngời trước cửa vẫn im lìm đứng trong gió xuân hàn. Vừa mới tiến vào đại sảnh, liền có một cỗ mùi hương son phấn nồng đậm xen lẫn với mùi than sưởi ập vào mặt.
“Đại thiếu phu nhân Trang phủ đến.” Có nha hoàn thanh thúy run sợ hô.
Trong phòng hơn mười ánh mắt nhất tề xoát xoát nhìn về phía Tần Thiên. Tần Thiên nhất thời chỉ cảm thấy bên trong châu vây thúy vòng, chỉ nghe tiếng hoàn bội đinh đang, lại không thể phân rõ ai với ai.
“Khá lắm thật xinh đẹp!” Một thanh âm vững vàng vang lên.
Tần Thiên theo tiếng nhìn lại, đã thấy một phụ nhân ăn mặc hoa mỹ đoan trang ngồi ở ghế chủ vị. Chỉ thấy nàng ta nhìn qua khoảng bốn mươi tuổi, mặt như trăng tròn, dài mi tế mắt, tư thái ung dung, chính là Tri phủ phu nhân.
Tần Thiên vội vàng mang theo Trang Minh Lan đi qua vái chào Tri phủ phu nhân.
Tri phủ phu nhân trong lời nói rất thân thiết, lôi kéo tay Tần Thiên ân cần thăm hỏi vài câu về Đại phu nhân, lại tán thưởng nàng có năng lực, sau đó lại nói: “Lại nói tiếp, chúng ta có quan hệ sâu sắc, về sau nên năng qua lại hơn.” Đúng là một chút hờn giận đều không có.
Kết cấu của đại sảnh đại khái giống như các đại sảnh khác, bên cạnh trái phải ghế chủ vị có đặt bàn dài, trên đó bày R*ợ*u nóng và mấy món ngon, trong sảnh có một tòa ấm lô bằng đồng thau bảy tầng có hình đài hoa sen, chỉ bạc thán nhiên náo nhiệt, khiến trong phòng đều ấm áp hoà thuận vui vẻ.
Sau đó, Tri phủ phu nhân an bài nàng ngồi xuống vị trí thứ ba phía bên tay phải, mà Trang Minh Lan thì được an bài ngồi cùng một chỗ với các tiểu thư gia quyến khác. Tần Thiên sau khi ngồi xuống, cùng mọi người chào đón. Ngồi bên trái nàng là Lưu phu nhân kinh doanh trang phục tơ lụa, ngồi bên phải nàng là Vương phu nhân có lão bản là gạo thương.
Hai người đều khoảng tầm bốn mươi tuổi, tuy rằng vẻ mặt mỉm cười, nhưng nhìn Tần Thiên ánh mắt lại giống như có thâm ý, Tần Thiên cho rằng là do mấy lời đồn đãi, cũng không thèm để ý.
Nàng chú ý tới Tạ phu nhân cũng ngồi ở vị trí bên cạnh Tri phủ phu nhân phía bên tay trái, hai người nói chuyện dường như rất thân cận. Thấy Tần Thiên nhìn tới, Tạ phu nhân lạnh lùng quét nàng liếc mắt một cái, sau đó lại cùng Tri phủ phu nhân nói gì đó. Tri phủ phu nhân nhìn về phía Tần Thiên, khóe miệng mang theo mỉm cười thản nhiên.
Thấy vậy, Tần Thiên liên tưởng đến việc Tạ Đình Quân vừa rồi có thể tùy ý gặp mặt Tri phủ đại nhân, có thể thấy được Hồ Tri phủ cùng Tạ gia quan hệ khá thân mật, nay lại thấy Tạ phu nhân cùng Tri phủ phu nhân có quang cảnh như thế, không khỏi có tâm cảnh giác.
Bất quá ký đến chi, tắc an chi (việc gì đến thì cũng đến rồi, cứ bình thản mà nhận lấy thôi), nàng không làm việc gì đuối lý, không cần phải sợ!
Yến hội như vậy, bất quá chỉ là nhàn thoại việc nhà. Tri phủ phu nhân lấy tư thái phu nhân quan lại khẳng định sự cống hiến của các thương gia trong Dương Thành, đối với các thương phụ cũng cảm tạ sự cống hiến giúp đỡ phu quân nuôi dạy con cái. Sau, đó là nhàm chán thổi phồng nhau, khoe khoang với nhau, trang sức của ta mua ở đâu a, quần áo của ta là ở nơi nào làm ra a, đồ vật trên quần áo là cỡ nào quý trọng a, nghe mấy loại chuyện này, Tần Thiên thiếu chút nữa ngủ gà ngủ gật.
Bỗng nhiên, trong gia quyến có thanh âm nổi lên, một nữ hài tử có thanh âm sắc nhọn nói: “Hóa ra đúng là ta không nhìn nhầm ngươi …” Ngữ khí tràn ngập trào phúng.
Tri phủ phu nhân hỏi là chuyện gì xảy ra, nha hoàn bẩm báo: là các tiểu thư đang tranh cãi ầm ỹ.
Các thương phụ đều nhìn qua, đã thấy đang nói chuyện là đích nữ Vương tiểu thư của lão bản gạo thương, đối tượng nàng ta trào phúng chính là Trang Minh Lan.
Lúc này Trang Minh Lan ngồi ở trong góc, cúi đầu, hai tay gắt gao nắm chặt, có vẻ vô cùng khẩn trương.
Trang Minh Lan là Tần Thiên mang tới, thấy nàng chịu ủy khuất, Tần Thiên sao có thể xem như không thấy, lập tức lên tiếng hỏi: “Minh Lan, đã xảy ra chuyện gì?”
Nghe vậy, Trang Minh Lan ngẩng đầu nhìn Tần Thiên, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, hai mắt hàm chứa nước mắt, lại mím nhanh miệng, nhìn Vương tiểu thư bên cạnh liếc mắt một cái, không dám nhiều lời.
Thấy Tần Thiên hỏi, Vương phu nhân cũng không cố kỵ nữa, cũng hỏi nữ nhi một câu là chuyện gì xảy ra.
Vương tiểu thư hiển nhiên so với Trang Minh Lan lớn mật hơn nhiều, nàng đứng lên, đầu tiên là hướng Tri phủ phu nhân thi lễ, sau đó khinh miệt liếc Trang Minh Lan một cái, cao giọng nói: “Hồi Tri phủ phu nhân, dân nữ tò mò hỏi Ngũ tiểu thư Trang phủ có phải sau khi nàng ta xuất giá cũng sẽ giống nàng như trưởng tẩu của nàng ta, không cho phép trượng phu lại có nữ nhân khác. Nàng thế nhưng trả lời ta, nàng cũng hy vọng tương lai trượng phu giống như Đại cả của nàng, đối với thê tử toàn tâm toàn ý! Nàng cư nhiên còn hỏi ta, chẳng lẽ ngươi không muốn thế sao?”
Nói xong Vương tiểu thư ngang ngẩng đầu: “Ta đương nhiên sẽ không muốn như vậy, chúng ta là tiểu thư chính quy từ nhỏ học chính là tam tòng tứ đức, chỉ có phụ nhân phố phường không biết gì kia mới có ý tưởng ngu muội như vậy. Nếu gả đến phu gia thì nên vì phu gia suy nghĩ, muốn gia đình phồn thịnh, có thể nào bởi vì bản thân chi tư mà có ý nghĩ như vậy? Thật sự khiến người ta xem thường! Ta cảm thấy quá tức giận nên mới thất lễ, thỉnh Tri phủ phu nhân cùng các vị phu nhân thông cảm!”
Tri phủ phu nhân nghe thấy liên tục gật đầu, vẻ mặt tán thưởng: “Lời nói của Vương tiểu thư thật sự rất đúng, làm nữ nhân, sao có thể đem hai chữ đố kỵ ôm trong nực, nói khó nghe, đã phạm vào điều lệ, cũng có thể sẽ bị hưu, nữ tử giống như Vương tiểu thư mới là hiền thê lương mẫu tốt nhất!” Nói xong, nhìn Vương tiểu thư cười nói: “Vương tiểu thư, công tử nào có thể cưới đượcngươi, thật là có phúc!”
Các thương phụ khác đều phụ họa.
Vương tiểu thư mặt đỏ lên, hướng về Tri phủ phu nhân hơi hạ thấp người: “Đa tạ phu nhân tán thưởng!”
Phía sau, ngồi ở Tạ phu nhân ngồi ở bên cạnh Tri phủ phu nhân ánh mắt như điện bắn về phía Tần Thiên, tựa tiếu phi tiếu nói: “Không biết Tần đương gia nghĩ về lời nói này của Vương tiểu thư này như thế nào?”
Nghe đến đó, Tần Thiên trong lòng hiểu rõ, đòn đầu tiên đã đánh ra rồi!
Bất quá, ngươi cho là các ngươi nhiều người, ta sẽ sợ các ngươi sao?
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc