Thịnh Thế Đích Phi - Chương 127

Tác giả: Phượng Khinh

Chương 127: Sau ám sát

“Hoàng thượng anh minh, như vậy Diệp Ly thay Trương tướng quân tạ ơn Hoàng thượng.”
Phía trong đại môn, Diệp Ly vẫn một thân áo trắng chầm chậm bước ra. Nàng đứng trên bậc thang đại môn, đi xuống nhìn qua thần sắc khác nhau của đám quyền quý cũng như sắc mặt trầm xuống của Mặc Cảnh Kỳ. Từ từ đi tới trước Mặc Cảnh Kỳ mỉm cười thỉnh an, “Định Quốc Vương phi Diệp Ly cung nghênh thánh giá.”
Mặc Cảnh Kỳ sửng sốt, ánh mắt phức tạp đánh giá nữ tử áo trắng đang quỳ gối trước mặt. Trên mặt trong chốc lát đã thay đổi, vui mừng cười nói: “Định Quốc Vương phi bình an vô sự thật là quá tốt rồi, như vậy Trẫm cũng dễ dàng ăn nói với Định vương. Vương phi có bị chấn kinh không?” Diệp Ly mím môi khẽ cười một tiếng nói: “Quả thật có chút dọa người, nhưng thủ vệ Vương phủ đều do Vương gia tự mình an bài nên Diệp Ly tin tưởng chỉ cần bọn họ còn một chút hơi thở, cũng sẽ không để người khác thương tổn Diệp Ly .”
“Vương Phi nói rất đúng, thuộc hạ thề hộ vệ Vương phi chu toàn.” Mặc tổng quản đứng một bên trầm giọng nói.
“Thề hộ vệ Vương phi chu toàn!” Ngoài cửa lớn, đám thủ vệ cũng cùng cao giọng hô lên.
Sắc mặt Mặc Cảnh Kỳ trầm xuống, hé ra nụ cười có chút cứng ngắc: “Định Vương phủ trên dưới trung can nghĩa đảm, Vương phi và Định vương thật là có phúc khí. Truyền ý chỉ của Trẫm, tối nay tất cả thị vệ Định Quốc Vương phủ đều ban thưởng mười hai hoàng kim.”
Diệp Ly cười nói: “Đa tạ ân điển của Hoàng thượng, mời Hoàng thượng vào bên trong?”
Mặc Cảnh Kỳ thật muốn cất bước đi vào, nhưng thấy trong đại môn mơ hồ rỉ ra vết máu. Gió sớm hiu hiu thổi qua, phía trong đại môn mùi máu tươi đậm hơn cả bên ngoài. Chỉ thế thôi cũng có thể tưởng tượng ra chiều nay trong Định Vương phủ chém giết kịch liệt thế nào.
Thần sắc Mặc Cảnh Kỳ cứng đờ, cười nói: “Hôm nay Định vương không có trong phủ, Trẫm và các đại thần cũng muốn tiến vào nhưng hôm nay Vương phi bị kinh sợ tốt nhất nên cố gắng nghỉ ngơi điều dưỡng một phen, trở về Trẫm để Hoàng hậu phái mấy ngự y tới trị liệu cho Vương phi. Trẫm trước hết phải hồi cung rồi, một lát nữa cũng đến lúc lâm triều.”
Diệp Ly gật đầu, cung kính nói: “Đã như vậy, Diệp Ly cung tiễn Hoàng thượng.”
Mặc Cảnh Kỳ phất tay một cái, xoay người ra ngoài trở về long liễn. Chỉ chốc lát sau, long liễn cùng thị vệ và đám quyền quý cùng đi về phía hoàng cung. Diệp Ly đứng ở ngoài đại môn mãi cho đến khi long liễn biến mất hẳn ở góc đường, Mặc tổng quản tiến lên nói: “Vương phi. . . . . .”Diệp Ly cười nhạt một tiếng nói: “Hồi phủ.”
Xoay người trở vào, Diệp Ly bước chậm qua hành lang hoa viên còn nhuốm máu, mắt lạnh nhìn vô số cỗ thi thể bị khiêng đi hoặc là vẫn phơi thây trong viện, cuối cùng đi trở về thư phòng.
Từ Hồng Ngạn vẫn ngồi uống trà trong thư phòng như lúc Diệp Ly rời đi, chẳng qua trong tay có thêm một cuốn thi tập. Nghe thấy tiếng Diệp Ly đi vào mới để quyển sách trên tay xuống, nhìn nàng một lượt mới hỏi: “Không có chuyện gì rồi?”
Diệp Ly mỉm cười, áy náy nói: “Để cậu bận tâm rồi.”
Từ Hồng Ngạn lắc lắc đầu nói: “Nhà chúng ta hiện nay cũng không giúp được cháu cái gì, trong phủ tổn thương thế nào?” Diệp Ly than nhẹ một tiếng nói: “Thương vong không thể tránh, nhưng cũng không lo ngại. Ly nhi đã xử lý thỏa đáng , cậu yên tâm đi.”
Từ Hồng Ngạn nhẹ giọng nói: “Tối nay cậu mới biết được, Ly nhi làm việc còn ổn thỏa hơn đám nhị ca của cháu. Những chuyện này một mình cháu xử lý, cậu cũng không nói nhiều. Có chuyện gì nhà chúng ta có thể giúp được thì cứ phái người đến Ngự sử phủ nói một tiếng là được.”
Diệp Ly gật đầu, thấp giọng nói: “Ly nhi đã biết ạ, khiến cho cậu bận tâm rồi.”
“Vương phi.” Không lâu sau, đám người Phượng Chi Dao xử lý xong chuyện bên ngoài đi vào báo cáo. Diệp Ly gật đầu cho bọn họ ngồi xuống, nhẹ giọng hỏi: “Thế nào rồi?” tâm trạng Phượng Chi Dao cực tốt cười nói: “Vương phi yên tâm là được, địch nhân các nơi đã bị chúng ta một lưới bắt hết. Mặc dù Tôn tướng quân còn chưa trở lại, nhưng lực chiến của Hắc Vân kỵ còn không làm Vương Phi yên tâm sao?”
Diệp Ly mỉm cười nói: “Ta tin tưởng năng lực của Tôn tướng quân cùng Hắc Vân kỵ. Các vị nói thử một chút xem nên xử lý thế nào.”
Trương Khởi Lan cất cao giọng nói: “Khởi bẩm Vương phi, tất cả thích khách bên ngoài Định Vương Phủ đều đã bị bắt, người cố tình phản kháng ,giết!” Thần uy võ tướng, cho dù chỉ là một câu bẩm báo đơn giản cũng là tràn đầy sát khí.
“Khởi bẩm Vương phi, tất cả ám cọc và nhân sĩ khả nghi trong kinh thành cũng đều nằm trong lòng bàn tay ám vệ, người phản kháng ba mươi sáu người, đã giết.” Mặc Hoa trầm giọng bẩm báo.
Tần Phong xuôi tay đứng, thản nhiên nói: “Tất cả thích khách tiến vào Định Quốc Vương phủ, giết không tha.”
Mặc Hoa ngẩng đầu nhìn Tần Phong không nói gì, Phượng Chi Dao phe phẩy chiết phiến cười nói: “Xem ra tối nay đúng là đã đem những thứ hỗn trướng kia một lưới bắt hết. Hai ngày nay chúng ta lại phải bận rộn, Tần Phong, ngươi và ta tiến hành tra xét.” Tần Phong mí mắt cũng không động, thản nhiên nói: “Thuộc hạ tự nhiên nghe Vương phi phân phó.” Phượng Chi Dao bĩu môi, đôi mắt hết sức trông mong nhìn Diệp Ly, Diệp Ly cười nhạt nói: ” Nếu Phượng Tam có hứng thú thì cũng có thể đi theo Tần Phong nhìn một chút, thuận tiện cũng có thể cho bọn họ một chút ý kiến. Dù sao, ở phương diện này kinh nghiệm của bọn họ vẫn còn thiếu một chút.” Ánh mắt Phượng Chi Dao sáng lên chắp tay cười nói: “Đa tạ Vương phi.”
“Thuộc hạ Tôn Diễm cầu kiến Vương Phi.” Ngoài cửa truyền đến giọng nói trầm thấp của Tôn Diễm.
Diệp Ly cười nói: “Tôn tướng quân mời vào, chúng ta đang đợi ngươi đến đấy.”
Tôn Diễm đẩy cửa đi vào, nhìn thoáng qua mọi người đang ngồi, hướng Diệp Ly chắp tay nói: “Vương phi thần cơ diệu toán, thuộc hạ phái người theo dõi các yếu đạo rời kinh. Canh năm quả nhiên nhìn thấy không ít người bộ dáng khả nghi từ trong thành trốn ra. Tại chỗ đánh ૮ɦếƭ hai mươi sáu người, bắt sống bảy người. Xin Vương phi ra chỉ thị.”
Diệp Ly vuốt vuốt mi tâm nói: “Bắt nhiều người như vậy, vương phủ nhất định là giam không hết. Tần Phong, Trác Tĩnh, các ngươi sớm chọn lựa trước, nếu không có gì dùng tới thì đưa đến Đại Lý Tự đi.” Tần Phong và Trác Tĩnh song song gật đầu, xoay người đi ra cửa. Phượng Chi Dao nhìn một chút mọi người, mỉm cười hỏi: “Vương Phi, Mộc Kình Thương thì làm sao bây giờ?” Trừ Mặc Hoa có mặt lúc ấy, Trương Khởi Lan và Tôn Diễm cũng sửng sốt, “Mộc Kình Thương?” Mặc dù bọn họ đang ở trong quân ngũ, nhưng danh tiếng Mộc Kình Thương cao thủ đệ nhất Đại Sở thì bọn họ vẫn nghe nói đấy. Lại không nghĩ rằng Mộc Kình Thương lại có thể rơi vào trong tay Vương phi.
Từ Hồng Ngạn nhíu nhíu mày, hỏi: “Mộc Kình Thương chính là thứ tử hầu phủ Mộc Dương kia sao?”
Mặc tổng quản cười nói: “Không sai. Mặc dù rất ít người biết gia thế Mộc Kình Thương, nhưng trong kinh thành vẫn có mấy nhà biết đến. Hắn là trưởng tử của Mộc Dương hầu, hiện tại là đại ca của thế tử Mộc Dương Hầu.”
Trương Khởi Lan và Tôn Diễm lại ngẩn ra, bọn họ chỉ biết đến danh tiếng cao thủ đệ nhất Mộc Kình Thương, còn không biết hắn có thân thế như vậy. Nhưng Mộc Dương hầu hơn ba mươi tuổi mới có con trai độc nhất Mộc Dương này, nếu lại nói có một nhi tử Mộc Kình Thương lớn như vậy cũng khó tin, chẳng qua là trong chuyện này, mỗi nhà giàu đều có bí mật không phải ngoại nhân nào cũng biết. Từ Hồng Ngạn trầm mặc một lúc lâu, cuối cùng thở dài đứng lên nói: “Những chuyện này Ly nhi tự mình quyết định đi, lão phu hơi mệt về phòng trước nghỉ ngơi một lát.” Diệp Ly gật đầu, vội vàng cho người đưa Từ Hồng Ngạn trở về phòng. Nhìn Từ Hồng Ngạn rời đi, Phượng Chi Dao có chút khó hiểu hỏi: “Từ đại nhân đây là ý gì?” Diệp Ly thản nhiên nói: “Không có gì, chẳng qua là cậu thất vọng với một số người và việc mà thôi.” Lấy tâm tư nhanh nhẹn của cậu hai làm sao lại đoán không ra đứng sau Mộc Kình Thương rốt cuộc là người nào?
Phượng Chi Dao cũng không để ý, cười nói: “Thật ra thì ta cũng không có hứng thú với việc Vương phi xử trí Mộc Kình Thương thế nào, chuyện thuộc hạ có hứng thú biết những người bắt được Mộc Kình Thương là ai?”
Lời này vừa ra, trong thư phòng mọi ánh mắt đều rơi xuống trên người Diệp Ly. Diệp Ly cúi đầu nhấp một ngụm trà xanh, nhìn sắc trời đã dần sáng cười nhẹ nói: “Bọn họ tự nhiên cũng là người của Định Vương Phủ. Về phần là ai. . . Tạm thời vẫn không thể nói cho các vị, nhưng ta tin tưởng không bao lâu nữa Vương gia sẽ đích thân nói cho các vị .” Trương Khởi Lan có chút H**g phấn nói: “Vương gia cũng biết những người này?” Diệp Ly kinh ngạc nhướng mày cười nói: “Vương gia mới là chủ nhân của Định Quốc Vương phủ, trên dưới Vương phủ có chuyện gì sao Vương gia có thể không biết ?” Trương Khởi Lan hiển nhiên cũng phát hiện mình quá đường đột, sảng lãng cười nói: “Vương phi tha lỗi, ý của Mạt tướng là. . . Nếu Vương gia cũng biết chuyện đội ngũ này. Vậy sau này Mạt tướng có thể thỉnh cầu Vương gia phân phối như vậy một đội nhân mã cho Mặc gia quân hay không? Có sự gia nhập của bọn họ, bất kể là làm gì cũng dễ dàng hơn nhiều lắm.”
Diệp Ly khẽ nhếch đôi mi thanh tú, nhìn Trương Khởi Lan đầy mặt H**g phấn cùng với thần sắc mừng như điên. Không nghĩ tới Trương Khởi Lan nhìn qua tựa hồ như một thất phu lỗ mãng nhanh mồm nhanh miệng, nhưng đối với chiến trường và binh lính thì tố chất cũng hết sức nhạy cảm. Diệp Ly cũng không đả kích tâm tình của hắn, cười nhạt nói: “Chờ Vương gia trở lại thì Trương tướng quân có thể nói chuyện với Vương gia một chút.”
Có Phượng Chi Dao gia nhập đội ngũ Tra t** thì đối với nhóm thích khách này tra hỏi tiến triển cũng thật nhanh, dĩ nhiên lần này bắt được số lượng đông đảo, thoát không được lai lịch phức tạp nhiều loại. buổi sáng ngày thứ ba sau khi Định Vương phủ đại loạn, một chồng hồ sơ thật dầy nằm trên thư án của Diệp Ly. Tùy tiện mở ra nhìn bên trong cũng đủ khiến cho bất cứ người nào thất kinh. Tham dự lần hành thích này bao gồm thế lực khắp Đại Sở, Tây Lăng, Bắc Nhung, Nam Chiếu đấy, sau khi xem xong Diệp Ly cũng nhịn không được cười khổ. Nhiều năm như vậy, Định Quốc Vương phủ quả nhiên đã thành cái đích cho mọi người nhắm vào, mà người trong thiên hạ đều hận không thể đánh cho thống khoái. Có điều trải qua lần này về sau cũng sẽ không còn bao nhiêu người dám đem chú ý đánh tới Định Quốc Vương phủ nữa. Diệp Ly nghiêng tay nhìn ra ngoài cửa sổ, dưới ánh sáng rực rỡ trong hoa viên vẫn là muôn hoa đua thắm khoe hồng. Mặc dù mới qua có hai ngày, nhưng cũng không còn thấy vết tích máu tanh cùng cảnh tượng kinh khủng mấy ngày trước đây.
“Khởi bẩm Vương phi, Mộc Kình Thương muốn gặp Vương phi.
Diệp Ly để hồ sơ trên tay xuống, nhướn mày cười nói: “Mới ba ngày mà hắn đã chịu không nổi rồi?”
Tần Phong cau mày nói: ” Từ sau khi Mộc Kình Thương bị chúng ta bắt đã có chút uể oải, thuộc hạ chờ Vương phi phân phó nên cũng không có dụng hình với hắn. Là chính bản thân hắn quyết định muốn gặp Vương phi, nếu không gặp Vương phi thì hắn cũng không chịu nói cái gì hết.” Diệp Ly khoát tay cười nói: “Người như Mộc Kình Thương có dụng hình cũng vô dụng, ngược lại có thể có kích khởi hận ý cùng với *** trong lòng hắn. Đi mang hắn tới đây.”
Tần Phong không tán thành nói: “Vương Phi, dẫn hắn vào thư phòng có phải hay không có chút. . . . . .”
“Không sao, hắn có náo loạn cũng không gây ra được sóng gió gì. Đi đi.”
Không lâu sau, Mộc Kình Thương bị dẫn vào thư phòng. Mới qua ba ngày ngắn ngủn, hắn đã từ thích khách áo đen đêm đó sát khí bức người biến thành một tù nhân đầu tóc xốc xếch mặt mũi tiều tụy. Nhìn đôi mắt không có chút sinh khí cùng với ánh sáng, Diệp Ly thở dài trong lòng, Mộc Kình Thương quả thật đã già.
“Lui ra đi.” Diệp Ly nói với Tần Phong đi theo cạnh Mộc Kình Thương. Mắt Tần Phong như phóng qua một loại đao xẹt về phía Mộc Kình Thương, trầm mặc đi ra ngoài. Trong thư phòng một trận yên tĩnh, hồi lâu mới nghe thấy Mộc Kình Thương nói: “Không nghĩ tới những người này của Định Quốc Vương phủ lại cam tâm tình nguyện nghe theo lệnh một nữ tử mới mười mấy tuổi.” Diệp Ly thản nhiên nói: “Bất kể ta mười mấy tuổi hay là mấy chục tuổi, Mộc tiên sinh vốn nên thừa nhận thân phận khác của ta, ta là Định Quốc Vương phi. Chỉ bằng điều cái này cũng đủ để cho bọn họ phải nghe theo hiệu lệnh của ta.” Mộc Kình Thương lắc đầu nói: “Định Quốc Vương phi. . . Có thể huy động được Hắc Vân kỵ và Mặc gia quân, Định Quốc Vương phi trong lịch sử Đại Sở cũng không thấy nhiều .” Diệp Ly mím môi cười một tiếng nói: “Mộc tiên sinh khen lầm rồi.” “Ngươi thì biết cái gì?” Mộc Kình Thương trực tiếp hỏi lại.
Diệp Ly cũng không khách khí, hỏi ngược lại: “Mộc tiên sinh muốn nói gì?”
Thần sắc Mộc Kình Thương hờ hững, trầm mặc hồi lâu mới hỏi: “Nói vậy Vương Phi đã biết thân phận của tại hạ?”
Diệp Ly cười dài nhìn nam nhân trước mắt, rõ ràng cùng lắm là bốn mươi tuổi đã mang vẻ mặt tang thương, không thừa nhận cũng không phủ nhận. Mộc Kình Thương cũng không để ý, phối hợp hỏi: “Mấy ngày nay có người nào hỏi thăm Vương Phi về tại hạ không?”
Diệp Ly hạ mắt, khẽ cười nói: “Mộc tiên sinh hi vọng người nào hỏi thăm tin tức của mình? Làm ra chuyện tình đêm khuya xông vào Định Quốc Vương phủ ám sát Định Quốc Vương phi, tiên sinh cảm thấy này Sở kinh còn có người nào dám liên quan tới tiên sinh. Mạnh miệng nói, coi như là đương kim hoàng thượng, hiện tại lúc này đây cũng sẽ không dám thừa nhận có quan hệ gì với ngươi.”
Thần sắc Mộc Kình Thương buồn bã, nhìn Diệp Ly nói: “Nói vậy Vương Phi đã biết thân phận của tại hạ?”
Diệp Ly cười không nói, trong mắt Mộc Kình Thương càng nhiều thêm mấy phần khẳng định, nói: “Không hổ là Định Quốc Vương phi, tại hạ bội phục.” Diệp Ly lắc đầu nói: “Không, ta cái gì cũng không biết, ta chỉ hi vọng Định Quốc Vương phủ cùng với người nhà ta đều bình an. Như vậy Mộc tiên sinh muốn điều gì?”
Ánh mắt Mộc Kình Thương trống rỗng mà mê mang, thấp giọng lẩm bẩm: “Ta muốn cái gì sao. . . . . .”
Diệp Ly hạ mắt nhìn hai tay đặt lên bàn, nhẹ giọng nói: ” Nếu Mộc tiên sinh đã muốn gặp Bản phi thì chắc hẳn có điều gì muốn giao dịch với Bản phi. Như vậy. . . Nhất định có cái gì đó mà Mộc tiên sinh muốn .”
Mộc Kình Thương trầm mặc hồi lâu, ngẩng đầu nhìn Diệp Ly nói: “Vương Phi biết tường tận thân phận của tại hạ, ta nghĩ hẳn cũng biết. . . Rốt cuộc ta ở trong suy nghĩ bọn hắn được coi là gì!”
Diệp Ly có chút thương hại nhìn hắn thản nhiên nói: “Mộc tiên sinh cần gì phải như thế, nếu ngươi muốn thoát khỏi những chuyện này cũng không phải không thể. Bằng vào bản lĩnh của tiên sinh, rời khỏi Sở kinh từ đó còn không phải là trời cao mặc chim bay hay sao?”
Đáy mắt Mộc Kình Thương hiện lên một tia mờ mịt cùng với bi ai, lắc đầu nói: “Nếu muốn rời đi, tại hạ tự mình có thể làm được. Không phải sao?” “Tiên sinh đã quyết định?” Diệp Ly xác nhận nói.
Mộc Kình Thương kiên định gật đầu, Diệp Ly nhẹ nhàng gật đầu nói: “Đã như vậy, Mộc tiên sinh trước hết xin để cho Bản phi xem một chút rốt cuộc ngươi có cái gì để trao đổi.”
Mộc Kình Thương nói: “Nhất định sẽ làm cho Vương phi hài lòng.”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc