Thiếu Gia Phong Lưu - Chương 306

Tác giả: Dạ Thải Hoa

- Khu giải trí AV!
Nhìn thấy dòng chữ này, cả người Thường Nhạc hưng phấn, có cái gọi là phụ nữ xinh đẹp làm đàn ông phát cuồng, phụ nữ thần bí làm đàn ông nổi điên, kỹ nữ làm đàn ông hưng phấn.
- Ông chủ… Ngài… Thường Nhạc vừa tiến vào, một người phụ nữ xinh đẹp liền chạy ra chào đón.
- Thật cmn đúng giờ. Ánh mắt Thường Nhạc hơi sáng lên, hắn không ngờ tới một bà chủ lại có thể xinhd dẹp như vậy, cong cong mày liễu, cái mũi linh hoạt, miệng anh đào nhỏ nhắn hồng nhuận, khuôn mặt trái xoan xinh đẹp, thân hình lại thon thả. Xem ra, đối phương đại khái khoảng hơn hai mươi tuổi đầu mà thôi, đoán chừng được chăm sóc sẽ tốt hơn.
- Mau… mau tìm cho bố em tốt nhất… bố sắp nghẹn ૮ɦếƭ rồi. Vừa rồi khi chạy trốn, luồng khí dâm tục kia hoàn toàn kích phát ra. Thường Nhạc không hề nghĩ ngợi, trực tiếp ném một tập tiền vào tay cô, vội vàng nói.
Thiếu nữ xinh đẹp nhìn thấy một khối phình lên ở phía dưới của Thường Nhạc, ‘xì’ một cái bật cười, - Được, anh muốn da thịt tốt, hay thon thả một chút? Thủy mâu của cô nháy một cái.
Hơn một vạn tiền mặt, anh chàng đẹp trai xa lạ trước mắt chỉ nháy nháy mắt một cái là ném cho mình được, xem ra khởi đầu buôn bán hôm nay tốt đẹp rồi.
- Da thịt? Thon thả? Thường Nhạc nao nao, trong lòng nhầm nói, người phụ nữ có da thịt quả thật quá kinh khủng, nghĩ đến đây, hắn căm tức nói: - Nhất định phải thon thả, nhanh lên, chỉ cần tôi vừa lòng, bao nhiêu tiền không thành vấn đề.
Bà chủ xinh đẹp nghe được câu này, tinh quang trong mắt bạo phát. Nghe ý tứ của hắn, hiển nhiên là hơn vạn tiền kia chỉ là số nhỏ, trời cho tiền của phi nghĩa nha!
- Tới đây, mời ngài đến phòng số 1, đảm bảo ngài vừa ý. Cô lộ ra nụ cười mê người kéo Thường Nhạc tới.
- Tiên sinh, mời ngày tận tình hưởng thụ, nếu có chỗ không hài lòng, ngài cứ việc nói ra, tôi ở bên ngoài trông coi.
Bà chủ xinh đẹp tự nhiên nói rồi đẩy Thường Nhạc vào phòng.
- Lần đầu tiên giao phối với kỹ nữ. Ha ha, loại cảm giác này không hiểu sẽ như thế nào. Thường Nhạc vừa bắt đầu ૮ởเ φµầɳ áo vừa nhìn về phía chiếc giường. Bạn đang đọc truyện tại ThíchTruyện.VN
- Móa!
Chỗ lọt vào tầm mắt, mũi Thường Nhạc thiếu chút nữa lệch đi. Thân thể hắn như tia chớp hiện ra ở cửa.
Bà chủ xinh đẹp đang đếm tiền cũng cảm giác được thân ảnh người trước mắt nhoáng lên motọ cái, tiếp đó là người trẻ tuổi xa lạ phong độ và đẹp trai liền xuất hiện trước mặt cô với vẻ mặt lửa giận.
- Tiên sinh, nếu ngài thấy anh ta quá thon thả, chúng tôi còn có mặt hàng khác, dù sao cũng có thể khiến ngài vừa lòng. Cô luống cuống, khách hàng lớn như vậy. Nếu làm hỏng, thật sự là thua thiệt lớn.
Thường Nhạc tà ác nhìn cô ta, nói: - Nói cho tôi biết, đây là thứ cửa hàng gì?
Bà chủ xinh đẹp lộ ra nụ cười xinh đẹp: - Đây là cửa hàng vịt, sao thế, tiên sinh có chỗ nào bất mãn sao?
Thường Nhạc không kìm nổi hét tướng lên: - Đàn ông Nhật cũng AV, chó ૮ɦếƭ… Ông đây là muốn tìm một con gà để tiết hỏa… cmn… sao tất cả đều là vịt. Đen đủi.
Nói xong, một tay đoạt lại chỗ tiền từ bà chủ xinh đẹp, - Đừng làm chậm trễ thời gian tìm gà của ông.
Bà chủ xinh đẹp khẩn trương, - Tiên sinh xin chờ một chút.
- Làm sao? Thường Nhạc nghi ngờ nhìn đối phương, cô ta không phải là thấy hơi tiền nổi máu tham chứ? Vậy cô cũng ᴆụng vào miếng sắt rồi!
Bà chủ xinh đẹp hơi vặn vẹo thân hình thon thả, - Tiên sinh, ngài thấy tôi có được không?
- Cái gì?
Thường Nhạc một hồi kinh ngạc, bà chủ mở cửa hàng vịt không ngờ lại có thể làm gà, hắn đánh giá đối phương cẩn thận. Đẹp, thật sự là đẹp, tuy kém hơn Đệ Nhị Mộng, nhưng cũng là một mỹ nhân hiếm có.
- Không thành vấn đề. Thường Nhạc quăng một ý nghĩ, Dụς ∀ọηg sắp phát huy đến cảnh giới cao nhất rồi, nếu không lên một cái mà nói, chỉ sợ thật sự sẽ phải đâm vào ௱ôЛƓ mấy con vịt.
- Ha ha… ha ha… Vậy tới đi! Cô gái xinh đẹp dường như nhìn thấy vô số tiền mặt không ngừng hiện ra trước mặt, hưng phấn kéo tay Thường Nhạc lên lầu.
Còn chưa đi hai bước, Thường Nhạc một tay bế cô ta lên, - MK, chậm như vậy, cô tưởng đang biểu diễn thời trang ah!
- Thật không ngờ tới, lần đầu tiên vào cửa hàng vịt chơi bà chủ vịt. Phóng tới chiếc giường của bà chủ xinh đẹp, Thường Nhạc trộm cười.
Mà cái miệng anh đào nhỏ nhắn ngọt ngào của bà chủ lại lật đắp lên.
Tay Thường Nhạc thuần thục luồng ra phía sau lưng cô, cởi bỏ nút thắt, cuối cùng cũng cảm thấy ✓ú ngọc của cô. Tuy hai tay còn chưa sờ qua, nhưng nó đã đứng thẳng lên không trung, Thường Nhạc đâu còn có thể nhịn được nữa. Hắn cúi đầu, ngậm lấy…
Bà chủ xinh đẹp ՐêՈ Րỉ lên tiếng kêu động lòng người, Thường Nhạc dùng một bàn tay lột ҨЦầЛ ŁóŤ của cô, sau đó dùng chân kẹp lấy kéo về phía sau. Cuối cùng, thân người ngọc ngà bị Thường Nhạc lột sạch sẽ.
Thường Nhạc ngậm trong chốc lát, sau đó đầu hướng lên trên, cái miệng nhỏ nhắn của bà chủ xinh đẹp đã hơi mở ra, hay tay cũng không ngừng vuốt ve.
Thân thể bà chủ xinh đẹp lúc này giống như không có xương cốt, để mặc Thường Nhạc ở trên người cô làm loạn.
Phía dưới của Thường Nhạc dường như muốn phình ra, bởi vì thân thể cô không ngừng động, tạo ma sát cho nhau, Thường Nhạc dùng hai tay tách hai chân bà chủ ra, để toàn bộ khu vực bí mật hiện ra trước mắt hắn, hắn tà ác cười: - Tôi muốn đi vào!
- Dừng!
Ở thời khắc mấu chốt, bà chủ đưa tay ngăn cản.
- Móa!
Thường Nhạc đã ôm bao nhiêu phụ nữ, tình huống như này là lần đầu tiên gặp phải. Lập tức phải vào trận rồi, còn cố tình dùng chiêu thức ấy với mình.
- Anh muốn chơi bao nhiêu loại? Nhiều loại thì còn phải thu những phí thủ tục khác đấy…
- A!
Thường Nhạc không đợi cô nói xong, trực tiếp Gi*t vào, tiếp theo chợt nghe thấy tiếng thét bén nhọn của cô, trong miệng kêu la: - MK, nhẹ chút, phải tăng giá!
Dụς ∀ọηg của Thường Nhạc đã tăng đến triệt để, hắn làm gì còn quan tâm đến những chuyện đó, trực tiếp đấu đá lung tung. Dòng khí quỷ dị màu đen vờn quanh thanh hình Thường Nhạc.
Dần dần, Thường Nhạc lâm vào trạng thái nửa hôn mê.
Khi Thường Nhạc tỉnh lại, ánh sáng tinh mơ đã ập vào trong phòng. Miễn cưỡng trở mình, bỗng nhiên cảm thấy hai luồng sáng đang chăm chú nhìn mình, hắn day day hai mắt, chăm chú nhìn lại.
Bà chủ xinh đẹp Tʀầռ tʀʊồռɢ nằm lỳ trên giường, bàn tay mềm mại nhẹ nâng cằm dưới, mái tóc đen lười nhác buông xuống, phủ lên đầu vai cô.
Bộ иgự¢ như nhũ bồ câu sáng bóng dưới ánh mặt trời. Cô đang dùng ánh mắt tràn đầy ý tò mò đánh giá Thường Nhạc, nhìn hai mắt sáng ngời kia, tâm Thường Nhạc đột nhiên nóng cháy.
Bất thình lình, Thường Nhạc từ trên giường bò lên. Hắn tỉnh táo lại, trong nháy mắt tỉnh táo, dựa vào thể lực của mình, làm sao có thể hôn mê được?
Bà chủ xinh đẹp điềm nhiên nháy nháy mắt. Giống như nữ hoàng thắng lợi, tuyệt đẹp và tự nhiên ngẩng đầu lên, u oán nói: - Ha ha, chuyện ban ngày lẽ nào đều quên rồi sao? Anh thật dũng mãnh nha, nhưng vẫn bị tôi làm cho hôn mê!
Thường Nhạc choáng váng: - Chúng ta đến tột cùng là ai làm ai?
- Anh có ý gì? Bà chủ xinh đẹp hơi ngẩn ra, vẻ mặt cổ quái nói.
Thường Nhạc không kìm nổi nở nụ cười tà ác: - Xem bộ dạng kiêu ngạo của cô như vậy, tôi cảm thấy là cô làm tôi, không giống là tôi làm cô nha!
- Chẳng lẽ anh không muốn trả tiền? Nghe được những lời này của Thường Nhạc, bà chủ xinh đẹp đầu tiên là ngẩn ngơ, tiếp sau đó là sắc mặt tràn đầy vẻ lo lắng, thân hình mềm mại kia trèo lên.
Cảnh xuân trong chớp mắt lộ ra ngoài, Thường Nhạc lại choáng váng.
- Cô… cô vẫn là trinh nữ?
Nhìn thấy vết máu giữa hai chân đối phương, Thường Nhạc dường như phát hiện ra một chuyện bản thân không thể tin nổi. Đường đường là chủ quán vịt, lại là một xử nữ, nói ra thì ai tin chứ?
- Ban ngày thì vậy, buổi tối thì không! Bà chủ vừa nói vừa vân vê hai ngón tay nhỏ: - Anh hẳn là hiểu được ý của tôi chứ?
- Ý gì? Thường Nhạc sửng sốt, bắt lấy ngón tay mảnh khảnh của cô: - Tay cô bị chuột rút sao?
- Anh… nói cho anh biết… anh đừng lừa tôi, người ZNV chúng tôi không phải dễ bắt nạt đâu!
Bà chủ hung tợn liếc mắt nhìn Thường Nhạc như hổ rình mồi.
- Người ZNV? Vậy ở ngoài dán biển AV làm gì? Thường Nhạc ngạc nhiên, trinh nữ của ZNV nhiều hơn nhiều so với Nhật.
- Móa, hiện tại làm ăn rất khó, sự nghiệp AV của Nhật rất phát đạt, tôi chỉ làm loại chuyện mậu dịch quốc tế cao cấp. Tôi cảnh cáo trước, tuy không phải AV, nhưng anh đã làm, nhất định phải trả tiền! Bà chủ trực tiếp cưỡi lên người Thường Nhạc, hùng hổ nói.
Thường Nhạc thấy bộ dạng bá đạo của cô, vô cùng vui mừng, em gái VNZ ah, được đấy, hắn nói: - Đóng cửa cửa hàng vịtd di, về sau tôi cái gì cũng bao, nuôi cô thành bồ nhí, ok?
Bà chủ xinh đẹp giảo hoạt cười: - Tiền vẫn phải thu, nhưng tôi không thích bị người ta bao, tôi muốn mở cửa hàng vịt lớn nhất thế giới. Há há, như vậy có thể kiếm được nhiều tiền hơn.
Thường Nhạc coi như hoàn toàn không còn gì để nói, mục tiêu của mình là toàn thế giới, mà cô lại muốn lung đoạn toàn bộ giới nghề vịt quốc tế, muốn không phục cũng không được!
- Bao nhiêu tiền đều không thành vấn đề! Thường Nhạc tà tà cười, một cô gái không thể sống yên được ở Nhật, chỉ có thể lôi thứ ở sau lưng cô ra, cô mới có thể ngoan ngoan đi cùng mình.
- Nhớ kỹ, nuôi bao nhiêu vịt không thành vấn đề, anh đừng tùy tiện cho tôi đội mũ xanh, bị vịt chơi là được.
- Ha ha, tôi biết rồi, anh Vịt!
- Móa!
Thường Nhạc cảm thấy không giấu cô ta đi, quả thực là gieo họa cho nhân gian!
Gió đêm thổi tới, Thường Nhạc cảm thấy sau một lần giải phóng, sức mạnh dường như lại được nâng cao, hắn bất giác mỉm cười.
- Dâm đãng, cuối cùng cũng về rồi! Vừa vào đến đại sảnh liền nhìn thấy Bảo Ngọc như cười như không nhìn mình.
Thường Nhạc tà tà cười, quét mắt nhìn qua bộ иgự¢ đầy đặn một cái nói: - Ha ha, cô gái иgự¢ to, đừng nói lung tung được không!
- Anh…
Bảo Ngọc còn chưa kịp phản ứng, Thường Nhạc đã trượt vào phòng của Đệ Nhị Mộng.
Đệ Nhị Mộng đang nằm trên giường như say sưa, trên miệng là nụ cười thật tươi. Nụ cười kia quá đẹp, quá mê người, hơn nữa lại có cả bả vai cùng cánh tay ngọc của cô phơi bày ra ngoài.
Thường Nhạc tay chân nhẹ nhàng đến bên giường, chui lên giường của Đệ Nhị Mộng.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc