Thịnh Thế Đích Phi - Chương 426

Tác giả: Phượng Khinh

Chương 426: Trước tiệc tròn một tuổi

Edit: Theresa Thai
Beta: Sakura
Trần Tú Phu và Lôi Đằng Phong ra khỏi cửa, ở ngã rẽ của hành lang liền xuất hiện hai người. Hai nam tử, một người áo trắng như tuyết, một người áo đỏ như lửa. Phượng Chi Dao nhìn hai người đang đi ở cách chỗ mình đứng không xa cau mày hỏi: “Vương gia giao chuyện Tây Lăng cho Tú Đình tiên sinh làm, có thể xảy ra vấn đề không?” Không phải hắn không tin lòng trung thành với Định Vương phủ của Trần Tú Phu, dù thế nào Trần Tú Phu cũng là người Tây Lăng, giao chuyện này cho hắn ta làm, bản thân đã liền rắc rối hơn giao cho thuộc hạ của Định Vương phủ làm. Nói không chừng còn khiến cho Trần Tú Phu từ trong ra ngoài không phải là người.
Từ Thanh Trần khẽ lắc đầu, nói một cách lạnh nhạt: “Lấy năng lực của Tú Đình tiên sinh, giải quyết chút chuyện này tất nhiên không thành vấn đề, nhân phẩm của hắn ta cũng tuyệt đối có thể tin được. Cho nên Định Vương mới giao chuyện này cho hắn ta làm. Chỉ cần hắn ta làm tốt chuyện này, thì sau này hắn ta có thể đủ tư cách ngồi vững vàng trên chức vị Tả tướng, ai cũng không thể nói thêm cái gì.”
Phượng Chi Dao gật đầu, dù sao trong những như chuyện đo lường lòng người này, hắn thua kém Mặc Tu Nghiêu và Từ Thanh Trần rất nhiều. Nếu hai người này đã cảm thấy không thành vấn đề, thì dĩ nhiên là thật sự không thành vấn đề, “Lễ Trảo Chu (Chọn đồ vật đoán tương lai) sắp bắt đầu rồi, hai người làm cha mẹ này lại không thấy bóng người, chúng ta vẫn nên đi nhắc nhở một tiếng đi, tránh cho để khách mời chờ lâu.”
Từ Thanh Trần mỉm cười nói: “Bọn họ ở thư phòng, ta đi nội viện mang Lân nhi và Tâm nhi ra ngoài, báo cho bọn họ liền làm phiền Phượng Tam công tử vậy.” Phượng Chi Dao nhìn công tử Thanh Trần nhanh nhẹn rời đi, nhún vai xoay người đi tới thư phòng.
Nghi thức Trảo Chu của Định Vương phủ được cử hành sau bữa trưa, các khách mời đến Vương phủ tham dự nghi thức Trảo Chu của hai vị Tiểu Thế tử và Tiểu Quận chúa xong thì nghỉ ngơi một chút liền có thể trực tiếp tham gia dạ tiệc buổi tối. Thật ra với đứa bé mới tròn một tuổi, thì cái gọi là dạ tiệc cũng không còn quan trọng gì nữa, tham dự còn không phải đều là những người lớn này, với bọn chúng quan trọng nhất cũng chỉ có mỗi lễ Trảo Chu thôi.
Trong Nội viện, đám người Hoa Thiên Hương đang vây quanh hai đứa bé, bởi vì lo lắng cục cưng sẽ buồn ngủ, nên hồi sáng mọi người đã dỗ hai cục cưng ngủ một giấc, lúc Từ Thanh Trần đến thì hai cục cưng mới vừa thức, đang là lúc có tinh thần gấp trăm lần. Đặc biệt là Lân nhi tương đối hoạt bát lại còn bò qua bò lại, thậm chí còn muốn bò lên bò xuống, mấy cô nương cộng thêm bà vú của bọn chúng chỉ có thể trông chừng bé một bước không rời rất sợ bé không cẩn thận một chút liền ngã u đầu.
Tâm nhi thì lại tương đối an tĩnh, chỉ ngoan ngoãn ngồi trên giường êm, nhìn đệ đệ đi tới đi lui bò qua bò lại trên mặt đất, liền vỗ tay nhỏ bé y y nha nha trầm trồ khen ngợi. Nghe được tiếng kêu của tỷ tỷ, Lân nhi càng H**g phấn, cũng càng ђàภђ ђạ lợi hại hơn.
“Nha nha… Cậu, cậu……” Trên giường êm, Tâm nhi chỉ ra cửa vui vẻ kêu lên. Mọi người nhìn ra cửa, liền thấy Từ Thanh Trần đang đứng ở cửa mỉm cười nhìn Tâm nhi. Mặc Vô Ưu *** khuôn mặt nhỏ nhắn của Tâm nhi, cười nói: “Trái lại tiểu nha đầu muội cực kỳ thông minh, cũng biết gọi cậu rồi, còn có thể nhận ra người nữa.”
Từ Thanh Trần đi vào, cúi người ôm lấy Tâm nhi, cười nói: “Tâm nhi, cháu đang gọi cậu sao?”
“Khanh khách. Thật lâu. Cậu!” Hiển nhiên Tâm nhi rất thích người cậu cả này, ngồi trong lòng Từ Thanh Trần cười khanh khách không ngừng. Ở bên cạnh, Lân nhi nhìn nhìn tỷ tỷ, lại nhìn nhìn Từ Thanh Trần đang đứng ở trước mặt, lắc lắc lư lư bước qua bắt lấy vạt áo của Từ Thanh Trần đung đưa, “Ôm ôm, tỷ tỷ….”
Từ Thanh Trần nhìn nhìn Tâm nhi trong tay mình, lại nhìn nhìn Lân nhi đang lôi kéo vạt áo mình giương mắt nhìn mình, sắc mặt không khỏi cứng đờ. Mọi người thấy công tử Thanh Trần phong nhã xuất trần đang dùng một tay ôm em bé, bên chân còn có một đứa bé đang đứng lôi kéo vạt áo, lập tức cảm thấy một màn này nhìn thế nào cũng đều cảm thấy buồn cười làm sao ấy. Luôn cảm thấy công tử Thanh Trần và chuyện bế em bé giống như là trống đánh xuôi, kèn thổi ngược, không liên quan đến nhau vậy.
Mặc Vô Ưu úp mặt vào vai Hoa Thiên Hương, che miệng len lén cười.
Từ Thanh Trần hơi bất đắc dĩ nhìn cục cưng bé nhỏ ở trước mắt. Mặc dù công tử Thanh Trần danh dương thiên hạ, nhưng kỳ thật duyên trẻ con của Từ Thanh Trần cũng không quá tốt, tỷ như Từ Tri Duệ của Từ gia, còn có Lãnh Quân Hàm giống như một tiểu nhân tinh kia nữa, cũng không thấy thích thân cận Từ Thanh Trần cỡ nào. Nhưng hiển nhiên mấy đứa bé của Định Vương phủ này thì lại cực kỳ yêu thích người cậu cả này.
Bất đắc dĩ, Từ Thanh Trần chỉ đành phải để Tâm nhi xuống, ngồi xổm xuống ôm hai đứa bé vào trong lòng mình, thấy vậy hai đứa bé vô cùng H**g phấn mỉm cười trấn an lẫn nhau.
“Đại ca, sao ca cũng ở đây?” Ở cửa, Diệp Ly mỉm cười nhìn mọi người nói. Phía sau nàng, Mặc Tu Nghiêu nhìn lướt qua hai đứa bé đang vui vẻ trong lòng Từ Thanh Trần, bước đến vươn tay gọi Tâm nhi, “Tâm nhi.”
Tâm nhi chớp chớp đôi mắt linh động, nhìn Mặc Tu Nghiêu lộ ra một nụ cười hồn nhiên, “Cha… Ôm ôm, mẹ, mẹ……” Mặc Tu Nghiêu đắc ý ôm con gái vào lòng, Lân nhi nằm trong lòng Từ Thanh Trần, chớp chớp mắt nhìn nhìn Mặc Tu Nghiêu, ấm ức nhếch miệng nhỏ nhắn lên, xoay người đưa cái ௱o^ЛƓ về phía Mặc Tu Nghiêu. Trẻ con đặc biệt luôn thích ở cùng trẻ con, luôn là một đứa làm cái gì thì đứa còn lại liền bắt chước làm theo cái đó. Lân nhi chưa chắc thật thích Mặc Tu Nghiêu ôm mình, nhưng nhìn thấy Mặc Tu Nghiêu chỉ ôm tỷ tỷ mà không để ý tới mình, thì vẫn cảm thấy không vui.
Mặc Tu Nghiêu cúi người, xách Lân nhi ra khỏi ***g *** của Từ Thanh Trần, cười nói: “Tiểu tử thúi, nhỏ như vậy đã biết tranh giành tình cảm với tỷ tỷ rồi sao?” Bị xách lên như xách quần áo ở trong tay, Lân nhi cũng không thấy khó chịu mà ngược lại cảm thấy thú vị đung đưa thân mình nhỏ bé của mình cười khanh khách. Mặc Tu Nghiêu ôm con gái xưa nay đều mềm nhẹ trìu mến, nhưng ôm con trai thì sẽ không nhẹ nhàng như thế. Kể cả Mặc Tiểu Bảo khi còn bé cũng bị xách qua xách lại giống như vậy. Diệp Ly tiến lên một bước ôm Lân nhi ra khỏi tay hắn, liếc hắn trách cứ một cái, rồi mới nhìn Từ Thanh Trần cười nói: “Lúc này Đại ca đang rảnh rỗi sao, thế nhưng lại đến đây.”
Từ Thanh Trần tức giận liếc Mặc Tu Nghiêu một cái, rồi nói: “Nào có rảnh rỗi như hai người chứ? Bên ngoài có cha, Nhị thúc cùng với Mặc tổng quản trông coi, ca đi vào nghỉ ngơi một lát. Mặt khác, giờ lành cũng sắp đến, ca tới xem xem Lân nhi và Tâm nhi đã chuẩn bị xong chưa.”
Mặc Tu Nghiêu lơ đễnh, “Bọn chúng có gì mà cần chuẩn bị chứ?” Trảo Chu không phải là trực tiếp thả vào giữa bàn bày đầy đồ, cho bọn chúng tùy tiện bắt sao.
Từ Thanh Trần mỉm cười không nói, đi qua một bên ngồi xuống, xem trong phòng một lượt rồi hỏi: “Đám Tiểu Bảo không ở đây sao?” Hoa Thiên Hương nói: “Lúc nãy bọn chúng nói trong nội viện nhàm chán, nên đã đi ra ngoài xem náo nhiệt rồi.”
Từ Thanh Trần nhíu nhíu mày, gật đầu nói: “Kêu bọn chúng cẩn thận một chút, hôm nay người đến hơi nhiều.”
Mặc Tu Nghiêu cười nói: “Đã phái người đi theo bọn chúng rồi, không sao.”
Chỉ một lát sau, giờ lành lễ Trảo Chu đã đến. Nghi thức Trảo Chu được cử hành trong đại sảnh của Tiền viện Định Vương phủ. Lúc Mặc Tu Nghiêu và Diệp Ly ôm hai cục cưng tới, thì trong đại sảnh đã có đầy khách mời đang ngồi. Sứ thần của các quốc gia như Lôi Đằng Phong, Mặc Cảnh Du, Gia Luật Hoằng đều đã có mặt. Ngay cả Phổ A mang theo thần sắc tái nhợt vì mới vừa bị thương, cùng với đang lo lắng cho an nguy của công chúa An Khê và Tiểu Vương tử cũng có mặt. Còn có tất cả quan viên văn võ của Định Vương phủ nữa, chỉ cần là ở Ly thành, đạt đến phẩm cấp thì tất cả đều đến, ngồi ở phía trên tất nhiên là Thanh Vân tiên sinh râu tóc bạc phơ.
Thấy Diệp Ly và Mặc Tu Nghiêu cùng kết bạn đến, mọi người vội vàng đứng dậy hành lễ.
“Ông ngoại.” Diệp Ly đi tới trước mặt Thanh Vân tiên sinh, mỉm cười nói. Thanh Vân tiên sinh mỉm cười nhận lấy Lân nhi trong tay cháu gái, cười nói: “Đã khoảng một tháng không gặp, hai đứa bé này lại lớn hơn rồi.” Diệp Ly gật đầu cười nói: “Trẻ con lớn mau, không bao lâu nữa là đã có thể chạy khắp nơi rồi. Lân nhi, gọi ông cố đi.” Mặc dù Lân nhi còn nhỏ, nhưng rất cơ trí, hơn nữa trong một năm qua cũng không đã gặp Thanh Vân tiên sinh không ít, nên tất nhiên có ấn tượng với ông cụ râu bạc này, vui mừng nắm chòm râu trắng như tuyết của Thanh Vân tiên sinh gọi, “Ông cố……”
Trên gương mặt tràn đầy nếp nhăn của Thanh Vân tiên sinh cũng hiện lên nụ cười hiền lành, “Cháu ngoan, Lân nhi ngoan….”
“Ông cố!” Tâm nhi trong lòng Mặc Tu Nghiêu cũng không cam chịu yếu thế.
Nụ cười trên mặt Thanh Vân tiên sinh càng tươi hơn, vô luận là Từ gia hay Định Vương phủ thì bé gái cũng đều cực kỳ khan hiếm, nên đương nhiên cũng càng thương yêu hơn. Thanh Vân tiên sinh gật đầu liên tục, nói: “Cháu ngoan, Lân nhi và Tâm nhi đều ngoan.” Thanh Vân tiên sinh lấy ra hai cái ngọc bội lần lượt đeo lên cho Lân nhi và Tâm nhi.
Diệp Ly cúi đầu nhìn, đây là một đôi ngọc bội Kỳ Lân và Phượng Hoàng. Ngọc là Dương Chi Bạch Ngọc cực phẩm, cả khối trắng như tuyết, trong suốt, trơn bóng, không nhìn thấy chút tạp chất nào, còn được chạm trổ cực kỳ tinh xảo. Hơn nữa, Diệp Ly cũng thấy có mấy phần nhìn quen mắt. Diệp Ly nhớ, nàng cũng có một khối ngọc bội như vậy, có điều đó là Thanh Ngọc điêu khắc thành hoa Ngọc Lan. Đó là được ông ngoại tặng khi nàng mới ra đời, nghe nói là do đích thân ông ngoại điêu khắc. Thế nhân chỉ biết là Thanh Vân tiên sinh có tài tuyệt thiên hạ, nhưng không ai biết Thanh Vân tiên sinh còn tinh thông rất nhiều tài nghệ tay trái khác. Ngay cả kỹ thuật điêu khắc mà những người đọc sách thường sẽ không đặc biệt cảm thấy hứng thú cũng được xưng tụng là chuyên gia. Hiển nhiên hai khối ngọc bội này chính là do đích thân Thanh Vân tiên sinh điêu khắc. Bây giờ Thanh Vân tiên sinh đã qua tám mươi tuổi, muốn điêu khắc được hai khối ngọc bội tinh xảo như vậy thật sự là không dễ dàng gì. Đôi mắt Diệp Ly ửng đỏ, nhìn Thanh Vân tiên sinh nhỏ giọng nói: “Ông ngoại, Lân nhi và Tâm nhi còn nhỏ, ông không cần vì bọn chúng……”
Thanh Vân tiên sinh lắc đầu, vừa đùa với Lân nhi trong lòng, vừa nói: “Tiểu hài nhi trong nhà mang ngọc cổ không tốt, khối ngọc này khá tốt, vừa lúc làm ngọc bội cho hai đứa bé thì có sao đâu.”
Tâm nhi vẫn còn đang ở trong tay Mặc Tu Nghiêu, một tay cầm ngọc bội quơ qua, H**g phấn vươn tay về phía Thanh Vân tiên sinh, “Ông ông… Ông cố… Tâm Tâm muốn ôm…” Vừa nói vừa giãy giụa bắp chân muốn nhào qua Thanh Vân tiên sinh. Mặc Tu Nghiêu bất đắc dĩ chỉ đành phải thả con bé ngồi lên ghế bành mà Thanh Vân tiên sinh đang ngồi. May mà chiếc ghế này cực kỳ rộng rãi, bởi vì Thanh Vân tiên sinh lớn tuổi nên còn cố ý trải lên một cái đệm thật dày nữa, nên cũng không lo con bé bị ngã u đầu.
Thấy cháu cố thân cận mình như thế, cho dù là người như Thanh Vân tiên sinh thì cũng không nhịn được mà cười vui vẻ.
Mọi người ngồi ở bên dưới nhìn cả nhà này đều không khỏi cực kỳ than thở. Vô luận là Diệp Ly, Mặc Tu Nghiêu hay cả Từ gia thì cũng đều là nhân vật cực kỳ dưỡng mắt, hôm nay nhiều người cùng đứng vây quanh Thanh Vân tiên sinh nói cười vui vẻ như vậy lại càng làm cho người ta cảm thấy ông trời thật thiên vị. Lại nhìn nhìn hai đứa bé phấn điêu ngọc mà đang ngồi bên cạnh Thanh Vân tiên sinh, tất cả mọi người không khỏi hiện lên thần sắc vừa ghen tỵ vừa ao ước.
Đứng ở bên cạnh Thanh Vân tiên sinh, lúc Diệp Ly nhìn xuống thì lại ngẩn ra. Nàng nhìn thấy trong một góc khuất ở dưới điện gần chỗ nàng đứng, Diệp Văn Hoa đang đứng lẻ loi một mình ở đó, thần sắc hơi phức tạp khó phân biệt nhìn nàng… Nói đúng hơn là đang nhìn Lân nhi đang nắm tay nàng y y nha nha không ngừng. Kể từ sau khi tới Ly thành, Diệp Văn Hoa vẫn luôn rất ít ra cửa, thậm chí cũng rất ít gặp người ngoài, cho nên người có thể biết đến ông ta cũng không nhiều.
Thấy Diệp Ly ngẩn ra, Mặc Tu Nghiêu cũng nhìn theo, tất nhiên cũng nhìn thấy Diệp Văn Hoa, nhẹ nhàng kéo Diệp Ly một cái, Mặc Tu Nghiêu nhẹ giọng nói: “A Ly, có gì muốn nói thì đi nói với ông ta đi.” Với Diệp Văn Hoa, kỳ thật Mặc Tu Nghiêu cũng không có yêu ghét quá lớn. Chán ghét nhiều nhất cũng chính là cảm thấy những ủy khuất mà năm xưa Diệp Ly đã phải chịu ở Diệp phủ, mặc dù không thể nói tất cả đều do Diệp Văn Hoa nhưng ít nhất cái người làm cha Diệp Văn Hoa này quả thật đã đối xử với đích nữ duy nhất Diệp Ly này không ra gì. Mấy năm nay, Diệp Văn Hoa ở Ly thành cũng coi như an phận thủ thường, cũng không có ỷ vào thân phận mình là cha của Định Vương phi mà có vọng tưởng gì quá đáng, cho nên thái độ Mặc Tu Nghiêu dành cho ông ta cũng khá hơn một chút. Thỉnh thoảng ngày lễ, ngày tết cũng sẽ phái người đưa chút lễ vật đến Diệp gia. Dù sao cho dù Diệp Ly có thân cận với Từ gia hơn nữa, thì nàng cũng họ Diệp. So với nhà mẹ đẻ của Định Vương phi nghèo khó vất vả không sống nổi, thì tốn chút tiền để cho Diệp Văn Hoa an hưởng tuổi già rõ ràng tốt cho danh tiếng của Diệp Ly hơn một chút. Dĩ nhiên điều kiện tiên quyết phải là Diệp Văn Hoa an phận, biết chừng mực tiến thoái.
Diệp Ly khẽ thở dài một cái, gật đầu.
Với người cha Diệp Văn Hoa này, nàng đúng là không có cảm giác gì, vô luận yêu hay hận cũng không có, chỉ là hơi cảm thấy tiếc hận thay mẹ mà thôi. Thậm chí ấn tượng của Diệp Ly về Diệp Văn Hoa còn kém hơn cha mẹ thật sự trong quá khứ hơn hai mươi năm của mình ở kiếp trước. Cho dù cha mẹ kiếp trước cũng rất bận rộn, khi còn bé cũng không ở cùng nhau nhiều cỡ nào, sau khi nhập ngũ vào học viện quân sự thì một năm lại càng khó được gặp mặt một lần, nhưng cũng vẫn khắc sâu hơn ấn tượng và tình cảm mà Diệp Văn Hoa dành cho nàng nhiều.
“Cha.” Trong đại sảnh yên lặng, Diệp Ly bình tĩnh nhìn Diệp Văn Hoa đã hơi già nua trước mắt. Tuổi của Diệp Văn Hoa bây giờ cũng chỉ mới vừa hơn năm mươi, nhưng tóc mai đã bạc trắng, mặc một bộ nho sam (quần áo dài như mấy thư sinh hay nhà nho thời xưa) bình thường, bộ dáng cũng có mấy phần giống thư sinh hơn lúc ở Sở kinh mười mấy năm trước. Chỉ là, nhiều năm không gặp, Diệp Văn Hoa đã già đi rất nhiều. Cũng đúng, hơn một năm nay, Diệp Nguyệt và Diệp Oánh lần lượt qua đời, hai người này lại đều là hai đứa con gái mà Diệp Văn Hoa tương đối thương yêu, nên vô luận có như thế nào cũng không thể không cảm thấy đau buồn được.
“Ly… Ly nhi…” Thấy Diệp Ly đi tới, thần sắc Diệp Văn Hoa hơi lúng túng. Đích nữ mà ông đã từng cho là tầm thường, đứa con gái mà ông đã từng oán hận, đứa con gái mà ông đã từng muốn coi như chưa từng có, trong lúc không dựa vào người cha này đã trưởng thành một cô gái truyền kỳ làm cho khắp cả thiên hạ phải ngước nhìn. Mà kỳ thật… Vốn kẻ làm cha như ông cũng chưa từng giúp được chuyện gì. Diệp Văn Hoa nhàn nhạt cười khổ.
“Mời cha ngồi.” Diệp Ly nhẹ giọng nói. Lại nói, lần này cũng là thuộc hạ của Định Vương phủ có chút ít không suy nghĩ chu toàn, tiệc tròn một tuổi của Lân nhi và Tâm nhi, ấy vậy mà lại gửi thiệp mời cho Diệp gia. Đương nhiên, trong chuyện này cũng có một phần rất lớn là do thái độ của Diệp Ly và Mặc Tu Nghiêu tạo thành. Diệp Văn Hoa gật đầu ngồi xuống, ngay lập tức liền có nha đầu tới đây dâng trà rồi lui ra.
Hai người trầm mặc uống trà một lát, Diệp Ly mới hỏi: “Đã lâu không gặp, cha vẫn khỏe chứ?”
“Khỏe, đều khỏe. Bà nội của con cũng rất khỏe.” Diệp Văn Hoa gật đầu nói. Diệp Ly mỉm cười lơ đễnh, nếu như nói nàng không có tình cảm gì với Diệp Văn Hoa, thì với Diệp lão phu nhân lại càng không nói tới tình cảm gì. Diệp Văn Hoa thì ít nhất khi nàng còn bé cũng đã từng thương yêu nàng, sau khi mẹ qua đời cũng thỉnh thoảng còn có thể giúp đỡ nàng; nhưng Diệp lão phu nhân thì ngay cả khi mẹ còn sống cũng đã chướng mắt mẹ rồi, trong mắt của bà ta cũng chưa từng có bất cứ tình cảm gì ngoài tính toán và khinh thường cả.
Diệp Văn Hoa cũng biết Diệp Ly không có hứng thú gì với cái đề tài này, nên liền giơ tay lên lấy một cái hộp gỗ ra khỏi tay áo đặt lên bàn, nói: “Hôm nay là ngày sinh của hai cháu, đây là… Đây là lễ vật cha tặng cho các cháu.”
Diệp Ly nhận lấy cái hộp từ trong tay Tần Phong, mở ra nhìn, liền hơi kinh ngạc nhìn Diệp Văn Hoa. Trong chiếc hộp bằng gỗ tử đàn hơi cũ kỹ, có một khối Noãn Ngọc và một đôi Ngọc Linh Đang. Noãn Ngọc thì trước kia đã từng thấy, nghe nói là vật gia truyền của Diệp gia, xác thực là một khối Noãn Ngọc cực phẩm có giá trị không nhỏ. Hồi đó Diệp lão phu nhân còn từng lấy ra khoe khoang là tổ tiên Diệp gia cũng là đại gia tộc có danh vọng. Sau đó Vương thị sinh Diệp Dung muốn khối ngọc này, nhưng Diệp Văn Hoa lại không cho. Mà Ngọc Linh Đang kia thì mặc dù chưa từng thấy, nhưng giá trị cũng tuyệt không dưới Noãn Ngọc. Dương Chi Bạch Ngọc trắng như tuyết được điêu khắc thành hình Linh Đang tinh xảo, giữa hoa văn được chạm rỗng đầy tinh xảo có một viên Ngọc Châu, lay động nhẹ liền vang lên tiếng chuông leng keng rất hay.
“Vật này quá quý trọng……” Diệp Ly nói. Hiện nay Diệp gia đã không phải là Diệp gia ở Sở kinh năm xưa nữa, huống chi tài sản riêng của Diệp gia cũng không nhiều. Chỉ sợ hai món lễ vật mà Diệp Văn Hoa tặng này cũng đã cao quý hơn tất cả tài sản hiện tại của Diệp gia cộng lại.
Diệp Văn Hoa khoát khoát tay, từ chối cái hộp mà Tần Phong đưa tới, nói: “Cha cũng chỉ còn lại hai món đồ này là còn có thể lấy ra tặng người được thôi. Tặng cho hai cháu thì còn có thể xem thành đồ chơi, chứ nếu để lại trong Diệp gia thì cũng không biết lúc nào sẽ không còn. Huống chi… Ngọc Linh Đang này cũng là di vật của mẹ con, cứ đưa cho Tâm nhi chơi đi.”
Thấy Diệp Văn Hoa kiên trì như thế, Diệp Ly bất đắc dĩ chỉ đành phải nhận, nhẹ giọng nói: “Con thay hai cháu cảm ơn cha.” Diệp Văn Hoa lắc đầu không nói gì.
Diệp Ly suy nghĩ một chút, rồi hỏi: “Túc Vân có khỏe không?” Lần trước Từ Thanh Trần đi Giang Nam về, cũng dẫn theo Mặc Túc Vân về. Chỉ là thân thể Mặc Túc Vân suy yếu, lá gan cũng nhỏ. Vô luận là ở Định Vương phủ hay Từ gia thì cũng không có người chuyên chăm sóc nó. Nên lúc trước Diệp Ly cũng đã thương lượng với Từ Thanh Trần xong là đưa đứa bé này đến Diệp gia.
Diệp Văn Hoa thở dài nói: “Còn tốt. Bây giờ nó đã đổi tên là Diệp Túc, đứa bé này đã chịu không ít khổ, lá gan thật sự quá nhỏ. Còn thân thể của nó……” Thân thể Mặc Túc Vân thật sự đã bị ђàภђ ђạ không còn gì nữa, cho dù là Trầm Dương và Lâm đại phu đích thân bắt mạch thì cũng đều song song lắc đầu, tỏ vẻ không nắm chắc có thể làm cho Mặc Túc Vân sống qua hai mươi tuổi. Trong nửa năm này, cứ cách nửa tháng thì Mặc Vô Ưu liền tới cửa bắt mạch cho nó, nhưng cũng chỉ là kéo dài hơi tàn mà thôi. Mặc Vô Ưu cũng không biết Mặc Túc Vân thật ra không phải là con trai của Mặc Cảnh Kỳ, cho nên cũng rất thương tiếc đứa em trai khác mẹ đáng thương này.
Diệp Ly nói: “Nếu thân thể của nó cần thuốc gì, thì cứ kêu Vô Ưu tới Định Vương phủ lấy.”
Diệp Văn Hoa gật đầu, trong khoảng thời gian ngắn, hai cha con đều nhìn nhau không nói gì. Thật lâu sau, mới nghe Diệp Văn Hoa thấp giọng nói: “Ly nhi, chuyện hậu sự của Oánh nhi……” Diệp Ly cúi đầu, nhẹ giọng nói: “Tứ muội cũng không nguyện ý rời khỏi Lê Vương phủ, nên sau khi ૮ɦếƭ, Lê Vương đã lấy lễ Vương phi hậu táng cho muội ấy.” Diệp Văn Hoa thở dài một hơi, nói: “Như vậy cũng tốt… Như vậy cũng tốt……” Nửa đời trước ông nóng vội tranh giàng danh lợi, nhận được lại là con trai duy nhất bị dạy thành không ra gì, mấy đứa con gái thì trừ một thứ nữ sống bình bình đạm đạm ra, cũng chỉ có mỗi đứa đích nữ Diệp Ly này là sống hạnh phúc. Nhưng hạnh phúc như vậy cũng là Diệp Ly phải trải qua bao nhiêu chuyện mới có được. Trong mấy năm qua, mặc dù Diệp Văn Hoa không bước chân ra khỏi nhà, nhưng phải biết trái lại cũng đều biết đến. Những chuyện mà Diệp Ly đã trải qua trong mấy năm nay, đừng nói các cô gái bình thường, ngay cả phần lớn nam nhân cũng khó mà thừa nhận. Làm cha, trừ kiêu ngạo ra, ông cũng không có gì có thể nói nữa.
Nhìn bộ dáng Diệp Văn Hoa chán chường già nua như vậy, trong lòng Diệp Ly cũng không nhịn được mà hơi khó chịu. Thở dài, Diệp Ly hỏi: “Cha còn nhớ Triệu di nương không?”
Diệp Văn Hoa sửng sốt, qua một lúc lâu mới nhớ ra hồi xưa mình còn có một tiểu thiếp được sủng ái như vậy. Hồi đó, Triệu di nương cũng coi như rất được sủng ái trong một thời gian ngắn, nếu không cũng sẽ không bị Vương thị xem là có uy hiếp với mình. Nhưng thân phận của nàng ấy quá thấp, thời gian ở bên cạnh Diệp Văn Hoa cũng quá ngắn, đảo mắt đã qua mười mấy năm, ấn tượng để lại cho Diệp Văn Hoa cũng không quá khắc sâu.
“Nàng ấy… Nàng ấy không phải đã đến Vân Châu rồi sao?” Diệp Văn Hoa hơi nghi ngờ nói, hơi khó hiểu vào lúc này Diệp Ly nhắc tới nữ nhân đã không có tin tức mười mấy năm này làm gì.
Diệp Ly gật đầu nói: “Đúng vậy, nhưng năm đó… Trước khi đi bà ấy đã có thai ba tháng.”
“Cái gì?” Diệp Văn Hoa không khỏi kích động đứng bật dậy, sau khi nhận được ánh mắt cảnh cáo của Tần Phong mới phát hiện mình thất thố, nhưng chuyện đứa bé thật sự đã mang đến cho ông đả kích quá lớn, “Ly, Ly nhi?”
Diệp Ly bình tĩnh gật đầu nói: “Đúng vậy, năm đó con cũng biết. Bà ấy đến cầu xin con, nói rằng Vương phu nhân sẽ hãm hại bà ấy và đứa bé, nhưng lúc đó con sắp phải gả vào Định Vương phủ, nên căn bản cũng không có thời gian để ý đến bà ấy. Vì vậy liền đề nghị bà ấy đến Vân Châu. Ở Vân Châu, ít nhiều gì thì Từ gia cũng có thể quan tâm một chút.”
“Vậy… Vậy đứa bé kia…..” Diệp Văn Hoa cẩn thận từng ly từng tí hỏi. Diệp Dung đã khiến ông thất vọng hoàn toàn, nếu đứa bé kia là một bé trai, thì dĩ nhiên sẽ là hy vọng duy nhất của Diệp Văn Hoa. Nhưng nếu là bé gái… Diệp Văn Hoa hơi thấp thỏm bất an.
Diệp Ly cúi đầu, nói một cách thản nhiên: “Là một bé trai, năm nay đã mười hai tuổi. Hồi trước khi đứa bé mới ra đời, Triệu di nương đã gởi thư hỏi con, con đặt tên cho đứa bé là Diệp Tử An.”
“Tử An… Tử An hay…. Ly nhi, cám ơn con… Kẻ làm cha này vẫn luôn……” Diệp Văn Hoa đỏ mắt, nhìn Diệp Ly đầy áy náy. Diệp Ly lắc đầu, nói: “Bây giờ đứa bé đó đang đọc sách ở thư viện Ly Sơn, năm đó sau khi Từ gia đến Ly thành không lâu, Triệu di nương cũng bán biệt viện ở Vân Châu rồi chuyển đến Ly thành. Hiện nay đã mua một vài mẫu đất ở dưới núi cách thư viện Ly Sơn không xa để sinh sống.”
“Cám ơn con, Ly nhi.” Diệp Văn Hoa không biết còn có thể nói gì nữa, chỉ có thể lập lại lời nói lúc trước. Diệp Ly thản nhiên cười, nói: “Cám ơn cái gì, nó cũng coi như là đệ đệ của con. Nếu cha rảnh thì có thể đi thăm Triệu di nương với Tử An một chút, con cũng nghe nói… Hai năm qua Vương phu nhân càng ngày càng huyên náo không ra gì.” Diệp Văn Hoa sửng sốt, vội vàng nói: “Con yên tâm, cha sẽ quản thúc họ thật chặt, sẽ không để Diệp gia ở bên ngoài làm hư thanh danh của con.”
Diệp Ly nhẹ nhàng lắc đầu, không nói gì nữa
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc