Thịnh Thế Đích Phi - Chương 291

Tác giả: Phượng Khinh

Chương 291: Nỗi lo của Thanh Vân tiên sinh

Cuối tháng năm năm nay, tân hoàng Đại Sở lên ngôi chưa đầy hai tháng, quyền thế trong triều phần lớn nằm trong tay Nhiếp chính Vương. Nhưng mà dòng nước ngầm trong đình vẫn không dừng lại, tâm tư của Lê Vương đã quá rõ ràng mà các thần tử thanh lưu ủng hộ quân Vương cũng chầm chậm tụ tập lại âm thầm tạo thành thế lực ngăn cản Nhiếp chính Vương.
Trên biên cảnh phía Bắc, chiến sự ở Tử Kinh quan vẫn kéo dài như cũ. Ở phương Bắc, đầu hè này đại quân Bắc Nhung cũng bắt đầu rục rịch ngóc đầu dậy. Hai mươi tháng năm, đại quân Tây Lăng lại một lần nữa phát động tấn công biên cảnh Tây Nam, dân chúng Tây Nam mới trải qua chiến loạn mấy năm lại lần nữa rơi vào khói lửa chiến tranh.
Ly thành Tây Bắc.
Trên núi bên ngoài thành không xa, giấu mình trong rừng cây xanh um tùm, thư viện Ly Sơn vẫn yên lặng như cũ, u nhã giống như nơi thế ngoại. Diệp Ly xuyên qua rừng trúc tĩnh mịch hướng tới nơi phát ra tiếng đàn cách đó không xa. Trong rừng trúc, trên một mảnh đất trống, Thanh Vân tiên sinh râu tóc bạc trắng ngồi trên chiếu, trên gối đặt một cây đàn Đồng Mộc, nhẹ nhàng lau dây đàn phát ra âm thanh nho nhỏ. Ngồi cách nơi đó không xa là Tô Triết râu tóc hoa râm, vừa nghe tiếng đàn, vừa thản nhiên pha trà.
“Ly nhi tới?” Thanh Vân tiên sinh dừng đàn, quay đầu nhìn về phía Diệp Ly cười nhạt nói.
“Ông ngoại, Tô lão.” Diệp Ly nhẹ giọng nói rồi đi lên phía trước đỡ Thanh Vân tiên sinh ngồi dậy đi tới băng đá ngồi xuống bên cạnh Tô Triết. Tô Triết mỉm cười vì hai người mà rót trà, cười nói: “Sao Vương phi lại tới đây? Hay là đến thăm Tiểu thế tử?” Diệp Ly cười nói: “Tiểu Bảo có ông ngoại và Tô lão tiên sinh dạy dỗ, cháu thấy rất yên tâm, mấy đứa nhỏ kia có ầm ĩ ông ngoại và Tô lão không?” Hiện nay trong thư viện Ly Sơn không chỉ có học sinh mà còn có thêm ba đứa trẻ nữa. Mặc Tiểu Bảo đến Ly Sơn học, mặc dù Lãnh Quân Hàm còn nhỏ nhưng vẫn đi theo. Thấy vậy, Tần Tranh cũng mang Từ Tri Duệ nhà mình tới, nói là để ba đứa bé làm bạn.
“Tiểu thế tử còn thông minh hơn cả Vương gia năm đó, chúng ta nào có phải đau đầu?” Tô Triết cười nói, nhắc tới Mặc Tiểu Bảo thì đáy mắt ông cũng tràn đầy vẻ từ ái. Ông vốn rất thích Mặc Tiểu Bảo thông tuệ, mà Mặc Tiểu Bảo luôn tôn kính lễ độ ông như đối với thái công nhà mình, cho nên càng khiến Tô lão vốn dưới gối không có con cái thêm yêu thương bé đến tận xương, có lúc Thanh Vân tiên sinh còn phải xếp sau. Không thể không nói, tuy Mặc Tiểu Bảo còn nhỏ tuổi nhưng công phu vỗ ௱ôЛƓ ngựa thật khiến cho người lớn không theo kịp.
Thanh vân tiên sinh nhìn Diệp Ly, sắc mặt ôn hòa hiền lành, “Ly nhi lần này tới là vì sắp phải đi xa sao?”
Diệp Ly có chút kinh ngạc nhìn Thanh Vân tiên sinh, “ Thì ra ông ngoại đang ở thư viện Ly Sơn nhưng cũng không phải không để ý tới chuyện bên ngoài. Cho nên chuyện thiên hạ người đều biết nhất thanh nhị sở*(biết rõ ràng).”
Tô Triết lắc đầu không nói: “Thanh Vân tiên sinh không chỉ tài hoa phong nhã mà ngay cả thiên văn địa lý tịnh lượng y bối đều không chỗ nào không thông. Sáng nay người nói với ta sao của Vương gia và Vương phi có thay đổi, chỉ sợ sắp tới sẽ đi xa. Mà đúng lúc này Vương phi lại tới.”
“Điều này là thật sao?” Mặc dù Diệp Ly có nghe nói qua về thuật tinh tượng nhưng bản thân nàng cũng không nghiên cứu về vấn đề này. Bởi vì trong xương vẫn luôn khắc ghi dấu vết đời trước cho nên nàng vẫn có chút hoài nghi với những thứ này, “Vậy, ông ngoại còn thấy gì?”
Thanh Vân tiên sinh vuốt chòm râu trắng như tuyết, lắc đầu một cái thở dài nói: “Thiên hạ…đại loạn. Loạn lớn như vậy…mấy trăm năm này khó có một lần.”
Nghe được lời Thanh Vân tiên sinh, không chỉ Diệp Ly mà ngay cả Tô Triết cũng không khỏi ngưng trọng. Tô Triết có chút tiếc hận nói: “Thật sự không có cách nào nghịch chuyển sao?”
Thanh Vân tiên sinh lắc đầu nói: “Đại loạn lần này…Ngay từ mấy trăm năm trước đã bắt đầu, không thể cứu vãn. Ly Nhi, thế hệ này của Từ gia chỉ có cháu và Đại ca cháu xuất sắc hơn người. Đặc biệt là cháu…Tranh giành thiên hạ ૮ɦếƭ chóc là không thể tránh khỏi nhưng mà dân chúng vô tội, bất luận thế nào cũng không được đem lửa giận trút lên đầu dân chúng. Cháu và Định Vương nhất định phải tránh điều này.”
Diệp Ly gật đầu, nhẹ giọng nói: “Xin ông ngoại yên tâm, Tu Nghiêu cũng không phải người như vậy.” Diệp Ly hiểu tại sao Thanh Vân tiên sinh nói vậy, thời đại này không tồn tại cái gọi là nhân quyền, thứ dân mạng như cỏ rác, trong lịch sử thay đổi các triều đại đều ghi chép lại vô số dân chúng bị tàn sát trong thành. Cho dù bị những kẻ thống trị che đậy thì hậu thế vẫn như cũ dò ra một chút đấu vết. Nhưng Diệp Ly không cho rằng mình sẽ như vậy, không chỉ vì bản tính mà còn do nàng đã từng là quân nhân nên nàng tuyệt đối không cho phép bản thân sẽ làm ra những chuyện này. Đồng thời nàng cũng tin tưởng Mặc Tu Nghiêu cũng sẽ không như vậy.
Nhìn vẻ mặt bình tĩnh, kiên định của cô gái trước mắt, gương mặt đầy nếp nhăn của Thanh Vân tiên sinh xẹt qua một tia thở dài. Trong đôi mắt tràn đầy cơ trí lóe lên một tia lo lắng, nhẹ giọng thở dài nói: “ Cũng được, chúng ta già rồi. Chuyện tương lai cũng chỉ có thể dựa vào mấy người trẻ tuổi các cháu. Đi ra ngoài thì nhớ cẩn thận một chút.”
Diệp Ly gật đầu cười nói: “Ông ngoại yên tâm. Chỉ là, sau khi chúng cháu đi thì Ly thành chỉ còn lại Đại ca, kính xin ông ngoại nói một tiếng với cậu cả và câụ hai, cháu sợ một mình Đại ca sẽ vất vả.” Cậu hai Từ Hồng Ngạn đã sớm chạy tới thư viện Ly Sơn dạy học. Tuy rằng cậu cả vẫn ở lại Ly Thành nhưng lại chỉ hứng thú với nông nghiệp mà một năm này Tứ ca và Ngũ đệ thường xuyên chạy ra ngoài. Mặc dù những chuyện này cũng coi là quan trọng nhưng nếu giao cho Từ Hồng Vũ phụ trách thì không khỏi có chút đại tài tiểu dụng.
Thanh Vân tiên sinh vuốt râu cười nói: “Lúc trước bọn chúng nhàn rỗi là bởi không có việc gì làm, bây giờ có chính sự, tất nhiên bọn chúng sẽ trở về. Cần gì ông phải nói chứ.”
Diệp Ly nháy mắt mấy cái, bừng tỉnh đại ngộ, “Đa tạ ông ngoại đã chỉ điểm. Ly Nhi hiểu rồi.”
Lúc này Thanh Vân tiên sinh mới gật đầu một cái, cười nói: “Ông ngoại biết cháu rất bận rộn, cũng không cần ngây ngô bên cạnh hai lão già chúng ta đâu. Đi đi.”
Lúc này Diệp Ly mới đứng dậy cáo từ Thanh vân tiên sinh và Tô lão.
Nhìn bóng dáng yểu điệu càng lúc càng xa, Tô Triết lắc đầu một cái nói với Thanh Vân tiên sinh: “Định Vương phi thật sự muốn theo Định Vương xuất chinh sao? Thanh Vân tiên sinh yên tâm à?” Thanh Vân tiên sinh lắc đầu, thở dài nói: “Đứa bé trưởng thành rồi, nhớ ngày đó Ly nhi vẫn chỉ là một tiểu nha đầu….”
Tô Triết đã từng thấy qua Diệp Ly khi còn bé, khi đó Từ gia vẫn còn ở tại Sở kinh, mẹ đẻ Diệp Ly cũng chưa qua đời. Ai có thể ngờ tiểu nha đầu trắng nõn năm đó sẽ trở thành Định Vương phi văn có thể trị nước võ có thể an bang như ngày hôm nay đâu.
Thanh Vân tiên sinh cau mày nói: “Ta thấy lệ khí trong lòng Định Vương còn chưa hết, chỉ sợ tương lai huyết nghiệt quá sâu sẽ tổn thương đến thiên hòa . Ly nhi đi theo có thể khuyên hắn một chút, hi vọng sẽ khá hơn chút.”
“Sao có thể như vậy?” Tô Triết cau mày nói, mấy năm nay số lần ông gặp Mặc Tu Nghiêu không nhiều nhưng cũng có một vài lần. Mặc dù một đầu tóc trắng nhưng tính khí Mặc Tu Nghiêu tốt hơn thời niên thiếu không biết bao nhiêu lần. Ngày thường cũng nhìn không ra là đáy lòng hắn có lệ khí.
Thanh Vân tiên sinh lắc đầu nói: “ Tính tình Định Vương thời niên thiếu thế nào chúng ta đều biết, nhưng mà hôm nay tính khí này… ngược lại khiến cho người ta bất an. Nếu lấy tính cách vốn có của hắn, ngươi đoán hắn sẽ đối với Mặc Cảnh Kỳ thế nào?” Tô Triết trầm tư trong chốc lát, không khỏi hơi biến sắc. “ Tất nhiên là ăn miếng trả miếng, chỉ sợ còn hơn gấp mười lần. Nhưng mà đã nhiều năm như vậy, có lẽ tính khí Định Vương đã bị mài mòn chăng?” Thanh Vân tiên sinh cười nhạt một tiếng nói: “Người Mặc gia tính tình vốn giống nhau, làm sao có thể dễ bị mài mòn như vậy? Nhiếp chính Vương năm đó cũng xem như là vị Vương gia có tính tình tốt nhất Định Vương phủ đi? Thế nhưng một kích trước khi ૮ɦếƭ kia lão xem Tiên hoàng có tiếp nhận nổi không?”.
Tô Triết yên lặng, Nhiếp chính Vương mà Thanh vân tiên sinh nói đến dĩ nhiên là phụ thân Mặc Tu Nghiêu, Mặc Lưu Danh. Cho dù người đã qua đời mấy chục năm nhưng Tô Triết vẫn như cũ nhớ rõ nam tử cẩm y tuấn nhã phong hoa tuyệt thế năm đó. Mặc dù cũng văn võ song toàn như lịch đại Định Vương phủ nhưng Mặc Lưu Danh lại lấy hai chữ nho nhã mà phát huy đến cực đại. Hiện nay cũng chỉ có công tử Thanh Trần là có thể cùng hắn phân cao thấp, nhưng mà dung mạo khí chất của công tử Thanh Trần quá mức phiêu dật xuất thần giống như thế ngoại tiên nhân, còn Mặc Lưu Danh chân chính là công tử phong lưu nho nhã giữa chốn hồng trần, là quý công tử xuất thân danh môn, phong độ tư thái của hắn xứng đáng lưu danh bách thế.
Nhưng người như vậy lại bị đế Vương mà hắn thành tâm phụ tá tính toán, tuy nhiên một kích lưu lại trước khi ૮ɦếƭ cũng đủ để người ta khó tiếp nhận. Tiên hoàng đang lúc tráng niên nhưng cũng chỉ sống thêm ba năm rồi quy tiên, chí lớn một đời chỉ đành lưu lại nơi Hoàng lăng lạnh như băng. Để lại tân hoàng hơn mười tuổi là Mặc Cảnh Kỳ cũng là vì Định Vương phủ mà tranh thủ mấy năm bình yên. Nếu không, lúc ấy hai huynh đệ Mặc Tu Văn và Mặc Tu Nghiêu còn nhỏ mà rơi vào tay tiên hoàng cay độc thì Định Vương phủ hôm nay còn tồn tại hay không, không ai nói trước được.
“Nói như vậy…” Tô Triết trầm ngâm nói.
Thanh Vân tiên sinh trầm giọng nói: “Mấy năm nay Định Vương luôn kiềm chế hoặc nói là trong lòng hắn luôn lấy đại cục làm trọng. Cho nên hắn mới có thể nhịn mối thù với Mặc Cảnh Kỳ với hoàng thất Đại Sở. Thậm chí là mối thù với Bắc Nhung và Tây Lăng. Cho dù những năm này hắn nhìn giống như không chút cố kỵ nhưng trên thực tế vẫn như cũ nhẫn nại. Hắn cần có thời gian để bày bố mà cục hiện nay…hiển nhiên đã hoàn thành. Mà chiến trường thường là nơi dễ dàng khơi ra những cảm xúc chân thật nhất trong lòng. Những năm nhẫn nhịn này một khi bộc phát thì …cõi đời này trừ Ly nhi ra ai cũng không khuyên được hắn.” Chuyện năm đó của Định Vương phủ không chỉ có Mặc Cảnh Kỳ mà Bắc Nhung và Tây Lăng cũng ít nhiều có tham dự. Huống chi Mặc gia quân là trực tiếp ૮ɦếƭ thảm dưới thiết kỵ Bắc Nhung. Nhiều năm như vậy, mỗi lần nghĩ đến Mặc Tu Nghiêu đối với sứ giả Bắc Nhung đều là tâm bình khí hòa thì trong lòng Thanh Vân tiên sinh không khỏi run sợ.
“Thì ra là như vậy.” Tô Triết thở dài nói, trên mặt nhiều hơn một phần áy náy. Nếu không phải năm đó Tô Túy Điệp lén trộm bản đồ bố phòng của Mặc gia quân thì chuyện tình năm đó căn bản sẽ không phát sinh. Cho dù có thương xót đứa cháu gái duy nhất thì so với anh linh mấy vạn Mặc gia quân thì Tô Triết liền cảm thấy mình ngay cả tư cách thương xót cũng không có. Những tướng sĩ vì nước chinh chiến nhưng lại ૮ɦếƭ không minh bạch kia, ai sẽ thương xót cho bọn họ? Tất cả những chuyện này đều là do ông dạy dỗ không ra gì.
Thấy vẻ mặt Tô Triết, Thanh Vân tiên sinh liền hiểu ông đang nghĩ tới chuyện gì. Giơ tay vỗ vỗ tay lão nói: “Những chuyện kia…đã qua rồi thì cần gì suy nghĩ nhiều?”.
Tô Triết lắc đầu một cái, đành thở dài nhìn trời.
Sau khi cáo biệt Thanh Vân tiên sinh rồi lại đi thăm Mặc Tiểu Bảo, Diệp Ly mới trở lại Định Vương phủ. Vừa vào cửa liền thấy mấy quan viên và võ tướng lớn nhỏ thường ngày ít triệu kiến, không có việc sẽ không xuất hiện ở Định Vương phủ đang rối rít chờ trong vườn. Thấy Diệp Ly đi vào lập tức tiến lên hành lễ. Diệp Ly hơi thiêu mi cười nói: “Các vị đây là thế nào? Lúc này tới Vương phủ là đã xảy ra chuyện gì sao?”
Trương Khởi Lan cười nói: “Vương phi cứ yên tâm, chuyện Vương gia và Vương phi phân phó, chúng ta đều lo liệu thỏa đáng, nào có xảy ra chuyện gì?”
Diệp Ly cười nói: “Nếu như không có chuyện gì thì lần này các vị đặc biệt tới là để thỉnh an sao? Vương phủ chúng ta đâu có nhiều nghi thức xã giao như vậy. Nếu không có chuyện gì thì các vị trước hết mời trở về đi.”
“Vương phi…..” Những người khác không dám nói gì, còn Lữ Cận Hiền, Trương Khởi Lan và Bùi lão thì không cố kỵ như vậy, vội vàng ngăn cản Diệp Ly. Diệp Ly nhướng mi cười tủm tỉm nhìn bọn hắn. Lữ Cận Hiền bị đẩy ra nói: “Chuyện này….Khởi bẩm Vương phi, mới vừa rồi sứ giả Tây Lăng và Đại Sở đồng thời cầu kiến Vương gia. Chúng ta muốn hỏi một chút…Vương gia có ý định gì?” Mấy ngày nay bọn họ đều âm thầm chuẩn bị chiến đấu, một tia hợp ý trên mặt cũng muốn nhúc nhích. Trong lúc chờ đợi, các lão tướng xương cứng cũng âm thầm H**g phấn không thôi. Nhưng hôm nay hai nước đột nhiên đồng thời cầu kiến, ý định của Vương gia lần này sẽ biểu thị phương hướng hành động của bọn họ trong lương lai rồi.
“Sứ giả Tây Lăng và Đại Sở cùng cầu kiến?” Diệp Ly khiêu mi, nàng mới vừa trở về nên cũng không biết tin này. Lâm Hàn theo bên người sờ sờ lỗ mũi nói: “Thuộc hạ đang muốn bẩm báo với Vương phi chuyện này. Sứ giả Tây Lăng tới trước, sau đó sứ giả Đại Sở mới chạy tới. Nhưng mà Vương gia lại triệu kiến sứ giả Đại Sở trước. Mặc khác, Vương gia nói khi nào Vương phi trở lại thì mời người qua đại sảnh.”
Diệp Ly mỉm cười không nói, mỉm cười nhìn mọi người đang vây quanh mình. Mọi người vội vàng lui ra, “Vương phi mời.”
“Kia..Xin thứ lỗi cho Bản phi không tiếp chuyện được.”
“Không dám trì hoãn Vương phi, Vương phi nhanh đi.” Thì ra Vương phi cũng không biết, chúng nhân bất đắc dĩ than thở. Chỉ đành đưa mắt nhìn Diệp Ly rời đi rồi tiếp tục ngóng trông kết quả. Trong góc, Phượng Hoài Đình và Hàn Minh Nguyệt đang ngồi đánh cờ, Hàn Minh Tích treo mình trên cây to trên đầu hai người vừa quan sát hai người chơi cờ vừa ngáp.
“Công tử Minh Nguyệt cảm thấy chúng ta sẽ đánh sao?” Phương Hoài Đình nhàn nhạt hỏi. Mặc dù mới tới Tây Bắc không đến ba tháng nhưng mà Tây Bắc lại mang đến cho Phượng Hoài Đình cảm thụ hoàn toàn khác biệt. Quan viên tướng lãnh trên dưới Định Vương phủ đều rất trẻ tuổi, Phượng Đình Hoài xem như lớn tuổi nhất. Hơn nữa Định Vương gia cho hắn quyền hạn và tín nhiệm mà hắn chưa bao giờ ngờ tới. Phượng Hoài Đình đã từng hỏi Mặc Tu Nghiêu vì sao lại tín nhiệm hắn như vậy, chẳng qua là Định Vương nửa thật nửa giả cười nói với hắn, Mặc Tu Nghiêu cũng không tín nhiệm hắn mà chẳng qua là tín nghiệm Phượng Tam mà thôi. Nếu như ông phản bội Định Vương phủ thì đầu Phượng Tam lập tức rơi xuống đấy. Lúc ấy Phương Tam cũng ở bên cạnh, nghe lời này của Mặc Tu Nghiêu cũng không có nửa điểm không vui, giống như chuyện này chính là nên như vậy.
Phượng Hoài Đình không hiểu nổi tình hữu nghị giữa mấy người trẻ tuổi này, nhưng thân là Phượng gia gia chủ ông biết nên lựa chọn như thế nào. Mặc dù xét về đại cuộc thì Định Vương phủ không chiếm ưu thế nhưng không hiểu tại sao ông luôn tin tưởng trong thiên hạ này cuối cùng nếu chỉ có một người thắng thì…người đó nhất định là Định Vương. Mà Phượng gia nếu như muốn có lợi ích thì tất nhiên là phải lựa chọn người chiến thắng cuối cùng.
“ Tất nhiên sẽ đánh, đã nhiều năm như vậy…Cho dù Mặc gia quân không muốn động thì những người khác cũng không nhịn được nữa rồi.” Hàn Minh Nguyệt nhàn nhạt nói. Mấy năm hắn đều nhàn rỗi ở nhà, trong Ly thành không ai nhằm vào hắn cũng không ai động đến hắn. Nhưng đồng dạng, cũng không có ai cần hắn làm gì cả, bởi vì hắn biết Mặc Tu Nghiêu đã không tín nhiệm hắn nữa rồi.
Đã nhiều năm như vậy, dần dần từ trong mơ màng về Tô Túy Điệp tỉnh lại, hắn đã hiểu được năm đó vì tình yêu kia mà hắn đã mất đi cái gì. Nhưng mà đã không còn cách nào vãn hồi, Hàn Minh Nguyệt sẽ không tự rước lấy nhục mà đi làm mấy chuyện vãn hồi tình bạn kia làm gì. Hắn hiểu Mặc Tu Nghiêu, tình bạn của Mặc Tu Nghiêu một khi đã giao ra thì chỉ cần ngươi không phản bội hắn, hắn sẽ tuyệt đối không đoạn tuyệt với ngươi. Nhưng một khi phản bội thì chính là cả đời đoạn tuyệt. Ngay từ lúc hắn vì Tô Túy Điệp mà những bước đầu tiên thì giữa bọn họ đã không còn cách nào vãn hồi.
Cho nên hắn chỉ có thể làm một người nhàn rỗi đi theo bên người đệ đệ, lúc hắn cần thì chỉ điểm một hai câu. Hiện nay….Chỉ còn đệ đệ là người thân duy nhất trên đời của hắn mà thôi.
Hàn Minh Tích treo mình trên cây như một con dơi, lười biếng nói: “ Có đánh hay không thì liên quan gì đến chúng ta?” Bọn họ vốn không cần ra chiến trường.
Phượng Hoài Đình bỏ con cờ xuống, đứng dậy cười nói: “Đương nhiên là có liên quan, nếu như vậy thì chúng ta cũng nên chuẩn bị một chút.”
Hàn Minh Tích từ trên cây rơi xuống, nhìn bóng lưng Phượng Hoài Đình rời đi hoài nghi hỏi: “Chúng ta chuẩn bị cái gì?”
Hàn Minh Nguyệt cười yếu ớt nói: “ Binh mã chưa động, lương thảo đi trước, gia chủ Phượng gia vốn là người thông minh.”
“Ca….” Hàn Minh Tích có chút tiếc nuối lại lo lắng nhìn huynh trưởng, lúc trước Đại ca đắm chìm trong chuyện tình cảm với Tô Túy Điệp thì không nói. Nhưng hiện tại hắn đã dần dần tỉnh táo lại, Đại ca hắn tuyệt đối xuất sắc hơn gia chủ Phượng gia, nhưng mà vì những chuyện đã từng xảy ra mà hắn ở Tây Bắc vĩnh viễn không có đất dụng võ. Hàn Minh Nguyệt trấn an lắc đầu một cái, cười nhạt nói. “ Minh Tích…Đối với ta mà nói thì bá nghiệp mưu đồ chỉ là một giấc mộng, không, ngay cả mộng ta cũng chưa từng nghĩ qua. Như bây giờ không có gì không tốt….”
“Định Vương thật không biết hai năm nay huynh ở sau lưng nghĩ kế cho ta sao?” Hàn Minh Tích hỏi, năng lực hắn có hạn nhưng cũng chưa bao giờ sợ thừa nhận mình không bằng người. Hai năm nay Định Vương giao cho hắn rất nhiều chuyện vượt ra khỏi phạm vi năng lực của hắn, điều này làm cho Hàn Minh Tích không thể không hoài nghi. Hàn Minh Nguyệt cười một tiếng, vỗ vỗ bả vai đệ đệ nói: “ Khó có lúc hồ đồ, đi thôi, nói không chừng Phượng tiên sinh có chuyện muốn đệ hỗ trợ.”
Lúc Diệp Ly bước vào đại sảnh tiếp khách thì sứ thần Đại Sở còn chưa rời đi, mà sứ thần Tây Lăng lại được an bài ngồi chờ ở khách sảnh bên kia. Đi vào thấy sứ thần Đại Sở phái tới, Diệp Ly sửng sốt một chút, thì ra cũng coi như là người quen. Du Vương, Mặc Cảnh Du.
“A Ly, nàng đã trở lại?” Thấy Diệp Ly xuất hiện ở cửa, trên mặt Mặc Tu Nghiêu vốn có một tia không kiên nhẫn lập tức nở nụ cười đứng dậy nghênh đón Diệp Ly. Mặc Cảnh Du cũng vội vàng đứng dậy hành lễ, “Định Vương phi. Vương phi đây là?” Diệp Ly cười yếu ớt nói: “Hóa ra là Du Vương, vừa rồi ta rời thành đi thăm ngoại tổ phụ một chút, Du Vương tới nhưng lại không thể tiếp đón từ xa, mong được lượng thứ.”
Mặc Cảnh Du đương nhiên biết trên núi ngoài thành không xa có một tòa thư viện Ly Sơn, kia vốn là thư viện Ly Sơn của Đại Sở, là một trong ba đại thư viện đương thời. Mà cũng bởi vì Mặc Cảnh Kỳ ngu xuẩn mà không công lại tiện nghi cho Tây Bắc. Hai năm qua chế độ chọn lựa nhân tài ở Tây Bắc cũng đã thành hình, trong này nhân tố chính là thư viện Ly Sơn luôn không ngừng hấp dẫn và nuôi dưỡng nhân tài. Rất nhiều học sinh không ngại ngàn dặm xa xôi đến học mà phần lớn trong đó sau khi học thành đều chọn ở lại Tây Bắc. Huống chi hai năm nay Tây Bắc gia tăng phúc lợi cho học sinh trong vùng, điều này càng làm cho họ thêm trung thành và tận tâm với Định Vương phủ.
“Du Vương mời ngồi.” Đi theo Mặc Tu Nghiêu ngồi vào vị trí chủ vị, Diệp Ly lại cười nói.
Mặc Cảnh Du tạ ơn lần nữa rồi ngồi xuống, nhìn một chút thấy tâm trí Mặc Tu Nghiêu rõ ràng không đặt trên người mình, không khỏi cười khổ, không biết nên mở miệng thế nào. Diệp Ly có chút áy náy nói: “Có phải là ta đã quấy rầy hai người nói chuyện rồi không?” Mặc Tu Nghiêu kéo tay Diệp Ly đặt trên đầu gối vừa ngắm nghía vừa nói: “Nào có chuyện gì? Đến cầu viện ý mà.”
“Cầu viện?” Diệp Ly khiêu mi.
Mặc Cảnh Du vì Mặc Tu Nghiêu nói truyện trực tiếp mà cười khổ. Hắn đúng là tới cầu viện nhưng mà Mặc Tu Nghiêu lại dùng giọng điệu này nói chuyện thực khiến cho người ta cảm thấy không xuống đài được. Diệp Ly cau mày nói: “Tình huống đã xấu đến mức đó sao? Lê Vương lại đồng ý hướng Mặc gia quân cầu viện?”
Mặc Cảnh Du có chút lúng túng, Lê Vương quả thật không đồng ý. Không thể không nói Mặc Cảnh Lê và Mặc Cảnh Kỳ cho dù không hợp nhưng rốt cuộc vẫn là huynh đệ ruột. Đối với vấn đề Định Vương phủ hai người đều không thể giữ vững nguyên tắc, đại khái khác biệt duy nhất đó là đối tượng của Mặc Cảnh Kỳ là Định Vương phủ, bất luận Định Vương là ai thì hắn đều hận không thể nhào qua cắn hai cái. Mà Mặc Cảnh Lê thì càng nhiều hơn là nhằm vào Mặc Tu Nghiêu. Nhưng mà cục diện hiện nay không cho phép Mặc Cảnh Lê phản đối hoặc là Mặc Cảnh Lê có thể mang theo người của mình lui giữ Giang Nam. Nhưng những người khác thì không thể, gốc rễ của bọn họ đều ở Sở Kinh, một khi Sở Kinh bị phá thì bọn họ tất cả đều xong đời.
“Hiện nay Lãnh tướng quân gian nan ngăn cản Bắc Cảnh ở Tử Kinh quan, tháng trước Tây Lăng và Bắc Nhung lại đồng thời phát động công kích với Đại Sở. Đại Sở ba mặt thụ địch, thật sự là….Mong rằng Định Vương nể tình cùng chung huyết mạch với Đại Sở mà vươn tay giúp đỡ.”
Mặc Tu Nghiêu cười lạnh một tiếng, “Vươn tay giúp đỡ? Đây là ý của mấy lão đầu tử trong triều kia đúng không? Mặc Cảnh Lê đồng ý à? Du Vương có dám cam đoan lúc Bản Vương xuất binh thì Mặc Cảnh Lê kia sẽ không ở sau lưng mà chém một đao không? Loại chuyện như vậy Mặc gia quân ta không thể tiếp nhận lần thứ hai. Du Vương mời trở về đi.”
“Định Vương…Chẳng lẽ ngài thật sự thấy ૮ɦếƭ mà không cứu?” Mặc Cảnh Du vẫn còn khuyên nữa, mặc dù hắn thân cận với Mặc Cảnh Lê nhưng cũng không muốn thấy Đại Sở bị diệt, “Có phải là Định Vương thấy thành ý của chúng ta không đủ hay không? Nếu như có chuyện gì chúng ta có thể làm, Định Vương cứ nói?”
“Thành ý?” Mặc Tu Nghiêu lạnh nhạt nói: “Từ đầu tới cuối Bản Vương không hề thấy cái gì gọi là thành ý cả. Nhưng mà…Cũng không phải là không được…”
Mặc Cảnh Du mừng rỡ, “Xin Định Vương cứ việc phân phó.”
Mặc Tu Nghiêu bên mép nổi lên một tia cười lạnh,”Chỉ cần Mặc Cảnh Lê chịu quỳ gối trước mặt Mặc gia quân, thay mặt hoàng thất Đại Sở tạ tội thì Bản Vương sẽ xem xét.”
Sắc mặt Mặc Cảnh Du đột biến, lập tức hiểu lần này đến là vô ích. Đừng nói để Mặc Cảnh Lê quỳ gối trước mặt Mặc gia quân mà chỉ sợ đối với Mặc Tu Nghiêu khom lưng cũng không làm được. Bất đắc dĩ thở dài, Mặc Cảnh Du rốt cuộc như đưa đám, cúi thấp đầu xuống.
Mặc Tu Nghiêu cười nói: “Xem ra Du Vương đã buông tay, như vậy liền mời về đi.”
Mặc Cảnh Du nhìn vẻ mặt lạnh nhạt của Mặc Tu Nghiêu một chút, rốt cuộc thở dài một tiếng đứng đậy đi ra cửa.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc