Thiếu Gia Phong Lưu - Chương 334

Tác giả: Dạ Thải Hoa

Fukada ngẩng đầu lên, ngượng ngùng nói: - Thân thể em đã sớm thuộc về thiếu gia rồi, chỉ cần thiếu gia thích, lúc nào cũng có thể mà!
Ánh mắt Sakura sáng lên, cô điềm nhiên cười, nói: - Em cũng thế, tất cả vì trí nhớ của phu quân!
Thường Nhạc choáng váng.
Vốn còn tưởng là phải tốn nhiều nước miếng, thậm chí còn nghĩ ra bao nhiêu lý do, mục đích cuối cùng là muốn thuyết phục được mỹ nhân lên giường cùng mình, tình hình bây giờ thì ngược lại, mình vừa mới bỏ ra chút sức hút thế mà các cô đã khóc lóc hô hào muốn ngủ cùng mình rồi.
Xem ra trước giờ toàn là xem thường sức hút nam tính của mình rồi!
- Cục cưng, đi thôi, chúng ta cùng đến một lần 3P! Thường Nhạc hưng phấn kéo tay hai mỹ nhân, đi thẳng vào phòng ngủ đang mở rộng cửa.
Vừa mới đóng cửa, Sakura đã lộ ra nụ cười quyến rũ, chủ động đưa bàn tay nhỏ bé lên cởi nút áo cho Thường Nhạc, cái miệng nhỏ nhắn của Sakura cũng đồng thời đưa tới.
Cho dù phật tổ nhìn thấy tư thế như vậy sợ là cũng không thể kiềm chế nổi, huống chi bản thiếu gia chỉ là một người phàm, cũng có cái Dụς ∀ọηg mãnh liệt của một người thường!
Trong phút chốc Dụς ∀ọηg của hắn đã được thổi bùng lên.
Trong nháy mắt, nội y màu hồng phấn của Sakura đã bị trút đi một nửa, đôi tuyết lê trắng trẻo đang rung lên, trên giường phát ra những tiếng kêu ՐêՈ Րỉ của đôi nam nữ.
Thường Nhạc cười gian xảo, một tay sờ hai cặp thịt mềm mại, một tay không ngừng vuốt ve vào chỗ hai chân nàng, mùi hương thân thể phụ nữ tràn ngập khắp căn phòng.
Sau khi Thường Nhạc lên giường thì người hắn đã hoàn toàn không một mảnh vải che thân.
Hắn nhìn ngọc thể không ngừng quằn quại trên giường, càng không ngừng xoa hai tay, suy nghĩ nên bắt đầu từ chỗ nào trước.
Sakura trên giường như không đợi được nữa, người nóng như lửa đốt, nhìn thấy người mình yêu thường đang đứng trước giường, nàng thở hổn hên giơ chân ra móc lấy hắn.
Hai cặp đùi thon dài thẳng tắp để ở chỗ thắt lưng chàng, đồng thời giơ tay ra kéo, Thường Nhạc không tự chủ được ngã về phía trước, cả khuôn mặt bị vùi trong làn sóng hỗn loạn.
- Nhanh vậy à, anh còn chưa Câu nói còn chưa nói xong, nhưng mặt bị hai bầu иgự¢ kẹp lấy khiến cho hắn hầu như không thể nào hô hấp được, miệng mũi đều bị bịt kín bởi hai khối иgự¢, trong phút chốc không thể hô hấp được.
May là hai chân Sakura kẹp chỗ thắt lưng Thường Nhạc, ý chí chiến đấu của Thường Nhạc sục sôi, cả người đang đắm chìm trong trạng thái tốt nhất, hít một hơi thật sâu, chuẩn bị tiến lên!
Đầu tiên Thường Nhạc cố động đậy chỗ thắt lưng, cuối cùng cũng tìm ra được vị trí, mượn lực kẹp hai chân Sakura, hầu như không cần dùng chút lực nào tiến thẳng tới đảo Hoàng Long, phá vỡ cửa quan của nàng, xung phong liều ૮ɦếƭ đến cuối cùng.
Sakura a lên một tiếng, toàn thân chấn động, mở cái miệng nhỏ xíu ra, đớp lấy không khí, tay ấn vào đầu Thường Nhạc thả lỏng ra, chân kẹp Thường Nhạc cũng thả lỏng ra.
Thường Nhạc ngẩng đầu lên định hít lấy không khí, lại lần nữa kích động mãnh liệt!
Người con gái tuyệt vời nằm ở đó, mắt mơ màng, cái miệng nhỏ nhắn há to ra, vừa định phát ra tiếng ՐêՈ Րỉ, liền bị Thường Nhạc tìm thấy, hôn nàng ngấu nghiến không thương tiếc.
Đầu lưỡi quyến rũ nhét thẳng vào cái miệng nhỏ xinh của Sakura, quấn lấy cái lưỡi thơm ngát của nàng, khiến cho Sakura không thể phát ra tiếng ՐêՈ Րỉ, chỉ còn nước kêu ô ô.
Hai tinh thần và Dụς ∀ọηg điên cuồng va chạm với nhau có thể khiến cho Sakura gần như không thể chịu đựng nổi!
Lúc này, Thường Nhạc cảm thấy tất cả mới bắt đầu, Dụς ∀ọηg đang trong quá trình tăng lên, nhìn thấy Sakura đã gần như không chịu đựng nổi, mềm nhũn người ra, ánh mắt bất giác chuyển lên người Fukada.
Giờ phút này, Fukada đó khẽ mở miệng để thở nhưng lại khiến cho Thường Nhạc để ý đến, đôi môi hồng nhuận khẽ nhếch lên, hàm răng trắng sáng đều thẳng tắp cùng đầu lưỡi khêu gợi như đang vẫy tay nói với Thường Nhạc: - Đến đi, hôn em, mau hôn em!
Thường Nhạc không chút do dự đặt cái miệng lên của mình phủ lên trên, hai làn môi chạm nhau, Thường Nhạc thật sực có cảm giác như củi khô gặp được lửa.
Trong lúc Fukada chưa kịp phản ứng, vào thời điểm đôi môi khẽ nhếch lên, đầu lưỡi Thường Nhạc đã nhanh chóng xông vào miệng nàng, giống như một con rắn chạy thẳng vào cổ họng nàng.
Kỹ xảo thuần thục như vậy khiến cho Fukada giống như chạm vào điện, đứng yên trong sự chi phối của Thường Nhạc.
Toàn thân đè mạnh lên người nàng, hai tay nâng khuôn mặt nàng, không cho nàng ngoảng đầu đi, Fukada sợ làm tổn thương thai nhi trong bụng nên cũng không dám động đậy.
Trong tình trạng toàn thân không hề động đậy chỉ có thể cấu véo hai tay lên lưng Thường Nhạc, nhưng dần dần, Fukada cũng bắt đầu bị mê hoặc, hai tay ôm lấy Thường Nhạc, chắc hẳn Fukada cũng cảm nhận được nụ hôn nồng nhiệt!
Đem cái lưỡi thơm tho của Fukada ʍúŧ vào trong miệng mình, Thường Nhạc ra sức ʍúŧ, liếm, cuộn lấy Fukada hình như cảm nhận được khoái cảm trước nay chưa từng cảm nhận được, thân thể không ngừng run rẩy, vặn vẹo.
Một hồi xúc cảm mãnh liệt khiến cho toàn thân Fukada nóng lên, khuôn mặt ửng hồng, mắt nàng lộ ra ý cầu khẩu muốn Thường Nhạc dừng lại đúng lúc.
Có thể tiến vào chủ đề chính!
Thường Nhạc lúc này buông cặp môi Fukada ra, ánh mắt Fukada mơ màng, thở hổn hển nhìn Thường Nhạc, tiếp tục hôn lên tóc Fukada, khéo léo cắn lấy vành tai, tay trái thò vào trong cổ áo Fukada xoa Ϧóþ bộ иgự¢ của cô.
Vào lúc Thường Nhạc dụ dỗ Fukada, Dụς ∀ọηg của hắn lại tăng vọt lên đến mức không thể khống chế nổi, mắt thấy thân hình mềm mại hấp dẫn mê người của Fukada đang nằm trong tay mình, toàn thân đều đỏ ửng lên, nhìn trông mới dâm mị, trông mới gợi cảm làm sao.
Thường Nhạc không nói hai lời mở hai chân Fukada ra, sau đó quỳ giữa hai chân cô, bắt đầu hành trình khám phá
Một khung cảnh xuân cung đang diễn ra trong phòng ngủ yên tĩnh của Thường đại thiếu gia này, tiếng ՐêՈ Րỉ, tiếng van xin, tiếng gào thét, tạo thành những tiếng kêu đan xen vào nhau tạo thành khúc nhạc tình yêu vang lên trong biệt thự.
Sau một hồi đại chiến nguyên thủy, cả Sakura, Fukada không nhịn được ngủ gục trong lòng Thường Nhạc, mà Thường Nhạc lẳng lặng nhìn hai mỹ nhân trong lòng mình.
Sau khi vận động quá sức, làn da Sakura ửng hồng lên, dưới ánh trăng, càng thêm kích động lòng người, giống như bao phủ một lớp lụa mỏng, khuôn mặt nhỏ xinh động lòng người đang lộ ra nụ cười mãn nguyện, thế nhưng mày hơi nhíu lại, mà nhìn thấy cái miệng nhỏ xinh của cô bé, Thường Nhạc ngắm nhìn không khỏi say mê, khẽ đặt lên mặt cô một nụ hôn.
Thường Nhạc đứng dậy, nhìn thấy nụ cười thỏa mãn của hai mỹ nhân, không khỏi cảm thấy hơi rung động, vận mệnh của mình nhất định phải vận động, không thể khiến cho phụ nữ lo lắng, nhất định là như vậy!
Cũng không biết trải qua bao lâu, hai đại mỹ nhân hầu như cùng đồng thời mở mắt, phát hiện trời đã tối rồi, hai người cùng đồng thời hô lên.
Bây giờ là lúc ăn cơm, các cô đều ở trong phòng Thường Nhạc, nếu như những người khác biết thì xấu hổ ૮ɦếƭ, các cô cuống cuồng mặc quần áo lên.
- Ha ha, vội cái gì, chúng ta lại chiến đấu thêm trăm hiệp nữa, có được không? Thường Nhạc cười gian xảo, nói.
Hai đại mỹ nhân đồng thời cùng liếc nhìn Thường Nhạc một cái.
Tốc độ ૮ởเ φµầɳ áo của Thường Nhạc rất nhanh, tốc độ mặc quần áo lên cũng không hề chậm, trong nháy mắt quần áo đã chỉnh tề, mở cửa phòng đi ra ngoài.
- A Lúc tầm mắt tiếp xúc với một đôi chân nhỏ trắng nõn nà, Thường Nhạc không khỏi thốt lên: - Mỹ nữ, trắng thật!
Vừa nói hắn vừa nhìn sang phía đối phương.
- Dê cụ vẫn là dê cụ, quả thực là giang sơn dễ đổi, đánh ૮ɦếƭ cái nết không chừa! Một giọng nói quen thuộc đột ngột vang lên, thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiểu Lâm hơi vẻ nghịch ngợm nói.
- Nói rất đúng, nói rất đúng, cháu hoàn toàn đồng ý với quan điểm của cô. Người nói tiếp vào chính là Diệp Linh Lung.
Mà cặp đùi nõn nà mà Thường Nhạc nhìn thấy chính là tiểu cô Thạch Tán Y, ngoài ra còn có một mỹ nữ ngồi bên, đó chính là cô con gái của bộ trưởng bộ tài chính Nhật Bản.
Do bộ trưởng bộ tài chính giúp Thường Nhạc lấy tiền của Nhật Bản cho nên con gái bảo bối của ông ta đương nhiên được Thường Nhạc bảo vệ, nhất là khi sau khi được Thường Nhạc để ý đến, loại bảo vệ này lại càng phải thắt chặt hơn.
Nhìn thấy vẻ mặt cháu trai đầy tà khí, Công Tôn Thị gõ mặt bàn, nói: - Bắt đầu ăn cơm!
Thường Nhạc miệng giật giật, nhân vật số một trong nhà lên tiếng, mình cho dù có mười lá gan cũng không dám đưa ra dị nghị.
Sờ sờ cái mũi, Thường Nhạc ngoan như bảo bối ngồi xuống cạnh bàn.
- Xì!
Lần đầu tiên nhìn thấy bộ dạng Thường Nhạc như thế, Diệp Linh Lung không nhịn được nở nụ cười, còn mấy cô bé khác thì cười ha ha.
Alise thế nào cũng không ngờ rằng, sau khi liên tiếp Gi*t Nô vài lần mà Nô vẫn chưa ૮ɦếƭ, sau khi thân hình cô biến mất, thân hình Nô mềm mại hơi động một chút.
- Áo choàng Hắc Ám, trừ phi nhìn thấy thiếu gia, nếu không vĩnh viễn không có ai nhìn thấy nó hình dạng thế nào! Ánh mắt tà ác của Nô lên lên trong màn đêm quỷ dị.
Thân hình mềm mại kia từ từ cuộn mình đứng lên, sau lần cuối cùng biến thành bộ dạng áo choàng hắc ám, thoạt nhìn, Nô chính là Áo choàng Hắc Ám, mà áo choàng Hắc Ám chính là Nô.
Dưới sự bảo vệ của Áo choàng Hắc Ám, Nô may mắn tránh được kiếp nạn này!
Thường Nhạc trở lại gian phòng của mình, một thân hình thon dài mảnh khảnh lén lút di chuyển ra sau cậu, cánh tay trắng nõn giảo hoạt dựng thẳng lên.
Thường Nhạc hơi động, nụ cười nhạt chợt xuất hiện trên khóe miệng hắn, hương thơm đó quen thuộc khiến cho Thường Nhạc ngay lập tức đoán được người đứng sau là ai.
- A!!!
Người phía sau còn chưa kịp phản ứng, Thường Nhạc đột nhiên đứng lên, động tác dứt khoát ôm cô vào trong lòng.
Tiếng kêu thất thanh của nàng vang lên, tiếng kêu vừa hoang mang lại vài phần quen thuộc kia khiến cho Thường Nhạc hơi sửng sốt.
- Sao lại là em?
Thường Nhạc kinh ngạc nhìn Diệp Linh Lung mặt đang đỏ ửng trước mặt, thần sắc cổ quái hỏi.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc