Thịnh Thế Đích Phi - Chương 219

Tác giả: Phượng Khinh

Chương 219: Tàng bảo đồ của Cao tổ

Vừa đi vào trong viện của Trầm Dương đã nghe thấy tiếng cãi vả kịch liệt ở bên trong, cũng không giống tư thế một lời không hợp liền muốn đánh nhau như Trầm Dương và Lâm đại phu, mà là các loại giễu cợt, châm chọc, khinh miệt sắc bén, cho dù Diệp Ly đứng ở cửa nghe mà khóe miệng cũng không nhịn được co giật .
Còn chưa bước vào phòng đã nghe, hai người lần trước còn như nước với lửa, hiện tại lại nhất trí đối ngoại. Trầm Dương ngồi ở một bên, tự nhiên thưởng thức trà, một bộ dáng danh sĩ phong lưu. Lâm đại phu cũng ngồi ở một bên uống trà, chẳng thèm nhìn tới mấy người trước mắt. Trác Tĩnh mang theo Lãnh Lưu Nguyệt và Bệnh thư sinh đến đây, chỉ đành phải khuyên bảo, “Hai vị tiên sinh, là Vương phi mời hai vị xem cho vị này một chút.” Lâm đại phu hừ nhẹ một tiếng, liếc xéo Trác Tĩnh một cái, rồi nói: “Sao lão phu không nhớ rõ, mình phải nghe theo mệnh lệnh của Vương phi nhà ngươi? Nàng ấy nói xem thì phải xem sao?” Trầm Dương cười nói: “Mặc dù tại hạ nhận bổng lộc của Định Vương phủ, nhưng. . . Thân là một thần y có tự tôn, tại hạ tuyệt đối sẽ không xem bệnh thay đồng nghiệp.” Hiển nhiên, lời này rất hợp khẩu vị của Lâm đại phu, Lâm đại phu gật đầu lia lịa, nói: “Lại nói, năm đó trên giang hồ, lão phu cũng đã từng có một danh hiệu, xưng là thấy ૮ɦếƭ mà không cứu. Ý là. . . Không đáng ૮ɦếƭ, không cứu; đáng ૮ɦếƭ, càng không cứu!” Lúc Lâm đại phu lăn lộn trên giang hồ, thì ít nhất cũng đã hơn ba mươi năm trước rồi, còn lớn hơn tuổi của mọi người ở đây, nên tất nhiên cũng không có ai đi so đo, rốt cuộc lời của ông ấy là thật hay giả, ngược lại, biểu lộ lập trường của mình rất rõ ràng dứt khoát.
Bệnh thư sinh ho không ngừng, cũng không biết vì bị tức hay thật sự bị thương quá nặng, thật vất vả mới ngừng lại, liền vừa lôi kéo Lãnh Lưu Nguyệt vừa nói: “Nhị tỷ, chúng ta đi thôi.” Dứt lời ánh mắt như bị ngâm độc xẹt qua trên người Trầm Dương và Lâm đại phu, trong lòng tính toán, chờ thương thế của hắn tốt lên, sẽ trở lại độc ૮ɦếƭ hai lão bất tử này. Tất nhiên, ánh mắt và vẻ mặt của hắn đều bị Trầm Dương và Lâm đại phu thu vào trong mắt. Nhưng mà, nếu là người khác, thì có lẽ sẽ sợ độc thuật xuất thần nhập hóa và kịch độc khó giải của Bệnh thư sinh. Còn hai người này, thì cũng có thể nói là thầy thuốc số một số hai hiện nay, trừ phi Bệnh thư sinh thật sự có bản lãnh điều chế ra kịch độc thượng cổ thất truyền, nếu không, thật sự không có bao nhiêu loại độc có thể hù dọa được bọn họ.
Lãnh Lưu Nguyệt khác với Bệnh thư sinh, danh tiếng của Trầm Dương, nàng cũng đã từng nghe. Chính Diêm Vương các là nơi tập trung những người có đủ loại tính cách cổ quái, nên tất nhiên, Lãnh Lưu Nguyệt cũng hiểu rằng, tính tình của hơn phân nửa những người có bản lãnh đều hơi kỳ quái. Nhàn nhạt nhìn Bệnh thư sinh một cái, rồi chắp tay nói: “Tam đệ vô lễ, xin hai vị đại phu tha lỗi.” Nghe lời nói của Lãnh Lưu Nguyệt, Diệp Ly liền hiểu, tám phần là Bệnh thư sinh khiêu khích trước. Dù sao, mặc dù mỗi ngày, Trầm Dương và Lâm đại phu đều ầm ĩ, nhưng lại chưa từng tranh chấp với người không liên quan gì với mình, hay vô duyên vô cớ làm khó người đến xin xem bệnh, hơn nữa còn là người mà nàng đưa tới. Thấy vậy, Diệp Ly cũng không vội vàng đi vào khuyên can nữa, dựa vào tường ngoài, nghĩ đến, giao tình của Mặc Tu Nghiêu và Lăng Thiết Hàn cũng không bình thường, chỉ sợ, giết Bệnh thư sinh thì không được, đã tìm được một cơ hội, thì cũng phải dạy dỗ hắn ta một bữa, mới có thể tiêu tan tức giận trong lòng nàng.
“Nhị tỷ, tỷ không cần cầu xin hai lão đầu tử này! Bằng vào chút bản lãnh mà ngay cả phương thuốc cũng không nghĩ ra được của bọn họ, thì có thể có bản lãnh gì mà chữa bệnh cho đệ?” Bệnh thư sinh khinh thường nói.
“Câm miệng!” Lãnh Lưu Nguyệt cau mày lớn tiếng trách mắng, “Nói thêm một câu nữa, tỷ liền kêu Đại ca nhốt đệ vào trong cấm địa không cho ra nữa!” Bệnh thư sinh ngẩn ra, nhìn cô gái áo đen xinh đẹp lãnh mạc trước mắt, trong mắt hiện lên một tia ảm đạm. Bên kia, Lâm đại phu cười hắc hắc, liếc Bệnh thư sinh, nói: “Nói thật hay, giống như phương thuốc này được chính ngươi viết ra vậy.” Trầm Dương biết, trên căn bản, phương thuốc cổ truyền của hoa Bích Lạc cũng chỉ là truyền thuyết thôi, trong các quyển sách được ông cất giữ cũng chỉ có hơn phân nửa phương thuốc thôi, hơn nữa còn là phương thuốc cổ từ ngàn năm trước. Không chỉ có kiểu chữ khác, rất nhiều tên thuốc khác, mà ngay cả ý cũng chỉ ghi rất đơn giản. Trừ phi lấy được phương thuốc cổ truyền đầy đủ, nếu không, ông thật sự không tin tiểu tử kỳ quái trước mắt này có thể tự nghĩ ra phương thuốc.
Bệnh thư sinh lạnh lùng cười một tiếng, ngậm miệng không nói. Không phải chính hắn viết ra thì thế nào? Vận khí của hắn tốt, lấy được phương thuốc cổ truyền đầy đủ, thì chính là hắn thắng. Những người này muốn biết phương thuốc cổ truyền, còn không phải cầu hắn sao?
“Trầm tiên sinh, sư phụ, sao vậy?” Thấy bên trong cũng đã ầm ĩ xong, Diệp Ly đi ra, mỉm cười hỏi mọi người đang giương cung bạt kiếm trước mắt. Trác Tĩnh đi đến, kể đơn giản lại mọi chuyện với Diệp Ly, quả nhiên, Bệnh thư sinh này chưa bị đánh đã lâu. Có lẽ, mới vừa rồi bị tức giận không thể phát tiết ở khách sảnh, nên đã trực tiếp phát tiết lên người Trầm Dương và Lâm đại phu. Nhưng hai người này, có người nào dễ đối phó chứ? Ầm ĩ không ngừng một trận, làm cho Bệnh thư sinh suýt chút nữa phun máu. Trầm Dương cười cười không nói chuyện, nhưng Lâm đại phu thì lại không khách khí như thế, hừ nhẹ một tiếng, nói: “Ngươi tìm ở đâu ra con ma ốm ác độc như vậy? Sắp ૮ɦếƭ cũng không biết an phận.” Diệp Ly khẽ nhướng mày, nhìn về phía Bệnh thư sinh và Lãnh Lưu Nguyệt. Nhưng nàng chỉ thấy Bệnh thư sinh vẫn mang bộ dạng bệnh tật từ trước đến nay, cho nên, dù bị đánh Mặc Tu Nghiêu một chưởng, thì vẫn là bệnh tật thôi, không nhìn ra bộ dáng sắp ૮ɦếƭ mà. Nhưng Lãnh Lưu Nguyệt lại nhíu nhíu mày, lo lắng nhìn nghĩa đệ một cái, rồi nói: “Nghĩa đệ không hiểu chuyện, đắc tội hai vị tiên sinh. Kính xin hai vị tiên sinh niệm tình đệ ấy vẫn còn trẻ không hiểu chuyện, mà cứu tính mạng của đệ ấy.”
Lâm đại phu híp mắt nhìn Lãnh Lưu Nguyệt một chút, rồi nói: “Bé con ngươi lại trung thực hơn nha đầu kia nhiều, chỉ là, đệ đệ này của ngươi. . . Hừ, ngang bướng như thế, rõ ràng chính là thiếu dạy dỗ, còn không bằng một chưởng chụp ૮ɦếƭ đi cho đỡ chướng mắt.” Lâm lão đại phu vẫn canh cánh trong lòng chuyện lúc đầu Diệp Ly lừa gạt ông, trong lòng Diệp Ly bất đắc dĩ cười khổ. Lãnh Lưu Nguyệt này là sát thủ nổi danh trên giang hồ, có phải ánh mắt của sư phụ lão nhân gia người có vấn đề không vậy?
Thần sắc Lãnh Lưu Nguyệt nghiêm túc, nhìn thần sắc vặn vẹo trên mặt Bệnh thư sinh lại nhiều thêm mấy phần bất đắc dĩ, nói: “Từ nhỏ huynh muội chúng cháu đã sống nương tựa lẫn nhau, nghĩa đệ không hiểu chuyện cũng là người làm tỷ tỷ như cháu không biết cách dạy dỗ, kính xin tiên sinh tha lỗi.” Dứt lời, Lãnh Lưu Nguyệt bái một cái thật sâu với hai người. Đúng như lời Lãnh Lưu Nguyệt nói, ba huynh muội bọn họ thật sự đã lớn lên cùng nhau từ nhỏ.
Lúc mới quen biết, Lăng Thiết Hàn lớn nhất, cũng chỉ mới mười hai tuổi, nàng chỉ có chín tuổi, mà Tam đệ nhỏ nhất mới năm tuổi. Ba đứa trẻ không có chỗ nương tựa, phiêu bạc trên giang hồ, có thể nghĩ được đã chịu khổ như thế nào, sau đó, ba người được nhận vào Diêm Vương các, cái loại địa phương như Diêm Vương các thì mười đứa trẻ đi vào, có thể còn sống lớn lên, cũng chỉ hai ba đứa. Tất cả đều là Lăng Thiết Hàn che chở hai người bọn họ, trong đó, tư chất tập võ của Tam đệ kém nhất, vì để cho nghĩa đệ này sống sót trong sự huấn luyện tàn khốc ở đây, có thể nói, nàng và Đại ca đã hao hết tâm tư. Nhưng vào lúc Lãnh Lưu Nguyệt không biết, thì ai cũng không rõ, sao tính cách của đệ ấy lại trở thành như bây giờ. Nhưng mặc kệ đệ ấy như thế nào, thì vẫn chưa làm ra chuyện có lỗi với nghĩa huynh, nghĩa tỷ, trong ngày thường, hai người nói chuyện, đệ ấy đều có thể nghe vào hết. Chỉ bằng điểm này, hai người cũng không thể không quan tâm đến đệ ấy.
“Nhị tỷ!” Sắc mặt Bệnh thư sinh trắng bệch, nhìn chằm chằm Lãnh Lưu Nguyệt, từ khi ba huynh muội bọn họ chấp chưởng Diêm Vương các, Nhị tỷ hắn chưa từng ăn nói khép nép với người khác như vậy. Hôm nay lại làm như vậy, đều vì hắn, giống như hắn chính là một tiểu đệ đệ vĩnh viễn chưa trưởng thành, không hiểu chuyện vậy.
“Trầm tiên sinh, sư phụ. Lăng các chủ và Vương gia cũng xem như quen biết cũ, mong hai vị bao dung một chút.” Diệp Ly nhẹ giọng nói. Trầm Dương nhàn nhạt liếc Diệp Ly một cái, cười như có như không, nói: “Lâm lão cũng không nói sai. Nếu tiểu tử này còn *** tiếp nữa, thì cho dù có hoa Bích Lạc cũng không cứu được cái mạng nhỏ của hắn ta. Hắn ta cho rằng hoa Bích Lạc thật sự là tiên dược, chỉ cần còn sức, thì cũng có thể làm cho ngươi sống vui vẻ sao? Vương phi, người cũng đừng muốn phương thuốc trong tay hắn ta nữa, ta thấy, rõ ràng, chính là hắn ta không muốn sống, nói không chừng, hắn ta đã muốn đồng quy vu tận (cùng ૮ɦếƭ) với Vương gia đấy.” Nghe vậy, sắc mặt Bệnh thư sinh biến hóa, xanh mặt không nói gì. Diệp Ly nhìn thấy, âm thầm kinh ngạc, không lẽ Mặc Tu Nghiêu và Bệnh thư sinh thật sự có thâm cừu khắc cốt (thù hận sâu đến khắc ghi vào xương tủy) gì sao? Suy nghĩ một chút, Diệp Ly mới nói: “Vô luận như thế nào, thì Lăng các chủ còn ở lại Ly thành một thời gian ngắn, cũng phải nể mặt của hắn ta. Kính xin Trầm tiên sinh và sư phụ hao phí chút tâm. Huống chi. . .” Diệp Ly cúi đầu cười một tiếng, nhẹ giọng nói: “Không phải Trầm tiên sinh từng nói, ngoài bệnh của Vương gia ra, mấy năm nay cũng chưa từng thấy nghi nan tạp chứng (các chứng bệnh kỳ lạ, khó chữa) gì, nên thấy rất buồn chán sao? Đây, vị trước mắt này có tính là nghi nan tạp chứng không?” Nghe vậy, ánh mắt Trầm Dương sáng lên. Mặc dù bệnh của Bệnh thư sinh và độc của Vương gia hoàn toàn không phải cùng một khái niệm (ý là không giống nhau), nhưng cũng có một vài điểm giống, có thể dùng để nghiêng cứu. Dĩ nhiên, ông không thể lấy Mặc Tu Nghiêu ra để nghiên cứu, cho nên. . . “Hắn ta sẽ ngoan ngoãn cho lão phu xem sao?”
Khi Diệp Ly nói những lời này cũng không tránh Lãnh Lưu Nguyệt và Bệnh thư sinh, nên không đợi Bệnh thư sinh trả lời, Lãnh Lưu Nguyệt đã giành trước đáp: “Trầm tiên sinh cứ việc yên tâm, cháu bảo đảm đệ ấy sẽ ngoan ngoãn nghe lời.”
Diệp Ly cười như có như không nhìn Bệnh thư sinh đang mở to hai mắt, suy nghĩ muốn phản đối nhưng cuối cùng lại không mở miệng, hình như nàng đã biết làm gì để trị cái gia hỏa làm cho người ta chán ghét này rồi.
Một nhóm ba người của Diêm Vương các ở lại trong Định Vương phủ, có Lăng Thiết Hàn và Lãnh Lưu Nguyệt ở đây, nên Diệp Ly cũng không cần lo lắng Bệnh thư sinh sẽ giở trò quỷ gì. Nhưng mà vẫn phân phó Mặc Hoa điều thêm hai mươi tên ám vệ đóng tại chủ viện. Tần Phong cũng tự điều bốn Kỳ Lân tinh nhuệ canh giữ trong chủ viện, chỉ cần Bệnh thư sinh dám nhích tới gần chủ viện một bước, thì sẽ lập tức ***. Dù sao người khác thì không sao, nhưng Mặc Tiểu Bảo vẫn còn là đứa trẻ nằm trong nôi không có chút năng lực chống cự nào, nên tất nhiên phải cẩn thận gấp đôi.
“Tỷ võ?” Nghe Mặc Tu Nghiêu nói, đôi mi thanh tú của Diệp Ly nhíu chặt, buông Mặc Tiểu Bảo đang mở to mắt xoay tròn trong lòng xuống, “Sao Lăng các chủ lại muốn tỷ võ với chàng?”
Mặc Tu Nghiêu đặt chén trà xuống, kéo Diệp Ly vào trong lòng mình, cười nói: “A Ly không cần lo lắng, Lăng Thiết Hàn không phải kẻ ngu, cho dù thật sự tỷ võ, thì cũng sẽ không khiến cho lưỡng bại câu thương, như vậy càng không có lợi cho hắn ta.” Tất nhiên, Định Vương phủ luôn bị thế lực khắp nơi nhìn chằm chằm, nhưng nói trắng ra, có Mặc gia quân ở đây, nên những lúc thật sự cần Vương gia hắn xông pha chiến đấu lại ít đến thảm thương. Cho dù Mặc Tu Nghiêu hắn không phải cao thủ đệ nhất thiên hạ, nhưng chỉ cần còn sống, hắn vẫn là Định Vương, Mặc gia quân vẫn là Mặc gia quân. Mà Diêm Vương các lại không như vậy, Diêm Vương các là tổ chức sát thủ, là kẻ thù mà cả giang hồ và triều đình sợ như yêu ma. Nếu không phải dựa vào võ công tuyệt đỉnh của Lăng Thiết Hàn, thì cũng sẽ không được yên ổn nhiều năm như vậy, một khi Lăng Thiết Hàn và hắn lưỡng bại câu thương, thì chỉ sợ kẻ thù trong chốn giang hồ sẽ lập tức hợp nhau tấn công Diêm Vương các. Diệp Ly dựa vào trong lòng Mặc Tu Nghiêu suy tư, “Là ai mời Lăng các chủ ra tay đối phó chàng? Trấn Nam Vương sao?”
Mặc Tu Nghiêu lắc đầu, nói: “Không, chắc chắn không phải Lôi Chấn Đình. Người như Lôi Chấn Đình có tính kiêu ngạo trời sinh, lão ta mới đánh ngang tay với ta, thì tuyệt đối sẽ không mời người khác ra tay với ta nữa. Nếu ta bị người khác đánh bại, vậy chẳng phải đã nói lên Trấn Nam Vương lão không chỉ không bằng Phụ Vương, không bằng ta, mà cũng không bằng Lăng Thiết Hàn sao?” Diệp Ly nghiêm túc suy nghĩ, thấy hình như cũng hơi có đạo lý, suy tư một lát, rồi trầm giọng nói: “Đàm Kế Chi!” Không phải Mặc Cảnh Kỳ, nếu là Mặc Cảnh Kỳ, thì sẽ trực tiếp yêu cầu giết Mặc Tu Nghiêu, mà không phải tỷ võ với hắn. Chỉ có Đàm Kế Chi, bây giờ, Đàm Kế Chi đang ở Tây Bắc, nếu Mặc Tu Nghiêu bị thương nặng, hắn ta ở Tây Bắc muốn làm bất cứ chuyện gì, thì tất nhiên cũng sẽ dễ dàng hơn rất nhiều. Diệp Ly thấp giọng cười nói: “Xem ra Đàm Kế Chi vẫn chưa hết hy vọng với bảo tàng được tổ tiên hắn ta để lại.” Không trách Diệp Ly buồn cười, thật sự vị Hoàng đế Cao tổ của Tiền triều ác liệt quá mức. Xây một tòa Hoàng lăng lớn như vậy, cho con cháu đời sau hy vọng như vậy, nhưng, hết lần này tới lần khác, thứ quan trọng nhất lại là giả. Nếu là Diệp Ly, thì trong lòng cũng không nhịn được mà muốn nguyền rủa ông ta, Diệp Ly gần như có thể tưởng tượng được bộ dáng vừa cầm Truyền Quốc Ngọc Tỷ giả, vừa cười đến cực kỳ bỉ ổi khi lăng mộ được xây xong của Hoàng đế Cao tổ.
Mặc Tu Nghiêu gật gật đầu nói: “Ta nhớ lúc trước A Ly cũng đã nói có manh mối gì đó trong hoàng lăng kia, đúng không?” Lúc Diệp Ly mới trở về, suốt ngày, Mặc Tu Nghiêu chỉ muốn khóa người ở bên người, nên làm gì có tâm tư nghĩ đến những thứ này? Sau đó lại phải dưỡng thai, lại phải điều trị thân thể sau khi Mặc Tiểu Bảo ra đời, nên mặc dù Mặc Tu Nghiêu cũng đã nghe Diệp Ly nói mấy câu, nhưng lại ném nhanh ra sau đầu. Hắn không có hứng thú với Truyền Quốc Ngọc Tỷ, không có bảo tàng của Hoàng đế Tiền triều, thì Mặc gia quân của hắn cũng không ૮ɦếƭ đói. Diệp Ly cũng nhớ tới chuyện này, nên ngồi dậy từ trên người Mặc Tu Nghiêu, đứng lên, đi tới trước một ngăn tủ ngầm ở một bên, vươn tay lấy ra tấm lụa màu vàng sáng được mang từ trong Hoàng lăng ra. Mặc Tu Nghiêu nhận lấy tấm lụa, nhìn thấy đầu tiên chính là hai hàng chữ viết lớn lối mà ác liệt, khóe miệng cũng không nhịn được rút rút, nghi hoặc nhìn Diệp Ly hỏi: “Cái này có vấn đề gì sao?”
Diệp Ly gật đầu, ngồi xuống bên cạnh Mặc Tu Nghiêu, cẩn thận mở tấm lụa ra, đặt lên bàn. Cũng không biết dùng công nghệ gì để làm thành, mà tấm lụa này đã ở trong Hoàng lăng mấy trăm năm, lại mang từ trong Hoàng lăng ra ngoài, nhưng đừng nói mục nát, ngay cả màu sắc cũng không bạc đi chút nào. Chỉ vào những chữ viết cong cong quẹo quẹo được thêu màu bạc trên một góc của tấm lụa, Diệp Ly cười nói: “Tàng bảo đồ chân chính ở đây.” Dọc theo các cạnh của tấm lụa màu vàng sáng được thêu các chữ viết uốn lượn một cách kỳ lạ, bởi vì cực kỳ nhỏ, nên không nhìn kỹ, thì rất dễ khiến cho người ta cho rằng, đây chỉ là hình thêu Tường Vân Hải Lãng (hình đám mây và sóng biển) trang trí bình thường. Trong lòng Diệp Ly hiểu ý, cười một tiếng, chữ viết theo kiểu hoa văn của vị Cao tổ khai quốc này cũng thật tốt.
Mặc Tu Nghiêu nhìn chằm chằm tấm lụa một hồi lâu, cau mày nói: “Đây là một loại chữ viết đi, ta nhớ, đôi khi, trong một số quyển sách mà Cao tổ đã viết chú giải được để lại từ Tiền triều, cũng có một số ký hiệu kỳ quái như vậy.” Nhưng phần lớn chỉ có mấy ký hiệu vụn vặt lẻ tẻ, cho nên bình thường đều bị xem là ký hiệu mà bỏ qua. Nhưng trên tấm lụa bình thường trước mắt này lại có ít nhất hơn một trăm ký hiệu. Vốn Mặc Tu Nghiêu là người cực kỳ thông minh, nên tất nhiên đã nhìn ra quy luật từ trong đó, đồng thời cũng khẳng định, đây là một loại chữ viết mà căn bản bọn họ không biết.
Diệp Ly gật đầu, cười nói: “Đúng vậy, đây thật sự là một loại chữ viết.” Diệp Ly cầm lấy, để qua một bên trên bàn, vừa nhìn tấm lụa trước mắt, vừa ung dung mài mực. Mặc Tu Nghiêu trầm mặc một lát, rồi hỏi: “A Ly biết loại chữ viết này?” Diệp Ly mỉm cười gật đầu, ngẩng đầu nhìn hắn một cái, rồi nói: “Quả thật, ta biết loại chữ viết này, đây là một loại chữ viết của Tây Phương, là một nơi còn xa hơn các nước Tây Vực. Nhưng mà, ta sẽ không nói cho chàng biết, vì sao ta lại biết những thứ này.” Trong phòng an tĩnh một lát, Diệp Ly cũng không để ý đến hắn nghĩ gì, mài mực xong, trải rộng một cuộn giấy ra, lại bắt đầu phiên dịch chữ viết phía trên. Một lúc lâu sau, đột nhiên, Mặc Tu Nghiêu đang đứng ở phía sau, lại ôm nàng vào lòng mình. Diệp Ly dừng Pu't lại, nhưng cũng không quay đầu lại nhìn, chỉ nghe Mặc Tu Nghiêu thấp giọng nói: “Từng có lời đồn, nói căn bản Cao tổ Tiền triều không ૮ɦếƭ, mà đột nhiên biến mất. Cho nên mới không tìm được lăng mộ và di thể của ngài ấy. A Ly, nàng có thể giống như ngài ấy không?”
Nghe vậy, Diệp Ly không nhịn được cười một tiếng. Đặt Pu't xuống, quay đầu lại nhìn nam nhân đang mang sắc mặt nghiêm trọng và ánh mắt cũng nhìn mình chằm chằm không chớp trước mắt. Ngẩng đầu nhẹ nhàng hôn lên khóe môi hắn, Diệp Ly thấp giọng cười nói: “Chàng biết Cao tổ Tiền triều đến từ đâu không?” Mặc Tu Nghiêu lắc đầu, Hoàng đế Cao tổ Tiền triều sống ở loạn thế, giống như tự dưng xuất hiện vậy. Không có ai biết quá khứ của ngài ấy, người nhà của ngài ấy, thậm chí cha mẹ của ngài ấy. Sau đó ngài ấy lại biến mất giống như khi ngài ấy xuất hiện, cho nên mới trở thành một trong các Hoàng đế thần bí nhất trong lịch sử. Diệp Ly cười nói: “Vậy Vương gia có biết ta đến từ đâu, xuất thân từ nhà nào không?”
Mặc Tu Nghiêu nhìn cô gái đang tươi cười xinh đẹp trước mắt thật kỹ, đúng vậy, A Ly của hắn không giống với vị Hoàng đế kia. A Ly là con gái của Diệp gia, mẹ đẻ xuất thân ở Từ thị Vân Châu. Diệp Ly than nhẹ một tiếng, nhích người tới gần trong lòng hắn, cười ôn nhu, nói: “Thân nhân của ta, trượng phu của ta, con của ta, đều ở đây, ta có thể đi đâu chứ?” Hai tay Mặc Tu Nghiêu ôm vòng eo của Diệp Ly thật chặt, trán chạm nhẹ vào trán của nàng, thấp giọng nói: “A Ly, nếu nàng rời khỏi ta, ta liền ném Mặc Tiểu Bảo đi làm tên ăn mày.” Diệp Ly im lặng, giơ tay lên, nhéo gương mặt tuấn mỹ của hắn. Thuốc được Lâm đại phu cho có hiệu quả thật rõ, mới mấy tháng, mà cho dù dựa gần như vậy cũng không nhìn ra vết thương gì. Dùng sức ngắt nhéo gương mặt tuấn tú của Mặc Tu Nghiêu, nói: “Đây là lần thứ mấy chàng lấy cục cưng ra uy hiếp ta hả? Nói cho chàng biết, không được lấy cục cưng ra nói giỡn. Bây giờ bé còn nhỏ nghe không hiểu, nhưng sau này, khi trưởng thành, nếu nghe được lời nói của chàng thì sẽ thương tâm.”
Mặc Tu Nghiêu kéo bàn tay đang nhéo da mặt hắn đến hơi đỏ lên của Diệp Ly xuống, bất mãn trừng mắt liếc Mặc Tiểu Bảo đang nằm y y nha nha tự chơi tự vui trong nôi. A Ly lại vì tiểu tử thúi này mà nhéo hắn, dĩ nhiên, khoản nợ này phải ghi vào trên người Mặc Tiểu Bảo rồi. Cho nên, khi Mặc Tiểu Bảo còn nhỏ đã bắt đầu nằm cũng bị trúng đạn rồi.
“A Ly. . . . . .” Mặc Tu Nghiêu ôm Diệp Ly, vùi mặt vào mái tóc trên đầu vai nàng. Giọng nói nghe hơi rầu rĩ trầm thấp.
Diệp Ly bất đắc dĩ liếc mắt, khi trái tim của nam nhân đột nhiên biến thành thủy tinh, thì lại khiến cho ngươi không thể không đau lòng. Vỗ nhè nhẹ bả vai của Mặc Tu Nghiêu, nói: “Được, ta bảo đảm sẽ không rời khỏi chàng, ngoan. . . . Ta còn muốn dịch cái này ra, chàng không muốn xem sao?”
“Không muốn.” Mặc Tu Nghiêu rầu rĩ nói, hắn chán ghét Hoàng đế Cao tổ Tiền triều kia. Đã ૮ɦếƭ, thì ૮ɦếƭ đi, để lại tàng bảo đồ làm gì?
“Vậy chàng muốn thế nào?” Diệp Ly yên lặng hít một hơi vào trong lòng, quyết định, nếu Mặc Tu Nghiêu còn lộn xộn nữa, sẽ đuổi hắn ra ngoài. Mặc Tu Nghiêu ôm nàng lên, đi đến chiếc giường sau tấm bình phong, “Mệt mỏi, nghỉ ngơi với ta!”
Thoáng một cái đã bị áp đảo lên giường, Diệp Ly không nhịn được liếc mắt về phía chiếc màn: Mặc Tu Nghiêu, chàng có thấy mình quá ngây thơ rồi không? Không cho nàng cơ hội phản bác và nói chuyện, trong nháy mắt, lửa nóng đã bao trùm lên hai người đang nằm ôm nhau. . .
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc