Thịnh Thế Đích Phi - Chương 347

Tác giả: Phượng Khinh

Chương 347: Đông Phương Huệ đến cửa

Sáng sớm ngày hôm đó, Định Vương phủ cùng mọi người Từ gia mang theo hai Bảo Bảo vừa đầy tháng không lâu nói chuyện phiếm đùa giỡn trong tiểu viện của Thanh Vân Tiên Sinh. Qua tiệc mừng thọ, Từ Thanh Trạch cũng từ biên quan trở về, Thanh Vân Tiên Sinh không chịu nổi huyên náo trong Ly thành lại nhớ mong việc học của các học sinh thư viện Ly Sơn liền muốn chuẩn bị ra khỏi thành trở về thư viện Ly Sơn. Mọi người cũng không khuyên nổi, chỉ đành cùng dùng đồ ăn sáng với Thanh Vân Tiên Sinh, sau đó lại tiễn ông ra khỏi thành.
Thanh Vân Tiên Sinh cũng vô cùng ưa thích hai tiểu bảo bảo vừa sinh ra không lâu. Nhìn Tiểu Lân nằm ngáy o..o… trong *** mình, Thanh Vân Tiên Sinh hỏi: “Đại danh của hai hài tử nên có rồi chứ?” Diệp Ly lại cười nói: “Không phải đợi ông ngoại lấy cho bọn hắn cái tên rất hay sao?”
Thanh Vân Tiên Sinh lắc lắc đầu nói: “Nào có người làm cha mẹ như các cháu, tên của ba đứa bé lại đều do người khác lấy cho, chính mình lại lười biếng rồi.”
Diệp Ly cười nói: “Ông ngoại sao có thể xem như người khác, có thể để cho ông ngoại đặt tên cho các bé, là phúc của bé.” Cho dù ở Từ gia, cũng chỉ có tên hai vị cậu và đại ca là ông ngoại lấy. Mặc Tiểu Bảo ghé vào bên chân Thanh Vân Tiên Sinh, liên tục gật đầu nói: “Mẫu thân nói đúng, ông ngoại đặt tên nghe êm tai.” Tuy Mặc Tiểu Bảo bị cha hắn lấy một cái nhũ danh không… hoa lệ cho lắm, nhưng may mà đại danh của hắn vẫn rất chống đỡ được mặt mũi đấy. Mặc Ngự Thần, thấy thế nào cũng khí phái hơn tên cha hắn, cho nên phải cực lực tán thưởng ông ngoại đặt tên ah.
Mặc Tu Nghiêu có chút ủy khuất, mặc dù biết tên do Thanh Vân Tiên Sinh đặt, là bao nhiêu người cầu cũng không được đấy, nhưng . . . Chẳng lẽ hắn lấy tên không dễ nghe sao? Được rồi. . . Hắn đặt tên cho con gái, đại khái có thể có một chút bình thường, về phần con trai. . . bé trai cần tên dễ nghe như vậy làm gì? Có bản lĩnh mới là quan trọng nhất.
Liếc qua bộ dáng ủy khuất của Mặc Tu Nghiêu, Diệp Ly mặt không biểu tình. Nghĩ tới đống lớn tên cho con gái chồng chất trong thư phòng, nàng đã thấy cái ót đau đau, Mặc Tu Nghiêu thật không có thiên phú đặt tên.
Thanh Vân Tiên Sinh cúi đầu nghĩ nghĩ, nói: “Nếu Ngự Thần đã theo chữ Ngự, thì Lân nhi lấy thêm một chữ Phong thế nào?”
Từ Hồng Vũ gật đầu cười nói: “Ngự Phong? Phụ thân lấy tên rất hay. Vương gia, Ly nhi, các cháu thấy thế nào?” Mặc Tu Nghiêu không có ý kiến gì với cái tên này, Diệp Ly cũng gật đầu cười nói: “Tên ông ngoại ban cho hiển nhiên là rất hay.” Không nên nhìn một chữ Phong vô cùng đơn giản, phảng phất không bá khí tôn quý bằng Ngự Thần. Chắc hẳn ông ngoại là hi vọng Tiểu Lân nhi tương lai có tính cách tiêu sái như gió đấy. Dù sao, mặc kệ tương lai Định Vương phủ thế nào, về sau nếu như không có gì bất ngờ xảy ra kế thừa Định Vương phủ hẳn là Mặc Tiểu Bảo. Thảm kịch anh em trong nhà cãi cọ nhau ông ngoại tất nhiên là không hi vọng phát sinh trên người bọn họ.
“Như thế, đại danh của tiểu Lân nhi gọi là Ngự Phong. Tiểu quận chúa của chúng ta lại muốn tên gì?” Tần Tranh cười hỏi.
Thanh Vân Tiên Sinh cúi đầu suy tư một lát, nói: “Dục Nhã thế nào?”
“Ngự Nhã? Theo chữ ngự cùng Ngự Thần Ngự Phong?” Từ Thanh Trần hỏi.
Thanh Vân Tiên Sinh lắc đầu nói: “Không, chữ ngự này đối với con gái mà nói quá kiên cường bá khí không khỏi không đẹp, là dục trong Chung Linh Dục Tú.”
Mặc Tu Nghiêu cẩn thận thưởng thức, cũng biết không tìm ra chỗ nào không tốt. Từ khi con gái còn chưa sinh ra hắn đã âm thầm suy nghĩ vô số cái tên, trong đó không hẳn không có tên rất hay, nhưng hắn nhìn đi nhìn lại, làm sao cũng không chọn ra được. Thanh Vân Tiên Sinh đặt tên đã êm tai, ý cảnh cũng tốt, cũng không làm nhục tiểu công chúa đáng yêu của hắn. Gật gật đầu, Mặc Tu Nghiêu xoa P0'p khuôn mặt nhỏ nhắn của tiểu công chúa đang ngủ say trong tay Diệp Ly cười nói: “Được, về sau tiểu công chúa của Bản vương, tên là Dục Nhã a.”
Những người khác nghĩ hồi lâu cũng không định được tên, Thanh Vân Tiên Sinh không đầy một lát đã đặt xong. Diệp Ly cũng nhẹ nhàng thở ra, tên do nàng đặt cũng chưa chắc có thể tốt hơn ông ngoại, về phần Mặc Tu Nghiêu, tên con gái còn dễ nói, tên con trai căn bản là không thể trông cậy vào. Hôm nay một hơi giải quyết, hai Bảo Bảo đều đã nhận được tên rất hay, tự nhiên là không còn gì tốt hơn.
“Tháng này vô cùng bận rộn, tiệc đầy tháng của hai đứa bé cũng chưa xử lý. . . Sang năm lúc một tuổi cũng không thể ủy khuất như thế.” Nhìn hai tiểu tằng ngoại tôn, Thanh Vân Tiên Sinh có chút tiếc hận mà nói. Tuy đến cái tuổi này, đối với những thứ hình thức bên ngoài cũng không để ý như vậy. Nhưng bởi vì tiệc mừng thọ của mình mà không để ý đến hai đứa bé đầy tháng, khiến cho Thanh Vân Tiên Sinh có chút tiếc nuối. Ông tình nguyện mình không làm tiệc mừng thọ, cũng không muốn hai đứa bé thiệt thòi.
Diệp Ly vỗ nhẹ tiểu Tâm Nhi trong tã lót, vừa cười nói: “Ông ngoại yên tâm, sang năm lúc một tuổi vẫn chờ ông ngoại tự mình cho bọn hắn thêm đồ để chọn đồ vật đoán tương lai đây này. Huống chi, lần này người tới nhiều lắm, hai đứa bé vừa mới sinh ra, xử lý lớn như vậy cũng không phải vấn đề, không chịu được giày vò, cho nên chúng ta mới trộm lười.”
Dân gian xác thực có cách nói trẻ con mệnh cách nhẹ không chịu nổi phúc khí quá nặng, nhưng tiểu Thế tử, tiểu Quận chúa Định Vương phủ đương nhiên không có cái cố kỵ này. Diệp Ly nói như thế thứ nhất là an ủi Thanh Vân Tiên Sinh, thứ hai cũng thực sự là có chuyện. Nếu lại xử lý một cái tiệc đầy tháng, không hề nghi ngờ là đẩy song bào thai vừa sinh ra lên nơi đầu sóng ngọn gió, như thế còn không bằng giảm đi thì tốt hơn.
Nói đến chỗ này, Thanh Vân Tiên Sinh cũng nhớ tới một chuyện, hỏi: “Nghe nói truyền nhân núi Thương Mang xuất hiện?”
Tuy bên ngoài chuyện phiền lòng tất cả mọi người có chí cùng nhau gạt Thanh Vân Tiên Sinh, nhưng cuối cùng cũng không có khả năng thật sự một chút tin tức cũng không lộ ra, qua mấy ngày nay Thanh Vân Tiên Sinh nghe được một ít lời cũng không kỳ quái. Nhắc tới cái này, Từ đại phu nhân giận dữ, nói: “Phụ thân người không biết, Đông Phương cô nương kia thật sự là có chút. . . Chúng ta Từ gia tuyệt đối không thể để nữ tử như vậy vào cửa.” Vừa rồi gặp mặt, Từ đại phu nhân quả nhiên là bị tức không nhẹ. Bà đầy cõi lòng lấy hi vọng vui rạo rực đi gặp Đông Phương U, nhưng kết quả lại như bị một thùng nước đá giội vào đầu, trong lòng lạnh lẽo đấy, còn từng đợt buồn bực trong đầu. Gả vào Từ gia vài thập niên, tính tình Từ đại phu nhân nổi danh tốt. Nhưng cho dù như vậy cũng tức giận đến nỗi gọi Từ Thanh Trần đến trước mặt hung hăng mắng một trận, đương nhiên oan uổng nhất vẫn là công tử Thanh Trần từ đầu tới đuôi bị tai bay vạ gió rồi.
Thanh Vân Tiên Sinh thú vị nhướn mày, “Ah? Đông Phương cô nương muốn gả vào Từ gia?”
Từ Thanh Viêm lập tức xung phong nhận việc kể lại các loại sự tích Đông Phương cô nương đuổi ngược đuổi xuôi công tử Thanh Trần nói cho Thanh Vân Tiên Sinh nghe. Từ Ngũ công tử nói đến lưỡi xán hoa sen, đơn giản chỉ cần miêu tả rất sống động một mảnh “Si tình” của Đông Phương cô nương đối với công tử Thanh Trần, hoàn toàn đã quên nhìn nụ cười hơi lạnh bên môi đại ca nhà hắn.
Từ Ngũ công tử nói thú vị, Thanh Vân Tiên Sinh nghe cũng có hứng thú, cuối cùng còn bình luận: “Tiểu cô nương này ngược lại là được đó. Thanh Trần, cháu nghĩ thế nào?”
“Tổ phụ…” Từ Thanh Trần có chút bất đắc dĩ kêu, “Tôn nhi không có ý lập gia đình.”
Thanh Vân Tiên Sinh vuốt vuốt chòm râu tuyết trắng cười nói: “Tuổi của cháucũng không nhỏ, cũng nên nghĩ đi. Nhưng cô nương núi Thương Mang này thì thôi bỏ đi.”
“Tổ phụ từng gặp người của núi Thương Mang sao?” Từ Thanh Viêm tò mò hỏi, thời điểm truyền nhân núi Thương Mang xuống núi lần trước, tuy Thanh Vân Tiên Sinh tuổi còn nhỏ quá, nhưng Thanh Vân Tiên Sinh thành danh cực sớm, lúc đó đã sớm vang danh khắp thiên hạ, thực sự rất có thể gặp truyền nhân núi Thương Mang đấy. Thanh Vân Tiên Sinh mỉm cười lắc đầu nói: “Người xuống núi lần vừa rồi của núi Thương Mang đúng là chủ mẫu Trấn Nam Vương, Hoàng Thái Hậu Tây Lăng trước đây. Nhưng ta đã gặp mặt mấy người núi Thương Mang khác.”
“Núi Thương Mang còn có người khác xuống núi đi đi lại lại sao?” Từ Thanh Viêm ngạc nhiên nói.
Từ Thanh Trần nói: “Núi Thương Mang đã có thế lực lớn như vậy, không có khả năng vài thập niên đều không người để ý tới. Tất nhiên là âm thầm có người chủ trì đấy, chỉ có điều so với các thế hệ truyền nhân gióng trống khua chiêng thì che giấu nhiều mà thôi.”
Thanh Vân Tiên Sinh gật đầu nói: “Đúng vậy, những người này trên đời này đều không có chút danh khí, thậm chí là không ai người chú ý đấy. Có người thậm chí cả đời chuyện gì cũng không làm đã ૮ɦếƭ già rồi, không khác gì dân chúng bình thường. Nhưng ở trong đó có rất nhiều người tài ba dị sĩ, đều cam nguyện yên lặng không tên. Bởi vậy có thể thấy được, thủ đoạn khống chế thuộc hạ của núi Thương Mang tuyệt đối rất cao minh.”
“Nhưng Đông Phương U kia…” Từ Ngũ công tử có chút nghi hoặc. Đông Phương U kia khả năng học vấn còn lợi hại hơn hắn, nhưng nếu nói muốn đấu tâm nhãn, hắn thật đúng là không nhìn ra nàng có chỗ gì đặc biệt. Thanh Vân Tiên Sinh lắc lắc đầu nói: “Vị này Đông Phương cô nương xác thực không giống truyền nhân núi Thương Mang, nhưng càng như thế. . . Chỉ sợ người núi Thương Mang phái tới âm thầm hiệp trợ lại càng lợi hại.”
Mặc Tu Nghiêu cười nói: “Không lợi hại sao được? Chủ nhân núi Thương Mang Đông Phương Huệ đã tự mình đến Ly thành. Đoán chừng không bao lâu sẽ đến thăm cầu kiến rồi.”
“Đông Phương Huệ?” Từ Hồng Vũ khẽ nhíu mày, mở miệng hỏi.
Diệp Ly gật đầu nói: “Đúng vậy, cậu cả nghe qua cái tên này?” Từ Hồng Vũ đã im lặng một lát, thản nhiên nói: “Ta có quen biết một người tên là Đông Phương Huệ.” Diệp Ly không nhịn được nhìn nhìn Mặc Tu Nghiêu bên cạnh, vừa vặn Mặc Tu Nghiêu cũng nhìn sang. Hai người yên lặng, nghe ngữ khí này của cậu cả, đây thoạt nhìn cũng không giống giao tình bình thường. Nếu thật như bọn họ nghĩ, vậy quả nhiên là một đoàn máu chó thật lớn.
Hai người bọn họ đều đã nhìn ra, những người khác tự nhiên không thể không nhìn ra. Nhưng ai cũng không mở miệng hỏi, mấy người Từ phu nhân, Tần Tranh chỉ để ý những chuyện gần đây, càng thêm không hỏi tới. Đợi đến lúc dùng qua đồ ăn sáng, Từ Thanh Phong và Từ Thanh Trạch tiễn Thanh Vân Tiên Sinh ra khỏi thành, mọi người mới một lần nữa chuyển đến thư phòng nói chuyện. Từ Thanh Viêm vốn cũng muốn tiễn Thanh Vân Tiên Sinh ra khỏi thành, nhưng lại không biết vì cái gì trong chớp mắt biểu thị có việc, ngày mai lại ra khỏi thành đi tận hiếu cùng tổ phụ, sau đó mày dạn mặt dày đi theo vào thư phòng.
“Cha, cha cùng Đông Phương Huệ kia có quan hệ gì?” Trước hết thiếu kiên nhẫn nhất vẫn là Từ Ngũ công tử. Ba người khác ngược lại lặng lẽ nhẹ nhàng thở ra dưới đáy lòng, nếu không phải Từ Thanh Viêm nhanh tay hỏi thay bọn họ, cho dù công tử Thanh Trần cũng không thể không biết xấu hổ hỏi vấn đề tư mật như vậy của phụ thân ah. Từ Hồng Vũ khẽ giật mình, tức giận liếc Từ Thanh Viêm, cười mắng: “Tiểu tử thúi này nghĩ ngợi lung tung thứ gì đó? Chỉ là lúc tuổi trẻ quen biết mà thôi.” Lại xem xét thần sắc của ba người khác, hiển nhiên ba người này cũng cùng một ý nghĩ với Từ Thanh Viêm đấy. Hồng Vũ tiên sinh lập tức chán nản, tức giận vỗ ót Từ Thanh Viêm một cái.
Cũng không phải nói bọn hắn tự kỷ, cảm thấy nữ nhân nào cũng có gì đó với Từ Hồng Vũ. Mà là tuy hiện nay Hồng Vũ tiên sinh đã là thiên mệnh chi niên, nhưng tướng mạo lại vẫn gầy gò, tuấn nhã bất phàm. Chỉ nhìn dung mạo ba huynh đệ Từ Thanh Trần có thể tưởng tượng được ra Hồng Vũ tiên sinh lúc tuổi trẻ là phong độ tư thái bậc nào. Tuy hôn sự mấy huynh đệ Từ gia những năm này suýt nữa trở thành nan giải, nhưng đó tuyệt đối không phải vì điều kiện của bọn hắn không tốt. Vừa vặn trái lại, thật sự là vì bọn hắn quá mức ưu tú, khuê tú có thể xứng đôi thật sự có thể nói là rải rác không có mấy.
Từ Thanh Viêm cũng không để ý bị phụ thân mắng, so với chút quở trách nho nhỏ ấy, hắn lo lắng hơn vạn nhất đột nhiên toát ra một cái hồng nhan tri kỷ của phụ thân, thậm chí toát ra một di nương gì đấy. Không nói trước mẹ muốn nghĩ như thế nào, mấy huynh đệ bọn hắn muốn nghĩ như thế nào, tổ phụ đã đánh gãy hai cái đù* của lão cha trước rồi.
“Nói như vậy, thời gian người núi Thương Mang vào đời thật ra là tương đương tùy ý hay sao?” Từ Thanh Trần nhướn mày hỏi.
Từ Hồng Vũ thản nhiên nói: “Đối ngoại được xưng là 60 năm vào đời một lần, nhưng ở đâu thật sự có nghiêm khắc như vậy? Nếu đúng lúc không có đến phiên, cái 60 năm kia chẳng phải là cả đời đều không cần xuống núi rồi hả? Ếch ngồi đáy giếng cho dù thông minh như thế nào cũng là uổng công. Chỉ có điều bọn họ sẽ không gióng trống khua chiêng như vậy mà thôi. Thời điểm ta quen biết Đông Phương Huệ là 27-28 năm trước. Khi đó nàng ước chừng cũng mới mười sáu mười bảy tuổi, vừa mới xuống núi lịch luyện.”
“Cậu cả đối với Đông Phương Huệ này có ý kiến gì không?” Diệp Ly hỏi.
Từ Hồng Vũ suy nghĩ một chút nói: “Đó là khi nàng còn trẻ, không khỏi còn có mấy phần đơn thuần. Dù thủ đoạn, nóng vội, quyết đoán nhưng cũng không kém. Ít nhất. . . Cũng không phải cô nương kia gọi là Đông Phương U có thể bằng. Đã nhiều năm như vậy, rốt cuộc là như thế nào, ta cũng nói không chính xác. Nhưng. . . Không thể khinh địch.” Từ Thanh Trần gật đầu nói: “Đa tạ phụ thân nhắc nhở. Nhi tử biết rõ.”
Quả nhiên, vừa qua khỏi buổi trưa Mặc tổng quản đã tới bẩm báo, chủ nhân núi Thương Mang tới thăm, hơn nữa đặc biệt nói rõ tới bái phỏng Từ gia Đại công tử Từ Thanh Trần đấy. Từ trong cái đặc biệt nói rõ nhàn nhạt này, có thể nhìn ra người núi Thương Mang đối với Từ đại công tử có một ít không vui vi diệu. Từ Thanh Trần vốn còn định giao chuyện này cho Mặc Tu Nghiêu cũng đành phải cùng đi theo đến tiền thính gặp khách.
Mặc Tu Nghiêu nắm tay Diệp Ly sánh vai đi vào đại sảnh, đã thấy một nữ tử trung niên đứng chắp tay trong đại sảnh đang thưởng họa. Bà không ngồi xuống, Đông Phương U đi theo bên cạnh nàng tự nhiên cũng không dám ngồi xuống. Bên cạnh còn có mấy thanh niên nam nữ đứng hầu, Mặc Tu Nghiêu cũng cảm giác được những người này nhìn như tuổi trẻ, nhưng đều là cao thủ khó được. Nếu so sánh, bàn về võ công trái lại Đông Phương Huệ là yếu nhất rồi. Nhưng ngay cả như vậy, những thanh niên nam nữ đứng hầu ở bên cạnh này lại cung kính cúi đầu mà đứng, cho dù bọn người Mặc Tu Nghiêu tiến đến cũng không ngẩng đầu nhìn lên một cái, hiển nhiên đối với Đông Phương Huệ vô cùng tôn trọng thậm chí là kính sợ.
Nghe được tiếng bước chân, Đông Phương Huệ mới quay người nhìn về phía cửa ra vào, cười nhạt một tiếng nói: “Định Vương, Định Vương phi. Hạnh ngộ.”
Diệp Ly nhẹ nhàng cười cười, gật đầu nói: “Đông Phương phu nhân nui Thương Mang, hạnh ngộ. Phu nhân mời ngồi, Định Vương phủ có chỗ nào chiêu đãi không chu toàn không?”
Đông Phương Huệ lại cười nói: “Vương phi nói quá lời, mạo muội quấy rầy xin hãy tha lỗi.”
Mặc Tu Nghiêu nắm tay Diệp Ly ngồi xuống trên chủ vị, Đông Phương Huệ mới ngồi xuống vị trí đầu tiên ở bên tay phải. Từ Thanh Trần bước chậm đi đến đối diện nàng ngồi xuống. Đông Phương Huệ nhìn Từ Thanh Trần ngồi đối diện mình, đáy mắt xẹt qua một tia chấn động nhàn nhạt, ngẩng đầu cười nói Diệp Ly: “U Nhi trẻ người non dạ, tùy ý làm bậy. Mấy ngày nay cho Định Vương phủ thêm rất nhiều phiền toái. Kính xin Vương gia cùng Vương phi rộng lòng tha thứ.” Diệp Ly mỉm cười nhìn thoáng qua Đông Phương U đứng sau lưng Đông Phương Huệ, cười nói: “Đông Phương phu nhân nói quá lời, Đông Phương cô nương là khách, là Định Vương phủ chúng ta chậm trễ Đông Phương cô nương mới phải. Mong rằng phu nhân chớ trách.”
Đông Phương Huệ có chút nhíu mày, ánh mắt nhìn Diệp Ly nhiều thêm vài phần tán thưởng. Khi nhìn Đông Phương U nhu thuận bên cạnh mình, trong lòng có chút tiếc nuối nhàn nhạt không phát giác ra. Nếu U Nhi có như tâm tư Linh Lung như Định Vương phi, chuyện làm sao đến mức này?
Nghiêng đầu đánh giá Từ Thanh Trần nửa ngày, Đông Phương Huệ mới hỏi nói: “Vị này chính là Từ gia Đại công tử, công tử Thanh Trần?”
Từ Thanh Trần gật đầu, chắp tay mỉm cười nói: “Đúng là vãn bối, bái kiến Đông Phương phu nhân.”
Đông Phương Huệ gật gật đầu, khẽ thở dài: ” Công tử Thanh Trần có phong thái như thế, thật không hổ danh tiếng công tử đệ nhất thiên hạ. Hồng Vũ tiên sinh có con như thế, đã đủ an ủi cả đời.”
“Phu nhân khen trật rồi.” Từ Thanh Trần vẫn là không quan tâm hơn thua mỉm cười, Đông Phương Huệ nhìn trong mắt lại càng thêm hài lòng vài phần. Nếu như vừa mới bắt đầu chỉ là vì mặt mũi của núi Thương Mang cùng với giải quyết tốt hậu quả cho Đông Phương U…, lúc này Đông Phương Huệ cảm thấy nếu Từ Thanh Trần có thể trở thành con rể núi Thương Mang là một chuyện rất không tệ. Bà không có con cái, tự tay nuôi Đông Phương U từ nhỏ đến lớn, phí tâm tư chỉ sợ còn hơn nhiều so với cha mẹ ruột, tự nhiên cũng hi vọng đồ nhi có thể có một nhân duyên tốt, hết lần này tới lần khác Đông Phương U lại không hiểu một chút đạo lí đối nhân xử thế, vô luận gả cho ai chỉ sợ đều sống gian nan. Cho dù có núi Thương Mang ở sau lưng làm chỗ dựa, thực sự không thể bảo chứng trượng phu nhất định sẽ thật lòng yêu thương không phải sao, nếu bị lấy về nhà để cúng bái…, sống qua ngày cũng chẳng tốt hơn thủ hoạt quả (*sống một mình thờ chồng ૮ɦếƭ). Nhưng Từ gia lại khác, chỉ cần Đông Phương U gả vào Từ gia, lấy nề nếp gia đình Từ gia cũng sẽ không ủy khuất nàng. Chỉ tiếc, Đông Phương Huệ không biết, Đông Phương U sớm đã đắc tội triệt để Từ gia Đại phu nhân, mẹ ruột của Thanh Trần công tử rồi.
Nhìn tình hình này, trong lòng Diệp Ly nhẹ nhàng thở dài. Đông Phương Huệ này dùng loại ánh mắt xem con rể này nhìn đại ca là muốn ồn ào loại nào?
Trong đại sảnh im lặng một lát, Diệp Ly mở miệng hỏi: “Không biết phu nhân đại giá quang lâm, là có gì muốn làm?”
Đông Phương Huệ cười nhạt nói: “Ta cũng có vài chục năm không xuống núi rồi, trùng hợp lúc này đây đồ nhi bất tranh khí này của ta chạy xuống núi, ta cũng đành phải xuống núi tới tìm nàng, thuận tiện cũng nhìn xem bốn phía. U Nhi từ nhỏ bị ta làm hư rồi, nếu có chỗ nào đắc tội, mong được tha thứ.” Diệp Ly cười yếu ớt nói: “Sao có thể, Đông Phương cô nương tài mạo song toàn, phu nhân rất có phúc.”
Xem diễn xuất này của Diệp Ly, Đông Phương Huệ cũng biết muốn khiến cho Từ gia đáp ứng lấy Đông Phương U vào cửa chỉ sợ không dễ dàng. Trầm ngâm một lát, Đông Phương Huệ mới khe khẽ thở dài nói: “Vương phi, chuyện lần này lại nói tiếp cũng trách U Nhi ẩu tả. Những năm này nhân khẩu núi Thương Mang tàn lụi, ta vốn cũng không có tính toán để cho U Nhi xuống núi. Tuy núi Thương Mang trong trẻo lạnh lùng một ít, lại tốt hơn nhiều so với cuốn vào những loạn thế khó phân hôm nay. Ai biết đứa nhỏ này vậy mà thừa dịp chúng ta không biết tự mình chạy xuống núi. Chỉ là chuyện hôm nay đã như vậy, U Nhi rốt cuộc là con gái. Ta không cầu nàng làm rạng rỡ môn đình núi Thương Mang, chỉ hi vọng nàng bình an gả làm vợ người, từ nay về sau giúp chồng con, yên vui cả đời thì tốt rồi.”
Không thể không nói, với tư cách một người sư phụ, một người chấp chưởng núi Thương Mang, phen khổ tâm này của Đông Phương Huệ đối với đồ nhi rất khiến cho người ta động dung. Nhưng vấn đề là hậu quả thành toàn nàng nhất định phải do Từ gia cùng Từ Thanh Trần đến cõng. Vô luận vì Từ gia hay vì Đại ca, vì bố cục của Định Vương phủ, Diệp Ly đều chỉ có thể cắn chặt không đáp ứng. Nhìn nhìn Đông Phương U, Diệp Ly cười nói: “Đông Phương cô nương có sư phụ tốt như phu nhân, cũng là phúc của nàng. Đông Phương cô nương mỹ mạo như hoa, văn võ song toàn. Lại xuất thân danh môn, nếu phu nhân có ý tìm rể, thiên hạ anh kiệt há không có lý nghe thấy tiếng gió mà đến?”
Nụ cười Đông Phương Huệ hơi nhạt, nhìn qua Diệp Ly hỏi: “Như vậy. . . Từ gia Đại công tử thì như thế nào?”
Diệp Ly dừng thoáng một phát, thong dong trả lời: “Hôn sự của Đại ca tự nhiên là do tổ phụ cùng cậu cả và mợ cả làm chủ. Tuy vãn bối là Định Vương phi, nhưng chỉ là vãn bối, sao dám tự chủ trương?”
Đông Phương Huệ sáng tỏ, Diệp Ly nói như thế ít nhất biểu lộ một thái độ. Định Vương phủ tuyệt đối sẽ không vì thế lực núi Thương Mang mà lợi dụng hôn sự của Từ Thanh Trần. Thậm chí, ở trong đó cũng đã ẩn hàm một tin tức. Định Vương phủ không muốn quan hệ thông gia cùng núi Thương Mang đấy. Như thế, Đông Phương Huệ đối với Mặc Tu Nghiêu lại có chút xem trọng. Dù sao thiên hạ này, người có thể chống đỡ được hấp dẫn như vậy, đẩy trợ lực mạnh mẽ đến tay ra bên ngoài, chỉ sợ Mặc Tu Nghiêu vẫn là một người duy nhất.
Đông Phương Huệ nhíu mày nói: “Ý của Định Vương phi là, việc này cần tự mình nói chuyện cùng Hồng Vũ tiên sinh và phu nhân?”
Diệp Ly cười một tiếng, “Việc hôn nhân của con cái phải nói cùng cùng cha mẹ.” Không phải Diệp Ly muốn giao phiền toái cho Từ Hồng Vũ và Từ đại phu nhân, mà nàng thực sự không có tư cách thay thế Từ Thanh Trần cự tuyệt. Cho dù hiện tại nàng cự tuyệt thay Từ Thanh Trần, chỉ sợ Đông Phương Huệ cũng sẽ chuyển ra Từ Hồng Vũ và Từ đại phu nhân. Dù sao, cho dù đi khắp thiên hạ cũng không có đạo lý nào nói biểu muội có thể thay biểu ca làm chủ hôn sự.
Dường như Đông Phương Huệ có chút bất đắc dĩ, nhìn Từ Thanh Trần hỏi: ” Công tử Thanh Trần nói như thế nào? Việc này tuy là U Nhi làm không đúng, nhưng nàng vẫn con gái. Ta cũng là nữ tử, tự nhiên biết rõ thân làm nữ tử không dễ dàng.”
Từ Thanh Trần nhướn mày, Đông Phương Huệ đang nhắc nhở hắn chuyện xảy ra những ngày này, thanh danh của Đông Phương U sớm bị phá hủy. Nếu hắn không cưới Đông Phương U không khỏi có hiềm nghi không chịu trách nhiệm.
Từ Thanh Trần nghiêng đầu liếc Mặc Tu Nghiêu khoan thai bên cạnh, thản nhiên nói: “Phu nhân nói quá lời, ban đầu. . . Đông Phương cô nương nói phải gả vào Định Vương phủ đấy. Lời này, lúc ấy quyền quý các quốc gia ở đây đều nghe nói đấy. Phu nhân cũng biết, quy củ Từ gia chúng ta, xưa nay không cầu nữ tử dung mạo khuynh thành, tài hoa xuất chúng, chỉ cầu thanh danh trong sạch, ôn lương hiền thục. Huống chi, lấy nhân phẩm tài hoa của Đông Phương cô nương, lo gì không có anh kiệt thiên hạ tranh nhau cầu hôn?”
Lời này Từ Thanh Trần nói vô cùng ôn hòa hữu lễ, nhưng nghe vào trong tai Đông Phương Huệ lại vô cùng chói tai. Từ Thanh Trần có ý, Đông Phương U đã xuất thân núi Thương Mang, căn bản không cần bận tâm thanh danh rồi. Đừng nói nàng chỉ cùng người ta gây ra một chút lời đồn, chỉ sợ cho dù thật sự xảy ra, thế nào rồi cũng không lo không có người nguyện ý lấy, nhưng lại ngoại trừ Từ gia. Con dâu Từ gia, không cần có bản lĩnh có hậu trường, chỉ cần thanh danh trong sạch cùng phẩm cách hiền lương thục đức. Hết lần này tới lần khác hai thứ này Đông Phương U đều không có.
Dù tính tình Đông Phương Huệ tốt cỡ nào, cũng bị lời nói mang gọt mang đánh này của Từ Thanh Trần làm cho tức giận đến nỗi *** âm thầm thấy đau. Đồng thời cũng phát hiện, vị công tử Thần Tiên nhìn như tao nhã này có ấn tượng vô cùng không tốt đối với núi Thương Mang, thậm chí ẩn hàm có vài phần địch ý. So với Định Vương không chút để ý, Định Vương phi lời nói dịu dàng cự tuyệt, vị công tử Thanh Trần này mới thật sự là người chán ghét núi Thương Mang. Đông Phương Huệ có chút không cách nào xác định, thái độ của Từ Thanh Trần đối với núi Thương Mang như thế rốt cuộc có phải vì những ngày này Đông Phương U dây dưa không ngớt hay không. Nhưng theo lý thuyết, lấy tính cách của người Từ gia, cho dù có chỗ bất mãn với sự dây dưa của Đông Phương U, cũng sẽ không biểu hiện ra chán ghét cùng với địch ý trắng ra như thế.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc