Thiếu Gia Phong Lưu - Chương 472

Tác giả: Dạ Thải Hoa

- Nếu anh dám giật khăn che mặt của tôi xuống, tôi sẽ cắn anh! Tay Thường Nhạc vừa chạm tới khuôn mặt của Mộng Vu, cô lập tức như hổ rình mồi, cảnh cáo nói.
Thường Nhạc đã gặp qua rất nhiều cách uy Hi*p, nhưng cách uy Hi*p như hôm nay hắn cũng là lần đầu tiên nghe được, hắn ngừng động tác, cười nghiền ngẫm nói: - Chẳng lẽ cô là chó sao?
- Cô ấy không phải chó nhưng răng nanh còn sắc bén hơn con chó nhỏ. Không biết bằng cách nào, thân hình mềm mại của Vũ Vu đã đi tới, trên mặt là nụ cười xinh đẹp.
- Chị
Mộng Vu không ngờ được Vũ Vu sẽ nói như vậy, cô tức giận, hung tợn trừng đôi mắt xinh đẹp liếc Vũ Vu một cái.
- Chị?
Ánh mắt Thường Nhạc sáng ngời, Vũ nữ xinh đẹp như vậy chắc hẳn em gái cô cũng không kém, phương diện bộ иgự¢ em khẳng định là không hơn được chị.
Vũ Vu khẽ gật đầu một cái, quyến rũ cười nói: - Thực ra, ngày đó cùng anh.
Vũ Vu còn chưa nói hết câu đã bị Mộng Vu xông lên bịt kín cái miệng anh đào nhỏ nhắn. Mộng Vu không ngờ tới chị rõ ràng đã đồng ý với mình sẽ không tiết lộ sự việc đó, vậy mà bây giờ còn nói ra, thật là xấu xa!
Nhìn thấy vẻ mặt đáng yêu và động tác ngây thơ kia, trong đầu Thường Nhạc bỗng nhiên xuất hiện cảnh tượng động tác kia trúc trắc, trong chớp mắt, Thường Nhạc cười tà nói: - Ngày đó khi tôi hôn mê, người chiếm lấy thân thể tôi nhất định là cô.
- AAAA
Mộng Vu nhìn thấy ngón tay Thường Nhạc chỉ vào mình, cô liền như khỉ phải lửa nhảy dựng lên, đôi mắt trốn tránh nhìn Thường Nhạc.
- Có có phải muốn hỏi tại sao tôi lại biết hay không? Thường Nhạc đột nhiên cảm thấy cô gái che mặt trước mắt này rất đáng yêu, rất đơn thuần, vì vậy, hắn đưa ra một câu hỏi rất tinh xảo.
- Đúng, làm sao anh biết?
Mộng Vu truy hỏi theo bản năng.
- Ha ha, thật sự là một cô gái ngu ngốc. Thường Nhạc không thể không bội phục Mộng Vu, hắn cười vui vẻ. - Nếu nói ban đầu chỉ là hoài nghi phán đoán, thì hiện tại, lời nói của cô chính là bằng chứng rõ ràng nhất.
Nói tới đây, Thường Nhạc hơi dừng lại một chút rồi nói tiếp: - Hiện tại nếu đã biết sự thật, tôi cũng muốn mở mang một chút xem người lúc trước ૮ưỡɳɠ éρ thân thể của tôi rốt cục là cái dạng gì, nếu chẳng may là một người quái dị, không phải tôi đã quá thiệt thòi sao.
- Anh.
Mộng Vu bị người khác nói mình là người quái dị, cô tức giận tới giậm chân giậm tay, thờ phì phì định cởi khăn che mặt. Vừa ᴆụng tới khăn che mặt bên cạnh động tác bỗng nhiên ngừng lại, ánh mắt vô cùng giảo hoạt nhìn về phía Thường Nhạc, bỗng nhiên mỉm cười nói: - Anh, tên lừa bịp đáng ૮ɦếƭ này, tôi mới không mắc lừa anh, dù gì cũng không tháo.
- Được rồi, Thường Nhạc, anh hãy bỏ qua cho cô ấy đi. Đệ Nhị Mộng nhìn thấy Thường Nhạc vừa chuẩn bị khiêu khích Mộng Vu, cô điềm nhiên cười, thay đổi đề tài. - Thường Nhạc, lần này anh đối phó với Kim, nắm chắc bao nhiêu phần thắng?
- Ừ, nếu như không có sự ủng hộ của Mộng Nhi, thì anh nhiều nhất chỉ nắm chắc bốn phần, nhưng nếu có sự ủng hộ của Mộng Nhi, anh sẽ có được sáu phần thắng. Trên mặt Thường Nhạc lộ ra nụ cười vô cùng tự tin.
Đệ Nhị Mộng ngây ngẩn cả người, vẻ mặt kinh ngạc nói: - Em làm thế nào có thể ủng hộ anh? Coi như mỗi ngày cầu nguyện cũng không thể được.
Hiển nhiên Đệ Nhị Mộng rất rõ ràng, việc cùng Kim quyết đấu cũng không phải chỉ cầu nguyện là có tác dụng, mà Thường Nhạc lại híp mắt, lén lút đưa đầu về phía Đệ Nhị Mộng, nói một câu tà mị: - Mộng Nhi, chúng ta đã lâu không có âu yếm, chỉ cần trước trận đấu, chúng ta thân thiết một chút là đủ. Ha ha, tới lúc đó anh nhất định có thể đánh bại lão già Kim kia.
Chân Đệ Nhị Mộng lảo đảo, cả khuôn mắt nhỏ nhắn vụt cái đỏ bừng lên, cô thế nào cũng không nghĩ tới Thường Nhạc t*ng trùng lại lên não đúng lúc này, không ngờ hắn lại nói ra lời nói kinh người này.
Khi đám người Thường Nhạc tới nước Mỹ cùng là vào khoảng một tuần sau đó.
Thời gian Thường Nhạc và cao thủ đệ nhất nước Mỹ - Kim thi đấu đã truyền đi toàn bộ thế giới, khiến hầu hết mọi người đều chấn động.
Rất nhiều đối thủ bằng hữu của Thường Nhạc, bao gồm một số cao thủ hắc đạo ở xa như gia tộc Công Tôn, Mafia, Thần Thánh kỵ sĩ giáo hội tất cả bọn họ nghe được tin tức này vừa lo lắng lại vừa cao hứng.
Tóm lại, mỗi người một vẻ mặt không giống nhau nhưng lại giống nhau ở một điểm, đó là không ai tin tưởng Thường Nhạc sẽ thắng. Trong quan niệm của họ, trên thế giới này, người duy nhất có thể chống lại Kim ngoại trừ đệ nhất cao thủ giới dị năng Trung Quốc Phong Thần - ra thì không thẻ tưởng tượng ra được còn có người nào khác.
Đương nhiên, Thường Nhạc lại rất rõ, ngoại trừ Phong Thần ra, Hắc Long cũng là một cao thủ thâm sâu khôn lường. Ngoài Hắc Long ra, trong Thánh địa Hắc Ám kia có nhiều cao thủ ẩn nấp có thể chống lại Kim, thậm chí còn lợi hại hơn Kim.
Vòng xoay vận mệnh của thế giới vô hình trung đã bắt đầu chuyển động. Đương nhiên khi vòng xoay vô hình chuyển động, có lẽ không ai có thể nhìn thấy, nhưng vòng xoay hữu hình chuyển động thì tất cả mọi người đều có thế thấy rất rõ ràng.
Bởi vị đó là một canh bạc, canh bạc trên thế giới hiện giờ là đánh cuộc giữ Kim và Thường Nhạc rốt cục ai sẽ là người chiến thắng. Hiển nhiên, 90% số người đều đặt cược vào Kim.
Nhưng tài chính cũng không nhất định là nhiều nhất. Tiểu Bảo liền đặt toàn bộ tiền bạc của cải của mình vào Thường Nhạc. Ngoài ra, toàn bộ thuộc hạ Điểm G cũng đều đặt cược Thường Nhạc thắng.
Dùng lời của Tiểu Bảo mà nói, cho dù có đặt Kim thắng, một khi Thường Nhạc bại, bọn họ dù có thắng được tiền cũng phải xung hết vào công quỹ.
- Tôi cá là Thường Nhạc thắng!
Tại NewYork, Mỹ, trong một biệt thự cỡ lớn truyền đến một giọng nói trầm ổn, đầy từ tính, nếu người bình thường nhìn thấy tuyệt đối sẽ không tin người đàn ông này sẽ cược Thường Nhạc thắng.
Người này chính là Tư Đồ Lôi Minh. Sau khi nghe tin Thường Nhạc và Kim thi đấu, gã liền tới nước Mỹ. Đối với gã, không có gì kích thích hơn, quan trọng hơn trận chiến này.
Kiếm đứng bên cạnh Tư Đồ Lôi Minh thần sắc lộ ra một tia kinh ngạc nói: - Lão đại, Thường Nhạc và Kim có sự chênh lệch rất rõ ràng, tại sao chúng ta còn đánh cược Thường Nhạc thắng?
- Căn cứ vào sự hiểu biết của tôi, Thường Nhạc cho tới bây giờ cũng sẽ không làm việc mình không chắc chắn. Nếu hắn dám lấy Điểm G ra làm tiền đặt cược, vì sao ta lại không dám đem Tân Long Nha ra đánh cược một lần! Trên mặt Tư Đồ Lôi Minh lộ ra nụ cười quỷ dị.
Kiếm lập tức duy trì trầm mặc, gã biết rõ tác dụng lớn nhất của mình là Gi*t người. Nếu có thể hiểu rõ ý tứ của lão Đại, như vậy gã cũng sẽ không đơn thuần là một thanh kiếm.
- Lão Đại, bên phía nước Pháp có tình hình mới. Thường Nhạc vừa mới trở lại phố người Hoa mới thành lập tại điểm G ở nước Mỹ, Lạc Phong vẻ mặt kỳ quái đã đi tới.
- Lúc này, phía nước Pháp còn có vấn đề gì sao? Thường Nhạc ngẩn người, dựa theo suy đoán của mình, trong khi mình và Kim còn chưa phân thắng bại, những người kia cho dù có ngu xuẩn mấy cũng không dám làm ra chuyện như vậy.
- Thánh nữ Băng Xuyên đưa ra điều kiện, chỉ cần anh đáp ứng điều kiện của bọn họ, bọn họ liền nguyện ý trở thành thuộc hạ của lão Đại. Trên mặt Lạc Phong dần lộ ra ý cười.
Thường Nhạc nghe nói vậy, ánh mắt lập tức sáng ngời. Tục ngữ nói không sai, chuyện tốt thành đôi, thật không ngờ tới vừa mới thu phục được tộc Hắc Vu, bây giờ, Băng Xuyên cũng mang tới cho mình tin tức tốt lành.
Có hai bộ tộc thần bí này trợ giúp, tin tưởng Điểm G liền như hổ thêm cánh, nghĩ tới đây, Thường Nhạc không khỏi nói: - Bọn họ đưa ra điều kiện gì?
Lạc Phong hơi bất đắc dĩ nhún vai, trên mặt lộ ra nụ cười: - Bọn họ muốn toàn bộ trang bị mà Lão Đại thu được.
- Bộ đồ Hắc ám!
Thường Nhạc hơi ngẩn ra, bộ đồ Hắc Ám mình đã chiếm được bộ giáp Hắc Ám, áo choàng Hắc Ám và mũ giáp, hiện tại thiếu bảo kiếm Hắc Ám và găng tay Hắc Ám, thêm hai thứ này là có tất cả năm thứ.
- Lão Đại, nếu như là bộ đồ Hắc Ám thì đã tốt, nhưng mà lại không phải bộ đồ Hắc Ám. Tiểu tử Lạc Phong này vừa rồi còn chưa nói hết lời, tuy nhiên, nhìn vẻ mặt của cậu ta, hiển nhiên bộ đồ cũng không hề đơn giản.
- Đó là bộ đồ gì? Thường Nhạc không khỏi ngẩn ra.
- Bộ đồ Quang Minh! Lạc Phong rốt cục nói ra bốn chữ.
- Bộ đồ Quang Minh! Thường Nhạc ngây ngốc một trận. Bộ đồ Hắc Ám đã xuất hiện, bản thân mình cũng có được ba thức, nhưng mà bộ đồ Quang Minh này một thứ mình cũng chưa từng nhìn thấy qua.
Băng Xuyên thánh nữ kia có phải đang nói giỡn với mình hay không? Hay có lẽ là bọn họ căn bản không nghĩ ra? ૮ɦếƭ tiệt Thường Nhạc cảm thấy tin tức Lạc Phong đưa cho mình cũng không hẳn là tin tức tốt thậm chí là rất không tốt.
Lạc Phong dường như cũng hiểu được suy nghĩ trong lòng của Thường Nhạc, bỗng nhiên nói một câu: - Lão Đại, kỳ thật chuyện này cũng không khó.
Ánh mắt Thường Nhạc một lần nữa nhìn Lạc Phong, giờ phút này hắn nghĩ tới thân phận của Lạc Phong, người phụ trách Ảnh, trên thế giới này mỗi ngày phát sinh chuyện gì, cậu ta đều biết rất rõ.
Nghĩ tới đây, trên mặt Thường Nhạc lộ ra nụ cười: - Nhóc, cậu học được kiểu úp mở ấy từ khi nào vậy, nói thẳng ra đi làm cách nào có thể tìm ra được bộ đồ Quang Minh?
Lạc Phong sờ sờ mũi mình, nghiêm túc nói: - Nghe nói áo choàng trong bộ Quang Minh ở chỗ chị dâu Nam Cung Huân Y, bộ giáp Quang Minh ở chỗ Đồng Uyên, còn thanh kiếm Quang Minh ở chỗ Giang Hoán Sa, còn hai thứ nữa hiện giờ không rõ tung tích.
Thường Nhạc thế nào cũng không nghĩ tới bảo bối của mình, Nam Cung Huân Y lại có được bộ áo giáp Quang Minh, lâu như vậy không gặp mặt, thật không tưởng tượng được tiểu bảo bối của mình đã thay đổi như thế nào rồi.
Còn một việc làm mình có chút đau đầu lại rất muốn gặp được Đồng Uyên, bộ giáp Minh Quang, mặc trên người cô ta thực là lãng phí.
Về phần Giang Hoán Sa, Thường Nhạc tin tưởng cho dù mình không tới tìm cô thì cô nhất định sẽ đến tìm mình. Hơn nữa tại thời điểm mình và Kim sắp thi đấu, Điểm G rất có thể sẽ trở thành tổ chức hùng mạnh nhất thế giới.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc