Thiều Hoa Vì Quân Gả - Chương 144

Tác giả: Hoa Nhật Phi

Đeo bám
Sau khi Lâu Ánh Hàn đính hôn, suốt ngày trên mặt đều nở nụ cười, giống như vấn đề lo lắng nhiều năm rốt cuộc đã được giải quyết. Công chúa thấy nữ nhi như vậy thì cục đá trong lòng cũng rơi xuống đất, lúc đang cùng Tiết Thần lựa chọn vải vóc nói với Tiết Thần: "Ta còn lo lắng nàng oán trách ta, tỷ tỷ nàng gả cho Nhữ Nam Vương làm Vương phi, nhưng ta lại tìm cho nàng Vương Đại công tử hiện giờ còn chưa có quan chức, ta lo lắng nàng sẽ ghét bỏ."
Tiết Thần cầm một cuộn vải gấm tơ tằm màu xanh biếc đưa cho Công chúa: "Hiện giờ cho dù Vương Đại công tử chưa có quan chức, nhưng năm trước không phải đã khảo trúng Tiến sĩ rồi sao? Tương lai lại thi Đình, dựa vào nhân mạch của Vương thái sư ở trong triều còn sợ Vương Đại công tử không có tiền đồ tốt à? Công chúa chẳng phải thiệt tình suy xét cho Hàn tỷ nhi rồi còn gì?"
Công chúa gật đầu: "Phải nói ta vì việc hôn nhân của nàng thật đúng là phí không ít tâm. Ta đã phái người ngầm hỏi thăm biết được nhân phẩm của Vương Đại công tử không tệ, không có kiểu kiêu căng của hậu nhân quý tộc, lúc trước ở thư viện học hành cũng sống như những thư sinh bình thường, tất cả người hầu hạ đều tống cổ trở về, mãi đến khi hắn khảo trúng Tiến sĩ thì tiên sinh và học sinh trong thư viện mới biết được thân phận của hắn. Đúng là người biết tự mình tiến tới!"
Không thể không nói, tại phương diện này Tiết Thần thật sự rất bội phục Công chúa, đặc biệt sau khi nàng được trải nghiệm qua khí thế của các Công chúa khác ở trong cung, càng cảm thấy bà mẫu Công chúa nhà mình thật sự quá bình dân, quá đáng yêu -- đừng nói bà là Công chúa, cho dù chỉ là mẫu nhân của một nhà bình thường mà có thể vứt bỏ thiên kiến bè phái để thiệt tình suy xét cho nữ nhi cũng không nhiều lắm.
Cứ đơn cử trường hợp của nàng làm ví dụ, nếu Lâu Khánh Vân không phải Thế tử của Vệ Quốc Công phủ mà chỉ là một nam nhân bình thường, cho dù nàng bày tỏ ý nguyện của bản thân với Tiết gia như thế nào cũng vô dụng. Trừ phi nàng bỏ trốn với Lâu Khánh Vân, bằng không Tiết gia không thể nào đồng ý để nàng gả cho một nam nhân không có quan chức. Đó là Tiết gia bất quá chỉ là một phủ đệ của quan tam phẩm, thế mà còn cảm thấy nếu đã nuôi dưỡng ra một tiểu thư thì nhất định phải để tiểu thư của họ gả cho một nam nhân có lợi đối với gia tộc.
Cho nên, chỉ từ điểm này mà nói, Công chúa thật sự rất tẫn trách, rất khai sáng.
"Mẫu thân đã chọn dĩ nhiên đều rất tốt." Tiết Thần khen tự đáy lòng. Hai bà tức nhìn nhau cười, cùng nhau lựa hơn mười cuộn vải để Hàn tỷ nhi làm xiêm y, sau đó "ngựa không ngừng vó" chạy đến phòng khách của Tây trắc viện để chọn các kiểu trang sức mới nhất do Kim Ngân Lâu đưa tới.
Bạn đang đọc truyện tại ThichTruyen.VN
Tiết Thần trở lại Thương Lan uyển không bao lâu, mới vừa thay bộ xiêm y mặc ở nhà thì nghe nha hoàn thông báo Nhị phu nhân cầu kiến. Tiết Thần vội kêu cho Nhị phu nhân tiến vào, hội kiến bà ở Tây thứ gian.
Hàn thị nhìn thấy Tiết Thần tiến vào liền đi lên trước đón lại, nắm tay Tiết Thần ngồi vào một bên. Tiết Thần thấy Hàn thị mặt mày vui vẻ không khỏi hỏi thăm: "Nhị phu nhân khí sắc thật tốt, chắc là có chuyện vui phát sinh?"
Hàn thị là thân cô mẫu của Hàn Ngọc, có một tầng quan hệ này nên Tiết Thần cảm giác nói chuyện với bà vẫn thật thân cận. Hàn thị là một nữ tử dịu dàng, tiểu thư khuê các điển hình, cử chỉ có độ, mặc xiêm y trang điểm đoan trang khéo léo, rất có phong phạm chủ mẫu. Nghe Tiết Thần hỏi như vậy không nhịn được liền tươi cười nói: "Cũng không phải sao, có chuyện tốt! Nhị lão gia từ trên biển mang về chút thực phẩm tươi sống, ta nghĩ con và Thế tử trẻ tuổi thích ăn hải sản liền tự mình mang qua cho các con."
Nhị lão gia Lâu Viễn là Thủy sư Đô đốc, từ trên biển mang vài thứ trở về cũng là chuyện thường. Bất quá, Tiết Thần cũng không thật sự cho rằng Hàn thị chỉ là tới đưa nàng những thứ này, nhưng vẫn hùa theo nói: "Vậy thì tốt quá. Hôm kia Thế tử còn dặn phòng bếp làm một bàn hải yến nữa đấy."
Hàn thị nhìn Tiết Thần, nhịn không được lại nở nụ cười: "Nếu các con thích, lần tới ta nói Nhị lão gia mang về nhiều hơn chút."
"Đâu thể nào không biết xấu hổ như thế?" Tiết Thần khách sáo nói. Hàn thị cầm tay Tiết Thần vỗ vỗ nói: "Được mà. Con giúp chúng ta chuyện lớn như vậy, những thứ này tính là cái gì."
Tiết Thần khó hiểu: "Chất tức nhi giúp được gì? Nhị phu nhân chớ có úp úp mở mở."
Hàn thị nhìn nhìn bốn phía, xác định không có ai mới ghé sát vào người Tiết Thần nói nhỏ: "Lần trước không phải ta phiền toái con dẫn Triệu ca nhi đến biệt viện sao? Mấy ngày nay hắn đều được Đại công tử của Ngự Sử Trung Thừa La đại nhân thỉnh đến La phủ. Hôm kia là đại thọ của La lão phu nhân, họ cũng phái người tới mời Triệu ca nhi. Con nói ta có nên cảm tạ con hay không?"
Tiết Thần nghe xong hơi ngẫm nghĩ một chút liền hiểu ý của Hàn thị. Ngự Sử Trung Thừa La đại nhân là phụ thân của La Chiêu nghi, trong ngày đại thọ của La lão phu nhân thì đương nhiên Tam công chúa đi La gia mừng thọ cho La lão phu nhân cũng là thường tình, mà La gia lại đến mời Lâu Triệu Vân, đây là chứng tỏ chuyện gì thì nghĩ một chút cũng liền minh bạch.
Tiết Thần châm chước hỏi Hàn thị: "Vậy Triệu ca nhi trở về có nói gì không? Đã gặp... vị kia chưa?"
"Vị kia" dĩ nhiên là Tam Công chúa Xạ Nguyệt, Hàn thị nhoẻn miệng cười liên tục gật đầu: "Hôm qua ta hỏi hắn, hắn nói mấy ngày này Tam Công chúa đều ở La gia, La đại công tử mỗi ngày phái người tới mời Triệu ca nhi, đây còn không phải đều vì Tam Công chúa sao? Nếu chuyện này mà thành, Nhị thẩm sẽ tặng con một phong bao lì xì thật lớn mời con làm mai."
Tiết Thần hạ mi cười cười, sau đó hàn huyên với Hàn thị một chút về đề tài khác, Hàn thị lúc này mới tâm tình vui vẻ rời khỏi Thương Lan uyển.
Sau khi Hàn thị rời đi Tiết Thần thật sự có chút cười không nổi, nếu nàng chưa từng kiến thức qua tính tình của Tam Công chúa thì Lâu Triệu Vân có gần gũi với nàng ta cũng được thôi, nhưng khổ nổi nàng đã tận mắt chứng kiến nên không khỏi có đồng quan điểm với Lâu Khánh Vân -- tính tình của Tam Công chúa thật tệ, không phải là một thê tử sẽ tôn trọng trượng phu. Loại người như Tam Công chúa lúc thích ngươi thì tìm mọi cách lấy lòng, nhưng kiểu thích này có vẻ hấp tấp, có chút hạ giá, cho nên tất nhiên sẽ không lâu dài. Chờ đến khi nàng ta không thích Triệu ca nhi nữa thì rất nhanh sẽ ném Triệu ca nhi sang một bên tìm nguồn vui khác. Ai biểu nàng ta là Công chúa chứ? Nữ nhi Hoàng gia chính là có phần đặc quyền muốn làm gì thì làm này, nếu thật tới lúc đó thì Triệu ca nhi phải làm sao bây giờ?
Cho nên nghĩ như thế nào thì đoạn nhân duyên này đối với Triệu ca nhi mà nói cũng không phải là một khởi đầu tốt.
Trong lòng có khúc mắc nên buổi tối chờ Lâu Khánh Vân trở về, Tiết Thần nhờ phu quân ra mặt kêu Lâu Triệu Vân lại đây cùng nhau ăn cơm chiều.
So sánh với mấy ngày trước, trên nét mặt Lâu Triệu Vân dường như thêm nhiều sầu lo, nói chuyện cũng không thoải mái như xưa, ngồi trên bàn cơm mà chỉ uống R*ợ*u giải sầu. Ngay cả Lâu Khánh Vân cũng phát giác hắn có gì không đúng, đè lại chén R*ợ*u hắn sắp đưa lên miệng mắng: "Làm sao vậy? R*ợ*u của ta không phải để tiện nghi cho ngươi uống như uống nước lã, muốn ăn đòn à?"
Lâu Triệu Vân từ nhỏ đã tò tò theo sau Lâu Khánh Vân coi hắn như ca ca ruột thịt, cho nên hai người nói chuyện thân thiết không hề câu nệ. Lâu Triệu Vân buông chén R*ợ*u, đôi cánh tay khoanh lại trước *** đặt trên mặt bàn, nhìn thức ăn trên bàn không nói lời nào.
Lâu Khánh Vân nhìn thoáng qua Tiết Thần, chỉ thấy Tiết Thần đứng ra hoà giải: "Triệu ca nhi đừng để ý đến huynh ấy, R*ợ*u này có tính là gì đây chứ, nếu Triệu ca nhi muốn uống thì đem cả hầm R*ợ*u lên cũng được."
Lâu Triệu Vân bị câu nói của Tiết Thần chọc cười, bưng chén R*ợ*u giơ giơ lên thị uy với Lâu Khánh Vân rồi lại một ngụm uống cạn, thở ra một hơi thật mạnh sau đó quay đầu nhìn về phía Lâu Khánh Vân, thật lâu sau mới hỏi: "Ca, ca nói xem nếu đệ cự tuyệt Công chúa thì sẽ có kết cục gì?"
Những lời này Lâu Triệu Vân đắn đo thật lâu mới nói ra, mà điều này hắn đã nghĩ tới nghĩ lui rốt cuộc cảm thấy cũng chỉ có thể hỏi Lâu Khánh Vân, vấn đề này đã khiến hắn bối rối lâu lắm rồi, thật sự nhịn không được mới hỏi ra.
Lâu Khánh Vân gắp cho Tiết Thần một đũa thịt cá đã gỡ hết xương, sau đó mới không để bụng đáp: "Cự tuyệt thì cứ việc cự tuyệt, có kết cục gì đâu chứ? Nói giống như thực sự có Công chúa coi trọng ngươi vậy, đứa nào thế?"
Lâu Triệu Vân lại thở dài, dùng ngón tay ra hiệu số ba, Lâu Khánh Vân lúc này mới nhướng mi, gật đầu nói: "Không tồi mà. Xạ Nguyệt có bộ dáng rất xinh đẹp, ngươi không thích nàng ta sao?"
Lúc này Lâu Triệu Vân không thèm úp úp mở mở nữa, nói thẳng: "Không thích. Xinh đẹp thì dùng được cái đách gì? Nàng ta quá cường thế, lúc nào cũng cảm thấy bản thân cao cao tại thượng, tất cả người khác đều thấp hơn nàng ta một bậc. Nếu nói chuyện mà có bất đồng ý kiến, rõ ràng là nàng ta sai mà cuối cùng nàng ta đều dùng quyền thế chèn ép người khác để nói nàng ta đúng. Đệ cũng thử tiếp thu nàng, chỉ là thật sự chịu không nổi kiểu người như vậy. Đệ nói không muốn cùng nàng qua lại, nương của đệ lại không cho phép, nói đệ là đại nghịch bất đạo, sống quá thoải mái nên muốn tìm ૮ɦếƭ. Như vậy mà gọi là đệ "muốn tìm ૮ɦếƭ" sao, với cái tính tình kia của nàng ta, tương lai nếu thành thân phải vào ở trong phủ Công chúa, như thế mới gọi là sống không bằng ૮ɦếƭ thật đấy! Nam tử hán đại trượng phu mà không có một chút tôn nghiêm, sống trên đời làm chi cứ ૮ɦếƭ quách cho xong!"
Xúc động phẫn nộ tuôn ra một tràng như vậy, Lâu Triệu Vân lại nâng chén R*ợ*u uống một hơi cạn sạch. Lâu Khánh Vân và Tiết Thần không nói lời nào, cứ yên lặng nhìn hắn phát tiết bất mãn trong lòng. Tiết Thần rót R*ợ*u cho Lâu Khánh Vân, Lâu Khánh Vân gắp đồ ăn cho Tiết Thần, bộ dáng *** của hai người khiến Lâu Triệu Vân đau cả mắt bèn than: "Ai nha, hai vị có thể tôn trọng đệ một chút hay không? Cho dù không thể thay đệ giải quyết vấn đề, nhưng ít nhất cũng nên nghe đệ nói xong đã chứ?"
Lâu Khánh Vân cầm lên chén R*ợ*u đơn phương chạm chạm vào chén của hắn, nói một cách có lệ: "Ngươi nói ngươi nói, đang nghe đây nè."
Lâu Triệu Vân giận sôi máu, trừng mắt cho hai người trước mặt một cái lườm xem thường: "Nói cái gì nữa chứ? Những gì muốn nói không phải đã nói xong rồi?"
"..."
Đôi phu thê liếc nhau, vẫn là Tiết Thần thiện lương, buông đũa xuống hỏi Lâu Triệu Vân: "Vậy hiện giờ Tam đệ nghĩ như thế nào? Mấy ngày nay không phải Tam đệ vẫn luôn đi La gia sao? Tam Công chúa nói với đệ những gì?"
Lâu Triệu Vân thấy có người thiệt tình cùng hắn thảo luận vấn đề, tâm tình mới hơi chút hòa hoãn: "Đệ cũng không muốn đi đâu, chỉ là La Thắng mỗi ngày đều tới kêu, kêu đến đó rồi đưa đệ đến viện của nàng ta. Thật không biết La gia và Tam Công chúa nghĩ như thế nào, nàng ta cũng chẳng sợ đệ làm hỏng thanh danh của mình, muốn chạy cũng không cho, cả ngày tô son điểm phấn, lòe loẹt lẳng lơ..."
Một ngụm R*ợ*u trong miệng Lâu Khánh Vân thiếu chút nữa phun ra bởi vì câu "lòe loẹt lẳng lơ" của Lâu Triệu Vân. Tiết Thần cũng có chút xấu hổ, nương vào động tác uống R*ợ*u cúi đầu xuống. Lâu Triệu Vân cũng cảm thấy dường như mình nói quá trắng ra nhưng không chút nào hối hận, bởi vì trong mắt hắn, những hành vi không biết xấu hổ của Tam Công chúa chính là "lòe loẹt lẳng lơ", thậm chí phải nói là trơ trẽn.
"Lời đã nói ra đến mức này đệ cũng không sợ huynh mắng đệ, Tam công chúa thật sự quá phận. Hai vị cũng chưa thấy đâu, nàng ta còn nhỏ tuổi mà cũng không biết từ nơi nào học được những trò đó. Đệ, đệ chỉ nói ra thôi mà cũng thấy ngượng ngùng, vậy mà nàng ta lại không biết xấu hổ cứ làm. Nữ tử như vậy đệ cũng không dám dính vào."
Lâu Triệu Vân nói xong câu này liền ra tối hậu thư cho Lâu Khánh Vân: "Ca, chuyện này huynh nhất định phải giúp đệ, nếu huynh không giúp đệ thì đệ ૮ɦếƭ chắc rồi."
Lâu Khánh Vân buông chén R*ợ*u, suy nghĩ một lát sau mới nói; "Chuyện gì khác ta có thể giúp, nhưng chuyện này ta thật đúng là không giúp được. Chẳng lẽ ngươi muốn ta đi tìm Tam Công chúa bảo nàng ta đừng dây dưa với ngươi? Đừng giỡn! Đây là chuyện của hai người các ngươi, ta là một ngoại nhân thì làm thế nào nhúng tay vào được? Nếu ngươi thật không thích nàng ta, vậy thì trực tiếp nói với nàng ta. Nếu nàng ta "giận chó đánh mèo" với ngươi rồi làm khó dễ ngươi, lúc đó ngươi lại đến tìm ta, ta giúp ngươi đi dạy dỗ nàng ta một trận."
Tiết Thần đột nhiên nhớ tới lúc trước Đại Công chúa cáo trạng với nàng, Lâu Khánh Vân nói không chừng thật đúng là có thể ra tay với mấy Công chúa. Tiết Thần không khỏi lắc đầu, dùng đũa chung gắp cho Lâu Triệu Vân một ít thức ăn, sau đó ôn nhu nói: "Đường huynh của đệ nói rất đúng, vấn đề giữa nam nữ không thể nào nói cho rõ ràng được. Người ngoài nếu mạnh mẽ nhúng tay vào thì chỉ biết càng giúp càng rối, hơn nữa Tam Công chúa cũng chưa chắc có thể minh bạch tâm ý chân chính của đệ. Lỡ đến lúc chọc nàng ta nóng nảy khiến nàng ta trực tiếp mở miệng cầu Hoàng Thượng tứ hôn, đến khi đó đệ có muốn cự tuyệt cũng cự tuyệt không được."
Lâu Triệu Vân đột nhiên ngẩng đầu ngốc ngốc nhìn Tiết Thần, dường như không hề nghĩ tới chuyện giữa hắn và Tam Công chúa còn có khả năng sẽ bị tứ hôn. Sau lưng Lâu Triệu Vân tức khắc túa ra một thân mồ hôi lạnh, hoảng sợ nhìn Tiết Thần và Lâu Khánh Vân, sau đó mới cụp mắt cúi đầu xuống như đang suy tư gì, uống thêm một ngụm R*ợ*u.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc