Thiếu Gia Phong Lưu - Chương 388

Tác giả: Dạ Thải Hoa

Tử Vân Anh vừa nói, tay vừa móc túi tiền ra!
- Chuối thật!
Ánh mắt Tiểu Bảo vừa nhìn thấy túi tiền đã lập tức sáng lên, tiền à trong đó đều là tiền à, Tiểu Bảo đúng là một cô bé mắt sáng vì tiền.
Nếu không phải Linh Nhi ở bên cạnh kéo lấy, đoán là cô bé đã sớm xông lên ςướק rồi, tuy nhiên bây giờ cô bé đã đặt toàn hy vọng vào Thường Nhạc.
Trong nội tâm không ngừng kêu gào: - Tiền, tiền, ngoại trừ tiền ra thì chẳng cần gì cả, nếu mà anh cần ít thì đúng là tên khốn khiếp rồi.
Thường Nhạc nếu như biết được ý nghĩ trong lòng Tiểu Bảo chắc là ngất mất.
Thường Nhạc vẫn đang suy nghĩ, mà Tử Vân Anh căn bản không quan tâm điều này, chỉ cần có thể mua lại phượng hoàng, thì bỏ ra bao nhiêu tiền cũng đc.
- Tôi muốn một phân tiền!
Thường Nhạc giơ ngón tay lên, nghiêm túc nói.
- Một phân tiền?
Tử Vân Anh sửng sốt, lập tức đứng ngây ở đó, thời đại nào rồi mà vẫn có người nhắc đến một phân tiền, hơn nữa lại nói với chính mình.
Cái miệng nhỏ nhắn lại vênh lên, có chút bực mình nói: - Tôi không có một phân tiền, thế nhưng tôi có thể cho anh rất nhiều tiền!
Tiểu Bảo đứng bên cạnh nghe thấy thế đứng ngẩn ngơ, tiền à, đó chính là bảo bối, lão đại có phải não bị hỏng rồi mà lại đi muốn một phân tiền, thật là khốn khiếp, đồ mất dịch!
- Không, bất kể bao nhiêu tiền tôi cũng không muốn, tôi chỉ cần một phân tiền thôi! Thường Nhạc nói rất nghiêm túc.
- Nhưng tôi không có một phân tiền!
Tử Vân Anh thiếu chút nữa nhảy dựng lên, tên đó quả thực là não con lừa, thân thể như khúc gỗ, không biết tiền có tác dụng thế nào hay sao?
- Tôi mặc kệ, phượng hoàng chỉ đáng giá một phân tiền, nhiều hơn một phân tôi cũng không cần! Thần sắc Thường Nhạc nói rất nghiêm túc.
- Tôi
Tử Vân Anh tức suýt chút nữa mũi lệch sang một bên, cô liền nắm tay lại, xong lại hạ xuống, nhìn bộ dạng đang bình tĩnh lại, bình tĩnh lại tuy nhiên, tư thế vẫn như muốn đánh người.
- Cứu, có người muốn *** tôi! Thường Nhạc bỗng kêu lớn lên, vẻ mặt thất kinh, quả thực cần nhục nhã cỡ nào thì nhục nhã cỡ đó!
Những bộ hạ bên cạnh bắt đầu tản ra, thật là mất mặt, lão đại mất mặt quá!
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tử Vân Anh đỏ ửng lên, cái tên quê mùa đáng ૮ɦếƭ này, mình chẳng qua hù dọa hắn một chút, không ngờ hắn kêu la lên như vậy, coi bộ dạng hắn kìa, ai có thể chạm vào hắn chứ!
Nhưng xung quanh nhiều người như vậy, nhiều ánh mắt như vậy, chỉ trong nháy mắt, Tử Vân Anh đi thẳng lên, đem bàn tay nhỏ nhắn bịt miệng Thường Nhạc lại.
Xẩu hổ nói: - Anh chớ có ăn nói lung tung, ai làm gì được anh chứ.
- Chú chim non nho nhỏ!
Thường Nhạc thấy vẻ mặt Tử Vân Anh thay đổi, trong thâm tâm hắn mừng thầm, thời đại này, người xinh đẹp kiểu con chim non như Tử Vân Anh này thật sự là rất ít.
Hương thơm từ bàn tay nhỏ bé của Tử Vân Anh truyền lên mũi Thường Nhạc, suýt chút nữa hắn đã ngoạm lấy nó, trong ánh mắt Thường Nhạc nổi lên tia tà ác, đầu lưỡi bỗng dưng thò ra ngoài.
*** láp bàn tay ấm áp trắng mịn của Tử Vân Anh một cái, mùi vị đó đúng là sảng khoái vô cùng.
- Ái!
Tử Vân Anh giống như chạm vào điện, cánh nhỏ bé bé lập tức rụt về, ánh mắt nhìn như thỏ ngọc, kinh hoảng nhìn Thường Nhạc.
- Lão đại thật là cao minh!
Tiểu Bảo nhìn thấy cảnh tình này, chợt tỉnh ngộ lại, trong thâm tâm không ngừng tán thưởng Thường Nhạc.
Tiền mặc dù quan trọng, nhưng nếu lấy được cả người, như vậy càng được nhiều tiền hơn, nghĩ đến đây, ánh mắt Tiểu Bảo bất giác nhìn sang hướng Lộ Đức.
- Hắc hắc hắc hắc! Tiểu Bảo không nhịn được bật cười.
Tử Vân Anh bỗng nhiên nhìn thấy ánh mắt giảo hoạt kia của Thường Nhạc, cô giật mình tỉnh lại, cả người giống như quả pháo được châm lửa, tay chỉ vào mũi Thường Nhạc, tức giận nói:
- Anh là tên lừa gạt, tôi đánh ૮ɦếƭ anh!
Vừa nói vừa nắm tay đánh qua.
Không có chút sức lực nào, dòng khí cũng không chút thay đổi, thoạt nhìn như gió yên biển lặng, lại nhìn cánh tay mềm yếu thế kia, Thường Nhạc không khỏi mừng rỡ.
- Cục cưng, mau đến đi!
- Bùm!
Nụ cười trên mặt Thường Nhạc còn chưa biến mất, cả người liên tiếp lui ra sau mấy bước, sau đó bùm một tiếng nằm im trên mặt đất.
- Lão đại giả bộ trông thật giống quá. Đám người Cao Tiếu cười ầm lên.
Mà lúc Thường Nhạc ngã xuống, Tử Vân Anh lại tiếp tục đánh tới, trực tiếp ngồi lên người Thường Nhạc, đấm tới tấp vào mặt hắn.
Bịch bịch!
Thường Nhạc có đau cũng không nói ra được, vừa rồi mới trúng một quyền của Tử Vân Anh, hình như đánh trúng vào bộ phận yếu nhất cơ thể, không ngờ một chút sức lực cũng không phát ra được.
Đành để mặc Tử Vân Anh giày vò mình.
- Không đúng rồi!
Tiểu Bảo đầu tiên phát hiện tình hình có chút khác thường, lão đại thường rất yêu quí bảo vệ khuôn mặt, sao hôm nay lại để mặc người khác đánh đập thế kia? Định làm gấu mèo chắc!
- Em gái, chúng ta đi về đi! Một giọng nói nhẹ nhàng từ xa vọng tới, Tử Vân Anh nghe thấy giọng nói này, vẫn còn chưa thỏa mãn, xoa xoa nắm tay mình.
Nhìn Thường Nhạc như hổ rình mồi, nói: - Nhóc, lần này tôi tha cho anh, tôi sẽ còn đến tìm anh tính sổ đấy. Vừa nói, tay vừa khẽ chỉ lên trán Thường Nhạc.
Sau đó quay người, cười hì hì một cái rồi bỏ đi.
Thường Nhạc day day mắt gấu mèo của mình, sờ khuôn mặt đau đớn, khóc không ra nước mắt, mình vốn định tán tỉnh mỹ nữ, lại không ngờ là con rồng hung bạo, hóa ra mình lại bị đánh đập tàn bạo.
Trong cuộc sống, chuyện đau khổ nhất cũng chỉ có thế là cùng.
Đương nhiên, lúc Thường Nhạc nghe thấy một giọng nói khác, tinh thần tỉnh hẳn lại, giọng nói ngọt ngào thế kia càng khiến người ra rung động.
Cao Tiếu kinh hồn bạt vía đi tới, vẻ mặt hồ nghi nhìn lão đại: - Lão đại không phải vừa rồi cậu bị con bé kia Những lời nói sau mặc dù không nói ra, nhưng nhìn thấy tình trạng mặt mũi của hắn cũng hiểu ra được, tiếp theo là có ý gì.
- Bà nó, bản lão đại anh minh uy vũ như vậy, sao lại bị người ta đánh được! Thường Nhạc cảm thấy cần gõ đầu gã, tên đáng ૮ɦếƭ kia, lẽ nào không biết bản lão đại rất sĩ diện hay sao?
Vốn chuẩn bị những lời nói hoa mĩ để khen ngợi phượng hoàng cầu yêu, lại không ngờ bị phượng hoàng làm xấu mặt một trận, gà bay trứng vỡ, Thường Nhạc cảm thấy rất là khó chịu.
- Dê xồm, bây giờ gặp báo ứng đó nha!
Lộ Đức đi tới trước mặt Thường Nhạc, thần sắc mang theo vài phần cổ quái nói, vừa dứt lời, lại cầm khăn lên lau mặt cho Thường Nhạc:
- Mau lau đi, đừng làm chuyện mất mặt nữa!
- Lão đại, đừng lau!
Tiểu Bảo cực kỳ nhanh nhẹn chạy đến trước mặt Thường Nhạc, khi Thường Nhạc còn chưa có phản ứng gì, một tia chớp lóe lên, nhanh chóng chụp lại bộ dạng gấu mèo này của Thường Nhạc.
- Hắc hắc hắc hắc!
- Ha ha ha ha! Tiểu Bảo và Linh Nhi cùng nhau cười lên.
Nhìn thấy Linh Nhi tươi cười, trong đầu Thường Nhạc chợt lóe lên một ý tưởng, tay sờ lên mặt, trong nháy mắt ánh sáng lóe lên bao phủ lấy mặt hắn.
Những vết thương ban đầu lập tức biến mất!
- Thường Nhạc, cua được cô bé nào chưa?
Thường Nhạc vừa mới khôi phục, giọng nói Tây Môn Khinh truyền tới, chỉ lấy Tây Môn Khinh ôm một thiếu nữ xinh đẹp trên đất, trên mặt thiếu nữ mang nụ cười mê người.
- Mỹ nữ mắt nhỏ!
Tiếp xúc với bộ dạng mỹ nữ, thần sắc Thường Nhạc cổ quái, sự tình không khỏi thật trùng hợp, mình từng cua qua mỹ nữ mắt nhỏ đó, thế mà Tây Môn Khinh đã cua được rồi.
Mỹ nữ mắt nhỏ nhìn thấy Thường Nhạc, đôi mắt động lòng người chợt lóe lên ý ngượng ngùng, giống như trinh nữ vừa mới ra lò, bộ dạng đó thật là thích!
- Bảo bối, chúng ta đi thôi!
Tây Môn Khinh đắc ý liếc Thường Nhạc một cái, ôm lấy mỹ nữ mắt nhỏ đó mà rời đi, mà đám người Lộ Đức đồng thời bĩu môi, rời khỏi chỗ này.
- Bà mẹ nó!
Thường Nhạc hồi lâu mới tuôn ra một câu khó chịu, mà ngay cả Công Tôn Khả Nhân hiền dịu cũng không quan tâm đến mình, chẳng nhẽ thời thế thay đổi, mỹ nữ cũng đều thích mỹ nữ rồi sao?
Thường Nhạc sau khi nhìn thấy các mỹ nhân lần lượt biến mất, khuôn mặt lộ ra một nụ cười gian xảo: - Cao Tiếu, ra đây cho tôi.
- Ha ha, lão đại, sao cậu biết tôi không đi? Ở trong một góc tối xuất hiện một bóng đen, tiếp theo thấy khuôn mặt tươi cười của Cao Tiếu hiện ra.
- Nói nhảm, năng lượng nội phong trong người anh có thể giấu được tôi sao? Thường Nhạc nói tới đây, hơi dừng một chút, rồi tiếp tục nói: - Tiền mang tới đủ không?
- Cũng đủ, lão đại, muộn như vậy rồi chúng ta mang nhiều tiền như vậy để làm gì? Cao Tiếu vỗ vỗ túi tiền, Cao Tiếu cười hì hì nói, lần trước kể từ lúc thẻ bị Tiểu Bảo mang đi, vốn lưu động của mình càng ngày càng ít.
Thường Nhạc nghiêm trang nói: - Chúng ta đến phố đèn đỏ, đương nhiên phải mang nhiều tiền một chút!
- ?
Cao Tiếu choáng váng, phẩm chất lão đại chẳng lẽ lại thấp xuống rồi sap?
Cung Vàng Điện Ngọc, là đàn ông phong lưu khoái đến chỗ này, đã đi thì phải chọn nơi tốt nhất, nơi đây tiếng tăm lừng lẫy trogn toàn bộ giới phong lưu ngầm.
Ông chủ sau lưng là ai không ai biết, thế nhưng, sự phát triển của bọn họ thực sự rất nhanh, chủ yếu là bọn họ có bà chủ xinh đẹp.
Tất cả mọi chuyện, đều do cô ta ra mặt, tuy rằng tuổi còn trẻ, nhưng khôn khéo giỏi giang, hơn nữa lại khiến cho người ta cảm giác thành thục lõi đời.
Đương nhiên quan trọng nhất là: cô ta có khuôn mặt xinh đẹp, dáng người mê người, tuổi trẻ mà đã nắm trong tay Cung Vàng Điện Ngọc đương nhiên sẽ có phong thái này.
Tuy nhiên, có thể xây đựng được Cung Vàng Điện Ngọc, đương nhiên cũng phải có lực lượng nhất định, trong thời gian hai năm, tấm biến Cung Vàng Điện Ngọc được mở trở thành nơi tốt nhất trong giới phong lưu.
Có thể tiêu xài trong đấy, đương nhiên không phải là những nhân vật bình thường, mà Cung Vàng Điện Ngọc có thể đứng vững trong môi trường cạnh tranh kịch liệt, tàn khốc trong giới phong lưu ngầm như vậy, hơn nữa còn rất thành công, đương nhiên là có điểm đặc biệt riêng.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc