Thịnh Thế Trà Hương - Chương 187

Tác giả: Thập Tam Xuân

Chương 187: Đại lễ (trung)
Khương nhân kiệt ngạo bất tuân, tính cách hào sảng dễ nổi nóng, thường thường chỉ cần một lời không hợp liền giương đao múa tên. Bình dân còn như thế, huống chi thân quý tộc như Seoul tra? Hơn nữa hắn đã nhận lễ vật của Ti Mã Thuận, có tâm muốn gây náo loạn việc này, vì thế, hắn tay trái nắm lại, dùng sức đập xuống bàn, cả giận nói: “Ngươi chỉ là một thương nhân trung thổ nho nhỏ, dám nhục nhã ta, người đâu, lôi bọn họ xuống trọng đánh hai mươi côn!”
Lúc trước, Khương nhân bởi vì vô lực đối kháng với kẻ thù bên ngoài mà đành phải hướng trung nguyên tâm phục khẩu phục, chuyện này đối với Khương nhân vốn kiệt ngạo mà nói rất không có mặt mũi, theo bản năng càng không thể chấp nhận bị người trung thổ khinh thị. Hơn nữa bọn họ vốn không quan tâm đến sự sống ૮ɦếƭ của mấy thương nhân này, cho nên trong lúc nhất thời cũng không có người lên tiếng ngăn cản, thậm chí mọi người đều có tâm tính chờ xem náo nhiệt.
Bởi vì ngôn ngữ không thông, Tần Thiên tuy rằng cảm giác được không khí đột nhiên biến chuyển. Nhất thời lại không biết đã xảy ra chuyện gì, đợi đến lúc Tần Thiên theo lời của phiên dịch Khương nhân vẻ mặt kích động nói lại hiểu được chuyện gì xảy ra, các thị vệ Khương nhân đã tiến vào đi đến trước mặt bọn họ định lôi xuống. Trang Tín Ngạn lắc mình một cái, đem Tần Thiên bảo hộ ở phía sau.
Đám người Tạ Đình Quân đi theo nhất tề biến sắc, lúc Tạ Văn Tuyển muốn lên tiếng cầu tình, Tần Thiên lại giành trước nói: “Kỳ chủ đại nhân, ta chỉ đang luận sự, tại sao lại nói là ta nhục nhã?”
“Ngươi đề ra nghi vấn như thế, chẳng phải là hoài nghi tính chân thật trong lời nói của kỳ chủ Seoul tra sao? Chẳng lẽ kỳ chủ tôn quý của chúng ta lại nói dối sao? Ngươi không phải nhục nhã thì là gì?” Ti Mã Thuận tiếp tục ở một bên châm ngòi thổi gió.
Ti Mã Thuận và Tần Thiên hai người, một người nói thổ ngữ, một người nói quốc ngữ trung thổ, đối với Khương nhân mà nói, tất nhiên sẽ dễ dàng chấp nhận lời nói của Ti Mã Thuận hơn, mà người phiên dịch bởi vì quá mức khẩn trương, nói chuyện lắp bắp, đánh mất khí thế, càng làm cho lòng người sinh chán ghét.
Vẻ mặt các quý tộc xung quanh càng ngày càng không kiên nhẫn, ba vị thủ lĩnh cũng nhíu mày.
Đối với việc Ti Mã Thuận châm ngòi ly gián Tần Thiên rất phẫn nộ, nàng thực sự có xúc động muốn chỉ thẳng vào mũi hắn mắng to. Nhưng chỉ chốc lát, nàng đã áp chế được tức giận của bản thân.
Bởi vì nàng biết, trường hợp càng khẩn trương kịch liệt càng cần thong dong đối mặt, lạnh nhạt đối thoại, càng giương cung bạt kiếm, càng kích động phẫn nộ, sẽ dễ dàng khiến sự việc trở nên khó cứu vãn.
Nàng tới bàn việc buôn bán, tới giao kết bằng hữu, phải nhớ kỹ ước nguyện ban đầu này, lòng mang thiện ý, cục diện gì cũng sẽ có đường sống, dù sao, nàng cùng Khương nhân vốn không có thâm cừu đại hận gì.
“Tư Mã lão bản, ta biết trên thương trường luôn đối địch, cũng hiểu tầm quan trọng của sinh ý này đối với Trường Hưng Hành các ngươi. Nhưng mà, đương gia phải có khí phái của đương gia, người làm ăn phải có đạo đức của người làm ăn, thần kỳ mưu lược không có nghĩa là không từ thủ đoạn, hành vi như thế của Tư Mã lão bản thật sự rất khó coi, nếu truyền ra ngoài, theo thời gian, mọi người biết rõ ràng chân tướng, đến lúc đó Tư Mã lão bản sẽ chịu thanh danh âm hiểm giả dối. Mặc dù ngươi lúc này thực hiện được, về lâu dài mà nói, bị hao tổn, cũng là nhóm Trường Hưng Hành các ngươi!”
Những lời này Tần Thiên nói ra chính khí nghiêm nghị, Ti Mã Thuận vốn chột dạ, trong khoảng thời gian ngắn lại không biết nên phản bác thế nào. Một lát sau, mới ra vẻ thoải mái mà nở nụ cười hai tiếng: “Tần đương gia tài ăn nói rất cao, nhưng sự thật chính là sự thật, công đạo ở tại lòng người. Sao có thể để ngươi tùy ý nói xạo.” Dưới sự bố trí của hắn, lời đồn đã được truyền lưu, Thịnh Thế bọn họ trong nhất thời đâu có cách nào để làm sáng tỏ? Chỉ cần hắn đạt được sinh ý lần này, hắn sẽ có biện pháp áp chế Thịnh Thế không thể xâm nhập vào được nữa!
Cái gì đạo đức, cái gì tín nghĩa, bất quá chỉ là biểu hiện giả dối được xây dựng bởi một đống vàng bạc mà thôi! Hắn xuất ra vàng bạc dựng cầu sửa đường, tiếp tế dân chạy nạn, hắn chính là người lương thiện trong mắt mọi người!
Chúng quý tộc sau khi nghe bọn họ nói, nhất thời cũng không thể phân biệt ai thật ai giả, trên mặt đều lộ vẻ mê hoặc.
Ngay thời điểm Seoul tra tiếp tục sai sử thị vệ tiến lên, Tần Thiên bỗng nhiên vọt tới trước bàn ba vị thủ lĩnh, thị vệ nâng trường côn lên định đánh nàng, Tạ Đình Quân có ý muốn ngăn cản trong lòng, lại sợ động võ dưới tình huống này càng không ổn, mà một bên Trang Tín Ngạn thì không chút do dự, đem Tần Thiên bảo hộ trong ***, đưa lưng ra thay nàng một trường côn đang hạ xuống này. Một côn này đánh xuống dùng khí lực thật lớn, đánh cho hắn quỳ bệt xuống mặt đất.
Mắt thấy trường côn lại rơi xuống, Trang Tín Ngạn vội đem Tần Thiên ôm vào trong lòng.
Nhưng đúng lúc này, thủ lĩnh Ô Đạt bỗng nhiên lên tiếng: “Dừng tay, các ngươi đều lui ra!” Hóa ra ba vị thủ lĩnh thấy mấy người trung thổ này đối diện với trường côn của thị vệ cũng có thể không hề sợ hãi, trong lòng ngạc nhiên. Trên thảo nguyên luôn kính trọng các vị anh hùng dũng cảm, Tần Thiên thong dong trấn định rất hợp với khẩu vị của bọn họ, không muốn dùng côn bổng làm nhục bọn họ.
Sau khi thị vệ lui ra, Tần Thiên vội vàng lo lắng hỏi Trang Tín Ngạn có sao không, Trang Tín Ngạn lắc đầu, Tần Thiên thấy hắn thần sắc như bình thường, lúc này mới yên tâm.
Nàng hít sâu vài lần, cố gắng bình tâm tĩnh khí. Lúc này nàng thật muốn buông tay, bất quá chỉ là một việc buôn bán, không tất yếu vì thế mà bị thương chịu khổ. Nhưng vừa nghĩ đến cứ như vậy mà chạy trối ૮ɦếƭ càng thêm chứng thực việc Ti Mã Thuân vu hãm bọn họ, cảm thấy không cam lòng, há có thể để gian kế đó thực hiện được?
Nàng đứng lên, đi đến bên cạnh người phiên dịch vừa bị dọa sợ tới mức ngã ngồi xuống đất, vỗ vỗ bờ vai của hắn, tận lực trấn an hắn: “Bằng hữu, đừng lo. Tâm bình khí hòa mới có thể giải quyết vấn đề. Ta cần sự giúp đỡ của ngươi, mời ngươi trấn định, thuật lại lời nói của ta cho rõ ràng.”
Phiên dịch là một tiểu tử người trung thổ tầm hai mươi tuổi, hắn sinh hoạt tại biên thành, quen thuộc thổ ngữ, ngày thường cũng lấy việc phiên dịch dẫn đường mà sống. Vốn cũng là kẻ lớn mật, có điều hôm nay lập tức nhìn thấy nhiều Khương nhân quý tộc như vậy, bỗng nhiên gặp phải tình huống chưa bao giờ trải qua, vì vậy mới có chút hoảng thần. Lúc này, có lẽ là được Tần Thiên nói lời ủng hộ, có lẽ do sự trấn định của nàng cuốn hút, dần dần, cảm xúc cũng trở nên vững vàng hơn.
Tần Thiên hướng về hắn cười cười, ngẩng đầu đi đến trước mặt ba vị thủ lĩnh, Trang Tín Ngạn vỗ về bả vai bị đánh đau theo sát sau đó. Tạ Văn Tuyển kinh ngạc nhìn Tần Thiên đến tận lúc này vẫn như cũ không chút hoang mang, tuổi như thế, đã có phần khí độ này, thật sự không đơn giản. Mà Tạ Đình Quân sớm đã thấy qua nàng có thể bình tĩnh nói chuyện hành động trước mặt thánh giá, đối với tình hình này cũng không còn ngạc nhiên nữa. Có điều mỗi một lần, sự tán thưởng trong lòng hắn lại nhiều hơn một phần, ý muốn có được nàng cũng càng thêm nóng bỏng. Nàng như vậy, sao có thể để phế vật câm điếc kia chiếm tiện nghi như vậy?
Tay đặt sau người không khỏi nắm chặt lại.
Bên này, Ti Mã Thuận thấy tình hình như vậy sắc mặt khẽ biến. Seoul tra thần sắc cũng phẫn nộ, bất quá là lời của thủ lĩnh Ô Đạt, cũng không dám có ý kiến. Hắn hừ một tiếng, một lần nữa ngồi xuống.
“Thưa thủ lĩnh!” Tần Thiên nhẹ mở miệng, tuy rằng không hiểu lời nàng nói, nhưng toàn thân nàng trầm tĩnh tiêu sái, đã hấp dẫn sự chú ý của các quý tộc.
“Ta biết, trên thảo nguyên thượng lưu truyền rất nhiều lời đồn bất lợi về Thịnh Thế. Thịnh Thế là trà thương ở phía nam, lúc trước các vị đang ngồi đây có lẽ chưa bao giờ biết có Trà Hành này tồn tại. Nhưng khi chúng ta muốn đến đây bàn việc buôn bán, tất cả lời đồn bất lợi cũng xuất hiện. Đây là trùng hợp, hay cố ý đả kích, tin tưởng không cần ta nói, các vị đại nhân đang ngồi cũng sẽ nhận ra.”
Tần Thiên hai mắt nhìn thẳng thủ lĩnh Ô Đạt, không nhanh không chậm, không kiêu ngạo không siểm nịnh, giọng điệu vững vàng thong thả, mỗi một câu nói, thì tạm dừng một chút để người phiên dịch chuyển đạt. Có lẽ là bị hấp dẫn bởi bộ dáng thật sự nghiêm túc của nàng, chúng quý tộc đều không ai nói lời quấy rầy, như muốn nghe nàng nói tiếp.
Thấy tình cảnh như vậy, Ti Mã Thuận có chút sốt ruột, nhưng cũng biết Tần Thiên ý chỉ hắn vu hãm, nếu lại ngắt lời, không khỏi để lại dấu vết.
Mà thúc điệt Tạ Đình Quân đều ở một bên lẳng lặng nghe, Ti Mã Thuận xuất hiện ở đây, chứng tỏ hắn về cơ bản đã thiết lập được quan hệ, bọn họ rất ngạc nhiên, Tần Thiên làm cách nào để xoay chuyển càn khôn?
Ngay lúc chúng quý tộc nghĩ lại chuyện này, Tần Thiên lại mỉm cười: “Bất quá những việc này đều không trọng yếu, ta biết phía nam cách nơi này đường xá xa xôi, giờ này khắc này ta không thể chứng minh được điều gì, ta cũng không cách nào làm sáng tỏ. Các vị thủ lĩnh không tín nhiệm chúng ta cũng không sao, không ai có thể bắt ép người khác tín nhiệm. Sự thật thắng hùng biện, Thịnh Thế chúng ta tới nơi này vì muốn cùng huynh đệ tỷ muội Khương nhân kết giao bằng hữu, muốn cùng các vị hợp tác sinh ý dài lâu, ta hôm nay đến nơi đây dâng tặng lễ vật, không phải vì muốn giành lấy độc quyền về buôn bán lá trà, mà là để các vị thấy được thành ý của Thịnh Thế chúng ta.” Lời này vừa nói ra, trừ bỏ Trang Tín Ngạn, mọi người bao gồm Ti Mã Thuận và mấy người Tạ Đình Quân đều kinh ngạc.
Thủ lĩnh Ô Đạt cả kinh nói: “Thịnh Thế các ngươi không phải muốn giành được độc quyền buôn bán lá trà?” Không muốn giành lấy độc quyền buôn bán thì cần gì phải đến tặng lễ vật? Các thương nhân liên lạc với bọn họ đều vắt óc tìm mưu kế khiến bọn họ vui vẻ, đó là vì muốn giành lấy quyền buôn bán, sau đó lũng đoạn toàn bộ sinh ý lá trà trên thảo nguyên, mà bọn họ đồng thời cũng có lợi, cũng có thể đối với thương nhân tiến hành ước thúc.
Một khi đồng ý giao ra độc quyền, các bộ lạc đều thống nhất sẽ mua đồ ở thương gia này, thương gia không giành được độc quyền, chỉ có thể ở chợ và hội chùa thực hiện chút sinh ý vụn vặt, rất vất vả, thu lợi cũng không nhiều.
Nàng Thịnh Thế ngàn dặm xa xôi đến nơi đây mang theo lễ vật gặp bọn họ, thế nhưng không phải muốn giành lấy độc quyền về tay? Nói giỡn sao?
Tần Thiên nhìn thủ lĩnh Ô Đạt mỉm cười, “Không bằng các vị thủ lĩnh trước xem ta dâng lên đại lễ đã!”
Nói xong, nàng vỗ vỗ tay, Phạm Thiên cùng Hải Phú tay cầm bao tiến lên, sau đó phân ra hai bên, bao cầm trong tay theo thứ tự phân phát cho các quý tộc đang ngồi. Ba vị thủ lĩnh thì do Tần Thiên tự mình dâng lên.
Tạ Văn Tuyển rốt cuộc nhịn không được tò mò trong lòng, lặng yên di động cước bộ, nhìn về phía trên bàn của quý tộc bên cạnh.
Chỉ thấy là mấy khối màu rám nắng gì đó, mặt trên có rẩy bột phấn, lại cẩn thận nhìn rõ ràng hơn, Tạ Văn Tuyển không khỏi mở to hai mắt, thất thanh kêu lên: “Thịt bò khô?!”
Trong lòng bỗng nhiên nảy lên một cảm giác không biết nên khóc hay nên cười.
Đại lễ “Độc nhất vô nhị” lại là thịt bò khô sao? Dâng thịt bò khô lên cho Khương nhân luôn tự tay làm? Còn nói là đại lễ độc nhất vô nhị?
Tạ Văn Tuyển lúc này không biết nên cười, hay là nên tức giận, hắn bỗng nhiên có cảm giác như bị trêu đùa.
Đồng thời các quý tộc đang ngồi cũng có loại cảm giác này. Trong đó, Seoul tra cơ hồ là vỗ bàn quát: “Đây là đại lễ độc nhất vô nhị của ngươi sao? Ngươi đang trêu đùa chúng ta hay sao?”
Các quý tộc còn lại cũng trợn mắt, ngay cả thủ lĩnh Ô Đạt lúc trước đối với Tần Thiên sinh ra một chút hảo cảm cũng giận tái mặt, hắn nhìn về phía Tần Thiên, giọng điệu vô cùng không tốt: “Nữ nhân, ngươi đây là có ý tứ gì?”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc