Thịnh Thế Đích Phi - Chương 307

Tác giả: Phượng Khinh

Chương 307: Vào thành, công chúa Lăng Vân khiêu chiến

Đón Từ Thanh Bách vào trong doanh, đuổi đi một đám tiểu tướng tò mò, chỉ còn lại đám người Phượng Chi Dao, Trương Khởi Lan, trong đại trướng mới một lần nữa yên tĩnh lại.
Phượng Chi Dao hơi ngạc nhiên đánh giá Từ Thanh Bách: “Từ Tứ công tử đến Tây Lăng lúc nào thế, chúng ta không hề biết một chút tin tức gì.” Từ Thanh Bách mỉm cười nhìn thoáng qua Diệp Ly đang đánh giá mình, lại cười nói: “Ta tới cũng khá lâu rồi, vốn tưởng rằng các ngươi phải mấy ngày nữa mới có thể đến đấy.” Hắn nói như vậy, đám người Phượng Chi Dao cũng hiểu, Từ Thanh Bách này tám phần là Vương gia và Vương Phi bí mật phái tới hoàng thành Tây Lăng. Về phần tới làm cái gì . . . Nhìn một chút Từ Thanh Bách ôn văn nho nhã nở nụ cười, trong mắt Phượng Chi Dao hiện lên một tia hiểu rõ.
“Tứ ca, mấy ngày nay có bị thiệt thòi gì không?” Mặc dù nhìn thấy Từ Thanh Bách bình yên vô sự, Diệp Ly yên tâm rất nhiều. Nhưng trong lòng vẫn còn có chút lo lắng Tứ ca ở Tây Lăng phải chịu ủy khuất. Dù sao người Tây Lăng cũng không có đạo lý đối đãi văn nhân như Đại Sở, trước khi đại quân Mặc gia quân đến, người Tây Lăng đối với Tứ ca chỉ sợ cũng sẽ không khách khí như vậy.
Từ Thanh Bách mỉm cười an ủi: “Không có việc gì, chỉ là tại Tây Lăng nhàm chán một chút thôi. Hiện tại các ngươi đến rồi đương nhiên cũng thuận lợi hơn nhiều.”
Mặc Tu Nghiêu uống trà, nhẫn nại nhìn chằm chằm Diệp Ly và Từ Thanh Bách hàn huyên xong mới mở miệng hỏi: “Tây Lăng Hoàng có tính toán gì?”
Từ Thanh Bách gật đầu nói: “Ngày hôm qua ta lại đến gặp Tây Lăng Hoàng một lần, đại binh tiếp cận khiến hắn có áp lực rất lớn. Hơn nữa điều kiện chúng ta đưa ra cũng đủ khiến hắn động tâm. Nhưng. . . chỉ sợ nhất thời hắn chưa bỏ xuống mặt mũi mà chắp tay nhượng xuất Hoàng Thành được. Chỉ sợ chúng ta còn phải đánh thêm hai trận chiến. Mấy ngày qua binh mã cứu viện từ các nơi cũng nên đến rồi, đoán chừng chúng ta tùy tiện đánh lui hai đường, cũng là lúc hắn nên thức tỉnh.”
Mặc Tu Nghiêu gật đầu nói: “Bản vương hiểu rồi, huynh cực khổ.”
Từ Thanh Bách cười nói: “Đây là bổn phận, nói cái gì mà cực khổ?” Trương Khởi Lan lúc này mới phục hồi lại tinh thần, có chút trợn mắt hốc mồm nhìn Từ Thanh Bách. Một hồi lâu mới nói: “Vương gia muốn nói, chúng ta không cần đánh Hoàng Thành. Từ Tứ công tử thuyết phục hoàng đế Tây Lăng giao Hoàng Thành cho chúng ta sao?” Lúc này ánh mắt Trương Khởi Lan nhìn về phía Từ Thanh Bách càng giống như đang nhìn một quái vật vậy. Từ Thanh Bách khiêm tốn cười nói: “Cũng không phải là tặng không, đương nhiên chúng ta cũng phải bù đắp cho hắn một vài thứ.”
Trương Khởi Lan vung tay lên nói: “Đây là hoàng thành Tây Lăng đấy, bù thứ gì cũng là chúng ta buôn bán có lời. Từ Tứ công tử tuổi còn trẻ đã có năng lực như thế, tại hạ nghe nói năm đó Từ gia Từ Nhị tiên sinh mười mấy tuổi đã có thể khẩu chiến quần nho, hôm nay xem ra, Từ Tứ công tử hẳn là trò giỏi hơn thầy.” Dứt lời, Trương Khởi Lan không khỏi ở trong lòng chậc lưỡi. Người Từ gia này cũng quá kinh khủng rồi, chỉ há miệng đã có thể lợi hại hơn vài chục vạn binh mã bọn hắn rồi. Còn có vị Đại công tử Từ gia kia, nghe nói ngay cả chính sự mà bình thường khiến Vương gia bận rộn không ngừng, hắn cũng dễ dàng xử lý gọn ghẽ. Nói lại. . . Vương gia có một đám anh em vợ như vậy. . . Không tự chủ, ánh mắt Trương Khởi Lan nhìn về phía Mặc Tu Nghiêu cũng có thể được gọi là đồng tình.
Những người khác tự nhiên đều nhìn thấy ánh mắt của Trương Khởi Lan, Mặc Tu Nghiêu nhất thời đen mặt. Mặc dù hắn cũng cảm thấy đám anh em vợ này, trừ Từ Thanh Phong tương đối dễ đùa bỡn một chút, những người còn lại, một so với một càng đáng ghét hơn. Nhưng cố tình đám người kia đều rất hữu dụng a, so với năng lực của bọn họ, thỉnh thoảng bị bọn họ làm phiền một chút, Mặc Tu Nghiêu cũng cảm thấy không đáng kể. Nhưng ngay cả như vậy, hắn cũng không vui khi thấy thuộc hạ của mình đồng tình mình.
Phượng Chi Dao cúi đầu buồn bực ho một tiếng che dấu nụ cười bên mép, hỏi: “Tứ công tử nắm chắc sao? Tây Lăng Hoàng rốt cuộc vẫn là hoàng đế, hắn thật sự chịu buông tha cho căn cơ của Tây Lăng sao?”
Từ Thanh Bách cười nói: “So với một hoàng thành còn có thể xây dựng lại, ở trong mắt Tây Lăng Hoàng, tính mạng và ngôi vị hoàng đế của hắn hiển nhiên quan trọng hơn một chút. Huống chi, lấy tình hình hiện giờ, các nước Tây Vực náo động, nơi này rõ ràng đã không còn thích hợp làm Hoàng Thành nữa rồi. Cho dù chúng ta không ép, ta đoán không quá ba tháng nữa chính hắn cũng sẽ muốn dời đô đấy.”
Trương Khởi Lan khẽ cau mày nói: “Đã như vậy, chúng ta còn muốn cái loại thành trì này làm cái gì? Chẳng lẽ chúng ta còn phải đi đánh nhau với các nước Tây Vực sao?” Mặc dù bọn họ cũng không sợ đám tiểu quốc Tây Vực kia, nhưng bây giờ bọn họ còn chưa đủ bận rộn sao? Hiện giờ Tây Bắc còn đang bị binh mã của Bắc Nhung và Trấn Nam Vương vây bắt đấy. Nơi nào có thời gian đi theo đám tiểu quốc Tây Vực đùa giỡn chứ? Diệp Ly cười khẽ nói: “Trương tướng quân, có thù oán với các nước Tây Vực là Tây Lăng, không phải là chúng ta.”
Trương Khởi Lan cả đời trên lưng ngựa, cũng không tinh thông chính sự, không hiểu nói: “Ý Vương Phi là?”
Diệp Ly cười nhẹ: “Các nước Tây Vực và Tây Lăng thù sâu như biển, nhưng chúng ta lại không có bất kỳ thù hận nào với bọn họ. Lãnh thổ của bọn họ bị Tây Lăng xâm chiếm cũng không nằm trong phạm vi đất đai hiện giờ chúng ta đang khống chế, sản vật của bọn họ bị Tây Lăng đánh ςướק, chúng ta cũng không nhận được nửa phân. Mặc dù trước mắt Tây Lăng chúng ta đánh đến trở tay không kịp, trong khoảng thời gian ngắn có chút không thở nổi rồi, nhưng rốt cuộc vẫn còn hai phần ba diện tích đấy. Đến khi nhẫn nhịn quá mức. . . Bách túc chi trùng tử nhi bất cương* (rết trăm chân, ૮ɦếƭ không ngã nhào. => ý nói người/tổ chức nắm quyền lớn cho dù không còn nữa nhưng lực ảnh hưởng vẫn còn), nếu như các nước Tây Vực vẫn muốn báo thù…, tuyệt đối cũng sẽ không tự mình tìm thêm một kẻ địch vào lúc này. Mà chúng ta. . . Cần một con đường này để nối liền các nước Tây Vực, thậm chí xa hơn.”
Phượng Chi Dao vỗ tay cười nói: “Thuộc hạ hiểu, sau khi nắm giữ những nơi này, phạm vị khống chế của Định Vương Phủ có thể trực tiếp đi qua các nước Tây Vực. Sau này muốn cùng thương nhân Tây Vực lui tới cũng không cần lo bị Tây Lăng chặn đường. Tây Bắc vật liệu bần cùng, nhưng hoàn toàn có thể trở thành một con đường buôn bán của thương nhân các nước. Hơn nữa, địa hình có thể tiến có thể lui, có thể công cũng có thể thủ. . . . . . .”
Mặc Tu Nghiêu gật đầu khen: “Phượng Tam nói không sai.”
Trương Khởi Lan gật đầu nói: “Thì ra là như vậy, đã có nhiều chỗ tốt như vậy, chúng ta tự nhiên muốn lấy được hoàng thành Tây Lăng.”
Từ Thanh Bách cùng đám người Diệp Ly nói chuyện trải qua hai tháng này, thương nghị một ít chuyện sẽ đàm phán với Tây Lăng Hoàng liền đứng dậy chuẩn bị trở về thành. Diệp Ly có chút bận tâm nói: “Tứ ca, hay là ca ở lại trong quân doanh đi. Vạn nhất Tây Lăng Hoàng đột nhiên đổi ý. . . . . .” Mặc dù khả năng không lớn, nhưng cũng không phải hoàn toàn không có. Diệp Ly luôn luôn không hy vọng Tứ ca phải chịu cái thương tổn gì.
Từ Thanh Bách mỉm cười vỗ vỗ vai Diệp Ly nói: “Yên tâm đi, sẽ không có chuyện gì. Huống chi, nếu sứ giả đàm phán ta đây chạy trước, sao Tây Lăng Hoàng có thể tin tưởng chúng ta có thành ý.”
“Nhưng mà. . . . . .” Diệp Ly vẫn lo lắng. Từ Thanh Bách cười nói: “Sứ thần đi sứ các quốc gia thật ra thì chỉ cần nắm giữ tốt phân tấc, cũng sẽ không có nguy hiểm gì. Huống chi hiện nay rõ ràng là chúng ta đang chiếm ưu thế. Tây Lăng Hoàng bất lợi với ta thì có ích gì? Cùng lắm là muốn hả giận, hắn có thể nhẫn nại dưới tay Trấn Nam Vương nhiều năm như vậy, không phải là người có huyết tính, không cần lo lắng. Tứ ca đi về trước.”
Diệp Ly suy nghĩ một chút nói: “Muội để Tam ca dẫn người cùng nhau trở về.”
Để nàng có thể an tâm, Từ Thanh Bách chỉ đành phải đồng ý, gật đầu nói: “Cũng được, nhưng không thể quá nhiều người.”
Diệp Ly gật đầu, vội vàng gọi Trác Tĩnh đi mời Từ Thanh Phong.
Từ Thanh Phong đương nhiên hết sức vui vẻ theo Từ Thanh Bách đến Hoàng Thành . Mặc dù chỉ là anh em họ nhưng tình cảm của năm huynh đệ Từ gia xưa nay còn sâu sắc hơn anh em ruột. Từ Thanh Phong cũng không yên lòng cho Tứ đệ từ nhỏ luôn ôn văn hữu lễ này, Diệp Ly vừa nói, Từ Thanh Phong ngay cả suy nghĩ cũng không có suy nghĩ mà lập tức đáp ứng. Từ thủ hạ của mình chọn lấy sáu Kỳ Lân đi theo Từ Thanh Bách, cùng nhau hồi Hoàng Thành.
Quả nhiên không ngoài dự đoán của Từ Thanh Bách, Tây Lăng Hoàng kiên trì mấy ngày, năm ngày sau khi Mặc gia quân liên tục đánh tan hai đường viện quân đến trợ giúp Hoàng Thành, rốt cục Tây Lăng Hoàng lại một lần nữa không nhịn được triệu kiến Từ Thanh Bách. Không có ai biết Từ Thanh Bách rốt cuộc cùng Tây Lăng Hoàng nói những gì. Ngày đó Tây Lăng Hoàng liền hạ thánh chỉ thông cáo thiên hạ, chiến sự giữa Định Vương Phủ và Tây Lăng đều là do Trấn Nam Vương Lôi Chấn Đình tự tiện xuất binh tấn công Đại Sở gây nên. Sau đó Trấn Nam Vương không chỉ không mang binh trở về cứu viện, còn tiếp tục dẫn binh xuôi nam tấn công nam phương Đại Sở. Thế nên hôm nay Hoàng Thành bị vây trong nguy cấp. Tây Lăng Hoàng thương cảm dân chúng và binh linh Tây Lăng khó giữ được mạng, nên cùng Định Vương Phủ nghị hòa, cắt nhường năm châu An Bình, Lăng Dương, Xương Bình, Tuyên Hoằng, Bình Xuyên của Tây Lăng cho Định Vương Phủ. Tây Lăng trong hai tháng sẽ dời đô đến An Thành nằm giữa Tây Lăng.
Chiếu này hạ xong, không chỉ có vua và dân trên dưới hoàn toàn chấn động. Cho dù là người nắm quyền của các nước láng giềng cũng kinh ngạc một trận. Mặc dù không có chiếm được toàn bộ Tây Lăng, nhưng Mặc gia quân dùng thời gian không tới ba tháng đã lấy được một phần ba lãnh thổ Tây Lăng bao gồm cả Hoàng Thành. Chiến lực này không thể không khiến lòng người sinh ra cảnh giác và sợ hãi, hơn nữa đây còn chưa phải toàn bộ binh lực của Mặc gia quân.
Sau khi chiếu thư của Tây Lăng Hoàng được ban bố, hoàn toàn trái ngược với khiếp sợ sợ hãi tức giận ở những nơi khác, trong quân doanh Mặc gia quân là một mảnh vui mừng. Ngày thứ chín sau khi hoàng thành bị Mặc gia quân vây khốn, đại môn hoàng thành Tây Lăng rốt cục cũng mở ra, Mặc gia quân có thể lấy được thành trì phòng ngự kiên cố nhất Tây Lăng, hoàn toàn có thể được xưng tụng là không đánh mà thắng.
Bởi vì cũng không phải Tây Lăng hoàn toàn đầu hàng Mặc gia quân, nên Tây Lăng Hoàng cũng không có ra khỏi thành đón tiếp Mặc gia quân. Chẳng qua là phái đại thần trong triều đi theo Từ Thanh Bách cùng đến cửa thành nghênh đón. May mà như thế, rất nhiều thần tử Tây Lăng sắc mặt vẫn hết sức khó coi. Mặc Tu Nghiêu và Diệp Ly cưỡi tuấn mã sóng vai mà đi, đi sau là Phượng Chi Dao mặc cẩm y màu đỏ cùng đám người Tần Phong, Trác Tĩnh. Phía sau bọn hắn là Hắc Vân Kỵ mặc áo đen cưỡi tuấn mã màu đen, còn có một phần bộ binh. Vì không muốn hù dọa dân chúng trong thành, Mặc gia quân cũng không vào thành hết. Chỉ dẫn theo một vạn người vào thành, phía dưới vài chục vạn binh mã thì ở lại ngoài thành do Trương Khởi Lan làm thống soái.
Mặc dù ban đầu ở Biện thành có chút lời đồn tàn sát hàng loạt dân trong thành, nhưng sau đó đã xử lý thật tốt. Hơn nữa dọc theo đường đi Mặc gia quân căn bản cũng không xâm phạm đến dân chúng, dân chúng bình thường trong hoàng thành Tây Lăng cũng không sợ hãi Mặc gia quân. Rối rít chen chúc ở hai bên đường phố xem náo nhiệt. Đợi đến khi nhìn thấy một đôi bích nhân đi đầu chính là Định Vương và Định Vương Phi, vô số ánh mắt hâm mộ dừng lại trên người hai người.
Đến khi vào đến cửa chính điện trước hoàng cung Tây Lăng, Tây Lăng Hoàng mới ra đón. Nhìn thấy hai người sóng vai cũng không khỏi sửng sốt một chút, dù sao danh tiếng hai người Mặc Tu Nghiêu và Diệp Ly không phải là lớn nhất thiên hạ này, nhưng cũng tuyệt đối có thể được coi là vang dội. Hơn nữa, Mặc Tu Nghiêu thành danh quá sớm, nên ở trong thâm tâm của rất nhiều người, không quen biết sẽ xếp vào lớp người đi trước. Lúc này nhìn một đôi nam nữ trước mắt, mặc dù nam tử một đầu tóc trắng, nhưng dung nhan tuấn mỹ, khí thế lành lạnh. Mà nữ tử dung nhan thanh lệ tú nhã, uyển chuyển hàm xúc làm cho người ta cảm thấy mấy phần phóng khoáng và tiêu sái. Chỉ nhìn vào số tuổi, cùng lắm cũng chỉ mới hai mươi mà thôi. Nhân vật như thế, vô luận nói thế nào, đều không thể nghi ngờ là nhân vật phong lưu nhất thế gian.
“Ha ha, Định Vương, Định Vương Phi, Trẫm ngưỡng mộ đại danh đã lâu, hôm nay vừa thấy, quả nhiên là phong thái bức người.” May là Tây Lăng Hoàng nhanh chóng phản ứng, thu hồi ánh mắt rơi trên người Diệp Ly. Mặc dù ông ta cũng có chút tật của người làm vua, nhưng vẫn chưa tới trình độ sắc mê tâm khiếu, dạng nữ nhân nào có thể nhìn, dạng nào không thể nhìn vẫn nhận thức được rõ ràng đấy.
Mặc Tu Nghiêu nhàn nhạt quét mắt nhìn ông ta một cái, thu hồi dần dần ánh mắt âm lãnh.
Diệp Ly cười nhạt nói: “Bệ hạ khách khí, nếu có gì đắc tội kính xin bệ hạ chớ trách.”
“Sao có thể, Vương Phi nói quá lời. Định Vương, Vương Phi, mời vào bên trong. Trẫm đã sai người chuẩn bị R*ợ*u nhạt, mong hai vị không ghét bỏ.” Thấy Diệp Ly mở miệng trước cả Mặc Tu Nghiêu, vậy mà trên mặt Định Vương lại không có chút nào không hài lòng nào, Tây Lăng Hoàng càng thêm xác định vị trí của Định Vương Phi ở trong lòng Định Vương. Nhưng ông ta lại không biết, Diệp Ly mở miệng trước là thay ông ta giải vây đấy. Nếu không chỉ sợ nồng nhiệt của ông ta sẽ thành mặt nóng dán ௱ôЛƓ lạnh rồi, ở trước mặt nhiều thần tử như vậy sẽ xuống đài không được.
“Bệ hạ mời.”
Đoàn người vào đại điện mới phát hiện, hoàng cung Tây Lăng này lại cực kỳ đơn giản. Không nói xanh vàng rực rỡ được như Đại Sơ, mà ngay cả bài biện trân quý cũng không có vài món. Cả đại điện lộ ra vẻ trống rỗng làm cho không người nào không cảm thấy mấy phần trống trải và vắng vẻ. Phượng Chi Dao nghi ngờ nhìn Từ Thanh Bách ngồi dưới tay mình một cái, hắn nhớ tin tức mà Định Vương Phủ có được, Tây Lăng Hoàng này mặc dù không tính là cực kỳ xa xỉ , nhưng cũng không phải là người cần kiệm đâu đấy. Từ Thanh Bách tự tiếu phi tiếu nhìn Tây Lăng Hoàng trên điện đang mỉm cười hàn huyên cùng Mặc Tu Nghiêu một cái.
Phượng Chi Dao nháy mắt mấy cái, nhìn trên điện nụ cười trên khuôn mặt Tây Lăng Hoàng đột nhiên tỉnh ngộ. Mắt thấy cũng muốn dời đô rồi, Tây Lăng Hoàng lo lắng Định Vương Phủ coi trọng những bảo bối này trong cung của ông ta, nên trước đó đã cho giấu đi rồi.
Trên điện, Tây Lăng Hoàng nhìn Mặc Tu Nghiêu nói: “Định Vương, phong thư hôm qua Trẫm sai người đưa tới, không biết Định Vương có ý kiến gì?”
Mặc Tu Nghiêu tựa vào trong ghế, giơ tay lên từ Trác Tĩnh phía sau nhận lấy một phong thư, thản nhiên nói: “Điều kiện Tây Lăng Hoàng đưa ra, Định Vương Phủ cũng có thể đồng ý. Chỉ trừ một cái. . . chuyện Nam Chiếu, thứ cho Bổn vương có lòng mà không giúp gì được.”
Nụ cười trên mặt Tây Lăng Hoàng nhất thời cứng đờ, cười lớn nói: “Làm sao có thể? Định Vương thần thông quảng đại, chỉ cần thật lòng muốn tương trợ Bản vương, sao lại có lòng mà không giúp được chứ?” Hôm nay địch nhân của Tây Lăng cũng không chỉ có một nhà Định Vương Phủ. Phía nam có Nam Chiếu, còn có các tiểu quốc Tây Vực cũng đang nhìn chằm chằm vào đấy. Thậm chí Nam Chiếu còn xuất binh chiếm cứ lấy một châu giáp với Nam Chiếu của Tây Lăng rồi đấy.
Mặc Tu Nghiêu trầm giọng nói: “Tây Bắc và Nam Chiếu quả thật cách nhau quá xa, nếu muốn Mặc gia quân xuất binh thay Tây Lăng ngăn cản Nam Chiếu, thứ nhất danh bất chính, ngôn bất thuận, thứ hai, đường xá xa xôi, đợi đến khi Mặc gia quân chạy tới đã là lúc binh ngã ngựa đổ, chỉ sợ ngược lại sẽ mắc mưu của Nam Chiếu.”
Tây Lăng Hoàng cười nói: “Trẫm cũng không phải có ý đó.” Cho dù Mặc Tu Nghiêu thật sự có ý thay ông ta xuất binh, ông ta cũng không dám muốn. Hiện tại ông ta chỉ hy vọng Mặc Tu Nghiêu và Mặc gia quân đàng hoàng ở trên địa bàn đã có được, đừng tới gây chiến với quốc thổ còn dư lại của ông ta là được. Xin Mặc gia quân hỗ trợ xua đuổi binh mã Nam Chiếu mà nói, không thể nghi ngờ chính là đuổi đi sói lại gọi tới hổ.
Mặc Tu Nghiêu nghi hoặc nhướng mày, Tây Lăng Hoàng cười nói: “Định Vương danh chấn thiên hạ, trẫm tin tưởng chỉ cần Định Vương tỏ chút thái độ, Nam Chiếu đương nhiên sẽ thu liễm.” Thật ra thì Tây Lăng Hoàng cũng không thật đem Nam chiếu để vào trong mắt, nhưng hiện tại hắn không chỉ có phải đối đầu với các nước Tây Vực, mà còn phải chuẩn bị ứng phó với Lôi Chấn Đình. Căn bản không có thời gian dây dưa cùng Nam Chiếu. Lần này. . . Ông ta cũng không muốn tiếp tục làm con rối nữa. Huống chi, ông ta dâng hoàng thành cho kẻ khác. Trong lòng Tây Lăng Hoàng rất rõ ràng, nếu như Lôi Chấn Đình có cơ hội trở về…,ông ta tuyệt đối sẽ không có cuộc sống tử tế.
Mặc Tu Nghiêu hiểu rõ, gật đầu cười nói: “Cái này cũng hết cách, quay đầu lại Bản vương liền gửi một văn kiện cho nữ vương Nam Chiếu.” Về phần công chúa An Khê, hiện giờ là nữ vương Nam Chiếu đọc thư xong có nghe hay không thì là chuyện của nàng ta. Có được đáp án mong muốn, nụ cười trên mặt Tây Lăng Hoàng cũng càng sâu, ánh mắt nhìn Mặc Tu Nghiêu và Diệp Ly cũng nhiều thêm vài phần chân thành. Nếu như Định Vương Phủ có thể giúp ông ta trấn an Nam Chiếu, giải quyết Lôi Chấn Đình…, như vậy giao ra Hoàng Thành này có lẽ cũng không thua lỗ.
“Định Vương, thực không dám giấu. . . Mặc dù hiện giờ đã dời đô đến An thành. Nhưng là. . . Theo Trẫm biết, chất nhi của Bổn vương, Lôi Đằng Phong kia hiện giờ còn đang ở cảnh nội Tây Lăng đấy, hơn nữa dưới tay hắn cũng không có thiếu binh mã ủng hộ Trấn Nam Vương. Chuyện này. . . nên thế nào cho phải?” Tây Lăng Hoàng hỏi.
Mặc Tu Nghiêu cười nhạt nói: “Tây Lăng Hoàng, lão tổ tông của chúng ta có câu, danh không chính thì ngôn đương nhiên không thuận. Lôi Chấn Đình nói trắng ra cũng chỉ là Trấn Nam Vương thôi, thậm chí hắn liền một cái phong hào Nhiếp chính vương danh chính ngôn thuận cũng không có. Mà Lôi Đằng Phong, lại càng chỉ là một thế tử Trấn Nam Vương mà thôi, ngay cả hắn mà Tây Lăng Hoàng cũng không đối phó được sao?” Tây Lăng Hoàng cười khổ nói: “Lôi Đằng Phong đương nhiên không có gì đáng sợ , nhưng binh mã dưới tay hắn và đám người thần phục Trấn Nam Vương phủ cũng không thể coi thường.”
Mặc Tu Nghiêu một tay chống trán, cười nhạt nói: “Theo Bản vương biết. . . Thuận Thiên Đại tướng quân hiện giờ đang ở Hoàng Thành. Nói vậy đến lúc đó cũng sẽ cùng Tây Lăng Hoàng đi đến An thành sao?”
Tây Lăng Hoàng thay đổi sắc mặt, đúng là Phong Ngạo đang ở trong Hoàng thành, nhưng tin tức kia, trừ bản thân ông ta thì ngay cả người thân cận nhất bên cạnh ông ta cũng không được biết. Nhìn bộ dáng hời hợt này của Mặc Tu Nghiêu, hiển nhiên cũng không phải vừa mới biết. Trong lòng Tây Lăng Hoàng không khỏi run lên, sợ hãi đối với Mặc Tu Nghiêu càng nhiều thêm một tầng.
Mặc Tu Nghiêu làm như không thấy được sắc mặt của Tây Lăng Hoàng, tiếp tục nói: “Huống chi, chiến sự lần này đều là do Trấn Nam Vương khởi xướng, nhi tử hắn còn dám muốn động thủ với Quân vương sao? Nếu đã như vậy. . .thì trung thành của Trấn Nam Vương phủ. . . . . .” Rất nhiều chuyện không cần phải nói quá rõ, Tây Lăng Hoàng đè nén khiếp sợ trong lòng, hiểu rõ cười nói: “Trẫm hiểu, đa tạ Định Vương chỉ điểm.”
“Tây Lăng Hoàng nói quá lời.”
Trong đại điện một mảnh hoà thuận vui vẻ hoà thuận, thời điểm cả khách và chủ cùng tận hứng, đột nhiên một âm thanh hơi chói tai từ bên ngoài vọt vào, “Phụ hoàng! Phụ hoàng!”
Tây Lăng Hoàng còn chưa kịp phản ứng, bóng dáng của một nữ tử ăn mặc hoa lệ đã xông vào. Cũng không nhìn đến người còn ngồi trong điện, hướng Tây Lăng Hoàng hô to: “Phụ hoàng! Người thật sự tặng Hoàng Thành cho Định Vương Phủ sao? Người điên rồi sao, người làm như vậy không sợ … khiến liệt tổ liệt tông Tây Lăng thất vọng sao!”
Tây Lăng Hoàng biến sắc, lạnh lùng nói: “Càn rỡ! Lăng Vân, lá gan của ngươi càng lúc càng lớn rồi, cũng không nhìn một chút xem đây là nơi nào cũng dám tùy tiện xông vào trong!” Mặc dù chuyện này quả thật khiến ông ta ở trước mặt liệt tổ liệt tông cùng thần dân không ngẩng đầu được lên, nhưng cũng không tới lượt nữ nhi của ông ta tới chỉ trích.
Diệp Ly có chút ngạc nhiên nhìn nữ tử áo hoa vừa xông tới, không phải là công chúa Lăng Vân năm đó muốn cùng mình tranh đoạt Mặc Tu Nghiêu sao?
Cũng đã là chuyện của tám chín năm trước rồi, vị công chúa trẻ tuổi cao ngạo lúc ấy hiện tại cũng đã gần ba mươi, nếu không phải nhìn kỹ Diệp Ly suýt nữa thì nhận không ra nữ tử trước mắt này. Công chúa Lăng Vân năm nay hai bảy hai tám tuổi nhưng bảo dưỡng vẫn hết sức không tệ, làn da trắng tuyết như họa, xinh đẹp động lòng người. Chẳng qua là phân kiêu ngạo khi còn trẻ trải qua nhiều năm tháng giờ trở nên có chút ngạo mạn và cay nghiệt. Ăn mặc hoa lệ, trang sức tinh xảo, đôi mi thanh tú, còn có quang mang hiện lên trong mắt bén nhọn cho thấy cá tính của vị công chúa này. Một thiếu nữ kiêu ngạo có lẽ còn có mấy phần động lòng người, nhưng một thiếu phụ ngang ngược kiêu ngạo ở trong mắt nam nhân thì đúng là chẳng có người nào thích nổi.
“Chẳng lẽ ta nói sai rồi?” Công chúa Lăng Vân ngạo nghễ hất cằm, không chịu thua nhìn chằm chằm phụ hoàng của mình.
“Ngươi. . . Ngươi. . .” Tây Lăng Hoàng á khẩu không trả lời được, ngã ngồi ở trên ghế rồng, hiển nhiên bị tức không nhẹ.
Phượng Chi Dao sờ sờ cằm, nhìn nữ nhân chua ngoa trước mắt này. Mặc dù năm đó hắn không có ra mắt vị công chúa Lăng Vân này, nhưng chiến tích vị công chúa dám can đảm khiêu chiến Định Vương Phủ, cuối cùng lại bị dọa cho sợ đến ngồi dưới đất bò không dậy nổi kia thì Phượng Chi Dao vẫn đã nghe nói đến. Cười híp mắt nhìn công chúa Lăng Vân nói: “Vị này chính là vị công chúa năm đó tỷ thí với Vương Phi à? Thoạt nhìn tính tình này thật sự càng bưu hãn hơn năm đó. Vương Phi, nói không chừng bây giờ các ngươi còn có thể gặp lại đấy?”
Lời này vừa nói ra, công chúa Lăng Vân hiển nhiên mới ý thức được trong điện còn có những người khác. Đầu tiên là tức giận trừng mắt liếc Phượng Chi Dao, mới nhìn đến một đôi nam nữ áo trắngngồi cách đó không xa, không khỏi ngẩn ra. Nam tử năm đó khiến vị công chúa kiêu ngạo này ngưỡng mộ đã lâu, hơn nữa không để ý hắn tàn tật cũng muốn gả, nhiều năm như vậy giờ đã hoàn toàn khôi phục thậm chí càng có phong thái hơn ngày xưa. Chẳng qua là một ít tóc trắng như tuyết, ở trong mắt nàng ta vẫn chói mắt như vậy. Cho dù ở Tây Lăng xa xôi, công chúa Lăng Vân cũng biết mọi chuyện cần thiết của Định Vương, biết được mái đầu kia vì sao mà bạc trắng. Không khỏi đưa mắt nhìn sang Diệp Ly bên cạnh.
Diệp Ly chống lại ánh mắt của công chúa Lăng Vân, cười nhạt đối với nàng gật đầu.
Song, Diệp Ly vẫn thanh nhã uyển ước như trước lại chọc đến chỗ đau trong lòng công chúa Lăng Vân. Nhìn nhìn lại mình một thân y phục hoa lệ nặng nề, đầy người châu hoàn thúy nhiễu, còn có phấn son trang điểm trên khuôn mặt mình, không có cái nào là không nhắc nhở rằng nàng ta đã sớm không phải là vị công chúa xinh đẹp kiêu ngạo năm đó. Một hơi xông thẳng trái tim, công chúa Lăng Vân chỉ vào Diệp Ly nói: “Diệp Ly, Bản cung muốn khiêu chiến với ngươi!”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc