Thịnh Thế Trà Hương - Chương 10

Tác giả: Thập Tam Xuân

Trang Tín Xuyên bị đập một cái dấu đỏ trên mặt, trong lòng lửa giận dâng lên, nhưng khi ngẩng đầu tiếp xúc với ánh mắt sắc bén của Đại phu nhân, lòng bị kiềm hãm, lại cúi đầu.
Đại phu nhân mười mấy năm là đương gia chủ mẫu, nhan uy khí thịnh, với hắn mà nói vừa là phụ thân vừa là mẫu thân. Đối với Đại phu nhân trời sinh còn có cảm giác e sợ, hắn cũng không dám ở trước mặt Đại phu nhân lớn mật làm càn.
Đại phu nhân chỉ vào hắn cả giận nói: “Người khác làm như vậy, ngươi liền làm theo sao? Còn có thương nhân vì hương thân phụ lão xuất ra tiền tài sửa đường, quảng thí thiện đức, như thế nào không thấy ngươi học đến? Tốt không học, lại học một tí khôn vặt đường ngang ngõ tắt, còn ra vẻ ngoài miệng điều đó là đương nhiên, ngươi quả thực quá vô liêm sỉ”.
Bà đứng lên, vẫn chỉ vào Trang Tín Xuyên: “Ngươi cân thiếu có thể kiếm được nhiều ngân lượng hơn, nhưng ngươi cũng biết số tiền này đối với trà nông biết bao quan trọng? Có lẽ số tiền này có thể giúp bọn họ mua thêm chút xiêm y qua một mùa đông giá rét, cũng có thể giúp bọn họ thời điểm tất niên ăn thêm một chén cơm, một miếng thịt. Tiền ngươi kiếm ra bằng cách này, lương tâm ngươi để đâu?”
Ngoài cửa Nguyệt nương nghe Đại phu nhân mắng giận dữ như vậy có chút lo lắng, vén rèm đi vào, thấy Đại phu nhân tức giận mặt đỏ bừng bừng, vội vàng đi qua, vỗ vào *** bà nói: “Phu nhân, ngườicẩn thận thân thể của mình”.
Bên cạnh Lý di nương thấy Đại phu nhân mắng con mình như thế vốn đang mất hứng, nhưng lại không biết xử sự đối với Đại phu nhân thế nào, liền đem lửa giận phát tiết lên người Nguyệt nương.
“Chủ tử ở phía trong nói chuyện, một hạ nhân như ngươi tiến vào làm gì? Còn không mau cút ra ngoài?”
Nguyệt nương không dám cãi lại, cúi đầu chịu đựng tức giận, bên cạnh Đại phu nhân lại nhìn Lý di nương cười lạnh: “Dù ta cùng ai nghị sự, Nguyệt nương đều đi theo bên cạnh ta. Nàng so với các ngươi còn hiểu biết nhiều hơn. Ai có tư cách kêu nàng ra ngoài? Tú Mai, ngươi cũng không cần sợ mất thể diện của Tín Xuyên, sự tình này của hắn, Nguyệt nương đều biết hết”.
Vài năm gần đây, Lý di nương càng ngày càng kiêu ngạo, nếu không phải Đại phu nhân còn có chút bản sự, có chút tính cách, chỉ sợ đã sớm bị nàng hạ bệ vị trí gia chủ. Nhưng sau lưng Đại phu nhân, Lý di nương cũng dùng một ít thủ đoạn ngáng chân, bởi vì những điều này, Đại phu nhân cũng không còn giữ sự hòa nhã với nàng ta.
Lý di nương tiến lên từng bước, nghiêng thân mình nhìn Đại phu nhân, cười cười, âm thanh âm khí nói: “Đại tỷ, ngươi cũng không cần nói Tín Xuyên khó nghe như vậy, nếu mọi người đều làm như vậy, sao Tín Xuyên không thể? Cũng không có nhà ai bởi vì như vậy mà ૮ɦếƭ đói, ૮ɦếƭ lạnh, cũng không gặp trà thương nào gặp phải chuyện không hay ho gì, ngược lại sinh ý càng ngày càng lớn, bạc càng kiếm được nhiều”.
Nói tới đây, Lý di nương lại lạnh lùng cười, khóe mắt phiêu phiêu nhìn Đại phu nhân, nói: “Đây vốn là chuyện nhỏ, không đáng để Đại tỷ phải tức giận như thế. Ta mang theo Tín Xuyên lại đây bất quả bởi vì tôn trọng người, thật không nghĩ rằng Đại tỷ lại có phản ứng như vậy. Người biết thì sẽ cho rằng Đại tỷ đang chỉ điểm giáo huấn cho Tín Xuyên, người không biết thì…”
Lý di nương hừ hừ hai tiếng, cũng không nói gì đi xuống.
Đại phu nhân một lần nữa ngồi xuống, ngẩng đầu nhìn nàng ta, tựa tiếu phi tiếu: “Người không biết? Thì như thế nào?”
Lý di nương nhéo nhéo khăn tay, sắc mặt trầm xuống: “Người không biết, còn tưởng rằng Đại tỷ không biết xuất phát từ tâm tư gì cố ý làm khó dễ Tín Xuyên”.
“Làm khó dễ?” Đại phu nhân cười rộ lên, cười lên vài tiếng, bỗng nhiên ngừng tươi cười, tay trái vỗ mạnh lên tay vịn trên ghế dựa: “Ta hôm nay địa vị như thế nào, muốn khó dễ Tín Xuyên một chút cũng không thể ư?”.
Nói xong, nàng nhìn về phía Trang Tín Xuyên, chậm rãi nói: “Tín Xuyên, ta muốn ngươi đem ngân lượng cắt xén tự mình đến nhà đưa tận tay từng trà nông, nhớ kỹ, nhất định phải tự mình đưa tới cửa, giao trên tay bọn họ, hơn nữa…” Đại phu nhân tăng thêm giọng điệu, gằn từng tiếng nói: “Tự mình hướng những người đó nhận lỗi”.
“Muốn ta nhận lỗi với mấy cái hộ rách nát đó?” Trang Tín Xuyên đứng dậy kêu lên, hắn ngẩng đầu nhìn Đại phu nhân, vẻ mặt phẫn nộ: “Dựa vào cái gì?”
Lý di nương cũng tức đến mặt trắng bệch, cả giận nói: “Đại tỷ, ngươi không cần quá phận. Ngươi rõ ràng muốn Tín Xuyên về sau trước mặt mọi người đầu cũng không ngẩng lên nổi”.
Đại phu nhân đứng lên, căn bản không để ý tới Lý di nương, chính là chỉ vào Trang Tín Xuyên nói: “Ta nói cho ngươi biết ta dựa vào cái gì. Chỉ bằng ngươi không đi, ta từ nay về sau sẽ khiến ngươi không bao giờ có thể nhúng tay vào sinh ý của Trà Hành nữa. Chỉ bằng ngươi không đi, ta sẽ khiến ngươi không bao giờ có thể tiến một bước qua đại môn của Trà Hành. Tín Xuyên, ngươi có đi hay không?”
Lần này, Đại phu nhân một chữ rồi lại một chữ nói ra, thanh âm giống như đao kiếm đánh nhau, tràn đầy khí lực.
“Giang Hoa Anh”. Lý di nương quát lớn một tiếng, tiến lên từng bước, tay chỉ vào chóp mũi Đại phu nhân: “Không bằng ngươi nói ra suy nghĩ trong lòng luôn đi, căn bản ngươi chưa bao giờ nghĩ đem vị trí gia chủ Thịnh Thế Trà Hành giao vào tay Tín Xuyên”.
Đại phu nhân quay sang, không lùi mà tiến tới, sắc mặt lạnh như băng, ánh mắt bén như đao kiếm.
Bà ngẩng đầu lên, cũng không để ý ngón tay Lý di nương chạm vào mặt mình, cứ thế tới gần từng bước.
Lý di nương lập tức bị khí thế của bà át đi, bất tri bất giác lui từng bước về phía sau, ngón tay cũng kìm lòng không được mà rút về.
Đại phu nhân trừng mắt nhìn nàng, lăng nhiên nói: “Không sai, nếu hắn không đi, địa vị chủ quản Thịnh Thế sẽ không nằm trong tay hắn”.
Bên kia, Trang Tín Xuyên cả kinh, thoáng chốc mặt trắng bệch.
Lý di nương tức giận đến cả người phát run, nàng híp mắt nhìn Đại phu nhân: “Giang Hoa Anh, ngươi dám bội bạc? Năm đó lúc ta và ngươi đối phó với dòng họ Trang thị, ngươi đã nói như thế nào, ngươi còn nhớ rõ không?”
Đại phu nhân gật đầu, bà vươn ngón tay, chỉ lên trời: “Ta không quên, cho tới hôm nay ta vẫn nhớ những lời đó. Nếu Trang Tín Xuyên có thể đảm đương, địa vị gia chủ Thịnh Thế trong tương lại sẽ là của hắn. Nhưng là…” Đại phu nhân quay đầu nhìn Trang Tín Xuyên, “Hiện tại ta thực hoài nghi hắn có thể đảm nhận gán*** này”.
Trang Tín Xuyên cúi đầu, vẻ mặt giận dữ, hai tay nắm chặt góc áo.
“Giang Hoa Anh, ngươi căn bản chính là có tư tâm, ngươi cho là ngươi có thể một tay che trời?” Lý di nương trừng mắt nhìn Đại phu nhân lớn tiếng nói: “Làm chủ Thịnh Thế tương lại còn có thể là ai khác, còn không phải do người khác họ sẽ nhân cơ hội làm chủ”.
“Ha” Đại phu nhân cười to một tiếng, “Hiện giờ vẫn do ta làm chủ. Lý Tú Mai, ngươi hẳn không quên, lão gia trước khi qua đời đã lập di chúc”.
Nàng dừng một chút, ưỡn ***, gằn từng tiếng: “Di chúc trong đó rành mạch viết rõ, gia chủ tương lai sẽ do ta tuyển lựa…” Đại phu nhân chỉ vào *** mình: “Là ta, Đại phu nhân trang phủ – Giang Hoa Anh sẽ quyết định”.
Lý di nương tức giận nắm chặt thành quyền, sắc mặt biến hóa, lúc xanh lúc đỏ.
Nhưng cũng không nói lại được nửa câu.
Bởi vì đây là sự thật. Đã nhiều năm qua như vậy, đây là chuyện khiến nàng khó chịu, khiến nàng hận nghiến răng nghiến lợi, hận không thể đem thi thể lão gia lên mà hỏi cho rõ ràng tại sao lại làm như vậy.
Cũng chính điều đó khiến uy phong của Đại phu nhân vẫn giữ được đến tận bây giờ.
Đại phu nhân mắt lạnh nhìn Lý di nương một hồi, sau đó quay đầu lại nhìn Trang Tín Xuyên vẫn đang quỳ ở góc kia, âm thanh lạnh lùng nói: “Tín Xuyên, những lời của ta và nương ngươi chắc ngươi nghe hiểu được. Nên làm như thế nào, tự ngươi quyết định đi”.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc