Thiều Hoa Vì Quân Gả - Chương 234

Tác giả: Hoa Nhật Phi

Tán chuyện
Tuy Lâu Khánh Vân nói sẽ nhận chuyện này, nhưng Tiết Thần cũng không thể chịu được bản thân cái gì cũng không làm chỉ biết an tâm chờ đợi ở hậu trạch. Ngày hôm sau liền kêu Nghiêm Lạc Đông đi điều tra tất cả những sự kiện phát sinh tại Trường Ninh Hầu phủ trong vòng một năm trở lại.
Tiết Thần nghe Nghiêm Lạc Đông báo cáo xong, nàng có thể kết luận Tống An Đường mới trùng sinh nhiều nhất chỉ có một năm. Trong một năm này có lẽ hắn muốn nếm thử học hành để theo con đường khoa cử, hắn đã từng mua không ít thư tịch văn bát cổ. Theo nàng biết, Tống An Đường cũng không phải là người thích học hành, có lẽ là muốn mượn hồi ức trùng sinh làm thế mạnh để đi vào con đường đề danh khoa bảng, khổ nỗi hắn vừa không có thiên phú vừa không có sức chịu đựng, chỉ kiên trì được mấy ngày liền từ bỏ. Sau đó, hắn lại muốn chạy theo đường tài lộ, đầu tư vào tửu lầu hai gian nhưng bị người làm moi sạch tài khoản rồi lẩn trốn, từ đó hắn cũng dẹp luôn tâm tư kinh doanh.
Tống An Đường biểu hiện như vậy, dĩ nhiên Tiết Thần cũng không thấy có gì lạ. Bản thân hắn chính là một người như thế -- ích kỷ xa xỉ thành tánh, lại không có tư tưởng tiến thủ, luôn muốn không làm mà hưởng, dựa vào người khác để sống. Tiết Thần không cần nghe xong cũng đã biết được hắn sẽ đi bước kế tiếp như thế nào. Sau khi hắn nếm thử sử dụng nỗ lực của bản thân trong một thời gian quá ngắn ngủi thì nhất định đã từ bỏ ý tưởng này; kế tiếp, hắn khẳng định sẽ không ngừng hồi ức xem đời trước người nào từng có tiền đồ, sau đó dùng mọi biện pháp đi kết giao với bọn họ. Những chuyện Nghiêm Lạc Đông điều tra ra cũng không sai biệt lắm với suy đoán của Tiết Thần, mãi đến khi Nghiêm Lạc Đông nói: "Tháng trước hắn đã từng giúp đỡ một thư sinh tên Hà Châu, là người Dương Châu; sau khi gia đạo sa sút thì vào kinh đi thi nhưng lại thi rớt. Một năm trước Trường Ninh Hầu kết giao không ít thư sinh như vậy làm bằng hữu, nhưng tất cả đều là những kẻ rất có văn tài, ít nhất cũng xuất thân tú tài, còn người tay trắng giống vị thư sinh này thì lại là người đầu tiên."
Tiết Thần nghe Nghiêm Lạc Đông nói xong nhíu mày hỏi: "Tên gọi là gì? Hà Châu?" Tiết Thần không có chút ấn tượng nào đối với cái tên này, nhưng theo tính cách của Tống An Đường, hắn sẽ không kết giao với một người không có tiền đồ, cho nên điểm này khiến cho Tiết Thần phải chú ý.
Nghiêm Lạc Đông gật đầu trả lời: "Phải, là Hà Châu! Ta cũng phái người đi điều tra tình huống của hắn, phát hiện người này miệng lưỡi trơn tru yêu thích luồn cúi, thân là thư sinh lại không chuyên tâm học hành, cả ngày du đãng bên ngoài, còn thường xuyên xuất nhập hẻm hoa lâu làm bạn với kỹ tử, làm người thực không chính phái."
"..."
Điểm này có thể thật kỳ quái, Tiết Thần trầm ngâm một lát sau mới phân phó Nghiêm Lạc Đông: "Phái người nhìn chằm chằm gã Hà Châu này, xem ngày thường hắn còn tiếp xúc với người nào?"
Nghiêm Lạc Đông gật đầu: "Được, ta sẽ nhìn chằm chằm hắn, còn Trường Ninh Hầu phủ bên kia thì sao?"
"Đương nhiên vẫn nhìn chằm chằm hành tung mỗi ngày của Trường Ninh Hầu, có tình huống đặc thù gì liền báo cáo ngay."
Bạn đang đọc truyện tại ThichTruyen.VN
Sau khi Nghiêm Lạc Đông lui xuống, Tiết Thần đến trước cửa sổ phía tây ngắm hoa trong chốc lát, sau đó mới bưng một mâm bánh hoa hồng đi Kình Thương viện. Mấy ngày trước, Tuân ca nhi nói muốn ăn.
Đi đến Kình Thương viện mới biết Tuân ca nhi đã được Lão thái quân kêu tới Tùng Hạc viện, Tiết Thần không muốn phải đi tới đi lui, miễn cho nàng tới Tùng Hạc viện mới biết Tuân ca nhi lại đi chỗ khác, bèn dứt khoát chờ ở Kình Thương viện.
Trưởng Công chúa đang sao chép kinh Phật, Tiết Thần liền ngồi đối diện, rửa sạch tay trong thau nước Thiền Oánh bưng tới, lau khô rồi mới tiếp nhận 乃út lông trong tay Trưởng Công chúa, tự nhiên thay thế bà mẫu tiếp tục sao chép. Trưởng Công chúa có người giúp đỡ cũng liền nghỉ ngơi, dựa người sang một bên uống trà. Hai bà tức câu được câu mất tán chuyện.
"Ai nha, dạo này cuộc sống của Tam thẩm nương cũng không quá tốt!" Trưởng Công chúa mở đầu.
Tiết Thần giương mắt nhìn, giả ngu hỏi: "Tam thẩm nương bị sao vậy? Hôm qua nhi tức còn thấy Tam thẩm ra ngoài mà, nhìn đâu thấy giống có gì xảy ra."
Trưởng Công chúa lại thở dài: "Hầy, con biết ta đang nói đến ai mà, đừng giả ngu với ta."
Tiết Thần cẩn thận viết vài chữ tinh tế, sau đó mới quay đầu lại nói: "Nhi tức cũng đâu phải giả ngu, trong phủ chúng ta không phải chỉ có một Tam thẩm thôi sao? Người kia đã tách ra ngoài, chẳng lẽ nhi tức phải trơ mặt tiếp tục gọi bà ta thẩm nương à?"
"Con nha, còn nói không phải giả ngu."
Trưởng Công chúa nhìn tức phụ nhi so với nhi tử còn tinh quái hơn, trong lòng có chút bất đắc dĩ. Thật ra bà cũng không muốn quản những kẻ bên ngoài, chỉ là bà luôn mềm lòng, không nhịn được khi gặp người khác khóc lóc kể lể, tật xấu này thật không biết phải như thế nào mới có thể bỏ.
Tiết Thần không tỏ ý kiến, nhướng mày hỏi: "Bà ta tới tìm mẫu thân à? Không nghe người gác cổng nhắc đến. Mẫu thân ở bên ngoài gặp bà ta sao?"
Trưởng Công chúa thấy tức phụ nhi còn nguyện ý cùng bà tán chuyện, ngẫm lại cũng không nên giấu giếm bèn nói thẳng: "Ở bên ngoài, phủ chúng ta có người canh gác, làm sao nàng ta có thể vào được. Lần trước ta cùng với Định Viễn Hầu phu nhân đi ngang qua Hải Thị phố của con, tính ghé vào xem vải vóc một chút, ai ngờ lại gặp nàng ta. Ai da, nàng ta gầy hơn trước rất nhiều, sắc mặt vàng như nến, khóe mắt cũng đầy nếp nhăn, cười lên mà giống như khóc... Chậc, đương nhiên đây không phải là trọng điểm, trọng điểm là, nàng vừa thấy ta liền quỳ xuống, cũng mặc kệ chung quanh có người hay không, làm cho ta có chút ngại ngùng xuống đài không được, rồi sau đó thẳng thắn nhận sai với ta. Ai da, con nói xem nàng nhận sai với ta thì có ích lợi gì, cũng đâu phải ta bắt buộc bọn họ phân gia?"
Tiết Thần vừa viết chữ vừa nối tiếp câu chuyện: "Ồ, sau đó thì sao ạ? Bà ta sống khổ như thế nào?"
"Con nghe ta kể nè!" Trưởng Công chúa dứt khoát ngồi thẳng dậy, Thiền Oánh và hai tiểu nha hoàn liền vội vàng tiến đến mang giày sửa sang lại làn váy cho bà. Trưởng Công chúa tiếp tục nói: "Tam thúc con... à, không đúng, chính là Lâu Hải Chính, hắn không phải muốn phân gia ra ngoài hay sao? Hiện giờ vào ở cũng là tòa nhà của mẫu gia Dư thị, vậy mà nghe nói vẫn bất công lợi hại -- Dư thị muốn đuổi Thịnh di nương ra ngoài, Lâu Hải Chính không những không chịu còn vì Thịnh di nương đánh Dư thị, từ đấy không thèm để ý tới Dư thị. Dư thị cũng đã gây náo loạn với Lâu Hải Chính, cũng đã khóc lóc cầu xin, vậy mà cũng không có hiệu quả gì. Ngọc ca nhi không phải cưới Tam Công chúa sao? Ái dồ dồ, đấy cũng là một cọc không bớt lo, lúc trước ta đã nhắc nhở nàng ta, tính nết của Tam Công chúa không phải ta cũng khá rõ ràng sao, thế mà Dư thị không chịu tin. Hiện giờ thì mở mắt ra rồi, không chỉ chọc giận Lâu Hải Chính, còn không thể ở chung được với tức phụ Tam Công chúa -- tức phụ nhà người ta mỗi ngày đi thỉnh an bà mẫu, nhưng Dư thị thì khen ngược, mỗi ngày phải đến thỉnh an Tam Công chúa. Ngọc ca nhi cũng không dám đắc tội với Tam Công chúa, thế là bảo Dư thị phải nhường nhịn, thật là đáng thương!"
Tiết Thần nghe xong đại khái, nhặt ra vài điểm quan trọng bàn luận: "Đáng thương ở chỗ nào chứ? Con đường này cũng do chính bà ta tuyển chọn, lúc trước Lâu Hải Chính muốn phân gia thì bà ta cực lực tán thành. Mẫu thân không cần quá lo lắng cho bà ta, cho dù có đáng thương thì cũng vì bà ta "gieo gió gặt bão". Mẫu thân suy nghĩ thử coi, phụ thân của bà ta hiện giờ uy phong trên triều "chạm tay là bỏng", Lâu Hải Chính cũng sẽ đâu dại gì không bận tâm mà thản nhiên chèn ép bà ta, nếu dám động thủ với bà ta thì khẳng định Dư thị đã làm gì đó thật sự quá đáng, đến nỗi khiến kẻ "ăn nhờ ở đậu" Lâu Hải Chính nhịn không được phải ra tay. Lại nói đến vụ Tam Công chúa, nàng ta là Công chúa, Ngọc ca nhi cũng không phải cưới nàng ta về nhà mà nàng ta có phủ Công chúa của mình, dĩ nhiên là có thể làm chủ. Nếu ngay cả điểm này mà Dư thị cũng nghĩ không thông, còn kỳ vọng Tam Công chúa cũng dễ nói chuyện như ngài mỗi ngày đều đi thỉnh an bà mẫu, đó chính là bà ta bị hoang tưởng, ngài nói có phải hay không?"
Trưởng Công chúa ngẫm nghĩ một chút cũng gật đầu: "Nghe con nói như vậy hình như là lý lẽ này, ta là chính thê Quốc Công cưới hỏi đàng hoàng đưa về, dĩ nhiên là phải hiếu kính công bà, mà Tam Công chúa là chiêu phò mã, Dư thị đích xác không nên dùng tiêu chuẩn tức phụ bình thường ra yêu sách. Nghĩ theo chiều hướng này thì thấy Dư thị cũng không phải quá đáng thương, giống như lời con nói, Dư thị đúng là gieo gió gặt bão"
Thấy bà mẫu nghĩ thông suốt, Tiết Thần cũng cười: "Còn không phải vậy sao. Mẫu thân ngàn vạn lần hãy phân rõ tốt xấu, đừng tùy ý nhúng tay vào chuyện nhà của người ta. Sau này Dư thị lại chặn đường mẫu thân muốn khóc lóc kể lể, ngài cứ khiến cho bà ta trực tiếp tới tìm nhi tức, nếu bà ta thực sự có khó khăn, nhi tức cũng không phải loại người thấy ૮ɦếƭ mà không cứu."
Nghe Tiết Thần nói những lời này làm Trưởng Công chúa không nhịn được bật cười: "Tìm con? Nàng ta dám? Cũng chỉ dám khi dễ trên đầu ta thôi."
Thấy Trưởng Công chúa thật biết tự giác ngộ, Tiết Thần cũng bật cười theo. Sau khi sao chép hoàn hảo một trang bèn giao cho Thiền Oánh thu hồi, Tiết Thần đang muốn bắt đầu trang thứ hai, lại đột nhiên bất động thanh sắc nói với Trưởng Công chúa: "Đúng rồi, sau này nếu có thể, mẫu thân hãy tận lực tránh xa Định Viễn Hầu phu nhân một chút."
Trưởng Công chúa uống ngụm trà, ngẩng đầu hỏi: "Ủa? Làm sao vậy?"
Tiết Thần đặt 乃út viết một chữ, vân đạm phong khinh nói: "Người trong phủ chúng ta tuyệt đối sẽ không tiết lộ hành tung của mẫu thân, Dư thị sao có thể biết mẫu thân sẽ đi ngang qua Hải Thị phố? Còn vừa khéo gặp được ngài?"
"..." Trưởng Công chúa ngẩn người, sau đó mới buông chén trà, kinh hãi nhìn Tiết Thần hỏi: "Con muốn nói, là Định Viễn Hầu phu nhân..."
"Nhi tức không xác định, chẳng qua cảm thấy trên đời này không có chuyện trùng hợp khéo như vậy mà thôi. Nếu đúng là Hầu phu nhân tiết lộ thì mẫu thân vừa lúc tránh xa bà ta, nếu không phải thì mẫu thân cũng tránh xa một chút cũng tốt hơn. Nghe nói Nhị tiểu thư của Định Viễn Hầu vừa mới được Nhị Hoàng tử nạp làm trắc phi, mẫu thân cũng biết tình huống của nhà chúng ta rồi, người giống như vậy có thể tránh xa chút vẫn tương đối an toàn hơn."
Tiết Thần không phải lo lắng Trưởng Công chúa kết giao với người của đảng Nhị Hoàng tử sẽ rước lấy phiền toái cho Lâu gia -- Hoàng Thượng và Thái Tử đều biết tính nết của vị Trưởng Công chúa này, đâu cần đề phòng điều gì. Tiết Thần chỉ lo lắng Trưởng Công chúa bị người lợi dụng mà thôi, cho nên mới đem vấn đề lợi hại ra phân tích một phen, không hề rào trước đón sau nói thẳng ra, không có bất luận che lấp gì, bởi vì nếu nói kiểu ám chỉ thì nàng cũng không dám bảo đảm Trưởng Công chúa có thể thật sự nghe hiểu hay không. Đối với người thành thật thì phải dùng phương pháp thành thật nhất -- -- nói thẳng.
Trưởng Công chúa quả thật không nghĩ tới vấn đề này, chỉ cảm thấy Định Viễn Hầu phu nhân đã mời thì không tiện từ chối khiến người ta mất mặt, nghĩ bất quá chỉ là cùng đi ra ngoài một chuyến, có hộ vệ Lâu gia đi theo thì chắc cũng không xảy ra chuyện gì. Nhưng hôm nay Tiết Thần giảng giải một phen bà mới biết được, hóa ra còn có những nguyên nhân phức tạp như vậy, lập tức đồng ý liên tục gật đầu: "Đúng đúng đúng, vẫn cách xa chút thì tốt hơn. Dạo này Thái Tử và Nhị Hoàng tử lại náo loạn không ít, chúng ta vẫn không nên trộn lẫn với đám người kia mới là lẽ phải."
Tiết Thần thấy Trưởng Công chúa thông thấu liền mỉm cười, vùi đầu tiếp tục sao chép, tùy ý hỏi: "Dạo này bọn họ gây ra vụ gì không thoải mái thế ạ? Nhị Hoàng tử đã dám giáp mặt náo loạn với Thái Tử rồi sao?"
Trưởng Công chúa ngẫm nghĩ một chút rồi trả lời: "Ai nha, hai người họ gây nhau không thoải mái thì hàng năm đều có, chẳng qua dạo này kịch liệt hơn mà thôi. Con biết Lý Đạt đích trưởng tử của Trung Nghĩa Công không? Gần đây hắn vừa mới trở về kinh thành. Hắn và Nhị Hoàng tử là biểu huynh đệ, mâu thuẫn với Thái Tử lần này chính là hắn khiêu khích."
Tiết Thần đang sao chép liền dừng tay, sau đó mới quay đầu lặp lại tên này: "Lý Đạt?"
Tên Lý Đạt này nàng biết rất rõ, là đích trưởng tử của Trung Nghĩa Công, mẫu thân là đích thứ nữ của Hữu tướng, là muội muội ruột thịt của Cẩn Phi nương nương. Sở dĩ Tiết Thần nhớ rõ gã Lý Đạt này cũng không phải vì thân phận của hắn, mà vì chuyện sau này hắn gây ra.
Nguyên nhân khiến Nhị Hoàng tử sẽ khởi binh tạo phản hoàn toàn do chính gã Lý Đạt này ở phía sau "châm ngòi thổi gió", mà ngoại trừ Lý Đạt thì bên người Nhị Hoàng tử hình như còn có một mưu sĩ -- -- Hà Nguyên Cừ, gã Hà Nguyên Cừ này còn ngoan độc biến thái hơn cả Lý Đạt. Nghe nói lúc trước hắn chỉ là một tên du thủ du thực, là người Dương Châu, sau khi gia đạo sa sút bèn tới kinh thành khảo công danh, nhưng cuối cùng công danh không khảo được mà lại khiến hắn gặp gỡ quý nhân Lý Đạt, hai người dường như quen nhau ở nơi phong nguyệt, cuối cùng thay Nhị Hoàng tử quét sạch không ít người của Thái Tử. Sau khi Lâu Khánh Vân ૮ɦếƭ, Lý Đạt làm Đại Lý Tự Khanh, kết hợp với Hà Nguyên Cừ vu hãm lương thần, thủ đoạn có thể dùng từ "tàn nhẫn" để hình dung, đã từng lợi dụng án oan đưa một nhà ba mươi sáu người của Thứ Sử Trừ Châu Tôn Minh lên đoạn đầu đài. Sau vụ đó thì ác danh của Hà Nguyên Cừ vang vọng khắp kinh thành, có hắn ở bên người Nhị Hoàng tử làm toàn điều ác khiến cho rất nhiều người hận hắn thấu xương nhưng không thể ᴆụng vào hắn.
Hiện giờ Trưởng Công chúa nhắc tới Lý Đạt mới làm Tiết Thần nhớ tới Hà Nguyên Cừ -- gia đạo sa sút, người Dương Châu... Thân thế tương tự với gã Hà Châu gần đây Tống An Đường kết giao, chẳng lẽ...
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc