Thịnh Thế Đích Phi - Chương 135

Tác giả: Phượng Khinh

Chương 135: Tín Dương bị công phá

Thành Tín Dương
Trên tường thành, Lãnh Kình Vũ trầm mặt nhìn tinh kỳ cuồn cuộn nơi xa. Tín Dương bị đại quân vây quanh đã chừng mười ngày rồi, nếu vẫn không thể giải vây, thì cho dù không bị đại quân Tây Lăng công phá cũng rất nhanh sẽ tự mình bị phá từ bên trong. Hơn nữa nhân mã trợ giúp vừa mới tới biên quan đã bị tổn thương hơn phân nửa, Thế tử Nam Hầu thân là phó tướng lại mất tích ở trên chiến trường, càng làm cho tinh thần của binh sĩ thủ thành xuống thấp. Nếu không phải Thủ tướng(tướng thủ thành) của thành Tín Dương tử trận, Tín Dương không có người nào chủ trì đại cục, thì bây giờ hắn còn có thể là một trong số những người chịu trách nhiệm đứng ở trên tường thành này hay không?
“Lãnh tướng quân, rốt cuộc khi nào thì binh mã trợ giúp của triều đình mới có thể đến?” Một gã tướng lãnh mang khuôn mặt mỏi mệt vội vã đến, không chút khách khí hỏi Lãnh Kình Vũ. Vốn những tướng sĩ này đã rất bất mãn với tướng quân chủ soái tuổi nhỏ liền đứng đầu một quân này, huống chi người còn chưa tới đã bị Trấn Nam Vương Tây Lăng đánh đến chật vật không chịu nổi, thì càng để cho mọi người coi thường hắn. Nhưng hết lần này tới lần khác, hắn lại là con trai của Trấn Quốc đại tướng quân, là Đại tướng quân mà Hoàng đế thân phong. Thủ tướng của thành Tín Dương tử trận, hắn chính là chỉ huy cao nhất của Tín Dương. Mặc dù ngoài mặt thì mọi người vẫn cung kính, nhưng đáy lòng suy nghĩ cái gì cũng không có ai biết. Về phần những tướng lãnh cao cấp của thành Tín Dương kia thì lại càng lười phải làm công phu ngoài mặt đó. Trên gương mặt lạnh lùng của Lãnh Kình Vũ hiện lên một tia chật vật và tức giận, từ nhỏ hắn đã thuận buồm xuôi gió, dựa vào năng lực của mình trở thành thống lĩnh Ngự Lâm quân kinh thành, thanh niên tuấn kiệt hạng nhất hạng nhì trong Sở kinh. Nhưng vừa đến lại vấp phải trắc trở liên tiếp, không thể không làm cho trong lòng vốn tràn đầy tự tin của hắn lại trở nên hơi do dự và hoài nghi.
Nhíu nhíu mày, Lãnh Kình Vũ nói: “Khi nào nên đến thì tự nhiên sẽ đến, tướng quân an tâm đợi là được.” Sắc mặt người nọ trầm xuống nói: “Mạt tướng cũng có thể chờ được, nhưng thành Tín Dương thì không đợi được! Lãnh tướng quân nhìn thành này đi, nhìn trong thành đi, ngươi cảm thấy thành Tín Dương còn có thể chống đỡ mấy ngày?”
“Câm mồm!” Lãnh Kình Vũ trầm giọng quát, ánh mắt như mũi tên nhọn bắn về phía người trước mặt, lạnh lùng nói: “Thành Tín Dương sẽ không bị công phá…!”
Người nọ bị ánh mắt đằng đằng sát khí của hắn làm cho ngẩn ra, xoay người lại hừ nhẹ một tiếng, nói: “Nếu Lãnh tướng quân có lòng tin như vậy, thì mạt tướng mỏi mắt mong chờ!” Nói xong vung ống tay áo xoay người bước nhanh đi. Nhìn đối phương không chút do dự đi xa, ánh mắt Lãnh Kình Vũ càng thêm hung ác nham hiểm, nhưng quay đầu lại nhìn quân địch đông nghịt giống như nhìn không thấy bờ nơi xa, thì lại chỉ có thể cứng rắn đè ép xuống.
Dưới thành, tiếng trống rung trời đột nhiên vang lên, tinh thần của Lãnh Kình Vũ chấn động nhìn lại nơi xa, tinh kỳ thì vẫn đứng yên bất động, nhưng đám người đã bắt đầu di động. Hít sâu một hơi, Lãnh Kình Vũ cao giọng nói: “Thủ thành!”
Trên thành, dưới thành, hai quân lại bắt đầu tranh đoạt kịch liệt một lần nữa. Mà bên thủ thành đã rõ ràng lộ ra mỏi mệt và yếu thế, càng làm cho các tướng sĩ dưới thành hưng phấn đánh lên.
Trong một tòa lầu cao nào đó trong thành Tín Dương, ngoài cửa sổ mở nghiêng truyền đến tiếng hò hét rung trời từ cửa thành. Bên trong cửa sổ, một nam tử có khuôn mặt bình thường trầm giọng nói: “Thành Tín Dương không thủ được rồi, chuẩn bị một chút, chúng ta rút lui.”
Một gã nam tử khác cau mày nói: “Có phải xin Nguyên tướng quân lại trợ giúp bọn họ từ bên ngoài một chút hay không, Vương phi và đại quân trợ giúp đã đi được nửa đường.”
Nam tử lắc đầu nói: “Vô dụng, ngươi không phát hiện sao, hai ngày này thế công của quân đội Tây Lăng rõ ràng mãnh liệt hơn nhiều. Chỉ sợ là Trấn Nam Vương đã bất kể bất cứ giá nào cũng muốn đoạt lấy thành Tín Dương. Lãnh Kình Vũ áp chế không được tướng sĩ thành Tín Dương, cho dù mấy ngày nay Nguyên tướng quân vẫn dẫn người phía bên ngoài quấy rầy thì cũng không gây kéo dài được bao lâu, hơn nữa, rất có thể để cho Nguyên tướng quân cũng bị cuốn vào đi.”
“Được rồi, lập tức truyền tin ra ngoài, xin Nguyên tướng quân thoát khỏi chiến trường trở về Giang Hạ. Các ngươi đi trước, ta lưu lại xử lý chuyện cần làm trong thành Tín Dương.”
“Tốt, hết thảy cẩn thận.”
Tiễn đồng bạn đi, nam tử xoay người đi xuống lầu, bước nhanh đến phủ thành chủ Tín Dương.
Trong quân doanh Tây Lăng Bạn đang đọc truyện tại ThichTruyen.VN - Thích Truyện Chấm VN
Trấn Nam Vương bình thản ngồi thoải mái trên một chiếc ghế lớn, một tay chống cằm, vừa nhắm mắt dưỡng thần vừa đợi tin tức phía ngoài. Hôm nay, tuyệt đối sẽ truyền đến tin tức thành Tín Dương bị công phá, mặc dù tiểu tử trong thành Tín Dương kia cũng có chút bản lãnh nhưng vẫn quá non, dưới tình huống như vậy thì căn bản không có năng lực ngăn cơn sóng dữ này. Vừa nghĩ tới vô số lương thực, vải vóc, hoàng kim, bạc trắng trong thành Tín Dương cũng sẽ trở thành quân nhu tấn công Đại Sở trong tương lai của ông ta, tâm tình của ông ta lại càng thêm vui vẻ.
“Chỗ của Nguyên Bùi đã chuẩn bị thế nào?” Nhớ tới một chuyện, Trấn Nam Vương mở mắt ra hỏi.
Tướng lãnh phía dưới vẫn ngồi yên chờ đợi tin tức lập tức đứng lên nói: “Cẩn tuân theo Vương gia phân phó, quân ta đã âm thầm mai phục trên đường trở về Giang Hạ. Mặc dù trong khoảng thời gian ngắn chúng ta không tìm được nhân mã của Nguyên Bùi, nhưng một khi Tín Dương bị công phá, tất nhiên hắn ta sẽ trở về Giang Hạ, đến lúc đó chúng ta không lo không bắt được hắn.”
Trấn Nam Vương hài lòng gật đầu, “Rất tốt.”
Ngoài trướng truyền đến tiếng báo hiệu thu binh, nụ cười trên mặt Trấn Nam Vương càng sâu, đứng dậy cười nói: “Tín Dương đã bị phá!”
Trên mặt các tướng lĩnh đều tràn đầy vui mừng, “Chúc mừng Vương gia.” Trấn Nam Vương lắc đầu nói: “Không, là chúc mừng mọi người chúng ta. Có Tín Dương, chúng ta đã xác lập được bước đầu tiên tiến công Đại Sở. Lần này, quả nhiên là trời giúp Tây Lăng ta.” Các tướng lĩnh cùng kêu lên ca tụng: “Trời giúp Tây Lăng.”
Ngoài trướng truyền đến tiếng bước chân vội vã của binh lính truyền tin, “Khởi bẩm Vương gia, thành Tín Dương đã bị công phá…!”
“Rất tốt, là tiểu tử nào Thủ thành vậy?” Trấn Nam Vương hỏi.
Lính truyền tin chần chờ một chút, nói: “Chủ tướng Tín Dương Lãnh Kình Vũ vẫn chưa tìm thấy.”
Nghe vậy, Trấn Nam Vương không khỏi cau mày, phất tay nói: “Lại đi nghe ngóng tiếp, có tin tức, thì lập tức truyền đến.”
“Dạ!”
Một lúc lâu sau, tướng sĩ đi công thành cũng đã trở về doanh trại, trong đại trướng là một mảnh vui sướng. Nhưng chỉ có duy nhất Trấn Nam Vương thì lại nhíu mày, thủ hạ thấy thế không khỏi hỏi: “Vương gia, có gì không ổn sao?”
Trấn Nam Vương lắc đầu nói: “Không biết, Bản vương có cảm giác có chỗ nào không đúng lắm. . . . . .”
“Khởi bẩm Vương gia, việc lớn không tốt!” Ngoài trướng có người cao giọng cầu kiến, trong lòng Trấn Nam Vương trầm xuống, lạnh lùng nói: “Đi vào, thành Tín Dương sao rồi?” Người nói: “Khởi bẩm Vương gia, vốn trong thành Tín Dương phải có lương thảo, nhưng chẳng biết tại sao mà chỉ còn lại không tới hai phần!”
“Cái gì?”
Mọi người kinh hãi, “Chẳng lẽ người Đông Sở biết sẽ thất bại, nên trước đó đã chuyển lương thảo đi?”
“Không thể nào, sau khi Tín Dương bị vây, thì ngay cả đám con muỗi cũng bay không ra được, huống chi là nhiều lương thảo như vậy.”
Sắc mặt Trấn Nam Vương âm trầm, trầm giọng hỏi: “Còn có chuyện gì?”
Binh lính nhìn sắc mặt của Trấn Nam Vương một chút, nơm nớp lo sợ nói: “Còn có ngân khố của thành phủ Tín Dương, toàn bộ bạc trắng và ngân phiếu trong mấy ngân hàng tư nhân đều biến mất. Hiện tại ngân lượng có thể lấy ra được trong thành Tín Dương chỉ có gần ba phần.”
Trong đại trướng một mảnh yên lặng, các tướng lĩnh lén nhìn sắc mặt Trấn Nam Vương, ai cũng không dám mở miệng nói chuyện. Tín Dương không phải là thành lớn giàu có nhất Đông Sở, nhưng quả thật là nơi chứa nhiều quân nhu nhất Đại Sở, với Đại Sở, nằm trong 5 thành thị buôn bán sầm uất nhất, mặc dù đối tượng giao dịch của bọn họ là Tây Lăng. Vốn mọi người thèm thuồng thành thị này cũng là bởi vì vô số lương thảo và hoàng kim bạc trắng nơi này, mà bây giờ. . . Không còn cái gì nữa.
“Hay!” Hồi lâu, Trấn Nam Vương đột nhiên cười lạnh nói: “Hay cho một cái Định Quốc Vương phủ!”
Mọi người sửng sốt, có người hoài nghi nói: “Vương gia, người nói, là Định Quốc Vương phủ làm?”
Trấn Nam Vương cười nói: “Ngoại trừ Định Quốc Vương phủ ra, thì còn có ai có thể thần không biết quỷ không hay giấu hết toàn bộ lương thảo đi nhanh như vậy?”
“Nhưng mà, Định Vương không phải đang ở Bắc Nhung sao?”
“Vậy thì nói rõ rằng, Định Quốc Vương phủ còn có cao nhân khác.”
“Khởi bẩm Vương gia, Trịnh tướng quân mới vừa hạ lệnh tàn sát hàng loạt dân trong thành!” Một người lính vội vã tới cửa bẩm báo.
“Ngu ngốc!” Trấn Nam Vương vỗ án, lạnh lùng nói: “Người nào ra lệnh!”
Binh lính bị ông làm cho sợ đến run lên, vội vàng nói: “Trịnh tướng quân. . . lúc Trịnh tướng quân dẫn người đi ra từ trong một hiệu cầm đồ đã nổi lên xung đột với dân chúng trong thành, sau đó. . . Sau đó Trịnh tướng quân liền hạ lệnh tàn sát hàng loạt dân trong thành. . .”
“Lập tức đi truyền lệnh của Bản vương, ngừng tàn sát hàng loạt dân trong thành! Dám can đảm không tuân theo, Gi*t ngay tại chỗ. Lệnh cho Trịnh Biện tới gặp Bản vương ngay lập tức.”
“Dạ!”
Trong đại trướng, chúng tướng sĩ hai mặt nhìn nhau, “Vương gia, những người Đông Sở kia Gi*t thì Gi*t, giữ lại nhiều người như vậy, không duyên cớ lại lãng phí lương thực.”
“Đúng vậy, Vương gia, Tín Dương đã bị công phá, chúng ta thật sự không gặp may, dứt khoát Gi*t sạch những người Đông Sở kia, cho bọn họ nhìn thấy một chút màu sắc.”
“Ngu xuẩn!” Trấn Nam Vương lạnh lùng nói: “Đông Sở có bao nhiêu người, các ngươi Gi*t hết sao? Hiện tại chỉ có quân đội Đông Sở chống cự chúng ta, một khi dân chúng Đông Sở biết chuyện tàn sát hàng loạt dân trong thành, tất cả dân chúng cũng sẽ cùng nhau chống cự chúng ta.”
Rất nhiều người lơ đễnh, “Quân đội Đông Sở đều không làm gì được chúng ta, thì mấy dân chúng kia có thể làm gì được?”
Trấn Nam Vương trầm giọng nói: “Tóm lại, không có Bản vương ra lệnh, không cho phép tùy ý Gi*t chóc dân chúng Đông Sở!”
“Khởi bẩm Vương gia, Nguyên Bùi mang theo mấy vạn Mặc gia quân phá vòng vây ra ngoài, đi đến Giang Hạ.”
Nghe vậy, Trấn Nam Vương nhíu mày, “Chuyện gì xảy ra?”
“Nhân mã của Thế tử phái ra ngăn chặn Nguyên Bùi bị phục kích, toàn quân bị tiêu diệt. Hơn nữa hình như Nguyên Bùi biết rõ ràng vị trí mai phục của quân ta, mang người chia ra mấy đường xuyên qua khe hở của quân ta mà thoát ra , mặc dù tổn thất một số nhân mã, nhưng quân chủ lực của Mặc gia quân cũng không bị tổn thương quá lớn.”
“Khởi bẩm Vương gia, mới vừa nhận được tin tức, ba ngày trước nam lộ quân của Thế tử bị tập kích, Thế tử bị trọng thương.”
Trấn Nam Vương chợt đứng dậy, “Đằng Phong thế nào?”
“Thế tử đã không bị nguy hiểm, chỉ là thương thế rất nặng, chỉ sợ trong khoảng thời gian ngắn không có cách nào lãnh binh.”
Trấn Nam Vương cúi đầu trầm tư hồi lâu, từ từ đè ép tức giận trong lòng xuống, phất tay một cái nói: “Bản vương biết rồi, đi xuống trước đi.”
Trong trướng bồng lớn vốn đang vui mừng thì lại bởi vì … tin tức liên tiếp này mà làm cho không khí trầm xuống. Hồi lâu, mới nghe được Trấn Nam Vương cười nhẹ lên tiếng, “Hay, Định Quốc Vương phủ quả nhiên là xuất hiện cao nhân, trận này, Bản vương không thắng.”
“Vương gia?”
“Thôi, phái người nói cho Đằng Phong, Bản vương sẽ phái người khác tiếp nhận nam lộ quân, bảo nó nhanh chóng đến Tín Dương.” Trấn Nam Vương phất tay một cái, bình tĩnh nói, “Cho dù nói thế nào, thì Tín Dương cuối cùng cũng đã là của chúng ta. Để cho nó tới chủ trì đại cục. Bản Vương cũng không tin những lương thảo và vàng bạc kia có thể bay mất được, nhất định còn đang ở trong thành!”
“Vâng.”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc