Thịnh Thế Đích Phi - Chương 321

Tác giả: Phượng Khinh

Chương 321: Cha con gặp lại

Sau khi Mặc Tu Nghiêu đi khỏi, thì mỗi ngày sống của Diệp Ly liền trôi qua bình tĩnh vô cùng. Bởi vì mang thai, nên mọi người trong Định Vương phủ cũng không lấy chính sự tới quấy rầy nàng, toàn bộ từ trên xuống dưới trong cả phủ đều chăm sóc nàng thật cẩn thận, sợ bị lạnh, bị đói, bị mệt mỏi.
Đợi đến mấy ngày sau, khi tin tức Mặc Tu Nghiêu xuất hiện tại Hồng Nhạn quan được truyền ra thì cũng có không ít người âm thầm cảm thấy kỳ lạ, vì sao lại không nhìn thấy Vương phi vẫn luôn đi theo bên người Định Vương? Mà lúc này, mọi người từ trên xuống dưới trong Ly thành mới biết, thì ra Vương phi đã mang thai năm tháng rồi. Vì vậy, tất nhiên lại là một bữa ăn mừng vui sướng, chỉ còn có hơn một tháng nữa là bước sang năm mới, lúc ở bên ngoài vẫn còn trong chiến hỏa, thì dân chúng Tây Bắc lại yên vui, tự tại và tưng bừng còn hơn cả đón tết.
Mỗi ngày, Diệp Ly nhàn rỗi không có chuyện gì làm, liền dẫn mấy đứa bé đến ồn ào ở trước mặt Thanh Vân tiên sinh. Bây giờ, Mặc Tu Nghiêu không ở trong phủ, Diệp Ly lại mang thai, nên Từ nhị phu nhân liền dẫn Tần Tranh vào ở trong khách viện của Định Vương phủ. Thứ nhất, là vì mấy ngày nay, vô luận là Từ Hồng Vũ, Từ Hồng Ngạn hay Từ Thanh Trạch, thì cũng đều bận rộn đến chân không chạm đất, nên cũng không rảnh để về nhà. Thứ hai, là vì cũng có thể giải buồn cho Diệp Ly.
Ngày hôm đó, Diệp Ly và Thanh Vân tiên sinh đang đánh cờ, ba cái bánh bao nhỏ được Từ nhị phu nhân và Tần Tranh trông chừng chơi trên mặt đất được trải thảm dày ở bên cạnh. Trong lúc đánh cờ, Thanh Vân tiên sinh và Diệp Ly trò chuyện về chuyện ở Tây Lăng. Thanh Vân tiên sinh nghe Diệp Ly nói chuyện của Mặc Tu Nghiêu ở Hoàng thành Tây Lăng xong, thì thở dài một tiếng, rồi nói: “Định Vương có hùng tài vĩ lược, tuệ mẫn trời sinh. Nếu cả đời đều trôi chảy thì tất nhiên sẽ là một thế hệ danh tướng trung thần lưu danh sử sách. Khi còn thiếu niên, lão phu thấy cháu rể thì liền cảm thấy hai đầu chân mày của người này có khí thế bức người, chính xác là lớn hơn cả Thế tử Định Vương lúc đó bảy phần. Người như vậy. . . Tĩnh, thì thiên hạ có thể được an bình. Động, thì thiên hạ thật sự có thể gặp rắc rối. Có thể nói, động hay tĩnh đều lôi đình, vui vẻ hay tức giận đều có thể tác động đến đại thế của thiên hạ. Nhưng hết lần này tới lần khác, Hoàng đế còn trẻ làm bậy, không bỏ qua cho Định Vương phủ, cho nên đã đúc thành sai lầm lớn. Hơn nữa, lại không biết, người như Định Vương, nếu không thể đẩy hắn ta vào chỗ ૮ɦếƭ trong một lần, thì chính là đã chôn cho mình một con đường ૮ɦếƭ.”
Diệp Ly đặt một quân cờ xuống, hỏi Thanh Vân tiên sinh: “Lúc trước, ông ngoại đã dự đoán được sẽ có cục diện như hôm nay sao?”
Thanh Vân tiên sinh lắc lắc đầu, nói: “Lúc đó, Định Vương bị thương quá nặng, ngay cả lão phu cũng không thể dự đoán được hắn ta còn có thể khỏe lại. Có điều. . . Cho dù Định Vương không khỏe lại được, thì chỉ sợ cũng sẽ không tránh được kết cục cá ૮ɦếƭ lưới rách với Hoàng đế. Chỉ là. . . Sáu năm trước, khi lão phu vừa đến Tây Bắc nhìn thấy Định Vương, thì liền phát hiện, hắn ta rất khác với lúc còn thiếu niên.”
Diệp Ly mỉm cười, nói: “Rất nhiều người đều nói, tính tình bây giờ của chàng ấy xác thực khác biệt rất lớn với hồi còn thiếu niên.”
Thanh Vân tiên sinh lắc đầu, nói: “Không chỉ tính tình, mà còn cả sát ý không tiêu tan giữa hai đầu chân mày của hắn ta nữa. Tuy Định Vương phủ xuất hiện thế đại danh tướng lớp lớp, nhưng đều không phải là người hiếu sát chân chính. Nhưng khi lão phu gặp lại Định Vương, thì lại thấy hai đầu chân mày có sát khí vẫn luôn chôn giấu mà không phát ra, trong đôi mắt chợt hiện lên ánh sáng thị huyết, rõ ràng là dấu hiệu của sát khí đại thịnh. Sau khi các cháu đi Tây Lăng, lão phu nhàn rỗi cũng đã bói một quẻ cho Định Vương, trên quẻ tượng cũng đằng đằng sát khí. Nên kết quả như thế cũng không tính ngoài ý muốn.” Diệp Ly nói hơi xấu hổ: “Đều do Ly nhi không để ý trong một phút, nên mới có thể…” Thanh Vân tiên sinh khoát khoát tay, nói: “Chẳng lẽ ông ngoại lại là loại người cổ hủ như vậy sao? Cái gọi là quẻ tượng tướng mạo, cũng chỉ để tham khảo thêm mà thôi. Huống chi, người như Định Vương. . . Một khi đã hạ quyết tâm, thì sao có thể bị quẻ tượng gây khó khăn. Mấy đời Từ gia chúng ta đều tu sinh dưỡng tính, nhưng mấy trăm năm trước, trên tay Từ gia cũng dính không ít máu. Chỉ là, đến cùng thì, chém giết quá nhiều sẽ tổn hại đến tâm tính, ông ngoại chỉ lo Định Vương sẽ rơi vào ma chướng, không công hao tổn tuổi thọ mà thôi.”
Diệp Ly gật đầu, “Làm phiền ông ngoại quan tâm, Ly nhi sẽ khuyên nhủ Tu Nghiêu thật tận tâm.”
Thanh Vân tiên sinh đặt một quân cờ xuống, cười nói với Diệp Ly: “Tuy trên người Ly nhi cũng có khí sát phạt, nhưng tính tình trời sinh lại chính trực, ôn hòa, kết hợp với Định Vương, ngược lại vừa vặn hỗ trợ lẫn nhau. Trên đời này cũng chỉ có cháu mới có thể khuyên nhủ hắn ta được. Trái lại, Ly nhi thật sự tinh mắt hơn mẹ cháu nhiều.” Nhắc tới đứa con gái đã mất sớm của mình, Thanh Vân tiên sinh cũng thương cảm vài phần. Đứa con gái duy nhất kia của mình, cái gì cũng tốt, nhưng chỉ có ánh mắt là hơi kém một chút, tính tình cũng không kiên cường bằng cháu gái. Năm đó, nếu biết trước sẽ có chuyện như vậy, thì ông cũng không nên để ý đến tâm ý của con gái, mà cứ gả con bé cho người ta, nói không chừng, bây giờ vẫn còn sống khỏe mạnh. Nhưng nếu như thế, thì chỉ sợ cũng sẽ không có đứa cháu gái đầy kiêu hãnh đã khiến cho người ta phải ca ngợi trước mắt này rồi.
Thấy Thanh Vân tiên sinh không có tâm tình đánh cờ, Diệp Ly cũng thả quân cờ xuống theo, rồi lại cười nói: “Đang yên đang lành, sao ông ngoại lại nói đến chuyện này? Lại nhớ đến mẹ cháu ạ?”
Thanh Vân tiên sinh nhìn cháu gái, do dự một lát, rồi mới nói: “Vốn chuyện này, cậu cả cháu muốn đích thân nói cho cháu, nhưng bây giờ, nó cũng bận rộn vô cùng, lão đầu tử ông lại nhàn rỗi không có việc gì, nên liền nói cho cháu biết. Cha cháu. . . Đã đến Ly thành rồi.”
Cha. . . Diệp Ly hơi giật mình. Ngay lập tức liền nhớ tới người cha nhìn bề ngoài như nghiêm khắc, nhưng trong lòng lại yêu thương vợ con, hiếu kính trưởng bối vô cùng của mình ở đời trước. Trong nháy mắt, vốn rất nhiều hình ảnh cho rằng đã quên từ lâu liền xuất hiện liên tục trong đầu, rất nhiều hình ảnh rõ nét, dù đã qua nhiều năm, nhưng hầu như cũng không phai màu một chút. Thấy sắc mặt của cháu gái không tốt, đáy mắt Thanh Vân tiên sinh liền hiện lên một tia lo lắng, “Ly nhi?”
Diệp Ly phục hồi tinh thần lại, lắc đầu, mỉm cười nói: “Ly nhi không sao, lại khiến cho ông ngoại phải lo lắng rồi. Sao. . . Sao cha lại đến Ly thành ạ?” Chẳng trách trong phút chốc, Diệp Ly không nhớ ra Diệp Văn Hoa, vốn khi còn bé, lúc Từ thị vẫn còn sống, Diệp Ly vẫn luôn được Từ gia dạy dỗ, không có tình cảm sâu với người cha luôn khiến cho mẹ buồn này. Đợi đến sau khi đã có trí nhớ của kiếp trước, so sánh giữa hai người cha của đời trước và đời này, còn có những lời nói việc làm của Diệp Văn Hoa nữa, nên tình cảm với cha, vốn đã không còn lại bao nhiêu, cũng từ từ giảm dần theo thời gian. Đợi đến sau khi Diệp Văn Hoa dẫn đám người Diệp lão phu nhân về quê, thì theo thời gian trôi qua, Diệp Ly cũng có thói quen chỉ nhớ đến người cha ở kiếp trước thôi, ngược lại cũng dần dần ném người cha của kiếp này ra sau đầu.
Thanh Vân tiên sinh mỉm cười nói: “Diệp gia ở vùng đất Tây Nam xa xôi, khi đại quân Tây Lăng Đông chinh thì nơi đứng đầu sóng ngọn gió chính là chỗ đó. Con người của cha cháu, không nói tới nhân phẩm như thế nào, nhưng suy cho cùng thì cũng có nhiều kiến thức hơn dân chúng bình thường một chút, nên đã dẫn già trẻ trong nhà đi khỏi đó trước. Hiện nay, đã đến Tây Bắc được hơn một tháng rồi. Theo ý của Đại ca cháu, thì cứ sắp xếp cho bọn họ ổn thỏa là được, không cần báo cho cháu biết. Nhưng đến cùng thì hắn ta cũng là cha cháu, huống chi, chúng ta sắp xếp cho hắn ta ổn thỏa cũng chưa chắc sẽ chịu an phận thủ thường mà ở trong thành. Nếu ra bên ngoài nói lung tung gì đó, thì cũng sẽ gây trở ngại cho thanh danh của cháu và Định Vương. Mấy ngày trước không biết các cháu trở về thì cũng thôi. Nhưng mấy hôm nay nghe được tin tức cháu trở về, thì đã đến cầu kiến hai lần rồi. Lúc trước, Thanh Trạch nói cháu vừa mới về, tinh thần mệt mỏi, để ngăn cản lại, nhưng nếu cứ không gặp bọn họ, thì chỉ sợ sẽ náo loạn lên.”
Diệp Ly hơi nhíu mày, trầm tư một lát, rồi mới mỉm cười nói: “Cũng không phải chuyện lớn gì, Ly nhi đã rõ, lát nữa liền gặp bọn họ là được.”
Tần Tranh đang ngồi bên cạnh trêu chọc mấy bánh bao nhỏ chơi, liền ngẩng đầu lên, nói: “Ly nhi, Diệp Thượng thư. . . Diệp lão gia kia thì cũng thôi, chỉ là, Diệp lão phu nhân và Diệp Vương thị kia, còn có Diệp Dung kia nữa, trăm triệu lần muội đừng khách khí với bọn họ.” Diệp Ly nhướng mày, cười nói: “Sao vậy? Tranh nhi đã gặp bọn họ rồi hả?” Tần Tranh gật đầu, nói: “Chứ còn gì nữa, Diệp Dung kia, năm nay cũng đã mười mấy tuổi rồi, nhưng lại bị Diệp Vương thị sủng đến nỗi không ra thể thống gì. Vừa tới Ly thành vẫn chưa tới một tháng mà đã dám đánh nhau với cháu út của Nguyên lão tướng quân rồi. Nếu như thế thì cũng thôi đi, đằng này, đánh không lại người ta mà còn gióng trống khua chiêng kêu la cái gì mà tỷ tỷ của hắn ta là Vương phi. Người nhà của Nguyên lão tướng quân cũng xem như hiểu chuyện, cho nên mới không truyền chuyện này ra ngoài. Nhưng lúc ấy, mấy đứa bé có mặt ở đó đều chế giễu, nên cũng có người tới nói với nhà chúng ta. Còn có Diệp lão phu nhân kia nữa, một bó tuổi to rồi, mà còn đi bốn phía, kết giao với các phu nhân trong thành, còn lấy thân phận của muội khoe khoang ngoài sáng trong tối với người ta.” Mấy năm nay, Tần Tranh đi theo Từ nhị phu nhân quản gia, nên tính tình cũng linh động hơn khi còn trong khuê phòng không ít. Nói đến Diệp gia, cũng không chút khách khí nào. Hiển nhiên, không có hảo cảm gì với người của Diệp gia.
“Muội đã biết.” Diệp Ly gật đầu, cười nói, “Bọn họ an phận ở Ly thành, thì tất nhiên cũng không có ai có thể ức hiếp bọn họ. Nếu trong tộc có người có năng lực vươn lên, thì tất nhiên, trong tương lai cũng có thể có tiền đồ. Nhưng nếu còn muốn gây rối gì, thì muội cũng không phải Bồ Tát sống được thờ trong miếu. Cha và bà nội có quan hệ huyết thống với muội, còn những người khác thì chẳng có quan hệ gì.”
Lúc này, Tần Tranh mới yên tâm: “Trong lòng muội có tính toán thì tốt rồi, lại nói tiếp, Diệp gia cũng được xem như đã từng hiển hách một thời, sao lại không hiểu biết gì như vậy chứ? Phá hoại thanh danh của muội thì có lợi gì cho bọn họ?” Từ nhị phu nhân nhíu mày, nói: “Dù sao cũng chỉ là mấy người có ánh mắt thiển cận thích ỷ thế hiếp người thôi. Chỉ có điều, trong Ly thành này, chỉ sợ người có khả năng mua trướng của bọn họ cũng không nhiều.” Trong Ly thành cũng không tính là rộng lớn này, người có sức ảnh hưởng chính thức đều là tâm phúc của Định Vương phủ, nên tất nhiên đều biết rõ Vương gia và Vương phi có thái độ gì với Diệp gia. Tối đa cũng chỉ hù dọa một vài người ngoài không biết rõ chi tiết mà thôi.
“Vương phi, Diệp. . . Diệp lão gia dẫn người nhà đến cầu kiến.” Ngoài cửa, Mặc tổng quản bẩm báo, bởi vì bây giờ Diệp Văn Hoa chỉ là một người không có công danh sự nghiệp gì, nên trong phút chốc, Mặc tổng quản cũng băng khoăn không biết xưng hô ra sao.
Tần Tranh cười nói: “Thật sự là nhắc Tào Tháo, thì Tào Tháo đến, đây không phải đã tới rồi sao?”
Diệp Ly đứng lên, cười nói: “Cháu đi ra gặp bọn họ.” Thanh Vân tiên sinh nói: “Bây giờ cháu bất tiện, cần gì phải đi ra tiền thính làm gì? Cứ trực tiếp để bọn họ đến đây, vừa lúc cũng để lão phu gặp người cha này của cháu.”
“Ông ngoại, ông cần gì phải phí tinh thần như vậy?” Năm đó, ông gả đứa con gái yêu quý duy nhất cho Diệp Văn Hoa có xuất thân cũng xem như bần hàn, cuối cùng lại rơi vào kết cục như vậy. Nói không đau lòng thì ai cũng không tin, nên ai lại chịu để cho lão nhân gia gặp lại đứa con rể này để vô duyên vô cớ khiến cho thân thể bị chọc tức chứ?
Thanh Vân tiên sinh lắc đầu, nói: “Không sao, lão phu cũng muốn xem xem hắn ta còn muốn nói gì.” Diệp Ly bất đắc dĩ, chỉ đành lại kêu Mặc tổng quản mời mấy người đó tới đây. Tần Tranh không muốn gặp mấy người khiến cho mình bực mình này, nên liền dắt Lãnh Quân Hàm và Từ Tri Duệ vào phòng trong.
Không lâu sau, Mặc tổng quản liền dẫn người tới. Cũng không phải chỉ có mỗi Diệp Văn Hoa, mà còn có năm, sáu người nữa, trong đó còn có cả Diệp lão phu nhân và Diệp Vương thị.
“Bà nội, cha.” Thần sắc Diệp Ly nhìn mọi người trước mắt đầy lạnh nhạt. Tính ra, cũng đã sáu, bảy năm, Diệp Ly chưa từng từng gặp Diệp Văn Hoa rồi, so với sáu, bảy năm trước, Diệp Văn Hoa già đi rất nhiều, trên gương mặt còn có thể xưng là anh tuấn nho nhã ngày xưa đã xuất hiện thêm rất nhiều nếp nhăn, tóc cũng đã thành hoa râm, trong ánh mắt càng mang theo sự ảm đạm và suy sụp. Nhìn thấy Diệp Ly thì thần sắc trên mặt càng phức tạp không rõ, khóe miệng giật giật nhưng vẫn không nói được lời nào.
So với Diệp Văn Hoa, thì Diệp lão phu nhân và Diệp Vương thị tốt hơn nhiều, năm nay, Diệp lão phu nhân cũng đã gần bảy mươi, nhưng vừa nhìn liền thấy vẫn mặc một thân trang phục ung dung, cao quý như mấy năm trước, giống như vẫn còn là vị lão phu nhân sống an nhàn sung sướng trong phủ Thượng thư năm đó. Diệp Vương thị thì già nua và phát phúc hơn năm đó một chút, nhưng cũng mặc một thân trang phục phú quý, chỉ có điều, trong ánh mắt càng biểu lộ ra ngoài nhiều thêm mấy phần khôn khéo và cay nghiệt, so với bộ dáng luôn giả trang thành phu nhân hiền lành thì lại thấy hơi khác lạ. Đứng bên người Diệp Vương thị là một thanh niên khoảng mười tám, mười chín tuổi, hai đầu lông mày lờ mờ có một chút bộ dáng tuấn mỹ của Diệp Văn Hoa, nhưng đáng tiếc, cả người lại mập mạp, béo tròn, ánh mắt không có ánh sáng, cả người cũng không có sự điềm đạm, văn nhã và trang nghiêm của người đọc sách. Thật giống như mấy thiếu gia nhà giàu không có học vấn mà Diệp Ly nhìn thấy trong mấy chương trình truyền hình không có chất dinh dưỡng gì ở đời trước. Diệp Ly thật sự cảm thấy hơi kỳ quái, Diệp Vương thị đã làm như thế nào mà dạy dỗ Diệp Dung hơi ương ngạnh nhưng ít nhất vẫn còn có mấy phần tướng mạo lúc trước thành một tên ngu ngốc tai to mặt lớn như hôm nay vậy?
Đứng ở phía sau bọn họ là một cô gái trẻ có mấy phần giống Diệp Lâm, còn nam tử kia, thì Diệp Ly lại không biết.
“Con rể. . . Bái kiến nhạc phụ đại nhân.” Vừa nhìn thấy Thanh Vân tiên sinh ngồi trên ghế cao nhất, sắc mặt Diệp Văn Hoa lại hơi đổi đổi, liền vội vàng bước lên, cúi người, bái thật sâu, nói.
Thanh Vân tiên sinh thong thả đặt chiếc tách sứ Thanh Hoa trong tay xuống, giương mắt, mỉm cười, nói: “Đây không phải Diệp thượng thư sao, từ lúc lão phu ở Vân Châu đã nghe nói Diệp thượng thư cưới một người vợ hiền, hơn nữa, lại là cha vợ của Tiên hoàng, cái tiếng “nhạc phụ đại nhân” này, lão phu không dám nhận.” Thanh Vân tiên sinh có đức cao vọng trọng, nên tất nhiên, tu dưỡng cũng không phải người thường có thể so sánh được. Nhiều năm như vậy, đây vẫn là lần đầu tiên, Diệp Ly nghe thấy ông ngoại mở miệng ép buộc người khác như thế, có thể thấy được ông ngoại đã cực kỳ bất mãn với Diệp Văn Hoa từ lâu rồi. Trước kia không gặp được thì cũng thôi, nhưng hôm nay gặp được, thì tất nhiên cũng không cần nhẫn nhịn nữa. Khó trách lúc trước cậu cả còn nói, nếu ông ngoại nghe nói những việc làm của Diệp gia sớm, thì chỉ sợ đã muốn vọt tới kinh thành đánh Diệp Văn Hoa một trận. Khi đó, nàng còn không tin vạn phần, cảm thấy, một học giả uyên thâm đương thời như ông ngoại sẽ không làm như vậy. Nhưng lúc này, nhìn thần sắc của ông ngoại, thì Diệp Ly cũng biết, cho dù vị học giả uyên thâm này có tu dưỡng tốt đến cỡ nào, thì cũng biết tức giận.
Gương mặt Diệp Văn Hoa đỏ lên, thần sắc hơi xấu hổ, lại ấp úng không nói ra lời. Lúc trước, đúng là sau khi kết hôn chưa được nửa năm, thì ông đã nạp thiếp, thậm chí, trưởng nữ, thứ nữ cũng không phải do chính thất sinh ra. Sau này lại càng sủng hạnh Vương thị, mà lạnh nhạt người vợ kết tóc. Cho nên, Từ thị mới buồn bực ưu sầu mà ૮ɦếƭ. Hơn nữa, qua nhiều năm như vậy, từ lâu, ông đã rõ ràng tính tình và các việc làm của Vương thị, những điều đó cũng không có một điều nào có thể xưng tụng bằng hai chữ “vợ hiền” này. Càng nghĩ, Diệp Văn Hoa càng thấy xấu hổ đỏ mặt tới tận mang tai, chân tay luống cuống.
“Thông gia, đến cùng thì chúng ta đều là người một nhà, cần gì phải như vậy chứ? Hoa nhi đã biết sai rồi.” Thấy con trai bị bẽ mặt, Diệp lão phu nhân vội vàng bày ra bộ dáng tươi cười, nói với Thanh Vân tiên sinh.
Thanh Vân tiên sinh nhướng mày, “Thông gia? Vương gia mới là thông gia của Diệp gia, Từ gia ta thật sự không nhận nổi đâu.” Lão thái bà này cho rằng ông không biết Diệp Văn Hoa vắng vẻ con gái của ông vào lúc trước cũng có bà ta tác quái ở trong đó sao?
Vẻ mặt tươi cười của Diệp lão phu nhân cứng đờ, cười ngượng ngùng nói: “Sao lại như vậy chứ? Mẹ của Ly nhi vĩnh viễn là con dâu trưởng của Diệp gia mà. Ly nhi, mau tới đây để bà nhìn xem, nhiều năm không gặp, khiến cho bà nhớ đến ૮ɦếƭ rồi.” Nói xong, Diệp lão phu nhân còn lau nước mắt, nhìn Diệp Ly với vẻ mặt yêu thương. Nhưng đáng tiếc, Diệp Ly lại không như bà ta mong muốn, chỉ mỉm cười nói: “Đã làm phiền bà nội nhớ thương rồi, cháu đang mang thai, không thể đứng dậy hành lễ với bà nội. Mời bà nội và cha ngồi.”
Đụng phải cái đinh mềm, Diệp lão phu nhân chỉ phải ngượng ngùng đi qua một bên, ngồi xuống. Diệp Văn Hoa nhìn nhìn thần sắc lạnh nhạt của Thanh Vân tiên sinh, lại không dám ngồi xuống, chỉ đành phải đứng tại bên người Diệp lão phu nhân.
Mấy người khác cũng biết rõ thân phận đặc biệt của Thanh Vân tiên sinh, nên ngay cả Vương thị có không cam lòng, thì cũng đành phải đứng theo quy củ.
Chỉ là, Diệp Dung lại một kẻ không có ánh mắt, mấy năm trước còn đọc mấy quyển sách, cũng học được một chút, nhưng trong mấy năm nay đi theo Diệp thượng thư về quê, mấy quyển sách đọc được trước kia cũng đã trả lại cho thầy. Có Diệp lão phu nhân và Diệp Vương thị che chở, Diệp Văn Hoa cũng không dạy dỗ hắn được, cho nên, đã dưỡng thành tính tình coi trời bằng vung của hắn. Vừa đến Ly thành chưa đến một tháng đã dám đánh nhau với cháu trai của nhà lão tướng quân lớn tuổi nhất trong Mặc gia quân. Nên tất nhiên lúc này cũng sẽ không chịu ngoan ngoãn đứng yên. Nhìn nhìn mấy cái ghế trống bên cạnh, đôi mắt Diệp Dung xoay tròn một vòng, rồi đi đến ngồi xuống một cái trong đó, hơn nữa, vẫn không quên nói: “Cha mẹ, Lục tỷ, mọi người đều đứng đó làm gì, nhanh ngồi xuống đi.”
Ngay lập tức, Diệp Văn Hoa tức giận đến xanh mặt, Thanh Vân tiên sinh lại nói một cách thản nhiên: “Ngược lại, cách giáo dưỡng của Diệp gia thật tốt.”
Diệp Dung chỉ cho rằng Thanh Vân tiên sinh đang khen hắn, nên liền cười đắc ý, nói: “Tất nhiên, mẹ của ta, vừa nhìn. . . .”
“Nghiệt súc! Con còn không đứng lên cho cha!” Diệp Văn Hoa tức giận đến phát run, chỉ cảm thấy cả đời này chưa bao giờ mất mặt như vậy, ngay cả khi Từ Hồng Ngạn vạch tội hắn không biết cách dạy dỗ con gái vào năm đó, thì cũng không cảm thấy da mặt nóng lên như vậy.
Diệp Dung sững sờ, nhưng cũng không nghe theo: “Vì sao con không thể ngồi? Đây không phải là nhà của Tam tỷ sao, chúng ta đợi lâu như vậy cũng mệt ૮ɦếƭ đi được. Con không đứng dậy nổi!”
“Con. . . Con. . .” Cả người Diệp Văn Hoa phát run, chỉ vào Diệp Dung, giống như bất cứ lúc nào cũng sẽ ngã xuống. Diệp Ly cười khẽ một tiếng, nói: “Mà thôi, đã mệt mỏi thì ngồi xuống đi. Cha, Vương phu nhân, Lục muội, còn có vị công tử này, cũng ngồi đi.”
Diệp Văn Hoa nhìn nhìn Thanh Vân tiên sinh, chỉ nghe Thanh Vân tiên sinh “Hừ” lạnh một tiếng, nói: “Ngồi đi.” Lúc này mới cẩn thận ngồi xuống phía dưới Diệp lão phu nhân, Vương thị nhìn nhìn con trai, rồi vẫn đi đến ngồi xuống phía dưới Diệp Dung. Diệp Lâm lại cẩn thận từng li từng tí nắm tay nam tử thanh niên kia, chọn vị trí cuối rồi ngồi xuống.
Từ nhị phu nhân ngồi uống trà ở bên cạnh hơi nhăn mày, nhưng cũng không nói gì. Mặc dù Từ gia không giữ lễ giáo một cách nghiêm khắc, nhưng quy củ nên có vẫn đều đã khắc đến trong xương. Cái cách ngồi này của Diệp gia, theo Từ nhị phu nhân thấy, thì quả thật quá vô lễ.
“Mẹ, bọn họ là ai, vì sao bọn họ không hành lễ với ông cố và mẹ ạ?” Mặc Tiểu Bảo dựa vào bên chân Diệp Ly nháy đôi mắt to đen nhánh, hỏi với giọng đầy thanh thúy.
Diệp Ly vỗ nhẹ lên đầu nhỏ của con trai, mỉm cười nói: “Đây là bà cố ngoại của con, đây là ông ngoại của con. Thần nhi đi đến hành lễ chào đi.”
Mặc Tiểu Bảo nhìn nhìn Diệp Văn Hoa và Diệp lão phu nhân, rốt cuộc vẫn đành phải đứng dậy, đi đến trước mặt hai người, kêu một tiếng “Bà cố ngoại, ông ngoại.”
Vốn Diệp lão phu nhân còn nở nụ cười từ ái vươn tay ra, muốn đỡ Mặc Tiểu Bảo dạy khi bé quỳ xuống hành lễ để biểu hiện yêu thương một phen, nhưng lại không nghĩ tới, Mặc Tiểu Bảo chỉ đứng ở trước mặt, nhàn nhạt kêu một tiếng rồi xong. Vì vậy, động tác đang vươn tay cúi người liền trở nên hơi buồn cười và xấu hổ. Nhưng ngược lại, Diệp Văn Hoa lại không để ý, mà lại đang nhìn đứa bé tuấn mỹ mới sáu, bảy tuổi trước mắt đầy chăm chú, thấy giữa hai đầu lông mày lờ mờ có vài phần giống bóng dáng của người vợ đã kết tóc năm đó, liền không nhịn được muốn vươn tay sờ đầu nhỏ của bé, “Cháu. . . Cháu ngoan, cháu là Ngự Thần đúng không?”
Mặc Tiểu Bảo lui về phía sau nửa bước, nhìn thoáng qua ông ngoại đang nhìn mình chằm chằm một cách đầy tò mò, nói rất nghiêm túc: “Ông ngoại, không thể sờ đầu của cháu.” Diệp Văn Hoa khẽ giật mình, không nhịn được liền hỏi: “Vì sao?”
Mặc Tiểu Bảo nói đầy nghiêm túc: “Con trai đầu, con gái eo, chỉ có thể nhìn, không thể sờ.” Dứt lời liền xoay người chạy về bên người Thanh Vân tiên sinh. Thanh Vân tiên sinh yêu thương ôm cháu cố ngoại vào lòng, mỉm cười sờ lên đầu nhỏ của nó, nói: “Chỉ có thể nhìn, không thể sờ sao? Ừ? Ai nói cho cháu mấy thứ linh tinh này?”
“Hàn Minh Tích!” Mặc Tiểu Bảo bán Hàn Minh Tích đi không chút do dự, hoàn toàn không nghĩ đến, trong ngày thường, Hàn Minh Tích cống hiến cho bé bao nhiêu đồ ăn ngon, đồ chơi tốt.
Mặc Tiểu Bảo dựa vào trên chân Thanh Vân tiên sinh, tò mò đánh giá mấy người kỳ quái trước mắt. Bà cố ngoại gì đó thì bé tuyệt đối không thích, ông ngoại cũng không đẹp trai như ông cậu cả và ông cậu hai. Còn cái tên mập mạp kia. . . Cũng là cậu của bé sao? Thật sự quá xấu rồi! Mặc Tiểu Bảo che mắt trốn vào trong lòng Thanh Vân tiên sinh, không muốn lại nhìn thằng ngốc béo núc ních, hết sờ đông lại sờ tây kia nữa. Dùng lời nói của Hàn Minh Tích chính là, quả thật động tác và thần sắc kia quá thô tục rồi, nhìn nhiều sẽ gây tổn thương cho mắt. Từ nhỏ đã có yêu cầu cực cao với thẩm mỹ, Mặc Tiểu Bảo biểu thị, tên béo ú thô tục này thật sự đã khiêu chiến giới hạn thẩm mỹ của bé quá rồi. Còn xấu xí hơn cả tên ăn mày dưới chân cầu ở thành Bắc nữa! Tuyệt đối không thể thừa nhận hắn ta là cậu của bé!
“Bái kiến Đại tiên sinh, bái kiến Nhị tiên sinh. Bái kiến Đại công tử, Nhị công tử.” Ngoài cửa vang lên tiếng chào thanh thúy của thị nữ. Nhưng Diệp Ly lại vui vẻ, hóa ra Đại ca đã về rồi sao?
Từ Hồng Vũ và Từ Hồng Ngạn dẫn Từ Thanh Trần và Từ Thanh Trạch đi vào.
“Cậu cả!” Đôi mắt của Mặc Tiểu Bảo sáng ngời, tuột xuống khỏi lòng Thanh Vân tiên sinh, vui mừng phóng tới Từ Thanh Trần đang đi vào theo ở phía sau, “Cậu cả, Ngự Thần rất nhớ cậu…” Từ Thanh Trần cười khẽ một tiếng, cúi người bế bé lên, cười nói: “A? Thật sự nhớ cậu cả đến như vậy sao?”
Đôi mắt Mặc Tiểu Bảo càng sáng hơn, nhìn tuấn nhan đã hơn ba mươi mà vẫn tuấn mỹ xuất trần như không nhiễm hồng trần của Từ Thanh Trần, gật đầu liên tục. Vừa mới gặp được một nam nhân xấu xí, thô tục, bé cần gấp một dung nhan tuấn mỹ như cậu cả để an ủi thẩm mỹ quan lung lay sắp đổ của bé.
“Ngự Thần thích cậu cả nhất!” Cho nên mới nói, cậu cả mới thật sự là mỹ nam tử, Phụ vương gì đó quả thật quá tàn bạo rồi. Thật muốn sờ sờ a. . . Mặc Tiểu Bảo nuốt nước miếng. Cho nên mới nói, vẫn là Hàn Minh Tích tốt hơn, có thể tùy tiện sờ sờ. Cậu cả thật lợi hại, chỉ có thể nhìn. . . .
Nhìn thấy tia sáng không thua gì Hàn Minh Tích lóe lên trong đôi mắt to của con trai, Diệp Ly không nhịn được mà che mặt. Tu Nghiêu nói không sai chút nào, thật sự không nên để Tiểu Bảo gặp mặt Hàn Minh Tích thường xuyên mà. Nhưng Diệp Ly đã quên, Mặc Tiểu Bảo háo sắc là trời sinh, vốn bé nhìn thấy Hàn Minh Tích đẹp trai, nên mới thân cận với hắn ta, mà không phải sau khi thân cận với Hàn Minh Tích, thì mới bắt đầu yêu thích sắc đẹp. Không may cho công tử Phong Nguyệt, nằm mà cũng trúng đạn.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc