Thịnh Thế Đích Phi - Chương 224

Tác giả: Phượng Khinh

Chương 224: Thế tử biến thành trộm mộ

“Khởi bẩm Vương gia, không tốt rồi!” Trong dịch quán Ly thành, trên mặt người hầu bối rối gõ cửa phòng Trấn Nam Vương. Không bao lâu, cửa phòng mở ra từ bên trong, Trấn Nam Vương âm trầm đứng tại cửa ra vào nhìn chằm chằm vào người hầu trước mắt vội vàng hấp tấp, lạnh giọng nói: “Xảy ra chuyện gì?” Người hầu thở hổn hển, lắp bắp mà nói: “Thế tử! Thế tử đã xảy ra chuyện. . . Thế tử bị người Định Vương phủ bắt lại.” Trong lòng Trấn Nam Vương trầm xuống, người phía dưới tự nhiên sẽ không bắn tên không đích, nhưng hai ngày này lại hoàn toàn không nghe đã từng nói qua Ly thành hoặc bên cạnh Ly thành có bất kỳ tình huống điều động binh mã nào, sao Đằng Phong sẽ. . .
“Còn có cái gì, mau nói!” Trấn Nam Vương trầm giọng nói.
Người hầu vội vàng nói: “Toàn bộ người đi theo Thế tử ra ngoài đều đã mất liên lạc, nghe nói sáng sớm hôm nay, Định Vương phi tự mình bắt lại một đám người hồi phủ. Người phía dưới đến bẩm báo nói thấy được Thế tử gia còn có thái tử Bắc Nhung, thất vương tử cùng với Lê Vương Đông Sở.” Trấn Nam Vương mày kiếm nhíu chặt lại, “Bắt nhiều người như vậy, Định Vương phủ muốn làm gì?” Nếu nói là Định Vương phủ muốn khai chiến với các quốc gia, Trấn Nam Vương quả quyết không tin. Những thứ khác không nói, mặc dù Mặc gia quân rất lợi hại nhưng cũng không bù được liên quân Tam quốc đồng thời công kích. Đang suy tư về mục đích của Định Vương phủ chuyến này, phía dưới có người đưa tới một tờ thiếp mời “Vương gia, Định Vương, Định Vương phi mời Vương gia qua phủ một chuyến.” Trấn Nam Vương tiếp nhận thiếp mời thản nhiên nói: “Bản vương đã biết, đi xuống đi.”
Cho lui hạ nhân báo tin, tùy tùng đứng hầu một bên cẩn thận từng li từng tí mà hỏi: “Vương gia, chúng ta đi sao?”
Trấn Nam Vương lật xem thiếp mời thanh lịch đại khí trong tay cười lạnh nói: “Đằng Phong đang ở trong tay người ta, có thể không đi sao?”
Trong Định vương phủ, Hàn Minh Tích đang tràn đầy oán khí phàn nàn với Diệp Ly chuyện mình gặp phải ngày hôm qua. Diệp Ly mỉm cười nhìn bộ dáng lòng đầy căm phẫn của hắn cười nói: “Minh Tích, đều là hiểu lầm một hồi. Ta thay bọn hắn chịu tội với ngươi vẫn không được sao?” Hàn Minh Tích liếc qua Mặc Tu Nghiêu ngồi ở một bên bình tĩnh uống trà, khẽ hừ một tiếng lầu bầu nói: “Cái gì hiểu lầm! Rõ ràng là có người tính toán ta!” Biết rõ Kỳ Lân muốn bắt người còn nói với hắn có thể đi chỗ đó kiếm một số, rõ ràng là không có lòng tốt. Hắn cũng ngu ngốc, rõ ràng tin tưởng Mặc Tu Nghiêu sẽ chỉ điểm tài lộ cho hắn, Mặc Tu Nghiêu rõ ràng chỉ biết bóc lột hắn được không? Diệp Ly che miệng cười nói: “Minh Tích, chuyện này quả nhiên là hiểu lầm. Chuyện của Kỳ Lân là ta nhất thời hạ quyết định, mà ngay cả Vương gia cũng không biết.” Hàn Minh Tích biết rõ Diệp Ly không sẽ vì loại chuyện nhỏ nhặt này lừa gạt hắn, chỉ ừ hử hừ tự nhận không may.
Mặc Tu Nghiêu đặt chén trà xuống, nhướn nhìn hắn nói: “Tuy là như thế, nhưng ngươi cũng mò được không ít sao? Có cái gì mà phàn nàn?” Người bọn người Lôi Đằng Phong phái đi vào có thể nói là giúp bọn hắn loại bỏ cơ quan bẫy rập trong hoàng lăng không sai biệt lắm, người Định Vương phủ đằng đi vào sau đó có thể nói là một đường xông thẳng không hề trở ngại. Ở trong đó Hàn Minh Tích tự nhiên cũng được khá nhiều chỗ tốt. Hàn Minh Tích nghĩ đến các loại trân bảo đồ cổ vàng bạc châu báu vừa mới từ bên ngoài chuyển về nhà, lửa giận trong lòng cũng không lớn như vừa rồi. Cảnh giác trừng Mặc Tu Nghiêu nói: “Những vật kia đều là của ta, ngươi đừng mơ tưởng nhúng chàm.” Mặc Tu Nghiêu từ chối cho ý kiến, nếu hắn quả thật muốn, còn sợ không lấy được ít đồ kia từ trên tay Hàn Minh Tích sao? Hoàn toàn không cần phải cãi lộn với Hàn Minh Tích trước mặt A Ly.
Từ Thanh Trần ngồi ở một bên xem cuộc vui, thấy bọn họ đã ầm ĩ xong, mới mỉm cười mở miệng nói: “Ly nhi, muội bắt những người kia lại có tính toán gì không?” Đó đều là nhân vật hết sức quan trọng của các quốc gia, cũng chính bởi vậy bắt đầu xử lý mới phiền toái, nhẹ không được nặng không cũng được. Diệp Ly cười nói: “Đại ca có ý kiến gì?” Từ Thanh Trần không để ý vuốt vuốt mỹ ngọc treo bên hông, trầm tư chốc lát nói: “Ta xem Ly nhi cũng không muốn làm gì bọn họ. Cuối cùng chỉ sợ còn phải thả người. Mấu chốt là thả như thế nào. . . Còn có chúng ta có thể có được bao nhiêu chỗ tốt?” Diệp Ly cười nói: “Trong lòng đại ca nắm chắc cơ hội. Chúng ta cũng không trông cậy vào có thể được đến bao nhiêu chỗ tốt, lúc này đây cũng chỉ định một lần duy nhất tiễn những người này ra khỏi Tây Bắc mà thôi. Bọn hắn giày vò đủ lâu ở Tây Bắc rồi.” Trên mặt Từ Thanh Trần hiện lên một tia hiểu rõ, lúc này đây làm ra động tĩnh lớn như vậy, càng nhiều hơn là muốn khiến cho các thế lực kiêng kị Tây Bắc, khiến bọn hắn không dám hành động thiếu suy nghĩ. Gật đầu nói: “Ta đã biết, lát nữa lại nói một tiếng với cha và Nhị thúc.” Diệp Ly gật đầu nói: “Như vậy chuyện đàm phán cùng các quốc gia làm phiền đại ca và cậu rồi.”
“Khởi bẩm Vương phi, Trấn Nam Vương đến!” Bên ngoài thị vệ bẩm báo ở cửa ra vào. Diệp Ly và Mặc Tu Nghiêu liếc nhau, đều cười cười. Mặc Tu Nghiêu đứng lên nói: “Hắn tới thật nhanh, A Ly, chúng ta ra gặp Trấn Nam Vương. Nên để Bản vương tự mình nói chuyện với Trấn Nam Vương thì tốt hơn.” Diệp Ly cũng đồng ý. Mặc dù Trấn Nam Vương này chỉ là thân phận Vương gia, nhưng không giống những người khác, ông ta có thể sinh ra ảnh hưởng trực tiếp nhất đối với Tây Lăng. Bởi vì toàn bộ Tây Lăng đã ở dưới sự khống chế của lão. Người như vậy, hiển nhiên khó chơi hơn Thái tử Bắc Nhung hoặc Lê Vương Đại Sở.
Khi hai người cùng nhau đến đại sảnh, trong sảnh lại không có nửa cái bóng người, ngược lại bên ngoài truyền đến tiếng đánh nhau. Bước ra đại sảnh xem xét, trong sân có hai bóng người lúc lên lúc xuống dây dưa không ngớt. Thì ra lại là Trấn Nam Vương và Lăng Thiết Hàn đang tại so chiêu, đã hấp dẫn không ít người qua lại ngừng chân quan sát. Lăng Thiết Hàn động thủ theo tiêu chí ngươi không thiếu một cánh tay ta cho ngươi một bước nói chuyện, ngươi thiếu đi cánh tay đó là chính ngươi không có bản lĩnh. Cho nên ra tay chưởng thế như bài sơn đảo hải không chút lối thoát. Diệp Ly tựa bên người Mặc Tu Nghiêu xem hai âm thanh kịch liệt giao thủ, một bên nhỏ giọng hỏi: “Nếu giao thủ cùng với Lăng Thiết Hàn, chàng có nắm chắc thắng sao?” Mặc Tu Nghiêu chuyên chú nhìn tình hình chiến đấu trước mắt, hồi lâu mới trầm giọng đáp: “Không có. Tư chất, ngộ tính, chăm chỉ Lăng Thiết Hàn không thiếu chút nào, những năm gần đây vẫn một mực khổ luyện không ngừng. Nếu không có tổn thương bệnh mười năm này ta có lẽ có thể miễn cưỡng thắng hắn một bậc. Nếu là hiện tại. . . Chỉ sợ còn phải thua một ít.” Thiên phú của Mặc Tu Nghiêu xác thực là thế gian hiếm thấy, nhưng cho dù thiên phú cũng chịu không được mười năm này hao phí. Trên thực tế võ công của Mặc Tu Nghiêu còn có thể duy trì đến tình trạng hiện nay, đã không biết hao tốn bao nhiêu mồ hôi cùng vất vả mới có được rồi.
“Hôm nay, Lăng Thiết Hàn có thể nói là hoàn toàn xứng đáng cao thủ đệ nhất thiên hạ rồi. . .” Nhìn hai người trước mắt giao thủ, Mặc Tu Nghiêu nhẹ giọng thở dài nói.
“Chàng nói. . .”Diệp Ly khẽ giật mình, Mặc Tu Nghiêu tiếp lời nói: “Trấn Nam Vương không phải là đối thủ của Lăng Thiết Hàn, Mộc Kình Thương lại càng không phải.” Mặc Tu Nghiêu cũng tự thừa nhận không bằng Lăng Thiết Hàn, Lăng Thiết Hàn xác thực là hoàn toàn xứng đáng cao thủ đệ nhất thiên hạ. Quả nhiên, Lăng Thiết Hàn không lưu tình chút nào mà Trấn Nam Vương rõ ràng đã có chút không tại trạng thái tình hình xuống, rất nhanh Trấn Nam Vương mà bắt đầu biểu hiện ra xu thế thất bại. Nhưng Lăng Thiết Hàn lại hiển nhiên không có chút suy nghĩ ngừng lại, không chút lưu tình vẫn tấn công mạnh như cũ. Diệp Ly xem cũng không nhịn được vì Trấn Nam Vương mặc niệm, hôm nay ý định ban đầu nàng mời Trấn Nam Vương đến Định Vương phủ tuyệt đối không phải là để Lăng Thiết Hàn chỉnh lão ta, nàng chỉ muốn để sự tình sớm chấm dứt một chút mà thôi, tất cả đều là trùng hợp. . .
“Lăng Thiết Hàn so chiêu với người đều ra tay ác như vậy?” Diệp Ly nhíu mày hỏi, nhớ tới trước đó Mặc Tu Nghiêu và Lăng Thiết Hàn còn có một hồi ước định luận võ thì không khỏi có chút bận tâm. Mặc Tu Nghiêu cười một tiếng, thò tay ôm nàng vào lòng, không chút để ý mọi người bên cạnh đang xem cuộc chiến ghé mắt, thấp giọng cười nói: “Lăng Thiết Hàn lại không phải người ngu, thực dốc sức liều mạng với ta cho dù ta thảm hơn hắn thì hắn cũng sẽ không tốt chỗ nào.” Chênh lệch giữa bọn hắn còn chưa tới tình trạng có thể làm cho Lăng Thiết Hàn nghiêng về một bên áp chế hắn. Nếu phát huy vượt xa người thường, ai thua ai thắng cũng chưa biết chừng, Lăng Thiết Hàn muốn dốc sức liều mạng với hắn sẽ chỉ là kết quả lưỡng bại câu thương, “Huống chi. . . Nàng đừng nhìn bọn hắn đánh lợi hại như vậy, Lăng Thiết Hàn không dốc hết toàn lực, Lôi Chấn Đình cũng còn có chỗ giữ lại.” Diệp Ly chỉ chỉ Trấn Nam Vương nghe nói có chỗ giữ lại vừa mới bị vỗ một chưởng, hành động rõ ràng chậm đi một ít, hỏi: “Chàng đang ám chỉ với ta là Lăng Thiết Hàn và Lôi Chấn Đình có thù oán riêng tư sao?”
Mặc Tu Nghiêu mỉm cười không nói, Lăng Thiết Hàn đã mất đi hứng thú đối với võ công của Lôi Chấn Đình, không có thù oán riêng tư sao có thể vừa nghe nói hắn đến Định Vương phủ liền trực tiếp nhào về phía trước động thủ? Đợi đến lúc xem cuộc vui xem gần xong, ngẫm lại vẫn không thể để khách nhân của Định Vương phủ bị người đánh ૮ɦếƭ trong vương phủ, Mặc Tu Nghiêu mới cười vang nói: “Trấn Nam Vương, Lăng Các chủ, luận bàn cũng gần xong rồi mọi người nghỉ tay được chứ?” Lăng Thiết Hàn nhìn lướt qua bên này, phi thân đẩy về sau trước một bước, rơi xuống trên đầu tường, đứng lại dưới cao nhìn xuống ngạo nghễ nhìn Trấn Nam Vương. So với Lăng Thiết Hàn tiêu sái, Trấn Nam Vương đã lộ ra chút chật vật khó được rồi. Khóe môi tràn ra một tia máu, một tay đè chặt *** vừa rồi chịu một chưởng của Lăng Thiết Hàn mà ẩn ẩn đau, mặt trầm như nước. Xoay người nhìn về phía Diệp Ly và Mặc Tu Nghiêu đứng ở một bên xem cuộc chiến trầm giọng nói: “Định Vương, Định Vương phi, các ngươi đây là có ý gì?”
Diệp Ly tiến lên một bước, cười yếu ớt nói: “Trấn Nam Vương thứ tội, Lăng Các chủ những ngày này đang làm khách tại quý phủ, có chỗ thất lễ còn mong rộng lòng tha thứ. Lăng Các chủ, có muốn xuống đây cùng uống chén trà?” Lăng Thiết Hàn ôm quyền với Diệp Ly, cao giọng cười nói: “Vừa rồi đi qua nơi này vừa hay nhìn thấy Trấn Nam Vương tiến đến, nhất thời ngứa nghề luận bàn một hai. Kính xin Vương phi thứ lỗi. Tại hạ còn có chuyện quan trọng trên người, đi trước xin lỗi không tiếp được rồi.” Diệp Ly gật đầu cười nói: “Lăng Các chủ đi thong thả.” Lăng Thiết Hàn gật đầu với Mặc Tu Nghiêu, phi thân đi ra Tiền viện.
Mời Trấn Nam Vương vào đại sảnh ngồi, Diệp Ly nhìn sắc mặt có chút khó coi của Trấn Nam Vương hỏi: “Vương gia, có cần để đại phu sang đây xem xem không?” Trấn Nam Vương hừ nhẹ một tiếng, tiện tay lau vết máu bên môi nói: “Đa tạ Vương phi, chút tổn thương nhỏ thôi.” Diệp Ly gật gật đầu, thoạt nhìn xác thực bị thương không nặng. Tuy không biết tại sao Lăng Thiết Hàn phải đột nhiên đến chọc một chân vào kết thù với Trấn Nam Vương, nhưng Diệp Ly cũng không phản đối kết quả hiện tại này. Trấn Nam Vương bị nội thương hiển nhiên so với Trấn Nam Vương hoàn hảo vô khuyết càng thêm phù hợp ích lợi của bọn họ.
Lại để thị nữ dâng trà lui ra, Trấn Nam Vương nhìn Mặc Tu Nghiêu và Diệp Ly, gọn gàng dứt khoát mà hỏi: “Nghe nói khuyển nhi đang làm khách tại vương phủ, không biết có thể cho hắn đi ra gặp mặt hay không?” Mày kiếm Mặc Tu Nghiêu nhướn lên, sợi tóc trắng như tuyết nổi bật lên cả dáng tươi cười lạnh lùng vô tình, “Làm khách? A Ly, nàng mời Thế tử Trấn Nam Vương đến quý phủ làm khách rồi hả?” Diệp Ly lắc đầu, cười yếu ớt nói: “Hôm trước ta vừa ra khỏi thành dò xét nơi đóng quân của Kỳ Lân, buổi sáng hôm nay mới trở về. Sao có thể mời Thế tử Trấn Nam Vương đến làm khách.” Nghe vậy, trong lòng Trấn Nam Vương trầm xuống, cũng đã hiểu Lôi Đằng Phong rõ ràng dẫn theo nhiều người như vậy vì cái gì còn có thể lặng yên không một tiếng động rơi vào trong tay Định Vương phi rồi. Kỳ Lân. . . đội quân mạnh nhất dưới trướng Định Vương phi, nhưng chưa có ai từng chính thức biết được tung tích của nó, có thể biết đến cũng chỉ có chiến tích bưu hãn chưa bao giờ thất bại của bọn hắn.
Trấn Nam Vương khẽ nhíu mày, lấy ra thiếp mời nhận được hỏi: “Như vậy, tờ thiếp mời này của Vương gia, Vương phi là có ý gì? Không biết mời Bản vương đến quý phủ có gì muốn làm?”
Mặc Tu Nghiêu nghiêng người dựa vào tay vịn, cười nhạt nói: “Thật ra cũng không đại sự gì. Qua ít ngày Bản vương và Vương phi sắp sửa dò xét các nơi Tây Bắc, không ở Ly thành. Cho nên muốn nói một tiếng cùng Vương gia, để tránh đến lúc đó có chỗ nào chiêu đãi không chu toàn.” Trấn Nam Vương rũ mắt, nghĩ nghĩ mới cười nói: “Thì ra là thế, kỳ thật Bản vương và khuyển nhi rời khỏi Tây Lăng đã gần hai tháng, sự vụ trong nước bận rộn, vốn cũng sớm có ý cáo từ. Chỉ là. . . Hôm qua khuyển nhi ra ngoài chưa về, chỉ sợ còn muốn xin Vương gia cùng Vương phi hao tâm tổn trí nhiều hơn.” Mặc Tu Nghiêu hào phóng nhận lời nói: “Chuyện này Trấn Nam Vương cứ yên tâm, chỉ cần Thế tử vẫn còn ở khu vực Tây Bắc của ta, coi như giấu vào trong động đất thì Bản vương cũng có thể tìm ra cho ngài.” Trong lòng Trấn Nam Vương hơi trầm xuống, nói cả buổi Mặc Tu Nghiêu nhìn như nhận lời kỳ thật cái gì cũng không đáp ứng. Người bị Mặc Tu Nghiêu bắt, đây là chuyện trong lòng mọi người biết rõ, nhưng chỉ cần Mặc Tu Nghiêu không thừa nhận ai cũng không có cách gì với hắn. Hơn nữa hắn hứa hẹn tìm người, mười ngày nửa tháng là tìm, ba năm năm năm cũng là tìm, lúc này Định Vương phủ có thể kéo dài rất tốt, Tây Lăng và Trấn Nam Vương phủ lại không kéo dài nổi. Tuy Đằng Phong không phải con trai độc nhất của hắn nhưng lại là một người con trai xuất chúng duy nhất, vô luận thế nào cũng không thể hỏng trong tay Mặc Tu Nghiêu.
Ngẩng đầu lên, Trấn Nam Vương trầm giọng nói: “Tiểu nhi không hiểu chuyện, nếu có chỗ nào mạo phạm Vương gia và Vương phi, Bản vương thay hắn xin lỗi. Mong rằng Định Vương giơ cao đánh khẽ.” Nói như vậy, đã là yếu thế rồi.
Ánh mắt Mặc Tu Nghiêu chớp lên, cười nhạt nói: “Vương gia nói quá lời rồi. Bản vương nhớ đến. . . hôm qua lúc A Ly ra khỏi thành gặp được không ít nhân sĩ hành tung quỷ bí đột nhiên xuất hiện tại Tây Bắc cho nên đã cho người bắt những người này giam lại rồi. A Ly?” Diệp Ly dáng tươi cười dịu dàng, gật đầu nói: “Hôm qua lại bắt không ít người. Trác Tĩnh?” Trác Tĩnh nghĩ nghĩ, gật đầu nói: “Xác thực có một người tự xưng là Thế tử Trấn Nam Vương đấy, nhưng thuộc hạ không quen biết Thế tử Trấn Nam Vương, hơn nữa Thế tử Trấn Nam Vương đang yên lành ở trong dịch quán sao có thể chạy đến bên cạnh Hồng Châu đây? Thuộc hạ cho rằng hắn là một tên lường gạt, liền sai người đưa hắn cùng nhốt lại rồi.” Không e dè mà nói, lại phối hợp khuôn mặt tuấn tú lạnh lẽo nghiêm túc chính trực của Trác Tĩnh, lập tức hiện ra lời lẽ chính nghĩa như thật.
Ở đây ai mà không phải cao thủ diễn trò, Mặc Tu Nghiêu ngồi dậy nhẹ giọng trách mắng: “Chuyện Thế tử Trấn Nam Vương lớn như thế sao có thể tùy ý xử lý? Còn không nhanh chóng đi tra xem? Đi nhanh về nhanh.” Trác Tĩnh lên tiếng, lập tức lui ra đi điều tra. Đợi đến lúc bóng lưng Trác Tĩnh biến mất tại cửa ra vào, Mặc Tu Nghiêu mới nâng chung trà lên uống một ngụm cười nói với Trấn Nam Vương: “Vương gia đừng vội, Trác Tĩnh là người bên cạnh A Ly, ngày thường làm việc cũng vô cùng chắc chắn đấy. Lần này cũng chỉ là nhất thời sơ sót, chắc hẳn rất nhanh có thể làm rõ chuyện từ đầu đến cuối.” Sao Trấn Nam Vương lại nhìn không ra Mặc Tu Nghiêu đang diễn trò, nhưng con trai trên tay người ta, tự nhiên là người ta nói cái gì thì là cái đó. Nhàn nhạt cười một tiếng nói: “Như thế làm phiền Định Vương rồi.”
Trác Tĩnh quả nhiên đi nhanh về nhanh, trước sau cũng không quá tầm năm phút, Trác Tĩnh xuất hiện ở cửa đại sảnh. Bước vào đại sảnh, Trác Tĩnh tiến lên cúi đầu với Diệp Ly cùng Mặc Tu Nghiêu, mở miệng thỉnh tội: “Thuộc hạ thất trách, xin Vương phi, Vương gia thứ tội. Vừa rồi thủ hạ đi trong lao dò xét. Người kia. . . Xác thực là Thế tử Trấn Nam Vương.” Mặc Tu Nghiêu nhướn mày nói: “Đã như vậy, vì sao còn không mời Thế tử ra?” Trác Tĩnh khó xử mà nói: “Chuyện này. . . .”
“Có chuyện nói thẳng.” Diệp Ly nói. Trác Tĩnh nói: “Những người kia sau khi bắt về đã giao cho Phượng Tam công tử. Phượng Tam công tử nói bình sinh ghét nhất những kẻ trộm phần móc mộ, Phượng Tam công tử nói tội trộm phần móc mộ này theo như luật phải đánh 100 trượng lưu vong biên quan. Trộm cắp Hoàng lăng theo như luật nên chém. Vương tử phạm pháp cùng tội thứ dân, cho nên. . . Phượng Tam công tử không chịu giao phạm nhân cho thuộc hạ. Thuộc hạ làm việc bất lợi, xin Vương phi thứ tội.” Nhìn Trấn Nam Vương ngồi ở một bên sắc mặt xám ngắt, Diệp Ly áy náy cười nói: “Phượng Tam tuân mệnh Vương gia tham dự sắp xếp luật pháp của Ly thành cùng Tây Bắc. Cái gọi là tân quan thượng nhậm tam bả hỏa*, khó tránh khỏi có chút đầu óc không rộng rãi, xin Vương gia thứ lỗi.” Quay đầu nói với Trác Tĩnh: “Mời Phượng Tam tới.”
*Tục ngữ nói “Tân quan thượng nhâm tam hỏa” ý nói là quan viên mới nhận chức, ban đầu có chút quyền hành, trước tiên phải thực hiên hai, ba việc có ích cho dân chúng. Hàm ý rằng sau này có làm được chuyện tốt cho dân chúng hay không thì không biết trước được, nhưng trước mắt cứ cho dân chúng thấy được lợi ích đã. “Ba bàn hỏa” ở đây là so sánh với ba lợi ích đầu tiên, giống như đốt lên ba đống lửa để người khác chú ý, vừa có thanh vừa có sắc. Đây cũng là việc mà các huyện lệnh từ thời xưa thường làm, lâu dần thành câu tục ngữ cửa miệng.
“Không cần mời, thuộc hạ Phượng Tam cầu kiến Vương gia Vương phi.” Lời của Diệp Ly còn không xong, giọng nói của Phượng Chi Dao liền vang lên ở ngoài cửa. Phượng Tam công tử vẫn mặc một bộ áo đỏ, phong thái nhanh nhẹn nghiễm nhiên một bộ dáng quý công tử danh môn. Diệp Ly nói: “Phượng Tam, Thế tử Trấn Nam Vương trong tay ngươi?” Phượng Chi Dao nhướn mày cười cười, khoan thai phe phẩy quạt xếp trong tay cười nói: “Khởi bẩm Vương phi, trong tay thuộc hạ không có Thế tử nào hết, chỉ có kẻ trộm mộ. Thuộc hạ đúng là vì chuyện này đến bẩm báo Vương gia Vương phi, theo ý kiến của thuộc hạ, những người này cả gan làm loạn trộm cắp Hoàng lăng, tội đáng nên chém. Thuộc hạ đề nghị vấn chém đầu những người này thẩm trước mặt mọi người, cũng thông báo tội này đến thiên hạ!”
Sắc mặt Trấn Nam Vương cực kỳ khó coi, nếu Thế tử Trấn Nam Vương thật sự bởi vì loại tội danh trộm mộ này bị chém, vậy thể diện của Trấn Nam Vương phủ và Tây Lăng quả nhiên mất hết, thiên hạ đều biết. Hết lần này tới lần khác Phượng Chi Dao còn nói đường hoàng làm cho không ai có thể phản bác. Bởi vì trộm mộ vô luận là ở Tây Lăng hay Đại Sở xác thực đều là có tội. Nhưng là nói trắng ra là, loại tội danh này thật ra chỉ nhằm vào dân chúng bình thường và trộm mộ thôi. Hoàng gia cho dù đào mộ tiền triều lại có ai có thể quản được? Nhưng hiện tại Lôi Đằng Phong rơi vào trong tay Mặc Tu Nghiêu, tội danh này lại khiến người ta không thể làm gì.
Phượng Chi Dao tiếp tục dõng dạc trần thuật, ” Tây Bắc ta mới lập, pháp điển chưa hoàn chỉnh, cần phải xử nặng mà răn đe. Huống hồ trộm phần móc mộ quả thật là tội lớn tổn hại nhân luân quấy nhiễu Vong Linh. Tuy là Hoàng lăng tiền triều, nhưng nếu không thuận theo xử nặng, tất nhiên sẽ cho thế nhân ở lại Tây Bắc ta như không hề có nhân luân đạo nghĩa, kính xin Vương gia nghĩ lại.”
Trong lòng Trấn Nam Vương thở dài một tiếng, hiểu rõ hôm nay vô luận như thế nào đều bại. Đứng dậy chắp tay với Diệp Ly cùng Mặc Tu Nghiêu nói: “Khuyển tử tùy ý làm bậy, gây ra tội lớn ngập trời như thế, kính xin Định Vương và Vương phi khoan dung một hai. Tây Lăng và Trấn Nam Vương phủ ta nguyện ý đem hết khả năng bồi thường tổn thất của Định Vương phủ và Tây Bắc.”
Nghe vậy, Diệp Ly và Mặc Tu Nghiêu liếc nhau, hiểu ý mà cười. Chịu nhận thua, là chuyện tốt.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc