Thiếu Gia Phong Lưu - Chương 460

Tác giả: Dạ Thải Hoa

Thân hình thiếu nữ hơi run lên một chút, thần sắc cổ quái nhìn Lạc Phong, cái miệng nhỏ nhắn khẽ mở nói: - Nếu em không chọn bên nào thì anh sẽ làm thế nào?
- Phụ nữ trong lòng anh mãi mãi chỉ đứng ở vị trí thứ hai thôi. Lạc Phong cũng không trả lời thẳng mà đáp lại một câu như cũ.
Thiếu nữ cũng không nói thêm câu nào, cô trực tiếp xoay người đi khỏi, đồng thời Đội phó đội Ảnh Vương Hưng Thịnh cũng chính là đinh thúc làm vườn đó chạy tới trước mặt: - Đội trưởng, bước tiếp theo chúng ta phải làm gì?
Ánh mắt Lạc Phong khẽ nhắm lại, từ ánh mắt hắn hoàn toàn không nhìn thấy được một tia rung động nào, rất lâu sau hắn mới mở miệng nói:
- Nếu cô ta đi tới tổng bộ Siêu Cấp Chiến Sĩ thì Gi*t.
- Không thành vấn đề.
Vương Hưng Thịnh gật đầu, thân hình hướng về phía thiếu nữ rời đi khi nãy.
Cao thủ phố người Hoa quả thực rất nhiều, nhưng trong mắt đội Ảnh hoàn toàn thuộc loại nhân vật có thể bỏ qua, chỉ trong một đêm, Lạc Phong đã quét ngang dọc toàn bộ phố người Hoa, Điểm G tạo thành cục diện thống trị toàn bộ trên phố người Hoa, Thường Nhạc không đối phó với Giáo Hội cũng không phải là Thường Nhạc không dám, càng không phải là không có thời gian đối phó với Giáo Hội mà Thường Nhạc không có hứng, tâm trạng của hắn thật sực quá tệ rồi.
Đương nhiên, ngoại trừ Thường Nhạc ra, tâm trạng tất cả mọi người trong Điểm G đều không thể vui lên được, đó hình như là đang tràn đầy nhiệt huyết tự dưng bị dội một gáo nước lạnh vào mặt, loại cảm giác này khiến người ta thật khó chịu.
- Lão đại, bây giờ chúng ta phải làm gì? Khuôn mặt Huyết Hổ lộ rõ vẻ lo lắng.
- Mọi người nói làm sao bây giờ? Thường Nhạc không trực tiếp trả lời câu hỏi, mà ánh mắt chuyền lên người bọn họ nghiêm trang dò hỏi.
Các thuộc hạ ngơ ngác nhìn nhau cũng không thể khiến Thường Nhạc bỏ qua cuộc đánh bạc này, trực tiếp tấn công vào tổng bộ Siêu Cấp Chiến Sĩ nếu như thực sự như vậy Thường Nhạc cũng không phải lăn lộn bên ngoài.
Thường Nhạc cũng cảm thấy đau đầu, trả lời lần này quả thực có chút lỗ mãng đều là do thực lực ૮ɦếƭ tiệt của mình hại ૮ɦếƭ người, trong quan điểm của Thường Nhạc, thế giới này người thật sự có thể uy Hi*p mình quả thực quá ít.
Nếu như mình đồng thời khởi động Khôi giáp Hắc Ám và Áo choàng Hắc Ám, hơn nữa bản thân mình vốn có Hiên Viên tâm pháp, có thể nói tổng hợp lại với nhau đủ đạt tới một cảnh giới kinh người.
Nhưng Siêu Cấp Chiến Sĩ lại tặng cho Thường Nhạc một đại lễ, trên thế giới tổng cộng có hai nhân vật giống như thần, trong đó có một cao thủ đệ nhất giới dị năng trung quốc Phong Thần, một gã khác là Kim của nước Mĩ.
Kim là một nhân vật huyền thoại, một nhân vật có thực lực đủ để nổi danh với Phong Thần, đương nhiên không phải là kẻ yếu.
Đương nhiên Thường Nhạc của chúng ta đối đầu với thủ lĩnh Siêu Cấp Chiến Sĩ chính là Kim, đồng thời Thường Nhạc cần phải đánh bại tên Kim đó để thu phục Cấp Chiến Sĩ, nếu thật bại, Điểm G cũng gặp phải kết cục tương tự. Bạn đang đọc truyện tại ThíchTruyện.VN
Thường Nhạc vừa mới nghe thấy phản ứng đầu tiên chính là thiết lập bẫy bên Siêu Cấp Chiến Sĩ, nhưng lập tức lại phủ nhận điều này, nhân vật như tên Kim nếu không phải là thủ lĩnh Siêu Cấp Chiến Sĩ cho dù là U Linh có quỳ trên đất cầu xin hắn hắn cũng sẽ không tham gia vào chuyện như vậy.
Nếu đối thủ của mình là U Linh, Thường Nhạc nắm chắc 90% đánh bại hắn, nhưng đối thủ là Kim, như vậy phần nắm chắc này phải tính lại rồi.
Đây đã trở thành một câu chuyện khôi hài mỉa mai.
Nhìn thấy vẻ mặt không ngừng thay đổi của Thường Nhạc, Đệ Nhị Mộng rất muốn cười to lên, dù sao Thường Nhạc trong trí nhớ của mình vẫn luôn thuận buồm xuôi gió, căn bản chưa phải gặp những chuyện này, bây giờ lại khiến cho Thường Nhạc nếm mùi tiến thóai lưỡng nan.
- Lão đại tôi có một cách không biết có được không! Bỗng nhiên Cao Tiếu bước lên phía trước lộ ra nụ cười giảo hoạt.
- Cách gì? Tâm trạng Thường Nhạc cũng không thay đổi gì lớn lắm, nếu tiến lên là Ảnh hoặc là những bộ hạ có trí tuệ như Phong Bá thì biện pháp còn được coi là biện pháp, chứ chủ lực của Cao Tiếu chi là chiến đấu, nghĩ ra được biện pháp sợ là khó hơn cả đường lên trời.
- Khoảng thời gian chúng ta giao hẹn với Siêu Cấp Chiến Sĩ còn có một tuần nữa, trong thời gian một tuần, chúng ta có thể không ngừng phái cao thủ tập kích tên Kim làm hao tổn tinh lực gã, như vậy lão đại không phải nắm chắc phần thắng càng nhiều hơn sao.
Cao Tiếu tin tưởng chắc chắn, mở miệng nói.
- Dùng chuột đi khiêu khích mèo à? Thần sắc Thường Nhạc cổ quái, buồn cười nói: - Cao Tiếu, anh cho rằng, phái bao nhiêu chú chuột mới có thể đủ cho mèo ăn no!
Cao Tiếu mắt choáng váng, nhưng lại quên suy nghĩ vấn đề như vậy, gã chỉ muốn làm cho đối phương mệt mỏi nhưng lại không để ý Điểm G đang thiếu cao thủ, Cao Tiếu sờ mũi biết điều tránh sang một bên.
- Có ai có cách tốt hơn không?
Ánh mắt Thường Nhạc chuyển sang nhìn những người khác mang nụ cười bất đắc dĩ đó.
- Lão đại, em có cách hay rồi.
Giọng nói trong trẻo của Tiểu Bảo mang theo vài phần đắc ý đột ngột vang lên.
Nghe thấy giọng nói như vậy, Thường Nhạc được một trận đau đầu, cô bé này không phải dùng tiền đến đánh tên Kim khiến gã đầu hàng đấy chứ? Nếu thật như vậy Điểm G sợ là bị Tiểu Bảo bán hết mất.
- Tiểu Bảo, biện pháp gì? Đệ Nhị Mộng rất mong chờ hướng về phía em gái, dù sao bây giờ đang trong giờ khắc nguy hiểm, ngựa ૮ɦếƭ có thể đủ để chữa thành ngựa sống.
Tiểu Bảo vỗ tay, hùng hổ nói: - Dẫn chiến lợi phẩm cô bé không nghe lời đó đến đây.
- Vâng.
Chỉ thấy Vũ Dực cười híp mắt dẫn theo một cô bé bị đánh gần như biến dạng đến.
- Tiểu Kim!
Thường Nhạc nổi da gà, hắn lại quên mất nhân vật mấu chốt này, Kim thương yêu con gái hắn vô cùng, đồng thời đã bị Tiểu Bảo đánh cho biến hình, nhìn thấy khiến cho người ta cảm thấy đau lòng.
- Lão đại, thế nào, ha ha, chỉ cần Kim dám tham gia trận đấu, chúng ta sẽ Gi*t con gái của gã. Tiểu Bảo dương dương tự đắc đắc ý mỉm cười.
- Trời sụp rồi.
Thường Nhạc lại hít một hơi, nếu Kim vì con gái mình mà bỏ qua trận đấu, sợ là Kim cũng chỉ là Kim thôi, đương nhiên con gái bảo bối của Kim bị đánh thành ra như vậy đoán là gã sẽ dồn hết phẫn nộ vào mình.
Vậy, nghĩa là một tuần sau mình sẽ gặp phải tên Kim điên cuồng, nghĩ đến đã thấy sợ.
Thường Nhạc hơi bất đắc dĩ nhún vai: - Tiểu Bảo, nếu Kim thực sự tới đây, bản lão đại không nghĩ ra được cách hay để bảo toàn tính mạng cho em rồi.
Tiểu Bảo mở trừng hai mắt nhìn Thường Nhạc, ánh mắt hận thù đó dần dần tỉnh lại, xem ra mình đã chọc vào tổ ong vò vẽ rồi.
- Lão đại, không có cách nào khác sao?
Tiểu Bảo đáng thương ánh mắt mong chờ nhìn Thường Nhạc.
- Tiểu Bảo, lão đại đừng sợ, cho dù Kim có lợi hại nữa, chắc chắn cũng không phải là đối thủ của cha em đâu. Vũ Dực vỗ иgự¢ nghiêm trang nói.
Đối với thân thủ Vũ vương, Thường Nhạc mặc dù chưa có thọ giáo nhưng hắn có thể dùng một từ để hình dung sâu không lường được. Quả thực là một tên gần như biến thái.
Tiểu Bảo nghe thấy Vũ Dực nói, hưng phấn nói: - Thật vậy không? Vậy thì tốt quá.
Thường Nhạc lắc đầu cười, thần sắc cổ quái nói: - Cha Vũ Dực có thể ra khỏi thế giới dưới lòng đất sao?
Vũ Dực nghe thấy những lời này của Thường Nhạc, cả người lập tức héo rũ xuống, quả thực bởi vì hạn chế cao thủ trong Thánh điện Hắc Ám muốn ra ngoài quả thực khó như lên trời, mà Vũ Vương muốn ra ngoài còn thiếu một bậc nữa, rốt cục đến khi nào mới tu luyện được thì chỉ có trời biết.
- Đúng rồi, ta gọi cha em, em không tin là không đối phó được với tên Kim. Trong đầu Tiểu Bảo lóe lên một ý tưởng, không kìm nổi hưng phấn nói.
- Hắc Long!
Thường Nhạc nghe thấy những lời này của Tiểu Bảo tinh thần hắn chấn động, quả thực trên thế giới này có thể là đối thủ của tên Kim, ngoài Phong Thần ra còn có một nhân vật nữa là Hắc Long.
Phải biết rằng, lần ở Nhật Bản đó, mình đối mặt với Hắc Long, thân thủ Hắc Long cũng rất đáng sợ, mà cái thời khắc Hắc Long vừa đi ra, thực lực đỉnh cao nhất là mười hai phần mười.
Như vậy bây giờ Hắc Long đã đạt tới cảnh giới đỉnh cao như vậy đạt tới trình độ nào đây?
Nghĩ đến đây, Thường Nhạc thản nhiên cười nói:
- Tiểu Bảo, muốn cha em tới đây sợ là khó quá!
- Yên tâm, trên đời này không có chuyện gì Tiểu Bảo làm không được. Tiểu Bảo tin tưởng mười phần vỗ иgự¢ nói.
- Thường Nhạc, chúng ta không thể đặt toàn bộ hy vọng vào người Tiểu Bảo, chúng ta phải nghĩ biện pháp khác. Đệ Nhị Mộng cũng không lạc quan như Thường Nhạc, trên khuôn mặt xinh đẹp của cô lộ ra vẻ trí tuệ thản nhiên.
- Vậy, chúng ta còn có cách nào nữa?
Ánh mắt Thường Nhạc chuyển sang nhìn Đệ Nhị Mộng, trên mặt lộ ra nụ cười nhạt.
- Thứ nhất, chúng ta có thể phái người đến mời Phong Thần để đối phó Kim. Đệ Nhị Mộng khẽ mở miệng nói.
- Mời Phong Thần? Chúng ta không có bất kỳ quan hệ nào, tùy tiện mời phònPhong Thần chưa chắc ông ta đã đồng ý. Thường Nhạc khẽ gật đầu thoáng suy nghĩ một chút, mở miệng nói.
- Chúng ta không có quan hệ gì với Phong Thần, nhưng Linh Nhi và Tiểu Bảo có thể có quan hệ, hơn nữa dù sao cũng là Đệ nhất cao thủ giới dị năng Trung Quốc đứng giữa anh và tên Kim, ông ta sẽ chọn đứng bên nào đây. Đệ Nhị Mộng khẽ mở miệng nói.
Thường Nhạc khẽ lắc đầu, nói: - Mộng nói xem, còn có cách nào nữa?
Trong lòng Đệ Nhị Mộng rõ rằng lý do mời Phong Thần hơi gượng ép, cho nên thoáng dừng lại một chút, cô nói tiếp: - Biện pháp thứ hai chính là nâng cao thực lực của anh.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc