Thiếu Gia Phong Lưu - Chương 86

Tác giả: Dạ Thải Hoa

Ϧóþ ૮ɦếƭ sự dịu dàng của cô

Sau khi cảm nhận được những ánh mắt quỷ dị xung quanh, Ôn Nhu thật sự muốn cắn lưỡi tự sát luôn cho rồi, lần này cô đúng thật là bị "hãm hại" rồi! Nhưng Thường Nhạc còn cứ kéo tay cô mãi không buông, đi trên con đường đầy náo nhiệt.
- Cậu muốn đưa tôi đi đâu?
Thấy Thường Nhạc cũng không lên xe, chỉ kéo cô đi bộ trên đường, tim Ôn Nhu đập loạn liên hồi.
- Đương nhiên là dẫn cô đi shopping!
Thường Nhạc bày ra dáng vẻ cam tâm tình nguyện làm thằng khờ.
- Tôi không đi!
Thái độ của Ôn Nhu thật kiên quyết, nhưng giọng nói lại khá nhỏ, dáng vẻ như e thẹn này lại mê người không nói nên lời. Nếu không phải là vì trên đường này phải duy trì hình tượng thục nữ, cô đã học kiểu của nữ sinh, dậm chân kháng nghị từ lâu rồi.
- Thật không đi?
- Kiên quyết không đi!
- Được, sợ cô rồi, nữ anh hùng, tôi nhận thua được chưa?
- Vậy còn chưa đưa tôi về!
Ôn Nhu cáu giận nói, trong lòng đã có chút không đành.
Thường Nhạc quay đầu nghiêm túc nhìn Ôn Nhu một cái, vẻ mặt càng lúc càng trở nên hồn nhiên vô tà:
- Chi bằng thế này đi, bác sĩ, em đi dạo cùng tôi, coi như ăn xong đi bộ giúp dạ dày tiêu hóa, cô thấy sao?
- Cái này…
Ôn Nhu mấp máy đôi môi khiêu gợi, sắc mặt hơi do dự.
Thái độ muốn cự tuyệt mà giống như đang quyến rũ này làm cho Thường Nhạc động tâm. Hắn cố nén ham muốn hôn một cái lên bờ môi nhỏ nhắn kia, trên mặt có biểu hiện vô cùng thích hợp, tổng hợp của chủ nghĩa trừu tượng và trường phái tượng trưng, biểu hiện hoàn hảo dáng vẻ năn nỉ và ủy khuất của một nam sinh ngây thơ đang khẩn cầu một đàn chị mỹ nữ đồng ý với đề nghị của mình:
- Cũng chỉ đi dạo thôi, thế cũng không được sao? Giờ còn chưa tới tám giờ tối, sớm như thế, chẳng lẽ cô muốn trở về đếm cừu ngủ hay sao?
Ôn Nhu không biết là bị Thường Nhạc chọc cười hay cũng bị lung lay rồi, hơi hơi đong đưa thân thể mềm mại, hỏi:
- Thật là chỉ đi dạo một vòng thôi sao?
- Thật mà!
- Được rồi, cậu nhất định không được bày trò quỷ gì đấy!
- Không thành vấn đề! Cô biết không, trước giờ tôi nói lời đều giữ lời!
Thường Nhạc nói xong, giống như sợ Ôn Nhu đổi ý, liền kéo tay cô đi.
- Này, cậu, cậu buông tay ra…
Ôn Nhu vừa đi vừa kháng nghị, vốn định bảo Thường Nhạc buông tay cô ra, nhưng chỉ một giây sau cô cũng chẳng thèm để ý nhiều tới thế, hoàn toàn đã không còn phong phạm thục nữ nữa, chỉ vào một cửa hàng lớn đằng trước hét to:
- Oa! Giảm giá 95%! Chúng ta đi vào xem một chút đi!
Bên ngoài cửa hàng nối tiếng nhất thành phố C này đang treo một tấm biển, trên đó viết: Giảm giá 95% toàn bộ mặt hàng!
Thường Nhạc âm thầm cười, con gái chính là như thế, giống như giảm giá 95% là không mất tiền mua vậy.
Tuy nhiên, hắn vẫn phát huy trọn vẹn vai trò của một diễn viên:
- Bác sĩ, chúng ta đâu có đi mua sắm đâu.
- Ai nói phải mua đồ?
Ôn Nhu hùng hổ, lại có chút dáng vẻ giấu đầu hở đuôi, đáng yêu không nói thành lời, chỉ thấy cô nói:
- Tôi chỉ là muốn nhìn xem chút, thế cũng không được sao?
- Đương nhiên là được, nhưng nếu cô chẳng may không kìm nổi muốn mua thì làm sao bây giờ?
- Không đâu mà!
Ôn Nhu cắn chặt răng, thái độ kiên quyết, khuôn mặt đỏ ửng sáng lên trong đêm làm động lòng người.
- Thật sao? Bác sĩ, đến lúc đó cô cũng đừng nói là tôi dụ dỗ cô, cô cũng biết, cô chính là người cuồng mua sắm…
Thường Nhạc mang dáng vẻ thật cẩn thận, thoạt nhìn thật vô sỉ.
- Tôi sẽ không trách đâu, là tự tôi muốn đi vào xem mà, thế là được rồi chứ gì?
Trên mặt Ôn Nhu lộ vẻ khó chịu, giống như chỉ ước được lao vào bên trong cửa hàng kia ngay vậy.
Thường Nhạc cúi đầu trầm tư nửa ngày, mãi cho tới khi Ôn Nhu Ϧóþ cánh tay hắn, hắn mới giống như "bừng tỉnh đại ngộ" mà ngẩng đầu lên, dùng giọng điệu "gió tiêu diêu, dịch thủy hàn" nói:
- Nếu đã như thế, tôi đành liều mình đi theo anh hùng vậy.
- Thế mới đúng chứ, giờ tôi chỉ là muốn nhìn một chút, tôi có thể khống chế ham muốn mua sắm của mình mà, cái này gọi là lấy độc trị độc đó, hiểu không?
Ôn Nhu nói, vừa kéo Thường Nhạc đi vào trong cửa hàng.
Thường Nhạc cố nín cười, vẻ mặt thật trang nghiêm, đứng đắn nói:
- Lấy độc trị độc? Được, để chữa được bệnh của bác sĩ, cho dù là dùng cháy thẻ của tôi cũng đáng!
- Cậu nằm mơ đi, nói lăng nhăng gì thế chứ, tôi cũng không mua đồ, làm sao lại dùng cháy thẻ của cậu được!
Ôn Nhu nói lời này tỏ vẻ hơi phật ý, rồi cùng Thường Nhạc đi vào cửa hàng…
Tầng hai và tầng ba của khu thương mại Á Đô đều là những thương hiệu độc quyền của thế giới, không hề giống với những cửa hàng độc lập bên ngoài. Nơi này chính là nơi những cửa hàng đại diện của những hàng hiệu tập hợp lại, có thể thấy được, cửa hàng bên cạnh của nhãn hiệu Chanel lại chính là Versace…
Giá cả của những đồ đạc ở đây rất đắt, để cho những thành phần tri thức bình thường vừa đi vào đây thì đã kích động tới tim đập thình thích, tay lạnh toát, chân không ngừng run rẩy. Thu nhập cả năm của bọn họ cũng chưa chắc có thể đi được mấy vòng.
Cho dù là bây giờ toàn bộ giảm giá 95% cũng như thế.
Ôn Nhu có thể được coi là dân cuồng mua sắm, chỉ mới vừa nhìn lướt qua trên lầu hai, cô liền kéo Thường Nhạc lên thẳng lầu ba. Tầng ba của khu thương mại còn cao cấp hơn cả tầng hai nữa, vì ở đây áp dụng chế độ hội viên, hơn nữa yêu cầu đối với hội viên cũng tương đối cao... Đương nhiên, những điều này cũng không phải quan trọng nhất, điều quan trọng nhất chính là nơi này là khu bán nữ trang!
Vì những nguyên nhân trên, khách hàng của tầng ba cũng không nhiều, ngược lại chính là những nhân viên phục vụ trang phục sạch sẽ, ngoại hình cũng khí chất cũng tầm X khoa trở lên, lại luôn mang nụ cười chuyện nghiệp còn nhiều hơn cả khách hàng.
Nhìn số khách ít ỏi bên trong đó có thể chia ra làm ba loại. Loại thứ nhất, là thuộc loại đi tới đi lui buôn nước bọt, rất có hứng thú mua sắm một mình. Loại thứ hai thường chính là một mỹ nữ xinh đẹp ôm lấy một thằng giàu sổi, chỉ cần kiều nữ vừa vung tay lên, sóng mắt long lanh, tên giàu sổi đó lập tức liền xuất tiền. Thứ ba chính là loại phú bà dẫn theo một tên công tử bột đẹp trai phong độ, hoặc một gã trai cao lớn cường tráng đi lại khắp nơi.
Không thể nghi ngờ, Ôn Nhu với Thường Nhạc nhìn giống như loại thứ ba rồi…
Thường Nhạc cũng đã nhận ra điều gì không thích hợp, cố ý đứng thẳng lưng, đầu còn ngẩng lên. Nhưng mà hắn càng như thế, lại càng giống như tên công tử bột có tật giật mình. Cũng may đám nhân viên phục vụ ở đây cũng gặp rất nhiều chuyện kỳ quái rồi, ai cũng quen rồi, cho nên ánh mắt và thái độ biểu hiện ra ngoài cũng không làm cho Thường Nhạc thấy quá khó chịu.
Nhưng Ôn Nhu vẫn là bác sĩ tâm lý giỏi đoán ý qua lời nói và sắc mặt, cô không cần bác sĩ tâm lý khác tới trị liệu cho cô cũng là may mắn là rồi. Thoáng buông lỏng cánh tay Thường Nhạc ra, cô nàng xinh đẹp này dường như biến thành người khác, hoàn toàn đắm chìm trong biển đồ hiệu, vẻ mặt gần như điên cuồng.
- A, Thường Nhạc, anh có thấy không, đây là KW2S năm nay Chanel mới ra đó, quá tuyệt vời!
Thường Nhạc vừa định phát biểu ý kiến, Ôn Nhu lại buông chiếc Chanel trong tay ra, chạy như bay tới quầy hàng khác, thất thanh hét ầm lên:
- A, bộ sưu tập mùa hè "Thanh lịch hấp dẫn" của Givenchy 2016 đây! Lần trước tôi đến đây sao lại không thấy nó chứ, thật sự là quá đẹp!
Lần này Thường Nhạc đã có kinh nghiệm, tuy rằng chân bước đi theo, nhưng lại không phát biểu ý kiến.
Quả nhiên, Ôn Nhu lại xông tới chỗ khác.
- Trời ạ, thục nữ trang cảnh xuân tươi đẹp của DG, mang đậm phong cách quý phái, lại gợi cảm như có như không, cuối cùng tôi cũng tìm được nó rồi!
Nghe giọng nói hưng phấn xen lẫn hạnh phúc, Thường Nhạc cảm thấy bản thân có chút suy sụp.
Lúc này giọng nói "vô cùng khủng bố" của Ôn Nhu lại vang lên:
- Chẳng lẽ là tôi hoa mắt rồi sao? Lẽ nào ba tháng chưa tới mà thay đổi nhiều như thế chứ? Trời ạ, bộ đồ xa hoa gợi cảm mới một tháng trước… Oa, oa, oa, hai tháng nay kiên trì không dám xem tạp chí, thật là lạc hậu rồi…
Nhìn tới vị bác sĩ tâm lý kiệt xuất này trở nên có chút điên cuồng, thái độ thay đổi cũng làm cho người ta phải líu lưỡi. Còn có dáng vẻ buồn cười của vị nhân viên hướng dẫn mua sắm luôn đi đằng sau kia nữa, Thường Nhạc thật muốn xoay người sang chỗ khác, làm bộ không quen biết cô.
- Thường Nhạc, cậu có thấy không? Nơi này còn có trang phục mùa thu theo style mới của Prada nữa, tháng sau thời tiết chuyển lạnh hơn vừa mặc, hay quá!
Ôn Nhu không coi ai ra gì, lại mừng rỡ la hoảng lên.
Amen, nếu thời gian có thể quay lại, Thường Nhạc tình nguyện không mang mụ điên này tới mua sắm.
- Oa, túi xách năm 1885 của LV cũng xuất hàng rồi, lại còn có mấy món năm 1873, năm 1896 với 1902 nữa là tôi đã mua đủ bộ rồi! nguồn Thichtruyen.vn
Trán Thường Nhạc toát mồ hôi lạnh. Trào lưu túi xách da mang tính cách mạng của Louie Vuitton đầu tiên ở Paris vào năm 1854, sáng tạo ra thời đại LV đầu tiên. Mỗi một năm LV đều đưa một kiểu ra thị trường, nghe câu này của Ôn Nhu, cô đã sưu tập gần hết một trăm năm mươi cái túi xách LV, hơn nữa đều là loại đặc biệt hàng năm.
Mà túi da của LV trong khoảng thời gian từ 1854- 1954 đều là vì thời gian đã lâu, thật sự rất khó tìm, nhưng Ôn Nhu cũng chỉ còn thiếu mấy cái là sưu tập đủ bộ rồi, thật sự là… không hổ danh là cuồng mua sắm trời sinh mà!
Lúc này Ôn Nhu nói với nhân viên hướng dẫn mua sắm một câu rung động lòng người:
- Cô à, những gì tôi mới nhắc vừa nãy, nhờ cô gói lại hết cho tôi.
- Vâng, xin cô chờ một chút.
Nhìn dáng vẻ bình tĩnh của nhân viên mua hàng, hiển nhiên không phải là lần đầu tiên chứng kiến dáng vẻ mua sắm điên cuồng của Ôn Nhu.
Trên mặt Thường Nhạc lộ ra nụ cười kiểu gian kế đã thành công. Hiển nhiên Ôn Nhu không chịu được sự hấp dẫn, tuy rằng bất kể nói ra sao, hiện tại hắn cũng phải lưu lại một hình tượng nghĩa khí ngất trời, thấp giọng nói:
- Bác sĩ à, không phải nói là chỉ xem qua thôi sao?
- Đồ ngốc, những đồ tốt như vậy mà không mua, sau này làm gì còn nữa chứ!
Ôn Nhu đúng lý hợp tình dạy dỗ Thường Nhạc.
Thường Nhạc cười nói:
- Nhưng không phải cô nói là kiên quyết không mua sao?
- Giờ tôi thay đổi chủ ý!
Giọng điệu Ôn Nhu quả thực có chút điêu ngoa.
Trên mặt có chút hơi buồn bực, Thường Nhạc yếu ớt hỏi:
- Bác sĩ à, không phải cô vừa mới nói lấy độc trị độc, không phải là chỉ nhìn mà không mua sao? Sao giờ lại biến thành nhìn, lại biến thành mua? Bệnh của cô làm sao bây giờ?
- Rốt cuộc thì tôi là bác sĩ hay cậu là bác sĩ, hừ hừ!
Cô nắm chặt nắm đấm, có vẻ nếu chỉ cần Thường Nhạc dám lên tiếng nữa liền đánh cho hắn một trận.
Thường Nhạc hoàn toàn bị đánh bại rồi, dùng ánh mắt "tôi phục cô rồi" nhìn Ôn Nhu, lấy chiếc ví da màu đen quý tộc Valentino Gavani ra, cười nói:
- May cho cô là hôm nay tôi mang tiền theo người, nhiều khi cũng chẳng mang đâu.
- Tôi không thèm tiêu tiền của cậu đâu! Cậu cho rằng tôi là người thế nào hả?
Ôn Nhu hừ hừ một tiếng, theo thói quen định với lấy chiếc túi xách LV của mình, cho tới khi chạm vào khoảng không, cô mới nghĩ tới mình bị người nào đó ૮ưỡɳɠ éρ kéo xuống dưới, chiếc túi yêu quí còn đang nằm trong phòng làm việc cơ.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc