Thịnh Thế Trà Hương - Chương 145

Tác giả: Thập Tam Xuân

Chương 145: Kinh sợ
Tần Thiên nhắc đến, đó là thời điểm Nhị di thái thái vạch trần Đại phu nhân bị mù mắt, bởi vì đối với Đại phu nhân bất kính, phu nhân từng sai gia đinh đánh Nhị di thái thái nhưng bọn họ e ngại uy thế của Nhị di thái thái, gia đinh dám công nhiên trái lệnh.
Người như vậy tất nhiên không thể nuông chiều. Khi đó nàng chưa có lập trường để đứng ra làm chủ, nhưng hiện tại nàng thân là đương gia, tất nhiên nên trừng trừng phạt phạt để bọn hạ nhân trong phủ không dám coi khinh nàng nữa..
Lập tức liền có bốn người đứng ra quỳ gối trước mặt Tần Thiên cầu xin tha thứ. Tần Thiên có ý định lập uy, tất nhiên sẽ không mềm lòng, y theo gia pháp, đánh bốn người đó hai mươi đại bản, sau khi thương thế lành lặn sẽ trục xuất đến thôn trang.
Cuộc sống ở thôn trang so với nơi này vô cùng kham khổ, công việc cũng vô cùng mệt mỏi, đối với gia đinh đã quen với cuộc sống thoải mái này mà nói đã là sự trừng phạt không nhỏ.
Trách phạt các gia đinh xong, Tần Thiên lại lấy lý do Nhị di thái thái công nhiên chống đối Đại phu nhân, đối với chính thất bất kính, y theo gia quy, đánh Nhị di thái thái mười đại bản. Nhị di thái thái trong lòng tuy vạn phần không phục, nhưng Tần Thiên mọi chuyện xử lý y theo gia pháp, mình hoàn toàn lâm vào thế hạ phong, căn bản không thể chống trả.
Gia đinh phụ trách gia pháp vừa mới được diện kiến thủ đoạn của Tần Thiên, tâm e ngại, ra tay không dám lưu tình. Nhị di thái thái chưa từng phải chịu qua đau đớn *** như vậy, đánh được mấy đại bản, kêu cha gọi mẹ, thanh âm thê lương, đến trượng thứ bảy không thể chống đỡ được nữa, đầu ngoẹo sang một bên, ngất xỉu, Tần Thiên cũng không muốn gây tai nạn ૮ɦếƭ người, liền kêu bọn gia đinh dừng tay.
Trang Minh Hỉ nước mắt sớm đã giàn dụa, thấy tình hình như vậy, vội vàng gọi người mang mẫu thân nâng trở về, lúc bước ra khỏi đại sảnh, Trang Minh Hỉ bỗng nhiên dừng cước bộ, quay đầu nhìn Tần Thiên liếc mắt một cái.
Một cái liếc mắt kia, lạnh đến mức cực điểm, âm đến mức tận cùng, khiến Tần Thiên toàn thân phát lạnh.
Nhưng đây vốn là kết quả Tần Thiên đã dự đoán trước, từ lúc nàng đáp ứng Đại phu nhân một khắc kia, nàng biết nàng với Nhị phòng nhất định sẽ có xung đột, cho dù nàng hôm nay không làm việc này, chẳng lẽ bọn họ sẽ cho rằng nàng tốt bụng, về sau sẽ an phận thủ thường hay sao?
Chắc chắn sẽ không, bọn họ sẽ cho rằng nàng yếu đuối bạc nhược, càng thêm không kiêng nể gì. Nếu không thể tránh khỏi xung đột, như vậy nàng đương nhiên muốn tiên hạ thủ vi cường, khiến lực công kích của bọn họ hạ xuống mức thấp nhất.
Vì vậy, nàng sao có thể sợ hãi cừu hận của Trang Minh Hỉ? Nàng ngẩng đầu, thẳng tắp đón nhận ánh mắt của nàng, ánh mắt lợi hại, tràn ngập uy thế.
Trang Minh Hỉ cùng nàng nhìn nhau một lúc, không bao lâu liền rũ mắt xuống, xoay người đi ra ngoài, thẳng lưng bước.
Nhìn bóng dáng của nàng, Tần Thiên âm thầm thở dài, đáng tiếc Trang Minh Hỉ chỉ là nữ hài tử, nếu là một nam tử, từ nhỏ được bồi dưỡng, nàng thông minh tất nhiên so với huynh trưởng của nàng càng thích hợp trở thành đương gia hơn cả…
Trong sảnh bọn hạ nhân thấy Tần Thiên chỉ vài ba câu đã chèn ép Nhị phòng kiêu ngạo mười mấy năm không thể động đậy, thủ đoạn rõ ràng lưu loát, âm thầm kinh hãi ngày thường Tần Thiên nhìn qua hòa khí dịu ngoan như vậy cũng có một mặt tàn nhẫn, một số hạ nhân có suy nghĩ xấu xa, cũng lặng lẽ thu liễm tâm tư.
Tần Thiên ngồi ở chính vị, nhìn nhìn hạ nhân sắc mặt khác thường phía dưới, biết hôm nay đã được mục đích theo dự đoán, chẳng những chèn ép Nhị phòng, cũng kinh sợ hạ nhân trong phủ, khiến bọn họ không dám dễ dàng khinh thường mình.
Rất nhiều quản sự và nha hoàn đều có quan hệ chặt chẽ với Nhị phòng, nhưng bọn họ cũng rất quen thuộc với công việc trong phủ, Tần Thiên không có khả năng lập tức chỉnh đốn toàn bộ bọn họ. Thay người cũng cần một quá trình. Hơn nữa nàng còn muốn quan sát bọn họ một thời gian cho kỹ càng, nếu trong đó có người có năng lực lại trung hậu, nàng nguyện ý tiếp tục tin tưởng hắn, mà đối với kẻ giảo hoạt gian trá tất nhiên sẽ không thể lưu lại.
Giống như quản lý một công ty, khôn sống mống ૮ɦếƭ, là chuyện quá bình thường. Nhưng cũng có chỗ không giống, nơi này bị đào thải đó là vận mệnh bị khu trục, nhưng muốn trở thành một quản lý tốt, tối kỵ việc không quả quyết, thời điểm nên ngoan tuyệt thì phải ngoan tuyệt.
“Tần Thiên, con làm tốt hơn trong tưởng tượng của ta nhiều.” Tối nay, sau khi Tần Thiên cùng Trang Tín Ngạn dùng cơm chiều với Đại phu nhân, Đại phu nhân nói với nàng, “Lúc trước ta còn lo lắng sẽ không áp chế được hạ nhân, nhưng hiện tại xem ra, ta đã lo lắng quá nhiều rồi”.
Đại phu nhân cười cười.
Tần Thiên đứng phía sau Đại phu nhân, giúp bà xoa P0'p bả vai một chút, đây từng là việc mà nàng thường xuyên làm. Đại phu nhân cũng rất thích thủ pháp của nàng, sau khi thành thân với Trang Tín Ngạn, Đại phu nhân bảo nàng không cần làm mấy việc của hạ nhân này, nhưng Tần Thiên lại nguyện ý làm như vậy, bởi vì nó khiến nàng cảm giác được một sự thân cận cũng như sự thân thiết. Đại phu nhân luôn tạo cho nàng cảm giác ấm áp.
“Bởi vì con biết, nếu con ngay đòn phủ đầu không áp chế được bọn họ, sau này lại càng khó chấn trụ bọn họ.” Tần Thiên mỉm cười, “Kỳ thật trong lòng con cũng rất khẩn trương”.
“Vậy mà một chút cũng không thể nhận ra” Nguyệt Nương ở một bên đốt hương trầm, cười nói: “Đại thiếu phu nhân lúc ngồi ở trên chính vị, ngay cả lòng ta cũng sinh kính sợ.”
“Nguyệt Nương, người đừng trêu ghẹo ta ” Tần Thiên mặt đỏ lên, Trang Tín Ngạn ở đối diện nhìn thấy, nhịn không được cười rộ lên, Tần Thiên tức giận trừng hắn liếc mắt một cái.
“Nhưng mà, nương…” Tần Thiên nhịn không được hỏi Đại phu nhân: “Tần Thiên vẫn không rõ, tuy rằng nương cùng Nhị di thái thái từng có ước định, nhưng không cần thiết dễ dàng tha thứ các nàng như vậy, trong chuyện này, có phải còn có nguyên nhân gì hay không?” Có một câu Tần Thiên khó mà nói ra, trong mắt nàng, Nhị di thái thái kiêu ngạo như ngày hôm nay, một nửa nguyên nhân là do phu nhân nhẫn nhịn mà ra. Tuy rằng cho nàng ta quản lý hậu viện, nhưng nếu phu nhân thật sự muốn áp chế nàng ta, cũng không phải không có cách. Thân phận của bà là thế nào đây?
Hơn nữa, từ xưa đến nay, chẳng lẽ thê thiếp chưa bao giờ lấn lướt hay sao? Ngay cả Lâm Đại Ngọc cũng nói, không phải đông phong đè ép gió tây, chỉ có gió tây đè ép đông phong. Đại phu nhân thân là chính thê vì sao lại dễ dàng tha thứ một thiếp thất như vậy?
Đại phu nhân dài thở dài một hơi, nói: “Lúc trước ta nghĩ, Trà Hành sớm hay muộn sẽ giao vào tay Tín Xuyên, ta sớm hay muộn cũng phải lui xuống, cho nên nàng thích lấn quyền, ta cũng lười cùng nàng so đo. Ta một ngày bận bao nhiêu việc, hậu viện quả thật cũng không còn tâm trí lo lắng, cho nên mới tùy ý để nàng ép buộc, mặc dù có thời điểm nàng ta khí diễm kiêu ngạo một chút, sự việc trong phủ cũng quản lý gọn gàng ngăn nắp. Hơn nữa, lão gia đã ra đi mười mấy năm …”
Nói tới đây, Đại phu nhân sắc mặt buồn bã, “Lão gia lúc lâm chung, ta ba mươi mốt tuổi, Tú Mai hai mươi sáu tuổi, Xảo Vân cũng chỉ có ba mươi tuổi. Ba nữ nhân chúng ta lập tức trở thành quả phụ, mất chỗ dựa. Mấy đứa nhỏ còn thơ dại, cả Trang phủ to như vậy chỉ nhờ ba nữ nhân chúng ta chống đỡ. Lão gia lúc hạ táng, chúng ta ba người ôm nhau đứng một chỗ khóc, tình cảnh kia thê lương cỡ nào…”
Nói tới đây, Đại phu nhân không khỏi ẩm ướt khóe mắt, bà sờ soạng tìm khăn tay, Tần Thiên vội vàng dùng khăn tay của mình giúp bà lau khô nước mắt. Đại phu nhân giữ lấy, đồng thời cầm tay nàng.
“Sau đó Tú Mai cùng ta đàm thỏa điều kiện, trong một thời gian khá dài, nàng cùng ta gắn bó như môi với răng, cũng giúp ta không ít việc, có điều khi bọn nhỏ dần dần lớn lên, tình nghĩa này cũng dần dần trôi đi, nhưng lúc trước ta không phủ định Tín Xuyên, nàng còn chưa tính là quá phận, từ khi ta hủy bỏ tư cách kế thừa của Tín Xuyên, nàng mới biến thành như vậy. Kỳ thật tâm tình của nàng ta cũng có thể lý giải, đều là nữ nhân không còn trượng phu, chỉ còn biết trông cậy vào nhi tử, chuyện tình vẫn đang nắm chắc, bỗng nhiên thay đổi, đổi thành là ta, ta cũng sẽ phát cuồng. Trừ bỏ địa vị không giống, mặc kệ là nàng hay là Xảo Vân đều giống ta mà thôi, cả đời đều vì Trang phủ, đều là đã nữ nhân góa bụa đáng thương, cần gì phải khó xử các nàng quá mức?”
“Nương, người thiện tâm, đặt mình vào hoàn cảnh người khác vì các nàng suy nghĩ, nhưng các nàng cũng không có phần hảo tâm này, các nàng lợi dụng người thiện tâm, cho nên mới dám công nhiên đối kháng người.” Tần Thiên giận dữ nói.
Nhị di thái thái và Tam di thái thái, một người hung dữ, một người thì nhu nhược, kỳ thật đều giống nhau mà thôi.
Khi thiện sợ ác.
Người như vậy, cần phải ác cho các nàng xem.
“Con nói đúng…” Đại phu nhân nắm chặt tay Tần Thiên, “Vô quy củ không có giới hạn, sự việc dẫn đến tình trạng hôm nay ta cũng có trách nhiệm trong đó, lần này cũng may có con, nếu không, bọn họ có Hồ đại nhân tương trợ chúng ta có lẽ đã thất bại thảm hại rồi, sau này cứ dựa theo lời con mà làm, ta tin tưởng con”.
Bà tin tưởng nàng cũng sẽ không quá phận, bà biết, Tần Thiên kỳ thật cũng là một cô nương thiện tâm.
“Không bằng ở riêng.” Trang Tín Ngạn ở một bên viết xuống, “Trải qua một chuyện này, bọn họ có lẽ cũng có ý ở riêng.”
“Có thể ở riêng đương nhiên là tốt nhất” Đại phu nhân gật gật đầu, “Qua khoảng thời gian này ta sẽ tìm cơ hội cùng Tú Mai nói chuyện.”
***
Cúc Hương viện
“Ở riêng? Trừ phi ta ૮ɦếƭ” Nhị di thái thái ghé vào trên giường, kêu to như người bị bệnh tâm thần.
Bên giường Lưu Bích Quân sợ tới mức vội lui ba bước, vỗ *** nói: “Nương, người lớn tiếng như vậy làm cái gì? Ta không phải muốn tốt cho mọi người sao, nay Tín Xuyên…” Nàng quay đầu liếc mắt nhìn Trang Tín Xuyên đang ngồi một bên ủ rũ nói, ánh mắt lộ ra một chút hèn mọn, “Nay Tín Xuyên đã không còn khả năng trở thành đương gia, nương lại bị đoạt quản gia chi quyền, sống ở trong phủ, còn không bằng phân gia, chúng ta ra ngoài sống riêng, không cần phải ở đây xem sắc mặt của đương gia gia chủ?”
Nhị di thái thái tức giận khởi động thân mình, lại không cẩn thận động vào vết thương, đau đến mặt nhăn nhó thay hình đổi dạng, nàng chỉ vào Lưu Bích Quân: “Cái gì mà muốn tốt cho mọi người, ngươi không phải vì bản thân mình hay sao? Ngươi căn bản chính là ghét bỏ thân phận con vợ kế của Tín Xuyên ” nàng cười lạnh, “Ta nói cho ngươi biết, gả phu tùy phu, gả cẩu tùy cẩu, ngươi nếu đã gả cho Tín Xuyên, trừ bỏ một lòng đối với Tín Xuyên, không cần để tâm đến điều khác?” Đổi lại là ngày thường, nàng tất nhiên sẽ không dùng giọng điệu này nói chuyện với con dâu thần tài, có điều nàng hôm nay nhiều lần chịu nhục, đã sớm uất nghẹn khí, làm sao còn chịu được lời nói lạnh nhạt của con dâu?
Lưu Bích Quân sắc mặt hơi đổi, cười lạnh: “Không ra ở riêng, vậy bạc mượn của nhà con khi nào thì mới có thể hoàn trả?”
Nhị di thái thái bị nàng hỏi nghẹn uất thiếu chút nữa lửa giận bùng phát.
“Tín Xuyên, ngươi chỉ ngồi đó nhìn thê tử chống đối nương như vậy sao?” Nhị di thái thái thét chói tai.
Lưu Bích Quân mỉm cười nói: “Nương cái gì chứ, Đại thiếu phu nhân vừa mới nói, bất quá chỉ là di nương mà thôi” vừa dứt lời, Trang Tín Xuyên vọt tới bên người nàng tát một bạt tai, Lưu Bích Quân bụm mặt kêu lên, “Trang Tín Xuyên, ngươi là nam nhân vô dụng, vậy mà dám đánh ta” nói xong khóc chạy đi.
Trang Tín Xuyên nghe xong lời của nàng, lập tức mặt đỏ lên, hai tay không khỏi nắm chặt thành quyền.
“Không thể ở riêng…” Trên giường Nhị di thái thái bỗng nhiên khóc òa lên, “Phân gia xong sẽ không còn gì, tài sản của Trang phủ vốn phải thuộc về chúng ta, dựa vào cái gì con chỉ được phân ba phần? Ta không tin chúng ta cứ thua như vậy, ta không tin” Nhị di thái thái lấy tay đấm gối đầu.
“Muốn chuyển bại thành thắng kỳ thật cũng rất đơn giản” Trang Minh Hỉ vốn không lên tiếng bỗng nhiên mở miệng, nàng đi đến bên cạnh Trang Tín Xuyên, âm thanh lạnh lùng nói: “Bọn họ chỉ có mỗi một Tần Thiên mà thôi, lật đổ nàng ta, bọn họ sẽ không còn uy thế gì nữa”.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc