Thiếu Tướng! Vợ Ngài Có Thai Rồi! - Chương 46

Tác giả: Diễm Quỷ Thất Nương

Chương 46: Tập Chiến

Cả sân huấn luyện to lớn thực ồn ào náo nhiệt, trên khán đài chật ních người xem. Khả Dĩnh thay trang phục chiến đấu, theo một mảnh tiếng hoan hô bước lên đài tỉ thí.
Không thể không nói, Khả Dĩnh quả thực có thể xem là một mỹ nhân, quần áo màu lam tươi đẹp bao lấy những đường cong mê người, mái tóc dài màu lam buộc gọn lên cao, thiếu đi vài phần nhu mì đáng yêu, tăng thêm phần oai hùng hiên ngang.
“Viện trưởng, Liên Kỳ Quang rốt cuộc đi đâu rồi? Sao bây giờ vẫn chưa tới?” Nhìn cổng vào sân huấn luyện vẫn trống rỗng như cũ, Kim An Kỳ có chút lo lắng.
“Không vội, không vội.” Khanh Mộc Vanh vuốt đôi mắt ti hí của mình, cười quỷ dị.
“Đã tới lúc này rồi, nếu còn không tới sẽ bị tuyên bố bỏ quyền.”
“Bỏ quyền chẳng lẽ không tốt sao? Các người không phải đều không tin tưởng em ấy sao?” Khanh Mộc Vanh lười biếng tựa vào lưng ghế, nhàn nhã uống trà.
“Chúng ta quả thực không tin tưởng, chính là nếu trò ấy thất ước, không chiến mà chạy thì chính là đào binh. Viện trưởng, thầy biết trường quân đội sẽ xử lý đào binh thế nào mà. Cả đời này của trò ấy sẽ bị hủy.”
“An Kỳ, xúc động như vậy thực không giống cô.” Khanh Mộc Vanh híp mắt, ý tứ sâu sa nhìn Kim An Kỳ.
Kim An Kỳ sửng sốt, biểu tình chậm rãi trầm tĩnh lại, xoay người ngồi xuống, nhàn nhạt nói: “Hiện giờ mặc kệ thế nào, trò ấy cũng là học trò của tôi, làm giáo viên, tôi có trách nhiệm vì trò ấy phụ trách.
“A, thật là một cô giáo tốt làm người ta cảm động a.” Khanh Mộc Vanh cười quỷ dị.
※※※ cảnh tượng phân cách tuyến ※※※
“Sao lại thế này? Người đâu? Tên phế vật kia đâu! ?”
“Ha ha… tên phế vật kia, chẳng lẽ bị dọa không dám tới?”
“Hừ! Hóa ra phế vật ban nhất này không chỉ là phế vật mà còn nhu nhược.”

Đợi thật lâu vẫn không thấy Liên Kỳ Quang xuất hiện, người trên khán đài bắt đầu nóng nảy. Khả Dĩnh đứng trên đài tỷ thí, ngoài mặt không hiện, nhưng trong lòng lửa giận đang phừng phừng tích tụ.
‘Phế vật ૮ɦếƭ tiệt, tao nhất định phải Gi*t mày!’
Tiếng nghị luận xung quanh rõ mồn một truyền vào trong tai, đám Khuynh Y lửa giận đầy mình nhưng lại không có cách nào, chỉ có thể cắn răng nhẫn nại.
“Tên kia không phải thật sự không tới đi?” Phong Thanh Dương nhìn cổng vào, lẩm bẩm.
“Không! Cậu ấy nhất định sẽ tới.” Mễ Tiểu Bảo cắn răng kiên trì: “Nếu cậu ấy đã nói thì nhất định sẽ làm được.”
“Trận chiến này đã định rồi, nếu cậu ta không tới thì chính là đào binh, học viện quân đội sẽ không dung chứa đào binh.” Lam Kỳ thấp giọng nói, hai nắm tay siết chặt, khớp xương xám ngắt làm người ta sợ hãi.
“Có phải đã xảy ra chuyện gì không?” Đại não Khuynh Y chợt lóe, mở miệng nói.
“Khuynh Y, cậu đừng nói vậy.” Mễ Tiểu Bảo căng thẳng, buồn bực trừng mắt.
“Tôi nói bậy gì chứ? Chẳng lẽ loại chuyện này không có khả năng phát sinh sao? Cậu ta cũng không phải…” Còn chưa nói hết đã nghẹn ngay cổ họng, Khuynh Y trợn to mắt, kinh ngạc nhìn phía sau Mễ Tiểu Bảo.
Mọi người cũng sửng sốt, lập tức xoay người, chỉ thấy Liên Kỳ Quang trầm mặc đứng ở cổng vào sân huấn luyện.
“Khô Mộc…”
Cả sân huấn luyện to như vậy chìm trong một mảnh yên tĩnh quỷ dị. Liên Kỳ Quang một thân mặc áo khoác thể tao màu đen cao cổ, hai tay đút túi quần, mặt không biến sắc thong dong tiến vào.
Mái tóc hỗn loạn che khuất ánh mắt, vành mũ rộng thùng thình tạo thành bóng ma, chỉ lộ ra cái cằm tinh xảo cùng khóe môi mím nhẹ.
Dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người, Liên Kỳ Quang từng bước thong thả đi lên đài tỷ thí, cả sân huấn luyện to lớn chỉ còn vang vọng tiếng bước chân của cậu.
“Người kia, thế nhưng, thế nhưng thật sự tới.” Nhìn thoáng qua Liên Kỳ Quang, Khuynh Y thấp giọng thì thào.
Đứng trên đài, Liên Kỳ Quang chậm rãi ngẩng đầu, lãnh tĩnh nhìn Khả Dĩnh. Trong nháy mắt một cỗ áp lực bức người nghênh diện phóng tới, Khả Dĩnh trong lòng cả kinh, cả người bị bức lui về sau mấy bước, không thể ngăn chặn nhịp tim gia tốc cùng cảm giác e ngại. Khả Dĩnh kinh ngạc nhìn Liên Kỳ Quang đối diện.
Loại cảm giác này, chẳng lẽ.
Không! Không có khả năng! Nó là phế vật! Một phế vật song phế dị năng thể năng, vừa nãy nhất định là ảo giác, nhất định là vậy! !
Cường ngạnh xem nhẹ cảm giác sợ hãi đang kêu gào trong cơ thể, Khả Dĩnh mỉm cười, ôn nhu hiền lành, xinh đẹp vô cùng: “Thế nhưng thật sự đến đây.”
“Ngủ quên.” Nhàn nhạt lên tiếng, chậm rãi thu hồi ánh mắt, cúi đầu nhìn mũi chân mình.
Điều này càng làm Khả Dĩnh xác định, vừa nãy hết thảy đều là ảo giác, kẻ trước mắt chính là một tên phế vật.
“Hiện giờ cầu xin tha thứ vẫn còn kịp.” Theo lá chắn phòng hộ dâng lên, khắp sân huấn luyện vang vọng tiếng reo hò cổ vũ: “Tao sẽ cho mày ૮ɦếƭ nhẹ nhàng một chút.” Câu cuối cùng Khả Dĩ nói rất khẽ, chỉ có hai người nghe thấy. Trên mặt vẫn thường trực ý cười, làm người ta vẫn cảm thấy Khả Dĩnh vẫn thực ôn nhu săn sóc.
“Hiện giờ cô cầu xin tha thứ, đã không còn kịp rồi.” Không chút biến sắc ngẩng đầu, một hạt giống lặng lẽ kẹp giữa hai đầu ngón tay.
“Hừ! Tao thật muốn xem xem mày có thể mạnh miệng tới khi nào!” Khả Dĩnh hừ lạnh một tiếng, ánh mắt âm độc nhìn Liên Kỳ Quang. Ngọn lửa bậc sĩ cấp sáu ngưng tụ trong tay, không hề có một chút nào thu giảm, xem ra, Khả Dĩnh đã hạ quyết tâm một kích trí mạng.
Trên khán đài, Quý Sĩ Lâm nhìn hai người bên trong lá chắn phòng hộ, khóe miệng khẽ gợi lên một độ cung lạnh như băng.
Đám Mễ Tiểu Bảo nhìn chằm chằm Liên Kỳ Quang, hai tay siết chặt, trên mặt bắt đầu toát mồ hôi lạnh.
‘Đi tìm ૮ɦếƭ đi!’ Gương mặt Khả Dĩnh lộ ra điên cuồng, ngọn lửa thật lớn hệt như một con mãng xà càn quét lao về phía Liên Kỳ Quang vẫn đứng yên như bàn thạch.
Nhất thời, tiếng kinh hô nổi lên bốn phía, ánh mắt mọi người nhìn về phía Liên Kỳ Quang đều mang theo thương hại. Dị năng bậc sĩ cấp sáu, đối với một phế vật không có dị năng mà nói, tuyệt đối là đòn tấn công hủy diệt.
Khoảnh khắc gần kề, Liên Kỳ Quang chậm rãi ngẩng đầu, lãnh tĩnh nhìn ngọn lửa nghênh diện đánh tới. Một luồng sáng xanh biếc nhàn nhạt chậm rãi tản ra, một lá chắn phòng hộ dựng ngay trước mặt. Ngọn lửa lao tới hệt như bị thứ gì đó cản trở, bùng cháy ngay trước người Liên Kỳ Quang nửa mét.
Ngọn lửa chậm rãi nhỏ đi, thẳng đến cuối cùng, tan thành mây khói.
“…” Kim An Kỳ đang chuẩn bị ra tay cứu người.
“…” Mọi người.
“Này… này sao có thể?” Khả Dĩnh mở to mắt không thể tin nhìn ngọn lửa tan biến, sững sờ tại chỗ.
Lá chắn xanh biếc tản đi, Liên Kỳ Quang chậm rãi vươn tay, lãnh tĩnh nhìn Khả Dĩnh: “Tôi nói, hiện giờ cô cầu xin tha thứ, đã không còn kịp.”
Niết vỡ hạt giống trong tay rắc xuống đất, một gốc cây cao hai mét, cứng rắn, đầy gai nhọn như thép xuyên qua mặt đất, từng chút từng chút bò lan về phía Khả Dĩnh. Không khó tưởng tượng, nếu bị những chiếc gai đó ᴆụng phải, kết cục tuyệt đối không hề thua kém hình phạt lăng trì thời cổ xưa.
“Không!” Khả Dĩnh hoảng sợ mở to mắt, nhanh chóng trốn ra phía sau. Ám quang trong mắt Liên Kỳ Quang chợt lóe, tay trái xòe ra hướng về phía mặt đất, một sợi dây leo bắt đầu bò lan ra, nhanh chóng hướng về phía Khả Dĩnh đang trốn chạy.
“Cút ngay!” Khả Dĩnh hét chói tai, một đám cầu lửa phóng về phía gai nhọn bên người, chính là dị năng bậc sĩ cấp sáu sao có thể đối kháng bậc nhân cấp hai, cầu lửa căn bản không có bất cứ tác dụng nào.
Dây leo từ mặt đất phía sau Khả Dĩnh lũi lên, quấn lấy thân thể, treo Khả Dĩnh lơ lửng trên không trung. Những chiếc gai mềm lúc tiếp xúc với Khả Dĩnh liền trở nên cứng rắn, đâu sâu vào trong da thịt, làm cô ta thét chói tai.
“Không! Không cần! Cứu tôi! Cút! Cút ngay a! ! !” Đau đớn trên người làm Khả Dĩnh tựa hồ phát điên không ngừng phóng ra cầu lửa, ngón tay Liên Kỳ Quang khẽ nhúc nhích, lúc Khả Dĩ phóng ra một quả cầu lửa đập vào thân dây leo, nó giống như bị đau, đột nhiên thả ra, Khả Dĩnh thẳng tắp rớt xuống đất.
Xung quanh vang vọng một mảnh kinh hô, bên dưới chính là một mảnh gai cứng rậm rạp a.
“A a a! ! ! ! !” Một tiếng kêu thảm thiết thê lương nhất thời vang vọng khắp sân huấn luyện, làm người ta sởn gai ốc.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc