Thiếu Gia Phong Lưu - Chương 301

Tác giả: Dạ Thải Hoa

Khi đồng chí Tiểu Bảo như hổ rình mồi trở về tổng bộ hội Hắc Long thì Thường Nhạc nở nụ cười nhàn nhạt, nhất định nó đã hoàn thành nhiệm vụ, nếu không sẽ không mang tâm trạng hưng phấn như vậy mà trở về.
- Lão đại, hì hì, anh phải trả cho em hai trăm triệu nha! Tiểu Bảo cười cười giơ bàn tay ra, nghiêng đầu nhìn Thường Nhạc.
Thường Nhạc ngẩn người, sắc mặt kỳ lạ, không lẽ đồng chí Tiểu Bảo này đã mời được hai đại cao thủ? Nghĩ đến đây, hắn chợt mỉm cười.
- Thích ghê!
Khi bóng dáng của Đệ Nhị Mộng lọt vào tầm mắt của Thường Nhạc, mắt hắn sáng rỡ, ai, Tiểu Bảo ngoại trừ chuyện tham tiền ra, nó cũng có rất nhiều ưu điểm nha!
- Cục cưng… Ồ, mẹ vợ… Không… Đây là ai? Thường Nhạc có thói quen của Hắc Long là kêu thẳng tên ra, sau khi lên tiếng hắn mới cảm thấy có gì đó không ổn, bởi vì người con gái trước mắt có bảy phần giống với mẹ của Tiểu Bảo, nhưng có chút không giống, ít nhất mẹ Tiểu Bảo là người phụ nữ xinh đẹp, còn đây là một thiếu nữ xinh đẹp.
- Tôi là chị họ của Tiểu Bảo, tên là Bảo Ngọc, Tiểu Bảo nói có người của Nhẫn Thần Tập Trung Sơn ức Hi*p nó nên cô Bảo đã gọi tôi đến đây, lúc nào đó anh dẫn tôi đi tìm tên đã ức Hi*p nó nha! Thiếu nữ liếc mắt nhìn Thường Nhạc.
- Lão đại, hì hì, anh đừng xem thường chị họ của em, chị ấy chính là cao thủ thứ ba của thế giới đáy biển, còn lợi hại hơn anh Vô Nhai nha! Nhưng do là con gái lâu năm, đến giờ vẫn chưa có ai rước nên tính tình không được dịu dàng cho lắm, anh cẩn thận nhé! Tiểu Bảo cẩn thận nói bên tai Thường Nhạc.
- Xin chào tiểu thư Bảo Ngọc, chúng ta đi chuẩn bị một chút để mai xuất phát! Thường Nhạc nở nụ cười nhàn nhạt. Ánh mắt chợt hướng về phía Đệ Nhị Mộng.
Đệ Nhị Mộng đỏ mặt, xoay người bước vào phòng.
Nhìn thân hình của Đệ Nhị Mộng, Thường Nhạc bỗng cảm thấy cô gầy hơn so những người con gái khác, phương pháp hiệu quả nhất để tấn công trái tim một cô gái chính là làm cho cô ấy cảm động.
Nghĩ đến đây, Thường Nhạc mỉm cười.
Đường đường là người đứng đầu Điểm G mà lại xuống bếp, điều này làm cho mọi người hết sức kinh ngạc, Thường Nhạc cười tự nhiên, nói: - Muốn chinh phục dạ dày một cô gái thì trước tiên phải chinh phúc trái tim của cô ấy.
- Hay!
Tiểu Bảo giơ ngón tay giữa về phía Thường Nhạc, tỏ ý khinh bỉ.
Vì là lần đầu tiên xuống bếp nên Tiểu Bảo cũng chuẩn bị khá nhiều báu vật, cũng coi như là một hình thức hiếu kính, tay Thường Nhạc xe xe lại, một đốm lửa xuất hiện trong lòng bàn tay, một tay có lửa, tay kia có một khối băng.
Chúng lần lượt bắt đầu từ cả hai tay, mà người ta gọi là Băng Hỏa ngũ trọng thiên, chính là một thứ đồ chơi à, còn về những món đồ quý kia, cho dù là bảo bối thì Thường Nhạc cũng không nghĩ ngợi mà bỏ chúng vào nồi.
Mười phút sau, một mùi hương thoang thoảng bay ra: - Thơm quá! Thường Nhạc hít mạnh một hơi, tinh thần có chút hưng phấn.
Cùng với việc kéo dài thời gian, hương thơm kia bắt đầu tỏa ra ngào ngạt, Thường Nhạc lau lau nước miếng từ khóe miệng, trong đầu xuất hiện dáng người gầy guộc của Đệ Nhị Mộng.
- Hẳn là cho cô ấy bồi bổ sức khỏe! Nghĩ đến đây, Thường Nhạc cố gắng nén ý muốn được ăn Đệ Nhị Mộng xuống, bỏ tất cả báu vật vào một cái chén.
Thường Nhạc buồn bực, một đống đồ lớn như vậy, trải qua Băng Hỏa ngũ trọng thiên, giờ rút còn một viên nhỏ thế này, lòng tốt của đồng chí Koinu phải chiết khấu thật nhiều mới được, vừa nghĩ vừa đi đến phòng của Đệ Nhị Mộng.
- Oa, thơm quá, em ăn một miếng được không? Người vừa quay đi liền thấy khuôn mặt nhỏ nhắn, đáng thương của Tiểu Bảo.
Giống như ma quỷ vậy, bước đi không nghe tiếng động. Tất nhiên nguyên nhân chủ yếu vẫn là Thường Nhạc đã đem toàn bộ tâm tư tình cảm của mình đặt vào Đệ Nhị Mộng.
- Đi đi, đây là đồ anh làm riêng cho chị em, không có phần của em đâu! Thường Nhạc gõ vào đầu Tiểu Bảo, cười mờ ám.
- Không được, không cho em uống, em sẽ lấy của chị!
Tiểu Bảo trừng mắt, uy Hi*p như kiểu cáo mượn oai hùm.
- Được rồi! Thường Nhạc hiểu rõ, tiểu tổ tông này là người nói được làm được, nếu nó thật sự muốn lấy của Đệ Nhị Mộng, e là kế hoạch bồi dưỡng tình cảm của mình đối với Đệ Nhị Mộng sẽ đổ sông đổ biển mất!
- Được rồi, chia cho em một ít nè! Thường Nhạc nhún vai bất đắc dĩ, may mà chuẩn bị nhiều.
- Ngon quá! Miệng Tiểu Bảo vừa chạm vào cái chén thì cô ngẩng đầu một cái mạnh: - Thứ này có gì tốt?
- Có thể cho em uống đã là tốt rồi! Thường Nhạc bĩu môi, nói: - Nghe nói nó sẽ giúp cho người có thân hình gầy guộc trở nên đầy đặn!
- Haha, haha, vậy em sẽ uống! Nước trong mắt Tiểu Bảo hơi động, cô nghịch ngợm cười nói: - Đúng rồi, lão đại, em uống những thứ này, anh không được trừ lương em đó nha, còn hai trăm triệu yên kia nữa, nếu trừ nữa em sẽ không còn tiền đâu!
Mặt Thường Nhạc co lại, thật muốn đánh ૮ɦếƭ tên tham tiền này một trận!
- Ai da, không được!
Nhìn bóng dáng dần dần biến mất của Thường Nhạc, cô gõ đầu mình, sắc mặt cổ quái nói; - Chị không thể uống mấy thứ thập toàn đại bổ này được, nếu không dục hỏa sẽ thiêu đốt chị ấy mất!
Phản ứng đầu tiên của Tiểu Bảo là qua đó ngăn cản, nhưng lập tức ngừng lại, lẩm bẩm: - Dù sao quan hệ của lão đại và chị cũng đã đến bước cuối cùng rồi, hì hì, chắc không có gì đâu!
Thường Nhạc đẩy cửa phòng Đệ Nhị Mộng, bên trong không có ai, có lẽ Đệ Nhị Mộng đang tâm sự với người tên Bảo Ngọc gì đó!
Thường Nhạc vẫn để đồ bổ lên bàn rồi bước ra.
Không bao lâu sau khi Thường Nhạc đi, Đệ Nhị Mộng bước ra khỏi phòng, lúc này thân hình trắng như tuyết nổi lên vài tia đỏ tươi, nhìn thấy đồ ăn nóng trên bàn, chiếc miệng anh đào nhỏ nhắn của cô khẽ nhếch lên, nói: - Mọi người đều nói cô gái có thân hình càng thon thả thì càng đẹp, ngày nào mình cũng giảm cân, chị họ còn kêu mình uống thuốc giảm cân, nhất định chị ấy lo lắng mình sẽ xinh đẹp hơn cchị ấy mà, hừ, lần sau phải để Tiểu Bảo uống mới được!
Tiểu Bảo thấy Thường Nhạc đi ra, sắc mặt Tiểu Bảo cổ quái, nói: - Lão đại à, không phải anh bị liệt dương chứ?
- Trời!
Cô bé này trừ việc yêu tiền như mạng sống ra, nó còn thô tục hết chỗ nói, Thường Nhạc không phục cũng không được.
Tiểu Bảo nghiêng đầu nhìn, ngẫm nghĩ một chút cũng không đúng nha, mỗi lần nhìn thấy lão đại chạy đến phòng của chị Huyễn Linh thì rất lâu sau mới trở ra, cô bỗng nhiên hỏi: - Lão đại, anh không đợi chị uống xong rồi mới ra à?
- Đoán đúng rồi đó!
Thường Nhạc lười nói chuyện với Tiểu Bảo, chuẩn bị đi vòng qua mặt Tiểu Bảo thì không ngờ Tiểu Bảo lôi hắn đến phòng của Đệ Nhị Mộng.
Trên mặt lộ ra nụ cười ranh ma nói: - Hôm nay Tiểu Bảo làm bà mai vậy!
Thường Nhạc không kịp phản ứng liền bị Tiểu Bảo đẩy vào phòng Đệ Nhị Mộng, người vừa bước vào, khi Thường Nhạc chưa có phản ứng gì, không ngờ dáng người của Đệ Nhị Mộng lại xuất hiện trước mắt hắn.
- Em làm sao vậy? Người chưa kịp phản ứng đã nhìn thấy đối phương lao vào mình.
Lúc đầu, Thường Nhạc bị dọa, muốn kêu lên, thân hình của Đệ Nhị Mộng đỏ lên giống như nước sôi tuôn trào vậy.
- Em… Em làm gì vậy?
Vừa dứt lời, cả người Thường Nhạc như nhảy dựng lên, không ngờ Đệ Nhị Mộng không nói một câu mà đã sờ vào người của Thường Nhạc. - Muốn rồi hả?
- Móa nó chứ, cũng nên phản kháng thôi! Lúc này Thường Nhạc không còn do dự nữa, đường đường là đấng nam nhi, làm sao có thể lợi dụng phụ nữ như vậy được!
Khi cái miệng anh đào nhỏ xinh như lửa của Đệ Nhị Mộng tiếp xúc với đôi môi lạnh như băng của Thường Nhạc, ham muốn trong lòng Thường Nhạc như dâng trào, cảm giác lạnh như băng đã khiến Đệ Nhị Mộng có chút tỉnh táo, còn giờ phút này trong đầu Thường Nhạc lại ngập tràn Dụς ∀ọηg.
Thường Nhạc mở to hai mắt, đúng lúc tiếp xúc với đôi mắt đầy nước như lửa của Đệ Nhị Mộng, Đệ Nhị Mộng đang cố gắng chế ngự nhưng sắc mặt, động tác và ngôn ngữ lại không có cách nào khống chế bản thân được.
- тнυố¢ кí¢н ∂ụ¢!
Mơ hồ nhìn thấy khuôn mặt thân thuộc trước mắt, nước mắt cô tuôn rơi, cô lặng lẽ nhắm mắt, cô biết rằng khó tránh khỏi chuyện xảy ra tiếp theo.
Thường Nhạc hôn nhẹ nhàng, nụ hôn này, trời đất âm u, nụ hôn đầu, trời long đất lở, nụ hôn này làm cho bản năng trong cả hai như được thức tỉnh.
Đệ Nhị Mộng dần dần mất phương hướng, hai tay cũng không che phần иgự¢ nữa, Thường Nhạc nhìn thấy, đúng là cơ hội tốt để tấn công, hắn giơ tay ra, đã nắm lấy được bô иgự¢ động lòng người của cô.
Không ngờ lại lớn đến như vậy, kích thước bàn tay của Thường Nhạc cũng được coi là bình thường, nhưng khó khăn lắm mới nắm được một nửa đôi gò bồng đảo của cô, có thể thấy Đệ Nhị Mộng đầy đặn và hấp dẫn biết bao nhiêu.
- A! Khi Thường Nhạc nắm lấy иgự¢ của Đệ Nhị Mộng, cô không khỏi ՐêՈ Րỉ một tiếng.
Cô hiểu rõ chỗ nào trên cơ thể mình nhạy cảm nhất, đó chính là hai chấm nhỏ trên bộ иgự¢ kia, tuyệt đối trí mạng, mỗi lần cô không cẩn thận vuốt ve chúng đều cảm thấy không chịu nổi, huống hồ đây là bàn tay đàn ông.
Thường Nhạc cũng phát hiện ra vùng иgự¢ của cô đặc biệt nhạy cảm, tốc độ bàn tay không ngừng được gia tăng.
- A! Cô không chịu nổi mà rên lên một tiếng.
Thường Nhạc đang lèo lái con thuyền vui sướng của cả hai, hắn vươn tay đến vùng Đào Nguyên của Đệ Nhị Mộng, lòng bàn tay trở nên ướƭ áƭ, khu vườn đầy cỏ thơm của Đệ Nhị Mộng vừa được một cơn mưa lớn tưới tắm, vô cùng lầy lội.
Thường Nhạc cảm nhận chất dính dính ở ngón tay, bên tai vang lên tiếng ngâm nga, thở gấp của Đệ Nhị Mộng, thân dưới đã chuẩn bị xong, ngẩng đầu ưỡn иgự¢.
Giơ tay ra, phần vải nơi bí hiểm của Thường Nhạc đã được cởi bỏ, người anh em ngẩng cao đầu, hiện ra trước mắt Đệ Nhị Mộng, Đệ Nhị Mộng đã không chịu nổi ngọn lửa trong lòng mình, toàn thân xuất hiện những phản ứng tự nhiên.
Trước tiên là lượn vòng bên ngoài khu vườn, xem xét tình hình, nơi ấy của cô đã động tình, trở nên ươn ướt, Thường Nhạc dùng sức một cái.
- A!
Cô đau đớn kêu lên, móng tay cô kéo thành hai đường dài ngay sau lưng của Thường Nhạc, do kích thích của sự đau đớn, không ngờ cô bỗng trở nên tỉnh táo.
- Đừng nhúc nhích! Cô nhìn ra ý đồ của Thường Nhạc, vội vàng ngăn cản, nói: - Tiếp…Tiếp tục… Không… Không sao đâu!
Thường Nhạc nghi ngờ nhìn người con gái đau đớn, toát mồ hôi lạnh, nói: - Thật sự không sao chứ? Vẫn tiếp tục được sao? Hay là đợi một lát?
- Không… Không sao đâu… Em… Em thích cảm giác…Vừa đau…Vừa vui này! Cô thấy Thường Nhạc chậm chạp không nhúc nhích, bất ngờ cô chủ động, thân hình đong đưa.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc