Thiếu Gia Phong Lưu - Chương 393

Tác giả: Dạ Thải Hoa

Phải biết rằng nếu chỉ đơn thuần là đêm đầu tiên như tối hôm qua thì sẽ đạt tới con số kinh người, huống hồ là hai người toàn vẹn? Thường Nhạc vẫn lặng yên đứng đó, dường như ra cái giá đó là đã nể mặt bà chủ lắm rồi.
Hai người cứ duy trì trạng thái yên lặng như vậy. Thường Nhạc bỗng nhiên cười nhạt:
- Bà chủ, nếu ánh mắt bà đủ sáng, thì nên hiểu đây là cái giá hợp lý nhất rồi!
- Được vậy thì bốn nghìn tệ!
Thường Nhạc vừa dứt lời thì bà chủ xinh đẹp đã không chút do dự mà gật đầu.
Mấy người ở bên cạnh cũng sắp khờ thật rồi.
- Bốn nghìn, có nhầm không vậy? Đây có khác gì tặng quà miễn phí!
Cao Tiếu ở bên thấp giọng thì thầm, coi như gã đã hiểu rõ thủ đoạn của lão đại.
Chỉ một câu chả có tí dinh dưỡng nào như vậy lại có thể có được hai đại mỹ nữ trong tay. Đây là cái xã hội gì vậy?
Gương mặt như ngọc của Thái Hồng và Lan Hoa đều lộ ra thần sắc phức tạp, nên vui sướng phấn khích hay do dự chần chừ đây?
Các cô thoát khỏi thân phận kỹ nữ lầu xanh nhưng thân phận của các cô lại không hề biết gì về thân phận của Thường Nhạc. Không biết cái gì đang chờ đợi các cô đây?
Ra khỏi lầu xanh, Thường Nhạc hít thở không khí trong lành, sức mạnh trong người thoáng cái đã khôi phục không ít. Hắn còn chưa đi xa được hai bước, liền trực tiếp một tay ôm hai bóng hồng vào trong lòng.
Hai cô không chút đề phòng bị hắn một tay ôm vào trong lòng trong chớp mắt, thân hình cô bất giác run lên, cho dù như vậy họ vẫn không giãy dụa. Họ sợ Thường Nhạc sẽ mất hứng, nhưng Thường Nhạc thì không để tâm nhiều như vậy.
Hai người trong lòng hoàn toàn thuộc về hắn. Hai người bọn họ không khác những người phụ nữ cũng thuộc về hắn. Bọn họ một khi đã thuộc về hắn thì sẽ mãi mãi không thể có tâm tư khác.
- Bảo bối, tôi muốn hỏi em một việc.
Thường Nhạc hạ miệng xuống vành tai mềm mịn của Thái Hồng, nhẹ nhàng dò hỏi.
- Bảo bối?
Thái Hồng nghe thấy xưng hô buồn nôn như vậy, bước chân mềm nhũn, thiếu chút nữa hoàn toàn ngả vào trong lòng Thường Nhạc. Giọng nói ngọt ngào của cô mang theo chút run rẩy:
- Công tửcứ hỏi đi. Thái Hồng biết bất cứ chuyện gì thì sẽ nói cho cậu.
- Ha ha, cái tôi đang chờ chính là những lời này.
Trong lòng Thường Nhạc thầm nhủ nhưng ngoài miệng lại nói:
- Rốt cuộc đêm qua tôi đã làm mấy người?
- Hai người rưỡi!
Cầu Vồng cười một cách quyến rũ với Thường Nhạc.
- Hai người rưỡi?
Bước chân Thường Nhạc đột nhiên dừng lại, thần sắc cổ quái nhìn mỹ nhân trong lòng. ¢нơι gáι chỉ có một, hai hoặc ba người, cả đêm tính sao lại chỉ có hai người rưỡi?
- Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?
Lần này Cao Tiếu ở bên cạnh cũng không nhịn được mà kinh ngạc hỏi.
Sắc mặt Thái Hồng hơi ửng đỏ, thần sắc có chút xấu hổ, cuối cùng lấy hết dũng khí nói:
- Bởi vì… Bởi vì đêm qua cậu… làm …. Làm ௱ôЛƓ của cô ấy.
- Xì!
Thường Nhạc nghe được câu này thì thiếu chút nữa bị dọa cho ngất đi. Mỹ nhân động lòng người như thế lại có thể nói ra câu dâm đãng như vậy... Đêm qua không ngờ hắn lại khai khẩn phía sau ௱ôЛƓ của Tử Vân Anh. Chuyện này quả thật khiến hắn không cách nào tiếp nhận nổi. Trong trí nhớ của hắn không có thói quen đi từ phía sau!
Chẳng lẽ hắn còn làm gió kia? Cũng không biết lần sau gặp Tử Vân Anh, đối phương sẽ có vẻ mặt như thế nào đây?
Cô chỉ sợ sẽ không ngờ tới kết quả sẽ thành như vậy!
Mang theo tâm trạng cổ quái này, Thường Nhạc dẫn bọn họ tới tổng bộ. Còn cách đó không xa thì nhìn thấy một đám người đang đuổi về phía này.
- Bọn họ là bang Lão Hổ!
Nhìn thấy đám người đang xông tới này, thân hình mềm mại của Cầu Vồng khẽ run lên. Đôi mắt xinh đẹp lộ ra vẻ kinh hoàng. Khóe miệng Thường Nhạc lộ ra nụ cười lười biếng.
Ánh mắt hắn chuyển lên người Cao Tiếu, chậm rãi nói:
- Bang Lão Hổ là bang phái của nợ nào?
Cao Tiếu khẽ chau mày, dường như vẫn đang suy nghĩ, hổi lâu mới chậm rãi mở miệng:
- Bang Lão Hổ hẳn là một bang phái rất nhỏ?
- Bang phái rất nhỏ?
Thái Hồng choáng váng. Ở vùng này bang Lão Hổ có ảnh hưởng rất lớn. Sao trong mắt chú lùn đẹp trai này lại trở thành một bang phái nho nhỏ?
- Thằng nhãi kia, mày đừng có chạy!
Đi đầu đám người đó đúng là hai gã đàn ông cường tráng. Bọn họ nhìn thấy Thường Nhạc và Cao Tiếu, trong mắt cùng lóe lên ánh sáng sắc nhọn.
- Cao Tiếu, xử lý bọn chúng đi!
Thường Nhạc cười nhạt, dường như chuyện giải quyết đám người trước mặt quả thực so với Gi*t mấy con kiến còn đơn giản hơn!
Cao Tiếu hưng phấn Ϧóþ tay.
Thân hình khẽ động, còn chưa tấn công thì bước chân của đám người trước mắt gần như cùng lúc ngưng lại, bọn chúng nghi ngờ nhìn về phía này.
- Chẳng lẽ bị khí thế ba ba trên người mình dọa cho sợ rồi!
Trong đầu Cao Tiếu không nhịn được mà phản ứng lại.
- Lão đại!
Khi Cao Tiếu còn đang suy tư thì giọng nói của Huyết Hổ đã vang tới.
- Fuck!
Cao Tiếu xoay người sang thì thấy đám Huyết Hổ, Tiêu Tiêu cùng bốn gã thủ hạ đang tiến đến. Tuy rằng ít người nhưng chỉ đơn thuần dựa vào khí thế trên người mỗi bọn họ cũng đủ để rung động đám người thường kìa.
- Hổ ca, bây giờ chúng ta phải làm gì?
Một tiểu đệ trong bang Lão Hổ cũng thấy tình huống có chút không đúng, một đứa thông minh khác cẩn thận dò hỏi.
- Bà nó, đây không đơn giản là ai nhiều người hơn sao?
Tên cầm đầu chấn tĩnh tinh thần, nghiêm trang nói.
- Chúng ta nhiều người hơn!
Đám đàn em lập tức hiểu ra, đây gọi là con kiến có thể cắn ૮ɦếƭ voi, đám người bên này ít nhất đông gấp đôi đối phương, còn sợ cái quái gì.
- Đại ca, phía trước chính là tổng bộ Điểm G rồi, nếu chúng ta gây chuyện ở đây, nếu bị hiểu nhầm là khiêu khích bọn họ thì không phải là đã mất công rồi sao?
Tên tiểu đệ thông minh kia cẩn thận nói.
- Nói vậy cũng đúng!
Tên đại ca kia bừng tỉnh, thần sắc có chút chần chừ, nhìn về phía đám người Thường Nhạc.
Lúc này đám người Cao Tiếu, Huyết Hổ cùng chạy tới chỗ Thường Nhạc, Huyết Hổ nghi hoặc nhìn Thường Nhạc:
- Lão đại, lẽ nào khẩu vị của anh đã thay đổi rồi? Đám ma cà bông đó căn bản không xứng làm đối thủ của cậu!
- Thằng nhãi kia, mày nghe cho rõ đây. Nếu như mày có gan thì đi theo chúng tao!
Tên cầm đầu bang Lão Hổ huơ tay, hào sảng gào lên.
- Tại sao lại phải đi theo mày?
Trên mặt Thường Nhạc bất giác lộ ra một nụ cười thản nhiên, hôm qua phải chịu thiệt thòi, xem như hôm nay giải phóng một cách triệt để đi. Mấy tên trước mắt này có thể giải tỏa tâm tình cho hắn.
- Bởi vì chỗ này là tổng bộ Điểm G. Đánh nhau ở đây, nếu chẳng may ᴆụng phải người của Điểm G, chúng ta chả ai được yên!
Tên cao lớn nghiêm trang nói.
- Đồ mồ hôi!
Thường Nhạc không biết nói gì, uy danh của Điểm G quả thực đủ khiến cho đám người này kinh sợ, nhưng gã này sợ Điểm G mà không sợ người cầm đầu Điểm G.
Quả thật khiến người ta có chút khó hiểu!
- Bà nó, đứng đây nói nhiều lời vô nghĩa như vậy làm gì. Bố mày ở đây chơi với chúng mày xem đứa nào dám đánh rắm. Bố mày trực tiếp làm thịt hắn!
Cao Tiếu xông lên phía trước.
- Dừng lại!
Bỗng nhiên lúc đó tên tiểu đệ thông minh gào ầm lên.
- Làm gì?
Cao Tiếu rất căm tức
- Cái đó… Mày có phải là Cao Tiếu không?
Tên tiểu đệ đó cẩn thận hỏi.
- Bố mày chính là Cao Tiếu, Lão đại của chúng tao – Thường Nhạc!
Cao Tiếu chỉ vào Thường Nhạc, nghiêm trang nói.
- Ầm!
Đại ca của bang Lão Hổ ngồi bệt ௱ôЛƓ xuống đất. Bà nó, chọc phải tổ ong vò vẽ rồi!
Cùng lúc này, ở cung điện của Tử Vân Anh công chúa đã loạn cào cào. Từ khi Tử Vân Anh tiến vào khuê phòng thì bắt đầu không ngừng có tiếng thứ gì đó quý giá bị ném xuống đất.
Lúc này cô như một con sư tử bị chọc giận.
- Cái tên đáng ghét, bà đây nếu không cắt con chim nhỏ của gã, thì bà đây cùng họ với Peter Douglas!
Miệng cô thô lỗ kêu gào.
Đương nhiên Thường Nhạc chỉ lơ đãng hắt hơi một cái, trong lòng thầm nhủ:
- Chẳng lẽ có người nhớ tới mình?
- Lão đại, em nhớ anh muốn ૮ɦếƭ!
Người còn chưa kịp phản ứng, đã cảm giác có một mùi hương xộc đến.
Thân hình mềm mại lao vào lòng, Thường Nhạc lại thấy đau đầu, xem ra cô bé Tiểu Bảo ở với mấy người phụ nữ hay ghen kia học cái tốt thì không học, lại đi học bản lĩnh ghen tuông, thực khiến hắn vô cùng đâu đầu.
- Ha ha, anh cũng nhớ em.
Thường Nhạc yêu thương gõ đầu Tiểu Bảo mấy cái, sau đó chỉ sang Thái Hồng và Lan Hoa:
- Hai người này là chị dâu của em, phải bảo vệ họ như bảo vệ anh.
Tiểu Bảo nghi ngờ nhìn Thái Hồng và Lan Hoa, cái miệng anh đào nhỏ nhắn cong lên:
- Đại ca, có phải anh dây dưa với bọn họ không, cẩn thận em sẽ nói cho chị đấy.
- Đổ mồ hôi!
Cô bé ăn của mình, mặc của mình này lại chân ngoài dài hơn chân trong, khiến Thường Nhạc suýt tức ૮ɦếƭ.
- Yên tâm, anh tuyệt đối là chính nhân quân tử. Sao có thể cho các cô ấy một chân được? Cho dù thật sự cho các cô ấy một chân, anh cũng sẽ nói trước với Tiểu Bảo nhà chúng ta.
Thường Nhạc lộ ra nụ cười mê người nhất.
Thái Hồng và Lan Hoa vẻ mặt cổ quái nhìn cái người bây giờ thoạt nhìn giống lão đại hay là người có biểu hiện rất thành thục và tự tin khi nãy?
Mấy cô gái sau khi tiến vào tổng bộ cũng đi về phía này,Tây Môn Khinh tới trước mặt Thường Nhạc, cười hì hì nói:
- Thường Nhạc, có phải anh ra ngoài ¢нơι gáι không?
Thường Nhạc theo bản năng nhìn sang Cao Tiếu. Ở đây nhiều người như vậy, thằng nhóc đó là đáng nghi nhất.
Cao Tiếu lập tức lắc đầu tỏ vẻ trong sạch.
- Không có, tuyệt đối không có. Anh trong sạch, anh vô tội mà.
Thường Nhạc chằm chằm nhìn vẻ mặt thuần khiết của Tây Môn Khinh, quả thật không khác gì một thiếu niên khờ dại.
Tây Môn Khinh nghiêng đầu, nghiêm trang nói:
- Anh đừng có lừa tôi, cái đó tôi đã sớm biết rồi!
- Làm sao em biết?
Thường Nhạc kinh ngạc, chuyện hắn ra ngoài ¢нơι gáι, đây là chuyện vô cùng bí mật.
- Bởi vì bên cạnh anh có hai kỹ nữ!
Tây Môn Khinh thoải mái nói.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc