Thiếu Gia Phong Lưu - Chương 370

Tác giả: Dạ Thải Hoa

Hắn biết hiện tại đối phương và bọn họ đã thay đổi góc độ, thật không ngờ đối phương thậm chí có thể dùng tính mạng của người trong thành để đổi lấy thắng lợi.
Phương thức này cho dù người thường có thể nghĩ đến cũng không dám dễ dnàg làm ra, đây là một loại phương thức gián tiếp phục tùng mệnh lệnh để đổi mạng.
Trước mắt, gia tộc Mộ Dung vừa tiến vào Tam Giác Vàng, vẫn cần ổn định, mà lòng dân Tam Giác Vàng đương nhiên là quan trọng nhất. Vậy mà gia tộc Mộ Dung lại áp dụng phương thức hủy diệt, đây tuyệt đối không phải tác phong của Mộ Dung Trường Thiên.
- Lão đại, tôi ngửi thấy mùi lưu huỳnh!
Tà đứng sau Thường Nhạc bỗng nhiên thay đổi thần sắc nói.
- Lưu huỳnh!
Sắc mặt Thường Nhạc đại biến, hắn cũng không phải kẻ ngu, đối phương nếu có thể bỏ qua tính mạng mọi người trong thành, vậy biến cả tòa thành thành thuốc nổ cũng là chuyện có thể hiểu được.
Tà ngoại trừ có sức mạnh điên cuồng, đôi chân nhanh đến điên cuồng ra, gã còn có cái mũi đặc biệt linh mẫn. Bình thường đều nói mũi chó khá linh mẫn, mà mũi người quá linh mẫn cũng không phải chuyện đáng để kiêu ngạo.
Huống chi, Tà vẫn luôn cho rằng thứ mình cần dựa vào chính là nắm tay và chân.
Châm thuốc nổ chỉ là chuyện trong nháy mắt, giải quyết vấn đề trước mắt mới là mấu chốt.
- Hừ, chỉ chờ tới lúc đại trận Hắc Ám của chúng ta sắp xếp xong hoàn toàn, Thường Nhạc và bộ hạ của hắn sẽ biến mất khỏi thế giới này! Lúc này ở ngoài thành, một gã đàn ông trẻ tuổi lạnh lung nói.
- Thật không ngờ tiên sinh ngài thần cơ diệu toán đến bước này, chỉ cần Thường Nhạc ૮ɦếƭ, Điểm G tất sẽ đại loạn. Đến lúc đó gia tộc Mộ Dung tôi sẽ thừa thế mà lên! Một người trung niên tướng mạo phú quý, thần sắc hưng phấn nói.
Trong ánh mắt không thể che đậy ánh sáng như dã thú! Bạn đang đọc truyện tại ThíchTruyện.VN
- Báo! Bộ hạ của Thường Nhạc từ các cửa Đông Tây Nam Bắc liều ૮ɦếƭ xông ra! Một bộ hạ vội vàng chạy tới hô to.
- Lập tức truyền lệnh, tổ cao thủ 1 2 3 bố trí đại trận thiên địa ở cửa Tây, tổ 4 5 6 bố trí đại trận phòng ngự ở cửa Nam. Còn lại tất cả phòng ngự cửa Bắc! Ảnh không ngờ phản ứng của Thường Nhạc lại nhanh như vậy, gã không chút do dự ra lệnh.
- Chờ chờ đã Tiên sinh vì sao không phòng ngự ở cửa Đông? Quốc vương Ngọc Nữ không kìm nổi k*** sợ hỏi.
- Không Hiện tại chỉ để lại cửa Đông, bọn chúng nhất định sẽ hỗn loạn mà vọt ra từ cửa Đông, đến lúc đó bọn chúng không cần phòng ngự của chúng ta mà tự nhiên sẽ lộ ra dấu vết hỗn loạn. Đến lúc đó chúng ta có thể tiêu diệt hoàn toàn bọn chúng!
- Lão đại, tôi yểm hộ cậu lui lại! Chỉ cần cậu an toàn rời khỏi, chúng ta mới có cơ hội thay đổi tình hình chiến đấu! Sau khi Cao Tiếu nghe được mệnh lệnh của Thường Nhạc, gã là người đầu tiên đề xuất kháng nghị nói!
- Không!
Thường Nhạc kiên quyết nói: - Tôi sẽ rời đi, nhưng không phải bây giờ! Nếu không thể tự động lui lại, tinh nhuệ của chúng ta trong lúc hỗn loạn sẽ bị địch một ngáp nuốt luôn. Mọi người phụ trách hợp nhất quân đội lần nữa, tổ chức tự động lui lại, tôi sẽ hội hợp với mọi người sau cùng!
- Thường Nhạc em cũng muốn ở lại! Như Vân đột nhiên đi lên nói.
Thường Nhạc trầm ngâm một lát nói: - Cao thủ tổ đặc biệt có thể ở lại, những người khác nhất định phải rời khỏi!
- Nhưng, em muốn ở bên cạnh anh
- Tình Hoa Bây giờ không phải thời điểm bốc đồng! Thường Nhạc nghiêm túc nói, - Đây là lựa chọn trên chiến thuật, hơn nữa, em an toàn, anh mới có thể chuyên tâm giết choc!
Nhìn Như Vân cuối cùng cũng gật đầu, Thường Nhạc lập tức nói: - Cao Tiếu, nhiệm vụ phụ trách nhiều binh sĩ lùi lại phải nhờ anh rồi!
- Lão đại, chuyện này Cao Tiếu vẫn do dự.
- Huyết Hổ xuất phát!
Thường Nhạc vung tay lên, mười mấy cao thủ đi theo ngay sau.
Bên trong chiến cuộc hỗn loạn này, thực lực của từng binh sĩ có tác dụng mang tính quyết định, Thường Nhạc hiểu được điểm đó, nhưng toàn bộ thế cục lúc này đều lâm vào cục diện hỗn loạn.
Mà những bộ hạ được Thường Nhạc lựa chọn mang tới đều có được thực lực vô cùng mạnh mẽ, mỗi người đều có được thân thủ tuyệt đỉnh, trong lúc hỗn loạn vừa lúc có đất dụng võ.
Giống như hổ vào bầy dê, khó có thể địch nổi, không ngừng trong quân địch tạo ra thương tích, Thường Nhạc dung mãnh, Huyết Hổ hống hách, Tà quỷ dị, tổ hợp mấy người bọn họ, tiến thêm một bước là mở rộng vết thương của đối phương.
Đối phương công kích từ xã cũng sẽ tạo thành thương tổn đối với quân bên ta, nhưng nhân số bên phía Thường Nhạc đã ít đi nhiều rồi, diện tích bị thương tổn cũng ít đi.
Mà bộ hạ cao thủ cho dù bị đánh trúng, chỉ cần không phải vị trí yếu hại, cũng sẽ không tạo thàng trí mạng, không tổn hao lực công kích gì. Đương nhiên, đối phương căn bản không nhìn sự sống ૮ɦếƭ của quân ở tiền tuyến.
Phát động công kích dày đặc cực kỳ ác nghiệt, cũng là lựa chọn tương đối chính xác. Đáng tiếc là lúc này đại bộ phận người của Thường Nhạc đã rời đi từ bên cạnh, công kích của bọn chúng căn bản không thể phát huy gì nhiều, hoàn toàn bị trói tay trói chân.
Thường Nhạc mượn lợi thế của phi đao, sức mạnh bá đạo kia, địa vực quỷ dị kia vừa mới chém giết hơn mười đối thủ trước mắt! Đao trong tay hắn trở thành bùa đòi mạng địch, mỗi một đao chém ra, ít nhất có một thi thể của đối thủ bị tua nhỏ!
Khi Thường Nhạc hành động, mọi người cũng dung mãnh gia nhập chém giết!
Lợi đao mang theo sự linh hoạt, sắc bén, sát khí ùa nhập vào đám người, phi đao thậm chí còn lợi hại hơn bất kỳ binh khí nào, không hề cách trở mà cắt vào thân hình của đối phương, xuyên thấu qua tim bọn chúng
Thế công bắt đầu sắc bén không thể đỡ, vô số thi thể bị giẫm đạp dưới chân bọn họ, không có bất kỳ người nào có thể ngăn cản bước chân bọn họ!
Những cao thủ gia tộc Mộ Dung cuối cùng cũng hiểu được cái gì gọi là sợ hãi, không hề không muốn sống xông lên trước nữa mà đột nhiên dừng lại, căng thẳng giằng co với Thường Nhạc.
Thường Nhạc cuối cùng cũng tạm thời ngăn được thế công điên cuồng của bọn chúng. Nhưng, dưới tình huống địch đông ta ít trước mắt, Thường Nhạc vẫn bị vây trong hoàn cảnh xấu tuyệt đối.
Tuy thực lực của mọi người đều rất mạnh, nhưng đối mặt với đối thủ gấp mười lần mình, cục diện trước mắt cũng không thể duy trì lâu.
Quả nhiên, tinh thần những cao thủ gia tộc Mộ Dung và những cao thủ Tam Giác Vàng sau khi hồi phục lại lại tiếp tục di chuyển về phía Thường Nhạc, cũng hiện lên ý đồ bao vây bọn họ theo hình bán nguyệt!
- Khởi động đại trận Thiên Địa!
Ảnh thấy đám người Thường Nhạc bị vây lại, tuy nói nhân số không đúng, nhưng mục tiêu quan trọng nhất lại ở bên trong. Đây đối với Ảnh mà nói, chỉ cần có thể giết được Thường Nhạc, cho dù tất cả người của Điểm G đều an toàn thoát ra ngoài, tất cả đều không quan trọng.
Mà khi bộ hạ truyền tới số lớn người chuẩn bị tháo chạy từ bên cạnh, thần sắc Ảnh hơi động một chút, gã dứt khoát nói: - Mở ra một lỗ hổng, trực tiếp để bọn chúng đi, tôi chỉ cần tính mạng của một mình Thường Nhạc!
Thường Nhạc chính là linh hồn của Điểm G, linh hồn không cờ, khoảng cách Điểm G sụp đổ cũng không còn xa nữa.
Trên mặt Thường Nhạc vẫn treo lên nụ cười thản nhiên, dường như cho dù trời có sụp xuống cũng không liên quan gì đến mình. Cao thủ xung phong, quan trọng nhất chính là tâm phúc.
Loại biểu hiện này của Thường Nhạc, không thể nghi ngờ chính là cho các bộ hạ sự bình tĩnh mãnh liệt, bước chân bọn họ càng lúc càng nhanh, bỗng nhiên lúc đó, bầu trời hoàn toàn đen lại.
- Đây là cái quái gì vậy?
Thường Nhạc khẽ nhíu mày, trong khoảng thời gian ngắn không nhìn thấy rõ ràng.
Mà vào thời khắc này, loại áp lực cực lớn này đã che trời phủ đất lao tới. Sắc mặt Thường Nhạc biến đổi, loại áp lực này rất kỳ lạ, dường như tụ tập sức mạnh của nghìn vạn lần.
- Lão đại, cậu mau xông ra!
Huyết Hổ cũng cảm thấy kỳ lạ, nắm tay gã đánh bay đối thủ trước mặt, lớn tiếng hô.
- Hừ, tôi lại muốn xem sức mạnh này đến tột cùng có bao nhiêu! Đồng tử Thường Nhạc co rút lại, thân hình lao thẳng về phía Đông Nam.
Nơi đó chính là chỗ Ảnh đứng.
Ảnh không ngờ Thường Nhạc lại phán đoán chuẩn như vậy, lòng gã hơi kinh hãi, lập tức nói: - Đồng thời phát động công kích về bên này!
- Tiên sinh, nếu chẳng may những người khác chạy tới hỗ trợ Thường Nhạc, chúng ta chẳng phải là không hề phòng bị sao! Người trung niên bên cạnh thần sắc hơi lo lắng nói.
- Đối phó với Thường Nhạc, nhất định phải dùng phương thức đánh cược, nếu không vĩnh viễn đều không thể vượt qua hắn! Nắm tay Ảnh hơi nắm chặt, quả quyết nói.
Người trung niên im lặng lui xuống.
Áp lực bốn phía lập tức tăng lên.
Sắc mặt Thường Nhạc lại biến đổi, lần này ngay cả hành động của nhóm cao thủ Huyết Hổ cũng bắt đầu chậm lại, Thường Nhạc cảm thấy tay chân mình dường như bị thứ gì đó trói buộc.
Hắn liều mạng giãy dụa, nhưng không có chút sức lực nào.
- Nổ!
Thường Nhạc vừa dùng lực, không khí bốn phía dường như hơi lỏng ra, bộ hạ lại xông về phía trước, nhưng bước chân di chuyển thật sự rất khó khăn, loại khe hở này thật sự quá nhỏ.
- Giết!
Chính ở thời khắc mấu chốt, từ phía Đông Nam bỗng vang lên tiếng rống giận dữ, tiếp theo chính là người đông nghìn nghịt hiện ra tại đó.
- Cao Tiếu, Tiểu Bảo
Thường Nhạc liếc mắt liền thấy bóng dáng quen thuộc của bọn họ, hắn như thế nào cũng không ngờ tới, bọn họ không ngờ không rời đi, mà lại xuất hiện ở thời khắc mấu chốt nhất.
Chẳng lẽ bọn họ không biết, lần này khác với trước kia, một khi thất bại sẽ mất đi mạng sống sao?
Thường Nhạc đã không còn lòng dạ nào để trách cứ bọn họ, chuyện quan trọng nhất trước mắt chính là tiếp cận bên kia, phá vỡ thế trận cổ quái này.
Ảnh không ngờ tới, những cao thủ vốn rút lui ra ngoài không ngờ lại quay ngược lại. Hơn nữa hành động lại nhanh như vậy, như thể không muốn sống, bọn họ trực tiếp chia làm hai nhóm, một nhóm trong đó trực tiếp liều ૮ɦếƭ lao về phía mình.
Một nhóm khác trực tiếp lao về phía Thường Nhạc, hiển nhiên là muốn giúp Thường Nhạc giảm bớt áp lực.
Tiểu Bảo lại hay vô cùng, di chuyển tức thời vài cái đã đến bên cạnh Ảnh.
- Tên đáng ૮ɦếƭ, không ngờ mày dám bắt bạt anh Thường Nhạc, Tiểu Bảo liều mạng với mày! Chỉ nghe thấy âm thanh trong trẻo của Tiểu Bảo, nếu Tiểu Bảo cái gì cũng không nói, trực tiếp tấn công, đoán chừng hiệp đầu Ảnh cũng sẽ bị Tiểu Bảo đánh cho cúi đầu.
Nhưng Tiểu Bảo không có nhiều kinh nghiệm, cô vừa hô, những cao thủ bên cạnh Ảnh lập tức cản lên, nhưng ngăn cản đó đối với Tiểu Bảo mà nói không là gì cả.
Thân hình nhỏ xinh của cô vừa chuyển, không ngờ lại rút ra bảo đao sáng như tuyết.
Đó chính là bảo đao lần trước Thường Nhạc đoạt được từ tay Linh Nhi, nhưng lại tới trên người Tiểu Bảo, dùng lời Tiểu Bảo mà nói, là đồ dùng để phòng thân.
Nhưng thật ra là không tìm được người mua, nếu không chỉ sợ đã sớm bị Tiểu Bảo đổi thành tiền trong cái thẻ quý giá rồi.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc