Thịnh Thế Đích Phi - Chương 180

Tác giả: Phượng Khinh

Chương 180: Hoàng lăng tiền triều

Kể từ khi tỉnh lại sau hôn mê, lần đầu tiên Diệp Ly cảm thấy nhức đầu như vậy. Tiền triều diệt vong đến nay đã hơn hai trăm năm, ít nhất đã gần mấy chục năm không nghe nói còn có tin tức dư nghiệt tiền triều muốn phục quốc. Nhưng mà. . . Hận nước thù nhà làm sao mà nói rõ ràng được đây. Mặc dù Định Quốc Vương phủ hiện nay không phải người nắm chính quyền, nhưng ít nhất một nửa trận chiến nhằm tiêu diệt tiền triều là do Định Vương một thời Mặc Lãm Vân đánh xuống đấy. Cho nên, Diệp Ly cũng không thể xác định những di dân tiền triều kia, rốt cuộc là hận hoàng đế Đại Sở nhiều hơn hay là hận Định Vương nhiều hơn đây. Mà bây giờ, nàng rất rõ ràng đã rơi xuống một nơi mà di dân tiền triều sinh sống. Nhưng thật đáng mừng chính là, các cư dân này trừ số rất ít mấy người đức cao vọng trọng, tựa hồ cũng không ai biết đến chuyện thay đổi triều đại, đối với chuyện người nào làm hoàng đế hiển nhiên cũng không có hứng thú.
Nhìn nàng chống cằm sắc mặt biến ảo không ngừng, Lâm đại phu cũng không nói thêm cái gì, dù sao loại chuyện này không phải người bình thường có thể tiếp nhận.
“Sư phụ. . . muốn phục quốc?” Một lúc lâu, Diệp Ly mới sắp xếp được những suy nghĩ lung tung trong lòng, tựa hồ mạn bất kinh tâm hỏi.
“Phục quốc?” Lâm đại phu cổ quái nhìn nàng, phảng phất như ăn nhầm cái gì không nên ăn. Một hồi lâu mới khẽ hừ một tiếng nói: “Con nhìn xem có người nào ẩn núp ở trong núi sâu mấy chục năm lại muốn phục quốc sao? Hơn nữa. . . Ta là đại phu, lấy cái gì mà phục quốc? Độc ૮ɦếƭ Mặc Lưu Danh và Mặc Kính Tuyên?” Diệp Ly uống một hớp trà nhỏ, bình tĩnh nói: “Là Mặc Cảnh Kỳ và Mặc Tu Nghiêu, Mặc Lưu Danh và Mặc Kính Tuyên đã tạ thế nhiều năm trước.” Lâm đại phu hung hăng trừng mắt nhìn nàng một cái, có chút kỳ quái cau mày nói: “Đời này Định Vương gọi là Mặc Tu Nghiêu? Ta nhớ được năm đó nhi tử Mặc Lưu Danh lúc mới ra sinh gọi là Mặc Tu Văn mà. . .” Diệp Ly lần này tin tưởng Lâm đại phu thật sự mấy chục năm qua không có đi ra ngoài, tường tận giải đáp: “Mặc Tu Văn là tiền Định Vương, chín năm trước đã tạ thế.” Lâm đại phu nhìn nàng một cái nói: “Nha đầu này cũng biết rõ ràng.”
Diệp Ly mỉm cười nói: “Sư phụ không phải cũng nói con xuất thân danh môn sao, làm sao có thể ngay cả chuyện lớn như vậy cũng không biết?”
Lâm đại phu khoát khoát tay, có chút phiền não nói: “Hận nước thù nhà. . . đều đã qua hơn hai trăm năm, chút chuyện này ai còn có thể nói rõ ràng? Huống chi, cho dù hiện tại dân chúng trong thiên hạ có gì bất mãn với hoàng thất Đại Sở, sao có thể còn hoài niệm đến tiền triều chứ?” Nếu là như vậy, tiền triều cũng sẽ không bị diệt. Ban đầu là trải qua mấy đời hoàng đế ngu ngốc vô năng, dân chúng đều lầm than. Cho dù Mạt Đế có lòng muốn cải cách, nhưng bản thân hắn cũng không phải là đế vương tài giỏi. Cuối cùng cũng không cách nào ngăn cơn sóng dữ, chỉ đành phải nhìn nước mất nhà tan, nói đến đây, thật sự cũng không trách được thái tổ Đại Sở quá nhiều. Nói trắng ra, chỉ là thắng làm vua thua làm giặc mà thôi.
“Thứ Lâm Nguyện muốn là vật gì? Tại sao sư phụ lại khăng khăng không đưa cho hắn? Nếu sư phụ đã không để ý phục quốc và chuyện bên ngoài, vì sao. . . . . .”
Lâm đại phu thở dài, nhàn nhạt nhìn nàng cười khổ nói: “Không phải là ta không chịu giao cho hắn, mà là. . . Ta không có đồ cho hắn. Hắn muốn . . . Là bảo tàng của hoàng lăng cao tổ tiền triều.”
Diệp Ly nhíu mày, trong lăng của đế vương có giấu bảo tàng, là chuyện rất tự nhiên, Diệp Ly không rõ Lâm đại phu không có là có ý gì. Lâm đại phu lạnh nhạt nói: “Cao tổ hoàng đế hoàng lăng đúng là ở chỗ này, người trong thôn này đều là hậu nhân của thị vệ trung thành nhất đi theo cao tổ hoàng đế. Sau khi cao tổ băng hà, những người này lập lời thề nguyện trọn đời vì cao tổ hoàng đế thủ hộ hoàng lăng. Vì phòng ngừa hậu bối có kẻ bất hiếu, bọn họ còn định ra quy củ, hậu bối không được tập viết chữ, chúng sinh không được bước ra khỏi phụ cận hoàng lăng, không được rời khỏi thôn đi đến bên ngoài núi. Hơn nữa, bí mật về hoàng lăng cũng chỉ tương truyền cho tộc trưởng từng đời trong thôn, ngay cả những thôn dân này cũng chưa bao giờ biết lai lịch của mình.
Đối với lần này, Diệp Ly không biết nên đánh giá thế nào, cũng không định nói. Ngẩng đầu hỏi: ” Sư phụ hiện tại có tính toán gì không? Nếu như phát hiện thuộc hạ không có mang đồ về, Lâm Nguyện có thể tự mình trở lại hay không?”
Lâm đại phu gật đầu, suy nghĩ một chút rồi hỏi Diệp Ly: ” Hiện tại. . . thế đạo không yên sao?”Nếu là Đại Sở quốc thái dân an, phục quốc hoàn toàn vô vọng, Lâm Nguyện cũng sẽ không tính toán đến hoàng lăng.
Diệp Ly cũng không giấu diếm, gật đầu nói: ” Quả thật có chút loạn, không có gì bất ngờ xảy ra. . . Mặc gia quân và hoàng thất Đại Sở rất có thể sẽ quyết liệt. . . . . .” Bạn đang đọc truyện tại ThichTruyen.VN - Thích Truyện Chấm VN
“Quyết liệt. . . . . .”Lâm đại phu có chút cảm thán, thản nhiên nói: “Năm đó đều nói thái tổ khai quốc Đại Sở và Định Vương khai quốc huynh đệ tình thâm như thế nào, liên thủ tranh giành thiên hạ uy phong bậc nào. Không nghĩ tới hai nhà hôm nay cũng đi tới thời điểm quyết liệt. Khó trách. . . Khó trách. . . . . . Thôi, những chuyện này lão đầu tử ta đây cũng không xen vào, nha đầu, thu thập một chút chúng ta nhanh chóng rời khỏi nơi này.”Diệp Ly không khỏi sửng sốt, ” Rời đi, vậy thôn dân nơi này phải làm sao bây giờ?”Lâm đại phu hừ nhẹ một tiếng, nói: ” Ta tự nhiên sẽ lưu lại tin tức nói cho hắn biết, tốt nhất là không nên đối với những người này xuất thủ.”Diệp Ly nhướng mày, ” Hắn sẽ nghe lời người sao?”Lâm đại phu cười lạnh, “Hắn không đồng ý thì ta sẽ giao đồ vật cho Mặc Tu Nghiêu. . . . . .”Diệp Ly trầm mặc, trong lòng bội phục vị sư phụ vớ bở này không dứt. Một mình ngươi cũng không biết trong hoàng lăng có bảo tàng hay không, hoặc rốt cuộc bảo tàng là cái gì, hiện tại đã dám dẫn chuyện đến trên người Mặc Tu Nghiêu rồi? Ngươi nghĩ Mặc Tu Nghiêu ૮ɦếƭ hay là Lâm Nguyện ૮ɦếƭ đây?
” Hay là sư phụ đổi lại một người khác nhé? Tây Lăng Trấn Nam Vương Lôi Chấn Đình thì thế nào?”Diệp Ly chân thành khuyên nhủ, nhìn bộ dạng Lâm đại phu và Lâm Nguyện hiển nhiên vẫn còn chút tình cảm , trong lòng Diệp Ly cũng không muốn để cho hắn (Lâm Nguyện) và Mặc Tu Nghiêu giao tranh, tránh cho tương lai đả thương tình cảm thầy trò của nàng. Lâm đại phu liếc nàng một cái, nheo mắt lại hoài nghi nói: ” Nha đầu, con có quan hệ thế nào với Mặc Tu Nghiêu? Ta lúc trước thật hình như nghe hai vị kia nói, Mặc Tu Nghiêu hiện tại đã ở phụ cận Hồng Châu, trùng hợp là con. . . . . .”
Diệp Ly khẽ cười, ” Sư phụ, con là người như thế nào hiện tại không quan trọng, người cứ nói xem? Người chỉ cần biết đồ nhi tuyệt đối sẽ không gây bất lợi với người là được.”
Lâm đại phu ngó chừng nàng, đánh giá một hồi lâu, Diệp Ly cũng không động, thần sắc thong dong ngồi ở đó tùy ý ông đánh giá. Một lúc lâu, Lâm đại phu mới khẽ hừ một tiếng, gật đầu coi như đã quyết chuyện này.
Muốn rời khỏi một tiểu sơn thôn tách biệt như vậy, không phải nói đi là có thể đi, đặc biệt là người muốn lên đường lại là một lão nhân hoàn toàn không biết võ công, tuổi đã ngoài sáu mươi cùng một phụ nữ có thai đã sáu bảy tháng, bết bát hơn, con đường mà bọn họ muốn đi lại là hoàng lăng căn bản không có người đi qua. Bởi vì đối với đội hình lão nhân và phụ nữ có thai này, căn bản không thể ảo tưởng có thể đi ra được bằng con đường núi non gập ghềnh mà đối với nam tử trưởng thành còn nguy hiểm trùng trùng, hơn nữa trên đường đi vô cùng có khả năng sẽ giáp mặt với Lâm Nguyện hoặc đám người mà Lâm Nguyện phái tới, cho nên, cái con đường thông với bên ngoài nghe nói tồn tại trong hoàng lăng kia chính là hy vọng duy nhất của bọn họ.
Diệp Ly không khỏi nhớ lại kiếp trước có xem một vài tiểu thuyết về trộm mộ, hi vọng cái hoàng lăng này không thật sự nguy hiểm quỷ dị như mấy quyển sách kia viết, nếu không. . . . . . Nếu như có thể chọn, Diệp Ly tình nguyện chờ bé con ra đời rồi mới rời đi từ đường an toàn. Nhưng hiện tại không ai biết thân phận của hắn, một khi cái tên Lâm Nguyện kia xuất hiện nhất định sẽ biết. Nếu như hắn thật sự có hùng tâm phục quốc hoặc dã tâm mà nói, như vậy tuyệt đối sẽ không thể đoán không ra nàng chính là thê tử của Mặc Tu Nghiêu, đương gia chủ mẫu của Định quốc vương phủ, đến lúc đó thì phiền toái lớn rồi.
Vài ngày sau, Lâm đại phu mới thu thập xong tất cả đồ đạc, bao gồm mấy thứ được xưng là sách cổ cùng với mấy bản đơn lẻ kia. Mà Diệp Ly cũng thừa dịp trong khoảng thời gian này chuẩn bị một chút đồ cần thiết, sau đó mới vào buổi sáng nhân lúc người cả thôn đều còn đang ngủ, do lão tộc trưởng trong thôn tuổi đã ngoài bảy mươi tự mình đưa bọn họ vào trong núi. Quả nhiên chính là phía dưới cái thác nước lúc trước Diệp Ly ngó qua, lão tộc trưởng mang hai người nhanh chóng đi qua mặt nước dưới thác, bên trong là một cái động rộng lớn khổng lồ. Diệp Ly sớm đã có chuẩn bị, lấy đấu lạp từ trên lưng xuống để cản nước phía trên. Ngay từ lúc nàng lấy đấu lạp ra khoác lên người, lão tộc trưởng cùng Lâm đại phu đều có chút kinh ngạc nhìn nàng một cái, Diệp Ly ngượng ngùng mỉm cười, “Ta đây còn không phải là vì cục cưng sao, để ngừa vạn nhất. . . . . .”Lâm đại phu ý vị thâm trường nhìn nàng một cái không nói gì, lão tộc trưởng tóc trắng xóa nhìn hai người một chút cũng không nói thêm gì. Hiển nhiên Lâm đại phu lúc trước đã cùng hắn thương lượng qua, dẫn hai người đi tới trong động đá vôi.
Cái động này vừa rộng vừa sâu, hiển nhiên là một động thiên nhiên rộng rãi, trên nóc đủ loại hình thái măng đá treo ngược xuống, thỉnh thoảng có giọt nước tí tách theo đó rơi xuống. Ở giữa là một con sông nhân tạo nước chảy xiết, không chỉ hà đạo (đường sông) được tu dựng chỉnh tề, ngay cả hai bên đường cũng dùng đá tỉ mỉ tạo hình, mặc dù hàng năm không người nào đi lại mà khắp nơi đều là cỏ xỉ rêu um tùm, nhưng nhìn kỹ vẫn có thể nhìn thấy hình vẽ tinh xảo trên mặt đá. Diệp Ly không nhịn được kéo kéo khóe miệng, nghe nói mỗi đời hoàng đế vừa đăng cơ bắt đầu xây hoàng lăng cho mình, cứ nhìn lăng mộ của cao tổ tiền triều mà nói…, quả thật cần phải vừa đăng cơ đã bắt đầu dựng rồi, ngay cả cái hoàng lăng ở địa phương cực kỳ xa xôi cũng có thể tu thành như vậy, nếu không sớm bắt đầu một chút, nói không chừng người ૮ɦếƭ rồi còn chưa tu xong chỗ chôn đấy.
Ba người đi dọc theo lòng động rộng lớn, ước chừng đi gần nửa canh giờ mới dừng lại, đã đến cuối rồi, chỉ nhìn thấy dòng nước xiết lộ ra từ dưới nền thạch bích (đá xanh). Diệp Ly chỉ hy vọng hiện tại bọn họ không phải lặn xuống nước.
Lão tộc trưởng tìm kiếm một hồi nền thạch bích khắp nơi phủ dài các loại cây cỏ xỉ rêu, một lúc lâu sau mới mò tới một chỗ, sau đó từ trong *** lấy ra một cái chìa khóa hình dáng quái dị cắm vào nền thạch bích rồi xoay chuyển. Chỉ chốc lát sau, một tiếng ầm vang lên, trên thạch bích hiện ra một cánh cửa . Lão tộc trưởng nhìn hai người nói: ” Các ngươi vào đi đi, tự thu xếp cho tốt.”
Lâm đại phu gật đầu nói: “Các ngươi. . . . . .”
Lão tộc trưởng giơ tay lên ngăn cản, gật đầu nói: ” Ta biết, chúng ta thủ hộ nơi này đã mấy trăm năm rồi, chưa từng có người đi vào. Nhiều năm như vậy. . . Chúng ta cũng không muốn biết bên trong rốt cuộc có cái gì. Nếu năm đó thái tổ không để lại đồ vật bên trong cho hậu nhân, như vậy hiện tại, chúng ta cũng không muốn thay đổi. Ta già rồi, chỉ hy vọng sau này trong thôn chỉ là một thôn nhỏ bình thường, rốt cuộc cũng không cần thủ hộ cái gì. Điều bí mật này đến đời ta thì chấm dứt thôi. Lão phu cám ơn ngươi những năm này cũng không đem điều bí mật này tiết lộ cho thiếu chủ. . . Sau khi các ngươi đi vào, cái này cũng không cần nữa rồi, cùng nhau mang đi đi.”
Lâm đại phu gật đầu, nói: “Bảo trọng.” Nhận lấy chìa khóa lão tộc trưởng đưa tới, Lâm đại phu kéo Diệp Ly đi vào, ở trước mặt hai người thạch bích một lần nữa từ từ khép lại.Cùng lúc thạch bích khép lại, trước mắt hai người một mảnh đen đặc, Lâm đại phu đốt sáng hộp quẹt đi tới thắp sáng ngọn đèn trên thạch bích trước mặt. Rất nhanh, ánh nến trên thạch bích chiếu vào trên gương đồng đối diện, sau đó ánh sáng phản xạ lại chiếu vào trên gương đồng khác. Chốc lát lối đi vốn là một mảnh đen kịt đã sáng ngời. Diệp Ly nhíu mày, không nói một lời đi sau Lâm đại phu bước về phía trước.
Trong thông đạo một mảnh yên lặng, chỉ có thể nghe thấy tiếng bước chân của hai người. Diệp Ly vừa đi vừa quan sát hai bên vách tường, không thể không nói, vị cao tổ hoàng đế tiền triều này đích xác là tài đại khí thô, Diệp Ly thân là Định Quốc Vương phi cũng đã tham gia một hai lần hoạt động tế tự hoàng lăng, địa cung tiên hoàng cũng đã đi vào, mặc dù chỉ là phía ngoài cùng, nhưng tuyệt đối không có vách tường của lối đi nào có thể dùng đá cẩm thạch mà điêu khắc tinh tế như vậy. Trên vách tường cùng trên mặt đất, hình rồng được điêu khắc rất sống động, mỗi một con rồng trên con mắt đều gắn quanh bảo thạch các màu, khí phách đế vương cùng hoàng gia phú qúy đập vào mắt.
Hai người một đường dọc theo thông đạo, cũng không ***ng phải các loại cơ quan bẫy rập gì đó trong truyền thuyết. Ở trong hoàng lăng này không thấy mặt trời, Diệp Ly cũng chỉ có thể đại khái đoán được phương hướng cùng khoảng cách.
Sau nửa canh giờ, rốt cục đi tới một gian nhĩ thất. Trên điện ngọn đèn nhất thời tỏa hương khắp cả phòng, Diệp Ly cảnh giác lui về sau mấy bước rời xa ngọn đèn. Mặc dù phản ứng rất nhanh, mùi nhang này cũng không phải nhang độc mà là Long Tiên hương. Nhưng vẫn ảnh hưởng không tốt đến phụ nữ có thai, Diệp Ly tận lực né xa nó một chút. Lâm đại phu cúi đầu nhìn bản đồ cũ nát trong tay vừa đánh giá gian phòng trống rỗng, “Nghỉ ngơi trước một chút đi, con cũng mệt mỏi liễu. . .”
Diệp Ly nhìn bản đồ trong tay của ông , có chút ngạc nhiên hỏi: “Nếu lão tộc trưởng không muốn để cho bảo tàng trong hoàng lăng lại thấy ánh mặt trời thì ông ta không sợ chúng ta đi ra ngoài sau này rồi trở về sẽ mang đồ vật bên trong đi sao?” Lâm đại phu quay đầu lại nhìn nàng, thản nhiên nói: “Nghe nói. . . lối vào hoàng lăng này nếu không có chìa khóa sẽ không mở được, mà chúng ta muốn đi ra ngoài chính là đi qua cái lối ra kia. . . Chỉ có thể mở ra một lần, mỗi lần chỉ có một khắc đồng hồ.” Diệp Ly không nhịn được rớt mồ hôi, “Sư phụ người xác định cái lối ra kia vẫn còn mở sao?” Sư phụ hai tiếng này hiển nhiên làm cho lão nhân tâm tình vui vẻ một chút, thần sắc trên mặt cũng hòa hoãn rất nhiều, nói: “Nếu là không còn mở thì sẽ làm thế nào?” Diệp Ly cười một tiếng, bất đắc dĩ nói: “Vậy cũng chỉ có thể phụng bồi sư phụ đồng sinh cộng tử rồi, chẳng qua là đáng thương cho bé con của ta. . . . . .” Lâm đại phu cũng không khỏi lộ ra một nụ cười, nhìn nàng nói: “Tiểu tử này mạng lớn vô cùng, đi theo ngươi lâu như vậy cũng vẫn khỏe mạnh, không có việc gì.”
“Tạ sư phụ cát ngôn.” Diệp Ly cười nói. Tâm tình buông lỏng một chút, Diệp Ly hơi khó hiểu thắc mắc: “Khai quốc hoàng đế tiền triều rốt cuộc cất giữ thứ gì ở trong hoàng lăng, còn có lão tộc trưởng tại sao lại không muốn Lâm Nguyện có được vậy?” Lâm đại phu thản nhiên nói: “Không biết, nhưng cao tổ cũng đã phân phó thị vệ thủ lăng không được lưu truyền những thứ bên trong bảo tàng ra ngoài, về phần lão tộc trưởng. . . Bọn họ chỉ muốn sống tốt hơn mà thôi.” Diệp Ly nhướng mày, Lâm đại phu nói tiếp: “Lâm Nguyện từ nhỏ lớn lên trong thôn, lão tộc trưởng tự nhiên biết tâm tính của hắn. Nếu như hắn không lấy được đồ còn dễ nói, nếu để cho hắn chiếm được đồ, thì người trong thôn này đều không sống được.”
Diệp Ly nghi ngờ, Lâm đại phu khoát khoát tay tỏ vẻ mình không nói nữa.
Diệp Ly tìm chỗ ngồi xuống, nhẹ vỗ về bụng trấn an bé con. Sau đó cúi đầu nghiên cứu điều khắc trên thạch bích. Thạch thất im ắng trống vắng chỉ nghe thấy thanh âm Diệp Ly thỉnh thoảng lấy tay khẽ chọc thạch bích.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc