Thịnh Thế Trà Hương - Chương 110

Tác giả: Thập Tam Xuân

Ngoài sơn động tiếng mưa rơi tí tách không ngừng, mưa theo cửa động rơi xuống, hình thành dòng nước nhỏ bất quy tắc, dòng nước nhỏ nhanh chóng chảy xuống, trên bùn đất trước cửa động tạo ra một hố nhỏ, nước rơi xuống bắn bùn tung tóe.
Trong động, củi đốt lửa thiêu đốt hừng hực, trong đống lửa không ngừng phát ra âm thanh lách tách, cùng với tiếng mưa rơi ngoài động giao tướng hô ứng, giống như thiên nhiên đang diễn tấu chương nhạc.
Bất quá những điều này cùng với Trang Tín Ngạn không quan hệ, lúc này hắn chỉ quan tâm một sự việc. Hắn ngồi dưới đất, đem Tần Thiên vẫn đang hôn mê ôm vào trong ***, nương theo ảnh lửa cẩn thận quan sát sắc mặt Tần Thiên, thấy nàng gương mặt trắng xanh chỉ trong thời gian ngắn ngủi đã trở nên đỏ bừng, toàn thân cũng từ lạnh như băng trở nên nóng rẫy, giống như có người ở trong cơ thể nàng bỗng nhiên thổi lên lửa nóng, đem nàng bốc cháy.
Trang Tín Ngạn sờ trán của nàng, lại sờ tay nàng, hiểu được nàng vì bị mưa xối vào người, lại ở trong gió đêm lâu như vậy, đã bị nhiễm phong hàn, có lẽ cùng có liên quan đến vết thương.
Hắn ôm Tần Thiên, trong lòng vô cùng lo lắng. Hắn biết tình huống hiện tại của nàng hẳn phải lập tức đưa đến đại phu, nhưng lúc này không xuống núi được, nên làm thế nào cho phải?
Hắn suy nghĩ, trên đầu thương thế không nghiêm trọng lắm, đã được băng bó, hẳn không có gì trở ngại, nhưng mà phong hàn… Hắn nhớ tới vừa rồi đã hái thảo dược phòng trừ phong hàn, xoay người lấy ra, vặt một ít lá, bỏ vào trong miệng Tần Thiên, thật vất vả mới nhét vào được, nhưng bởi vì nàng hôn mê không thể nhấm nuốt, nên thảo dược cứ nằm ở đó.
Trang Tín Ngạn nghĩ nghĩ, đem thảo dược bỏ vào miệng nhai một lúc, sau đó mở miệng của nàng ra, nhét vào thật sâu trong cổ họng, Tần Thiên xuất phát từ bản năng, đem thảo dược nuốt xuống. Như thế vài lần, cuối cùng đã giúp nàng ăn hết chỗ thảo dược mình hái.
Hai người cả người đều ướt đẫm, ngồi bên cạnh đống lửa, bị lửa hun nóng, trên người đều đổ mồ hôi. Trang Tín Ngạn thấy vậy, mới nhớ tới Tần Thiên đang bị phong hàn, mà còn mặc quần áo ướt sũng sẽ khiến bệnh tình càng nặng thêm.
Trong lòng nghĩ như vậy, trên tay đã bắt đầu cởi đai lưng của nàng, nhưng lúc vừa cởi bỏ quần áo bên ngoài của nàng, Trang Tín Ngạn bỗng nhiên lại dừng động tác…
Hắn chỉ là kẻ câm điếc, cũng không có nghĩa cái gì cũng không hiểu, hắn tất nhiên biết cởi sạch quần áo của một nữ tử hoàn toàn không phải là việc đứng đắn.
Nhưng mà, nàng đã là nữ nhân của mình. Trang Tín Ngạn nhìn Tần Thiên gương mặt bị ánh lửa chiếu hồng vô cùng kiều diễm, nghĩ rằng: ta *** áo nữ nhân của mình, cũng có làm sao đâu? Vốn là chuyện hợp tình hợp lý mà thôi!
Hắn lại vươn tay, nhưng ngón tay vừa tiếp xúc thân thể của nàng, tâm cũng không chịu khống chế mà kinh hoàng, nhảy nhót khiến hắn cơ hồ chịu không nổi.
Hắn trong lòng bối rối vô cùng, có điều rốt cuộc vì sao lại hoảng hốt, lại nói không rõ ràng, chỉ là trong lòng ẩn ẩn cảm thấy, nếu thật sự làm như vậy, Tần Thiên sau đó biết được nhất định sẽ tức giận …
Nàng cho dù tức giận cũng không có cách nào. Hắn nhìn Tần Thiên liếc mắt một cái, lại nói với mình, hiện tại quan trọng nhất là làm thế nào để bệnh tình của nàng không nặng thêm, ta vốn cũng không có ý xấu xa, cho dù nàng tỉnh lại sẽ tức giận không để ý tới ta, ta cũng không có biện pháp…
Sau khi nghĩ như vậy, hắn như đã tìm được một lý do đủ để thuyết phục bản thân. Hắn đem nàng đặt lên cỏ khô, bắt đầu cởi bỏ quần áo nàng.
Tuy rằng hắn cho rằng mình đang hoàn toàn suy nghĩ cho thân thể nàng, tuy rằng hắn cảm thấy làm như vậy là tất yếu, nhưng cũng không biết vì sao, luôn luôn có chút chột dạ, lúc *** áo hai tay không nhịn được run rẩy, không thể nghe theo sự chỉ huy của hắn.
Chẳng qua chỉ mới cởi bỏ áo ngoài mà toàn thân hắn đã đổ mồ hôi.
Trái tim bùm bùm nhảy loạn, dường như muốn nhảy ra khỏi miệng hắn vậy.
Hắn hít sâu vài lần, bỗng nhiên cảm thấy nóng nực, hắn cho rằng do ngồi quá gần đống lửa, lại né ra xa một chút.
Tiếp đó lại cởi bỏ áo kép bên trong của nàng, sau đó là trung y, mỗi lần cởi một lớp, tay hắn càng run rẩy, làm thế nào cũng không thể khống chế được, cũng không biết nguyên do vì sao.
Hắn sờ lên đầu đầy mồ hôi, cảm thấy trên người càng ngày càng nóng, hô hấp cũng dường như trở nên không thông thuận…
Hắn tay run run vén ra trung y của nàng, bên trong là một cái yếm đỏ thắm, dùng chỉ trắng thêu hoa mai tuyết. Cái yếm kia màu sắc đỏ như lửa, khiến tâm của hắn cũng bị bốc cháy.
Hắn thật vất vả chế ngự tâm thần, cởi bỏ hẳn trung y, lộ ra cần cổ trắng nõn, đường cong duyên dáng của bả vai, cùng với cánh tay tuyết trắng.
Hắn ngây ngẩn cả người, ánh mắt dường như dính tại trên người nàng, dù thế nào cũng không thể di chuyển.
Hóa ra đây là thân thể của nữ tử…
Trắng như vậy, mềm mại như vậy, tinh tế như vậy…Bạn đang đọc truyện tại ThichTruyen.VN
Hắn ngừng thở, nhịn không được vươn tay sờ lên cánh tay nàng một chút, vừa mới ***ng chạm đến làn da của nàng bỗng như bị lửa thiêu mà rụt về, tim lại càng nhảy nhót, cũng không biết đang e sợ điều gì.
Trang Tín Ngạn nhịn không được cười cười, trong lòng thầm mắng chính mình, thật không có tiền đồ, tương lai làm sao động phòng bây giờ?
Khi nghĩ đến hai chữ động phòng, hắn liền nghĩ tới xuân cung đồ lúc trước đã xem qua, nghĩ đến tranh vẽ khiến người ta nhiệt huyết sôi trào, chỉ chốc lát liền cảm giác máu trên người thật sự cũng sôi trào, khô nóng khiến hắn chịu không nổi.
Tay lại nhịn không được sờ cánh tay nàng. Lần này, hắn đánh bạo nhẹ nhàng mà sờ soạng vài cái, cảm thấy làn da mềm mại, mịn màng như tơ, có loại cảm giác run rẩy theo tay hắn truyền tới, truyền đến tận chỗ sâu đáy lòng hắn, khiến toàn thân hắn có cảm giác tê dại.
Hắn nhịn không được cười cười, trong lòng có H**g phấn nho nhỏ, lại có cảm giác ngọt ngào không cách nào hình dung.
Ánh mắt lại nhớ tới cái yếm của nàng, chỉ thấy chỗ *** phồng lên, loáng thoáng lộ ra hình dạng bộ *** nàng. Trong đầu hắn nhớ tới trong tranh vẽ xuân cung đồ nữ nhân kia bộ *** đầy đặn, bỗng nhiên cảm thấy miệng khô lưỡi khô, nhịn không được vươn tay sờ yếm của nàng, có loại xúc động muốn cởi cái yếm của nàng xuống để xem cho rõ, cũng không biết vì sao, ba lần bốn lượt đều không hạ thủ được, e sợ nói không nên lời…
Hắn mất thật lớn khí lực, mới đưa lực chú ý dời khỏi cái yếm, lại cởi váy của nàng, cùng với quần dài bên dưới, chỉ còn lại khố, lộ ra đôi chân thon dài trắng noãn. Hắn nhịn không được lại ở trên đù* nàng sờ soạng vài cái. Cảm thấy thân thể nữ nhân thật sự cực kỳ diệu kỳ, làm sao có thể mềm mại như vậy? Giống như tấm vải lụa, hoặc như bông gòn mềm nhũn.
Tóm lại, thật sự cảm giác rất tốt, hắn rất thích.
Hắn nhìn nhìn, chỉ cảm thấy trên người càng ngày càng nóng, dưới bụng lại xuất hiện cảm giác quen thuộc kia, khiến hắn vô cùng khó chịu, khiến hắn không biết nên làm gì bây giờ.
Hắn đứng lên, đem quần áo ướt sũng trên người mình đều cởi bỏ, chỉ mặc khố đứng ở cửa động để gió thổi qua một hồi, lúc này mới cảm thấy tốt hơn một chút.
Sau khi khôi phục bình thường, hắn trở lại bên người nàng, sờ trán của nàng, có lẽ do do đã cởi bỏ quần áo ướt sũng ra, nhiệt độ trên người nàng giảm đi không ít, Trang Tín Ngạn thoáng nhẹ nhàng thở ra.
Hắn ngồi xuống cách đó không xa. Hắn cảm thấy không nhìn tới thân thể của nàng sẽ dễ chịu hơn một chút, nhưng không biết vì sao, hai mắt giống như có ý chí riêng, hoàn toàn không nghe theo điều khiển của hắn, vẫn hướng trên người nàng nhìn qua, tay hắn thậm chí còn nhịn không được kéo nhẹ yếm của nàng, cũng may dây buộc trên yếm của nàng cũng khá chắc chắn, vừa kéo nhẹ, lý trí của hắn rất nhanh đã chiếm thế thượng phong, vội dùng một bàn tay khác ngăn lại.
Nàng không phải là nữ nhân của hắn sao? Nhìn một cái thì thế nào? Hắn cảm thấy hành động vì lý trí này của mình thật không thể lý giải.
Bỗng nhiên, Tần Thiên đang nằm trên cỏ khô hơi động đậy, Trang Tín Ngạn sợ tới mức run bắn lên, nghĩ nàng đã tỉnh, nhất thời hoảng hốt không biết nên làm gì bây giờ, nhưng một lát sau, mới phát hiện nàng không hề tỉnh lại, chỉ bất an vặn vẹo thân thể, cau mày, môi mấp máy, hắn thăm dò đi qua, cẩn thận nhìn xem, lúc này mới phát hiện nàng đang nói “nước, nước.”
Hắn thấy môi nàng khô khốc, biết nàng đang muốn uống nước, vội vàng đứng dậy, đi đến trước cửa động, hai tay đưa ra hứng một ít nước mưa, nhưng vừa xoay người đi được hai bước, nước liền theo kẽ ngón tay chảy xuống, liên tiếp vài lần, đều là kết quả như thế. Bên kia, Tần Thiên càng khó chịu bất an, Trang Tín Ngạn nghĩ nghĩ, ngẩng đầu, dùng miệng ngậm một ngụm nước, sau đó đi qua, đem Tần Thiên ôm vào trong ***, cúi đầu xuống, đem nước trong miệng đổ vào miệng của nàng.
Một khắc tiếp xúc với đôi môi khô nẻ của nàng, trong đầu bỗng nhiên nhớ tới hình vẽ hai nam nữ hôn môi trong xuân cung đồ.
Hóa ra đây là hôn môi sao? Cũng không có gì thú vị a…
Bên này, Tần Thiên mơ thấy mình đang lạc trong sa mạc mờ mịt, bốn phía đều là cát trắng mênh ௱o^ЛƓ vô bờ, đỉnh đầu là thái dương chiếu rọi, nàng ở trên sa mạc gian nan lết đi, vừa khát vừa nóng, nước trong cơ thể từng chút một bốc hơi, cả cổ họng đều khô khốc.
Nhưng đúng lúc này, bỗng có ấm nước đưa tới miệng nàng, bên trong chảy ra nước trong ngọt lành. Nàng mừng rỡ như điên, giống như người đang sắp ૮ɦếƭ đuối ôm lấy khúc gỗ cứu mạng cuối cùng. Nàng mạnh mẽ vươn rộng hai tay, chặt chẽ ôm cái “ấm nước” kia, nàng hé môi, cơ hồ dùng hết sức lực uống chút nước đang đổ vào miệng.
Bên này, Trang Tín Ngạn đang nghĩ tới hình vẽ hôn môi, bỗng nhiên, Tần Thiên gắt gao ôm chặt hắn, cả người hắn run lên, chỉ cảm thấy thân thể của nàng vừa mềm mại vừa nóng rực, dán lên người hắn vô cùng thoải mái, hắn trong lòng vui sướng mà lại ngọt ngào, kìm lòng không được cũng ôm chặt nàng.
Giây tiếp theo, nàng bỗng nhiên vươn đầu lưỡi, *** bờ môi của hắn. Hắn sửng sốt, mở to hai mắt, không biết nàng muốn làm gì, chỉ bị động tùy ý nàng ***, môi bất tri bất giác mở ra, lưỡi của nàng như tìm được đường đột phá, lập tức tiến vào trong miệng của hắn.
Hắn ngốc lăng, nhất thời không biết nên phản ứng như thế nào, hắn cảm giác được lưỡi của nàng ở trong khoang miệng hắn tàn sát bừa bãi, sau đó lại cùng lưỡi hắn dây dưa một chỗ, tiếp đó, nàng ngậm lưỡi của hắn, một lần lại một lần hút chặt.
Hắn bị nàng hút trên người từng đợt run rẩy, trong đầu trống rỗng, tim đập cùng hô hấp dường như trong chốc lát đều dừng lại.
Cái cảm giác tê dại này, choáng váng huyễn hoặc lần lượt đánh sâu vào trái tim mềm mại của hắn, khiến hắn hoàn toàn tan rã, toàn thân bủn rủn.
Trong ௱o^ЛƓ ௱o^ЛƓ lung lung, hắn rất khó hiểu, nàng vì sao muốn ăn đầu lưỡi của hắn?
Bất quá, loại cảm giác này… Loại cảm giác này… Thật tốt… Thật tốt…
Hắn nhắm mắt lại, ôm chặt lấy nàng, tùy ý nàng muốn làm gì thì làm.
Đợi đến lúc nàng buông hắn ra, hạ phúc hắn lại trướng lên, hắn nhìn nàng mặt phiếm ửng hồng, môi sưng đỏ, lại cảm giác chưa thỏa mãn.
Hắn cảm thấy, nàng hẳn là cần uống nhiều nước… )
Hắn nhìn về phía nước chảy ngoài cửa động, hé miệng cười cười, lại đi tới, ngậm một ngụm, dựa theo như vừa rồi cho nàng uống, không ngoài sở liệu, nàng quả nhiên lại có bộ dáng như lúc nãy, lại “Ăn” đầu lưỡi của hắn.
Cảm giác này quả thật tuyệt vời vô cùng, hắn ôm nàng ngã vào trên cỏ khô, trong lúc dây dưa, chỉ cảm thấy toàn thân trên người mỗi một chỗ đều vô cùng vui sướng.
Trong mơ mơ màng màng, hắn suy nghĩ, hóa ra hôn môi lại thú vị như vậy…
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc