Thiếu Gia Phong Lưu - Chương 431

Tác giả: Dạ Thải Hoa

- Thuộc hạ rõ. Cái bóng màu đen đó cung kính nói.
Tốc độ cái bóng màu đen rất nhanh nhưng tốc độ Thường Nhạc cũng không hề chậm, trước sau vẫn đi theo cái bóng, chuyện lần này, Thường Nhạc cũng không dám nắm chắc mười phần.
Vì để nắm được vị trí Thánh Nữ Hắc Ám, mình đã phái rất nhiều cao thủ cuối cùng cũng đều thất bại, lần này mình đã phái cái bóng màu đen chính là tinh nhuệ nhất trong đội Ảnh mà Lạc Phong tận tâm bồi dưỡng.
Cái bóng màu đen là Đặc Nhất Hào của nhóm Ảnh, vẫn luôn ẩn mình bên cạnh Thường Nhạc, nhiệm vụ của gã chính là truy tìm tung tích của Thánh Nữ Hắc Ám.
- Thủ lĩnh, ở chỗ này ạ.
Đại khái chừng nửa canh giờ hai người đứng trước một tòa nhà phồn hoa.
- Được, anh lui đi.
Thường Nhạc khẽ gật đầu một cái, trực tiếp đi xuống tầng hầm Đại thế giới Paris.
- Phòng giải trí.
Vừa mới đi xuống đó, tiếng la hét ầm ĩ, tiếng bàn phím, tiếng hoan hô chiến thằng hòa lẫn vào với nhau khiến Thường Nhạc hơi sững sờ.
Xem kỹ lại toàn bộ căn hầm để tìm mục tiêu nhưng căn bản không còn thừa một phòng nào cả, thế thì Thánh Nữ Hắc Ám ở chỗ nào?
Chẳng lẽ tin tức của Đặc Nhất Hào là sai sao?
Thường Nhạc đi đi lại lại trong tầng hầm, xung quanh căn bản chỉ toàn tiếng cười đùa, không ai để ý đến sự hiện hữu của hắn.
Một lần, hai lần, ba lần
Lúc Thường Nhạc đi tới tầng hầm, đi lại xung quanh đến lần thứ tư bỗng nhiên dừng lại, gần chỗ hắn đứng cò một mùi hương nhàn nhạt.
Mùi hương rất quen thuộc khiến đầu Thường Nhạc không tự chủ được xuất hiện thân hình của Thánh Nữ Hắc Ám, mắt hắn hơi sáng lên, sợ là Thánh Nữ Hắc Ám không thể ngờ được lần này lại để một chi tiết sơ hở thế này.
Thường Nhạc đứng yên nhắm hai mắt lại loại bỏ tiếng ồn ào ở xung quanh đi, bắt đầu hình dung phương hướng của mùi hương nhạt đó.
Bỗng nhiên lúc đó Thường Nhạc mở hai mắt ra, trước mắt là một vách tường đá, mùi hương đến vị trí đó là biến mất, Thường Nhạc lơ đãng nhíu mày lại.
Hắn lẳng lặng đứng ở đó, tay sờ lên vách tường, tường lạnh như bằng khiến tim hắn hơi động, hắn dùng lực đẩy vào.
Vách tường vẫn như cũ, không có động tĩnh gì.
Sức mạnh bắt đầu tăng thêm, nhưng vẫn không có hiệu quả như trước, Thường Nhạc bắt đầu tin tưởng nếu như là vách tường bình thường với sức mạnh như thế thì đã sớm sụp rồi.
Nhưng bây giờ vẫn kiên cố như thế, vách tường này quả rất cổ quái, tay hắn đẩy mạnh thêm nữa: - Động rồi. Bỗng nhiên lúc đó Thường Nhạc hơi động.
Vách tường từ từ mở ra, đồng thời bên trong xuất hiện một khoảng không nhỏ, thân hình Thường Nhạc càng ngày càng mơ hồ, bức tường cũng càng dần càng mơ hồ.
Những người chơi điện tử xung quanh căn bản không nhìn thấy động tĩnh ở đây, đương nhiên là ở đây thiết lập đặc thù riêng, một khi cơ quan mở ra, như vậy tất cả mọi người sẽ không nhìn thấy được động tĩnh bên này.
Vách tường dần chuyển động, Thường Nhạc cảm thấy chân mình bắt đầu thong thả đi, lúc vách tường hoàn toàn dời ra, trước mắt xuất hiện một cái động.
Cái động màu đen hình như không thể nhìn thấy đáy được.
Thường Nhạc yên lặng dùng hơi thở tỏa ra để dỏ xét, căn bản không dò thấy bất kỳ chướng ngại vật nào, trong lòng hắn thầm kinh hãi, chẳng lẽ Thánh Nữ Hắc Ám sống ở nơi hắc ám không có người sống sao? Nếu thế thật thì uổng phí cho mỹ nhân này quá.
Nhưng một cảm giác nói với Thường Nhạc, chuyện này tuyệt đối không đơn giản như vậy.
Thường Nhạc chậm rãi bước thẳng vào phía trước.
- Đầu giường ánh trăng sáng.
Đi chưa được mấy bước đột nhiên trong bóng tối phát ra một giọng nói trầm thấp.
Tinh thần Thường Nhạc căng thẳng, thật không ngờ còn có kiểu trạm kiểm soát thế này, rốt cuộc đây là nơi nào? Phía trước căn bản không có khả năng, phải biết là mình khi nãy đã dùng hơi thở để dò xét.
Chẳng nhẽ sau bức tường còn có huyền cơ khác? - Dưới mặt đất phủ sương. Thường Nhạc bỗng nhiên cười gian xảo nói.
- Khẩu hiệu chính xác, tiếp tục tiến lên.
Giọng nói trầm thấp đó lại vang lên.
- Củ chuối thật.
Thường Nhạc thiếu chút nữa bị câu nói của đối phương dọa cho nhảy dựng lên, khẩu hiệu không ngờ đơn giản thế kia, thế nhưng trong lòng Thường Nhạc đồng thời có thêm một sự cảnh giác.
Đáp án càng đơn giản trong lòng một vài người lại càng không dám khinh xuất trả lời, đối phương sắp đặt như vậy không nghi ngờ gì nữa đây là điểm tài tình và xảo quyệt nhất.
- Phía trước không có đường rồi?
Bỗng nhiên Thường Nhạc cảm thấy phía trước xuất hiện một bức tường, tinh thần hắn căng thẳng lên, vừa rồi mình dùng hơi thở dò xét, phía trước chắc là có đường nhưng bây giờ lại không có như vậy?
Thường Nhạc hiểu giờ phút này không phải dựa vào sức mạnh mà là trí tuệ: - Đầu giường trăng tỏ rạng Đất trắng ngỡ như sương. Thường Nhạc nhớ tới khẩu hiệu này, trong đầu xuất hiện một ý tưởng.
Tập trung hết sức mạnh lại dưới chân.
- Ầm.
Bỗng nhiên lúc đó, mặt đất dưới chân Thường Nhạc tạo thành khoảng không, Thường Nhạc nhanh chóng nhảy sang một bên.
- Nguy hiểm thật. Chân Thường Nhạc dừng bên cạnh cửa động, hắn dùng hơi thở để dò xét, phản ứng đầu tiên trong đầu chính là: - Sâu không lường được.
Quả thực căn bản không cảm nhận được rốt cục sâu đến đâu, nhưng đó là cách duy nhất để Thường Nhạc đi vào, hắn hít một hơi thật sâu, như vậy càng kích thích sự hưng phấn của hắn.
Đổi là người khác đã lo sợ bị ngã xuống ૮ɦếƭ, nhưng Thường Nhạc đã bay xuống dưới, khởi động Khôi giáp Hắc Ám.
Thường Nhạc tuy rằng ngông cuồng nhưng cũng không phải là loại kiêu ngạo, hắn hiểu rõ cái gì nên phòng bị, đương nhiên khởi động Khôi giáp Hắc Ám, Thường Nhạc cảm thấy sức mạnh càng dần càng tăng thêm.
- Chẳng lẽ Khôi giáp Hắc Ám vốn có quan hệ với Thánh Điện Hắc Ám, bây giờ áo giáp đang hấp thu năng lượng hắc ám? Tinh thần Thường Nhạc hơi rung, tốc độ rơi xuống càng dần càng chậm, sức mạnh hấp thu càng dần càng dồi dào.
Cũng không biết trải qua bao lâu, Thường Nhạc ảm thấy được, bên dưới càng dần càng sáng, đã đến đáy rồi.
- Thế giới dưới lòng đất.
Lúc hoàn toàn hiểu được tình hình bên dưới, Thường Nhạc hít một hơi thật sâu, làm gì có cái động nào, hoàn toàn là một thế giới mới tinh.
Nơi này có ánh sáng đầy đủ, có nhà cửa, cung điện, cũng có người đi trên dường, quần áo họ mặc đều là màu đen, tốc độ đi cũng không nhanh không chậm.
Chẳng biết tại sao, Thường Nhạc cảm thấy bất kỳ người nào đi trên đường chỉ cần đi vào thế giới thực thì sẽ là một cao thủ nhất đẳng, đây quả thực là điều không thể tin nổi.
Thế giới dưới lòng đất rốt cục lớn thế nào? Có bao nhiêu người? Trong cung điện rốt cục là nhân vật thế nào? Thánh Nữ Hắc Ám có quan hệ gì với nơi thế này?
- Không ổn rồi.
Bỗng nhiên lúc đó, Thường Nhạc cảm thấy có một sức mạnh quỷ dị tấn công về phía mình.
- Anh là ai?
Đối phương vừa công kích vừa thò vào иgự¢ móc đồ.
Thường Nhạc lập tức tỉnh lại, mình mặc quần áo thế này là ngoại tộc cho nên đối phương mới làm như vậy, nếu như đối phương triệu tập nhiều người lại sợ là mình muốn thoát thân cũng khó khăn.
Thường Nhạc hít một hơi thật sâu, căn bản không để cho đối phương móc đồ ra, nhanh chóng nắm cơ hội tấn công, đối phương tay trái móc đồ, tay phải tấn công qua Thường Nhạc.
- Ầm.
Thường Nhạc dốc toàn lực tấn công về phía đối phương, hắn chỉ dùng một tay nên chiếm rất nhiều ưu thế, trong chớp mắt cả người bị Thường Nhạc đánh ngã trên mặt đất.
Nhìn thấy đối phương không ngừng co giật, thân thể Thường Nhạc thầm kinh hãi, một đòn dốc toàn lực mà không ૮ɦếƭ có thể thấy đối phương lợi hại thế nào.
Còn đối phương chỉ là một trong những người đi đường chú ý đến mình, giờ phút này căn bản không cho phép Thường Nhạc suy xét nhiều, nhanh chóng lột quần áo trên người hắn mặc lên người mình.
Thoáng ổn định suy nghĩ lại, sau đó hòa lẫn vào đám người.
Ánh mắt Kerri lạnh lùng ngước nhìn đám người trước mắt này, hắn thế nào cũng không ngờ mình lại bị ngã ở đây.
Sau khi Quang Minh rời khỏi, toàn bộ ZVN đã bị mình chiếm cứ một phần ba, giang sơn chỉ còn thừa lại một nửa nằm trong tay hai tên bộ hạ của Mộ Dung Trường Thiên.
Còn một phần khác thì bị khống chế trong tay bang phái của ZNV.
Mộ Dung Trường Thiên quy thuận Điểm G, như vậy hai tên thuộc hạ xác nhập Điểm G là điều đương nhiên, cho nên Kerri nhận lời mời của Bạch Vân đến không chút do dự.
Lúc tiến vào đại sảnh, Kerri liếc mắt nhìn thấy lão già ngồi trên ghế thái sư, phản ứng đầu tiên của Kerri chính là không ổn.
Quả thực Mộ Dung Trường Thiên là lão đại của bọn Bạch Vân, nhưng lão già có thể ngồi trên ghế kia rốt cục là ai?
- Cậu chính là Kerri bộ hạ của Thường Nhạc, chuyên về dùng bom phải không?
Ánh mắt lão già như kiếm bắn thẳng vào trong lòng Kerri.
- Ông là ai?
Kerri tay khẽ động, miệng thản nhiên hỏi.
- Tư Đồ Lôi Minh là thiếu gia nhà ta.
Lão già thản nhiên cười, trong lúc nói chuyện đối phương bắt đầu triển khai tấn công về phía Kerri.
Khóe miệng Kerri lộ ra nụ cười lạnh lùng, đơn giản dựa vào điểm này để bắt mình không khỏi quá nực cười, thế nhưng nụ cười chỉ duy trì trong chớp mắt.
Kerri thế nào cũng không ngờ mình bị tấn công từ bên cạnh, hơn nữa đối phương ra tốc độ nhanh như vậy căn bản không có cơ hội phản ứng.
Phải biết rằng Kerri lợi hại nhất chính là về thuốc nổ, nhưng năng lực bản thân cũng không mạnh lắm, huống hồ kẻ tập kích lại là Bạch Vân.
Thường Nhạc đứng trước cửa cung điện, có mấy tên thị vệ mặc áo giáp đen đứng đó, Thường Nhạc bình tĩnh nhìn vào nhưng trong đó không thấy bất kỳ cung nữ nào.
- Chẳng lẽ ở đây còn có hoàng đế hay sao?
Bước chân Thường Nhạc không tự chủ được tiến về phía trước.
- Đứng lại.
Mấy tên thị vệ đồng thời tiến về phía trước, khí thế hùng mạnh kinh thiên động địa tấn công vào Thường Nhạc.
- Mạnh thật.
Thần sắc Thường Nhạc khẽ thay đổi, chỉ là mấy tên thị vệ mà mạnh vậy, đất nước này không khỏi quá đáng sợ.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc