Thịnh Thế Đích Phi - Chương 448

Tác giả: Phượng Khinh

Chương 448: Phiên ngoại 14: Song minh châu (Thượng)

Edit: Theresa Thai
Beta: Sakura
“Đánh ૮ɦếƭ nó! Đánh ૮ɦếƭ nó…”
Trên đường phố không có bóng người, một đám trẻ mặc quần áo hoa lệ đang bao vây một bé trai gầy yếu mặc áo gấm quyền đấm cước đá. Những đứa trẻ ở cái độ tuổi không lớn không nhỏ này là tàn nhẫn nhất, bọn chúng chỉ cái hiểu cái không với những tính toán và tranh chấp của người lớn, nhưng lại dùng phương thức trực tiếp mà *** nhất của mình để giải quyết vấn đề.
Đứa bé bị vây đánh cũng mặc áo gấm, nhưng cả người lại gầy gò nhỏ yếu giống như một chú chó con đơn độc. trên gương mặt nho nhỏ đã mơ hồ có thể thấy được dung mạo tuấn mỹ bất phàm trong tương lai. Có lẽ cũng chính là vì có dung mạo hơn người như vậy nên mới dẫn tới nó càng bị nhiều đứa trẻ cùng tuổi chán ghét và ức hiếp.
“Quả nhiên là con trai của hồ ly tinh, sinh ra cũng là cái bộ dáng đáng ghét này!” Một thiếu niên mười một mười hai tuổi mặc áo gấm đang đứng ở một bên, mắng một cách dương dương đắc ý. Bé trai chợt trợn to hai mắt, hung dữ trừng huynh trưởng khác mẹ đang đứng ở một bên sai sử người vây đánh mình. Bị ánh mắt hung ác của bé trai làm sợ hết hồn, thiếu niên kia không tự chủ được lui về phía sau một bước, đợi đến khi phản ứng kịp lại càng thẹn quá thành giận, “Dạy dỗ nó thật mạnh cho Bản công tử!”
“Có người tới!” Không biết là ai kêu lên một tiếng, đám trẻ mới vừa rồi còn đang quyền đấm cước đá lập tức chim bay thú tán. Thiếu niên áo gấm kia không cam lòng đá đứa bé đang nằm dưới đất một cái, rồi cũng cùng đi theo.
Trên đường phố lập tức yên tĩnh lại, đứa bé bị đánh đến mắt mũi sưng bầm co mình lại thành một cục, ôm chặt đầu gối khẽ khóc nức nở.
“Đừng khóc, bọn họ đi rồi.” Một giọng nói mềm nhẹ tràn đầy ôn nhu thiện ý vang lên, bé trai không khỏi sửng sốt một chút ngẩng đầu lên, liền thấy một thiếu nữ mặc váy hoa cực kỳ xinh đẹp đang đứng ở trước mắt chẳng biết từ lúc nào.
Cô gái này cũng chỉ mới mười hai ba tuổi, cho dù đã thấy không ít cô gái xinh đẹp nhưng bé trai lại cảm thấy tỷ tỷ trước mắt là cô gái xinh đẹp nhất mà hắn từng thấy. Tỷ ấy mặc một chiếc váy màu vàng nhạt có thêu những đám mây nhỏ, vạt áo và ống tay áo đều được thiêu viền bằng hình chim phượng màu đỏ, hơn nữa cái đuôi của hình chim phượng màu đỏ này lại có màu trắng. Một viên ngọc màu xanh ngọc bích được đeo trên chiếc cổ mảnh khảnh, mái tóc được tùy ý Pu'i lên đơn giản, cài một cây trâm hình hoa Phù Dung, còn có một cây trâm có những chuỗi ngọc đung đưa nữa, tỷ ấy cúi đầu nhìn hắn, những chuỗi ngọc màu vàng nhạt trên cây trâm hoa ấy nhẹ nhàng đung đưa, khiến cho đứa bé nho nhỏ cũng không khỏi nhìn đến ngây dại.
“Sao vậy? Có phải đã bị thương rồi không?” Thấy đứa bé không nói lời nào, thiếu nữ hơi lo lắng ngồi xổm xuống.
“Không có……” Bé trai lắc đầu, nhỏ giọng nói. Mặc dù những tên đó đánh hắn, nhưng kỳ thật cũng không dám thật sự đánh đến ૮ɦếƭ, cho nên cũng không bị thương gì mà chỉ là rất đau thôi, bằng không mấy năm nay hắn đã bị chúng đánh ૮ɦếƭ từ lâu rồi.
“Không bị thương là tốt rồi, tỷ sai người đưa đệ về. Những đứa bé kia là ai, tại sao lại đánh đệ?” Thiếu nữ nhìn gương mặt tràn đầy bụi đất của bé trai, lấy một cái khăn tay ra cẩn thận lau sạch sẽ cho đệ ấy, lúc này mới phát hiện đứa bé này lại cực kỳ tuấn mỹ.
“Không cần ngươi lo!” Bé trai sửng sốt, giơ tay lên liền hất tay thiếu nữ ra. Thấy thiếu nữ hơi kinh ngạc, nam hài hơi ảo não cắn cắn góc môi nhưng vẫn quật cường không chịu nói chuyện, mà chỉ quay đầu đi chỗ khác.
Thiếu nữ cũng là hậu nhân của danh môn, mặc dù tuổi không lớn lắm, nhưng những chuyện đã nhìn thấy cũng không ít, nhìn bộ dáng của đứa bé này như thế, cũng hơi đoán được đã xảy ra chuyện gì. Đứa bé này không muốn về nhà, chỉ sợ ở nhà cũng bị ức hiếp, những đứa bé ban nãy… Nói không chừng chính là người nhà của đứa bé này.
“Được rồi, vậy chúng ta không về nhà. Đệ tên gì?” Thiếu nữ kéo đứa bé đứng lên, mỉm cười hỏi.
“Phượng… Phượng Chi Dao. Tỷ……” Bé trai do dự một chút, nhưng rốt cuộc vẫn không hỏi ra khỏi miệng. Tên của cô nương là không thể tùy tiện hỏi, mặc dù Phượng Chi Dao là thứ tử, nhưng cái nên học vẫn được học.
“Phượng Chi Dao? Đệ là con của Phượng gia trong kinh thành ư? Đệ cứ gọi tỷ Hoa tỷ tỷ là được rồi.” Thiếu nữ cười nói. Giữa các phu nhân khuê tú trong kinh thành đều có vòng giao tiếp riêng, một nhóm nữ tử tập trung lại một chỗ trong lúc rãnh rỗi tất nhiên sẽ không tránh được nói chút ít chuyện phiếm. Phượng gia cũng coi như là gia đình nổi danh trong kinh thành, những người và việc của Phượng gia, tất nhiên thiếu nữ cũng có nghe nói một chút.
“Tỷ… Tỷ không xem thường đệ sao?” Phượng Chi Dao bình tĩnh nhìn thiếu nữ trước mắt, nghi ngờ nói.
Thiếu nữ thản nhiên cười, khó hiểu hỏi: “Xem thường đệ? Tại sao? Đệ chỉ mới bảy tám tuổi thôi, vì sao tỷ phải khinh thường đệ?”
“Đệ là thứ tử!” Phượng Chi Dao cắn răng nói, do dự một chút rồi hung hăng bổ sung thêm một câu, “Đệ mới không nhỏ, đệ đã chín tuổi rồi!”
“Chín tuổi? Nhìn không giống ah.” Thiếu nữ nói, “Có phải là thứ tử hay không cũng không phải chính đệ có thể chọn, sau này cố gắng giỏi hơn người khác thì tất nhiên sẽ không xem thường đệ. Có điều, nếu đệ trưởng thành mà cũng học cái bộ dạng như những đệ tử hoàn khố kia, thì đương nhiên tỷ sẽ khinh thường đệ.”
“Sắp chín tuổi rồi.” Phượng Chi Dao nói, “Chẳng lẽ đệ không muốn học hỏi sao? Rõ ràng là đại nương nói thứ tử không cần phải học nhiều như vậy……” Thiếu nữ mỉm cười nhìn đứa bé đang mang theo vẻ mặt không cam lòng trước mắt, đột nhiên mím môi cười một tiếng nói: “Nếu đệ thật sự muốn tiến bộ, vậy tỷ liền dẫn đệ đến một nơi thú vị.”
Phượng Chi Dao hoài nghi nhìn thiếu nữ trước mắt, thiếu nữ an ủi sờ sờ đầu của hắn cười nói: “Đừng sợ, tỷ tỷ không phải người xấu.” Khi bàn tay ngọc mềm mại sờ lên cái đầu bị bám đầy bụi đất của hắn, trong trái tim nho nhỏ của Phượng Chi Dao liền cảm thấy cho dù tỷ tỷ này là người xấu, thì hắn cũng nguyện ý đi cùng với tỷ ấy. Căn bản tốt hơn đi về nhà đối mặt với đại nương và hai ca ca nhiều.
“Ai nha! Tiểu thư, ngài đây là……” Nắm tay Phượng Chi Dao đi tới đầu hẻm, đầu hẻm có một chiếc xe ngựa ngừng ở đó, trước xe ngựa có mấy nam tử giống như thị vệ, còn có một phụ nhân trung niên và mấy nha đầu. Nhìn thấy hai người, người phụ nhân trung niên kia vội vàng tiến lên đón, nhướng mày hơi giận nói. Mới vừa thấy một đám nhóc đang vây đánh một đứa bé, vốn bọn họ hù dọa đám nhóc đó đi thì xong rồi. Ai biết tiểu thư lại muốn tự mình đi tới xem xem tiểu tử kia, bây giờ còn dẫn người trở lại. Nhìn tiểu tử vô cùng bẩn thỉu trước mắt này, chân mày phụ nhân lập tức nhíu chặt lại.
“Vú nuôi.” Thiếu nữ thấp giọng kêu, vỗ vỗ tay Phượng Chi Dao an ủi, cười nói với ✓ú nuôi: “Đứa bé này rất nghe lời, dẫn nó đến làm bạn với A Nghiêu.”
“Ôi, tiểu thư của ta ơi.” Vú nuôi lập tức kêu lên, “Tiểu thư, tiểu tử này có lai lịch gì chúng ta cũng không biết, tại sao có thể làm bạn với… Vị công tử kia chứ? Ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì……” Hoa gia bọn họ ở kinh thành cũng coi như là thân phận tôn quý rồi, nhưng so với Định Vương phủ thì lại không coi là cái gì. Cũng không phải ai cũng đều có tư cách làm bạn với Tiểu công tử Định Vương phủ.
“Không sao, A Dao là một cậu bé ngoan.” Thiếu nữ cười nói, “Lên xe thôi.”
“A… Còn cùng tên với vị Nhị công tử kia nữa?” (*) Bà ✓ú sửng sốt, vừa cẩn thận đánh giá Phượng Chi Dao một lượt mới phát hiện đứa bé này cũng có gương mặt cực kỳ tuấn mỹ, chỉ là hơi gầy một chút thôi, nếu không chỉ sợ cũng không thua Nhị công tử Định Vương phủ.
(*) 尧 =Nghiêu, 遥 =Dao, đều đọc là /yáo/, cùng âm.
“Cũng được, nhưng đứa bé này nên ngoan ngoãn một chút. Đừng chọc giận quý nhân làm liên lụy tới tiểu thư chúng ta.” Vú nuôi gật đầu dặn dò. Bà cũng không phải là tâm địa sắt đá, đứa bé này còn nhỏ như vậy đã bị một đám nhóc vây đánh cũng thật đáng thương. Chỉ là bản thân bà là ✓ú nuôi của Đại tiểu thư, nên tất nhiên cái gì cũng phải chú ý một chút.
Ngày này, lần đầu tiên Phượng Chi Dao gặp được người có ảnh hưởng rất lớn tới nhân sinh tương lai của hắn, Nhị công tử Định Quốc Vương phủ—— Mặc Tu Nghiêu. Thân là một thứ tử của thương nhân, có thể gặp được đích tử của Định Vương Đại Sở cao cao tại thượng, có thể nói là một chuyện may mắn ba đời. Nhưng mà… Với Phượng Chi Dao, suy nghĩ ngay lúc đó của hắn chính là —— Thật sự muốn đá ૮ɦếƭ hắn ta!
Mới vừa vào đại môn khí thế rộng rãi của Định Quốc Vương phủ, thì một đạo kình phong bắn thẳng tới mặt hắn. Phượng Chi Dao lập tức sửng sốt, đến cùng thì hắn cũng chỉ là một đứa bé còn chưa đầy chín tuổi, cho dù phát hiện ám khí nhưng cũng không thể tránh thoát. Lại không nghĩ đến ám khí đang bắn thẳng đến mặt hắn kia chỉ làm hắn cảm giác nhầm mà thôi, một viên đá bay sượt qua đầu của hắn, chỉ cảm thấy có cái gì bay qua đỉnh đầu, ngay cả một chút cảm giác đau đớn cũng không có.
“Vân Tịch tỷ tỷ, sao tỷ lại tới đây?” Trên một ngọn núi giả phía trước, một cậu bé trai chín tuổi mặc áo trắng đang nghênh ngang ngồi ở trên đó, cười híp mắt nhìn thiếu nữ mặc váy hoa, ngay cả một ánh mắt cũng không bố thí cho Phượng Chi Dao. Nhưng Phượng Chi Dao lại không để ý đến, hắn chỉ chú ý tới một việc. Thì ra… Tỷ ấy tên là Vân Tịch ư? Hoa Vân Tịch.
“A Nghiêu, đệ lại đang nghịch ngợm sao? Tỷ sẽ mách với Đại công tử, để huynh ấy phạt đệ.” Hoa Vân Tịch vui vẻ cười nói.
Cậu bé trên núi giả tung mình xoay trên không một vòng, rơi xuống trước mặt hai người vững vàng, một đứa bé vẫn chưa tới mười tuổi, nhưng khinh công đã không thua bất cứ một cao thủ hạng nhất nào trong chốn giang hồ. Mặc Tu Nghiêu bĩu môi nói: “Hoa tỷ tỷ, tỷ lại lấy Đại ca áp đệ.” Nhưng ai bảo Mặc Nhị công tử không sợ trời không sợ đất, nhưng hết lần này đến lần khác cứ đối mặt với Đại ca nuôi dạy mình từ nhỏ đến lớn lại nói gì nghe nấy đây?
Hoa Vân Tịch che miệng cười trộm, ai bảo đệ chỉ sợ Định Vương điện hạ và Thế tử chứ?
“Hoa tỷ tỷ tới tìm đệ sao?” Mặc Tu Nghiêu cười nói.
Hoa Vân Tịch gật đầu cười nói: “Đúng vậy, tỷ định ra thành cầu phúc, thuận đường bái phỏng Đại trưởng công chúa. Lần trước Đại trưởng công chúa luôn miệng dặn lần sau đi nhất định phải dẫn đệ theo. Sửa soạn một chút, chúng ta đi thôi.”
Mặc Tu Nghiêu lập tức kêu “A” một tiếng, nhìn Hoa Vân Tịch hơi ai oán. Hoa Vân Tịch nhướng mày cười một tiếng, cũng không để ý tới bộ dáng giả bộ đáng thương của đệ ấy. Mặc Tu Nghiêu chỉ đành phải không cam lòng thầm “Hừ hừ”. Mỗi lần Đại trưởng công chúa nhìn thấy hắn liền thích nhéo Đông nhéo Tây, xoa Đông xoa Tây. Bản công tử không phải là vắt mỳ ah. Lúc này, ánh mắt Mặc Nhị công tử mới nhìn đến Phượng Chi Dao đang mang theo vẻ mặt tối tăm đứng ở bên cạnh, hỏi: “Tiểu tử này là ai vậy, ngốc hồ hồ.”
Hoa Vân Tịch bất đắc dĩ trừng đệ ấy một cái, mới vừa nói: “Đệ ấy tên là Phượng Chi Dao, là một cậu bé ngoan. Tỷ sẽ đi nói với Thế tử, sau này cho đệ ấy học tập luyện võ cùng với đệ, hai đệ bằng tuổi nhau, cũng có thể làm bạn.”
Mặc Nhị công tử liếc mắt, “Thoạt nhìn ngốc ngốc hồ hồ, hắn ta học được sao?”
Nghe ngữ khí kiêu ngạo của người nào đó, Phượng Chi Dao trầm mặc cúi đầu nhìn chằm chằm quả đấm của mình. Ngay cả những năm qua mỗi ngày bị hai huynh trưởng khác mẹ ức hiếp thì hắn cũng chưa từng cảm thấy muốn đấm quả đấm này đến như vậy.
“Ai ai… Tiểu tử ngốc, đừng nói ngươi muốn đánh ta đi. Mười ngươi cũng không đánh lại một mình Bản công tử đâu, có biết không?” Mặc Nhị công tử không kiêu ngạo nhất chỉ kiêu ngạo hơn thôi.
“Mặc, Tu, Nghiêu!”Hoa Vân Tịch tức giận kêu lên.
Thấy Hoa Vân Tịch giơ tay lên, Mặc Nhị công tử lập tức tung chân chạy trốn như chuột, hơn nữa, vẫn không quên ai oán nói: “Hoa tỷ tỷ, đệ mới là đệ đệ của tỷ đó, rốt cuộc tiểu tử này là ai mà tỷ tốt với hắn ta như vậy chứ?”
Phượng Chi Dao “Hừ” lạnh một tiếng, khuôn mặt nhỏ nhắn ngẩng lên liền xoay người chạy thẳng ra ngoài. Hoa Vân Tịch sửng sốt, liền vội vàng kéo đệ ấy lại nói: “Đệ chạy đi đây vậy?”
Phượng Chi Dao lạnh lùng nói: “Tỷ không cần cầu xin hắn ta! Tiểu gia không hiếm lạ gì học võ với hắn ta! Không phải là Nhị công tử Định Vương phủ sao, tiểu gia không hiếm lạ gì!” Hoa Vân Tịch vừa bực mình vừa buồn cười, một tay kéo tay đứa bé đang muốn chạy đi, vừa trừng Mặc Tu Nghiêu đang làm mặt quỷ bên cạnh, cười nói: “A Nghiêu luôn thích nghịch ngợm thôi, không có ý xấu.”
Phượng Chi Dao từ chối cho ý kiến, vừa gặp mặt đã cầm cục đá đánh người, còn một bộ dáng ánh mắt sinh trưởng trên đỉnh đầu, có thể là người tốt lành gì chứ?
“Đệ muốn đi về. Cám ơn tỷ hôm nay đã cứu đệ!” Phượng Chi Dao cố gắng muốn cho mình nói cám ơn giống như người lớn, nhưng chỉ là bộ dáng chật vật lúc này của hắn ta thật sự rất thiếu sức thuyết phục.
Hắn ta muốn đi, ngược lại Mặc Tu Nghiêu không cho, cười híp mắt ngăn cản ở trước mặt hắn ta hỏi: “Trở về làm gì? Bị đánh tiếp sao?” Mặc dù hắn còn nhỏ, nhưng lạithông minh tuyệt đỉnh. Nơi nào sẽ không biết bộ dáng chật vật này của Phượng Chi Dao là vì sao? Lại vì sao mà Hoa Vân Tịch lại dẫn hắn ta đến Định Vương phủ?
“Liên quan gì đến ngươi chứ?” Phượng Chi Dao lập tức giận đến đỏ mặt, còn có một loại tức giận và bối rối vì bị nhìn thấu chuyện trong lòng.
Mặc Tu Nghiêu giơ tay lên nhéo má của hắn ta cười nói: “Được rồi, nể mặt Hoa tỷ tỷ… Sau này ngươi hãy luyện võ với Bản công tử đi.”
“Ai muốn……”
“Bản công tử bảo đảm, chỉ cần ba ngày ngươi có thể đánh ngã những kẻ đã ức hiếp ngươi.” Thấy Phượng Chi Dao muốn cự tuyệt, Mặc Tu Nghiêu nhanh chóng tiến tới trước mặt hắn ta nhỏ giọng nói.
“……” Phượng Chi Dao trầm mặc, cũng không phải hắn có thiện cảm gì với tiểu quỷ chán ghét trước mắt này, mà là đánh ngã những kẻ đã ức hiếp hắn thật sự là một đề nghị vô cùng hấp dẫn.
“Ngươi có điều kiện gì?” Phượng Chi Dao hỏi. Trên đời này tất nhiên không có chuyện giúp đỡ vô duyên vô cớ. Có lẽ… Ngoại trừ tỷ ấy?
“Điều kiện?” Dường như Mặc Tu Nghiêu cũng không nghĩ tới hắn ta sẽ hỏi như vậy, suy nghĩ một chút, sờ sờ cằm ra vẻ già dặn nói: “Từ nay về sau, Bản công tử kêu ngươi đi hướng Đông không cho phép ngươi đi hướng Tây, kêu ngươi nhảy sông tự vẫn không cho phép ngươi leo núi, kêu ngươi đuổi mèo không cho phép ngươi chọc chó. Tóm lại chính là… Cái gì cũng đều nghe theo Bản công tử!”
“Mặc Tu Nghiêu!”
“Ngươi đi ૮ɦếƭ đi.” Phượng Tam công tử lạnh lùng phun ra một câu. Cái gì đều nghe theo hắn ta, hắn ta kêu hắn đi ૮ɦếƭ hắn cũng phải đi, cho hắn là kẻ ngu sao?
“Bản công tử ghét nhất loại tiểu bạch kiểm như ngươi, kể từ khi ngươi đến, Hoa tỷ tỷ lại không thương ta nữa.” Mặc Nhị công tử hơi có vẻ bi thương.
Phượng Chi Dao liếc mắt, ngươi cho rằng mình rất đen sao?
“Tu Nghiêu, chơi với A Dao thật vui nha. Hôm nay tỷ không đi thăm Đại trưởng công chúa nữa.” Hoa Vân Tịch lại cười nói. Khuôn mặt nhỏ nhắn của Mặc Tu Nghiêu lập tức sáng ngời, cười híp mắt giơ tay lên quàng qua bả vai Phượng Chi Dao, “Người mà Hoa tỷ tỷ mang đến chính là bằng hữu tốt, huynh đệ tốt của Bản công tử. Hoa tỷ tỷ, tỷ yên tâm, chúng ta nhất định sẽ chơi với nhau vui vẻ, đệ sẽ chăm sóc A Dao đệ đệ thật tốt.”
“Đệ ấy cùng tuổi với đệ.”Hoa Vân Tịch bất đắc dĩ nhấn mạnh.
“Mặc kệ, Phượng Chi Dao đúng không, đi, Bản công tử dẫn ngươi đến thư phòng học, chắc thầy giáo đã phát điên lên rồi.” Vung tay lên với Hoa Vân Tịch, Mặc Tu Nghiêu lôi kéo cổ áo của Phượng Chi Dao chạy mất.
Bị lôi kéo chạy như điên, Phượng Chi Dao hơi thất thần quay đầu lại, thấy thiếu nữ vẫn đứng ở phía sau mỉm cười nhìn bọn hắn, ánh nắng dìu dịu chiếu lên người tỷ ấy, giống như vẽ nên một quầng hào quang.
“Bịch!” Đang thất thần, Phượng Chi Dao bị vướng chân một cái, lập tức té lăn quay trên mặt đất, lăn đến mấy vòng. Chân mày Phượng Chi Dao nhảy lên không ngừng: Mặc Tu Nghiêu, đại gia ngươi!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc