Thịnh Thế Trà Hương - Chương 198

Tác giả: Thập Tam Xuân

Chương 198: Tự tại
Xe ngựa lắc qua lắc lại, ngoài xe truyền đến âm thanh cười đùa của nhóm Khải thương. Cuối mùa thu ánh sáng vàng nhạt đạm mạc theo cửa kính xe chớp động chiếu xạ lên mặt của Tạ Đình Quân, quang ảnh diệt diệt rõ ràng, ánh lên gương mặt anh tuấn khắc sâu, khi thì sáng ngời anh vĩ, khi thì đen tối tang thương.
Nhìn tay hắn bị thương, Tần Thiên trong lòng cũng cảm thấy khó chịu: “Tạ công tử, ta không biết nên nói thế nào…... Ân cứu mạng căn bản không thể dùng hai chữ “Đa tạ” có thể biểu đạt hết…”
Tần Thiên nhìn hắn chậm rãi nói: “Nhưng phần ân tình này, ta sẽ nhớ ở trong lòng, về sau có cơ hội ta nhất định báo đáp!”
Tạ Đình Quân cúi đầu, nhìn tay mình, hắn là người tập võ, thiếu mất ba Ng'n t, hắn sẽ không thể điều khiển tốt cương ngựa, không dùng được quyền đầu, sức chiến đấu suy giảm rất lớn, đối với hắn mà nói, là tổn hại không hề nhỏ.
Nói hắn không hề để ý, đó là giả. Nhưng hắn cẩn thận suy nghĩ, nếu sự tình xảy ra một lần nữa, thời điểm sói ác kia lao về phía Tần Thiên, hắn còn có thể có lựa chọn khác hay sao?
Nghĩ nghĩ, hắn nhẹ nhàng cười, kia căn bản không phải kết quả do tính toán sâu xa gì, chỉ là một loại hành vi bản năng, nhìn thấy nàng có nguy hiểm, hắn sẽ cứu giúp, hoàn toàn không để ý đến hậu quả, sự tình cho dù nghiêm trọng hơn gấp mười lần, kết quả cũng đều giống nhau.
“Tần đương gia không cần khách khí! Thân là nam nhân, tất nhiên không thể trơ mắt nhìn nữ nhân bị tổn hại!” Tạ Đình Quân nhẹ nhàng bâng quơ nói. Hắn hiểu được, ân cứu mạng này, hắn càng biểu hiện không đáng kể, đối phương sẽ càng áy náy, càng ghi tạc trong lòng. Về sau hắn ở trong lòng nàng không phải một kẻ râu ria không hề quan trọng. Hắn biết một số người, ban cho người ta nửa điểm ân huệ đã cao cao tại thượng, thời thời khắc khắc luôn nhắc tới, ngược lại khiến người ta trong lòng chán ghét, ân huệ này đến cuối cùng cũng biến thành cái gai trong lòng họ, chỉ muốn nhanh chóng báo đáp không dính dáng liên quan gì nữa. Lại nói: “Chúng ta sao lại gặp đoàn xe của Khải thương?”
Tần Thiên nói cho hắn biết, đêm đó sau khi hắn té xỉu, nàng giúp hắn xử lý miệng vết thương, ở lều trại nghỉ ngơi một đêm, ngày hôm sau gặp được Khải thương đi ngang qua, hóa ra Khải thương mang theo chó săn ngửi được mùi của xác sói mà tìm tới đây.
Da sói là vật rất đáng giá, bầy sói nếu do Tạ Đình Quân đánh ૮ɦếƭ, chính là vật thuộc về Tạ Đình Quân. Tần Thiên căm hận đám sói ác này, liền đem xác sói đưa cho bọn họ, đổi lấy được bọn họ tỉ mỉ chăm sóc.
May mà thương đội có dược liệu tốt nhất, vì vậy thương thế của Tạ Đình Quân mau chóng khôi phục. Bằng không, thân thể nàng còn yếu, bên người dược cũng không còn nhiều, Tạ Đình Quân trừ bỏ vết thương trên tay, trên người còn có mấy vết thương bị sói cắn cũng không biết sẽ có tình trạng thế nào.
Khi nói chuyện, đoàn xe ngừng lại. Đoàn Khải thương nhóm lửa, một lát sau, liền có người ở bên ngoài nhẹ giọng hô: “Tần đương gia?”
Tần Thiên xốc màn xe, thấy là thủ lĩnh đoàn xe, Phạm lão bản đang đứng ở bên ngoài.
Phạm lão bản hơn bốn mươi tuổi, bộ dạng cao lớn đen sạm, cũng là thương nhân của Quy Phục thành tới tham gia sự kiện Đan Chu. Bởi vì thời điểm trên đường về thuận tiện săn thú, nên mới chậm trễ hành trình, cũng vì như thế mới có thể gặp được hai người Tần Thiên.
Lúc này, hắn đứng ở bên ngoài, trên mặt mang theo ý cười: “Tạ lão bản đã tỉnh lại chưa? Thân thể thế nào rồi?”
Tạ Đình Quân hướng về hắn chắp tay nói: “Đã đỡ hơn nhiều, đa tạ Phạm lão bản tương trợ.”
“Tạ lão bản không cần khách khí, cũng do các người khí vận tốt, gặp phải mã tặc còn có thể sống sót, Tạ lão bản cùng Tần đương gia sẽ hạnh phúc đến tận cuối đời.” Khi nói chuyện Phạm lão bản ánh mắt chuyển qua trên người Tần Thiên và Tạ Đình Quân, trong ánh mắt có ý tứ hàm xúc đặc biệt.
Tạ Đình Quân nhìn thấy cũng làm như không biết, chỉ cười nhẹ: “Xin nhận lời hay của Phạm lão bản.”
Lúc này, có tôi tớ tặng hai chén cháo thịt. Tần Thiên tiếp nhận một chén trong đó, bảo tôi tớ cầm một bát khác đút cho Tạ Đình Quân ăn. Phạm lão bản thấy vậy cười rời đi.
Sau khi Tạ Đình Quân ăn xong, lại phân phó người giúp hắn lau mặt lau tay, đang chuẩn bị rời khỏi xe ngựa của hắn, Tạ Đình Quân gọi lại nàng.
“Chú ý tới ánh mắt của bọn họ không?” Tạ Đình Quân nhẹ giọng nói: “Hiện tại ta thì không ngại, nhưng thời gian kế tiếp ngươi cũng không cần đến xe ngựa của ta nữa.”
Ý của hắn thế nào nàng không hiểu.
Tần Thiên xoay người, lắc đầu: “Ngươi vì cứu ta mà bị thương, ta có thể nào mặc kệ ngươi?”
“Ngươi rốt cuộc có hiểu ý tứ của ta hay không?” Tạ Đình Quân nhìn nàng “Mấy ngày nay chúng ta cô nam quả nữ vẫn ở cùng một chỗ, nay bị bọn họ biết được nếu truyền ra ngoài…” Hắn thở dài “Mấy ngày nay vẫn nên kiêng kị thì tốt hơn.”
Từ thời khắc mang nàng đi, hắn chính là có chủ ý này, rất nhiều người đều nhìn thấy, nàng ở chung với hắn lâu như vậy, thanh danh trên cơ bản đã bị hủy. Chỉ cần là nam nhân, người nào có thể chịu đựng nổi điều này? Lần này trở về, hắn chờ đợi kết cục Tần Thiên bị phu quân ruồng bỏ, viết hưu thư.
Nay, nàng đã đối với hắn sinh hảo cảm, đến lúc đó hắn vươn tay đón đỡ trong lúc nàng gian nan, nàng sao không khăng khăng một mực đi về phía hắn chứ?
Tạ Đình Quân lẳng lặng nhìn nàng, đợi nàng vẻ mặt kinh hoàng lo âu, sau đó hắn hoặc là an ủi, hoặc là áy náy, để nàng không thể trách cứ hắn, cho dù sau này Trang Tín Ngạn chỉ trích hắn, nàng sẽ vì hắn nói chuyện!
Nhưng xuất hồ ý liêu là, nàng lại dị thường bình tĩnh, cũng không giống như biết việc này có bao nhiêu nghiêm trọng, nàng cười tự tại: “Này thì tính là gì? Thanh giả tự thanh (Trong sạch tự mình biết), người khác nói như thế nào cũng không ảnh hưởng đến ta! Ngươi vì cứu ta mà bị thương, ta phải chiếu cố ngươi cho tốt, đây là nhân chi thường tình, sao có thể bởi vì nam nữ khác biệt mà khinh thường bỏ đó? Thật không thông a.” Tạ Đình Quân ngẩn ra: “Tần đương gia tất nhiên lòng dạ ngay thẳng, nhưng nhiều việc cũng không phải đơn giản như vậy? Giống như Trang công tử, nếu hắn biết, chỉ sợ…” Tần Thiên không chút nào do dự đánh gãy lời hắn: “Sẽ không, ta tin tưởng phu quân của ta, hắn cũng tin tưởng ta! Chỉ cần hắn tin tưởng ta, những người còn lại tin hay không, ta cũng không cần!”
Tạ Đình Quân nhíu mày, tâm tư vòng vo biến chuyển, lập tức lại giãn mày, kẻ câm điếc kia thật sự tin tưởng nàng? Mặc dù hắn thật sự tin tưởng, nhưng Trang phủ còn có Đại phu nhân, còn có dòng họ, ai có thể cho phép một người không còn trong sạch tồn tại?
Lời này chỉ nghĩ chứ cũng không nói ra miệng.
Cứ tùy nàng, cái gọi là hy vọng càng lớn thất vọng càng nhiều, để nàng thấy được một đám người bên cạnh thay đổi sắc mặt, đến lúc đó nàng sẽ càng thêm nản lòng thoái chí.
“Ngươi trước nghỉ ngơi đi, ta sẽ qua thăm ngươi sau.” Tần Thiên đối với hắn cười cười, xoay người ra khỏi xe ngựa.
Sau khi xuống xe ngựa, Tần Thiên khuôn mặt không khỏi suy sụp, trên nét mặt mệt mỏi nói không nên lời.
Một nữ tử đã kết hôn cùng nam tử khác ở riêng một chỗ mấy ngày mấy đêm, đừng nói là tư tưởng phong kiến cổ đại, kể cả hiện đại cũng sẽ khiến người khác đàm tiếu. Nàng sau khi trở về, phải đối mặt với cục diện này như thế nào? Nàng có thể không cần, nhưng còn Tín Ngạn? Đại phu nhân? Các thành viên trong Trang phủ thì sao?
Trong lòng trào ra một cảm giác mất mát, nhưng chỉ một lúc sau, Tần Thiên liền thẳng lưng.
Nàng không nên miên man suy nghĩ, nàng hẳn phải tin tưởng với lựa chọn của mình, lúc trước nàng vì sao lựa chọn lưu lại Trang phủ, vì sao lựa chọn sánh đôi với Trang Tín Ngạn? Đó là bởi vì, bọn họ đều là người mà nàng đáng để trả giá! Đã như thế, tin rằng trong lòng bọn họ nàng cũng có địa vị như vậy.
Cuộc sống hạnh phúc của nàng chỉ vừa mới bắt đầu, nàng muốn tích cực một chút, chỉ cần trong lòng lạc quan quang minh chính đại, cũng sẽ không còn mây đen âm u!
Thái dương chiếu lên trên người nàng ấm áp vui vẻ, nàng nhìn về phía mặt trời tỏa nắng, hơi hơi nheo mắt, lộ ra một tia cười nhợt nhạt.
Tín Ngạn, ta sẽ mau trở về đây.
“Tần đương gia!” Cách đó không xa có người kêu to.
Tần Thiên nghe tiếng nhìn lại đã thấy Phạm lão bản đứng cạnh một chiếc xe ngựa cười gọi nàng.
“Phạm lão bản.” Tần Thiên xoay người, mỉm cười.
Phạm lão bản đi về phía nàng “Không biết Tần đương gia có tiện nói chuyện hay không?”
Tần Thiên đi theo Phạm lão bản đi đến một chỗ yên tĩnh.
Phạm lão bản xoa xoa hai tay, ấp a ấp úng, giống như có chút không biết nên mở miệng như thế nào.
“Phạm lão bản có chuyện gì cứ việc nói thẳng.” Tần Thiên cười nói.
Phạm lão bản ha ha cười, nói: “Tần lão bản quả thật là người sảng khoái.” Hắn dừng một chút, nhìn nhìn trái puải, đến gần từng bước, đè thấp thanh âm nói: “Tần đương gia, kỳ thật có chuyện, chúng ta có thể hỗ trợ nhau.”
Tần Thiên ngẩng đầu liếc hắn một cái, thấy hắn cặp mắt dài nhỏ dưới ánh mặt trời lòe lòe sáng lên, có cảm giác gian xảo: “Chuyện gì?” Tần Thiên nhướn một bên lông mày hỏi.
Phạm lão bản cười cười: “Trở lại Quy Phục thành, Phạm mỗ có thể nói rằng, Tần đương gia cùng Tạ lão bản sau khi bị mã tặc truy kích, liền gặp được đoàn xe của ta, sau đó vẫn đi cùng với chúng ta, ta sẽ nghiêm khắc ra lệnh hạ nhân, bảo bọn họ thống nhất lời nói, đây đều là tâm phúc của ta, có thể tin tưởng được, Tần đương gia không cần lo lắng chuyện này sẽ bị lộ ra!”
Tần Thiên không lên tiếng, chỉ dùng đôi con ngươi trong suốt kia nhìn hắn, khóe miệng mang theo một tia nếu có thế nói là giống như mỉm cười.
Dưới ánh mắt này của nàng, Phạm lão bản có chút mất tự nhiên, ho nhẹ một tiếng, tiếp tục nói: “Tại hạ cũng không có yêu cầu gì, nghe nói, Tần đương gia đã giành được độc quyền sinh ý lá trà của Khương nhân, thảo nguyên rộng lớn như vậy, nghĩ hẳn Thịnh Thế cũng làm không xong, không bằng để tại hạ gia nhập một phần, vì Tần đương gia phân ưu, thế nào?”
Phàm là Khải thương tham gia Đan Chu hội chùa không ai không biết việc Tần Thiên được Khương nhân quý tộc quý mến. Lúc trước hắn còn cùng chưởng quầy của mình hâm mộ tài lộ của Thịnh Thế, không nghĩ tới trong nháy mắt cơ hội đã tới cửa. Hắn hoàn toàn có thể khẳng định nữ tử trước mắt này sẽ đáp ứng giao dịch mình đưa ra. Nàng bởi vì thân phận hiện nay mới có thể trở thành đương gia, nếu việc này truyền ra ngoài, nàng bị phu quân hưu, chẳng phải sẽ không còn giá trị gì nữa? Bất quá nếu nhượng lại một ít sinh ý có thể đổi lấy danh tiết được bảo tồn, là kẻ ngốc mới có thể cự tuyệt.
Hơn nữa chỉ cần nàng đáp ứng, chẳng khác nào cá mắc lưới nằm trong tay hắn, về sau, Phạm gia bọn họ dựa vào đại thụ này mà có được nhiều lợi ích, rất nhanh sẽ trở thành phú gia nổi tiếng tại Mạc Bắc!
Khi đang có ý nghĩ kỳ quái như vậy, Phạm lão bản lại nghe thấy nữ tử trước mặt cười tủm tỉm nói: “Phạm lão bản, ta biết ngươi có ý tốt, có điều Thịnh Thế chúng ta tạm thời còn chưa tính đến phương diện này, như vậy đi…” Tần Thiên cau mày trầm ngâm một hồi, lại nói: “Phạm lão bản đem tình huống ở cửa hàng của các ngươi, thực lực tổng thể, các sinh ý đã trải qua viết lại gửi thư cho ta, nếu Thịnh Thế chúng ta thật sự cần tìm cửa hàng hợp tác, sẽ tìm các ngươi.”
Nàng cười cười: “Phạm lão bản lần này giúp chúng ta, ta nhất định sẽ ưu tiên các ngươi!”
Tuy nói thương nhân đều duy lợi, nhưng người đứng trước mặt này không khỏi cũng quá đầu cơ trục lợi, cách làm người đã như thế, việc buôn bán chắc hẳn cũng không khác biệt gì! Nàng vừa mới cùng Khương nhân thành lập hữu nghị, cũng không thể bị phá hủy trong tay người như vậy!
Hơn nữa, coi nàng là kẻ ngốc sao? Đem một nhược điểm lớn như vậy giao vào tay hắn? Tin hắn mới là lạ! Rõ ràng là không có gì, lại che che giấu giấu như thế, nếu để người ta biết, giả cũng biến thành thật!
Thâm hụt tiền mua bán nàng không làm, bất quá chuyện đắc tội với người khác nàng cũng không làm. Nhiều bằng hữu so với nhiều địch nhân thì vẫn tốt hơn.
“Không có việc gì nữa, vậy ta đi trước.” Tần Thiên mỉm cười, xoay người rời đi.
Phía sau Phạm lão bản ngốc lăng một lúc lâu, giận tái mặt hừ một tiếng, xoay người trở về. Đi được vài bước, chưởng quầy vẫn đang chờ đợi tin tức vội tiến lên chào đón: “Ông chủ, sự tình thế nào rồi? Nữ nhân kia có đáp ứng không?”
Phạm lão bản đem những lời vừa rồi của Tần Thiên thuật lại một lần, tức giận nói: “Nữ nhân này không biết tốt xấu, trở về ta sẽ kêu người đem việc này truyền ra ngoài, để càng nhiều người biết càng tốt, ta xem nàng ta sau khi bị hưu còn thần thanh khí sảng được như vậy hay không?”
Chưởng quầy vội vàng nói: “Ông chủ không thể hành động theo cảm tình, nghe ý tứ của nàng, nàng cũng không hoàn toàn cự tuyệt, tương lai vẫn có khả năng hợp tác. Chuyện này chúng ta chẳng những không thể truyền ra, cũng không thể quản, càng không thể lắm miệng, để nàng chịu ân tình của chúng ta, tương lai, nàng cũng ngượng ngùng cự tuyệt chúng ta!”
Phạm lão bản nghĩ nghĩ, thấp giọng nói: “Ngươi nói có lý, truyền lời của ta, sau khi trở lại Quy Phục thành, tất cả mọi người đều im miệng cho ta, nếu ai dám ở bên ngoài hồ ngôn loạn ngữ nửa câu, ta sẽ khiến hắn đẹp mặt!”
Mấy ngày kế tiếp, Tần Thiên mỗi ngày dưới con mắt của nhiều người đi qua thăm Tạ Đình Quân vài lần, mấy vú già tuy rằng được cảnh cáo, nhưng lúc nhàn rỗi không có việc vẫn không thể nhịn được chỉ trỏ, nhàn ngôn toái ngữ, Tần Thiên một mực không nghe thấy không để ý tới, vừa không biện giải, cũng không trách cứ. Có một số việc càng quấy càng đen, không đi xử lý chính là phương pháp xử lý tốt nhất.
Tự nhiên hào phóng thong dong tiêu sái như vậy khiến Tạ Đình Quân cũng không thể không sinh ra kính trọng.
Mỗi ngày hắn đều ngóng trông nàng tới, nàng đến đây lại hy vọng nàng đừng đi, nàng đi rồi, lại bắt đầu ngóng trông nàng đến. Khi nàng nói chuyện hắn cảm thấy thanh âm rất dễ nghe, khi nàng cười, hắn cảm thấy tươi cười rất đẹp mặt, khi nàng quan tâm thương thế của hắn, hắn cảm thấy nàng thật nhu thuận, nàng dặn hắn nghỉ ngơi cho tốt, hắn lại cảm thấy nàng săn sóc rất chu đáo.
Càng nhìn càng ưa, càng xem càng thích, cảm thấy nàng cái gì cũng tốt, ngay cả dung mạo cũng trở nên xinh đẹp hơn, mỗi khi nhìn thấy má lúm đồng tiền ngọt ngào của nàng, trong lòng một trận say sưa, hận không thể đem nàng ôm vào trong *** mà thân thiết yêu thương.
Nhưng ở mặt ngoài cũng không thể lộ ra nửa điểm, còn phải giả vờ lạnh nhạt, những lúc đó gian nan khổ sở, khó có thể dùng lời nói mà hình dung được.
Cứ như vậy qua hai ngày, đã tiến đến ngoài Quy Phục thành.
Lúc này Tần Thiên đang ngồi trong xe ngựa của Tạ Đình Quân, nhấc lên rèm xe nhìn tường thành cao cao bên ngoài, vẻ mặt H**g phấn.
“Tạ công tử, ngươi nghĩ Tín Ngạn bọn họ đã tới chưa?”
Thấy nàng tâm tư chỉ đặt vào phế nhân câm điếc kia, Tạ Đình Quân trong lòng một trận ghen tuông, nhịn không được nói: “Tần đương gia, còn nhớ rõ ta đã nói gì với ngươi sao?”
“Nói gì?” Tần Thiên quay đầu lại cười nhìn hắn. Đối với vị ân nhân cứu mạng này, Tần Thiên sắc mặt so với lúc trước đã nhu hòa hơn rất nhiều, hơn nữa trong khoảng thời gian này ở chung rất vui vẻ, đã coi hắn là bằng hữu.
“Người kia căn bản không bảo hộ được ngươi.” Tạ Đình Quân lạnh lùng nói: “Đổi lại là ta, nhất định sẽ không để ngươi bị thương nghiêm trọng như vậy! Một nam nhân ngay cả nữ nhân của mình cũng không bảo hộ được, thì có chỗ nào tốt?”
Nghe thấy lời này, Tần Thiên ánh mắt trầm xuống, hất văng rèm cửa, không khỏi hờn giận nói: “Tạ công tử, nếu giọng điệu của ngươi lại làm nhục phu quân của ta, ta sẽ không coi ngươi là bằng hữu nữa!”
Tạ Đình Quân bị nghẹn trọc khí dâng lên, vốn định nói thêm vài câu, nhưng nhìn nàng thần sắc lãnh liệt cứng rắn, dù thế nào cũng không mở miệng được. Hắn cảm thấy nàng nói được sẽ thật sự làm được, hắn dùng ba Ng'n t mới đổi lấy được cục diện hiện tại, sao có thể để trôi xuống sông xuống biển.
Hắn bưng miệng, nhìn ra ngoài cửa sổ, mặt đen như đáy nồi, tay trái đặt lên đù* không dấu vết hơi giật giật.
Động tác này khiến Tần Thiên chú ý, nhìn thấy hắn thiếu mất ba Ng'n t trái, sắc mặt của nàng trở nên ôn hòa hơn.
“Nào có người thập toàn thập mỹ chứ? Chàng đã dùng hết toàn lực, có một số việc không do người làm chủ.”
Nàng nhẹ nhàng nói “Tín Ngạn có rất nhiều ưu điểm mà người khác không biết đến, đủ để bù lại chỗ thiếu hụt của chàng. Ta rất thỏa mãn.”
Nàng cười cười, sắc mặt ôn nhu. Sự ôn nhu này như một cây kim, đâm vào lòng khiến hắn đau đớn.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc