Thịnh Thế Trà Hương - Chương 201

Tác giả: Thập Tam Xuân

Chương 201: Phụ trách

“Tín Ngạn, chàng tính làm sao bây giờ?” Tần Thiên mắt thẳng tắp nhìn hắn, “Chàng muốn thành thân với nàng ta sao?”
Trang Tín Ngạn theo bản năng lắc đầu, hắn sẽ không để một nữ nhân mình không thể yêu thương ở tại bên người, huống chi hắn đã đáp ứng với Tần Thiên. Tuân thủ hứa hẹn cũng trách nhiệm của một người nam nhân.
Nếu lựa chọn, hắn đương nhiên lựa chọn việc phụ trách đối với thê tử của mình, Tạ Uyển Quân là ai đây? Huống chi hắn vốn không làm ra chuyện gì với nàng ta.
“Cái gì làm sao bây giờ? Tuy rằng một mình ở chung một đêm, nhưng ta vẫn hôn mê, căn bản không thể nào làm ra điều gì, chuyện này việc lớn hóa nhỏ mà thôi. Chỉ cần xử lý tốt, cũng không tính là đại sự.” Trang Tín Ngạn trịnh trọng viết xuống, “Bất quá, ân cứu mạng vẫn phải có, chờ chúng ta trở lại Dương Thành, chúng ta chuẩn bị hậu lễ, tự mình tới cửa nói lời cảm tạ là được rồi.”
Tần Thiên trong lòng buông lỏng, má lúm đồng tiền nhộn nhạo nở rộ: “Đều nghe theo phu quân!” Nhu thuận đáng yêu như thế, làm cho Trang Tín Ngạn trong lòng tràn đầy yêu thích, lại nhịn không được ôm nàng vào trong ***, thân thiết một phen.
Chỉ cần Tín Ngạn không có tâm tư kia, việc này Tần Thiên sẽ không lo lắng. Nàng không phải nữ tử cổ đại, nàng không có tu tưởng tam tòng tứ đức, càng không thể thông cảm lý giải tâm tình của Tạ Uyển Quân, rồi để chính mình phải chịu khổ. Chuyện này vốn có phương pháp tốt để giải quyết, nhưng Tạ Uyển Quân lại dám đem sự tình diễn biến thành tình trạng này, vì cái gì chứ, nàng trong lòng biết rõ ràng. Nàng mặc kệ chế độ thê t*** thế nào, trong mắt nàng, Tạ Uyển Quân chínhà tiểu tam, đối phó với tiểu tam không cần phải khách khí!
Bên này Tần Thiên cùng Trang Tín Ngạn sau khi gặp lại nùng tình mật ý, bên kia, trong thư phòng Tạ Đình Quân lại là mây đen dầy đặc.
Tạ Đình Quân chỉ vào Lâm Vĩnh gầm lên: “Ta đã nói gì với ngươi, bảo ngươi bảo hộ tiểu thư cho tốt, ngươi sao có thể khiến sự tình rơi vào tình cảnh này? Ngươi là người ૮ɦếƭ sao? Loại chuyện này rất khó xử lý sao? Việc này nếu có nửa điểm sai lầm, ta sẽ tìm ngươi hỏi tội!”
Lâm Vĩnh không dám phản bác, chỉ cúi đầu liên thanh nói: “Là tại hạ làm việc bất lợi, thỉnh chủ tử xử phạt.”
“Nếu danh tiết tiểu thư bởi vậy bị hao tổn, ta xử phạt ngươi thì còn có ích gì!” Tạ Đình Quân giận dữ không thể kìm nén. Bên cạnh Tạ Uyển Quân bị huynh trưởng tức giận lôi đình sợ tới mức trợn mắt há hốc mồm, có tâm vì Lâm Vĩnh biện giải, nhưng e ngại huynh trưởng tức giận, nhất thời không dám nói lời nào.
Tạ Đình Quân vỗ bàn, một hồi lâu mới bình phục tức giận. Hắn cũng biết chuyện này không thể trách Lâm Vĩnh, có điều trong lòng tức giận không thể tiêu tan, giận chó đánh mèo mà thôi, hắn hướng về phía Lâm Vĩnh vung tay lên “Quên đi, ngươi lui xuống trước đi.”
Đợi Lâm Vĩnh sau khi rời khỏi đây, Tạ Đình Quân xoay người nhìn về phía Tạ Uyển Quân, sắc mặt âm trầm. Tạ Uyển Quân đã chú ý tới vết thương trên tay hắn, đi qua, cầm tay trái hắn cả kinh nói: “Ca ca, tay huynh làm sao vậy?”
“Gặp phải sói thảo nguyên, bị sói cắn nát.” Tạ Đình Quân bỏ tay nàng ra tức giận nói.
“Ca ca có bản sự tốt như vậy, mặc dù gặp phải sói, hoàn toàn có thể thoát thân, cũng không đến mức bị thương…” Nói tới đây, Tạ Uyển Quân nhớ tới mấy ngày qua Tần Thiên đều ở cùng một chỗ với ca ca, lại nghĩ tới trong khoảng thời gian trước đó ca ca luôn ngầm nhìn nàng ánh mắt luôn có gì đó là lạ, lúc đó nàng không nghĩ nhiều, hiện tại có sự liên hệ, trong lòng bỗng nhiên lớn mật đoán: “Ca ca vì cứu Trang thiếu phu nhân?”
“Muội bớt lời cho ta đi!” Tạ Đình Quân trong lòng một trận phiền chán. Hắn chỉ vào nàng: “Muội vì sao không làm theo ý của Lâm Vĩnh? Ta nói cho muội biết, muội nghĩ cũng đừng nghĩ nữa, ngày mai ta sẽ đem muội đưa trở về, chuyện nơi này ta sẽ nghĩ biện pháp xử lý! Mặc kệ là phụ thân, hay là ta, cũng sẽ không để muội gả cho một phế nhân!”
Lúc trước hắn đã từ miệng Lâm Vĩnh hiểu rõ sự việc. Nghĩ thừa dịp việc này còn chưa truyền ra, chỉ cần ước thúc hạ nhân trong phủ, sau đó cùng Trang phủ thương nghị việc này. Tuy rằng hắn trong mắt luôn xem thường Trang Tín Ngạn, nhưng Trang phủ làm người lương thiện, chỉ cần hắn mở miệng, bọn họ tuyệt đối sẽ cư xử đàng hoàng, muốn đem việc này giấu diếm không phải không có khả năng. Hắn chỉ có một muội muội, sao có thể để nàng gả cho một phế nhân, huống chi người kia lại là Trang Tín Ngạn, sao có thể để hắn chiếm hết tiện nghi!
Tạ Đình Quân trong lòng oán hận, bỗng nghe thấy muội muội nói: “Đã không còn kịp rồi.”
“Cái gì?”
Tạ Uyển Quân trên mặt nổi lên ửng hồng, nàng cúi đầu, cắn môi nói: “Việc này đã sớm truyền ra ngoài …”
Tạ Đình Quân ngẩn người, tiếp theo giận tím mặt, tát một cái lên mặt Tạ Uyển Quân, Tạ Uyển Quân ngã ngồi dưới đất, bụm mặt khóc.
“Ngươi đáng khinh như vậy, vội vàng tự mình đưa đến cửa nhà người ta?” Tạ Đình Quân tức giận đến cả người phát run.
Lời này làm cho Tạ Uyển Quân da mặt mỏng nhẫn chịu không nổi “Oa” một tiếng khóc lên, nàng đứng lên quỳ gối trước mặt huynh trưởng, nắm lấy y bào của hắn cầu cạnh: “Ca ca, muội đã không còn đường lui, hiện tại mọi người đều biết muội và Trang công tử cô nam quả nữ ở chung một đêm, tuy rằng Trang công tử lúc ấy hôn mê, cái gì cũng đều không có làm, nhưng những người đó đều nói rất khó nghe, gì cũng nói được, ca ca, muội trừ bỏ gả cho hắn đã không còn đường nào nữa rồi, ca ca, huynh giúp muội đi mà.”
Tạ Uyển Quân khóc khàn cả giọng.
Bên này, Tần Thiên rửa mặt chải đầu xong thì đến gặp Tạ gia chủ mẫu Văn thị.
Văn thị hơn bốn mươi tuổi, tướng mạo đoan trang, ung dung phúc hậu. Văn thị vẻ mặt thương tiếc lôi kéo tay nàng hỏi thăm một hồi, hỏi nàng thương thế như thế nào? Trang Tín Ngạn thương thế như thế nào, mấy ngày vừa qua có phải chịu khổ gì không. Về chuyện nàng cùng Tạ Đình Quân một mình ở chung một chữ cũng không nhắc tới, dường như không phải sự việc cần bàn tới lúc này. Việc này đối với danh tiết của Tần Thiên có tổn hại, đối với Tạ gia mà nói, cũng không phải việc vinh quang gì, hận không thể coi như chưa bao giờ tồn tại, không bao giờ nhắc tới nữa.
Nói chuyện xong, đề tài chuyển tới Tạ Uyển Quân, Văn thị nói: “Uyển Quân đứa nhỏ này ta nhìn nó lớn lên, biết thư đạt để ý, tính tình nhu thuận, nữ hồng gia vụ cũng rất giỏi, tương lai có thể hỗ trợ.” Nói xong, lặng yên liếc mắt nhìn sắc mặt Tần Thiên một cái.
Làm thím, chuyện này lại phát sinh trong phủ của bà, về tình về lý, bà cũng nên hỏi thăm một chút.
Tần Thiên trong tay bưng một chung trà lục thai bạch từ, nàng sắc mặt bình tĩnh dùng nắp trà phiết nhẹ một cái, sau đó cười nói: “Sớm nghe nói Tạ tiểu thư tú ngoại tuệ trung (giống như đẹp người đẹp nết), hảo nữ như vậy, tương lai tất sẽ có nhân duyên tốt.”
Nói xong, Tần Thiên buông chung trà trong tay, nhìn Văn thị cười nói: “Lại nói tiếp, lần này nếu không phải nhờ Tạ công tử và Tạ tiểu thư, phu thê chúng ta sẽ có thể mất mạng hoặc không thể trở về nguyên vẹn như vậy, phu quân ta nói, đại ân cứu mạng này Trang phủ chúng ta sẽ ghi nhớ trong lòng, tương lai nhất định tìm cơ hội báo đáp.”
Đơn giản nói ra như vậy, ân cứu mạng này, bọn họ nhận thức, nhưng người thì bọn họ không cần!
Tạ gia nếu thật sự vì Tạ Uyển Quân suy nghĩ, nhanh ước thúc miệng của các hạ nhân đi!
Văn thị sắc mặt khẽ biến, cũng không tiện nói thêm điều gì, dù sao bà chỉ là thím không phải mẫu thân, lập tức, bà chuyển đề tài, lại cùng Tần Thiên hàn huyên một hồi, sau đó tiễn nàng ra ngoài.
Chờ Tần Thiên đi rồi, Văn thị vội vàng gọi người viết thư đem chuyện này cùng với thái độ của Trang phủ từ đầu chí cuối nói cho Tạ phu nhân ở Dương Thành biết, bảo gia phó mau chóng đi truyền tin.
Đêm đó, Tần Thiên ở bên cạnh Trang Tín Ngạn.
Trang Tín Ngạn thương thế còn chưa khỏi hẳn, không thể để dính nước, do đó không thể tắm rửa. Hắn lại không muốn để nha hoàn gần mình, Hải Phú giúp đỡ hắn lau vài lần không thể khiến hắn vừa lòng, cho nên buổi tối hắn liền bảo Tần Thiên giúp hắn lau thân.
Tần Thiên cởi bỏ xiêm y của hắn, nhìn thấy trên lưng hắn có vết thương, vết sẹo ngang dọc, dữ tợn đáng sợ, đau lòng không thôi.
“Không phải chịu đao thương sao? Làm sao có thể biến thành như vậy?” Tần Thiên nhẹ nhàng mà vuốt ve vết thương của hắn.
“Ta cũng không biết, sau khi tỉnh lại đã như vậy, nói là sau khi rớt xuống nước bị sinh mủ, phải cắt đi thịt thối, dùng hơ nóng để khép miệng vết thương lại.” Trang Tín Ngạn viết xuống giấy.
Nhớ tới sự thống khổ này, Tần Thiên không khỏi rùng mình, đau lòng càng sâu.
“Còn đau không?”
Thấy nàng vẻ mặt thương tiếc, Trang Tín Ngạn có tâm làm nũng, liền gật đầu.
Tần Thiên chuyển qua phía sau lưng hắn, cúi đầu xuống, nhẹ nhàng hôn lên miệng vết thương. Trang Tín Ngạn thân mình run rẩy.
“Như vậy còn đau không?” Tần Thiên nhìn hắn, hai mắt đều là tình ý.
Trang Tín Ngạn tâm thần câu túy, khó có thể nhịn. Hắn xoay người, hôn lên môi nàng, một trận triền miên, tiếp theo, trán kề trán của nàng, nhẹ giọng nói: “Không đau.”
***
Sáng sớm hôm sau, nha hoàn Tiểu Vân bên người của Tạ Uyển Quân tới đây. Chuyện là Tạ Uyển Quân ở hoa viên chuẩn bị trà bánh thỉnh nàng qua đó một chuyến.
Tần Thiên biết nàng ta có chuyện muốn nói với mình, nàng cũng muốn cùng nàng ta nhanh chóng làm rõ việc này, đúng hẹn đi đến hậu hoa viên.
Nàng chân trước mới vừa đi, Tạ Đình Quân sau lưng liền đến thăm Trang Tín Ngạn.
Nghe thấy Tạ Đình Quân đến, Trang Tín Ngạn sắc mặt trầm xuống, phân phó Hải Phú giúp hắn thay quần áo. Sau đó dưới sự nâng đỡ của hắn rời khỏi giường.
“Trang huynh đã có thể đứng dậy, xem ra thân thể đã không còn gì đáng ngại, chúc mừng chúc mừng!” Tạ Đình Quân cười đi đến trước mặt Trang Tín Ngạn.
Thấy hắn lại đây, Trang Tín Ngạn trịnh trọng hướng về phía hắn vái chào, bên cạnh Hải Phú giải thích: “Thiếu gia chúng ta đa tạ ngươi đối với Đại thiếu phu nhân cứu giúp chi ân!”
Tạ Đình Quân nhíu mày cười, đang muốn nói gì, Trang Tín Ngạn lại bỗng nhiên ra tay, một quyền đánh mạnh lên mặt của Tạ Đình Quân!
Tạ Đình Quân nhất thời không phòng bị, bị Trang Tín Ngạn đánh cho lui hai bước, hắn ôm hai má đau nhức, tức giận trong lòng, tay phải không khỏi nắm chặt, nhưng chung quy lại nhịn xuống.
“Trang huynh vì sao động thủ?” Tạ Đình Quân lạnh giọng hỏi.
“Một quyền này để đáp lễ ngươi! Hết thảy đều là kế hoạch của ngươi rất tốt!” Trang Tín Ngạn đã sớm chuẩn bị tốt án thư viết xuống giấy, bởi vì cảm xúc quá mức kích động, thiếu chút nữa làm rách giấy!
Tạ Đình Quân tâm không khỏi nhảy nhót, chẳng lẽ hắn đã phát hiện ra điều gì?
Đã thấy Trang Tín Ngạn tiếp tục viết nói: “Là ngươi cố ý đem nàng mang đi. Là ngươi cố ý tạo thành cục diện một mình ở chung với nàng! Tạ Đình Quân, ngươi rốt cuộc có tâm tư gì?”
Trang Tín Ngạn cơ hồ là cầm tờ giấy trong tay ném lên mặt hắn!
Bọn họ đều nói hắn ta là người tốt, nhưng hắn so với ai đều rõ ràng hơn, lúc ấy hắn ta rõ ràng từ trong tay mình mạnh mẽ mang Tần Thiên đi!
Hóa ra chỉ là như vậy, Tạ Đình Quân gánh nặng trong lòng liền được giải khai, hắn còn tưởng rằng Trang Tín Ngạn đã phát hiện chuyện hắn thấy ૮ɦếƭ mà không cứu.
Lập tức hắn rất nhanh bình tâm tĩnh khí, lạnh nhạt nói: “Trang công tử, nói cũng không thể nói lung tung, lúc ấy sự việc hỗn loạn, hơn nữa nhiều ngày ta vẫn đều lấy lễ tướng đãi, Trang công tử nếu không tin, cứ hỏi tôn phu nhân! Nói xong, hắn lại nhìn Trang Tín Ngạn cười lạnh, nói: “Lại nói tiếp. Rõ ràng là Trang công tử không bảo vệ tốt tôn phu nhân, nay lại chỉ trích một người đem phu nhân ngươi bình an trở về. Đây là đạo lý gì vậy!”
Hắn cố ý ở trước mặt Trang Tín Ngạn giơ lên tay trái sau đó khẽ giật mình, chậm rãi nói: “Vết thương này đáng ra phải là ngươi vì nàng nhận lấy mới đúng, nhưng tại sao ta lại vì nàng mà bị cắn đứt ba ngón tay? Vì sao mỗi lần Tần Thiên bị thương, đều không có ngươi ở bên cạnh nàng?”
Hắn lạnh lùng nhìn Trang Tín Ngạn, gằn từng tiếng: “Bất quá vì ngươi không có năng lực để bảo hộ nàng!”
“Tạ công tử nói chuyện đừng quá phận!” Một bên Hải Phú cả giận nói.
“Ta có nói sai sao? Ở trước mặt Tần đương gia, ta cũng nói giống như vậy. Trang Tín Ngạn, ngươi tự hỏi bản thân ngươi đi, ngươi thật sự có thể bảo vệ nàng tốt sao?” Tạ Đình Quân trừng mắt nhìn Trang Tín Ngạn thanh sắc câu lệ.
Trang Tín Ngạn sắc mặt trắng nhợt, hắn ૮ɦếƭ lặng nhìn chằm chằm Tạ Đình Quân, *** không nhịn được phập phồng, cũng không được bao lâu, lại bình tĩnh trở lại.
“Mặc kệ ngươi tốn bao nhiêu tâm tư, nàng đều là thê tử của ta!” Một câu này được viết ra vô cùng xinh đẹp.
Tạ Đình Quân không nhịn được cắn chặt răng, lập tức tươi cười “Đương nhiên, ai chẳng biết Tần đương gia là thê tử của ngươi.” Tiếp theo hắn tươi cười chợt tắt: “Trở lại chuyện chính, hôm nay ta lại đây, thứ nhất là vấn an thương thế của Trang công tử, thứ hai là có câu muốn hỏi Trang công tử.”
Trang Tín Ngạn trong lòng biết hắn muốn nói gì, lập tức xoay người, Tạ Đình Quân lời này liền không thể nói tiếp.
Hắn thấy Trang Tín Ngạn trên giấy viết xuống: “Trang mỗ thực cảm tạ ân cứu mạng của muội tử Tạ công tử, đối với chuyện lần này, Trang mỗ sẽ miệng kín như bưng, tuyệt sẽ không để nửa điểm bất lợi đối với Tạ tiểu thư truyền ra. Thỉnh Tạ công tử yên tâm.” Về phần Tạ gia bên kia. Bọn họ tính toán thế nào, không cần hắn phải nhắc nhở tới.
Vốn tưởng rằng hắn tỏ thái độ như vậy, hắn ta hẳn sẽ không kiên trì ép buộc. Dù sao hắn có chỗ thiếu hụt, lại đã có thê thất, đối với Tạ gia tiểu thư mà nói không hề tương xứng, nghĩ đến bọn họ nếu có lựa chọn cũng sẽ không muốn gả Tạ tiểu thư cho hắn, chỉ cần giấu diếm việc kia, vấn đề gì cũng đều có thể giải quyết.
Nhưng không nghĩ tới, Tạ Đình Quân cười lạnh nói: “Nay việc Uyển Quân chiếu cố ngươi đã truyền ra ngoài ồn ào huyên náo, Trang công tử nóng lòng phủi sạch như vậy vì không muốn phụ trách sao?” Hắn là huynh trưởng của Tạ Uyển Quân, đối với loại sự tình này, hắn hoàn toàn có thể công khai nói rõ.
Trang Tín Ngạn sắc mặt trầm xuống, “Ta chưa bao giờ làm ra chuyện gì phải nhận lỗi với Tạ tiểu thư, làm sao nói đến phụ trách? Việc này người biết rất tít, như vậy sao có thể chỉ trong một thời gian ngắn đã truyền ra ngoài huyên náo xôn xao? Tạ gia là phú gia, đối với danh tiết của nữ tử không thèm để ý sao?” Đổi lại là bất luận phú gia nào, đối với sự tình không rõ ràng này đều toàn lực giấu diếm sao? Sao có thể để truyền ngoài?
Hắn biết, loại chuyện này ngay từ đầu phải tỏ thái độ rõ ràng, nếu không càng về sau càng khó ăn nói.
“Ý của Trang công tử là Tạ gia ta cứng rắn muốn ép buộc ngươi?” Tạ Đình Quân cười lạnh liên tục “Đã là như vậy, ta hôm nay cũng không có gì để nói! Đáng thương muội muội ta có hảo tâm cứu ngươi, bởi vậy mà danh tiết bị hủy, thê lương cả đời. Ai cũng nói Trang phủ trọng tín nghĩa, theo như ta thấy, cũng chỉ là hữu danh vô thực mà thôi!” Nói xong, xoay người phẩy tay áo bỏ đi.
***
Bên kia, Tần Thiên cùng Tạ Uyển Quân ngồi trong một đình tám góc ở hậu hoa viên. Giữa hai người là một thạch bàn, trên bàn bày đủ trà bánh các loại.
Đây chính là thời điểm ánh nắng mặt trời đẹp nhất trong ngày, chiếu trên người ấm áp dễ chịu. Trong hoa viên bách hoa suy tàn, có vài loại thực vật không biết tên vẫn xanh um tươi tốt, cũng có chút thú vị.
“Đây là trà xuân Long Tĩnh năm nay, tỷ tỷ thử xem.” Tạ Uyển Quân vì Tần Thiên ngâm trà vào nước nóng.
Nàng ta gương mặt xinh đẹp, nghĩ nàng ta vẫn trăm phương ngàn kế tiếp cận Tín Ngạn, Tần Thiên trong lòng một trận chán ghét, nhưng nghĩ tới nếu không phải có nàng ta cứu giúp, có lẽ hắn cũng đã mất mạng, sự chán ghét này lại tiêu tan một chút.
Tần Thiên cảm thấy, Tạ Uyển Quân cũng không phải là người đại gian đại ác, có điều vì quá yêu mà thôi, có lẽ nàng có thể áp dụng một số phương thức ôn hòa để giải quyết việc này, miễn cho hai nhà Tạ Trang khó nhìn mặt nhau.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc