Thiếu Lâm Tự Đệ Bát Đồng Nhân - Chương 05

Tác giả: Cửu Bả Đao

“Hầu quyền tuy đơn giản nhưng luyện không hề dễ, sau lần lễ bái hôm nay hàng ngày đều phải học. Nhớ cho kĩ khẩu quyết này: Phải nhanh chân hơn địch, gặp đối thủ phải nhanh chóng leo lên, linh động được ưu tiên hơn mạnh mẽ, nơi nào cũng là ngọn cây.” Hòa thượng mập thong thả giảng giải, động tác thị phạm như con khỉ mập si ngốc, không hề linh động tí nào. Thất Sách không muốn lợi dụng người khác, vuốt vuốt mũi rồi quay người bước đi.

“Thất Sách đánh mạt chược đi. Đứng lại.” Là giọng Hàn Lâm Nhi. Thất Sách ngoái lại, Hàn Lâm Nhi đắc ý dương dương nhìn gã, tỏ ý gã nên vào hàng ngũ.

“Muốn trốn ư? Đừng vội.” Hàn Lâm Nhi cười nửa miệng.

Định mượn cơ hội để quang minh chính đại đánh ta một trận? Thất Sách tự nhủ, nhưng sợ bị đánh đã không học võ công, gã nghiến răng bước vào trong hàng, đứng cạnh cả toán nhìn Viên Cương thị phạm.

Viên Cương tuy ơ hờ nhưng chúng nhân không dễ dàng mới gom tiền được lại cực kỳ dụng tâm. Chiêu thức kị nhất là đi vào lối mòn, mỗi người lúc luyện tập đều hỏi rõ ràng khẩu quyết tâm pháp, rồi lại nghĩ cách xuất chiêu đối địch hợp lý.

Thất Sách bình thường thích đánh nhau, nhớ bảy mươi hai lộ Hầu quyền rất nahnh chóng, rồi nghiền ngẫm khẩu quyết. Mười bốn chữ “Phải nhanh chân hơn địch thủ, gặp đối thủ phải nhanh chóng leo lên” là tinh yếu của Hầu quyền, biểu hiện đây là pho quyền thiên về linh xảo, chú trọng chữ “nhanh”. Gặp đối thủ mạnh hơn cần lấy cước lực tránh né, tìm sơ hở, đương nhiên cần nhanh nhẹn, gặp đối thủ yếu hơn thì lâp tức công kích, tốc độ càng nhanh hơn.

“Linh động hơn mạnh mẽ” hàm ý Hầu quyền không phải quyền pháp có khí thế sấm sét, nếu cố tình giữ tính hiếu cường sẽ dễ dẫn đến cố chấp rồi thì chiêu nào cũng hòng thủ thắng, mất đi ý nghĩa của linh động.

“Đâu đâu cũng là ngọn cây” biểu hiện phương thức tinh túy của quyền pháp, hàm ý dù đứng dưới đất bằng cũng cần có cảm giác chuyển động trên ngọn cây, nếu ở trong phòng cần tưởng tượng bốn bức tường đều có thể mượn lực, phương hướng công kích địch nhân từ mọi hướng.

Tập võ thiếu khẩu quyết tâm pháp phối hợp với chiêu thức, thường sẽ đánh mất cấu trúc cùng mục đích của quyền pháp, khi luyện tập một mình tất phải tưởng tượng ra các kiểu địch nhân để đối phó, nếu chương pháp rối loạn sẽ dễ dàng sa vào sai lầm. Khi quyền pháp có nội công đặc thù, nếu luyện quyền bị coi nhẹ, chỉ họ vỏ ngoài của mà bỏ qua công pháp, hậu quả nghiêm trọng là tẩu hỏa nhập ma.

Trí nhớ của Thất Sách rất tốt, diễn đi diễn lại động tác, mỗi lúc một nhanh nhưng gã chú ý thấy Quân Bảo ở đầu hồi kho củi đang mô phỏng động tác, tâm niệm liền máy động, cố ý thi triển thật chậm giúp bạn hữu nhìn rõ.

Chúng tăng nhân lao dịch luyện tập theo lối sáo mòn, những ai tư chất kém cỏi không lĩnh ngộ được diệu dụng của khẩu quyết, mồ hôi tuôn như tắm lặp lại động tác của Viên Cương.

Tư chất của Hàn Lâm Nhi khá cao, nhanh chóng tiến vào trạng thái, song cước đu đưa như đang đứng trên ngọn cây. Hắn thấy Thất Sách tựa hồ thuộc hết động tác, liền lên tiếng khiêu khích: “Thất Sách, đấu với không khí có tác dụng gì? Thử đánh ta mấy quyền xem nào.” Hắn cười hì hì hạ chiến thư, từng bước áp sát.

Thất Sách ngần ngừ, tất cả đều nhìn sang, cả Viên Cương cùng dừng động tác, đợi xem kịch hay.

“Yên tâm, ta chỉ dùng Hầu quyền đấu với ngươi, không dùng môn khác chiếm ưu thế, thế nào?” Hàn Lâm Nhi đi vòng quanh Thất Sách, tính toán xem nên bắt đầu dạy dỗ từ chỗ nào.

“Vậy ta không khách khí nữa.” Thất Sách học theo lối “vái dài trước khi bắt đầu” của lão nhân kể truyện, đột ngột bị Hàn Lâm Nhi đá ngã, mặt lãnh thêm một đòn bỏng rát.

Gã nổi giận đùng đùng, định nhảy bật lên nhưng bị Hàn Lâm Nhi dùng chiêu Hầu Tử Thâu Đào chụp trúng chỗ hiểm, đau đớn gập người xuống.

“Ngươi kém quá. Tiếp đi.” Hàn Lâm Nhi tung cước đá vào ௱ôЛƓ Thất Sách.

Không ngờ Thất Sách cong tay chụp lấy chân hắn, Hàn Lâm Nhi sững người. Thất Sách kéo mạnh, tống ra một đấm, Hàn Lâm Nhi mượn kình lực lách người, một cước nữa đá trúng mặt Thất Sách.

“Đó là Hầu quyền ư?” Thất Sách ngã xuống, máu mũi trào ra ồng ộc.

“Chiêu thức là vật ૮ɦếƭ, một chút đạo lý này ngươi cũng không biết sao?” Hàn Lâm Nhi cười vang.

Cả hai lại nhanh chóng quấn lấy nhau, cùng tung cước vào đối phương.

Hàn Lâm Nhi dù sao cũng ở Thiếu Lâm nhiều năm, đã học khóa cấp tốc về Vô Ảnh cước, Phá Không thoái, Kì Lân chưởng, Kim Cương La Hán quyền, Địa Thảng quyền, Mai Hoa chỉ, động tác hoặc ứng biến đều vượt xa Thất Sách, hai ngọn cước phân biệt rõ ràng về độ nhanh chậm, Thất Sách bị đá văng ngược về phía sau.

“Hay!” Hàn Lâm Nhi tự khen cước lực phi phàm, Thất Sách ngã xuống lại bật dậy lao tới.

Trong Thiếu Lâm tự làm gì có việc gì ra tiền? Những tăng nhân lao dịch như Hàn Lâm Nhi đều là bộc dịch của các công tử có tiền, đảm nhiệm hết mọi việc từ giặt quần áo, đến nịnh nọt, có lúc bố trí mấy cái kiệu không đưa họ hạ sơn dạo chơi. Những kẻ quen làm nô tài cũng muốn sai bảo người khác, Thất Sách xuất hiện vừa hay trở thành đối tượng cho chúng bắt nạt, nếu gã nhanh chóng đầu hàng thì còn gì là thú vị, phải liều mạng chống lại mới có lắm trò vui.

“Được lắm.” Hàn Lâm Nhi cười vang, nhắm Thất Sách tung tiếp một cước.

Thất Sách tránh sang bên, vòng ra sau lưng Hàn Lâm Nhi, vờ làm tư thế xuất cước. Hàn Lâm Nhi không tránh mà vỗ liên tục mười chưởng, Thất Sách rụt chân, hoàn toàn không ngạnh tiếp.

Cả hai tuy võ công thấp kém nhưng tỉ theo theo yếu quyết của Hầu quyền, chúng tăng đứng xem liên tục gật gù khen ngợi.

“Định tránh ư?” Hàn Lâm Nhi liên tục xuất ra ba mươi chiêu không chạm được vào Thất Sách, đâm ra bực mình.

“Chả lẽ đứng im chịu đòn?” Thất Sách tuy kém Hàn Lâm Nhi về cước lực nhưng người nhà quê không chỉ vô tri trác tuyệt, khí lực cũng dẻo dai vô cùng. Đá không lại người ta thì tránh né.

Hàn Lâm Nhi cười lạnh, Thất Sách dần lui vào chỗ đầy lá khô, hắn tung chân đá bay đống lá vào đối thủ rồi nhảy vọt lên, sử dụng đòn cẳng chân trong Hầu quyền.

Thất Sách không đề phòng, lập tức trúng đòn, *** đau đớn muốn nứt ra, nhưng vẫn liều mạng giữ chặt chân Hàn Lâm Nhi.

“Cứ để ngươi chụp!” Hàn Lâm Nhi mừng thầm, định quay lại dùng chân kia thể hiện tuyệt kĩ Liên hoàn thoái, đá Thất Sách hôn mê luôn. Nhưng Thất Sách không sử dụng Hầu quyền phản đòn mà tống mạnh cùi chỏ vào xương ống chân Hàn Lâm Nhi.

Hàn Lâm Nhi thét lên đau đớn, Liên hoàn thoái hụt mục tiêu. Thất Sách chớp cơ hội đánh một chưởng vào mặt đối thủ, Hàn Lâm Nhi xuất thủ sau nhưng đến trước, Mai Hoa chỉ đâm trúng lòng tay Thất Sách khiến gã đau quá thét lên.

Cũng may Mai Hoa chỉ này chỉ là môn võ công học cấp tốc, Hàn Lâm Nhi cũng không phải học sinh ngoan ngoãn chăm chỉ gì, bằng không tay Thất Sách nhất định bị phế.

Hàn Lâm Nhi phẫn nộ, nhân lúc Thất Sách đau thấu tim gan, liên tục xuất chiêu đánh cho Thất Sách quay cuồng, thoáng sau gã gục xuống đất mềm nhũn, hoàn toàn không còn sức trả đòn.

Chúng tăng vô tay hoan hô, Hàn Lâm Nhi xoa chỗ đau ở chân trái bị Thất Sách thúc khuỷu tay trúng, trừng mắt nhìn gã ngã sấp dưới đất. Hắn thầm bội phục đối phương, mới ngày thứ hai đã quay cho hắn nhức óc, coi như có tư chất. Dũng khí của gã đại khái tất cả tăng nhân có mặt cộng lại cũng không so được.

“Đa… tạ ngươi.” Thất Sách thều thào.

Hàn Lâm Nhi ngẩn người, Thất Sách bị hắn đánh thành thế này còn cảm tạ nữa ư? “Có phải ngươi bị đá trúng, đầu óc có vấn đề hả?” Hắn vừa lên tiếng, cả đám cười rộ.

“Nếu sau này ta còn được học quyền, dù có đánh thế nào, ta cũng mặc.” Gương mặt gã đầy vết giày nở nụ cười, mặc cho toàn thân đau đớn, “học công phu thật sự thú vị.”

Hàn Lâm Nhi hừ lên hai tiếng, không biết nói gì.

oOo

“Tối nay có nên hạ sơn chơi bời một chút không nhỉ? Ta đã dùng bồ câu đưa thư cho Thác Thác Nhi là sẽ hạ sơn, đến tối điều mấy cái kiệu đến đưa chúng ta tới Hy Xuân viện, dành cho huynh đệ một cái.”

“Không được, thời cơ Thiếu Tâm thất thập nhị tuyệt kĩ thất truyền đang hiện rõ, mỗ phải chớp lấy, chăm chỉ soạn thảo quyền pháp, xem có được liệt danh vào thất thập nhị tuyệt kĩ mới hay không. Phụ thân mỗ mà biết nhất định cao hứng lắm, nghìn vạn đời sau tên mỗ vẫn được lưu trong lịch sử Thiếu Lâm.”

“Gì mà tham vọng quá vậy! Tiến hành đến đâu rồi? Quyền pháp được đặt tên gì?”

“Còn đang mài giũa, tổng hợp lại. Pho quyền này của mỗ dung hợp Ưng Thủ công với Phách Không chưởng cùng La Hán quyền, tên cũng phải tương xứng, gọi là Sát Long Diệt Phượng quyền, thế nào? Chỉ tên thôi cũng chấn động đất trời rồi nhỉ?”

“Đúng, nghe được lắm, đừng quên cho thêm một nghìn lạng bạc vào bản thảo quyền pháp, bằng không đừng mơ hão.”

“Mỗ biết rồi. Có mỗi một nghìn lạng sao yên tâm được, mỗ định đưa ba nghìn lạng. Còn huynh đệ, có hứng thú không?”

“Mỗ không biết nửa chữ cắn đôi, bày vẽ làm gì, ha ha ha ha.”

Trong Đại Phạn đường ồn ã, những tăng chúng lao dịch như Thất Sách cùng Quân Bảo vào ra vội vàng, nhanh chóng xếp bát xếp đũa, bày biện cho các công tử nhà giàu ăn uống. Nghe những lời điên cuồng khiến người ta muốn thổ ra đó, Thất Sách thương tích đầy mình càng kinh hãi. Gã vạn lần không ngờ Thiếu Lâm tự thanh danh vang lừng mấy trăm năm lại sa sút đến mức này? Cái gì mà xuống núi ****? Cái gì mà tung tiền để ghi danh vào bảy mươi hai tuyệt kĩ? Đó là điện đường tập võ tối cao gã vẫn mơ mộng ư?

Các tăng nhân cao cấp, kể cả phương trượng, ngồi giữa phạn đường, nhiều con cháu quan lại quyền quý lần lượt đến kính R*ợ*u, còn bày trò vừa uống vừa múa quyền. Đại sư huynh, đệ nhất võ tăng hiện thời của Thiếu Lâm, cười hì hì đứng trên bàn ăn thị phạm loạn xạ cách thi triển Túy La hán, quả thực không còn gì bệ rạc hơn nữa.

“Thất vọng hả?” Quân Bảo ngồi xổm xuống, dọn dẹp đồ ăn bị nôn ra bốc mùi chua loét.

“Đệ không biết, lẽ nào những truyền thuyết về Thiếu Lâm tự đệ được nghe trước đây đều là giả?” Trong óc Thất Sách trống trơn, ánh mắt hướng sang chỗ phương trượng đang nhúng chòm râu vào chén R*ợ*u.

Một công tử cao lớn ăn vận quý phái chếnh choáng bước liêu xiêu tới trước mặt Quân Bảo, y lập tức đứng thẳng dậy, ngầm vận trrung bình tấn thật vững, nhăn nhó nhìn Thất Sách đang ngơ ngác, không hiểu phải xen

“Con trai đại hiệp Trương Huyền! Mỗ muốn thực hành… bảy mươi hai tuyệt kĩ mới của Thiếu Lâm. Là bảy bảy bốn mươi chín thức Âm Dương Ngũ Hành Băng Sơn chưởng. Vận chó của ngươi may lắm mới được đại gia lấy để thử chiêu. Cẩn thận không bị đánh thổ huyết mất mạng.” Đại hán say lớn tiếng nên tất cả cùng nhìn lại.

Hắn trừng mắt nhìn Quân Bảo, đột nhiên vung tay điểm loạn xạ lên mình gã, gã đau nhói nhưng nghiến răng không bật thành tiếng. Sau cùng đại hán say giơ cả hai tay bổ lung tung, Quân Bảo văng ngược về phía sau, bùng một tiếng, xô đổ cả bàn thức ăn.

Thất Sách cả kinh, vội chạy đến cạnh Quân Bảo, y nháy mắt, ra hiệu mình không sao.

“Lính mới! Nghe nói tên ngươi buồn cười lắm, nói ta nghe thử xem nào!” Đại hán say xách Thất Sách lên.

“Ta tên Thất Sách!” Thất Sách phẫn nộ kêu to.

“Sao không tên là Hồng Trung. Thất Sách chưa có cửa ăn!” Đại hán say cười ha hả, tăng nhân chung quanh cũng gập người xuống cười.

“Hồng Trung là con gái hàng xóng nhà ta. Liên quan gì đến ngươi.” Thất Sách nổi giận.

Đại hán say cười hì hì xách cổ Thất Sách lên, đấm liền ba quyền vào bụng gã. Thất Sách quay cuồng gục xuống, rồi bên tai vang lên tiếng kim loại leng keng. Khẽ mở mắt ra, một nén bạc nhỏ nằm cạnh đầu gã, hiển nhiên là thù lao chịu đòn.

“Đại sư huynh có thấy không! Bảy bảy bốn mươi chín thức Âm Dương Ngũ Hành Băng Sơn chưởng của đệ xuất sắc lắm đấy! Ha ha! Ha ha! Lúc cần sẽ phải thi triển! Ha ha!” Đại hán say thổi nắm đấm cười to. Đại sư huynh vỗ tay bồm bộp khen hay, hiển nhiên cũng say rồi.

Thất Sách được Quân Bảo đỡ dậy, loạng loạng choạng choạng rời khỏi phạn đường trong tiếng cười ha ha của chúng tăng.

Ăn cơm tối sau, mấy chiếc kiệu đốt đèn ***g đỏ theo đúng hẹn lên Thiếu Lâm, các tăng nhân lao dịch như Hàn Lâm Nhi cung cung kính kính mở rèm, bày biện chăn đệm đủ cả, rồi để cả hoa quả vào, dẫn các công tử xuống núi chơi bời.

Quân Bảo cùng Thất Sách đứng trên nóc kho củi, nhìn mấy chiếc kiệu đỏ rực lách qua cửa rời chùa.

Quân Bảo nói hạ sơn kiểu này là phải uống say túy lúy, có công tử còn mang cả kĩ nữ vào chùa chơi bời, quả thật hoang đường.

“Nghe nói lần tốt nghiệp hạ sơn trước, có kẻ mang cả nữ nhân đến giường đại sư huynh, nói rằng vui một mình không bằng vui chung, đại sư huynh còn lấy làm vui mừng.” Quân Bảo đứng trên nóc nhà kể.

Hai chân y đứng vững, tay từ từ múa lên trong gió, mô phỏng chiêu thế Hầu quyền học được lúc hoàng hôn. Thất Sách úp mặt lên gối, không để Quân Bảo phát giác gã đang khóc.

Hồi lâu gã vẫn không nói gì. Những lời ngông cuồng cùng bữa tiệc R*ợ*u trên núi tối nay hoàn toàn thổi tan niềm vui học được Hầu quyền lúc xẩm tối, thậm chí gã không biết mình học được có phải là Hầu quyền chân chính hay là mấy miếng mèo quào mới được sáng tạo của các công tử thừa cơm rỗi việc? Lẽ nào học võ công đã biến thành thú tiêu khiển giết thời gian của chúng? Gã xoa bụng, vẫn còn ngâm ngẩm đau.

Tiếng công trùng tịch liêu vang lên rỉ rả.

Cả Thiếu Lâm tự gần như đã ngủ say, trừ tiếng cười ha hả của các tăng nhân đánh bạc thỉnh thoảng vọng ra từ thiền phòng, ngôi chùa vào lúc này quả xứng danh yên tĩnh hiền hòa. Ở góc sân, trước kho củi nhỏ xíu chất đầy gộc củi.

Vầng trăng như lưỡi câu bạc treo trên trời, thân thể Quân Bảo lả lướt theo gió, động tác không còn nặng nề như lúc mô phỏng Hầu quyền mà biến thành mềm mại. Tốc độ xuất quyền tung cước của y vẫn chậm nhưng Thất Sách nhận ra mâu thuẫn khó tả.

“Quân Bảo, Hầu quyền phải nhanh, huynh tập thế này sẽ tẩu hỏa nhập ma mất.” Thất Sách buột miệng khuyên. Sau bữa cơm tối, gã không hề ngại ngần cho Quân Bảo biết khẩu quyết tâm pháp cùng cách ứng dụng Hầu quyền.

Nhưng Quân Bảo dù hiểu rõ nhưng không hề nghe lời, vẫn diễn lại Hầu quyền theo động tác chậm rãi của mình.

Hồi lâu sau, Thất Sách mới phát hiện mình ngẩn ra nãy giờ, động tác của Quân Bảo mềm oặt, chiêu thức dần không còn khe hở, không có kình lực, hoàn toàn thoát khỏi dấu tích của câu nệ, hơi thở bình hòa thư thái. Như thể là võ đạo chưa từng ai biết tới, nhìn vào là không rời mắt được nữa.

Dáng vẻ y tựa hữu khí vô lực, lại phiêu diêu như cây liễu. Quân Bảo mỉm cười, cảm giác toàn thân thông sướng, đạt đến cảnh giới mỗi sợi cơ đều thả lỏng, nhanh hay chậm có quan trọng gì với một kẻ đang tắm trong ánh trăng, hưởng thụ võ đạo của mình.

“Chậm rãi còn hơn nhanh.” Quân Bảo buông lời pha lẫn hàm ý triết học. Thất Sách cũng mỉm cười, gã không hiểu gì, cũng không muốn phí tâm tư suy nghĩ. Bất quá gã còn nhớ phải phất ống tay áo.

“Giao thủ luôn trên nóc nhà thì sao? Xem chữ chậm của huynh hay chữ nhanh của đệ hữu dụng?” Gã thủ thế Hầu quyền, khẽ di động trên nóc nhà.

“Thật ư?” Ánh mắt Quân Bảo tỏ vẻ kinh ngạc. Y và Thất Sách đều si mê võ học nhưng y vào Thiếu Lâm đã sáu năm vẫn chưa từng giao đấu với ai, hoặc nói cho đúng y chỉ biết trân mình chịu đòn.

“Đương nhiên, huynh chậm thế này dù đánh trúng thì người ta cũng không đau, để đệ thử xem?” Thất Sách cười ha hả.

Thất Sách trời sinh ra đã có cảm giác cân bằng tuyệt hảo, như con khỉ nhảy tung tăng trên nóc nhà giao đấu với Quân Bảo, quyền cước liên tục tung ra, Quân Bảo gần như không có cơ hội trả đòn. Nhưng y tự huấn luyện lâu ngày, thủ kình cực mạnh, chỉ cần kịp thời chặn đỡ là Thất Sách đau nhói như đấm vào tảng đá.

Sau một trăm hiệp, gã mới phát giác Quân Bảo hình như chưa rời khỏi vòng tròn dưới chân, chỉ có phần thân trên từ từ di động đối diện với gã, ngược lại toàn thân gã đầm đìa mồ hôi.

“Gian trá lắm.” Thất Sách càng đánh càng nhanh, không tin rằng Quân Bảo chịu đựng được lối đánh tốc chiến này bao lâu.

Quân Bảo chịu thêm mấy quyền, nhưng do chịu đòn đã quen nên mọi Thất Sách đánh trúng cũng như gãi ngứa. Ánh mắt y tựa hồ nghĩ ngợi gì đó, dần dần thân pháp nhanh nhẹn của Thất Sách biến thành động tác thân thể đơn thuần. Quân Bảo phát giác chỉ cần mình không tấn công, phòng thủ chặt chẽ vòng tròn dưới chân thì thế công của Thất Sách không thể vượt qua.

“Thất Sách, đệ nhanh hơn một chút được không?” Quân Bảo hoang mang thốt lên, y loáng thoáng cảm thấy mình chìm vào cảnh giới một mình thưởng ngoạn võ đạo, trong phạm vi vòng tròn không gì phá vỡ được.

“Tự đại quá, thật đáng ghét.” Thất Sách nghĩ cách tăng tốc nhưng trong lòng vô cùng kinh ngạc.

Dù gã đột phá thế nào thì Quân Bảo vốn mắt dần vô thần đều dễ dàng đỡ được, hơn nữa động tác cũng rất đơn giản, có lúc chém ngang bổ dọc như chẻ củi, có lúc lúc lắc như đang gánh nước, hoặc có lúc tựa như Hầu trảo gã vừa dạy, mỗi khi gã lao bổ vào, Quân Bảo khẽ lãnh mình là tránh được.

Lợi hại thật. Thất Sách thầm kinh thán, hoàn toàn quên mất mệt mỏi của bản thân.

Dễ chịu thật. Trong Quân Bảo vui vẻ vô cùng, hóa ra đả đầu là thế này.

Đêm khuya dần, hai bóng người tiếp tục quấn lấy nhau. Dưới ánh trăng bàng bạc.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc